Dụ Tội
Chương 264: H
Trên người Tần Diễm có cỗ hương vị tươi mát ••••••
Tần Diễm không chạm đến áo ngủ…
Mà chạm đến chân Hạ Vân Phong ••••••
Hạ Vân Phong sửng sốt.
Tần Diễm cũng rất tự nhiên tựa vào bên cạnh ao, hai tay cho vào trong nước, một bàn tay đem áo ngủ vớt lên, một bàn tay sờ soạng chân Hạ Vân Phong, hắn liền dán vào phía sau Hạ Vân Phong ••••••
Môi Tần Diễm như có như không tựa vào bên tai Hạ Vân Phong: “Các ngươi làm gì tắm lâu như vậy?" ngữ khí Tần Diễm rất lãnh tĩnh, nghe không ra có gì bất mãn cùng không hờn giận.
“Tắm lâu một chút mới sạch." Hạ Vân Phong không nhìn hắn.
“Lời này của ngươi chỉ có thể đi lừa tiểu hài tử ba tuổi thôi." Tần Diễm cảm giác được Hạ Vân Phong đứng dậy lên, hai tay của hắn trượt lên ngực Hạ Vân Phong, hắn ôm sát Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong tim đập tăng thêm: “Ta tắm sạch rồi."
Lập tức ••••••
Tần Diễm ý vị thâm trường ghé vào lỗ tai y nói: “Vậy để cho ta kiểm tra một chút, nhìn xem ngươi tắm đã sạch chưa."
Kiểm tra ••••••
Muốn kiểm tra •••••
“Tắm sạch rồi." Hạ Vân Phong bắt lấy tay Tần Diễm, tỏ vẻ nói Tần Diễm tự mình tắm. Y nghĩ đứng lên nhưng lại bị Tần Diễm ôm quá chặt chẽ, ngực y bị Tần Diễm ôm ••••••
Lưng y gắt gao dán vào bể ••••••
Tần Diễm cũng không có tiếp tục kiểm tra, mà là buông Hạ Vân Phong ra, đứng lên lấy khăn mặt xoa xoa tay: “Áo tắm cũng rơi vào trong nước rồi, tự ngươi đi ra ngoài đổi đi."
Hắn từ trên cao nhìn xuống Hạ Vân Phong.
“ Ừ." Hạ Vân Phong gật đầu, thong thả đứng lên, “Đưa khăn mặt cho ta." Y đứng lên đi ra bồn, giọt nước lưu lại trên người khiến làn da y tỏa sáng ••••••
Phi thường dễ chịu.
Hơn nữa tứ chi y thon dài, bụng, eo đều thực rắn chắc, ngực cũng rộng lớn đầy đặn, dung nhan thành thục ổn trọng của y lộ ra vài phần lười biếng, nhìn qua có chút buồn ngủ ••••••
Tần Diễm biết y cũng không phải thật sự buồn ngủ hoặc là mệt nỏi, đây là trạng thái vốn có của Hạ Vân Phong, thói quen tản mạn, cuộc sống không lo nghĩ, tùy tính, đối việc gì cũng không hoảng không vội ••••••
Chính là hưởng thụ.
Cửu nhi cửu chi (=dần dần, lâu ngày, qua thời gian) liền trở nên lười biếng như vậy, Hạ Vân Phong hiện tại mới vẫn là trung niên, đang ở độ tuổi có tinh lực nhất, dũng mãnh nhất, nhưng nam nhân này thật giống như đã trải qua nhiều tang thương •••••• (4 lão bà đều chết mà ko tang thương được sao? =..=)
Nam nhân này rất đặc biệt.
Vì nhi tử.
Cái gì cũng có thể không cần.
Tần Diễm nhìn thấy y đứng lên, trên người cũng không có đồ che, hắn đem khăn mặt đưa cho Hạ Vân Phong, nhưng Hạ Vân Phong còn chưa cầm được khăn mặt lại đánh rơi dưới đất ••••••
Hạ Vân Phong cũng không có xoay người lại để lượm.
Tần Diễm chủ động nói với y: “Trong ngăn tủ bên kia có khăn mặt." Hắn chỉ ngăn tủ đựng khăn tắm cùng khăn mặt bên cạnh, Hạ Vân Phong cũng liền tự mình đi lấy.
Ánh mắt Tần Diễm dừng ở trên người y, Tần Diễm không chút hoang mang cởi áo tắm của mình ra ••••••
Hạ Vân Phong sửng sốt.
Tần Diễm đột nhiên cởi áo tắm làm cho Hạ Vân Phong hơi trố mắt, hơn nữa bên trong Tần Diễm cái gì cũng chưa mặc, hắn cứ như vậy mở áo tắm ra, đến gần Hạ Vân Phong ••••••
Cảm giác được Tần Diễm tới gần, Hạ Vân Phong rũ mắt xuống, y đứng yên không biết có nên cử động không nữa, nhưng Tần Diễm lại chỉ nhìn y một cái, lại xuyên qua y vươn tay thử nhiệt độ nước.
Một lát sau.
Hạ Vân Phong không cảm giác được động tác của Tần Diễm, y mới mở mắt ra phát hiện trước mắt một mảnh trống trơn. Y quay đầu liền nhìn thấy Tần Diễm đã ngồi vào bồn tắm rửa ••••••
“Ngươi không lạnh sao?" Tần Diễm vẻ mặt trấn định nhìn y, “Ngươi đứng yên ở đó thật lâu rồi." Hắn nói thực tự nhiên, trong giọng nói hoàn toàn không có ý chê cười Hạ Vân Phong.
Chính là.
Ánh mắt lộ ra vài phần ý vị thâm trường của Tần Diễm, khiến cho Hạ Vân Phong suýt nữa nghĩ đến Tần Diễm là cố ý••••••
Bất quá.
Y cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi.
Dưới sự nhắc nhở của Tần Diễm y đi cầm khăn mặt, nhưng không nhìn thấy có khăn tắm bên trong, y mơ hồ cảm thấy phía sau có một cỗ tầm mắt mãnh liệt đang theo dõi y.
Y nghe được tiếng Tần Diễm từ trong bồn tắm đi ra, nhưng lại phân không rõ rốt cuộc là thật, hay là ảo giác.
Nhưng khi y xoay người lại, xác thực nhìn thấy Tần Diễm đứng ở phía sau y, y nghĩ đến Tần Diễm muốn lấy khăn mặt, y nhượng bộ muốn rời xa bồn tắm, nhưng Tần Diễm lại nói với y ••••••
“Không còn sữa tắm nữa." Tần Diễm không ngăn y lại, bởi vì ngay khi Hạ Vân Phong nghe được lời nói của hắn đã không cử động nữa, hai người không một tia hoảng loạn mặt đối mặt đứng với nhau.
Nhưng đều bảo trì ở một khoảng cách nhất định.
“Ta đi lấy." Hạ Vân Phong nguyện ý giúp nhi tử lấy.
Nhưng Tần Diễm lại hỏi lại y: “Ngươi biết để ở chỗ nào sao?" Tần Diễm nhìn y, lưu ý vẻ mặt y.
Y nhíu mi.
Y không biết đặt ở chỗ nào ••••••
“Để ở bên ngoài." Hẳn là đặt ở bên ngoài, sau khi y ra ngoài tìm thử, hẳn là có thể tìm ra.
Tần Diễm chỉ chỉ bình sữa tắm chưa mở bên tay Hạ Vân Phong kia: “Vậy thứ này là cái gì? (=..=)" Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong, minh xác hỏi lại ••••••
Đây là cái gì ••••••
Hạ Vân Phong cúi đầu liền nhìn thấy bình sữa tắm rõ ràng ở bên tay y, điều này làm cho Hạ Vân Phong nhất thời nói không nên lời, cũng biểu thị y đang không yên lòng ••••••
“Ta không chú ý." trước đó Hạ Vân Phong không tập trung, y suy nghĩ Tần Diễm rốt cuộc muốn làm cái gì ••••••
Cho nên.
Xem nhẹ tất cả những thứ bên cạnh.
Nhìn thấy ánh mắt minh bạch kia của Tần Diễm, Hạ Vân Phong lại cảm thấy không thể ngẩng đầu lên được: “Ta đi ra ngoài." Y muốn đi rồi, còn tiếp tục như vậy, nét mặt già nua của y đều mất hết rồi.
“Ngươi đang suy nghĩ cái gì?" Tần Diễm mở miếng nhựa niêm phong bình sữa tắm, hắn xịt rất nhiều sữa tắm trong lòng bàn tay Hạ Vân Phong, “Thay ta thoa." hắn không thoa được ở sau lưng.
Hạ Vân Phong không nhìn hắn.
Hai tay sờ lên người hắn, thay hắn thoa cả phía trước lẫn phía sau: “Xong rồi." Y vì nhi tử làm loại sự tình này, cũng là vì trước kia rất ít khi làm.
Tần Diễm nhẹ nhàng truy vấn y: “Vừa rồi ngươi suy nghĩ cái gì?“ trên người hắn dính đầy bọt nước, hắn cũng bảo Hạ Vân Phong thay hắn rửa.
“Không nghĩ gì cả.“Hạ Vân Phong không thừa nhận.
Nhưng y vẫn rất kiên nhẫn thay Tần Diễm rửa thân thể ••••••
Ánh mắt Tần Diễm vẫn chưa dời khỏi gương mặt y: “Ngươi suy nghĩ chuyện loạn thất bát tao.“ Tần Diễm thực khẳng định, còn rất trật tự nói ra vấn đề mà Hạ Vân Phong miên man suy nghĩ trước đó.
Hạ Vân Phong không phủ nhận.
Y xoa xoa tay.
Cảm thấy có chút xấu hổ.
Y vừa mới chuẩn bị đi, Tần Diễm đã kêu y lại: “Đi gấp như vậy làm cái gì, ngươi còn có việc chưa làm xong." Hắn nhắc nhở Hạ Vân Phong còn có việc khác chưa có làm xong ••••••
“Chuyện gì?" Hạ Vân Phong nhất thời không phản ứng lại được.
“Ngươi cảm thấy là chuyện gì?" Tần Diễm cố ý hỏi lại Hạ Vân Phong, hắn cảm thấy Hạ Vân Phong căn bản chính là biết rõ còn cố hỏi, bất quá rất nhanh hắn đã biết Hạ Vân Phong hiểu được rồi.
Hạ Vân Phong thong thả ngồi ở trên ghế trong phòng tắm, ánh mắt y dừng ở trên người Tần Diễm, cùng đợi Tần Diễm lại đây: “Có thể chưa?" Y hỏi ra lời này đã phải cần dũng khí rất lớn.
Nhưng Tần Diễm lại không nhúc nhích, còn nhìn y trong chốc lát sau đó mới cầm một cái khăn mặt sạch đi đến, một bên lau giọt nước trên người mình, một bên ý tứ hàm xúc khác hỏi y: “Ngươi muốn làm cái gì? "
Hạ Vân Phong bị hắn quay đi quay lại sắp lâm vào hôn mê rồi.
Chẳng lẽ ••••••
Y lại hiểu lầm ý tứ Tần Diễm, Tần Diễm không phải muốn làm cái này ••••••
Vậy y hành động như vậy ở trong mắt Tần Diễm có phải thoạt nhìn thực ngu xuẩn, thực buồn cười hay không ••••••
Hạ Vân Phong bởi vì bản thân miên man suy nghĩ mà có chút giận, y đứng lên lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì, ngay cả bọt nước trên người y cũng quên lau đã muốn mở cửa đi ra ngoài (=.,= quê rồi)••••••
Tần Diễm thấy y một vẻ tự trách liền vươn tay chặn ở cửa, trực tiếp đem cửa khóa lại, không cho Hạ Vân Phong đi ra ngoài, làm cho lưng Hạ Vân Phong tựa ở cửa ••••••
Gương mặt cùng y đối diện ••••••
Lúc này.
Hạ Vân Phong không có nghĩ loạn nữa: “Còn có gì muốn lấy, hoặc là còn có chuyện gì chưa làm xong sao?" con ngươi hơi hơi ướt át kia của y, trầm ổn nhìn Tần Diễm tuấn mỹ.
“Chờ chút." Tần Diễm chỉ nói hai chữ, liền đem áo tắm ở dưới sàn nhặt lên, từ trong túi áo tắm lấy ra một cái hộp nhỏ, đưa cho Hạ Vân Phong ngửi.
Hạ Vân Phong miễn cưỡng ngửi ngửi, ngửi thấy mùi hương trong cái chai kia rất thơm: “Đây là cái gì?" Y biết thứ này không thể nào là nước hoa ••••••
Càng thêm không phải là nước hoa nữ nhân dùng, bởi vì trong hộp là cái gì đó dạng cao (dạng như dầu cù là ý, loại giống dạng mỡ), có chút hơi giống chất bôi trơn ••••••
“Đây là hương cao, đặc sản bản địa, có tiền cũng mua không được, rất tinh khiết." Tần Diễm bảo Hạ Vân Phong vươn đầu lưỡi ra, liếm hương cao trong hộp, đương nhiên ngọc hương cao này công hiệu rất tốt.
“Có thể ăn?" Hạ Vân Phong thực hoài nghi, nhưng nhìn thấy Tần Diễm gật đầu, y vẫn là vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm hương cao một miếng, đầu lưỡi ướt đỏ của y ••••••
Thực dụ nhân ••••••
Hạ Vân Phong thưởng thức một chút, cảm thấy rất nhẵn, ngậm vào liền hòa tan.
Y ăn xong sau.
Liền cảm giác được cả người nóng lên.
“Có phải thực nóng hay không?" Tần Diễm lấy tay quét lên rất nhiều hương cao, Tần Diễm ôm thắt lưng y, tay Tần Diễm theo sau thắt lưng y, đụng đến khe hở dưới thân y.
“Ừ." Hạ Vân Phong gật đầu tỏ vẻ rất nóng.
Y cảm giác được Tần Diễm đang thay y thoa thuốc, cho nên không có lộn xộn.
Rất nhanh.
Thân thể Hạ Vân Phong liền tản ra nhiệt độ khá nóng bỏng, đầu lưỡi y cũng dần dần bắt đầu trở nên tê tê ngứa ngứa, y thong thả nuốt nước miếng, hầu kết nhẹ nhàng chạy.
Nóng quá.
Ngứa quá.
Cái loại cảm giác cong tâm cong phế này, khiến cho hô hấp của y đều đang run rẩy.
“Tần Diễm, cái này làm sao mà có?" Dược hiệu mãnh liệt như vậy, rõ ràng chính là dùng để kích tình (= xuân dược).
“Bằng hữu tặng." Tần Diễm chi tiết nói với y.
Y cũng biết “Bằng hữu" trong miệng Tần Diễm khẳng định chính là thương nhân buôn vũ khí kia cho nên y cũng không có nói thêm nữa, y nhìn Tần Diễm, cảm giác được Tần Diễm đang xoa nắn khe hở phía sau của y.
Loại cảm giác này thực tình sắc.
Hơn nữa.
Tần Diễm còn đang nhìn y: “Có thích ta tặng quà cho ngươi hay không?“ Tần Diễm nói chuyện hơi thở liền phun ở sườn mặt Hạ Vân Phong, Tần Diễm cảm thấy Hạ Vân Phong sẽ thích.
Hạ Vân Phong không trả lời.
Y nhẹ nhàng mà trừng mắt nhìn, lông mi ướt át thong thả khép kín: “Ta có thích hay không có quan hệ gì, ngươi thích là được." Y trả lời thực mềm mại, chậm rãi ••••••
Câu trả lời nhu thuận của y khiến cho Tần Diễm động tâm,
Thì ra ••••••
Hạ Vân Phong cũng có một mặt ôn nhu như vậy, hơn nữa giọng nói nam nhân rất trầm, chậm rãi, giọng nói nặng nề nồng đậm từ tính ••••••
“Ta thích nhiệt tình." Tần Diễm như có như không dán vào y, một bên nói loại hình hắn thích cho Hạ Vân Phong biết, một bên xoa hương cao đều đều dưới thân Hạ Vân Phong.
Nhiệt tình ••••••
Đầu lưỡi Hạ Vân Phong thực ngứa, ánh mắt y theo mũi Tần Diễm thong thả di động đến đôi môi Tần Diễm, khi y hít không khí, hơi thở của Tần Diễm tất cả cũng bị hút vào trong miệng của y ••••••
Y rất muốn.
Hiện tại rất muốn.
Hơi thở của Tần Diễm như chạm vào đầu lưỡi y, đầu lưỡi mềm mại ướt nóng kia, lại ngứa lại tê ••••••
Y nhìn chăm chú vào Tần Diễm, chính mình lại ngay cả nói chuyện cũng không được.
Tần Diễm còn tiếp tục nói với y: “Còn có chủ động." Tần Diễm thích nhiệt tình, chủ động••••••
Tốt nhất là ••••••
Phong tình, vạn chủng (= có 1 vạn phong thái quyến rũ, ***y vs lẳng lơ) ••••••
Hạ Vân Phong biết Tần Diễm thích mĩ nữ ngoại quốc nhiệt tình, không e lệ, điều này Hạ Vân Phong hiểu rõ, bởi vì trước kia Tần Diễm cho Ngao Dương xem mấy bộ phim đều là của nước ngoài ••••••
Cổ quái hiếm thấy ••••••
Nhưng giống nhau duy nhất chính là nữ nhân trong mấy bộ phim đều là dáng người đầy đặn, ngực to, mông tròn, nhiệt tình chủ động, cuồng dã, không kiềm chế, bản thân Hạ Vân Phong là một nam nhân ••••••
Hơn nữa ở phương diện bị “ôm" này thực khó nói.
Không có khả năng chủ động yêu cầu.
Dây chuyền trên cổ Tần Diễm nhẹ nhàng dán làn da Hạ Vân Phong, ngực hai người không biết từ khi nào đã dán vào nhau, bụng cũng kề sát, chân cũng dán vào nhau ••••••
“Ta biết." Hạ Vân Phong lười biếng trả lời Tần Diễm, y biết Tần Diễm thích loại hình gì, cũng biết mình hoàn toàn không phải loại hình mà Tần Diễm thích này.
Ngón tay Tần Diễm trượt vào bên trong Hạ Vân Phong, hai ngón ba ngón ổn định khai thác, cảm giác được thân thể Hạ Vân Phong buộc chặt, Tần Diễm liền dừng động tác lại, để Hạ Vân Phong thả lỏng sau Tần Diễm mới lại tiếp tục ••••••
“Bên trong của ngươi vốn cũng rất nóng, chờ một lát dược hiệu phát huy, ngươi sẽ càng trở nên nóng." Tần Diễm đem số hương cao này hướng bên trong y cố gắng đẩy mạnh.
Y đã muốn nóng lên.
Hơi thở nóng rực của y như hỏa diễm, thân thể y cũng vì cảm giác tê ngứa kia mà rung động ••••••
“Ngươi đến tìm ta, ta thực ngoài ý muốn." Tần Diễm hoàn toàn không biết là Hạ Vân Phong sẽ tìm đến mình, “Vì sao ngươi muốn tới?" Hắn muốn Hạ Vân Phong chính mồm nói cho hắn ••••••
Vì sao ••••••
Thấy Hạ Vân Phong trầm mặc, Tần Diễm lại hỏi: “Ngươi không biết nguy hiểm sao?" Hắn biết, Hạ Vân Phong biết, nhưng vì sao còn phấn đấu quên mình lao vào hiểm cảnh như vậy.
Hạ Vân Phong trầm mặc nhìn hắn, hốc mắt có chút phiếm hồng.
“Tìm được đại ca cùng Hạ Đông rồi, kỳ thật ngươi cũng có thể trở về." Dù sao đa số đều tìm được rồi, thiếu một người cũng không có gì to tát, nhưng Hạ Vân Phong còn kiên trì lưu lại.
Hạ Vân Phong trầm mặc thật lâu, rốt cục mới nói ra miệng: “Ta lo lắng." Y lo lắng đến đòi mạng, ở trong này y không có trải qua được một ngày an ổn, mỗi ngày y đều suy nghĩ tình hình của nhi tử.
Y thực sợ hãi.
“Ta không muốn mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, cho nên ta đã tới, trước khi chưa tìm thấy ngươi cũng sẽ không đi." Đã quyết định muốn tìm, liền nhất định phải tìm được.
Y cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho.
Hạ Vân Phong trả lời đã muốn đủ, Tần Diễm không có tiếp tục truy vấn: “Ân, ta hiểu được." Hắn đã biết.
Đã hiểu.
Nhìn thấy Hạ Vân Phong vì dược hiệu mãnh liệt mà nhẫn đến mồ hôi đều toát ra, hắn hôn lên đôi môi Hạ Vân Phong, đầu lưỡi hắn khiêu mở đôi môi hé mở kia của Hạ Vân Phong ••••••
Nóng bỏng ngậm mân đầu lưỡi tê ngứa kia của Hạ Vân Phong, Tần Diễm nhẹ chạm y một cái, y liền không kiềm chế được phát ra tiếng hừ ngâm nhợt nhạt, Tần Diễm đem y ôm đến bên ghế.
“Đứng vững." Tần Diễm buông Hạ Vân Phong ra, tự mình ngồi xuống trên ghế, hắn vỗ vỗ chân mình, ý bảo Hạ Vân Phong ngồi lên: “Ngồi lên người ta."
Hạ Vân Phong vừa rồi chỉ bị Tần Diễm hôn trong chốc lát, Tần Diễm lại buông y ra, thấy Tần Diễm ngồi ở trên ghế, y thong thả khóa ngồi ở trên đùi Tần Diễm ••••••
Mông y dán vào chân Tần Diễm ••••••
Tần Diễm chế trụ thắt lưng y, làm cho cả người y đều dán lại đây, đôi môi hai người thuận thế chạm vào nhau. Tần Diễm tách chân ra làm cho thân thể Hạ Vân Phong trầm xuống ••••••
Tay Tần Diễm ôm thắt lưng y, mà y cũng ôm cổ Tần Diễm, để thân thể không bị trượt xuống, ngón tay Tần Diễm đem hương cao xâm nhập hòa tan.
Tần Diễm hôn y, nhưng đầu lưỡi Hạ Vân Phong vẫn thực tê.
“Cắn ta." Hạ Vân Phong thấp giọng yêu cầu, y cau mày, đôi môi dán chặt Tần Diễm, đem đầu lưỡi tiến vào trong miệng Tần Diễm, Tần Diễm nghiêng đầu dùng răng nanh cắn y ••••••
Cắn hôn đầu lưỡi y ••••••
Dược hiệu rất lợi hại.
Hạ Vân Phong dần dần ôm Tần Diễm, hai người hôn đến khó lóng tách ra, khí lực Tần Diễm rất lớn, gắt gao ôm thắt lưng y, hôn đến thâm sâu lại vội vàng.
Thật giống như muốn đem đầu lưỡi y nuốt vào, lại hút, lại duyện.
Hơn nữa dược hiệu của Hạ Vân Phong đã phát tác, Hạ Vân Phong phối hợp hồi hôn, cảm giác ngứa kia mới hơi chút giảm bớt, hơi thở nóng rực thực triền nhân.
Trong phòng tắm có tiếng nước chảy, hơi nước cũng rất dày đặc.
Trên thân hai người đều bịt kín hơi nước tụ lại thành những viên ngọc nước nhỏ nhắn, theo làn da thong thả lăn xuống, tiếng hôn môi cùng tiếng hít thở, đều dị thường ái muội.
Tần Diễm tiến vào thật lâu.
Hạ Vân Phong vốn phải nhanh đi ra ngoài, không biết Hạ Đông hiện tại đang làm cái gì, nhưng tình huống như vậy y căn bản là đi không được, cảm giác được ngón tay Tần Diễm rời khỏi y.
Toàn bộ cơ thể y thong thả buộc chặt, thật giống như đang chủ động kẹp chặt chân Tần Diễm: “Tần Diễm ••••••" Y gọi tên Tần Diễm, không tự chủ được dán chặt Tần Diễm.
Dưới thân ép thực chặt ••••••
Tần Diễm rút một hơi, bởi vì Hạ Vân Phong dán chặt hắn, đang như có như không cọ xát ý đồ giảm bớt tác dụng của thuốc, Tần Diễm bị Hạ Vân Phong cọ trong chốc lát sau ••••••
Cũng đã cócảm giác, hắn không có đợi lát nữa mà đã chôn vào địa phương chặt chẽ có thể khiến cho hắn tiêu hồn triệt cốt kia của Hạ Vân Phong ••••••
Kế tiếp.
Trong nửa giờ toàn bộ phòng tắm đều tràn ngập tiếng thở dốc ái muội cùng tiếng than nhẹ miễn cưỡng không biết là thống khổ hay là thoải mái, cùng với tiếng va chạm thanh thúy.
Một giờ sau.
Tần Diễm mới dừng lại, Hạ Vân Phong vô lực dựa vào hắn, một bàn tay Tần Diễm ôm thắt lưng y, một bàn tay đỡ cằm Hạ Vân Phong, cho Hạ Vân Phong một nụ hôn ướt át triền miên.
Tần Diễm chưa có y định cứ như vậy buông tha y, rất nhanh y liền cảm giác được tay Tần Diễm chen vào, địa phương đã phát tiết qua của Tần Diễm dán ở chân y, lại lần nữa có xu thế bành phát ••••••
“Đủ rồi." Hạ Vân Phong bảo hắn đã được rồi.
Tuy rằng biết Tần Diễm mỗi lần đều làm thật lâu, nhưng lần này cũng quá lâu đi.
Lúc này cửa bị khóa trái mở ra ••••••
Tần Diễm không chạm đến áo ngủ…
Mà chạm đến chân Hạ Vân Phong ••••••
Hạ Vân Phong sửng sốt.
Tần Diễm cũng rất tự nhiên tựa vào bên cạnh ao, hai tay cho vào trong nước, một bàn tay đem áo ngủ vớt lên, một bàn tay sờ soạng chân Hạ Vân Phong, hắn liền dán vào phía sau Hạ Vân Phong ••••••
Môi Tần Diễm như có như không tựa vào bên tai Hạ Vân Phong: “Các ngươi làm gì tắm lâu như vậy?" ngữ khí Tần Diễm rất lãnh tĩnh, nghe không ra có gì bất mãn cùng không hờn giận.
“Tắm lâu một chút mới sạch." Hạ Vân Phong không nhìn hắn.
“Lời này của ngươi chỉ có thể đi lừa tiểu hài tử ba tuổi thôi." Tần Diễm cảm giác được Hạ Vân Phong đứng dậy lên, hai tay của hắn trượt lên ngực Hạ Vân Phong, hắn ôm sát Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong tim đập tăng thêm: “Ta tắm sạch rồi."
Lập tức ••••••
Tần Diễm ý vị thâm trường ghé vào lỗ tai y nói: “Vậy để cho ta kiểm tra một chút, nhìn xem ngươi tắm đã sạch chưa."
Kiểm tra ••••••
Muốn kiểm tra •••••
“Tắm sạch rồi." Hạ Vân Phong bắt lấy tay Tần Diễm, tỏ vẻ nói Tần Diễm tự mình tắm. Y nghĩ đứng lên nhưng lại bị Tần Diễm ôm quá chặt chẽ, ngực y bị Tần Diễm ôm ••••••
Lưng y gắt gao dán vào bể ••••••
Tần Diễm cũng không có tiếp tục kiểm tra, mà là buông Hạ Vân Phong ra, đứng lên lấy khăn mặt xoa xoa tay: “Áo tắm cũng rơi vào trong nước rồi, tự ngươi đi ra ngoài đổi đi."
Hắn từ trên cao nhìn xuống Hạ Vân Phong.
“ Ừ." Hạ Vân Phong gật đầu, thong thả đứng lên, “Đưa khăn mặt cho ta." Y đứng lên đi ra bồn, giọt nước lưu lại trên người khiến làn da y tỏa sáng ••••••
Phi thường dễ chịu.
Hơn nữa tứ chi y thon dài, bụng, eo đều thực rắn chắc, ngực cũng rộng lớn đầy đặn, dung nhan thành thục ổn trọng của y lộ ra vài phần lười biếng, nhìn qua có chút buồn ngủ ••••••
Tần Diễm biết y cũng không phải thật sự buồn ngủ hoặc là mệt nỏi, đây là trạng thái vốn có của Hạ Vân Phong, thói quen tản mạn, cuộc sống không lo nghĩ, tùy tính, đối việc gì cũng không hoảng không vội ••••••
Chính là hưởng thụ.
Cửu nhi cửu chi (=dần dần, lâu ngày, qua thời gian) liền trở nên lười biếng như vậy, Hạ Vân Phong hiện tại mới vẫn là trung niên, đang ở độ tuổi có tinh lực nhất, dũng mãnh nhất, nhưng nam nhân này thật giống như đã trải qua nhiều tang thương •••••• (4 lão bà đều chết mà ko tang thương được sao? =..=)
Nam nhân này rất đặc biệt.
Vì nhi tử.
Cái gì cũng có thể không cần.
Tần Diễm nhìn thấy y đứng lên, trên người cũng không có đồ che, hắn đem khăn mặt đưa cho Hạ Vân Phong, nhưng Hạ Vân Phong còn chưa cầm được khăn mặt lại đánh rơi dưới đất ••••••
Hạ Vân Phong cũng không có xoay người lại để lượm.
Tần Diễm chủ động nói với y: “Trong ngăn tủ bên kia có khăn mặt." Hắn chỉ ngăn tủ đựng khăn tắm cùng khăn mặt bên cạnh, Hạ Vân Phong cũng liền tự mình đi lấy.
Ánh mắt Tần Diễm dừng ở trên người y, Tần Diễm không chút hoang mang cởi áo tắm của mình ra ••••••
Hạ Vân Phong sửng sốt.
Tần Diễm đột nhiên cởi áo tắm làm cho Hạ Vân Phong hơi trố mắt, hơn nữa bên trong Tần Diễm cái gì cũng chưa mặc, hắn cứ như vậy mở áo tắm ra, đến gần Hạ Vân Phong ••••••
Cảm giác được Tần Diễm tới gần, Hạ Vân Phong rũ mắt xuống, y đứng yên không biết có nên cử động không nữa, nhưng Tần Diễm lại chỉ nhìn y một cái, lại xuyên qua y vươn tay thử nhiệt độ nước.
Một lát sau.
Hạ Vân Phong không cảm giác được động tác của Tần Diễm, y mới mở mắt ra phát hiện trước mắt một mảnh trống trơn. Y quay đầu liền nhìn thấy Tần Diễm đã ngồi vào bồn tắm rửa ••••••
“Ngươi không lạnh sao?" Tần Diễm vẻ mặt trấn định nhìn y, “Ngươi đứng yên ở đó thật lâu rồi." Hắn nói thực tự nhiên, trong giọng nói hoàn toàn không có ý chê cười Hạ Vân Phong.
Chính là.
Ánh mắt lộ ra vài phần ý vị thâm trường của Tần Diễm, khiến cho Hạ Vân Phong suýt nữa nghĩ đến Tần Diễm là cố ý••••••
Bất quá.
Y cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi.
Dưới sự nhắc nhở của Tần Diễm y đi cầm khăn mặt, nhưng không nhìn thấy có khăn tắm bên trong, y mơ hồ cảm thấy phía sau có một cỗ tầm mắt mãnh liệt đang theo dõi y.
Y nghe được tiếng Tần Diễm từ trong bồn tắm đi ra, nhưng lại phân không rõ rốt cuộc là thật, hay là ảo giác.
Nhưng khi y xoay người lại, xác thực nhìn thấy Tần Diễm đứng ở phía sau y, y nghĩ đến Tần Diễm muốn lấy khăn mặt, y nhượng bộ muốn rời xa bồn tắm, nhưng Tần Diễm lại nói với y ••••••
“Không còn sữa tắm nữa." Tần Diễm không ngăn y lại, bởi vì ngay khi Hạ Vân Phong nghe được lời nói của hắn đã không cử động nữa, hai người không một tia hoảng loạn mặt đối mặt đứng với nhau.
Nhưng đều bảo trì ở một khoảng cách nhất định.
“Ta đi lấy." Hạ Vân Phong nguyện ý giúp nhi tử lấy.
Nhưng Tần Diễm lại hỏi lại y: “Ngươi biết để ở chỗ nào sao?" Tần Diễm nhìn y, lưu ý vẻ mặt y.
Y nhíu mi.
Y không biết đặt ở chỗ nào ••••••
“Để ở bên ngoài." Hẳn là đặt ở bên ngoài, sau khi y ra ngoài tìm thử, hẳn là có thể tìm ra.
Tần Diễm chỉ chỉ bình sữa tắm chưa mở bên tay Hạ Vân Phong kia: “Vậy thứ này là cái gì? (=..=)" Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong, minh xác hỏi lại ••••••
Đây là cái gì ••••••
Hạ Vân Phong cúi đầu liền nhìn thấy bình sữa tắm rõ ràng ở bên tay y, điều này làm cho Hạ Vân Phong nhất thời nói không nên lời, cũng biểu thị y đang không yên lòng ••••••
“Ta không chú ý." trước đó Hạ Vân Phong không tập trung, y suy nghĩ Tần Diễm rốt cuộc muốn làm cái gì ••••••
Cho nên.
Xem nhẹ tất cả những thứ bên cạnh.
Nhìn thấy ánh mắt minh bạch kia của Tần Diễm, Hạ Vân Phong lại cảm thấy không thể ngẩng đầu lên được: “Ta đi ra ngoài." Y muốn đi rồi, còn tiếp tục như vậy, nét mặt già nua của y đều mất hết rồi.
“Ngươi đang suy nghĩ cái gì?" Tần Diễm mở miếng nhựa niêm phong bình sữa tắm, hắn xịt rất nhiều sữa tắm trong lòng bàn tay Hạ Vân Phong, “Thay ta thoa." hắn không thoa được ở sau lưng.
Hạ Vân Phong không nhìn hắn.
Hai tay sờ lên người hắn, thay hắn thoa cả phía trước lẫn phía sau: “Xong rồi." Y vì nhi tử làm loại sự tình này, cũng là vì trước kia rất ít khi làm.
Tần Diễm nhẹ nhàng truy vấn y: “Vừa rồi ngươi suy nghĩ cái gì?“ trên người hắn dính đầy bọt nước, hắn cũng bảo Hạ Vân Phong thay hắn rửa.
“Không nghĩ gì cả.“Hạ Vân Phong không thừa nhận.
Nhưng y vẫn rất kiên nhẫn thay Tần Diễm rửa thân thể ••••••
Ánh mắt Tần Diễm vẫn chưa dời khỏi gương mặt y: “Ngươi suy nghĩ chuyện loạn thất bát tao.“ Tần Diễm thực khẳng định, còn rất trật tự nói ra vấn đề mà Hạ Vân Phong miên man suy nghĩ trước đó.
Hạ Vân Phong không phủ nhận.
Y xoa xoa tay.
Cảm thấy có chút xấu hổ.
Y vừa mới chuẩn bị đi, Tần Diễm đã kêu y lại: “Đi gấp như vậy làm cái gì, ngươi còn có việc chưa làm xong." Hắn nhắc nhở Hạ Vân Phong còn có việc khác chưa có làm xong ••••••
“Chuyện gì?" Hạ Vân Phong nhất thời không phản ứng lại được.
“Ngươi cảm thấy là chuyện gì?" Tần Diễm cố ý hỏi lại Hạ Vân Phong, hắn cảm thấy Hạ Vân Phong căn bản chính là biết rõ còn cố hỏi, bất quá rất nhanh hắn đã biết Hạ Vân Phong hiểu được rồi.
Hạ Vân Phong thong thả ngồi ở trên ghế trong phòng tắm, ánh mắt y dừng ở trên người Tần Diễm, cùng đợi Tần Diễm lại đây: “Có thể chưa?" Y hỏi ra lời này đã phải cần dũng khí rất lớn.
Nhưng Tần Diễm lại không nhúc nhích, còn nhìn y trong chốc lát sau đó mới cầm một cái khăn mặt sạch đi đến, một bên lau giọt nước trên người mình, một bên ý tứ hàm xúc khác hỏi y: “Ngươi muốn làm cái gì? "
Hạ Vân Phong bị hắn quay đi quay lại sắp lâm vào hôn mê rồi.
Chẳng lẽ ••••••
Y lại hiểu lầm ý tứ Tần Diễm, Tần Diễm không phải muốn làm cái này ••••••
Vậy y hành động như vậy ở trong mắt Tần Diễm có phải thoạt nhìn thực ngu xuẩn, thực buồn cười hay không ••••••
Hạ Vân Phong bởi vì bản thân miên man suy nghĩ mà có chút giận, y đứng lên lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì, ngay cả bọt nước trên người y cũng quên lau đã muốn mở cửa đi ra ngoài (=.,= quê rồi)••••••
Tần Diễm thấy y một vẻ tự trách liền vươn tay chặn ở cửa, trực tiếp đem cửa khóa lại, không cho Hạ Vân Phong đi ra ngoài, làm cho lưng Hạ Vân Phong tựa ở cửa ••••••
Gương mặt cùng y đối diện ••••••
Lúc này.
Hạ Vân Phong không có nghĩ loạn nữa: “Còn có gì muốn lấy, hoặc là còn có chuyện gì chưa làm xong sao?" con ngươi hơi hơi ướt át kia của y, trầm ổn nhìn Tần Diễm tuấn mỹ.
“Chờ chút." Tần Diễm chỉ nói hai chữ, liền đem áo tắm ở dưới sàn nhặt lên, từ trong túi áo tắm lấy ra một cái hộp nhỏ, đưa cho Hạ Vân Phong ngửi.
Hạ Vân Phong miễn cưỡng ngửi ngửi, ngửi thấy mùi hương trong cái chai kia rất thơm: “Đây là cái gì?" Y biết thứ này không thể nào là nước hoa ••••••
Càng thêm không phải là nước hoa nữ nhân dùng, bởi vì trong hộp là cái gì đó dạng cao (dạng như dầu cù là ý, loại giống dạng mỡ), có chút hơi giống chất bôi trơn ••••••
“Đây là hương cao, đặc sản bản địa, có tiền cũng mua không được, rất tinh khiết." Tần Diễm bảo Hạ Vân Phong vươn đầu lưỡi ra, liếm hương cao trong hộp, đương nhiên ngọc hương cao này công hiệu rất tốt.
“Có thể ăn?" Hạ Vân Phong thực hoài nghi, nhưng nhìn thấy Tần Diễm gật đầu, y vẫn là vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm hương cao một miếng, đầu lưỡi ướt đỏ của y ••••••
Thực dụ nhân ••••••
Hạ Vân Phong thưởng thức một chút, cảm thấy rất nhẵn, ngậm vào liền hòa tan.
Y ăn xong sau.
Liền cảm giác được cả người nóng lên.
“Có phải thực nóng hay không?" Tần Diễm lấy tay quét lên rất nhiều hương cao, Tần Diễm ôm thắt lưng y, tay Tần Diễm theo sau thắt lưng y, đụng đến khe hở dưới thân y.
“Ừ." Hạ Vân Phong gật đầu tỏ vẻ rất nóng.
Y cảm giác được Tần Diễm đang thay y thoa thuốc, cho nên không có lộn xộn.
Rất nhanh.
Thân thể Hạ Vân Phong liền tản ra nhiệt độ khá nóng bỏng, đầu lưỡi y cũng dần dần bắt đầu trở nên tê tê ngứa ngứa, y thong thả nuốt nước miếng, hầu kết nhẹ nhàng chạy.
Nóng quá.
Ngứa quá.
Cái loại cảm giác cong tâm cong phế này, khiến cho hô hấp của y đều đang run rẩy.
“Tần Diễm, cái này làm sao mà có?" Dược hiệu mãnh liệt như vậy, rõ ràng chính là dùng để kích tình (= xuân dược).
“Bằng hữu tặng." Tần Diễm chi tiết nói với y.
Y cũng biết “Bằng hữu" trong miệng Tần Diễm khẳng định chính là thương nhân buôn vũ khí kia cho nên y cũng không có nói thêm nữa, y nhìn Tần Diễm, cảm giác được Tần Diễm đang xoa nắn khe hở phía sau của y.
Loại cảm giác này thực tình sắc.
Hơn nữa.
Tần Diễm còn đang nhìn y: “Có thích ta tặng quà cho ngươi hay không?“ Tần Diễm nói chuyện hơi thở liền phun ở sườn mặt Hạ Vân Phong, Tần Diễm cảm thấy Hạ Vân Phong sẽ thích.
Hạ Vân Phong không trả lời.
Y nhẹ nhàng mà trừng mắt nhìn, lông mi ướt át thong thả khép kín: “Ta có thích hay không có quan hệ gì, ngươi thích là được." Y trả lời thực mềm mại, chậm rãi ••••••
Câu trả lời nhu thuận của y khiến cho Tần Diễm động tâm,
Thì ra ••••••
Hạ Vân Phong cũng có một mặt ôn nhu như vậy, hơn nữa giọng nói nam nhân rất trầm, chậm rãi, giọng nói nặng nề nồng đậm từ tính ••••••
“Ta thích nhiệt tình." Tần Diễm như có như không dán vào y, một bên nói loại hình hắn thích cho Hạ Vân Phong biết, một bên xoa hương cao đều đều dưới thân Hạ Vân Phong.
Nhiệt tình ••••••
Đầu lưỡi Hạ Vân Phong thực ngứa, ánh mắt y theo mũi Tần Diễm thong thả di động đến đôi môi Tần Diễm, khi y hít không khí, hơi thở của Tần Diễm tất cả cũng bị hút vào trong miệng của y ••••••
Y rất muốn.
Hiện tại rất muốn.
Hơi thở của Tần Diễm như chạm vào đầu lưỡi y, đầu lưỡi mềm mại ướt nóng kia, lại ngứa lại tê ••••••
Y nhìn chăm chú vào Tần Diễm, chính mình lại ngay cả nói chuyện cũng không được.
Tần Diễm còn tiếp tục nói với y: “Còn có chủ động." Tần Diễm thích nhiệt tình, chủ động••••••
Tốt nhất là ••••••
Phong tình, vạn chủng (= có 1 vạn phong thái quyến rũ, ***y vs lẳng lơ) ••••••
Hạ Vân Phong biết Tần Diễm thích mĩ nữ ngoại quốc nhiệt tình, không e lệ, điều này Hạ Vân Phong hiểu rõ, bởi vì trước kia Tần Diễm cho Ngao Dương xem mấy bộ phim đều là của nước ngoài ••••••
Cổ quái hiếm thấy ••••••
Nhưng giống nhau duy nhất chính là nữ nhân trong mấy bộ phim đều là dáng người đầy đặn, ngực to, mông tròn, nhiệt tình chủ động, cuồng dã, không kiềm chế, bản thân Hạ Vân Phong là một nam nhân ••••••
Hơn nữa ở phương diện bị “ôm" này thực khó nói.
Không có khả năng chủ động yêu cầu.
Dây chuyền trên cổ Tần Diễm nhẹ nhàng dán làn da Hạ Vân Phong, ngực hai người không biết từ khi nào đã dán vào nhau, bụng cũng kề sát, chân cũng dán vào nhau ••••••
“Ta biết." Hạ Vân Phong lười biếng trả lời Tần Diễm, y biết Tần Diễm thích loại hình gì, cũng biết mình hoàn toàn không phải loại hình mà Tần Diễm thích này.
Ngón tay Tần Diễm trượt vào bên trong Hạ Vân Phong, hai ngón ba ngón ổn định khai thác, cảm giác được thân thể Hạ Vân Phong buộc chặt, Tần Diễm liền dừng động tác lại, để Hạ Vân Phong thả lỏng sau Tần Diễm mới lại tiếp tục ••••••
“Bên trong của ngươi vốn cũng rất nóng, chờ một lát dược hiệu phát huy, ngươi sẽ càng trở nên nóng." Tần Diễm đem số hương cao này hướng bên trong y cố gắng đẩy mạnh.
Y đã muốn nóng lên.
Hơi thở nóng rực của y như hỏa diễm, thân thể y cũng vì cảm giác tê ngứa kia mà rung động ••••••
“Ngươi đến tìm ta, ta thực ngoài ý muốn." Tần Diễm hoàn toàn không biết là Hạ Vân Phong sẽ tìm đến mình, “Vì sao ngươi muốn tới?" Hắn muốn Hạ Vân Phong chính mồm nói cho hắn ••••••
Vì sao ••••••
Thấy Hạ Vân Phong trầm mặc, Tần Diễm lại hỏi: “Ngươi không biết nguy hiểm sao?" Hắn biết, Hạ Vân Phong biết, nhưng vì sao còn phấn đấu quên mình lao vào hiểm cảnh như vậy.
Hạ Vân Phong trầm mặc nhìn hắn, hốc mắt có chút phiếm hồng.
“Tìm được đại ca cùng Hạ Đông rồi, kỳ thật ngươi cũng có thể trở về." Dù sao đa số đều tìm được rồi, thiếu một người cũng không có gì to tát, nhưng Hạ Vân Phong còn kiên trì lưu lại.
Hạ Vân Phong trầm mặc thật lâu, rốt cục mới nói ra miệng: “Ta lo lắng." Y lo lắng đến đòi mạng, ở trong này y không có trải qua được một ngày an ổn, mỗi ngày y đều suy nghĩ tình hình của nhi tử.
Y thực sợ hãi.
“Ta không muốn mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, cho nên ta đã tới, trước khi chưa tìm thấy ngươi cũng sẽ không đi." Đã quyết định muốn tìm, liền nhất định phải tìm được.
Y cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho.
Hạ Vân Phong trả lời đã muốn đủ, Tần Diễm không có tiếp tục truy vấn: “Ân, ta hiểu được." Hắn đã biết.
Đã hiểu.
Nhìn thấy Hạ Vân Phong vì dược hiệu mãnh liệt mà nhẫn đến mồ hôi đều toát ra, hắn hôn lên đôi môi Hạ Vân Phong, đầu lưỡi hắn khiêu mở đôi môi hé mở kia của Hạ Vân Phong ••••••
Nóng bỏng ngậm mân đầu lưỡi tê ngứa kia của Hạ Vân Phong, Tần Diễm nhẹ chạm y một cái, y liền không kiềm chế được phát ra tiếng hừ ngâm nhợt nhạt, Tần Diễm đem y ôm đến bên ghế.
“Đứng vững." Tần Diễm buông Hạ Vân Phong ra, tự mình ngồi xuống trên ghế, hắn vỗ vỗ chân mình, ý bảo Hạ Vân Phong ngồi lên: “Ngồi lên người ta."
Hạ Vân Phong vừa rồi chỉ bị Tần Diễm hôn trong chốc lát, Tần Diễm lại buông y ra, thấy Tần Diễm ngồi ở trên ghế, y thong thả khóa ngồi ở trên đùi Tần Diễm ••••••
Mông y dán vào chân Tần Diễm ••••••
Tần Diễm chế trụ thắt lưng y, làm cho cả người y đều dán lại đây, đôi môi hai người thuận thế chạm vào nhau. Tần Diễm tách chân ra làm cho thân thể Hạ Vân Phong trầm xuống ••••••
Tay Tần Diễm ôm thắt lưng y, mà y cũng ôm cổ Tần Diễm, để thân thể không bị trượt xuống, ngón tay Tần Diễm đem hương cao xâm nhập hòa tan.
Tần Diễm hôn y, nhưng đầu lưỡi Hạ Vân Phong vẫn thực tê.
“Cắn ta." Hạ Vân Phong thấp giọng yêu cầu, y cau mày, đôi môi dán chặt Tần Diễm, đem đầu lưỡi tiến vào trong miệng Tần Diễm, Tần Diễm nghiêng đầu dùng răng nanh cắn y ••••••
Cắn hôn đầu lưỡi y ••••••
Dược hiệu rất lợi hại.
Hạ Vân Phong dần dần ôm Tần Diễm, hai người hôn đến khó lóng tách ra, khí lực Tần Diễm rất lớn, gắt gao ôm thắt lưng y, hôn đến thâm sâu lại vội vàng.
Thật giống như muốn đem đầu lưỡi y nuốt vào, lại hút, lại duyện.
Hơn nữa dược hiệu của Hạ Vân Phong đã phát tác, Hạ Vân Phong phối hợp hồi hôn, cảm giác ngứa kia mới hơi chút giảm bớt, hơi thở nóng rực thực triền nhân.
Trong phòng tắm có tiếng nước chảy, hơi nước cũng rất dày đặc.
Trên thân hai người đều bịt kín hơi nước tụ lại thành những viên ngọc nước nhỏ nhắn, theo làn da thong thả lăn xuống, tiếng hôn môi cùng tiếng hít thở, đều dị thường ái muội.
Tần Diễm tiến vào thật lâu.
Hạ Vân Phong vốn phải nhanh đi ra ngoài, không biết Hạ Đông hiện tại đang làm cái gì, nhưng tình huống như vậy y căn bản là đi không được, cảm giác được ngón tay Tần Diễm rời khỏi y.
Toàn bộ cơ thể y thong thả buộc chặt, thật giống như đang chủ động kẹp chặt chân Tần Diễm: “Tần Diễm ••••••" Y gọi tên Tần Diễm, không tự chủ được dán chặt Tần Diễm.
Dưới thân ép thực chặt ••••••
Tần Diễm rút một hơi, bởi vì Hạ Vân Phong dán chặt hắn, đang như có như không cọ xát ý đồ giảm bớt tác dụng của thuốc, Tần Diễm bị Hạ Vân Phong cọ trong chốc lát sau ••••••
Cũng đã cócảm giác, hắn không có đợi lát nữa mà đã chôn vào địa phương chặt chẽ có thể khiến cho hắn tiêu hồn triệt cốt kia của Hạ Vân Phong ••••••
Kế tiếp.
Trong nửa giờ toàn bộ phòng tắm đều tràn ngập tiếng thở dốc ái muội cùng tiếng than nhẹ miễn cưỡng không biết là thống khổ hay là thoải mái, cùng với tiếng va chạm thanh thúy.
Một giờ sau.
Tần Diễm mới dừng lại, Hạ Vân Phong vô lực dựa vào hắn, một bàn tay Tần Diễm ôm thắt lưng y, một bàn tay đỡ cằm Hạ Vân Phong, cho Hạ Vân Phong một nụ hôn ướt át triền miên.
Tần Diễm chưa có y định cứ như vậy buông tha y, rất nhanh y liền cảm giác được tay Tần Diễm chen vào, địa phương đã phát tiết qua của Tần Diễm dán ở chân y, lại lần nữa có xu thế bành phát ••••••
“Đủ rồi." Hạ Vân Phong bảo hắn đã được rồi.
Tuy rằng biết Tần Diễm mỗi lần đều làm thật lâu, nhưng lần này cũng quá lâu đi.
Lúc này cửa bị khóa trái mở ra ••••••
Tác giả :
Mặc Kỳ Lân