Dụ Tội
Chương 162
Hạ Vân Phong ngồi vững vàng, Hoằng Dạ đang châm trà cho y, y nhìn Hạ Đông nửa ngày, không giận ngược lại cười: “Đứng làm cái gì, còn không mau mời A Lâm ngồi xuống."
Tươi cười khóe miệng y rất miễn cưỡng……
Hạ Đông ngẩng đầu nhìn về phía y, tựa hồ không nghĩ tới Hạ Vân Phong hào phóng như vậy. Hắn gật gật đầu mời A Lâm ngồi xuống, A Lâm lẳng lặng ngồi, cũng không dám lên tiếng.
Cũng không dám lộn xộn.
“A Lâm, ta giới thiệu một chút cho ngươi, vị này là con lớn nhất của ta Hoằng Dạ." Hạ Vân Phong chưa bao giờ hội chủ động giới thiệu cho người ta, lần này y ngoại lệ một lần, còn cười với A Lâm.
“Nhĩ hảo, Hoằng tiên sinh." A Lâm có chút mặt đỏ, “Ta thường xuyên ở trên tạp chí nhìn thấy ngươi."
“Không cần khách khí như vậy, ngươi trực tiếp gọi tên của ta là được, không cần câu nệ như vậy." Hoằng Dạ hướng A Lâm cười, mặt A Lâm liền càng đỏ thêm.
“Con lớn nhất của ta so với Hạ Đông thì ở chung rất tốt." Hạ Vân Phong ý vị thâm trường bồi thêm một câu, y miễn cưỡng nhìn về phía Hạ Đông, động tác Hạ Đông ngây ngẩn cả người.
Nhưng rất nhanh…
Hạ Đông bắt đầu thay bọn họ châm trà.
“A Lâm, lần này các ngươi đi nghỉ phép, chơi vui vẻ không?" Hạ Vân Phong cũng không thèm nhìn tới Hạ Đông, ánh mắt y dừng ở trên người A Lâm, A Lâm cũng gật đầu.
“Hạ Đông mang ta đi thiệt nhiều địa phương trước kia cũng chưa đi qua." A Lâm ôn hòa cười, thả lỏng một chút.
Hạ Vân Phong thái độ khác thường tỏ vẻ: “Kia về sau ta cho Hạ Đông nghỉ ngơi nhiều hơn, để cho hắn mang ngươi nơi nơi đi một chút." Y trong lời nói làm cho A Lâm thực có chút kinh ngạc……
A Lâm kéo tay Hạ Đông, cẩn thận nhìn Hạ Vân Phong: “Thật sự có thể chứ?"
“Đương nhiên." Hạ Vân Phong chậm rì rì uống trà, ánh mắt y vẫn nhìn Hạ Đông không nói được một lời, “Hạ Đông, ngươi không phải nói thật lâu đều chưa có nghỉ ngơi riêng, kia về sau ngươi liền nghỉ ngơi nhiều một chút, bồi bồi A Lâm."
Hạ Đông nhìn bộ dáng Hạ Vân Phong, thật giống như đang nhìn một cái bệnh nhân bệnh tâm thần uống lộn thuốc (=..=), hắn không có gật đầu cũng không có lắc đầu……
Bởi vì.
Hắn không biết Hạ Vân Phong muốn làm cái gì.
Thái độ đêm nay Hạ Vân Phong làm cho A Lâm hơi chút thả lỏng, cho nên nói cũng nhiều hơn một chút, còn nói cho Hạ Vân Phong một ít chuyện thú vị lúc bọn họ nghỉ phép, Hạ Vân Phong cũng lắng tai nghe.
Chẳng qua.
A Lâm từ đầu tới đuôi đều đang nói Hạ Đông dẫn hắn đi cái dạng nhà hàng cao cấp gì, đi mua cái dạng quần áo quý báu gì, còn khích lệ Hạ Đông rất biết thưởng thức.
“Hạ Đông xem ra ngươi tồn không ít tiền riêng, thật sự là có bản lĩnh." Hạ Vân Phong uống trà, nói rất nhẹ nhàng, nghe thì không có gì, nhưng cẩn thận nghe lại cảm thấy có gì đó.
A Lâm không nói.
Hạ Đông cũng không nói.
Hạ Vân Phong nghĩ đến đóng băng tài khoản Hạ Đông, Hạ Đông sẽ không có tiền, sẽ trở về tìm y, nhưng Hạ Đông lại còn có tiền riêng, hiện tại qua cũng rất dễ chịu, khó trách nửa tháng này biến mất hoàn toàn.
Gặp những người khác còn chưa tới, Hoằng Dạ đi ra ngoài gọi điện thoại thúc giục, hắn hành động không có tiện, Hạ Vân Phong vốn định dìu hắn đi ra ngoài, nhưng Hoằng Dạ nói không cần. Hơn nữa hắnh nói cho Hạ Vân Phong, trước đó lúc đi vào hắn nhìn thấy một cái bằng hữu, thuận tiện đi chào hỏi, cho nên Hạ Vân Phong để cho hắn một người tự mình đi, vì thế trong ghế lô cũng chỉ còn lại có ba người.
“Tiền còn có đủ dùng hay không?" Hạ Vân Phong nâng chung trà lên tự mình uống trà, y không chút để ý nhìn chăm chú vào Hạ Đông, y đang đợi Hạ Đông lắc đầu, nói không đủ dùng.
Như vậy……
Y có thể hảo hảo giáo huấn Hạ Đông.
Nhưng là…
“Đủ dùng. (=..= ko có cách ra oai rồi thúc)" Hạ Đông lại gật đầu tỏ vẻ đủ dùng.
Hạ Vân Phong vững vàng buông xuống chén trà: “Nếu không đủ dùng, cũng không cần cứng rắn chống đỡ." Y để cho Hạ Đông một đường lui, Hạ Đông lần này trở về ngày mai lại bắt đầu đi làm.
Trong lúc A Lâm đi toilet, Hạ Vân Phong nhớ rõ Hạ Đông nói qua sẽ trở về hướng y giải thích, cho nên Hạ Vân Phong đang đợi hắn chủ động mở miệng, không quá bao lâu Hạ Đông liền mở miệng.
“Ta ngày mai sẽ quay về công ty đi làm." Hạ Đông cũng hiểu được ý tứ Hạ Vân Phong, nếu hắn đã muốn trở lại, kia khẳng định là phải về công ty xử lý sự vụ công ty.
“Ân." Hạ Vân Phong giật giật môi ý bảo: “Ngươi đến bên này." Y bảo Hạ Đông ngồi vào bên người y, như vậy có vẻtiện để nói chuyện.
Hạ Đông cũng thực nghe lời ngồi xuống bên người y, Hạ Vân Phong hỏi hắn cùng A Lâm có phải hay không thật sự đến với nhau, có phải hay không đã muốn bắt đầu ở chung, bắt đầu kết giao rồi……
Hạ Đông cho Hạ Vân Phong một cái giải thích rất đơn giản: “Chính là bằng hữu."
Chính là bằng hữu mà thôi……
Hạ Vân Phong cũng không phải ngốc tử: “Người giống A Lâm như thế, ta thấy nhiều lắm rồi, hắn chính là bất quá muốn tiền của ngươi mà thôi." Y nói thực trực tiếp, y nói rất chậm.
“……" Hạ Đông ngồi ở bên người y, không có phản bác.
“Chờ đến lúc ngươi không có tiền, hắn sẽ tìm cớ, nói kỳ thật chúng ta cũng không thích hợp." Hạ Vân Phong nhắc nhở nhi tử, “Nếu ngươi không có tiền, ngươi xem nhìn hắn còn có thể hay không theo ngươi."
Hạ Vân Phong muốn bưng chén trà.
Nhưng Hạ Đông vì phòng ngừa Hạ Vân Phong lấy nước tạt hắn, hắn đem chén trà cùng siêu trên bàn đều để xa ra (=..= thú vị thật, biết trước cơ đấy), Hạ Vân Phong chính là nhìn động tác của hắn, cũng không đối với hắn động thủ.
Hạ Vân Phong cuối cùng cũng chỉ là nói một câu: “Ngươi cũng nên thu hồi tâm đi."
Lúc này.
A Lâm cùng Hoằng Dạ đều đã trở lại, chẳng được bao lâu Hình Liệt cũng đến, trên tay hắn còn quấn lấy băng vải, mà Ngao Dương cùng Tần Diễm đều là về nhà cất hành lý, tắm rửa xong đổi qua quần áo mới cùng nhau đến nhà hàng.
Hai cái nhi tử đều ăn mặc thực ngắn gọn lại nhẹ nhàng khoan khoái, nhìn qua thực thoải mái, thực đẹp mắt, hơn nửa tháng không có gặp mặt hai nhi tử càng anh tuấn, y bảo Tần Diễm cùng Ngao Dương ngồi vào bên người y.
Hoằng Dạ cùng Hình Liệt ngồi ở đối diện, mà Hạ Đông cùng A Lâm còn lại là ngồi ở bên người Tần Diễm, Tần Diễm vừa mới tiến đến liền cùng Hạ Vân Phong chào hỏi, mà rất nhanh liền cùng Hạ Đông bắt đầu hàn huyên.
“Thì ra ngươi thích loại hình này, xác thực bộ dạng rất không tồi." Tần Diễm thấp giọng theo Hạ Đông nói chuyện với nhau, thanh âm kia lại bay tới lỗ tai Hạ Vân Phong.
Hạ Đông tiến đến bên tai Tần Diễm, hai người thấp giọng nói chuyện với nhau, Hạ Vân Phong cũng nghe không rõ ràng lắm bọn họ đang nói cái gì, cho dù Hạ Đông đem A Lâm mang đến, cũng không ảnh hưởng người nhà bọn họ nói chuyện phiếm.
A Lâm thực thức thời.
Thời điểm người một nhà nói chuyện Hạ Vân Phong chính là vùi đầu ăn gì đó, không có gia nhập đề tài nói chuyện của bọn họ.
Lần này công tác của Tần Diễm thực thuận lợi.
Ngao Dương cũng chơi thật sự vui vẻ.
Hơn nữa vết thương của Hoằng Dạ cùng Hình Liệt đều khôi phục rất khá, điều này làm cho Hạ Vân Phong yên tâm không ít.
Duy nhất làm cho y phiền lòng chính là Hạ Đông đứa con không chịu thua kém này, ngoạn nam nhân không nói, còn dám mang đến buổi gặp mặt của gia đình ( thế việc thúc ngủ với mấy thằng kia thì là thế nào).
Hạ Vân Phong vì để cho Hạ Đông chừa chút mặt mũi, y ở mặt ngoài vẫn là đối với A Lâm rất là khách khí, kỳ thật trong lòng không quá thoải mái, nhưng không nói ra, chính là bữa cơm này ăn đến coi như khoái trá.
Tần Diễm biết chuyện Hình Liệt cùng Hoằng Dạ ở tòa nhà Đông khu bị kẻ bắt cóc bắt cóc, cũng biết bọn họ bị thương, cho nên chủ động nói giới thiệu một thầy thuốc tốt của khoa chỉnh hình cho bọn hắn, bảo hai bọn họ ngày mai kiên trì đi tái khám một chút, như vậy hồi phục có vẻ mau hơi
Hạ Đông cũng nghe thấy nhưng không có nửa câu an ủi, hắn thủy chung đều là không nói được một lời, cũng không xen mồm vào.
Ngao Dương ngồi ở bên người Hạ Vân Phong, thời điểm vài cái huynh đệ nói chuyện, hắn cũng không lên tiếng.
Hạ Vân Phong quay đầu nhìn Ngao Dương: “Ngươi muốn ăn cái gì, ba ba thay ngươi gắp."
“Đều được……" Ngao Dương ngoan ngoãn nở nụ cười.
Hắn quy củ bưng bát, ngoan ngoãn ăn.
Hạ Vân Phong thay hắn múc một chén canh.
Nhưng Ngao Dương không cẩn thận làm bỏng môi: “Nóng quá……" Thìa đánh rơi trên bàn, canh suýt nữa đổ ra, đôi môi Ngao Dương bị nóng đỏ……
“Ta xem xem." Hạ Vân Phong khẩn trương xem nhi tử có phải hay không bị phỏng, y thong thả nâng cằm Ngao Dương lên, để sát vào cẩn thận quan sát môi dưới phiếm hồng của Ngao Dương……
Nóng đỏ.
“Đau……" Ngao Dương thật cẩn thận vươn tay ôm lấy Hạ Vân Phong, hắn nhẹ nhàng mà nắm bắt cái áo hoa mỹ dệt tay kia của Hạ Vân Phong, “Ba ba, giảm đau……"
Tần Diễm cùng Hình Liệt đồng thời nhìn lại đây.
Liền ngay cả Hoằng Dạ cũng nhìn bọn họ.
Chỉ có Hạ Đông đang thay A Lâm gắp thức ăn, không có xem hai phụ tử nói chuyện với nhau.
Ngao Dương nghiêng thân ôm Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong cũng chỉ là quay đầu, thong thả thay Ngao Dương thổi thổi đôi môi y làm hạ nhiệt độ: “Bây giờ còn đau hay không đau?"
Y thân thủ huých cằm Ngao Dương, ngón tay thong thả chạm lên môi dưới Ngao Dương.
“Đỡ hơn rồi……" Ngao Dương nhỏ giọng trả lời, hắn sợ hãi nhìn Hạ Vân Phong. Con ngươi kia thủy nhuận ướt át, thật giống như con chó nhỏ khát vọng Hạ Vân Phong lại cho hắn thổi thổi.
Hạ Vân Phong cũng rất vui lòng tiến đến bên môi hắn, thong thả thay hắn thổi thổi: “Không cần ăn gấp như vậy, bằng không sẽ bị phỏng."
“ Vâng……" Ngao Dương nhỏ giọng lên tiếng trả lời.
“Từ từ ăn không có người cướp của ngươi." Y sờ sờ sau gáy nhi tử, lại thay Ngao Dương thổi hai cái.
“Ba ba, đầu lưỡi ta cũng đau…… (=.,=)" Ngao Dương khẽ nhếch môi, đầu lưỡi nhẹ nhàng mà mâu thuẫn ở bên môi, Hạ Vân Phong nhìn thấy đầu lưỡi nhi tử có chút hồng hồng……
Y rất kiên nhẫn thay nhi tử thổi hai cái, bảo người phục vụ lấy chút nước đá đến, Ngao Dương uống ngậm một ít đá ở miệng mới khôi phục lại, cũng không kêu đau nữa.
Hạ Vân Phong phát hiện vài nhi tử đều đang nhìn y: “Nhìn ta làm cái gì (=..= nhìn xem thúc), thức ăn đêm nay phong phú như vậy, đều ăn nhiều hơn chút đi." Y cảm thấy thức ăn đêm nay hương vị tốt lắm.
Bởi vì nhi tử đều đã trở lại.
Từ lúc Tần Diễm cùng Ngao Dương trở về sau, trong nhà náo nhiệt không ít, bất quá mấy ngày nay Hạ Vân Phong mỗi ngày cũng chưa ở nhà, hôm nào cũng đều có chuyện tiêu khiển của riêng mình.
Không phải hẹn bằng hữu, chính là hẹn đồng sự, không phải hẹn đồng sự, chính là hẹn bạn gái.
Hàng hóa Hạ Vân Phong bị cướp đi, y cũng không có sốt ruột. Y cũng không có phái người đi tìm, nửa tháng này trên cơ bản y đều ở bên ngoài cùng một người ước hội.
Y mỗi ngày đều đem người kia đưa đi những nhà hang xa hoa khác nhau, còn đưa cho hắn quà giá trị xa xỉ, còn dẫn hắn đi những nơi cao cấp khác nhau gặp không ít người.
Hôm nay.
Khó được ở nhà nghỉ ngơi, bởi vì y biết Hạ Đông hôm nay muốn lại đây, cho nên y cũng không có đi ra ngoài, Hạ Đông thực đúng giờ tới nhà của y, y ở trong thư phòng chờ.
Hạ Đông cầm rất nhiều văn kiện lại đây, hai người đàm xong công sự sau đó Hạ Vân Phong bảo Hạ Đông đi về trước.
Nhưng Hạ Đông lại đi đến cạnh cửa, đem cửa khóa trái.
“Như thế nào?" Hạ Vân Phong tựa vào trên ghế rộng thùng thình, lười biếng nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, y không nhìn Hạ Đông, nhưng biết Hạ Đông đến gần y, “Còn có việc?"
Hạ Đông đứng ở trước mặt y, vững vàng dừng cước bộ: “Vân gia, xin hỏi ngươi đối A Lâm làm cái gì?" giọng hắn bình tĩnh như trước là cung kính như vậy.
Hạ Vân Phong thong thả giương mắt: “Ta không đối với hắn làm cái gì." Y chẳng qua là nửa tháng này ngày qua ngày đều mang theo A Lâm đi xem đây đómà thôi, y còn có thể làm cái gì……
Hạ Vân Phong nhìn Hạ Đông đứng ngốc ở bên cạnh, y bảo Hạ Đông ngồi xuống.
Trong thư phòng có đốt huân hương, mùi hương kia thản nhiên nhợt nhạt, chậm rì rì bay lả tả ở bốn phía.
“Trong khoảng thời gian này A Lâm có phải hay không mỗi ngày đều ở bên ngoài, mỗi lần trở về thời điểm đều là bao lớn bao nhỏ hàng hiệu quần áo cùng vật phẩm trang sức cao cấp?" Hạ Vân Phong dựa vào ghế, ánh mắt dừng ở ngoài cửa sổ.
Y có chút mỏi mệt, một bộ dáng muốn ngủ.
“Ân." Hạ Đông không phủ nhận.
Hạ Vân Phong chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt dừng ở trên người Hạ Đông: “Ngươi muốn nghe hay không, hắn nói với ta về chuyện của ngươi, muốn nghe ta liền nói cho ngươi."
Hạ Đông do dự trong chốc lát, nhưng vẫn là gật đầu.
“Hắn nói ngươi không có tiền, không địa vị, không bản lĩnh." Hạ Vân Phong một bên lặp lại lời A Lâm nói, một bên lười biếng quan sát phản ứng của Hạ Đông, nhìn thấy Hạ Đông trên mặt không có biểu tình gì, y liền tiếp tục nhiễu loạn Hạ Đông: “Hơn nữa những nơi ngươi dẫn hắn đi đều không có cao cấp như những nơi ta dẫn hắn đi, ngươi đưa cho hắn gì đó cũng chưa có quý giá như thứ ta đưa cho hắn."
“……" Hạ Đông cúi đầu.
“Hơn nữa A Lâm nói ngươi đối hắn rất lãnh đạm." Hạ Vân Phong cố ý tạm dừng một chút, nhìn thấy sắc mặt Hạ Đông trở nên khó coi, y lại tiếp tục bổ sung nói, “Hắn nói, ngươi làm cho hắn cảm thấy tịch mịch."
“Vân gia, ta không muốn nghe nữa." Hạ Đông bình tĩnh ngắt lời y.
Hạ Vân Phong “ uh" một tiếng, cũng không tính hơn nữa.
Nhưng Hạ Vân Phong như nhớ tới cái gì, lại chậm rãi giật giật môi: “A Lâm không chọn ngươi là đúng, ngươi không có bản lĩnhgì, người bình thường đều lựa chọn người so với ngươi tốt hơn."
“A Lâm nói với ta, hắn hiện tại cùng ngươi cùng một chỗ." Hạ Đông rốt cục mở miệng nói.
Hạ Vân Phong phủ nhận: “Đó là hắn nhất sương tình nguyện cảm thấy như vậy." Y cũng không đối với A Lâm từng có hứa hẹn gì, A Lâm tự mình hiểu lầm thôi, cùng y không có gì quan hệ.
“……"
Y chính là hy vọng Hạ Đông thấy rõ ràng trước mắt là sai, thấy rõ ràng chân diện mục của A Lâm, Hạ Vân Phong thưởng thức bắt tay vào chơi quả cầu bằng ngọc: “A Lâm hôm nay có phải hay không đối với ngươi nói, cùng với ngươi chia tay?"
“Đúng vậy."
Hạ Đông không phủ nhận.
“Vậy ngươi có biết hay không, hắn vì sao muốn cùng với ngươi chia tay." trong con ngươi trầm đen của Hạ Vân Phong không có chút cảm xúc dao động, nhìn thấy Hạ Đông lắc đầu, khóe miệng y cực chậm chạp vựng ra ý cười nhè nhẹ, hắn chậm rãi giật giật môi, thản nhiên mà nói “Ngày hôm qua ta chỉ là hỏi hỏi A Lâm, ta hỏi hắn, ta cùng Hạ Đông ai tốt hơn."
Hạ Đông ngẩng đầu, vốn trong mắt bình tĩnh hiện lên vài phần kinh ngạc, hắn không nghĩ tới Hạ Vân Phong lại dùng loại phương pháp này……
Kỳ thật Hạ Vân Phong không đối với A Lâm làm cái gì, y chính là mang A Lâm đi một ít địa phương mà Hạ Đông không mang A Lâm đi, làm cho hắn mở rộng tầm mắt. Nếu A Lâm thiệt tình đối với Hạ Đông, vậy A Lâm hôm nay sẽ không cùng Hạ Đông chia tay.
Y chẳng qua là thử thử A Lâm mà thôi, y vốn nghĩ đến A Lâm cần phải quamột thời gian mới có thể hiện rõ bản chất nhưng không nghĩ tới, A Lâm nhanh như vậy liền đưa ra đề nghị cùng Hạ Đông chia tay.
Hạ Đông nghẹn thật lâu, mới chậm rãi phun ra ba chữ: “Ngươi lừa hắn."
“Không cần nói khó nghe như vậy, hắn không đáng để ta làm như vậy." Hạ Vân Phong dựa vào ghế, lười biếng lôi kéo áo ngủ “Huống chi, ta chưa bao giờ ngoạn nam nhân, ngươi cũng không phải không biết." Y nghĩ muốn cái dạng nữ nhân gì đều có, làm gì phải đi lừa một cái ngưu lang ái mộ hư vinh, y căn bản không có hứng thú.
Hạ Đông chính là trầm mặc nhìn chăm chú vào y.
“Không phục?" Hạ Vân Phong lười biếng hỏi lại.
“ Vâng." Hạ Đông gật đầu.
Hạ Vân Phong nhìn hắn trong chốc lát, lại buông quả cầu bằng ngọc thưởng thức trong tay ra: “Ngươi đem cửa khóa lại, là muốn đánh ta?"
“……"
“Ngươi dám sao?" Hạ Vân Phong cảm thấy Hạ Đông sẽ không dám đối với y động thủ, Hạ Đông đi theo bên người y lâu như vậy, y tự nhận là thực hiểu biết cá tính Hạ Đông……
Hạ Vân Phong chưa nói xong.
Nhưng Hạ Đông lấy qua bao công văn, hắn cầm một xấp thật dày, Hạ Vân Phong nhìn cũng không liếc mắt một cái, Hạ Đông đứng ở trước mặt y không nhúc nhích, Hạ Vân Phong nhớ tới lời A Lâm nói.
“A Lâm nói với ta, tính ngươi lãnh cảm." Hạ Vân Phong biết bọn họ còn chưa có làm đến bước cuối cùng, nhưng y thừa nhận khuôn mặt của A Lâm kia xác thực rất đẹp.
Hôn ngân trên người A Lâm hiện tại Hạ Vân Phong nhớ tới, đều cảm thấy phi thường chói mắt.
Hạ Đông đem xấp thật dày trên tay kia giao cho Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong vốn không nghĩ xem, ánh mắt y lơ đãng đảo qua xấp đồ kia nhưng rất nhanh, ánh mắt y liền dời lại, gắt gao dừng lại trên chồng thật dày gì đó….
Hạ Vân Phong nhìn vài lần, sau đó sắc mặt lập tức liền thay đổi……
Trên tay hắn là một chồng ảnh chụp.
Một xấp ảnh chụp thật dày kia có độ phân giải cao, nội dung rõ ràng đến cực điểm, hơn nữa là ảnh chụp y cùng con của y, cùng lần trước người kia gửi cho y giống nhau như đúc……
Trong thư phòng nhất thời im lặng rồi.
Hạ Vân Phong thong thả xiết chặt ảnh chụp này, y lật xem một lần sau, trầm mặc dựa vào ghế ngồi trong chốc lát, ánh mắt y thủy chung không nhìn trên người Hạ Đông.
Hạ Đông cũng đang nhìn hắn: “Của ngươi."
Hắn chính là nói đơn giản hai chữ, sau đó giữa hai người lại lâm vào một trận trầm mặc……
Hai người trầm tĩnh nửa ngày sau, hai người cơ hồ là cùng lúc nói
“Ngươi thật quá đáng."
“Ngươi thật quá đáng."
Thật quá đáng……
Thanh âm hai người đều rất thấp, cũng bất đồng trình độ lộ ra vài tia bất mãn……
Giống như quả bom sắp nổ……
Tươi cười khóe miệng y rất miễn cưỡng……
Hạ Đông ngẩng đầu nhìn về phía y, tựa hồ không nghĩ tới Hạ Vân Phong hào phóng như vậy. Hắn gật gật đầu mời A Lâm ngồi xuống, A Lâm lẳng lặng ngồi, cũng không dám lên tiếng.
Cũng không dám lộn xộn.
“A Lâm, ta giới thiệu một chút cho ngươi, vị này là con lớn nhất của ta Hoằng Dạ." Hạ Vân Phong chưa bao giờ hội chủ động giới thiệu cho người ta, lần này y ngoại lệ một lần, còn cười với A Lâm.
“Nhĩ hảo, Hoằng tiên sinh." A Lâm có chút mặt đỏ, “Ta thường xuyên ở trên tạp chí nhìn thấy ngươi."
“Không cần khách khí như vậy, ngươi trực tiếp gọi tên của ta là được, không cần câu nệ như vậy." Hoằng Dạ hướng A Lâm cười, mặt A Lâm liền càng đỏ thêm.
“Con lớn nhất của ta so với Hạ Đông thì ở chung rất tốt." Hạ Vân Phong ý vị thâm trường bồi thêm một câu, y miễn cưỡng nhìn về phía Hạ Đông, động tác Hạ Đông ngây ngẩn cả người.
Nhưng rất nhanh…
Hạ Đông bắt đầu thay bọn họ châm trà.
“A Lâm, lần này các ngươi đi nghỉ phép, chơi vui vẻ không?" Hạ Vân Phong cũng không thèm nhìn tới Hạ Đông, ánh mắt y dừng ở trên người A Lâm, A Lâm cũng gật đầu.
“Hạ Đông mang ta đi thiệt nhiều địa phương trước kia cũng chưa đi qua." A Lâm ôn hòa cười, thả lỏng một chút.
Hạ Vân Phong thái độ khác thường tỏ vẻ: “Kia về sau ta cho Hạ Đông nghỉ ngơi nhiều hơn, để cho hắn mang ngươi nơi nơi đi một chút." Y trong lời nói làm cho A Lâm thực có chút kinh ngạc……
A Lâm kéo tay Hạ Đông, cẩn thận nhìn Hạ Vân Phong: “Thật sự có thể chứ?"
“Đương nhiên." Hạ Vân Phong chậm rì rì uống trà, ánh mắt y vẫn nhìn Hạ Đông không nói được một lời, “Hạ Đông, ngươi không phải nói thật lâu đều chưa có nghỉ ngơi riêng, kia về sau ngươi liền nghỉ ngơi nhiều một chút, bồi bồi A Lâm."
Hạ Đông nhìn bộ dáng Hạ Vân Phong, thật giống như đang nhìn một cái bệnh nhân bệnh tâm thần uống lộn thuốc (=..=), hắn không có gật đầu cũng không có lắc đầu……
Bởi vì.
Hắn không biết Hạ Vân Phong muốn làm cái gì.
Thái độ đêm nay Hạ Vân Phong làm cho A Lâm hơi chút thả lỏng, cho nên nói cũng nhiều hơn một chút, còn nói cho Hạ Vân Phong một ít chuyện thú vị lúc bọn họ nghỉ phép, Hạ Vân Phong cũng lắng tai nghe.
Chẳng qua.
A Lâm từ đầu tới đuôi đều đang nói Hạ Đông dẫn hắn đi cái dạng nhà hàng cao cấp gì, đi mua cái dạng quần áo quý báu gì, còn khích lệ Hạ Đông rất biết thưởng thức.
“Hạ Đông xem ra ngươi tồn không ít tiền riêng, thật sự là có bản lĩnh." Hạ Vân Phong uống trà, nói rất nhẹ nhàng, nghe thì không có gì, nhưng cẩn thận nghe lại cảm thấy có gì đó.
A Lâm không nói.
Hạ Đông cũng không nói.
Hạ Vân Phong nghĩ đến đóng băng tài khoản Hạ Đông, Hạ Đông sẽ không có tiền, sẽ trở về tìm y, nhưng Hạ Đông lại còn có tiền riêng, hiện tại qua cũng rất dễ chịu, khó trách nửa tháng này biến mất hoàn toàn.
Gặp những người khác còn chưa tới, Hoằng Dạ đi ra ngoài gọi điện thoại thúc giục, hắn hành động không có tiện, Hạ Vân Phong vốn định dìu hắn đi ra ngoài, nhưng Hoằng Dạ nói không cần. Hơn nữa hắnh nói cho Hạ Vân Phong, trước đó lúc đi vào hắn nhìn thấy một cái bằng hữu, thuận tiện đi chào hỏi, cho nên Hạ Vân Phong để cho hắn một người tự mình đi, vì thế trong ghế lô cũng chỉ còn lại có ba người.
“Tiền còn có đủ dùng hay không?" Hạ Vân Phong nâng chung trà lên tự mình uống trà, y không chút để ý nhìn chăm chú vào Hạ Đông, y đang đợi Hạ Đông lắc đầu, nói không đủ dùng.
Như vậy……
Y có thể hảo hảo giáo huấn Hạ Đông.
Nhưng là…
“Đủ dùng. (=..= ko có cách ra oai rồi thúc)" Hạ Đông lại gật đầu tỏ vẻ đủ dùng.
Hạ Vân Phong vững vàng buông xuống chén trà: “Nếu không đủ dùng, cũng không cần cứng rắn chống đỡ." Y để cho Hạ Đông một đường lui, Hạ Đông lần này trở về ngày mai lại bắt đầu đi làm.
Trong lúc A Lâm đi toilet, Hạ Vân Phong nhớ rõ Hạ Đông nói qua sẽ trở về hướng y giải thích, cho nên Hạ Vân Phong đang đợi hắn chủ động mở miệng, không quá bao lâu Hạ Đông liền mở miệng.
“Ta ngày mai sẽ quay về công ty đi làm." Hạ Đông cũng hiểu được ý tứ Hạ Vân Phong, nếu hắn đã muốn trở lại, kia khẳng định là phải về công ty xử lý sự vụ công ty.
“Ân." Hạ Vân Phong giật giật môi ý bảo: “Ngươi đến bên này." Y bảo Hạ Đông ngồi vào bên người y, như vậy có vẻtiện để nói chuyện.
Hạ Đông cũng thực nghe lời ngồi xuống bên người y, Hạ Vân Phong hỏi hắn cùng A Lâm có phải hay không thật sự đến với nhau, có phải hay không đã muốn bắt đầu ở chung, bắt đầu kết giao rồi……
Hạ Đông cho Hạ Vân Phong một cái giải thích rất đơn giản: “Chính là bằng hữu."
Chính là bằng hữu mà thôi……
Hạ Vân Phong cũng không phải ngốc tử: “Người giống A Lâm như thế, ta thấy nhiều lắm rồi, hắn chính là bất quá muốn tiền của ngươi mà thôi." Y nói thực trực tiếp, y nói rất chậm.
“……" Hạ Đông ngồi ở bên người y, không có phản bác.
“Chờ đến lúc ngươi không có tiền, hắn sẽ tìm cớ, nói kỳ thật chúng ta cũng không thích hợp." Hạ Vân Phong nhắc nhở nhi tử, “Nếu ngươi không có tiền, ngươi xem nhìn hắn còn có thể hay không theo ngươi."
Hạ Vân Phong muốn bưng chén trà.
Nhưng Hạ Đông vì phòng ngừa Hạ Vân Phong lấy nước tạt hắn, hắn đem chén trà cùng siêu trên bàn đều để xa ra (=..= thú vị thật, biết trước cơ đấy), Hạ Vân Phong chính là nhìn động tác của hắn, cũng không đối với hắn động thủ.
Hạ Vân Phong cuối cùng cũng chỉ là nói một câu: “Ngươi cũng nên thu hồi tâm đi."
Lúc này.
A Lâm cùng Hoằng Dạ đều đã trở lại, chẳng được bao lâu Hình Liệt cũng đến, trên tay hắn còn quấn lấy băng vải, mà Ngao Dương cùng Tần Diễm đều là về nhà cất hành lý, tắm rửa xong đổi qua quần áo mới cùng nhau đến nhà hàng.
Hai cái nhi tử đều ăn mặc thực ngắn gọn lại nhẹ nhàng khoan khoái, nhìn qua thực thoải mái, thực đẹp mắt, hơn nửa tháng không có gặp mặt hai nhi tử càng anh tuấn, y bảo Tần Diễm cùng Ngao Dương ngồi vào bên người y.
Hoằng Dạ cùng Hình Liệt ngồi ở đối diện, mà Hạ Đông cùng A Lâm còn lại là ngồi ở bên người Tần Diễm, Tần Diễm vừa mới tiến đến liền cùng Hạ Vân Phong chào hỏi, mà rất nhanh liền cùng Hạ Đông bắt đầu hàn huyên.
“Thì ra ngươi thích loại hình này, xác thực bộ dạng rất không tồi." Tần Diễm thấp giọng theo Hạ Đông nói chuyện với nhau, thanh âm kia lại bay tới lỗ tai Hạ Vân Phong.
Hạ Đông tiến đến bên tai Tần Diễm, hai người thấp giọng nói chuyện với nhau, Hạ Vân Phong cũng nghe không rõ ràng lắm bọn họ đang nói cái gì, cho dù Hạ Đông đem A Lâm mang đến, cũng không ảnh hưởng người nhà bọn họ nói chuyện phiếm.
A Lâm thực thức thời.
Thời điểm người một nhà nói chuyện Hạ Vân Phong chính là vùi đầu ăn gì đó, không có gia nhập đề tài nói chuyện của bọn họ.
Lần này công tác của Tần Diễm thực thuận lợi.
Ngao Dương cũng chơi thật sự vui vẻ.
Hơn nữa vết thương của Hoằng Dạ cùng Hình Liệt đều khôi phục rất khá, điều này làm cho Hạ Vân Phong yên tâm không ít.
Duy nhất làm cho y phiền lòng chính là Hạ Đông đứa con không chịu thua kém này, ngoạn nam nhân không nói, còn dám mang đến buổi gặp mặt của gia đình ( thế việc thúc ngủ với mấy thằng kia thì là thế nào).
Hạ Vân Phong vì để cho Hạ Đông chừa chút mặt mũi, y ở mặt ngoài vẫn là đối với A Lâm rất là khách khí, kỳ thật trong lòng không quá thoải mái, nhưng không nói ra, chính là bữa cơm này ăn đến coi như khoái trá.
Tần Diễm biết chuyện Hình Liệt cùng Hoằng Dạ ở tòa nhà Đông khu bị kẻ bắt cóc bắt cóc, cũng biết bọn họ bị thương, cho nên chủ động nói giới thiệu một thầy thuốc tốt của khoa chỉnh hình cho bọn hắn, bảo hai bọn họ ngày mai kiên trì đi tái khám một chút, như vậy hồi phục có vẻ mau hơi
Hạ Đông cũng nghe thấy nhưng không có nửa câu an ủi, hắn thủy chung đều là không nói được một lời, cũng không xen mồm vào.
Ngao Dương ngồi ở bên người Hạ Vân Phong, thời điểm vài cái huynh đệ nói chuyện, hắn cũng không lên tiếng.
Hạ Vân Phong quay đầu nhìn Ngao Dương: “Ngươi muốn ăn cái gì, ba ba thay ngươi gắp."
“Đều được……" Ngao Dương ngoan ngoãn nở nụ cười.
Hắn quy củ bưng bát, ngoan ngoãn ăn.
Hạ Vân Phong thay hắn múc một chén canh.
Nhưng Ngao Dương không cẩn thận làm bỏng môi: “Nóng quá……" Thìa đánh rơi trên bàn, canh suýt nữa đổ ra, đôi môi Ngao Dương bị nóng đỏ……
“Ta xem xem." Hạ Vân Phong khẩn trương xem nhi tử có phải hay không bị phỏng, y thong thả nâng cằm Ngao Dương lên, để sát vào cẩn thận quan sát môi dưới phiếm hồng của Ngao Dương……
Nóng đỏ.
“Đau……" Ngao Dương thật cẩn thận vươn tay ôm lấy Hạ Vân Phong, hắn nhẹ nhàng mà nắm bắt cái áo hoa mỹ dệt tay kia của Hạ Vân Phong, “Ba ba, giảm đau……"
Tần Diễm cùng Hình Liệt đồng thời nhìn lại đây.
Liền ngay cả Hoằng Dạ cũng nhìn bọn họ.
Chỉ có Hạ Đông đang thay A Lâm gắp thức ăn, không có xem hai phụ tử nói chuyện với nhau.
Ngao Dương nghiêng thân ôm Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong cũng chỉ là quay đầu, thong thả thay Ngao Dương thổi thổi đôi môi y làm hạ nhiệt độ: “Bây giờ còn đau hay không đau?"
Y thân thủ huých cằm Ngao Dương, ngón tay thong thả chạm lên môi dưới Ngao Dương.
“Đỡ hơn rồi……" Ngao Dương nhỏ giọng trả lời, hắn sợ hãi nhìn Hạ Vân Phong. Con ngươi kia thủy nhuận ướt át, thật giống như con chó nhỏ khát vọng Hạ Vân Phong lại cho hắn thổi thổi.
Hạ Vân Phong cũng rất vui lòng tiến đến bên môi hắn, thong thả thay hắn thổi thổi: “Không cần ăn gấp như vậy, bằng không sẽ bị phỏng."
“ Vâng……" Ngao Dương nhỏ giọng lên tiếng trả lời.
“Từ từ ăn không có người cướp của ngươi." Y sờ sờ sau gáy nhi tử, lại thay Ngao Dương thổi hai cái.
“Ba ba, đầu lưỡi ta cũng đau…… (=.,=)" Ngao Dương khẽ nhếch môi, đầu lưỡi nhẹ nhàng mà mâu thuẫn ở bên môi, Hạ Vân Phong nhìn thấy đầu lưỡi nhi tử có chút hồng hồng……
Y rất kiên nhẫn thay nhi tử thổi hai cái, bảo người phục vụ lấy chút nước đá đến, Ngao Dương uống ngậm một ít đá ở miệng mới khôi phục lại, cũng không kêu đau nữa.
Hạ Vân Phong phát hiện vài nhi tử đều đang nhìn y: “Nhìn ta làm cái gì (=..= nhìn xem thúc), thức ăn đêm nay phong phú như vậy, đều ăn nhiều hơn chút đi." Y cảm thấy thức ăn đêm nay hương vị tốt lắm.
Bởi vì nhi tử đều đã trở lại.
Từ lúc Tần Diễm cùng Ngao Dương trở về sau, trong nhà náo nhiệt không ít, bất quá mấy ngày nay Hạ Vân Phong mỗi ngày cũng chưa ở nhà, hôm nào cũng đều có chuyện tiêu khiển của riêng mình.
Không phải hẹn bằng hữu, chính là hẹn đồng sự, không phải hẹn đồng sự, chính là hẹn bạn gái.
Hàng hóa Hạ Vân Phong bị cướp đi, y cũng không có sốt ruột. Y cũng không có phái người đi tìm, nửa tháng này trên cơ bản y đều ở bên ngoài cùng một người ước hội.
Y mỗi ngày đều đem người kia đưa đi những nhà hang xa hoa khác nhau, còn đưa cho hắn quà giá trị xa xỉ, còn dẫn hắn đi những nơi cao cấp khác nhau gặp không ít người.
Hôm nay.
Khó được ở nhà nghỉ ngơi, bởi vì y biết Hạ Đông hôm nay muốn lại đây, cho nên y cũng không có đi ra ngoài, Hạ Đông thực đúng giờ tới nhà của y, y ở trong thư phòng chờ.
Hạ Đông cầm rất nhiều văn kiện lại đây, hai người đàm xong công sự sau đó Hạ Vân Phong bảo Hạ Đông đi về trước.
Nhưng Hạ Đông lại đi đến cạnh cửa, đem cửa khóa trái.
“Như thế nào?" Hạ Vân Phong tựa vào trên ghế rộng thùng thình, lười biếng nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, y không nhìn Hạ Đông, nhưng biết Hạ Đông đến gần y, “Còn có việc?"
Hạ Đông đứng ở trước mặt y, vững vàng dừng cước bộ: “Vân gia, xin hỏi ngươi đối A Lâm làm cái gì?" giọng hắn bình tĩnh như trước là cung kính như vậy.
Hạ Vân Phong thong thả giương mắt: “Ta không đối với hắn làm cái gì." Y chẳng qua là nửa tháng này ngày qua ngày đều mang theo A Lâm đi xem đây đómà thôi, y còn có thể làm cái gì……
Hạ Vân Phong nhìn Hạ Đông đứng ngốc ở bên cạnh, y bảo Hạ Đông ngồi xuống.
Trong thư phòng có đốt huân hương, mùi hương kia thản nhiên nhợt nhạt, chậm rì rì bay lả tả ở bốn phía.
“Trong khoảng thời gian này A Lâm có phải hay không mỗi ngày đều ở bên ngoài, mỗi lần trở về thời điểm đều là bao lớn bao nhỏ hàng hiệu quần áo cùng vật phẩm trang sức cao cấp?" Hạ Vân Phong dựa vào ghế, ánh mắt dừng ở ngoài cửa sổ.
Y có chút mỏi mệt, một bộ dáng muốn ngủ.
“Ân." Hạ Đông không phủ nhận.
Hạ Vân Phong chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt dừng ở trên người Hạ Đông: “Ngươi muốn nghe hay không, hắn nói với ta về chuyện của ngươi, muốn nghe ta liền nói cho ngươi."
Hạ Đông do dự trong chốc lát, nhưng vẫn là gật đầu.
“Hắn nói ngươi không có tiền, không địa vị, không bản lĩnh." Hạ Vân Phong một bên lặp lại lời A Lâm nói, một bên lười biếng quan sát phản ứng của Hạ Đông, nhìn thấy Hạ Đông trên mặt không có biểu tình gì, y liền tiếp tục nhiễu loạn Hạ Đông: “Hơn nữa những nơi ngươi dẫn hắn đi đều không có cao cấp như những nơi ta dẫn hắn đi, ngươi đưa cho hắn gì đó cũng chưa có quý giá như thứ ta đưa cho hắn."
“……" Hạ Đông cúi đầu.
“Hơn nữa A Lâm nói ngươi đối hắn rất lãnh đạm." Hạ Vân Phong cố ý tạm dừng một chút, nhìn thấy sắc mặt Hạ Đông trở nên khó coi, y lại tiếp tục bổ sung nói, “Hắn nói, ngươi làm cho hắn cảm thấy tịch mịch."
“Vân gia, ta không muốn nghe nữa." Hạ Đông bình tĩnh ngắt lời y.
Hạ Vân Phong “ uh" một tiếng, cũng không tính hơn nữa.
Nhưng Hạ Vân Phong như nhớ tới cái gì, lại chậm rãi giật giật môi: “A Lâm không chọn ngươi là đúng, ngươi không có bản lĩnhgì, người bình thường đều lựa chọn người so với ngươi tốt hơn."
“A Lâm nói với ta, hắn hiện tại cùng ngươi cùng một chỗ." Hạ Đông rốt cục mở miệng nói.
Hạ Vân Phong phủ nhận: “Đó là hắn nhất sương tình nguyện cảm thấy như vậy." Y cũng không đối với A Lâm từng có hứa hẹn gì, A Lâm tự mình hiểu lầm thôi, cùng y không có gì quan hệ.
“……"
Y chính là hy vọng Hạ Đông thấy rõ ràng trước mắt là sai, thấy rõ ràng chân diện mục của A Lâm, Hạ Vân Phong thưởng thức bắt tay vào chơi quả cầu bằng ngọc: “A Lâm hôm nay có phải hay không đối với ngươi nói, cùng với ngươi chia tay?"
“Đúng vậy."
Hạ Đông không phủ nhận.
“Vậy ngươi có biết hay không, hắn vì sao muốn cùng với ngươi chia tay." trong con ngươi trầm đen của Hạ Vân Phong không có chút cảm xúc dao động, nhìn thấy Hạ Đông lắc đầu, khóe miệng y cực chậm chạp vựng ra ý cười nhè nhẹ, hắn chậm rãi giật giật môi, thản nhiên mà nói “Ngày hôm qua ta chỉ là hỏi hỏi A Lâm, ta hỏi hắn, ta cùng Hạ Đông ai tốt hơn."
Hạ Đông ngẩng đầu, vốn trong mắt bình tĩnh hiện lên vài phần kinh ngạc, hắn không nghĩ tới Hạ Vân Phong lại dùng loại phương pháp này……
Kỳ thật Hạ Vân Phong không đối với A Lâm làm cái gì, y chính là mang A Lâm đi một ít địa phương mà Hạ Đông không mang A Lâm đi, làm cho hắn mở rộng tầm mắt. Nếu A Lâm thiệt tình đối với Hạ Đông, vậy A Lâm hôm nay sẽ không cùng Hạ Đông chia tay.
Y chẳng qua là thử thử A Lâm mà thôi, y vốn nghĩ đến A Lâm cần phải quamột thời gian mới có thể hiện rõ bản chất nhưng không nghĩ tới, A Lâm nhanh như vậy liền đưa ra đề nghị cùng Hạ Đông chia tay.
Hạ Đông nghẹn thật lâu, mới chậm rãi phun ra ba chữ: “Ngươi lừa hắn."
“Không cần nói khó nghe như vậy, hắn không đáng để ta làm như vậy." Hạ Vân Phong dựa vào ghế, lười biếng lôi kéo áo ngủ “Huống chi, ta chưa bao giờ ngoạn nam nhân, ngươi cũng không phải không biết." Y nghĩ muốn cái dạng nữ nhân gì đều có, làm gì phải đi lừa một cái ngưu lang ái mộ hư vinh, y căn bản không có hứng thú.
Hạ Đông chính là trầm mặc nhìn chăm chú vào y.
“Không phục?" Hạ Vân Phong lười biếng hỏi lại.
“ Vâng." Hạ Đông gật đầu.
Hạ Vân Phong nhìn hắn trong chốc lát, lại buông quả cầu bằng ngọc thưởng thức trong tay ra: “Ngươi đem cửa khóa lại, là muốn đánh ta?"
“……"
“Ngươi dám sao?" Hạ Vân Phong cảm thấy Hạ Đông sẽ không dám đối với y động thủ, Hạ Đông đi theo bên người y lâu như vậy, y tự nhận là thực hiểu biết cá tính Hạ Đông……
Hạ Vân Phong chưa nói xong.
Nhưng Hạ Đông lấy qua bao công văn, hắn cầm một xấp thật dày, Hạ Vân Phong nhìn cũng không liếc mắt một cái, Hạ Đông đứng ở trước mặt y không nhúc nhích, Hạ Vân Phong nhớ tới lời A Lâm nói.
“A Lâm nói với ta, tính ngươi lãnh cảm." Hạ Vân Phong biết bọn họ còn chưa có làm đến bước cuối cùng, nhưng y thừa nhận khuôn mặt của A Lâm kia xác thực rất đẹp.
Hôn ngân trên người A Lâm hiện tại Hạ Vân Phong nhớ tới, đều cảm thấy phi thường chói mắt.
Hạ Đông đem xấp thật dày trên tay kia giao cho Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong vốn không nghĩ xem, ánh mắt y lơ đãng đảo qua xấp đồ kia nhưng rất nhanh, ánh mắt y liền dời lại, gắt gao dừng lại trên chồng thật dày gì đó….
Hạ Vân Phong nhìn vài lần, sau đó sắc mặt lập tức liền thay đổi……
Trên tay hắn là một chồng ảnh chụp.
Một xấp ảnh chụp thật dày kia có độ phân giải cao, nội dung rõ ràng đến cực điểm, hơn nữa là ảnh chụp y cùng con của y, cùng lần trước người kia gửi cho y giống nhau như đúc……
Trong thư phòng nhất thời im lặng rồi.
Hạ Vân Phong thong thả xiết chặt ảnh chụp này, y lật xem một lần sau, trầm mặc dựa vào ghế ngồi trong chốc lát, ánh mắt y thủy chung không nhìn trên người Hạ Đông.
Hạ Đông cũng đang nhìn hắn: “Của ngươi."
Hắn chính là nói đơn giản hai chữ, sau đó giữa hai người lại lâm vào một trận trầm mặc……
Hai người trầm tĩnh nửa ngày sau, hai người cơ hồ là cùng lúc nói
“Ngươi thật quá đáng."
“Ngươi thật quá đáng."
Thật quá đáng……
Thanh âm hai người đều rất thấp, cũng bất đồng trình độ lộ ra vài tia bất mãn……
Giống như quả bom sắp nổ……
Tác giả :
Mặc Kỳ Lân