Dù Tương Phùng Cũng Chẳng Nhận Ra
Chương 12
Người nọ rơi xuống vách núi phát ra tiếng kêu thảm thiết vang tận mây xanh.
Thiên Tình cùng Sấu Hỉ hai người làm như không nghe thấy tiếp tục bò về phía trước, nhưng mà những người khác không có định lực như bọn họ như vậy tốt.
Nhiều người cầm lòng không được mà quay đầu nhìn xuống nơi nam tử rơi xuống, đều bị dọa đến trợn mắt há mồm.
Bọn họ cho rằng sẽ nhìn thấy thảm cảnh nam tử bị ngã thành thịt nát, tiếng kêu của nam tử bỗng nhiên dừng lại.
Mọi người sôi nổi quay đầu lại, có người di một tiếng.
Thì ra cái tên kia rơi vào một đám mây màu hồng.
Hắn mặt đầy mặt ngạc nhiên, hai đầu gối quỳ gối trên mây, hiển nhiên cũng không biết đã xảy ra cái gì, chỉ là trên mặt đẫm nước mắt, toàn thân vẫn còn run rẩy.
Mây kia đem nam tử hướng về phía dòng thác, sau khi đi tới nhất định độ, chở nam tử bay về phương xa.
Có người kinh hỉ nói: "Nếu là ngã xuống, sẽ không mất mạng, sẽ có mây đem người nâng lên."
"Đúng vậy thật, xem phương hướng của đám mây đó, chính là nơi chúng ta đã đến nó sẽ mang chúng ta quay về?"
Một người tướng mạo tuổi trẻ, cằm có ria mép gân cổ lên nói: "Ngươi muốn biết? Nhảy xuống thử đi!"
Mọi người cười vang.
Cảm giác khủng hoảng như treo trên một sợi dây lập tức lắng xuống, lúc này thiếu nam thiếu nữ bắt đầu nghỉ ngơi, tán gẫu.
Thiên Tình cùng Sấu Hỉ khuôn mặt kiên nghị, không ngừng nghỉ chút nào, hướng về phía trước leo lên.
Bò một lần này, không biết bò là bao lâu.
Chỉ thấy mặt trời đã dần ngã về hướng tây, giống như Kim Ô* thường thấy trong những chiếc xe có lọng che, rực rỡ phát sang.
*Kim Ô: ác vàng, chỉ mặt trời, tương truyền trên mặt trời có con quạ 3 chân nên gọi mặt trời là Kim ô (ác vàng)
Gió đêm phả vào mặt, thổi bay hoa đào trên núi.
Hoàng hôn sắp buông xuống.
Nguyên bản có hơn 130 người tiến đến Kính Linh sơn, lúc này chỉ còn lại chưa đến mười người, không tính đến số lẻ phía sau.
Khoảng cách giữa mười người này cũng là khá xa.
Thiên Tình cùng gầy hỉ vẫn gian nan bảo trì ở đệ nhất, nhị vị khoảng cách, phía sau mấy chục mét ngoại, mới có hứa gia huynh muội hai người.
Lại xuống phía dưới, nam nhân mồ hôi đầm đìa có ria mép chính là Văn Nhân Thiều.
Hắn kiệt sức, tướng mạo thập phần chật vật.
Dù là vậu, hắn vẫn không nhụt chí chút nào, khàn cả giọng về phía trước hò hét:
"Cô nương phía trước! Không cần sợ hãi, nếu bị rơi xuống, ta sẽ duỗi tay tiếp được.
Chúng ta cùng nhau ngồi trên mây, ta sờ sờ tóc cô, cô ầm tay của ta......"
Kêu hai câu, hắn liền thở gấp, giọng nói khàn khàn, rõ ràng là đã kiệt sức.
Ca ca Hứa Vọng Văn tức giận đến run người, quát lớn nói: "Tặc tử vô sỉ, sau khi đại điển khai mạch kết thúc, ta sẽ cho ngươi nếm thử tư vị trường kiếm của ta!"
"Ngốc tử, ngươi nó lời này, lăn qua lộn lại cũng mấy chục lần rồi, không thấy nhàm à? Có gan thì hiện tại nhảy xuống đây đối kiếm với ta! Bằng không, ta liền đi lên nắm tay muội muội ngươi."
"Cứ việc đi lên!"
Muội muội Hứa Hi Âm nghe hai người đối thoại chỉ có cười khổ.
Khắc khẩu giằng co đến vài canh giờ.
Lúc ban đầu Hứa Hi Âm còn có thể chen vào giúp ca ca lên án mạnh mẽ cái tên nam nhân kia phía dưới, nhưng hiện tại đã hoàn toàn bất lực.
Chỉ cảm thấy mỗi lần hô hấp, phổi đều vô cùng đau nhức.
Nếu không phải phía dưới còn có Văn Nhân Thiều không ngừng hồ ngôn lọan ngữ, phỏng chừng một canh giờ trước nàng đã buông tay từ trên núi nhảy xuống.
Hứa Hi Âm ngưỡng cổ đau nhức không thôi, nhìn phía trên còn chưa thấy đỉnh ngọn núi đâu, trong lòng một mảnh mờ mịt.
Lại nói Thiên Tình và Sấu Hì dẫn đầu cách bọn họ mấy chục mét, đến nay thân ảnh của đỉnh núi cũng chưa thấy đâu.
Thể lực hai người so với mấy thiếu niêntầm tốt hơn nhiều, bằng không cũng sẽ chẳng thể vượt mặt người khác đến chục mét.
Nhưng mà đợi đến khi chạng vạng, thể lực cũng đã tới cực hạn.
Đại não Sấu Hỉ trống rỗng.
Hắn hoàn toàn quên mất chính mình lúc này đang tham gia khai đại điển mạch, đầu óc chỉ có duy nhất một ý niệm chỉ có thể tiến về phía trước , làm động lực chống đỡ hắn leo lên.
Cả người Sấu Hỉ vô cùng đau nhức, mồ hôi nhễ nhại như mưa mùa hạ, chạng vạng có gió thổi qua y phục ẩm ướt dán ở lên người, khó chịu nói không nên lời.
Nửa ngày trôi qua còn không có gì bỏ bụng, đến nước cũng chưa uống qua, gầy hỉ khát nước cực kỳ, lại không thế nào đói.
Đương hoàng hôn hoàn toàn rơi xuống phía sau núi, Sấu Hỉ mở đôi môi khô nứt, cố gắng lếch thân mình lên kêu: "Thiên Tình, trời tối rồi."
Nghe Sấu Hỉ mở miệng, Thiên Tình ngừng lại, thanh âm khàn khàn, ân một tiếng.
"Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi."
"Hảo." Thiên Tình nhẹ nhàng xê dịch chân phải.
Chân này chịu lực nhiều nhất, vừa mới động liền muốn chuột rút.
Hắn ngửa đầu nhìn, nói: "......!Vẫn không nhìn thấy đỉnh núi.
Ngọn núi này thực quái, phỏng chừng còn phải tới vài trăm mét nữa."
Khi đang nói chuyện, bỗng nhiên nghe được tiếng khóc của nữ tử từ phía dưới truyền đến.
Rồi đến tiếng thở dài bất lực.
Có ba đạo quang từ Kính Linh sơn rơi xuống, gió đột ngột thổi tới, chỉ nghe phác một tiếng, ba thân ảnh rơi trên một đám mây lớn màu đào.
Thiên Tình chậm rãi điều chỉnh hô hấp, dùng đầu lưỡi liếm đôi môi khô khốc, khát nước đến khó chịu.
Nhưng mà Thiên Tình ánh mắt túc mục kiên định, hắn nói: "......!Sấu Hỉ, hiện tại chỉ còn hai chúng ta."
Sấu Hỉ nhìn về phương xa dần dần dâng lên hình ảnh mơ hồ của ánh trăng, hỏi: "Còn bò nữa ư? Chúng ta đã là đệ nhất."
"Ân."
"Phía trên tối lắm."
"Tối cũng bò." Thiên Tình nói.
Sấu Hỉ thở dài, hỏi: "Vì cái gì đâu?"
"Sấu Hỉ, ngươi có nhớ hay không, Liễu quản gia đã từng nói qua với chúng ta." Thiên Tình nói, "Nếu đem thân thể con người so sánh lu nước, nước lạnh từ đỉnh đầu tưới xuống, mực nước dừng lại ở đâu, nơi đó chính là khai mạch điểm, chứng tỏ người đó có thể cất chứa linh lực nhiều hay ít.
Nếu dưới đan điền là mạch điểm là, khai mạch là tư chất hạ đẳng; nếu khai mạch điểm ở giữa đan điền và trái tim thì được tư chất trung đẳng; mà nếu từ trái tim trở có khai mạch điểm liền được tư chất thượng đẳng."
"Ân."
"Tư chất hạ đẳng giả rất nhiều, mà thượng đẳng giả lại khó kiếm." Thiên Tình hung hăng cười một tiếng, nói, "Nếu đem núi này so sánh với nhân thân, ngươi dừng tại vị trí nào, nơi đó chính là mạch điểm.
Vượt qua mấy trăm người tham gia khai mạch kia căn bản không hề ý nghĩa, bởi vì thượng đẳng tư chất thập phần hiếm thấy, trăm người chỉ được một.
Nếu ngừng ở nơi đây, có thể chỉ là khai mạch đến đan điền, hoặc là khai mạch đến trung đẳng tư chất mà thôi."
"......"
"Nếu thật là dựa vào leo núi để quyết định tư chất.
Vậy ta vẫn sẽ tiếp tục bò về phía trước." Thiên Tình khuôn mặt kiên nghị, nói, "Nếu người khác căn bản chỉ muốn được khai mạch.
Ta càng muốn......!muốn chạm đến tư chất thượng đẳng."
Sấu Hỉ nhìn gương mặt của Thiên Tình mặt, thấy hai bênh thái dương đều đẫm mồ hôi.
Gương mặt này có phần quỷ dị, từ nhỏ đã cùng Thiên Tình lưu lạc khắp nơi, vẫn luôn trân trọng nhau.
Sấu Hỉ mở miệng, thanh âm khàn khàn nói:
"......!Vậy bò đi."
Thời gian từng phút từng giây lại trôi qua.
Đã là giờ Hợi.
Không còn cái nóng thiêu đốt ban ngày rực rỡ, bù lại là từng trận gió đêm rít gào.
Ánh sáng tối tăm, chỉ cần sơ sẩy, liền có thể rơi xuống.
Thiên Tình cùng Sấu Hỉ mỗi khi bò được một đoạn, đều sẽ dừng lại, dán chặt vào vách núi.
Nơi này địa thế đã cao, bốn phía chỉ còn mây mù lượn lờ, cuồng phong gào thét thổi tới, mồ hôi hai người cũng nhờ đó mà bị thôi khô, sau cảm giác cái lạnh đến phát run.
Sấu Hỉ cắn chặt răng, nỗ lực ngăn chặn tay chân đang run rẩy, toàn lực hướng về phía trước leo lên.
Tiếng thở dốc càng ngày càng nặng.
Sấu Hỉ cảm giác cơ hồn phổi đều sắp nổ tung, bỗng nhiên nghe được thanh âm đứt quãng của Thiên Tình:
"Xem! Sấu Hỉ, bên trên......"
Sấu Hỉ nâng cái cổ gần như muốn đứt, hai mắt sáng rực, dường như vui đến nỗi muốn khóc.
Nguyên lai, bọn họ cách đỉnh núi không còn xa nữa, hai người đã thấy được đỉnh núi rồi.
Phía trước đỉnh núi này vẫn bị mây mù bao phủ, hơn nữa sắc trời tối tăm, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được.
"Mau," Sấu Hỉ vui vẻ nói, "Thiên Tình, cuối cùng chúng ta cũng tới rồi."
Lúc này khí hậu thật lạnh, nhưng trong lòng hai người đều cảm thấy ấm áp dễ chịu.
Dù đã kiệt sức, nhưng mà sau khi thấy rõ một mục tiêu, động tác hai người nhất thời trở nhan, cơn đau đến rút gân tay gân chân cũng bị đẩy lùi làm cho cơ thể linh hoạt hơn.
Hô hấp hai người vẫn cứ dồn dập, nhưng giờ phút này không ai để ý, trong lòng vui sướng khó có thể nói nên lời.
Thiên Tình cùng Sấu Hỉ kẻ trước người sau đem cánh tay đáp ở ngọn núi.
Chân phải của Sấu Hỉ kiệt quệ trước muốn nâng lên nhưng tựa hết lực, làm thế nào cũng không thể đi lên.
Tình cảnh của Thiên Tình không tốt hơn bao nhiêu, hai người bị kẹt lại ở phần hõm của vách, bất luận dùng cách gì cũng không thể trèo hết quãng đường cuối cùng kia.
Nhưng mà hai người đồng thời bật cười, chỉ cảm thấy nếu bọn họ nghỉ một chút, liền là có thể đem này tòa núi cao này đạp trên lòng bàn chân.
Chính khi đang cười điên cuồng, Thiên Tình dùng sức bật lên, muốn nhìn một chút phong cảnh trên đỉnh núi đến tột cùng là như thế nào.
Nhưng cái liếc mắt này, làm sắc mặt Thiên Tình đột biến.
Sấu Hỉ ngẩn ra, đem hết toàn lực duỗi thẳng cổ hướng về phía đỉnh núi nhìn thử.
Quang cảnh hết thảy, làm hắn kinh hoàng thất thố, ý chí chiến đấu vừa ngẩng cao, đã muốn suy sụp.
Nơi này không phải là đỉnh núi.
Nơi này, chỉ là một bệ đá rộng bằng cánh tay khi dang ra của người hai.
Nếu không phải do sắc trời tối tăm, nếu không phải vì mệt đến đánh mất lý trí, bọn họ bổn hẳn là có thể nhìn thấy còn có núi cao phía trên.
Hai người duỗi thẳng cổ, nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy: Núi đá đột ngột từ mặt đất mọc lên, cao tận vân tiêu.
Còn có......!độ cao này...vô định.
Bên kia, nói đến những thiếu nam thiếu nữ tham gia đại điển khai mạch không chống đỡ nổi, từ vách núi rơi xuống đã được đám may màu hồng tiếp được, bay tới rừng đào đưa người đặt trên mặt đất.
Cả đám mệt đến cả người run rẩy, cho dù ngồi ở mặt đất, thân dựa vào cây đào nghỉ ngơi vẫn cảm thấy đau nhức tột độ.
Nếu không phải ngại mặt mũi, ắt hẳn liền muốn ngã xuống chỗ này mà ngủ.
Những tiếng rên rỉ liên tiếp vang lên không ngừng.
Có người hỏi: "Đây là khai mạch sao? Kết thúc chưa?"
"Chẳng lẽ bò càng cao, tư chất khai mạch càng tốt? Này......!Cũng thật không công bằng, ta trời sinh thể nhược, mà leo núi phải cậy mạnh, thật là làm không nổi, ai."
"Ta còn có sức lực, chỉ là nhất thời trượt chân, bằng không định còn có thể bò cao hơn."
"Trượt chân gì chứ, chính ngươi không bằng người khác.
Nói đến quay về, có phải hay không còn có người không rơi xuống tới, vẫn đang tiếp tục leo núi?"
"Hiện tai nơi này có 137 người, còn thiếu hai người." từ phía đông giọng Hứa Vọng Văn nho nhã truyền đến.
Mọi người đồng thời nga một tiếng.
Có người nói: "Nói như vậy......!Chỉ sợ đại điển khai mạch chưa kết thúc! Trong số chúng ta, có ai người phát hiện bản thân khai mạch được chưa?"
Mọi người đều lắc đầu.
"Như vậg, tất nhiên là phải chờ tới khi tất cả mọi người đều bò xong.
Chúng ta chờ hai người kia một chút đi."
Ban đêm lại trở về bình tĩnh.
Không ít người không thể tiếp tục duy trì thể lựa, vừa nhắm mắt đã ngủ.
Lâm Tử Sơ khoanh chân tĩnh tọa, ngồi trưen cự thạch, sống lưng thẳng như trúc.
Bỗng nhiên trên mặt động biểu tình, hắn mi đoan nhíu chặt, mở hai mắt ra.
Trong phút chốc, trời nổi dữ tợn cuốn mây đi, tinh quang ảm đạm.
Cuồng phong đánh úp lại, áo bào Lâm Tử Sơ bị gió thổi tung lên.
Trên mặt y ẩn ẩn có quang mang lưu động, hai tròng mắt đen nhánh, nhìn về phía nơi xa, thật lâu, bỗng nhiên mở miệng, nói:
"......!vẫn còn muốn tiếp tục sao, Thiên Tình.".