Dụ Tội
Chương 243
Trong con ngươi trầm ổn của Hạ Vân Phong không hề dao động, y thong thả nhắm mắt lại, cảm giác được nụ hôn tràn ngập mùi rượu kia của Hoằng Dạ, cái loại mùi nồng đậm này, làm cho Hạ Vân Phong cũng có chút choáng váng.
Có chút mê say……
Tay y tự nhiên khoát lên trên cổ tay Hoằng Dạ, hai tay Hoằng Dạ ôm thắt lưng y. Hạ Vân Phong im lặng cảm giác đầu lưỡi ướt mềm đầy xúc cảm ướt nóng kia của nhi tử.
Hoằng Dạ kéo dài không dứt, hắn hôn thật dùng sức nhưng càng hôn càng chậm, cùng Hạ Vân Phong lười biếng hồi hôn. Bởi vì uống nhiều rượu, ngay cả hô hấp cũng đều trở nên nóng bỏng.
Chi —
Khi đôi môi hai người tách ra, phát ra âm thanh rất nhỏ……
Hạ Vân Phong nhìn thấy trên mặt Hoằng Dạ mang theo mấy phần men say:“Như thế nào uống nhiều rượu như vậy?" Y biết tửu lượng Hoằng Dạ rất tốt, nhưng mấy ngày nay mỗi ngày đều trở về rất khuya.
Hơn nữa.
Đều là uống rượu rồi mới trở về……
Hoằng Dạ không có trả lời y, chỉ hôn thân đôi môi y, tựa hồ đang ý bảo y không cần nói. Hạ Vân Phong cũng ngậm miệng, mà Hoằng Dạ thì dựa vào y.
“Ngươi không phải không muốn nhìn thấy ta sao? " Hoằng Dạ nói, giọng nói mang theo men say nồng đậm, lại còn luôn miệng nói là Hạ Vân Phong không muốn nhìn thấy hắn: “Cho nên tối nay ta mới trở về trễ."
Hạ Vân Phong cảm thấy Hoằng Dạ hiểu lầm: “Ta cũng chưa nói gì qua là không muốn gặp ngươi." Y thực rõ ràng nói cho nhi tử, y cảm thấy Hoằng Dạ tựa hồ hiểu lầm ý tứ của y.
Hoằng Dạ nằm ở trên giường nhìn y, nhìn thấy Hạ Vân Phong ngồi ở bên giường, hắn vươn tay ôm lấy thắt lưng Hạ Vân Phong, đem đầu chôn ở trong lòng Hạ Vân Phong, hắn hơi hơi nghiêng đầu……
Kim cương nơi vành tai lóe sáng đặc biệt chói mắt……
“Ta nghĩ rằng ngươi giận, ngày đó lời Ngao Dương nói với ngươi, ngươi không cần để ở trong lòng." trong lòng Hoằng Dạ vẫn nhớ rành mạch chuyện ngày hôm đó.
Hắn không muốn Hạ Vân Phong đối với hắn có điều gì hoài nghi, thậm chí là lừa gạt.
“Ta không có đặt ở trong lòng." Hạ Vân Phong vươn tay sờ sờ hai má Hoằng Dạ, xúc cảm trên má Hoằng Dạ cũng rất tuyệt đúng như dự đoán, sờ lên phi thường thoải mái……
Hoằng Dạ ôm y liền cứ như vậy im lặng ngủ……
Lúc Hoằng Dạ tỉnh lại phát hiện quần áo mình cũng đã đổi, chăn cũng đắp kỹ, hơn nữa trên người cũng được lau qua, Hạ Vân Phong im lặng ngủ ở bên cạnh hắn.
Hạ Vân Phong còn chưa có tỉnh……
Hoằng Dạ nhẹ nhàng mà giật giật thân, hắn nhớ mang máng chuyện tối hôm qua, đêm qua hắn trở về rất trễ, Hạ Vân Phong còn ở trong nhà chờ hắn, mà hắn đều nhớ rõ lời Hạ Vân Phong nói với hắn tối hôm qua.
Hơn nữa……
Hắn còn nhớ rõ chuyện tối hôm qua Hạ Vân Phong thay hắn lau thân thể, đổi áo ngủ cho hắn, hơn nữa tối hôm qua lúc hắn kêu khát nước, Hạ Vân Phong còn vì hắn rót nước……
Hoằng Dạ nhớ rõ tối hôm qua Hạ Vân Phong chiếu cố hắn……
Hắn cúi đầu hôn môi Hạ Vân Phong một cái, hắn hôn liền đem Hạ Vân Phong tỉnh lại. Nhìn thấy Hạ Vân Phong mở mắt, hắn rõ ràng thuận thế hôn chặt Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong cũng lười biếng nhận nụ hôn sáng sớm của hắn, hôn xong Hoằng Dạ lại hôn cằm y một cái: “Hôm nay ta không đi làm, liền ở nhà cùng ngươi."
Hoằng Dạ vươn tay ôm thắt lưng y, đem y kéo vào một chút……
Hạ Vân Phong lười biếng nở nụ cười: “Hôm nay mang ngươi đi Bắc đường." Hạ Vân Phong gần đây đã hết bệnh, vừa lúc Hoằng Dạ cũng có ở nhà, y rõ ràng liền nhân cơ hội này mang Hoằng Dạ đi Bắc đường nhìn xem.
“Ta không muốn đi." Hoằng Dạ ngồi ở trên giường nhìn về phía Hạ Vân Phong, hắn tựa hồ thực không muốn đi, trên mặt không có biểu tình: “Nếu đi ngươi lại hoài nghi ta, ta không đi."
Hoằng Dạ không đi……
“Ta không nghi ngờ ngươi." Hạ Vân Phong ngồi dậy ý bảo Hoằng Dạ thay y mặc quần áo, y lười biếng nhìn Hoằng Dạ, phát hiện Hoằng Dạ tựa hồ đang tự hỏi, y còn nói: “Đã đến lúc rồi."
Ân, đúng……
Là đã đến lúc rồi……
Hoằng Dạ cuối cùng vẫn phải đi theo Hạ Vân Phong đến Bắc đường. Hạ Vân Phong đã nói qua muốn đem Bắc đường giao cho hắn, cũng không phải nói đùa, trụ sở chính của Bắc đường thực thanh tĩnh.
Bình thường thực im lặng.
Bởi vì nơi này rất lớn, hơn nữa phi thường im lặng, cho dù là nhỏ giọng nói chuyện cũng có thể bị phóng đại gấp mấy lần.
Trong Bắc đường.
Hạ Vân Phong ngồi ở chủ tọa, còn thật sự giới thiệu Hoằng Dạ với các vị: “Đây là con ta, về sau hắn sẽ trở về giúp Bắc đường làm việc, cho nên nếu hắn có cái gì không hiểu, các ngươi đều được dạy cho hắn." Y nói xong liền nhìn về phía Hoằng Dạ, sau đó bảo Hoằng Dạ cùng chào hỏi các vị thúc bá, bởi vì mọi người ở nơi này đều lớn tuổi hơn so với Hoằng Dạ.
Hạ Vân Phong biết Hoằng Dạ thực thông minh, bất quá ở trước mặt trưởng bối vẫn nói thực khiêm tốn, dù sao Hoằng Dạ là “người mới", hẳn là cùng trưởng bối học hỏi.
Hạ Vân Phong bảo cấp dưới đi ra ngoài làm việc, y cùng Hoằng Dạ ở lại trong phòng họp, kiến trúc nơi này rất cổ điển, hơn nữa có hơi thở xưa cũ đặc biệt.
Trong sân đều có miếu thờ liên tiếp mà thành, cũng đã có lịch sử khá lâu.
Hạ Vân Phong hôm nay ngồi xe lăn đến Bắc đường, cho nên lúc nãy khi tuyên bố việc này, tất cả mọi người ở nơi này đều không phản đối……
Dù sao giang sơn này là do Hạ Vân Phong giành được, giao cho nhi tử mình cũng không có gì không ổn, cho nên mấy trưởng bối tuy rằng trong lòng bất mãn, nhưng không thể giáp mặt nói ra.
“Vừa rồi mỗi người ngồi ở trong này cũng không đơn giản." Hạ Vân Phong một bên hút thuốc, một bên nhắc nhở nhi tử mình: “Cho nên nếu ngươi muốn ngồi ổn vị trí ở Bắc đường, cần phải dùng biện pháp của ngươi đến trấn trụ bọn họ."
Động tác hút thuốc của Hạ Vân Phong thực thong thả, sương khói mờ mịt kia ẩn ẩn mông lung tầm mắt y……
Y đang dạy cho nhi tử.
Bất quá về phần phải dùng phương pháp gì, này phải do chính Hoằng Dạ tự mình làm. Đây được xem như một khảo nghiệm nho nhỏ của y với Hoằng Dạ: “Ta tin tưởng ngươi sẽ giải quyết tốt."
Hoằng Dạ gật đầu.
“Ta sẽ cố gắng hết sức." Hắn thay Hạ Vân Phong phụ giúp xe lăn, chậm rãi đẩy Hạ Vân Phong về phía trước. Hai người xuyên qua hành lang gấp khúc, Hạ Vân Phong dẫn hắn đi dạo ở bên trong Bắc đường……
Để quen thuộc hoàn cảnh xung quanh……
Đi dạo trong chốc lát sau Hạ Vân Phong bảo Hoằng Dạ trực tiếp đem y đẩy đến trước đại miếu. Nơi đó có một tượng Quan công uy vũ, Hạ Vân Phong thong thả đứng lên.
Y đi đến trước lư hương cầm một nén hương, châm lửa sau đưa cho Hoằng Dạ: “Sau khi ngươi thắp cây hương này thì ngươi chính là người của Bắc đường, về sau phải đối với Bắc đường tuyệt không sinh hai lòng."
Bằng không……
Sẽ bị chấp hành “Gia pháp"……
Hạ Vân Phong đem hương đưa cho Hoằng Dạ, nhìn thấy nhi tử tiếp nhận hương, y lại tiếp tục nói: “Hiện tại ta nói một câu, ngươi nói theo ta một câu.“ Y nói rất chậm……
Cũng phi thường nghiêm túc……
Hoằng Dạ chăm chú nhìn Hạ Vân Phong rồi gật đầu, bởi vì vẻ ngoài của hắn rất đẹp, cho nên dù hắn tùy tiện mặc như thế nào, nhìn qua cũng đều rất tuyệt.
Hạ Vân Phong nhìn thấy Hoằng Dạ đáp ứng sau đó y mới chậm rãi mở miệng: “Ta Hoằng Dạ từ nay về sau nguyện trung thành với Bắc đường, nếu sinh hai lòng, thiên lôi đánh xuống chết không tử tế."
Lời thề thực độc……
Nhưng đó là quy củ nhập môn của Bắc đường, từng bang hội đều có gia pháp nên dĩ nhiên Bắc đường cũng không ngoại lệ. Cho nên Hoằng Dạ nếu vào Bắc đường, cũng phải thề trước.
Không có ngoại lệ.
Hoằng Dạ đứng ở trước tượng Quan công uy nghiêm, hương trong tay hắn đã cháy được một ít. Hoằng Dạ nói theo Hạ Vân Phong từng chữ một phi thường rõ ràng đến khi phát thệ xong.
Sau đó……
Đem hương trên tay cắm vào lư hương.
Hạ Vân Phong rót một chén rượu cho hắn: “Uống xongchén rượu này, ngươi sẽ chính thức trở thành môn sinh Bắc đường." Y sai người giết gà, lấy máu rồi mới bảo Hoằng Dạ uống rượu này.
Hoằng Dạ uống xong rượu xong sau đó chính thức trở thành người của Bắc đường. Nghi thức chính thức như vậy, Hạ Vân Phong vẫn là lần đầu tiên chủ trì, bình thường mấy huynh đệ nhập hội đều là các lão đại đường khẩu phụ trách chủ trì.
Sự tình cũng đã thực hiện xong.
Nên phân phó cũng đã phân phó qua, Hạ Vân Phong nói với Hoằng Dạ nói muốn ở trong ngôi miếu phía sau núi Bắc đường tĩnh tu vài ngày. Nơi đó rất im lặng, y hỏi Hoằng Dạ có nguyện ý đi theo y hay không.
Hoằng Dạ dĩ nhiên là vui vẻ đi theo.
Bởi vì hắn ở nước ngoài lớn lên nên rất ít đến nơi như thế này, vì thế này cũng có thể làm cho ý tưởng thiết kế của Hoằng Dạ tăng thêm, quan trọng hơn là Hoằng Dạ muốn nhìn tình hình xung quanh một chút.
Cũng muốn hiểu biết nơi mà lão ba hắn mấy năm nay làm việc, rốt cuộc là bộ dạng gì……
Bên trong chùa miếu nơi này thế nhưng có nữ nhân……
Chuẩn xác mà nói……
“Chùa miếu" phía sau núi kia chỉ là giống chùa miếu mà thôi, cũng không phải chùa miếu chân chính, nói là không phải chùa miếu chân chính, nhưng bên trong được trang hoàng cùng chùa miếu chân chính không có gì khác biệt.
Chuẩn xác mà nói……
Nơi này……
Hẳn là địa phương Hạ Vân Phong ngẫu nhiên trở về tiêu khiển, người hầu bên trong đều là nữ nhân, hơn nữa người người nhìn qua đều rất xinh đẹp, tuy rằng người không nhiều lắm, nhưng có thể biết đều là vì hầu hạ Hạ Vân Phong.
“Ngươi về sau nếu làm việc mệt mỏi, có thể tùy thời tới nơi này tiêu khiển." Hạ Vân Phong miễn cưỡng nghiêng đầu, thong thả giương mắt nhìn về phía Hoằng Dạ: “Mấytiểu thư quan hệ xã hội này đều sẽ hầu hạ ngươi."
Y nói còn rất chuyên chú……
Y thong thả nhu nhu cổ, sau đó tầm mắt hạ xuống trên đùi mình, cũng không biết rốt cuộc y suy nghĩ cái gì lại bảo Hoằng Dạ tới đây tiêu khiển, cũng đúng thôi.
Đây là quy củ.
Chính y cũng như vậy.
Bất quá.
Y biết y bây giờ không chạm nữ nhân được, bởi vì chân y đều đã thành như vậy rồi……
“Ngươi đem ta đưa đến cái sân cuối hành lang kia là được rồi." Hạ Vân Phong bảo Hoằng Dạ đem y đẩy đến biệt viện trong miếu, Hoằng Dạ đem y đẩy một nửa liền dừng bước.
Bởi vì trong đình có một nữ nhân mặc sườn xám đang đứng, ánh mắt Hoằng Dạ ở trên người nữ nhân kia dừng lại một lúc ngắn ngủi, mới đem Hạ Vân Phong đẩy đến biệt viện……
Hoằng Dạ ở trong này cùng Hạ Vân Phong nghỉ ngơi, hắn đem Hạ Vân Phong ôm trở về phòng. Trên giường phủ một lớp sàng đan bằng thổ cẩm, thập phần mềm mại, hơn nữa sàng đan vừa mới được đổi quá.
Hoằng Dạ đứng lên ở trong phòng đi vài vòng, không có phát hiện phòng tắm, chỉ nhìn thấy phòng trong có một mộc dũng (= dục dũng = bồn tắm gỗ thường thấy trong mấy phim cổ trang) cho hai người thật lớn, hơn nữa bên trong còn chuẩn bị tốt nước ấm.
Phong cách nơi này thật cổ xưa……
Hoàn toàn là “Chùa miếu"cổ kính, này ngược lại làm cho Hoằng Dạ cảm thấy thực mới mẻ. Tuy rằng hắn còn chưa dùng qua loại dục dũng này nhưng đã từng nhìn thấy trên màn ảnh.
Ở nước ngoài không có mấy loại này……
Lúc hắn ở nước ngoài, ngâm tắm đều là dùng bồn hoặc bể tắm lớn,……
“ Giờ tắm rửa sao?" Hoằng Dạ hỏi y cần giúp cởi quần áo hay không, bởi vì hiện tại cũng sắp tối, bất quá đêm nay Hạ Vân Phong còn chưa có ăn cơm.
“Trước tắm rửa sau đó ăn cơm." Hạ Vân Phong nói với Hoằng Dạ, nhân thủ ở đây ít, đầu bếp động tác chậm, sẽ không làm xong cơm nhanh như vậy.
Hoằng Dạ liền đứng bên giường thay y cởi quần áo, quần áo y rất khó cởi nhưng Hoằng Dạ vô cùng thuần thục liền cởi được cúc áo trên quần áo y, sau đó đem quần áo móc ở trên cột giường……
Sau đó……
Cúi người……
Thay Hạ Vân Phong cởi quần……
Đèn nơi này thực hôn ám khiến cho làn da Hạ Vân Phong nhìn qua thực nhu nhận, thoạt nhìn tốt lắm, chỉ có khóe mắt ẩn ẩn nếp nhăn rất nhỏ kia của Hạ Vân Phong bán đứng niên kỉ của y.
Hạ Vân Phong cúi đầu……
Im lặng nhìn Hoằng Dạ thay y cởi giầy tất, còn không ngại đem y ôm lấy, trực tiếp ôm vào trong dục dũng, nước trong dục dũng kia thực ấm áp……
Phi thường thích hợp……
Hạ Vân Phong vừa ngồi xuống liền thoải mái thở dài một hơi, y đem tàn thuốc dập tắt, đem cái tẩu đặt ở ngăn tủ bên cạnh. Y vừa mới chuẩn bị bảo Hoằng Dạ tự mình ra ngoài đi dạo.
Nhưng lại nhìn thấy Hoằng Dạ bắt đầu cởi áo khoác……
Vẻ mặt lười biếng dần dần ở trong mắt ngưng tụ ra vài phần hơi thở thâm thúy mà thành thục, thật giống như sâu sắc nhìn chăm chú vào Hoằng Dạ, ánh mắt kia ẩn chứa cảm xúc nói không rõ.
Tựa hồ có chút kinh ngạc.
Cũng có chút không biết làm sao……
Hoằng Dạ rất nhanh ngồi vào, đường cong thân hình Hoằng Dạ rất đẹp, khó trách nhiều nữ nhân vật nổi tiếng cùng nhiều người mẫu quốc tế nổi danh đều mê luyến hắn như vậy. Hắn chẳng những người lớn lên đẹp, còn thực biết làm cho người khác cao hứng, quan trọng hơn là thiên phú thiết kế, có sự nghiệp riêng của mình, lại còn nhiều tiền như vậy……
Quan trọng nhất là hắn còn rất trẻ……
Dĩ nhiên sẽ trở thành mục tiêu trong tâm trí của các nữ nhân, bất quá gần đây bạn gái mối tình đầu kia của Hoằng Dạ cũng không tiếp tục ở trước mặt công chúng, truyền thông nói về Hoằng Dạ nữa.
Hoằng Dạ ngồi vào sau thực quy củ tắm rửa, còn cầm khăn mặt thay Hạ Vân Phong chà xát lưng. Hạ Vân Phong đưa lưng về phía Hoằng Dạ hơi hơi ngang đầu, hưởng thụ Hoằng Dạ phục vụ.
Trong mộc dũng nhiệt khí thản nhiên kia làm nhòe tầm mắt……
Hơn nữa……
Hạ Vân Phong bán híp mắt hưởng thụ, lực đạo trên tay Hoằng Dạ thực xảo diệu, làm cho Hạ Vân Phong thực thoải mái, thoải mái đến có chút buồn ngủ.
Thực an nhàn……
Y vừa cảm giác được hơi thở Hoằng Dạ đến gần bên tai, tựa hồ đang chuẩn bị nói cái gì, lập tức chợt nghe ngoài cửa truyền đến một tiếng “Phanh", cửa phòng bị người dùng lực đá văng ra……
Ngao Dương vẻ mặt âm trầm xuất hiện ở cửa. (=..= lại bị bắt gian)
Người của Bắc đường đuổi theo lại đây, một số người cầm súng để ở sau đầu Ngao Dương: “Bảo ngươi không cần xông loạn, đã nói rồi, Vân gia đang tắm rửa!"
Mấy thuộc hạ cũng thực khó xử, họ đều biết Ngao Dương là nhi tử Hạ Vân Phong.
Nhưng nhi tử cũng không thể xông loạn vào Bắc đường……
Nhưng Ngao Dương lại muốn xông vào, hơn nữa đối mặt nhiều người cầm súng chỉa vào như vậy, vẫn mặt không đổi sắc, tâm không loạn nói một câu: “Nổ súng vào ta, chẳng khác nào nổ súng vào Vân gia các ngươi."
Có chút mê say……
Tay y tự nhiên khoát lên trên cổ tay Hoằng Dạ, hai tay Hoằng Dạ ôm thắt lưng y. Hạ Vân Phong im lặng cảm giác đầu lưỡi ướt mềm đầy xúc cảm ướt nóng kia của nhi tử.
Hoằng Dạ kéo dài không dứt, hắn hôn thật dùng sức nhưng càng hôn càng chậm, cùng Hạ Vân Phong lười biếng hồi hôn. Bởi vì uống nhiều rượu, ngay cả hô hấp cũng đều trở nên nóng bỏng.
Chi —
Khi đôi môi hai người tách ra, phát ra âm thanh rất nhỏ……
Hạ Vân Phong nhìn thấy trên mặt Hoằng Dạ mang theo mấy phần men say:“Như thế nào uống nhiều rượu như vậy?" Y biết tửu lượng Hoằng Dạ rất tốt, nhưng mấy ngày nay mỗi ngày đều trở về rất khuya.
Hơn nữa.
Đều là uống rượu rồi mới trở về……
Hoằng Dạ không có trả lời y, chỉ hôn thân đôi môi y, tựa hồ đang ý bảo y không cần nói. Hạ Vân Phong cũng ngậm miệng, mà Hoằng Dạ thì dựa vào y.
“Ngươi không phải không muốn nhìn thấy ta sao? " Hoằng Dạ nói, giọng nói mang theo men say nồng đậm, lại còn luôn miệng nói là Hạ Vân Phong không muốn nhìn thấy hắn: “Cho nên tối nay ta mới trở về trễ."
Hạ Vân Phong cảm thấy Hoằng Dạ hiểu lầm: “Ta cũng chưa nói gì qua là không muốn gặp ngươi." Y thực rõ ràng nói cho nhi tử, y cảm thấy Hoằng Dạ tựa hồ hiểu lầm ý tứ của y.
Hoằng Dạ nằm ở trên giường nhìn y, nhìn thấy Hạ Vân Phong ngồi ở bên giường, hắn vươn tay ôm lấy thắt lưng Hạ Vân Phong, đem đầu chôn ở trong lòng Hạ Vân Phong, hắn hơi hơi nghiêng đầu……
Kim cương nơi vành tai lóe sáng đặc biệt chói mắt……
“Ta nghĩ rằng ngươi giận, ngày đó lời Ngao Dương nói với ngươi, ngươi không cần để ở trong lòng." trong lòng Hoằng Dạ vẫn nhớ rành mạch chuyện ngày hôm đó.
Hắn không muốn Hạ Vân Phong đối với hắn có điều gì hoài nghi, thậm chí là lừa gạt.
“Ta không có đặt ở trong lòng." Hạ Vân Phong vươn tay sờ sờ hai má Hoằng Dạ, xúc cảm trên má Hoằng Dạ cũng rất tuyệt đúng như dự đoán, sờ lên phi thường thoải mái……
Hoằng Dạ ôm y liền cứ như vậy im lặng ngủ……
Lúc Hoằng Dạ tỉnh lại phát hiện quần áo mình cũng đã đổi, chăn cũng đắp kỹ, hơn nữa trên người cũng được lau qua, Hạ Vân Phong im lặng ngủ ở bên cạnh hắn.
Hạ Vân Phong còn chưa có tỉnh……
Hoằng Dạ nhẹ nhàng mà giật giật thân, hắn nhớ mang máng chuyện tối hôm qua, đêm qua hắn trở về rất trễ, Hạ Vân Phong còn ở trong nhà chờ hắn, mà hắn đều nhớ rõ lời Hạ Vân Phong nói với hắn tối hôm qua.
Hơn nữa……
Hắn còn nhớ rõ chuyện tối hôm qua Hạ Vân Phong thay hắn lau thân thể, đổi áo ngủ cho hắn, hơn nữa tối hôm qua lúc hắn kêu khát nước, Hạ Vân Phong còn vì hắn rót nước……
Hoằng Dạ nhớ rõ tối hôm qua Hạ Vân Phong chiếu cố hắn……
Hắn cúi đầu hôn môi Hạ Vân Phong một cái, hắn hôn liền đem Hạ Vân Phong tỉnh lại. Nhìn thấy Hạ Vân Phong mở mắt, hắn rõ ràng thuận thế hôn chặt Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong cũng lười biếng nhận nụ hôn sáng sớm của hắn, hôn xong Hoằng Dạ lại hôn cằm y một cái: “Hôm nay ta không đi làm, liền ở nhà cùng ngươi."
Hoằng Dạ vươn tay ôm thắt lưng y, đem y kéo vào một chút……
Hạ Vân Phong lười biếng nở nụ cười: “Hôm nay mang ngươi đi Bắc đường." Hạ Vân Phong gần đây đã hết bệnh, vừa lúc Hoằng Dạ cũng có ở nhà, y rõ ràng liền nhân cơ hội này mang Hoằng Dạ đi Bắc đường nhìn xem.
“Ta không muốn đi." Hoằng Dạ ngồi ở trên giường nhìn về phía Hạ Vân Phong, hắn tựa hồ thực không muốn đi, trên mặt không có biểu tình: “Nếu đi ngươi lại hoài nghi ta, ta không đi."
Hoằng Dạ không đi……
“Ta không nghi ngờ ngươi." Hạ Vân Phong ngồi dậy ý bảo Hoằng Dạ thay y mặc quần áo, y lười biếng nhìn Hoằng Dạ, phát hiện Hoằng Dạ tựa hồ đang tự hỏi, y còn nói: “Đã đến lúc rồi."
Ân, đúng……
Là đã đến lúc rồi……
Hoằng Dạ cuối cùng vẫn phải đi theo Hạ Vân Phong đến Bắc đường. Hạ Vân Phong đã nói qua muốn đem Bắc đường giao cho hắn, cũng không phải nói đùa, trụ sở chính của Bắc đường thực thanh tĩnh.
Bình thường thực im lặng.
Bởi vì nơi này rất lớn, hơn nữa phi thường im lặng, cho dù là nhỏ giọng nói chuyện cũng có thể bị phóng đại gấp mấy lần.
Trong Bắc đường.
Hạ Vân Phong ngồi ở chủ tọa, còn thật sự giới thiệu Hoằng Dạ với các vị: “Đây là con ta, về sau hắn sẽ trở về giúp Bắc đường làm việc, cho nên nếu hắn có cái gì không hiểu, các ngươi đều được dạy cho hắn." Y nói xong liền nhìn về phía Hoằng Dạ, sau đó bảo Hoằng Dạ cùng chào hỏi các vị thúc bá, bởi vì mọi người ở nơi này đều lớn tuổi hơn so với Hoằng Dạ.
Hạ Vân Phong biết Hoằng Dạ thực thông minh, bất quá ở trước mặt trưởng bối vẫn nói thực khiêm tốn, dù sao Hoằng Dạ là “người mới", hẳn là cùng trưởng bối học hỏi.
Hạ Vân Phong bảo cấp dưới đi ra ngoài làm việc, y cùng Hoằng Dạ ở lại trong phòng họp, kiến trúc nơi này rất cổ điển, hơn nữa có hơi thở xưa cũ đặc biệt.
Trong sân đều có miếu thờ liên tiếp mà thành, cũng đã có lịch sử khá lâu.
Hạ Vân Phong hôm nay ngồi xe lăn đến Bắc đường, cho nên lúc nãy khi tuyên bố việc này, tất cả mọi người ở nơi này đều không phản đối……
Dù sao giang sơn này là do Hạ Vân Phong giành được, giao cho nhi tử mình cũng không có gì không ổn, cho nên mấy trưởng bối tuy rằng trong lòng bất mãn, nhưng không thể giáp mặt nói ra.
“Vừa rồi mỗi người ngồi ở trong này cũng không đơn giản." Hạ Vân Phong một bên hút thuốc, một bên nhắc nhở nhi tử mình: “Cho nên nếu ngươi muốn ngồi ổn vị trí ở Bắc đường, cần phải dùng biện pháp của ngươi đến trấn trụ bọn họ."
Động tác hút thuốc của Hạ Vân Phong thực thong thả, sương khói mờ mịt kia ẩn ẩn mông lung tầm mắt y……
Y đang dạy cho nhi tử.
Bất quá về phần phải dùng phương pháp gì, này phải do chính Hoằng Dạ tự mình làm. Đây được xem như một khảo nghiệm nho nhỏ của y với Hoằng Dạ: “Ta tin tưởng ngươi sẽ giải quyết tốt."
Hoằng Dạ gật đầu.
“Ta sẽ cố gắng hết sức." Hắn thay Hạ Vân Phong phụ giúp xe lăn, chậm rãi đẩy Hạ Vân Phong về phía trước. Hai người xuyên qua hành lang gấp khúc, Hạ Vân Phong dẫn hắn đi dạo ở bên trong Bắc đường……
Để quen thuộc hoàn cảnh xung quanh……
Đi dạo trong chốc lát sau Hạ Vân Phong bảo Hoằng Dạ trực tiếp đem y đẩy đến trước đại miếu. Nơi đó có một tượng Quan công uy vũ, Hạ Vân Phong thong thả đứng lên.
Y đi đến trước lư hương cầm một nén hương, châm lửa sau đưa cho Hoằng Dạ: “Sau khi ngươi thắp cây hương này thì ngươi chính là người của Bắc đường, về sau phải đối với Bắc đường tuyệt không sinh hai lòng."
Bằng không……
Sẽ bị chấp hành “Gia pháp"……
Hạ Vân Phong đem hương đưa cho Hoằng Dạ, nhìn thấy nhi tử tiếp nhận hương, y lại tiếp tục nói: “Hiện tại ta nói một câu, ngươi nói theo ta một câu.“ Y nói rất chậm……
Cũng phi thường nghiêm túc……
Hoằng Dạ chăm chú nhìn Hạ Vân Phong rồi gật đầu, bởi vì vẻ ngoài của hắn rất đẹp, cho nên dù hắn tùy tiện mặc như thế nào, nhìn qua cũng đều rất tuyệt.
Hạ Vân Phong nhìn thấy Hoằng Dạ đáp ứng sau đó y mới chậm rãi mở miệng: “Ta Hoằng Dạ từ nay về sau nguyện trung thành với Bắc đường, nếu sinh hai lòng, thiên lôi đánh xuống chết không tử tế."
Lời thề thực độc……
Nhưng đó là quy củ nhập môn của Bắc đường, từng bang hội đều có gia pháp nên dĩ nhiên Bắc đường cũng không ngoại lệ. Cho nên Hoằng Dạ nếu vào Bắc đường, cũng phải thề trước.
Không có ngoại lệ.
Hoằng Dạ đứng ở trước tượng Quan công uy nghiêm, hương trong tay hắn đã cháy được một ít. Hoằng Dạ nói theo Hạ Vân Phong từng chữ một phi thường rõ ràng đến khi phát thệ xong.
Sau đó……
Đem hương trên tay cắm vào lư hương.
Hạ Vân Phong rót một chén rượu cho hắn: “Uống xongchén rượu này, ngươi sẽ chính thức trở thành môn sinh Bắc đường." Y sai người giết gà, lấy máu rồi mới bảo Hoằng Dạ uống rượu này.
Hoằng Dạ uống xong rượu xong sau đó chính thức trở thành người của Bắc đường. Nghi thức chính thức như vậy, Hạ Vân Phong vẫn là lần đầu tiên chủ trì, bình thường mấy huynh đệ nhập hội đều là các lão đại đường khẩu phụ trách chủ trì.
Sự tình cũng đã thực hiện xong.
Nên phân phó cũng đã phân phó qua, Hạ Vân Phong nói với Hoằng Dạ nói muốn ở trong ngôi miếu phía sau núi Bắc đường tĩnh tu vài ngày. Nơi đó rất im lặng, y hỏi Hoằng Dạ có nguyện ý đi theo y hay không.
Hoằng Dạ dĩ nhiên là vui vẻ đi theo.
Bởi vì hắn ở nước ngoài lớn lên nên rất ít đến nơi như thế này, vì thế này cũng có thể làm cho ý tưởng thiết kế của Hoằng Dạ tăng thêm, quan trọng hơn là Hoằng Dạ muốn nhìn tình hình xung quanh một chút.
Cũng muốn hiểu biết nơi mà lão ba hắn mấy năm nay làm việc, rốt cuộc là bộ dạng gì……
Bên trong chùa miếu nơi này thế nhưng có nữ nhân……
Chuẩn xác mà nói……
“Chùa miếu" phía sau núi kia chỉ là giống chùa miếu mà thôi, cũng không phải chùa miếu chân chính, nói là không phải chùa miếu chân chính, nhưng bên trong được trang hoàng cùng chùa miếu chân chính không có gì khác biệt.
Chuẩn xác mà nói……
Nơi này……
Hẳn là địa phương Hạ Vân Phong ngẫu nhiên trở về tiêu khiển, người hầu bên trong đều là nữ nhân, hơn nữa người người nhìn qua đều rất xinh đẹp, tuy rằng người không nhiều lắm, nhưng có thể biết đều là vì hầu hạ Hạ Vân Phong.
“Ngươi về sau nếu làm việc mệt mỏi, có thể tùy thời tới nơi này tiêu khiển." Hạ Vân Phong miễn cưỡng nghiêng đầu, thong thả giương mắt nhìn về phía Hoằng Dạ: “Mấytiểu thư quan hệ xã hội này đều sẽ hầu hạ ngươi."
Y nói còn rất chuyên chú……
Y thong thả nhu nhu cổ, sau đó tầm mắt hạ xuống trên đùi mình, cũng không biết rốt cuộc y suy nghĩ cái gì lại bảo Hoằng Dạ tới đây tiêu khiển, cũng đúng thôi.
Đây là quy củ.
Chính y cũng như vậy.
Bất quá.
Y biết y bây giờ không chạm nữ nhân được, bởi vì chân y đều đã thành như vậy rồi……
“Ngươi đem ta đưa đến cái sân cuối hành lang kia là được rồi." Hạ Vân Phong bảo Hoằng Dạ đem y đẩy đến biệt viện trong miếu, Hoằng Dạ đem y đẩy một nửa liền dừng bước.
Bởi vì trong đình có một nữ nhân mặc sườn xám đang đứng, ánh mắt Hoằng Dạ ở trên người nữ nhân kia dừng lại một lúc ngắn ngủi, mới đem Hạ Vân Phong đẩy đến biệt viện……
Hoằng Dạ ở trong này cùng Hạ Vân Phong nghỉ ngơi, hắn đem Hạ Vân Phong ôm trở về phòng. Trên giường phủ một lớp sàng đan bằng thổ cẩm, thập phần mềm mại, hơn nữa sàng đan vừa mới được đổi quá.
Hoằng Dạ đứng lên ở trong phòng đi vài vòng, không có phát hiện phòng tắm, chỉ nhìn thấy phòng trong có một mộc dũng (= dục dũng = bồn tắm gỗ thường thấy trong mấy phim cổ trang) cho hai người thật lớn, hơn nữa bên trong còn chuẩn bị tốt nước ấm.
Phong cách nơi này thật cổ xưa……
Hoàn toàn là “Chùa miếu"cổ kính, này ngược lại làm cho Hoằng Dạ cảm thấy thực mới mẻ. Tuy rằng hắn còn chưa dùng qua loại dục dũng này nhưng đã từng nhìn thấy trên màn ảnh.
Ở nước ngoài không có mấy loại này……
Lúc hắn ở nước ngoài, ngâm tắm đều là dùng bồn hoặc bể tắm lớn,……
“ Giờ tắm rửa sao?" Hoằng Dạ hỏi y cần giúp cởi quần áo hay không, bởi vì hiện tại cũng sắp tối, bất quá đêm nay Hạ Vân Phong còn chưa có ăn cơm.
“Trước tắm rửa sau đó ăn cơm." Hạ Vân Phong nói với Hoằng Dạ, nhân thủ ở đây ít, đầu bếp động tác chậm, sẽ không làm xong cơm nhanh như vậy.
Hoằng Dạ liền đứng bên giường thay y cởi quần áo, quần áo y rất khó cởi nhưng Hoằng Dạ vô cùng thuần thục liền cởi được cúc áo trên quần áo y, sau đó đem quần áo móc ở trên cột giường……
Sau đó……
Cúi người……
Thay Hạ Vân Phong cởi quần……
Đèn nơi này thực hôn ám khiến cho làn da Hạ Vân Phong nhìn qua thực nhu nhận, thoạt nhìn tốt lắm, chỉ có khóe mắt ẩn ẩn nếp nhăn rất nhỏ kia của Hạ Vân Phong bán đứng niên kỉ của y.
Hạ Vân Phong cúi đầu……
Im lặng nhìn Hoằng Dạ thay y cởi giầy tất, còn không ngại đem y ôm lấy, trực tiếp ôm vào trong dục dũng, nước trong dục dũng kia thực ấm áp……
Phi thường thích hợp……
Hạ Vân Phong vừa ngồi xuống liền thoải mái thở dài một hơi, y đem tàn thuốc dập tắt, đem cái tẩu đặt ở ngăn tủ bên cạnh. Y vừa mới chuẩn bị bảo Hoằng Dạ tự mình ra ngoài đi dạo.
Nhưng lại nhìn thấy Hoằng Dạ bắt đầu cởi áo khoác……
Vẻ mặt lười biếng dần dần ở trong mắt ngưng tụ ra vài phần hơi thở thâm thúy mà thành thục, thật giống như sâu sắc nhìn chăm chú vào Hoằng Dạ, ánh mắt kia ẩn chứa cảm xúc nói không rõ.
Tựa hồ có chút kinh ngạc.
Cũng có chút không biết làm sao……
Hoằng Dạ rất nhanh ngồi vào, đường cong thân hình Hoằng Dạ rất đẹp, khó trách nhiều nữ nhân vật nổi tiếng cùng nhiều người mẫu quốc tế nổi danh đều mê luyến hắn như vậy. Hắn chẳng những người lớn lên đẹp, còn thực biết làm cho người khác cao hứng, quan trọng hơn là thiên phú thiết kế, có sự nghiệp riêng của mình, lại còn nhiều tiền như vậy……
Quan trọng nhất là hắn còn rất trẻ……
Dĩ nhiên sẽ trở thành mục tiêu trong tâm trí của các nữ nhân, bất quá gần đây bạn gái mối tình đầu kia của Hoằng Dạ cũng không tiếp tục ở trước mặt công chúng, truyền thông nói về Hoằng Dạ nữa.
Hoằng Dạ ngồi vào sau thực quy củ tắm rửa, còn cầm khăn mặt thay Hạ Vân Phong chà xát lưng. Hạ Vân Phong đưa lưng về phía Hoằng Dạ hơi hơi ngang đầu, hưởng thụ Hoằng Dạ phục vụ.
Trong mộc dũng nhiệt khí thản nhiên kia làm nhòe tầm mắt……
Hơn nữa……
Hạ Vân Phong bán híp mắt hưởng thụ, lực đạo trên tay Hoằng Dạ thực xảo diệu, làm cho Hạ Vân Phong thực thoải mái, thoải mái đến có chút buồn ngủ.
Thực an nhàn……
Y vừa cảm giác được hơi thở Hoằng Dạ đến gần bên tai, tựa hồ đang chuẩn bị nói cái gì, lập tức chợt nghe ngoài cửa truyền đến một tiếng “Phanh", cửa phòng bị người dùng lực đá văng ra……
Ngao Dương vẻ mặt âm trầm xuất hiện ở cửa. (=..= lại bị bắt gian)
Người của Bắc đường đuổi theo lại đây, một số người cầm súng để ở sau đầu Ngao Dương: “Bảo ngươi không cần xông loạn, đã nói rồi, Vân gia đang tắm rửa!"
Mấy thuộc hạ cũng thực khó xử, họ đều biết Ngao Dương là nhi tử Hạ Vân Phong.
Nhưng nhi tử cũng không thể xông loạn vào Bắc đường……
Nhưng Ngao Dương lại muốn xông vào, hơn nữa đối mặt nhiều người cầm súng chỉa vào như vậy, vẫn mặt không đổi sắc, tâm không loạn nói một câu: “Nổ súng vào ta, chẳng khác nào nổ súng vào Vân gia các ngươi."
Tác giả :
Mặc Kỳ Lân