Dụ Tội
Chương 70
“Ngươi đã trở lại."
“Ân." Tần Diễm gật đầu, cởi tây trang, đưa cho người hầu.
“Công tác vẫn thuận lợi chứ?" Làm một người cha, quan tâm con trai làm việc có được thuận lợi hay không, đó là chuyện không thể chỉ trích.
“Ân.“Tần Diễm mệt mỏi gật đầu.
Hạ Vân Phong vừa múc từng muỗng thuốc bổ uống, vừa quan tâm nhìn về phía con trai, còn bảo Tần Diễm lại đây uống chung với y, mỗi đêm y đều sai người hầu đôn thuốc bổ cho Tần Diễm, bởi vì công việc của Tần Diễm rất bận. “Không ăn đâu.“Tần Diễm lắc đầu.
“Ta bảo người hầu bưng vào phòng cho ngươi." Hạ Vân Phong vừa dùng thuốc bổ, vừa chậm rãi nói chuyện với Tần Diễm: “Ngươi mệt mỏi thì đi ngủ trước đi."
Tần Diễm liếc mắt nhìn lên lầu, không nghe thấy động tĩnh gì cả, hắn uống mấy hớp trà, cỡi cravat ra: “Anh hai không có ở nhà sao?" Hắn khẽ cau mày, có chút mệt mỏi bơ phờ, hắn đã chẳng được ngủ hai ngày nay rồi.
“Đi dự tiệc rồi.“ Tần Diễm nhìn về phía Hạ Vân Phong: “Ngươi yên tâm đểmột mình hắn ở lại cái loại địa phương đó?" Thật ra hắn cảm thấy có chút ngạc nhiên, ông anh trai ngu ngốc kia của hắn, cũng có thể đến mấy chỗ kiểu đó một mình?
Hạ Vân Phong đặt cái bát xuống, lấy khăn tay lau miệng, mới nói một câu chán phèo: “Có người trông hắn." Nói xong, y hưởng thụ ngồi dựa trên sofa, bắt đầu thoải mái hút thuốc.
Y nâng tẩu thuốc, chậm rãi hút vào phun ra khói thuốc……
Tần Diễm ngồi ở dưới lầu được một lúc thì chuẩn bị đi lên lầu, gần đây nhận một vụ án tử lớn, hắn có rất nhiều tư liệu cần phải sắp xếp, kiểm duyệt, căn bản là không có thời gian cùng Hạ Vân Phong nói chuyện phiếm.
Hạ Vân Phong thấy hắn mệt mỏi, liền vừa hút thuốc, vừa nói: “Ngươi về phòng nghỉ ngơi đi, đợi lát nữa ta bưng thuốc bổ lên cho ngươi."
“Ân."
Tần Diễm lên tiếng, liền lên lầu.
Hắn mệt sắp chết luôn rồi, nhẹ xoay xoay cái cổ, đường cong duyên dáng của chiếc cằm, cùng phần gáy trắng nõn, chiếu sáng lẫn nhau……
Tầm nhìn nơi khoé mắt hắn, đánh giá Hạ Vân Phong một cách im lặng, bởi vì giờ này khắc này người đàn ông được hắn gọi là cha, đang lười biếng ngồi dựa lên chiếc sofa rộng rãi thong thả hút thuốc……
Áo ngủ của Hạ Vân Phong buộc thật sự lỏng, phần ngực có vẻ tái nhợt lộ hết ra ngoài, hai điểm trước ngực của y được áo ngủ khép hờ, như ẩn như hiện vô cùng mê người.
Hơn nữa ánh sáng trong phòng khách lại không được sáng lắm, sắc điệu mờ nhạt có vẻ thực ái muội, dường như Hạ Vân Phong cũng cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Tần Diễm, y vừa chậm rãi thêm yên ti, vừa nâng mắt nhìn về phía Tần Diễm: “Nếu ngươi có gì muốn nói, có thể trực tiếp nói với ta, giữa cha con chúng ta không có gì phải ngại ngùng." Ngữ tốc của y, chậm vô cùng.
Tần Diễm hàm hàm hồ hồ “Ân" một tiếng, liền đường kính lên lầu đi.
Còn lại Hạ Vân Phong vẫn ở dưới lầu tiếp tục hút thuốc, chỉ là ánh mắt của y lại có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm trên lầu, y ngồi dưới lầu hút thuốc xong, sau khi rữa tay, mới tự mình bưng thuốc bổ vào phòng Tần Diễm.
Tần Diễm đang tắm rửa.
Quần áo đều ném ở trước trước cửa phòng tắm.
Hạ Vân Phong thay Tần Diễm nhặt quần áo dưới đất lên, trong quần áo của Tần Diễm rớt ra một cái bóp da, Hạ Vân Phong vừa nhặt cái bóp da lên chuẩn bị để lại chỗ cũ, thì nhìn thấy một tấm ảnh được nhét trong bóp, tấm ảnh là hình chụp chung của Tần Diễm và một cô gái ngoại quốc xinh đẹp, bộ dáng hai người ở trên bờ biển rất thân mật.
Tần Diễm đã có bạn gái?
Nhưng vì sao Tần Diễm không nói cho y biết?
Y nhớ lúc trước, vào ngày đầu tiên Tần Diễm trở về, y từng hỏi qua Tần Diễm……
Lúc này.
Cửa phòng tắm mở ra.
Một cỗ nhiệt khí tràn ra.
Tần Diễm cả người trần như nhộng xuất hiện ở cửa, trên người hắn còn vương những giọt nước nho bé, sợi tóc cũng có chút ướt át.
Hạ Vân Phong nhìn hắn.
Không nói chuyện.
Mà Tần Diễm nhìn thấy cái bóp da trên tay Hạ Vân Phong, sắc mặt của hắn đổi rồi lại đổi……
—–
Lời của tác giả: Bi kịch, gần đây bận quá trời. Rơi lệ T.T
“Ân." Tần Diễm gật đầu, cởi tây trang, đưa cho người hầu.
“Công tác vẫn thuận lợi chứ?" Làm một người cha, quan tâm con trai làm việc có được thuận lợi hay không, đó là chuyện không thể chỉ trích.
“Ân.“Tần Diễm mệt mỏi gật đầu.
Hạ Vân Phong vừa múc từng muỗng thuốc bổ uống, vừa quan tâm nhìn về phía con trai, còn bảo Tần Diễm lại đây uống chung với y, mỗi đêm y đều sai người hầu đôn thuốc bổ cho Tần Diễm, bởi vì công việc của Tần Diễm rất bận. “Không ăn đâu.“Tần Diễm lắc đầu.
“Ta bảo người hầu bưng vào phòng cho ngươi." Hạ Vân Phong vừa dùng thuốc bổ, vừa chậm rãi nói chuyện với Tần Diễm: “Ngươi mệt mỏi thì đi ngủ trước đi."
Tần Diễm liếc mắt nhìn lên lầu, không nghe thấy động tĩnh gì cả, hắn uống mấy hớp trà, cỡi cravat ra: “Anh hai không có ở nhà sao?" Hắn khẽ cau mày, có chút mệt mỏi bơ phờ, hắn đã chẳng được ngủ hai ngày nay rồi.
“Đi dự tiệc rồi.“ Tần Diễm nhìn về phía Hạ Vân Phong: “Ngươi yên tâm đểmột mình hắn ở lại cái loại địa phương đó?" Thật ra hắn cảm thấy có chút ngạc nhiên, ông anh trai ngu ngốc kia của hắn, cũng có thể đến mấy chỗ kiểu đó một mình?
Hạ Vân Phong đặt cái bát xuống, lấy khăn tay lau miệng, mới nói một câu chán phèo: “Có người trông hắn." Nói xong, y hưởng thụ ngồi dựa trên sofa, bắt đầu thoải mái hút thuốc.
Y nâng tẩu thuốc, chậm rãi hút vào phun ra khói thuốc……
Tần Diễm ngồi ở dưới lầu được một lúc thì chuẩn bị đi lên lầu, gần đây nhận một vụ án tử lớn, hắn có rất nhiều tư liệu cần phải sắp xếp, kiểm duyệt, căn bản là không có thời gian cùng Hạ Vân Phong nói chuyện phiếm.
Hạ Vân Phong thấy hắn mệt mỏi, liền vừa hút thuốc, vừa nói: “Ngươi về phòng nghỉ ngơi đi, đợi lát nữa ta bưng thuốc bổ lên cho ngươi."
“Ân."
Tần Diễm lên tiếng, liền lên lầu.
Hắn mệt sắp chết luôn rồi, nhẹ xoay xoay cái cổ, đường cong duyên dáng của chiếc cằm, cùng phần gáy trắng nõn, chiếu sáng lẫn nhau……
Tầm nhìn nơi khoé mắt hắn, đánh giá Hạ Vân Phong một cách im lặng, bởi vì giờ này khắc này người đàn ông được hắn gọi là cha, đang lười biếng ngồi dựa lên chiếc sofa rộng rãi thong thả hút thuốc……
Áo ngủ của Hạ Vân Phong buộc thật sự lỏng, phần ngực có vẻ tái nhợt lộ hết ra ngoài, hai điểm trước ngực của y được áo ngủ khép hờ, như ẩn như hiện vô cùng mê người.
Hơn nữa ánh sáng trong phòng khách lại không được sáng lắm, sắc điệu mờ nhạt có vẻ thực ái muội, dường như Hạ Vân Phong cũng cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Tần Diễm, y vừa chậm rãi thêm yên ti, vừa nâng mắt nhìn về phía Tần Diễm: “Nếu ngươi có gì muốn nói, có thể trực tiếp nói với ta, giữa cha con chúng ta không có gì phải ngại ngùng." Ngữ tốc của y, chậm vô cùng.
Tần Diễm hàm hàm hồ hồ “Ân" một tiếng, liền đường kính lên lầu đi.
Còn lại Hạ Vân Phong vẫn ở dưới lầu tiếp tục hút thuốc, chỉ là ánh mắt của y lại có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm trên lầu, y ngồi dưới lầu hút thuốc xong, sau khi rữa tay, mới tự mình bưng thuốc bổ vào phòng Tần Diễm.
Tần Diễm đang tắm rửa.
Quần áo đều ném ở trước trước cửa phòng tắm.
Hạ Vân Phong thay Tần Diễm nhặt quần áo dưới đất lên, trong quần áo của Tần Diễm rớt ra một cái bóp da, Hạ Vân Phong vừa nhặt cái bóp da lên chuẩn bị để lại chỗ cũ, thì nhìn thấy một tấm ảnh được nhét trong bóp, tấm ảnh là hình chụp chung của Tần Diễm và một cô gái ngoại quốc xinh đẹp, bộ dáng hai người ở trên bờ biển rất thân mật.
Tần Diễm đã có bạn gái?
Nhưng vì sao Tần Diễm không nói cho y biết?
Y nhớ lúc trước, vào ngày đầu tiên Tần Diễm trở về, y từng hỏi qua Tần Diễm……
Lúc này.
Cửa phòng tắm mở ra.
Một cỗ nhiệt khí tràn ra.
Tần Diễm cả người trần như nhộng xuất hiện ở cửa, trên người hắn còn vương những giọt nước nho bé, sợi tóc cũng có chút ướt át.
Hạ Vân Phong nhìn hắn.
Không nói chuyện.
Mà Tần Diễm nhìn thấy cái bóp da trên tay Hạ Vân Phong, sắc mặt của hắn đổi rồi lại đổi……
—–
Lời của tác giả: Bi kịch, gần đây bận quá trời. Rơi lệ T.T
Tác giả :
Mặc Kỳ Lân