Dụ Tình Dẫn Ái
Chương 9
Sáng sớm tỉnh lại, hắn liền phát giác sự tình không thích hợp, thật to không thích hợp.
Nếu nhớ không lầm, gian phòng này nên là của hắn mới đúng, sao lại……
Vì xác định, Ngư Nhược nhi ngồi dậy trợn to hai mắt không ngừng nhìn trái nhìn phải, liều mạng nhớ lại quang cảnh phòng ngủ còn lưu lại trong đầu hắn đối chiếu với cảnh trước mắt.
Đúng nha, đây đích xác là phòng hắn.
Nhất thời sắc mặt hắn hơi đổi, ánh mắt thong thả dời xuống, đi vào người nằm ở bên cạnh.
Người này…… Người này hắn nhớ rõ!
Chuyện trên dục tuyền nhất tời ồ ạt tuôn ra, hình ảnh rõ ràng hiện lên trong đầu hắn, cùng … bộ dáng liêu nhân xích lõa ….
Tầm mắt không tự chủ đc hướng trên người y nhìn lại, này vừa thấy, hai má cũng đỏ theo.
Lần này y có mặc quần áo, nhưng thoạt nhìn …. vẫn thật liêu nhân.
Tóc dài rối tung ở bên giường cùng bên tai, quần áo trên người cực mỏng, trước ngực rộng mở nhìn không sót cái gì, bộ dạng này phối hợp cùng diện mạo xinh đẹp kia ….. Có thể nào không dẫn nhân mơ màng!
Vỗ vỗ khuôn mặt đỏ bừng, triệt tiêu tư tưởng tà ác, đồng thời lại nhìn thấy tay mỹ nhân. Một tay ôm ngang, sẽ không là … cả đêm qua hắn ôm người này ngủ?!
Sắc mặt nhất thời càng đỏ, hắn nhanh ôm lấy hai má, cố gắng quẳng những suy nghĩ cực loạn trong đầu. Lại không ngờ mắt mình rất không chịu thua kém thẳng nhìn mỹ nhân không rời.
Đột nhiên, trong đầu hắn hiện lên một chút suy nghĩ, trực giác sờ quần áo trên người.
Quần áo mặc đầy đủ, một mẩu cũng không thiếu, ngay cả áo khoác mặc trước khi ngủ cũng còn.
Đêm qua!
Một chút trí nhớ đêm qua đột nhiên chui vào đầu hắn, liên tiếp mà đến, dũng mãnh mà về.
Hắn nhớ rồi! Người nọ là Đông phương Ly! Là cừu nhân hắn kết hạ!
Chính là ……. Khi nào thì y chạy tới phòng mình a?! Hơn nữa … Hơn nữa trước đó…….. Y xem ra không ngon miệng như vậy a! =-=
Xác nhận trên người không sứt mẻ gì sau hắn thầm thở nhẹ một hơi. Xem ra …. chính là đơn thuần nằm trên giường, không có chuyện gì phát sinh.
Dưới đáy lòng âm thầm nghĩ hai người là như thế nào ngủ cùng nhau, hoàn toàn không chú ý tới người kia sớm đã tỉnh.
Nhất cử nhất động của hắn, Đông Phương Ly toàn xem trong mắt, tiếp tục giả bộ ngủ, là vì quan sát hắn sẽ có phản ứng như thế nào, mà kết quả hiển nhiên khiến y vừa lòng.
Xem ra…. Hắn đối với hình ảnh hương diễm kích thích rất dễ khắc sâu ấn tượng, nghe ra mặc dù có điểm quái nhưng ít nhất cũng tìm đc phương pháp khiến hắn nhớ kỹ mình.
Đông Phương Ly cố ý trở mình khiến cho Ngư Nhược Nhi nhất hách đại khiêu, nháy mắt lui vào góc giường.
Nhịn ý cười chậm rãi ngồi dậy, mị nhãn mở ra nhìn chằm chằm vào hắn.
Đỏ mặt, Ngư Nhược Nhi ngây người ngồi thẳng nhìn y hồi lâu, cuois cùng nuốt ngụm nước miếng, lắp bắp mở miệng: “Ngươi…….."
“Muốn hỏi ta là ai?" Thanh âm trầm thấp mang theo từ tính, khóe miệng như có như không gợi lên.
Ngư Nhược Nhi lắc đầu, lúng túng không đáp.
Không biết vì cái gì hắn cảm thấy giờ phút này y quần áo không chỉnh lại giống như thiên tiên trên trời, làm người ta có loại xúc động nhào tới.
Khi y mặc quần áo lại không khiến người có loại ảo giác này………
“Ngươi……….." Trong mắt Đông Phương Ly hiện lên chút kinh ngạc, tới gần hắn: “Ngươi nhớ rõ ta là ai?"
Y tới gần khiến Nhược Nhi có loại trực giác muốn lui lại đằng sau, đáng tiếc lưng đã dựa vào tường, lui không thể.
Hồng mặt, liền như thế trành y một lúc lâu, không nói gì gật đầu.
Điều này làm cho Đông Phương Ly có điểm kinh ngạc, nhưng cũng mang theo chút kinh hỉ.
Mỗi lần đâu đầu sau đều đem chuyện vài ngày trước đều quên sạch sẽ, nhưng lần này …. Có phải hay không đại biểu hắn đang chậm rãi chuyển hảo?
Dấu không đc vui sướng, Đông Phương Ly lại truy vấn: “Vậy ngươi nhớ rõ tên ta?"
Hắn lại gật đầu, biệt đầu không nhìn tới sắc đẹp ngày càng gần mình: “A ….A Ly, Đông Phương Ly…."
Nhớ rõ! Hắn thực sự nhớ rõ!
Tâm vui có thừa, y ôm cổ Ngư Nhược Nhi, kích động nói: “Ngươi thật sự nhỡ rõ ……… Thật sự nhớ rõ!"
Khoảnh khắc ôm lấy sợi tóc phất qua hai má, Ngư Nhược Nhi cảm giác đc một cỗ khô nóng từ đáy lòng bốc lên, thẳng hướng trên mặt hắn.
Tim đập loạn, hắn vội vàng đẩy Đông Phương Ly ra, lấy tốc độ sét đánh ko kịp bưng tai chạy xuống giường.
“Thời gian ko còn sớm….Ta…….Ta phải rời giường…." Nói rồi nhanh chóng chạy đi, độc lưu lại thiên tiên mỹ nhân trong phòng kinh ngạc nhìn hắn đào thoát.
Khi người biến mất ở cửa, Đông Phương Ly không tự chủ nhếch miệng cười.
Y vốn ko ngủ đc bao nhiêu mà bây giờ lại tuyệt ko thấy mệt, thong thả xuống giường, chậm rãi mặc áo, đợi khi y xuất hiện ở đại sảnh đã khôi phục phong độ hàng ngày, ăn mặc chỉnh tề, tóc dài cũng cột lại phía sau.
Bộ dạng này làm Ngư Nhược Nhi thở phào một hơi, may mắn y mặc xong quần áo, không mê người như trước dẫn nhân phạm tội.
Thanh thanh yết hầu, khóe mắt vụng trộm liếc mắt Đông Phương Ly, ra vẻ trấn định nói: “Cái kia…… Ngày mai xuất phát rời đi này sao?"
Đông Phương Ly cố ý ngồi xuống bên cạnh hắn, lấy chén trà trên tay hắn, uống nốt trà còn lại trong đó.
Động tác hư hư thực thực khiêu khích, như nguyện làm Ngư Nhược Nhi mặt đỏ bừng, nhưng y không còn tư thái thiên tiên khiến Ngư Nhược Nhi lớn mật trừng y.
Tiếu nhãn chống lại mắt to nhìn chằm chằm, y chậm rãi nói: “Ta nghĩ…. Sớm xuất phát một chút cũng ko sao, chúng ta hôm nay sẽ lên đường."
Tình hình chuyển tốt làm y càng muốn sớm giải quyết chuyện này, nói ko chừng còn có cơ hội phục hồi trí nhớ trước đó.
Vừa nói xong, Hùng ngũ cùng những người khác nhất nhất xuất hiện, khi Hùng Ngũ đi qua y ko quên âm thầm quan sát thần sắc, hành động, trong mắt hiện lên một chút âm hàn.
Thật vất vả Nhược Nhi mới chuyển tốt, nếu có một số người muốn phá hư, y sẽ ko bỏ qua cho người đó!
Nếu nhớ không lầm, gian phòng này nên là của hắn mới đúng, sao lại……
Vì xác định, Ngư Nhược nhi ngồi dậy trợn to hai mắt không ngừng nhìn trái nhìn phải, liều mạng nhớ lại quang cảnh phòng ngủ còn lưu lại trong đầu hắn đối chiếu với cảnh trước mắt.
Đúng nha, đây đích xác là phòng hắn.
Nhất thời sắc mặt hắn hơi đổi, ánh mắt thong thả dời xuống, đi vào người nằm ở bên cạnh.
Người này…… Người này hắn nhớ rõ!
Chuyện trên dục tuyền nhất tời ồ ạt tuôn ra, hình ảnh rõ ràng hiện lên trong đầu hắn, cùng … bộ dáng liêu nhân xích lõa ….
Tầm mắt không tự chủ đc hướng trên người y nhìn lại, này vừa thấy, hai má cũng đỏ theo.
Lần này y có mặc quần áo, nhưng thoạt nhìn …. vẫn thật liêu nhân.
Tóc dài rối tung ở bên giường cùng bên tai, quần áo trên người cực mỏng, trước ngực rộng mở nhìn không sót cái gì, bộ dạng này phối hợp cùng diện mạo xinh đẹp kia ….. Có thể nào không dẫn nhân mơ màng!
Vỗ vỗ khuôn mặt đỏ bừng, triệt tiêu tư tưởng tà ác, đồng thời lại nhìn thấy tay mỹ nhân. Một tay ôm ngang, sẽ không là … cả đêm qua hắn ôm người này ngủ?!
Sắc mặt nhất thời càng đỏ, hắn nhanh ôm lấy hai má, cố gắng quẳng những suy nghĩ cực loạn trong đầu. Lại không ngờ mắt mình rất không chịu thua kém thẳng nhìn mỹ nhân không rời.
Đột nhiên, trong đầu hắn hiện lên một chút suy nghĩ, trực giác sờ quần áo trên người.
Quần áo mặc đầy đủ, một mẩu cũng không thiếu, ngay cả áo khoác mặc trước khi ngủ cũng còn.
Đêm qua!
Một chút trí nhớ đêm qua đột nhiên chui vào đầu hắn, liên tiếp mà đến, dũng mãnh mà về.
Hắn nhớ rồi! Người nọ là Đông phương Ly! Là cừu nhân hắn kết hạ!
Chính là ……. Khi nào thì y chạy tới phòng mình a?! Hơn nữa … Hơn nữa trước đó…….. Y xem ra không ngon miệng như vậy a! =-=
Xác nhận trên người không sứt mẻ gì sau hắn thầm thở nhẹ một hơi. Xem ra …. chính là đơn thuần nằm trên giường, không có chuyện gì phát sinh.
Dưới đáy lòng âm thầm nghĩ hai người là như thế nào ngủ cùng nhau, hoàn toàn không chú ý tới người kia sớm đã tỉnh.
Nhất cử nhất động của hắn, Đông Phương Ly toàn xem trong mắt, tiếp tục giả bộ ngủ, là vì quan sát hắn sẽ có phản ứng như thế nào, mà kết quả hiển nhiên khiến y vừa lòng.
Xem ra…. Hắn đối với hình ảnh hương diễm kích thích rất dễ khắc sâu ấn tượng, nghe ra mặc dù có điểm quái nhưng ít nhất cũng tìm đc phương pháp khiến hắn nhớ kỹ mình.
Đông Phương Ly cố ý trở mình khiến cho Ngư Nhược Nhi nhất hách đại khiêu, nháy mắt lui vào góc giường.
Nhịn ý cười chậm rãi ngồi dậy, mị nhãn mở ra nhìn chằm chằm vào hắn.
Đỏ mặt, Ngư Nhược Nhi ngây người ngồi thẳng nhìn y hồi lâu, cuois cùng nuốt ngụm nước miếng, lắp bắp mở miệng: “Ngươi…….."
“Muốn hỏi ta là ai?" Thanh âm trầm thấp mang theo từ tính, khóe miệng như có như không gợi lên.
Ngư Nhược Nhi lắc đầu, lúng túng không đáp.
Không biết vì cái gì hắn cảm thấy giờ phút này y quần áo không chỉnh lại giống như thiên tiên trên trời, làm người ta có loại xúc động nhào tới.
Khi y mặc quần áo lại không khiến người có loại ảo giác này………
“Ngươi……….." Trong mắt Đông Phương Ly hiện lên chút kinh ngạc, tới gần hắn: “Ngươi nhớ rõ ta là ai?"
Y tới gần khiến Nhược Nhi có loại trực giác muốn lui lại đằng sau, đáng tiếc lưng đã dựa vào tường, lui không thể.
Hồng mặt, liền như thế trành y một lúc lâu, không nói gì gật đầu.
Điều này làm cho Đông Phương Ly có điểm kinh ngạc, nhưng cũng mang theo chút kinh hỉ.
Mỗi lần đâu đầu sau đều đem chuyện vài ngày trước đều quên sạch sẽ, nhưng lần này …. Có phải hay không đại biểu hắn đang chậm rãi chuyển hảo?
Dấu không đc vui sướng, Đông Phương Ly lại truy vấn: “Vậy ngươi nhớ rõ tên ta?"
Hắn lại gật đầu, biệt đầu không nhìn tới sắc đẹp ngày càng gần mình: “A ….A Ly, Đông Phương Ly…."
Nhớ rõ! Hắn thực sự nhớ rõ!
Tâm vui có thừa, y ôm cổ Ngư Nhược Nhi, kích động nói: “Ngươi thật sự nhỡ rõ ……… Thật sự nhớ rõ!"
Khoảnh khắc ôm lấy sợi tóc phất qua hai má, Ngư Nhược Nhi cảm giác đc một cỗ khô nóng từ đáy lòng bốc lên, thẳng hướng trên mặt hắn.
Tim đập loạn, hắn vội vàng đẩy Đông Phương Ly ra, lấy tốc độ sét đánh ko kịp bưng tai chạy xuống giường.
“Thời gian ko còn sớm….Ta…….Ta phải rời giường…." Nói rồi nhanh chóng chạy đi, độc lưu lại thiên tiên mỹ nhân trong phòng kinh ngạc nhìn hắn đào thoát.
Khi người biến mất ở cửa, Đông Phương Ly không tự chủ nhếch miệng cười.
Y vốn ko ngủ đc bao nhiêu mà bây giờ lại tuyệt ko thấy mệt, thong thả xuống giường, chậm rãi mặc áo, đợi khi y xuất hiện ở đại sảnh đã khôi phục phong độ hàng ngày, ăn mặc chỉnh tề, tóc dài cũng cột lại phía sau.
Bộ dạng này làm Ngư Nhược Nhi thở phào một hơi, may mắn y mặc xong quần áo, không mê người như trước dẫn nhân phạm tội.
Thanh thanh yết hầu, khóe mắt vụng trộm liếc mắt Đông Phương Ly, ra vẻ trấn định nói: “Cái kia…… Ngày mai xuất phát rời đi này sao?"
Đông Phương Ly cố ý ngồi xuống bên cạnh hắn, lấy chén trà trên tay hắn, uống nốt trà còn lại trong đó.
Động tác hư hư thực thực khiêu khích, như nguyện làm Ngư Nhược Nhi mặt đỏ bừng, nhưng y không còn tư thái thiên tiên khiến Ngư Nhược Nhi lớn mật trừng y.
Tiếu nhãn chống lại mắt to nhìn chằm chằm, y chậm rãi nói: “Ta nghĩ…. Sớm xuất phát một chút cũng ko sao, chúng ta hôm nay sẽ lên đường."
Tình hình chuyển tốt làm y càng muốn sớm giải quyết chuyện này, nói ko chừng còn có cơ hội phục hồi trí nhớ trước đó.
Vừa nói xong, Hùng ngũ cùng những người khác nhất nhất xuất hiện, khi Hùng Ngũ đi qua y ko quên âm thầm quan sát thần sắc, hành động, trong mắt hiện lên một chút âm hàn.
Thật vất vả Nhược Nhi mới chuyển tốt, nếu có một số người muốn phá hư, y sẽ ko bỏ qua cho người đó!
Tác giả :
Chước Tích (Tương Dĩ)