Dữ Tích Thù
Quyển 3 - Chương 6: Trọng phùng tương tích (6)
Cảnh vệ hoàng cung sâm nghiêm, nhưng Diệp Thời Tích rõ ràng là chọn đúng thời cơ tới, còn có thêm Triển Chiêu ở sau viện trợ, hai ảnh vệ Triệu Trinh phái cho Bàng phi căn bản không phải đối thủ, mà cung nhân theo cạnh Bàng phi càng không phải nói, hai người muốn trốn dĩ nhiên không khó.
Lúc Triển Chiêu với Diệp Thời Tích khinh công đi rồi, hai ảnh vệ chỉ có thể thở dài.
Ai cũng biết khinh công của Triển Chiêu cao thâm khó lường, mà nữ nhân này tuy không có khinh công cao cường như Triển Chiêu, cũng thuộc hạng bọn họ không thể so được.
Trước khi đi nữ nhân còn rất phách lối bỏ lại một câu, “À đúng rồi, ly trà trên bàn kia không nên uống, trừ phi cô muốn ngủ luôn không tỉnh."
Bàng Phi sau khi liên tục do dự, thì cho người gọi ngự y tới, cũng phái người đem chuyện nói với quan gia.
Diệp Thời Tích với Triển Chiêu ra khỏi Hoàng cung rồi, không còn vẻ lẫm liệt vừa nãy, thong thả bước trên đường, nói mấy câu.
Triển Chiêu cũng không trách chuyện họ giấu giếm, Diệp Thời Tích không biết đây tính ra chuyện tốt hay xấu nữa.
Nếu là Triển Chiêu 24 tuổi, Diệp Thời Tích tự nhiên sẽ không băn khoăn, y đã hiểu được thị phi, biết mình muốn cái gì, không muốn cái gì, mặc dù phần lớn thời gian chuyện y muốn không phải do tự y.
Nhưng hôm nay…
Diệp Thời Tích nhìn mặt Triển Chiêu, trong lòng thở dài.
Hiện giờ Triển Chiêu chỉ vừa 18, làm sao biết chuyện công việc bộn bề, nghe nói, năm Triển Chiêu ra khỏi giang hồ cũng là do bị Triển Lâm ép buộc, đứa bé này xưa này tính tình thờ ơ…
Thôi, chuyện năm đó tạm thời bỏ qua không xét, hôm nay họ chỉ có thể trông chừng Triển Chiêu thật kỹ, không để cho y đi theo con đường cũ năm đó, mà người đặc biệt như Triển Chiêu…
Diệp Thời Tích cười khổ một tiếng.
Phản lão hoàn đồng, có vô số người ham muốn, nhưng, khi chuyện như thế xảy ra ngay trên bản thân, loại mê man kia cũng không phải ai có thể hiểu.
Nàng thương Triển Chiêu, nhưng Triển Chiêu vẫn cố chấp với sáu năm trống không của y, nàng không hiểu.
Chưa từng gặp, làm sao có thể hiểu đây?
“Bạch Ngọc Đường lại không trông chừng đệ, thật kỳ lạ…" Diệp Thời Tích bĩu môi, tuy nói chuyện này không phải hắn, nhưng, nàng vẫn không nín được mà tức giận.
Nếu Bạch Ngọc Đường có thể phát huy tuyệt kỹ “Bạch tuộc thần công" như thường ngày với Triển Chiêu, trông nó kỹ vào thì e Triển Chiêu sẽ không phát hiện ra chuyện này.
Triển Chiêu nhẹ giọng cười, “Đệ nói với huynh ấy ‘trời lạnh quá’, huynh ấy liền đi…"
Diệp Thời Tích méo miệng, chuyện đơn giản thế thôi à…
Nói thật, Bạch Ngọc Đường đối xử với Triển Chiêu thật quá tốt, có lẽ sau khi trải qua một lần Triển Chiêu chết đi, hắn cuối cùng mới hiểu ra.
Người lúc nào cũng mâu thuẫn như vậy, ban đầu lúc Triển Chiêu ở bên hắn, hắn không bao giờ biết quý trọng, ngày nào cũng chỉ biết cùng y đấu trí đấu dũng đánh nhau lật trời lật đất, đao quang kiếm ảnh hết ánh này tới ánh khác, mà khi y không thể trở về trước mặt hắn nữa, lại cảm thấy hối hận.
Ít nhất Bạch Ngọc Đường chính là như vậy.
Bây giờ, Bạch Ngọc Đường ở trước mặt Triển Chiêu, thoạt nhìn không giống Bạch Ngọc Đường trong lời giang hồ đồn đãi, chỗ nào còn “tàn nhẫn ngoan lệ" đâu, cả Diệp Thời Tích cũng cảm thấy, Cẩm mao thử năm đó bị đồn đến xuất thần nhập hóa là Diêm la chuyển thế cùng với hắn rõ ràng là hai người.
Dĩ nhiên đây chẳng qua là trước mặt Triển Chiêu thôi.
Nếu không phải trước mặt Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường vẫn là một Cẩm mao thử lòng dạ độc ác, Diệp Thời Tích vẫn còn nhớ rõ tình cảnh mấy tháng trước Cẩm mao thử độc xông miêu trại, thật sự làm lòng người ta sợ hãi.
Độc vật a cữu nuôi bao nhiêu năm, chỉ trong chớp mắt bị một Bạch Ngọc Đường giết không biết bao nhiêu rồi…
Có điều, thấy hắn quả thật đối xử với tiểu Chiêu tốt vậy, thì thôi đi…
Chờ tới khi Diệp THời Tích cùng Triển Chiêu trở về Triển gia, Bạch Ngọc Đường đã sớm không nhịn được, hắn vốn không phải người có tính nhẫn nại, lại thêm lúc này bị Triển Chiêu lừa, trong đầu càng thêm phiền não, không nói ra tư vị gì.
Con mèo đần kia, cũng không biết gạt Ngũ gia cái gì…
Nhớ lại rồi, lại cảm thấy có chút ủy khuất.
Nhớ hắn đường đường là Bạch ngũ gia Hãm Không đảo, từ khi nào móc tim móc phổi đối xử tốt với người như thế? Mà con Triển tiểu miêu nọ không những không cảm kích, còn muốn đẩy mình ra…
Nhưng cái chữ “ủy khuất" này chung quy nghe quá đàn bà, Bạch Ngọc Đường chẳng qua chỉ thấy phiền muộn mà thôi.
Có lẽ, mình đã ép con Miêu nhi bây giờ cái gì cũng không rõ kia quá chặt rồi…
Tự hắn chắc cũng không cảm thấy, nhưng Triển Chiêu thân rơi vào kỳ cảnh, ưu tư suy nghĩ trong lòng so hắn khác nhau, người nọ có sáu năm trống rỗng.
Sáu năm này, y sống uổng sao?
Sáu năm này, làm sao để y cam tâm được?
Sáu năm này…
Hắn đối với y đúng là cực tốt, điểm này Bạch Ngọc Đường cảm thấy mình có thể không thẹn với lòng, nhưng, Triển Chiêu cũng có cố chấp của y, mặc dù y không nói ra nhưng…
Bạch Ngọc Đường thấy mình sơ suất, thật ra kể từ khi hắn lại quen biết Triển Chiêu, thì hắn vẫn không có ở trong trạng thái này.
Có lẽ vì họ gặp lại sau thời gian quá lâu, mà Triển Chiêu xưa nay đều có tính ẩn nhẫn, cho nên hắn vẫn luôn quên mất, hoặc có lẽ hắn đã đem hết mấy chuyện sai sót đổ vạ cho tuổi tác của Triển Chiêu.
Lúc hắn quen Triển Chiêu, Triển Chiêu đã 19 tuổi, Triển Chiêu 18 tuổi là thuộc về giang hồ, còn Triển Chiêu 19 đã vào miếu đường, đây chính là sự khác biệt to lớn.
Bạch Ngọc Đường thở dài, bất kể ra sao, sau khi Triển Chiêu về, họ cần phải nói chuyện thật tốt một chút.
Đối với chuyện Triển Chiêu có điều giấu giếm, Bạch Ngọc Đường vẫn cảm thấy không cam lòng.
Vì vậy, lúc Triển Chiêu cùng Diệp Thời Tích vòng qua đầu phố xuất hiện trong tầm mắt hắn, Bạch Ngọc Đường nhún nhẹ mũi chân thi triển khinh công bắt người đi rồi, để lại Diệp Thời Tích bĩu mỗi, bất đắc dĩ nói, “Khinh công không tệ.", liền trở về phòng ngủ tìm Triển Ký còn an giấc.
Lúc Bạch Ngọc Đường mang Triển Chiêu trở về phòng, chớp mắt, Triển Chiêu đã thấy một bát canh gừng, nhớ lại mình dùng cái cớ “trời hơi lạnh" để lừa hắn đi, Triển Chiêu liền có chút cảm giác áy náy, nhưng cũng rất ấm áp.
Cõi đời này, vẫn còn một người nguyện ý đối xử tốt với mình như vậy, bỏ hết lòng dạ …
Bạch Ngọc Đường giống như nhìn thấu suy nghĩ của y, liếc y một cái, sau đó kéo y đến trước bàn ngồi xuống, lại đặt canh gừng trước mặt y, sau đó theo ngồi xuống, nâng mặt cười nhìn y, “Miêu nhi không cần cảm động, Bạch gia không phải người tốt, gia đối tốt với em, dĩ nhiên là đòi hồi báo, mà hồi báo…"
Bạch Ngọc Đường cười sâu hơn, càng thêm thâm ý, “Bạch gia đã sớm nói rất rõ, Miêu nhi em cũng sớm rõ ràng, dĩ nhiên nếu con mèo nhỏ em còn muốn nghe thêm lần nữa, Bạch gia dĩ nhiên sẽ không keo kiệt…"
Nói tới vế sau, càng thêm nhiều mùi vị trêu đùa.
Triển Chiêu mặc kệ mấy cái đó, đôi môi nhỏ nhấm nháp chén canh gừng ấm áp Bạch Ngọc Đường bỏ trước mặt y.
Trời lạnh thật, huống gì đại tẩu mình mới sáng ra đã chạy ra ngoài tìm vị phi tử quan gia gì đó tâm sự, y theo sau còn phải che giấu đại tẩu có công phu không thua mình, dĩ nhiên phải càng cẩn thận, nhiễm không ít sương lên y phục, sáng sớm đầu óc lẫn thân thể đã cứng như băng, nhưng không cảm nhận được, lúc này hết chuyện rồi, cảm giác lạnh lẽo kia lại hiện lên.
Còn Bạch Ngọc Đường, không biết bỏ bao nhiêu gừng vào cái bát này nữa, cay chết…
Cuối cùng chờ canh gừng chỉ còn lại cùi không thấy canh, Triển Chiêu rốt cuộc thả chén xuống, quay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, “Bạch huynh, chúng ta quen biết sao?"
Bạch Ngọc Đường khó khăn lắm mới hòa hoãn lại sắc mặt, chớp mắt lại trở nên khó coi, hắn thậm chí không nhịn được giơ tay siết chặt cằm Triển Chiêu, giọng cũng bắt đầu hung ác, “Mèo thối, nếu em dám nói không quen biết Bạch gia, Bạch gia gia sẽ nhốt em lại, để em khỏi gặp được ai, chỉ có thể nhìn thấy Bạch gia nhà em, để xem khi đó em còn dám hỏi ra những lời như thế hay không!"
Tuy Bạch Ngọc Đường không dám làm vậy thật, nhưng trong nháy mắt Triển Chiêu nói ra câu ấy, bất chợt hắn lại nổi lên ý niệm như thế.
Triển Chiêu đã quên hắn hai lần, lần đầu thì thôi, chuyện có nguyên nhân, Triển Chiêu không chỉ quên hắn, còn quên luôn toàn bộ sáu năm nay, hắn không oán y được, nhưng lần thứ hai trở lại, Triển Chiêu không gặp chuyện gì, mà giữa họ còn từng có gặp gỡ, bọn họ nói chuyện nhiều, thậm chí suýt chút nữa đánh nhau, mà chỉ cách có nửa năm, khi gặp lại, Triển Chiêu lại đem hắn quên không còn một mống.
Mà chuyện khiến Bạch Ngọc Đường khùng nhất chính là, tới giờ Triển Chiêu cũng không nhớ tới một lần vô tình gặp gỡ của họ.
Mặc dù lúc đó Bạch Ngọc Đường không rõ chuyện gì xảy ra với Triển Chiêu, nên không băn khoăn tới tình huống của y, tuy không kể ra sáu năm bị y quên lãng, nhưng so với bây giờ cẩn thận, đã có sơ hở, Triển Chiêu tốt nhất không nên nhớ ra…
Nghĩ nhiều, Bạch Ngọc Đường không tự chủ được dùng thêm lực tay, Triển Chiêu chỉ cảm thấy cằm bị đau, nhưng không phản ứng lại.
Y thủy chung không tin cái gì gọi là vừa thấy đã yêu, thứ bị hấp dẫn e chỉ có khuôn mặt, nếu cả phẩm hạnh cũng không hiểu rõ, sao có thể nói tới chuyện cả đời chắp tay?
Mà trước, Bạch Ngọc Đường cũng là không từng xuất hiện trong ký ức của y, vậy mà mới gặp nhau, Bạch Ngọc Đường có thể dễ dàng nói ra lời như vậy.
Tuy rất nhiều người bảo Bạch Ngọc Đường “Phong lưu thiên hạ", nhưng từ chuyện tới nay hắn còn chưa thành thân xem ra, đây không giống như một người sẽ tùy tiện nói với người xa lạ như vậy…
Triển Chiêu liếc mắt nhìn bàn tay vẫn siết chặt cằm mình, thở dài, “Đã vậy, Bạch huynh cùng Triển mỗ quả thật quen biết đã lâu đi…"
Bạch Ngọc Đường nghe tới đây, rốt cuộc phát hiện ra có gì không đúng.
Bây giờ Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu chỉ biết nhau chưa tới hai tháng, làm sao có thể tính đã lâu, cho dù tính luôn lần gặp gỡ vô tình nửa năm trước, cũng chỉ có nửa năm thôi, sao lâu được?
Sao lâu được…
Bạch Ngọc Đường cuối cùng nóng nảy, thả lỏng bàn tay đang siết cằm Triển Chiêu, đổi sang cầm cổ tay y, “Miêu nhi, em…"
Hắn phải hỏi thế nào?
Hắn có thể hỏi thế nào?
Bạch Ngọc Đường há miệng, chỉ có thể nói một từ “Mèo con", sau đó không phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.
Hắn không dám hỏi, cũng không thể hỏi.
Mặc dù Diệp Thời Tích nói với hắn, thân thể Triển Chiêu bây giờ sẽ không có vấn đề gì, gân cốt đều là 18 tuổi, trí nhớ dĩ nhiên cũng thế, cho dù ngươi cho nó biết mọi chuyện từng xảy ra, nó cũng không nhớ ra gì cả, nhưng, nhưng…
Hắn không muốn Triển Chiêu lại tới gần triều đình đầy âm mưu quỷ kế, hắn chỉ cần Triển Chiêu theo hắn cùng rong ruổi giang hồ.
Cho dù không rong ruổi giang hồ cũng không sao, trong giang hồ có rất nhiều góc tối, hắn chỉ muốn Triển Chiêu ở bên hắn, nhưng, nếu Triển Chiêu nhớ lại năm đó mình cùng y…
Bạch Ngọc Đường chỉ có thể cười khổ, có phải mỗi quan hệ mình khó khăn lắm mới tạo ra được với y, lại sắp bị vỡ nát, trở về năm đó thử miêu chi tranh, đao quang kiếm ảnh?
Cái này bảo hắn làm sao cam tâm?
Triển Chiêu không biết tâm trạng đang bách chuyển thiên hồi của Bạch Ngọc Đường, chỉ thở dài, “Triển mỗ sáng nay theo sau đại tẩu, vào hoàng cung…"
Lúc Triển Chiêu với Diệp Thời Tích khinh công đi rồi, hai ảnh vệ chỉ có thể thở dài.
Ai cũng biết khinh công của Triển Chiêu cao thâm khó lường, mà nữ nhân này tuy không có khinh công cao cường như Triển Chiêu, cũng thuộc hạng bọn họ không thể so được.
Trước khi đi nữ nhân còn rất phách lối bỏ lại một câu, “À đúng rồi, ly trà trên bàn kia không nên uống, trừ phi cô muốn ngủ luôn không tỉnh."
Bàng Phi sau khi liên tục do dự, thì cho người gọi ngự y tới, cũng phái người đem chuyện nói với quan gia.
Diệp Thời Tích với Triển Chiêu ra khỏi Hoàng cung rồi, không còn vẻ lẫm liệt vừa nãy, thong thả bước trên đường, nói mấy câu.
Triển Chiêu cũng không trách chuyện họ giấu giếm, Diệp Thời Tích không biết đây tính ra chuyện tốt hay xấu nữa.
Nếu là Triển Chiêu 24 tuổi, Diệp Thời Tích tự nhiên sẽ không băn khoăn, y đã hiểu được thị phi, biết mình muốn cái gì, không muốn cái gì, mặc dù phần lớn thời gian chuyện y muốn không phải do tự y.
Nhưng hôm nay…
Diệp Thời Tích nhìn mặt Triển Chiêu, trong lòng thở dài.
Hiện giờ Triển Chiêu chỉ vừa 18, làm sao biết chuyện công việc bộn bề, nghe nói, năm Triển Chiêu ra khỏi giang hồ cũng là do bị Triển Lâm ép buộc, đứa bé này xưa này tính tình thờ ơ…
Thôi, chuyện năm đó tạm thời bỏ qua không xét, hôm nay họ chỉ có thể trông chừng Triển Chiêu thật kỹ, không để cho y đi theo con đường cũ năm đó, mà người đặc biệt như Triển Chiêu…
Diệp Thời Tích cười khổ một tiếng.
Phản lão hoàn đồng, có vô số người ham muốn, nhưng, khi chuyện như thế xảy ra ngay trên bản thân, loại mê man kia cũng không phải ai có thể hiểu.
Nàng thương Triển Chiêu, nhưng Triển Chiêu vẫn cố chấp với sáu năm trống không của y, nàng không hiểu.
Chưa từng gặp, làm sao có thể hiểu đây?
“Bạch Ngọc Đường lại không trông chừng đệ, thật kỳ lạ…" Diệp Thời Tích bĩu môi, tuy nói chuyện này không phải hắn, nhưng, nàng vẫn không nín được mà tức giận.
Nếu Bạch Ngọc Đường có thể phát huy tuyệt kỹ “Bạch tuộc thần công" như thường ngày với Triển Chiêu, trông nó kỹ vào thì e Triển Chiêu sẽ không phát hiện ra chuyện này.
Triển Chiêu nhẹ giọng cười, “Đệ nói với huynh ấy ‘trời lạnh quá’, huynh ấy liền đi…"
Diệp Thời Tích méo miệng, chuyện đơn giản thế thôi à…
Nói thật, Bạch Ngọc Đường đối xử với Triển Chiêu thật quá tốt, có lẽ sau khi trải qua một lần Triển Chiêu chết đi, hắn cuối cùng mới hiểu ra.
Người lúc nào cũng mâu thuẫn như vậy, ban đầu lúc Triển Chiêu ở bên hắn, hắn không bao giờ biết quý trọng, ngày nào cũng chỉ biết cùng y đấu trí đấu dũng đánh nhau lật trời lật đất, đao quang kiếm ảnh hết ánh này tới ánh khác, mà khi y không thể trở về trước mặt hắn nữa, lại cảm thấy hối hận.
Ít nhất Bạch Ngọc Đường chính là như vậy.
Bây giờ, Bạch Ngọc Đường ở trước mặt Triển Chiêu, thoạt nhìn không giống Bạch Ngọc Đường trong lời giang hồ đồn đãi, chỗ nào còn “tàn nhẫn ngoan lệ" đâu, cả Diệp Thời Tích cũng cảm thấy, Cẩm mao thử năm đó bị đồn đến xuất thần nhập hóa là Diêm la chuyển thế cùng với hắn rõ ràng là hai người.
Dĩ nhiên đây chẳng qua là trước mặt Triển Chiêu thôi.
Nếu không phải trước mặt Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường vẫn là một Cẩm mao thử lòng dạ độc ác, Diệp Thời Tích vẫn còn nhớ rõ tình cảnh mấy tháng trước Cẩm mao thử độc xông miêu trại, thật sự làm lòng người ta sợ hãi.
Độc vật a cữu nuôi bao nhiêu năm, chỉ trong chớp mắt bị một Bạch Ngọc Đường giết không biết bao nhiêu rồi…
Có điều, thấy hắn quả thật đối xử với tiểu Chiêu tốt vậy, thì thôi đi…
Chờ tới khi Diệp THời Tích cùng Triển Chiêu trở về Triển gia, Bạch Ngọc Đường đã sớm không nhịn được, hắn vốn không phải người có tính nhẫn nại, lại thêm lúc này bị Triển Chiêu lừa, trong đầu càng thêm phiền não, không nói ra tư vị gì.
Con mèo đần kia, cũng không biết gạt Ngũ gia cái gì…
Nhớ lại rồi, lại cảm thấy có chút ủy khuất.
Nhớ hắn đường đường là Bạch ngũ gia Hãm Không đảo, từ khi nào móc tim móc phổi đối xử tốt với người như thế? Mà con Triển tiểu miêu nọ không những không cảm kích, còn muốn đẩy mình ra…
Nhưng cái chữ “ủy khuất" này chung quy nghe quá đàn bà, Bạch Ngọc Đường chẳng qua chỉ thấy phiền muộn mà thôi.
Có lẽ, mình đã ép con Miêu nhi bây giờ cái gì cũng không rõ kia quá chặt rồi…
Tự hắn chắc cũng không cảm thấy, nhưng Triển Chiêu thân rơi vào kỳ cảnh, ưu tư suy nghĩ trong lòng so hắn khác nhau, người nọ có sáu năm trống rỗng.
Sáu năm này, y sống uổng sao?
Sáu năm này, làm sao để y cam tâm được?
Sáu năm này…
Hắn đối với y đúng là cực tốt, điểm này Bạch Ngọc Đường cảm thấy mình có thể không thẹn với lòng, nhưng, Triển Chiêu cũng có cố chấp của y, mặc dù y không nói ra nhưng…
Bạch Ngọc Đường thấy mình sơ suất, thật ra kể từ khi hắn lại quen biết Triển Chiêu, thì hắn vẫn không có ở trong trạng thái này.
Có lẽ vì họ gặp lại sau thời gian quá lâu, mà Triển Chiêu xưa nay đều có tính ẩn nhẫn, cho nên hắn vẫn luôn quên mất, hoặc có lẽ hắn đã đem hết mấy chuyện sai sót đổ vạ cho tuổi tác của Triển Chiêu.
Lúc hắn quen Triển Chiêu, Triển Chiêu đã 19 tuổi, Triển Chiêu 18 tuổi là thuộc về giang hồ, còn Triển Chiêu 19 đã vào miếu đường, đây chính là sự khác biệt to lớn.
Bạch Ngọc Đường thở dài, bất kể ra sao, sau khi Triển Chiêu về, họ cần phải nói chuyện thật tốt một chút.
Đối với chuyện Triển Chiêu có điều giấu giếm, Bạch Ngọc Đường vẫn cảm thấy không cam lòng.
Vì vậy, lúc Triển Chiêu cùng Diệp Thời Tích vòng qua đầu phố xuất hiện trong tầm mắt hắn, Bạch Ngọc Đường nhún nhẹ mũi chân thi triển khinh công bắt người đi rồi, để lại Diệp Thời Tích bĩu mỗi, bất đắc dĩ nói, “Khinh công không tệ.", liền trở về phòng ngủ tìm Triển Ký còn an giấc.
Lúc Bạch Ngọc Đường mang Triển Chiêu trở về phòng, chớp mắt, Triển Chiêu đã thấy một bát canh gừng, nhớ lại mình dùng cái cớ “trời hơi lạnh" để lừa hắn đi, Triển Chiêu liền có chút cảm giác áy náy, nhưng cũng rất ấm áp.
Cõi đời này, vẫn còn một người nguyện ý đối xử tốt với mình như vậy, bỏ hết lòng dạ …
Bạch Ngọc Đường giống như nhìn thấu suy nghĩ của y, liếc y một cái, sau đó kéo y đến trước bàn ngồi xuống, lại đặt canh gừng trước mặt y, sau đó theo ngồi xuống, nâng mặt cười nhìn y, “Miêu nhi không cần cảm động, Bạch gia không phải người tốt, gia đối tốt với em, dĩ nhiên là đòi hồi báo, mà hồi báo…"
Bạch Ngọc Đường cười sâu hơn, càng thêm thâm ý, “Bạch gia đã sớm nói rất rõ, Miêu nhi em cũng sớm rõ ràng, dĩ nhiên nếu con mèo nhỏ em còn muốn nghe thêm lần nữa, Bạch gia dĩ nhiên sẽ không keo kiệt…"
Nói tới vế sau, càng thêm nhiều mùi vị trêu đùa.
Triển Chiêu mặc kệ mấy cái đó, đôi môi nhỏ nhấm nháp chén canh gừng ấm áp Bạch Ngọc Đường bỏ trước mặt y.
Trời lạnh thật, huống gì đại tẩu mình mới sáng ra đã chạy ra ngoài tìm vị phi tử quan gia gì đó tâm sự, y theo sau còn phải che giấu đại tẩu có công phu không thua mình, dĩ nhiên phải càng cẩn thận, nhiễm không ít sương lên y phục, sáng sớm đầu óc lẫn thân thể đã cứng như băng, nhưng không cảm nhận được, lúc này hết chuyện rồi, cảm giác lạnh lẽo kia lại hiện lên.
Còn Bạch Ngọc Đường, không biết bỏ bao nhiêu gừng vào cái bát này nữa, cay chết…
Cuối cùng chờ canh gừng chỉ còn lại cùi không thấy canh, Triển Chiêu rốt cuộc thả chén xuống, quay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, “Bạch huynh, chúng ta quen biết sao?"
Bạch Ngọc Đường khó khăn lắm mới hòa hoãn lại sắc mặt, chớp mắt lại trở nên khó coi, hắn thậm chí không nhịn được giơ tay siết chặt cằm Triển Chiêu, giọng cũng bắt đầu hung ác, “Mèo thối, nếu em dám nói không quen biết Bạch gia, Bạch gia gia sẽ nhốt em lại, để em khỏi gặp được ai, chỉ có thể nhìn thấy Bạch gia nhà em, để xem khi đó em còn dám hỏi ra những lời như thế hay không!"
Tuy Bạch Ngọc Đường không dám làm vậy thật, nhưng trong nháy mắt Triển Chiêu nói ra câu ấy, bất chợt hắn lại nổi lên ý niệm như thế.
Triển Chiêu đã quên hắn hai lần, lần đầu thì thôi, chuyện có nguyên nhân, Triển Chiêu không chỉ quên hắn, còn quên luôn toàn bộ sáu năm nay, hắn không oán y được, nhưng lần thứ hai trở lại, Triển Chiêu không gặp chuyện gì, mà giữa họ còn từng có gặp gỡ, bọn họ nói chuyện nhiều, thậm chí suýt chút nữa đánh nhau, mà chỉ cách có nửa năm, khi gặp lại, Triển Chiêu lại đem hắn quên không còn một mống.
Mà chuyện khiến Bạch Ngọc Đường khùng nhất chính là, tới giờ Triển Chiêu cũng không nhớ tới một lần vô tình gặp gỡ của họ.
Mặc dù lúc đó Bạch Ngọc Đường không rõ chuyện gì xảy ra với Triển Chiêu, nên không băn khoăn tới tình huống của y, tuy không kể ra sáu năm bị y quên lãng, nhưng so với bây giờ cẩn thận, đã có sơ hở, Triển Chiêu tốt nhất không nên nhớ ra…
Nghĩ nhiều, Bạch Ngọc Đường không tự chủ được dùng thêm lực tay, Triển Chiêu chỉ cảm thấy cằm bị đau, nhưng không phản ứng lại.
Y thủy chung không tin cái gì gọi là vừa thấy đã yêu, thứ bị hấp dẫn e chỉ có khuôn mặt, nếu cả phẩm hạnh cũng không hiểu rõ, sao có thể nói tới chuyện cả đời chắp tay?
Mà trước, Bạch Ngọc Đường cũng là không từng xuất hiện trong ký ức của y, vậy mà mới gặp nhau, Bạch Ngọc Đường có thể dễ dàng nói ra lời như vậy.
Tuy rất nhiều người bảo Bạch Ngọc Đường “Phong lưu thiên hạ", nhưng từ chuyện tới nay hắn còn chưa thành thân xem ra, đây không giống như một người sẽ tùy tiện nói với người xa lạ như vậy…
Triển Chiêu liếc mắt nhìn bàn tay vẫn siết chặt cằm mình, thở dài, “Đã vậy, Bạch huynh cùng Triển mỗ quả thật quen biết đã lâu đi…"
Bạch Ngọc Đường nghe tới đây, rốt cuộc phát hiện ra có gì không đúng.
Bây giờ Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu chỉ biết nhau chưa tới hai tháng, làm sao có thể tính đã lâu, cho dù tính luôn lần gặp gỡ vô tình nửa năm trước, cũng chỉ có nửa năm thôi, sao lâu được?
Sao lâu được…
Bạch Ngọc Đường cuối cùng nóng nảy, thả lỏng bàn tay đang siết cằm Triển Chiêu, đổi sang cầm cổ tay y, “Miêu nhi, em…"
Hắn phải hỏi thế nào?
Hắn có thể hỏi thế nào?
Bạch Ngọc Đường há miệng, chỉ có thể nói một từ “Mèo con", sau đó không phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.
Hắn không dám hỏi, cũng không thể hỏi.
Mặc dù Diệp Thời Tích nói với hắn, thân thể Triển Chiêu bây giờ sẽ không có vấn đề gì, gân cốt đều là 18 tuổi, trí nhớ dĩ nhiên cũng thế, cho dù ngươi cho nó biết mọi chuyện từng xảy ra, nó cũng không nhớ ra gì cả, nhưng, nhưng…
Hắn không muốn Triển Chiêu lại tới gần triều đình đầy âm mưu quỷ kế, hắn chỉ cần Triển Chiêu theo hắn cùng rong ruổi giang hồ.
Cho dù không rong ruổi giang hồ cũng không sao, trong giang hồ có rất nhiều góc tối, hắn chỉ muốn Triển Chiêu ở bên hắn, nhưng, nếu Triển Chiêu nhớ lại năm đó mình cùng y…
Bạch Ngọc Đường chỉ có thể cười khổ, có phải mỗi quan hệ mình khó khăn lắm mới tạo ra được với y, lại sắp bị vỡ nát, trở về năm đó thử miêu chi tranh, đao quang kiếm ảnh?
Cái này bảo hắn làm sao cam tâm?
Triển Chiêu không biết tâm trạng đang bách chuyển thiên hồi của Bạch Ngọc Đường, chỉ thở dài, “Triển mỗ sáng nay theo sau đại tẩu, vào hoàng cung…"
Tác giả :
Thanh Câm Hòa