Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra
Chương 75
Thiên Tình buông bút lông trong tay, ngẩng đầu, hỏi: “Giúp như thế nào?"
Huyền Anh Tiên Tôn cười đến hai mắt cong như trăng non, hắn nói: “Bản tôn tự mình vẽ một lần, không dùng linh lực, vẽ chậm một chút để ngươi thấy cho rõ."
Thiên Tình nói: “Nếu ta còn không thể vẽ được thì sao?"
“Thì bản tôn phải trách cứ Phượng Chiêu Minh tiên quân thật nặng, tại sao lại dưỡng Tiểu Tiên Chủ thành dáng vẻ như vậy."
Nghe vậy, trong mắt Thiên Tình thoáng hiện vẻ giận dữ, hắn gật đầu, lại hỏi: “Nếu có thể vẽ ra được, Tiên Tôn có thể đáp ứng ta một điều kiện không?"
“Ha ha, lời này của Tiểu Tiên Chủ sao lại giống Lâm Tử Sơ như đúc thế, chẳng lẽ đã bàn trước với nhau muốn kiếm chỗ tốt từ bản tôn?"
Thiên Tình cười nhạt không đáp.
Huyền Anh Tiên Tôn nói: “Được, bản đồng ý với ngươi.
Lại không biết bản tôn có thứ gì mà Thiên Tình ngươi không có?"
Lại nói, Thiên Tình là huyết mạch duy nhất của Vọng Ta nhất tộc, cũng là người duy nhất kế thừa vị trí tông chủ.
Vọng Ta tộc là danh môn vọng tộc lâu đời của Chính Ngô Châu, trong tộc tích lũy khối lượng tài nguyên đồ sộ, tất cả chỉ để Thiên Tình sử dụng.
Thiên Tình lại là nhi tử của Đông Côn Tiên chủ, là cháu ngoại của Bạch Tàng Tiên Tôn, hắn muốn cái gì, chỉ cần duỗi tay liền có, yêu cầu điều kiện từ Huyền Anh Tiên Tôn khác gì cố tình trêu chọc hắn.
“Ta có một chuyện, chỉ Tiên Tôn mới có thể giúp đỡ."
“Ha? Nói đến nghe một chút."
“Không vội, không vội." Thiên Tình cười nói: “Sau này lại nói cho ngươi nghe."
Trong lời nói, dường như rất có phần nắm chắc.
“Đứa nhỏ này, chỉ sợ hoàn toàn không biết Dẫn Long trận khó vẽ bao nhiêu." Huyền Anh Tiên Tôn nheo mắt, môi cười câu đến tận mang tai, thầm nghĩ: “Cho dù là bản tôn, năm đó từ tập trận pháp này từ Đông Côn Tiên chủ, cũng đã mất không ít công phu.
Muốn nhìn một lần đã học được sẽ, quả thật là si tâm vọng tưởng."
Nhưng Huyền Anh Tiên Tôn vẫn không nhiều lời.
Hắn xốc vạt áo lên, khoanh chân ngồi trên đệm hương bồ bên cạnh Thiên Tình.
Vóc dáng Tiên Tôn rất cao, người lại khác gầy.
Khi ngồi bên cạnh Thiên Tình, so với hắn còn cao hơn nửa cái đầu.
Đệm hương bồ được đệ tử chuẩn bị, đối với Tiên Tôn mà nói, thật giống như một món đồ chơi của tiểu hài tử.
Hắn ngồi trên đệm là như ngồi hẳn trên mặt đất, nhưng Huyền Anh Tiên Tôn dường như không hề để ý, tiện tay cầm lấy bút lông.
Xem ngón tay hắn, liền có thể nhìn ra người này hàng năm đều vẽ trận.
Ngón giữa của hắn dường như dài hơn mà lòng bàn tay còn rất khô ráo.
Khi đặt bút, động tác thoạt nhìn thong thả, kỳ thật cực nhanh, khí thế bàng bạc.
Bất luận độ cao của bàn gỗ này sao với thân hình của Huyền Anh Tiên Tôn thật đối lập, trông có chút buồn cười, nhưng khi hắn cầm lấy bút, quanh thân phóng xuất loại khí chất khiến người ta không khỏi ngừng thở.
Rõ ràng chỉ có một mình hắn vẽ trận, đối diện không hề có một bóng người.
Nhưng khi nhắc bút, lại phảng phất như có thiên quân vạn mã, tranh quyền tranh bá.
Thiên Tình nhịn không được ngẩn người.
“Thiên Tình." Huyền Anh Tiên Tôn kịp thời gọi hắn một tiếng, đem suy nghĩ của hắn kéo về: “Bản tôn chỉ vẽ một lần, ngươi nhìn cho kỹ."
Nói xong, Huyền Anh Tiên Tôn tùy ý lấy một tờ giấy Tuyên Thành, vẽ lên đó.
Đối với tu sĩ mà nói, giấy dùng để vẽ trận cũng không có bất cứ yêu cầu nào, dù tính chất của giấy Tuyên Thành đó ra sao, đều không ảnh hưởng đến độ chuẩn xác của trận pháp.TừBởi vì trong lúc lâm trận, thường không có vị trí tốt cho bọn họ trải giấy.
Mặt đất gập ghềnh sẽ khiến cho độ khó khi vẽ trận gia tăng.
Có thể ở trên mặt giấy trơn nhẵn mà vẽ trận, đã là đãi ngộ rất tốt rồi, còn có thể bắt bẻ cái gì nữa?
Mà đối với đại sư trận đạo như Huyền Anh Tiên Tôn, cho dù là ‘ thiên giai Dẫn Long trận, có thể vẽ trong tình cảnh an nhàn như cậy, thì chẳng còn gì khó khăn.
Chỉ thấy, bút lông trong tay Huyền Anh Tiên Tôn xuất hoá nhập thần.
Từ khi nét bút đầu tiên hạ xuống, từ chỗ rất nhỏ nếu để ý cũng đã có ngàn vạn ngã rẽ, siêu phàm tài tình giống như nước sông cuồn cuộn chảy ra không dứt.
Dù hắn đã tận lực thả chậm tốc độ, nhưng mà rất, này trận pháp phức tạp Dẫn Long trận đã vẽ xong.
“Thế nào?" Huyền Anh Tiên Tôn hỏi.
Thiên Tình khen: “Hảo! Tu vi trận đạo của Tiên Tôn, quả nhiên bất phàm."
Huyền Anh Tiên Tôn nhướng mày: “Bản tôn hỏi ngươi, nhớ được bao nhiêu?"
“Tiên Tôn vẽ tinh diệu như thế, ta tự nhiên không thể nhìn rõ.
Tiểu tử bất tài, nhưng rốt cuộc vẫn còn nhớ được vài thứ."
Dứt lời, Thiên Tình hơi mỉm cười, không hề úp mở, tay phải cầm bút.
Sau khi rẫy trang giấy, suy nghĩ một lát, nhất thời hạ bút, đầu bút bắt đầu uốn lượn.
Huyền Anh Tiên Tôn nheo mắt lại.
Liền thấy, tiểu tử này vẽ ‘ Dẫn Long trận ’ thật quá lưu loát, căn bản là không giống như lần đầu tiên vẽ trận pháp này……
Huyền Anh Tiên Tôn chăm chú nhìn Thiên Tình vẽ ra chỗ rẽ cuối cùng, khi hắn nâng bút lên, kết giới xung quanh dần tiêu tán, lộ ra những người đang đứng bên ngoài.
Lâm Tử Sơ nhìn Thiên Tình thật lâu, không nói một lời.
Bội Nhi tiến đến một bước, hô lên: “Thiên Tình ca ca, đề bài của ngươi hoàn toàn khác chúng ta, trận pháp này cực kỳ phức tạp, vậy mà ngươi cũng có thể vẽ được, thật là lợi hại."
Bồ Thanh La xụ mặt, nhưng khóe miệng vẫn là hơi giơ lên: “Cuối cùng cũng có điểm đáng khen, chưa đến mức ném thể diện của Chính Dương Tiên Tông đi."
Thiên Tình chắp tay hướng mọi người cười nói: “Đa tạ, quá khen."
Huyền Anh Tiên Tôn có lệ mà khen vài câu, sốt ruột hỏi: “Nếu ngươi vẽ được ‘ Dẫn Long trận ’, có phải đã từng dùng trận pháp này, dẫn Phục Long ra không?"
Thiên Tình nói: “Chưa từng.
Chỉ là ở trước mặt Phượng sư tôn ta đã vẽ…… Ân, rất nhiều lần.
Ha ha.
Huyền Anh Tiên Tôn, lời lúc trước ngươi nói……"
Huyền Anh Tiên Tôn hừ một tiếng, minh bạch hắn muốn nói cái gì, lập tức xen vào: “Bản tôn nói là làm.
Ngươi có chuyện gì muốn bản tôn hỗ trợ, cứ việc nói đi."
“Là thế này," Tay phải Thiên Tình nắm thành quyền, đi đến trước mặt Huyền Anh Tiên Tôn: “Mong Tiên Tôn không chống cự……"
Huyền Anh Tiên Tôn nhíu mày, nhưng ở trước mặt mọi người, vẫn phải đồng ý.
Tay phải Thiên Tình nhanh chóng tiến đến miệng Huyền Anh, ‘ bá ’ một tiếng, Huyền Anh chỉ cảm thấy môi dưới đau xót, dường như có thứ gì đó được treo trên mặt.
Hắn giơ tay thử sờ, liền cảm giác được môi dưới có một vật hình tròn đính vào, đang lắc lư.
Thiên Tình cố ý lộ ra biểu tình khó xử: “Ta nhìn miệng Tiên Tôn, liền có chút sợ hãi.
Treo cái này lên về sau sẽ không còn sợ nữa..
Chuyện này thập phần quan trọng, chỉ có Tiên Tôn mới có thể giúp ta, ta biết ngươi nói là làm, nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu này."
Lời còn chưa dứt, liền nghe được có người đang nhẫn nại nhịn cười.
Huyền Anh Tiên Tôn giận dữ.
Vòng tròn trang sức là loại chỉ có nữ tu sĩ mới đeo.
Hắn là Tiên Tôn, trên mặt lại treo một món trang sức như vậy, không khỏi…… Không khỏi quá mức bất nhã.
Hắn nhìn Thiên Tình nhíu mày tỏ vẻ khó xử, trong mắt lại có khó che lấp ý cười, thực sự nghĩ phải hung hăng dạy dỗ tiểu vương bát đản này một chút.
Bất quá……
Huyền Anh Tiên Tôn cười ha ha, hắn cất cao giọng nói:
“Thú vị, thú vị!"
Hắn đột nhiên bắt lấy cánh tay Thiên Tình, một đôi mắt sắc bén như ưng, gắt gao nhìn chằm chằm hắn.
“Thiên Tình." Huyền Anh Tiên Tôn nói: “Ngươi đã vẽ được Dẫn Long trận…… Chẳng lẽ chưa từng nghĩ sẽ tự mình dùng thử một lần? Nghe nói Phục Long cường hãn vô cùng, khó có thể thuần phục.
Phục Long quấy phá ngươi từ khi còn nhỏ…… ngươi không muốn thuần phục nó sao?"
Trong điểm bạc giữa trán Thiên Tình, có một con bạch long.
Con rồng này là từ một mảnh Phục Long lân hóa thành, hiện tại còn nhỏ bị phong ấn trong tiên cốt của tôn chủ đời trước, hàng năm đều lâm vào trạng thái ngủ yên.
Chỉ khi cảm xúc Thiên Tình dao động, hoặc phong ấn của tiên cốt yếu đi, Phục Long này mới có thể bay loạn khắp nơi, bộc phát ra sức mạnh kinh người.
Cho dù Phục Long chưa trưởng thành, nhưng một mình Thiên Tình cũng không thể ứng phó.
Bởi vậy Thiên Tình cự tuyệt nói: “Không cần, ta……"
“Ngươi sợ cái gì?" Huyền Anh Tiên Tôn cường ngạnh mà nói: “Chẳng lẽ, chỉ có Phượng Chiêu Minh mới có thể dùng Dẫn Long trận, còn bản tôn thì không thể bảo hộ được ngươi?"
“……"
“Lão thất phu Bạch Tàng!" Huyền Anh Tiên Tôn mắng: “Như vậy mới thú vị, bản tôn không thể bỏ lỡ.
Nếu cháu ngoại ngươi đã dám trêu đùa bản tôn…… Ta mặc kệ, hôm nay bản tôn nhất định phải dùng Dẫn Long trận!"
Nói xong, Huyền Anh Tiên Tôn cười to hai tiếng, ép tay Thiên Tình càm bút lông lên, liền muốn vã trận.
Hai tiên đồng đứng ngoài cửa, thấy trong điện như thế, không hẹn mà cùng nhìn nhau.
“Huyền Anh Tiên Tôn lại nổi điên rồi."
“Không phải đâu.
Hôm nay hắn gọi Tiểu Tiên Chủ tới đã có ý định dùng Dẫn Long trận.
Lúc này chỉ là cố tình lấy cớ để có thể thưởng thức uy nghiêm của Phục Long."
“Ta đi tìm Phượng Chiêu Minh tiên quân!"
“Còn ta đi tìm Bạch Tàng Tiên Tôn!"
Huyền Anh Tiên Tôn biểu tình kích động, tay phải nắm chặt cánh tay Thiên Tình.
Hắn sớm đã muốn nhìn qua Phục Long, chỉ tiếc Thiên Tình được Phượng Chiêu Minh canh phòng quá nghiêm, không dễ gì tìm được cơ hội thích hợp tiếp cận hắn.
Thật vất vả mới nhờ được Lung Ngọc tiên tử đến bái phỏng Phượng Chiêu Minh, vừa hay lại có Lâm Tử Sơ này làm cớ, Huyền Anh Tiên Tôn tất nhiên không thể buông tha.
Dù Huyền Anh Tiên Tôn đứng bên cạnh còn chưa có vẽ Dẫn Long trận, nhưng trán Thiên Tình đã cảm thấy nóng rát, trái tim thắt lại.
Hai xiềng xích phong ấn màu bạc trên trán ở hơi rung lên.
Huyền Anh Tiên Tôn đang nghĩ nên thi triển tiên thuật nào có thể nhanh chóng đánh thức Phục Long.
“Cáo già, sớm biết ngươi không có ý tốt……, chẳng lẽ ta không có năng lực chống cự sao?" Thiên Tình hừ lạnh một tiếng, muốn phản kháng.
Đúng lúc này, Lâm Tử Sơ vốn đang đứng ở một bên nhảy ra, ngang nhiên nắm lấy tay phải Huyền Anh Tiên Tôn, lòng bàn toả ra hàn ý kinh người.
Hàn Long Ngọa Tuyết Thể thuộc thể chất lạnh nhất, một thân hàn ý thuần khiết.
Có tu sĩ được thể chất Hàn Long Ngọa Tuyết Thể, máu chảy ra đều là tiên liệu tốt nhất.
Trong truyền thuyết Lục Tuyết Kỳ Đông, chính là làm từ máu của tu sĩ Hàn Long Ngọa Tuyết Thể, nên mới có vị lạnh như băng.
Loại máu này đã lạnh còn chí âm, cho dù là tu sĩ xuất khiếu như Huyền Anh Tiên Tôn, cũng không thể chịu nổi.
Mới vừa rồi, khi Lâm Tử Sơ dùng định thân trận, bàn tay đã rách ra.
Lúc này, vì để tăng linh áp đã khiến miệng vết thương kéo dài ra, máu tươi ào ạt chảy xuống, nhỏ lên tay phải của Huyền Anh Tiên Tôn.
Huyền Anh Tiên Tôn không khỏi buông tay Thiên Tình ra.
Hắn nguy hiểm nhìn Lâm Tử Sơ, hỏi:
“…… Ngươi muốn làm gì?"
“Thỉnh Tiên Tôn buông tay." ánh mắt Lâm Tử Sơ dứt khoát, trầm giọng nói.
Huyền Anh Tiên Tôn nheo mắt lại.
Hắn nâng lên tay phải, nhìn máu tươi kết thành ấn chú trên mu bàn tay, khinh miệt nói: “Không thể."
Cánh tay Lâm Tử Sơ duỗi ra, đứng giữa Thiên Tình và Huyền Anh Tiên Tôn, đem Thiên Tình che ở phía sau.
Thiên Tình ngẩn ra.
Liền nghe Lâm Tử Sơ nói:
“…… Lúc trước, Tiên Tôn đã nói, chỉ cần ta có thể tiếp được tam chỉ lực của người, người sẽ đồng ý với ta một điều kiện." Lâm Tử Sơ ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt Huyền Anh Tiên Tôn, kiên định nói: “Hôm nay ta muốn người đồng ý không được động chạm vào Thiên Tình.
Hắn đã nói không cần, thì chính là không cần!"
Thiên Tình ngạc nhiên nhìn bóng dáng Lâm Tử Sơ.
Chỉ thấy người này như lâm đại địch, làn da ở cổ vì khẩn trương mà kết một tầng mồ hôi.
Càng nghĩ càng khiến người ta khó có thể lý giải.
Phải biết, bản thân Thiên Tình không phải là không thể ngăn cản Huyền Anh Tiên Tôn, điểm này ắt hẳn Lâm Tử Sơ cũng đã nghĩ đến.
Nếu Huyền Anh Tiên Tôn đã đáp ứng giúp y làm một chuyện, thì bất luận như thế nào, Lâm Tử Sơ cũng không nên đưa ra yêu cầu đơn giản như vậy với Tiên Tôn.
Huyền anh đứng hàng Tiên Tôn, trong tay nắm giữ tài nguyên khổng lồ về tu vi trận đạo bất phàm, nếu muốn hắn đưa ra một đống các phù chú bảo mệnh, không phải rất tốt sao?
Huyền Anh Tiên Tôn đe dọa nhìn Lâm Tử Sơ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi thật sự muốn bản tôn làm như vậy?"
Thiên Tình tiến lên một bước, nắm lấy cánh tay Lâm Tử Sơ, nói: “Đa tạ ý tốt của Lâm đ*o hữu, bất quá Tiên Tôn chỉ là nói giỡn với ta thôi, ngươi không cần thật sự……"
Lâm Tử Sơ lắc đầu, nghiêm nghị nhìn Huyền Anh, khí thế kinh người.
Giọng y khàn khà nói: “Lời này là thật!".