Dư Vị Tình Yêu - Phía Cuối Ngọt Ngào
Chương 9: Sợ - nước mắt
#Dư_vị_tình_yêu_phía_cuối_ngọt_ngào
Bạch An Nhiên chạy ra khỏi bữa tiệc, ngay lập tức bị hai tên cận vệ của Dư Mộ Phàm giữ lại. Từ bao giờ mà ngay cả nhất cử nhất động của cô cũng bị giám sát vậy. Bạch An Nhiên ngoài việc dùng nước mắt, dãy dụa để kháng cự, cũng chẳng thể thoát khỏi họ.
Cô bị lôi xềnh xệch ra xe, hẳn là việc chủ của họ bị cô không một chút kiêng nể tát trước mặt người khác đã khiến họ cũng phải nổi giận, bảo sao ra đến xe Bạch An Nhiên chẳng khác gì là bị ném vào trong thay vì việc cung kính như trước.
Dư Mộ Phàm ngay sau đó đã xuất hiện, lái xe riêng của hắn biết ý, ra ngoài xe im lặng nhất có thể.
Không khí trở nên căng thẳng từ khi Dư Mộ Phàm hai mắt đỏ ngầu vì tức giận ngồi vào trong xe. Bạch An Nhiên sợ hãi, suy nghĩ lúc này chính là chạy trốn, tránh xa người đàn ông trước mặt. Nghĩ sao làm vậy, cô đưa bàn tay run rẩy tìm cách mở cửa xe. Cửa xe không có ý muốn mở ra, cảm nhận người phía sau càng ngày càng lại gần mình, cô ngay cả khóc cũng không dám tiếp tục, tiếng nấc ngắt quãng và rồi ngay cả thở cô cũng khó mà làm được.
Chiếc cổ trắng ngần bị Dư Mộ Phàm đem bàn tay to lớn bao trọn lấy, một chút sức lực cô cũng không có. Gắt gao túm lấy bàn tay đang bóp nghẹn cô nhưng vô dụng. Cô sợ, muốn mẹ ở bên. Chưa bao giờ cô thấy mình yêu mẹ cần mẹ như vậy, cũng chưa bao giờ cô thấy mình khao khát được sống được hít thở luồng không khí giống lúc này.
--------
Dư Mộ Phàm nhìn người con gái ngay cả phản kháng cũng không có, bàn tay toát mồ hôi lạnh. Khi Bạch An Nhiên dường như sắp không trụ nổi. Anh cảm nhận ánh mắt ấy như nhát dao hướng mũi nhọn về phía mình. Bàn tay như có ai đó đang gỡ từng ngón tay mà anh đang túm lấy cổ cô. Sau đó là buông thõng xuống. Nhìn người con gái giờ phút trước đang không ngừng dãy dụa bây giờ đang ho khan, nước mắt chảy thành hàng ra sức điều chỉnh nhịp thở. Dư Mộ Phàm không hiểu mình đang nghĩ cái gì, tức giận mở cửa đi ra ngoài. Ngay sau đó, Bạch An Nhiên một mình trên chiếc xe sang trọng được đưa về nhà.
Nhìn rõ hướng chiếc xe đang rẽ vào là ngược hướng nhà cô. bạch An Nhiên khó khăn mở miệng:
"Này anh! Anh...anh...đưa..tôi..về...nhà....đ...i! Tôi không...vào căn nhà...đó nữa đâu!"
Mới nói được vài câu, Bạch An Nhiên cảm thấy còn khó hơn cả. Người đàn ông đó, cô rõ ràng là không nên động vào. Tát hắn là sai. Đi cùng hắn đến bữa tiệc này lại càng sai, và hơn thế, từ đầu cô không nên vì danh tiếng nghề nghiệp của mình mà liên quan đến hắn!
Người lái xe nhìn qua gương chiếu hậu. Thấy Bạch An Nhiên đang ho sặc sụa thì cũng động lòng, đưa cô một chai nước. Bạch An Nhiên nhận lấy, nhìn thấy xe đột nhiên dừng lại thêm phần thắc mắc.
"Tôi nói rồi! Đưa tôi về nhà! Hướng này không phải nhà tôi, chủ của anh nhìn thấy tôi là nổi khùng lên, anh muốn bị đuổi việc ư?"_Cô nói.
Người lái xe suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng quay xe đưa Bạch An Nhiên về căn nhà của cô.
------
Tại nhà của Bạch An Nhiên, sau khi mở cửa cô dường như mất hết sức lực, trượt dài ngồi thụp xuống đất.
Cả người mệt mỏi, Bạch An Nhiên đi về phía chiếc giường, thả tự do trên nó, chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, cô mơ màng thấy mình khó thở, cảm giác hệt như lúc bị Dư Mộ Phàm bóp cổ, cô sợ hãi tỉnh lại từ trong giấc mơ ấy, thấy mình đang mặc trên mình bộ trang phục xa xỉ trong nhà mình. Mồ hôi nhễ nhại, Bạch An Nhiêm mò mẫm trong đêm tôi tìm một tờ giấy trắng, trong ánh sáng hiu hắt của chiếc đèn học, cẩn thận viết từng chữ.
------
Sáng hôm sau, trong căn phòng cao nhất Lưu Thị. Bạch An Nhiên khó xử cúi đầu không dám đối diện với Lưu tổng - tổng giám đốc Lưu thị công ty cô, người nói cô có tiềm năng, người đùn đẩy cái hợp đồng quái quỷ cho cô, khiến cô bị dính vào cả một chuỗi rắc rối.
"Cô có ý gì đây? Đột ngột sao lại xin nghỉ việc!"_Lưu tổng nhìn tờ đơn xin nghỉ việc trên bàn, ném ánh nhìn tức giận về phía cô.
"Lưu tổng, thành thật xin lỗi. Tôi có lí do riêng, thật không thể tiếp tục làm việc nữa. Tôi sẽ làm một công việc khác!"_Bạch An Nhiên nói. Cô không phải không còn thích nghề này, chỉ là cô sợ có một chút dính dáng đến người đàn ông kiệm lời ấy và nghỉ việc chính là cách giải quyết nhanh nhất, cô cho là vậy.
"Xin Lưu tổng phê duyệt đơn của tôi!"_Bạch An Nhiên hai tay đè lên vụng, cúi đầu tỏ vẻ thành tâm. Lưu tổng nhìn thái độ hờ hững, quyết tâm của cô thì đành gật đầu, biết công ty bỏ lỡ một người tài, nhưng ông vẫn nở nụ cười che giấu đi sự mất mát:
"Được rồi. Chỉ cần cô muốn công ty sẵn sàng mời cô về làm việc!"
Bạch An Nhiên mỉm cười, gật đầu rồi quay lại chỗ làm, áy náy nói lời tạm biệt khi mới làm được vài tháng đã phải chia tay.
Ngoài tất cả vật dụng đồ dùng của mình cô không lấy thêm bất cứ gì ngoại lệ, cầm lấy mấy bản thiết kế cô cẩn thận coi nó như báu vật đặt phăng phiu vào thùng đựng đồ. Liếc nhìn lại một lượt, chiếc thẻ ngân hàng rơi vào tầm mắt của cô. Bạch An Nhiên cầm nó trên tay, cuối cùng vẫn là cầm nó lên đút vào túi.
Facebook: Lee Visu
Bạch An Nhiên chạy ra khỏi bữa tiệc, ngay lập tức bị hai tên cận vệ của Dư Mộ Phàm giữ lại. Từ bao giờ mà ngay cả nhất cử nhất động của cô cũng bị giám sát vậy. Bạch An Nhiên ngoài việc dùng nước mắt, dãy dụa để kháng cự, cũng chẳng thể thoát khỏi họ.
Cô bị lôi xềnh xệch ra xe, hẳn là việc chủ của họ bị cô không một chút kiêng nể tát trước mặt người khác đã khiến họ cũng phải nổi giận, bảo sao ra đến xe Bạch An Nhiên chẳng khác gì là bị ném vào trong thay vì việc cung kính như trước.
Dư Mộ Phàm ngay sau đó đã xuất hiện, lái xe riêng của hắn biết ý, ra ngoài xe im lặng nhất có thể.
Không khí trở nên căng thẳng từ khi Dư Mộ Phàm hai mắt đỏ ngầu vì tức giận ngồi vào trong xe. Bạch An Nhiên sợ hãi, suy nghĩ lúc này chính là chạy trốn, tránh xa người đàn ông trước mặt. Nghĩ sao làm vậy, cô đưa bàn tay run rẩy tìm cách mở cửa xe. Cửa xe không có ý muốn mở ra, cảm nhận người phía sau càng ngày càng lại gần mình, cô ngay cả khóc cũng không dám tiếp tục, tiếng nấc ngắt quãng và rồi ngay cả thở cô cũng khó mà làm được.
Chiếc cổ trắng ngần bị Dư Mộ Phàm đem bàn tay to lớn bao trọn lấy, một chút sức lực cô cũng không có. Gắt gao túm lấy bàn tay đang bóp nghẹn cô nhưng vô dụng. Cô sợ, muốn mẹ ở bên. Chưa bao giờ cô thấy mình yêu mẹ cần mẹ như vậy, cũng chưa bao giờ cô thấy mình khao khát được sống được hít thở luồng không khí giống lúc này.
--------
Dư Mộ Phàm nhìn người con gái ngay cả phản kháng cũng không có, bàn tay toát mồ hôi lạnh. Khi Bạch An Nhiên dường như sắp không trụ nổi. Anh cảm nhận ánh mắt ấy như nhát dao hướng mũi nhọn về phía mình. Bàn tay như có ai đó đang gỡ từng ngón tay mà anh đang túm lấy cổ cô. Sau đó là buông thõng xuống. Nhìn người con gái giờ phút trước đang không ngừng dãy dụa bây giờ đang ho khan, nước mắt chảy thành hàng ra sức điều chỉnh nhịp thở. Dư Mộ Phàm không hiểu mình đang nghĩ cái gì, tức giận mở cửa đi ra ngoài. Ngay sau đó, Bạch An Nhiên một mình trên chiếc xe sang trọng được đưa về nhà.
Nhìn rõ hướng chiếc xe đang rẽ vào là ngược hướng nhà cô. bạch An Nhiên khó khăn mở miệng:
"Này anh! Anh...anh...đưa..tôi..về...nhà....đ...i! Tôi không...vào căn nhà...đó nữa đâu!"
Mới nói được vài câu, Bạch An Nhiên cảm thấy còn khó hơn cả. Người đàn ông đó, cô rõ ràng là không nên động vào. Tát hắn là sai. Đi cùng hắn đến bữa tiệc này lại càng sai, và hơn thế, từ đầu cô không nên vì danh tiếng nghề nghiệp của mình mà liên quan đến hắn!
Người lái xe nhìn qua gương chiếu hậu. Thấy Bạch An Nhiên đang ho sặc sụa thì cũng động lòng, đưa cô một chai nước. Bạch An Nhiên nhận lấy, nhìn thấy xe đột nhiên dừng lại thêm phần thắc mắc.
"Tôi nói rồi! Đưa tôi về nhà! Hướng này không phải nhà tôi, chủ của anh nhìn thấy tôi là nổi khùng lên, anh muốn bị đuổi việc ư?"_Cô nói.
Người lái xe suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng quay xe đưa Bạch An Nhiên về căn nhà của cô.
------
Tại nhà của Bạch An Nhiên, sau khi mở cửa cô dường như mất hết sức lực, trượt dài ngồi thụp xuống đất.
Cả người mệt mỏi, Bạch An Nhiên đi về phía chiếc giường, thả tự do trên nó, chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, cô mơ màng thấy mình khó thở, cảm giác hệt như lúc bị Dư Mộ Phàm bóp cổ, cô sợ hãi tỉnh lại từ trong giấc mơ ấy, thấy mình đang mặc trên mình bộ trang phục xa xỉ trong nhà mình. Mồ hôi nhễ nhại, Bạch An Nhiêm mò mẫm trong đêm tôi tìm một tờ giấy trắng, trong ánh sáng hiu hắt của chiếc đèn học, cẩn thận viết từng chữ.
------
Sáng hôm sau, trong căn phòng cao nhất Lưu Thị. Bạch An Nhiên khó xử cúi đầu không dám đối diện với Lưu tổng - tổng giám đốc Lưu thị công ty cô, người nói cô có tiềm năng, người đùn đẩy cái hợp đồng quái quỷ cho cô, khiến cô bị dính vào cả một chuỗi rắc rối.
"Cô có ý gì đây? Đột ngột sao lại xin nghỉ việc!"_Lưu tổng nhìn tờ đơn xin nghỉ việc trên bàn, ném ánh nhìn tức giận về phía cô.
"Lưu tổng, thành thật xin lỗi. Tôi có lí do riêng, thật không thể tiếp tục làm việc nữa. Tôi sẽ làm một công việc khác!"_Bạch An Nhiên nói. Cô không phải không còn thích nghề này, chỉ là cô sợ có một chút dính dáng đến người đàn ông kiệm lời ấy và nghỉ việc chính là cách giải quyết nhanh nhất, cô cho là vậy.
"Xin Lưu tổng phê duyệt đơn của tôi!"_Bạch An Nhiên hai tay đè lên vụng, cúi đầu tỏ vẻ thành tâm. Lưu tổng nhìn thái độ hờ hững, quyết tâm của cô thì đành gật đầu, biết công ty bỏ lỡ một người tài, nhưng ông vẫn nở nụ cười che giấu đi sự mất mát:
"Được rồi. Chỉ cần cô muốn công ty sẵn sàng mời cô về làm việc!"
Bạch An Nhiên mỉm cười, gật đầu rồi quay lại chỗ làm, áy náy nói lời tạm biệt khi mới làm được vài tháng đã phải chia tay.
Ngoài tất cả vật dụng đồ dùng của mình cô không lấy thêm bất cứ gì ngoại lệ, cầm lấy mấy bản thiết kế cô cẩn thận coi nó như báu vật đặt phăng phiu vào thùng đựng đồ. Liếc nhìn lại một lượt, chiếc thẻ ngân hàng rơi vào tầm mắt của cô. Bạch An Nhiên cầm nó trên tay, cuối cùng vẫn là cầm nó lên đút vào túi.
Facebook: Lee Visu
Tác giả :
Lee Visu