Dữ Tích Thù
Quyển 3 - Chương 2: Trọng phùng tương tức (2)
Triển Lâm với Diệp Thời tích ở phương diện dạy con, thật sự là hai người cá tính, mà có lẽ là mấy năm nay cũng do chuyện của Triển Chiêu, nên thẳng bé phải lưu lại đất Miêu Cương, nhìn thấy nhiều chuyện rắn rết dọa người, nên lá gan cũng lớn.
Lúc này, Triển Ký chắc chẳn không hề khiếp sợ, còn mở to đôi mắt nhìn thẳng Từ Khánh, quệt mồm, giống như đang bất bình thay cho nhị thúc mình.
“Lão tam, đệ bao lớn rồi, còn so đo với tiểu hài nhi ba tuổi…" Thấy Từ Khánh trông như còn muốn trừng lại, Lô Phương cuối cùng không chịu được thở dài lắc đầu, sau đó nhìn sang Triển Lâm, ông dù sao cũng là người đứng đầu một đảo, dĩ nhiên phải tỉnh táo hơn lão Tam làm việc theo cảm tính nhiều, tuy cũng khá bất mãn với việc dùng từ của Triển Lâm, nhưng “Triển huynh, thật sự không muốn lưu lại thêm mấy ngày sao?"
Ánh mắt Triển Lâm sâu hoắm, “Hảo ý của Lô đảo chủ, Triển mỗ xin lĩnh, bất quá, bây giờ rất nhiều người đểu nói Nam hiệp Triển Chiêu không còn trên nhân thế, ta cũng không muốn em mình cứ tiếp tục thế này, có một số chuyện cuối cùng, cũng phải giải quyết cho xong…"
Đúng vậy, rất nhiều người đều nghĩ Triển Chiêu đã sớm chết trận ở hai năm rưỡi trước, bản thân Triển Chiêu có lẽ cũng không cảm thấy thế nào, nhưng thân là huynh trưởng Triển Chiêu, trong lòng vẫn luôn khó chịu.
Lô Phương đứng bên bến tàu Hãm Không Đảo, đưa mắt nhìn họ rời đi, nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài.
Hiện giờ trong mắt rất nhiều người, Triển Chiêu đã là một người chết, lời như vậy, hai năm rưỡi qua, Triển Lâm đã nghe quá nhiều, quá nhiều, khó trách sao hôm nay hắn mất khống chế như vậy.
Tương Bình phe phẩy cây quạt lông, bĩu môi, “Bỏ đi đại ca, trình độ Triển Lâm cưng chiều đệ đệ cũng không thấp hơn mấy huynh, các huynh cũng quên năm đó là ai ép lão Ngũ nhà chúng ta cai nửa năm rượu sao?"
Chuyện xảy ra lâu quá, bọn họ đúng là không nhớ lắm.
Lô Phương nhìn trời một chút, Mẫn Tú Tú hé miệng cười một cái, “Nếu tứ đệ không nhắc, chúng ta cũng thật không nhớ rồi, nhắc tới, có thể cho Ngũ đệ chúng ta cấm rượu hơn nửa năm, Triển Lâm dĩ nhiên cũng không phải người dễ chọc, cũng may Tam đệ vừa rồi không tranh cãi nhiều với hắn, nếu như…"
Mẫn Tú Tú nói tới đây, đưa mắt liếc Từ tam gia một cái, làm người kia rụt người.
Nhớ năm đó cả Ngũ đệ cũng không có biện pháp tránh khỏi ma trảo của Triển Lâm, chỉ bằng đầu óc của Từ Khánh hắn á? Nghĩ cũng không cần nghĩ…
Mà Lô Phương vẫn cứ không an lòng.
“Triển Lâm tuy có chút bản lãnh, nhưng, năm đó người đem Triển Chiêu tới biên cương, chính là quan gia a, nếu muốn nói đạo lý với y, sẽ không đơn giản như vậy…"
Hoàng đế, dù sao cũng là hoàng đế, gần vua như gần cọp, cho dù hôm nay rất có tiếng, nhưng bắt y thừa nhận mình sai, chỉ sợ không dễ, còn nữa, chuyện Triển Lâm muốn chỉ sợ rằng không chỉ là một câu thừa nhận.
Triển Lâm là một nhân tài, chỉ hi vọng hắn đừng vì quá giận mà làm ra chuyện quá phận.
“Đại ca, huynh cứ an tâm, Triển Lâm nọ đúng là nhân tài, bây giờ hắn còn chưa đủ tuổi, đã có thể thấu triệt đết các đạo trên thương trường, dĩ nhiên biết cái gì có thể không thể làm, chẳng qua từ trước, hắn luôn chán ghét quan trường phồn văn nhục tiết, tuy không khi nào can thiệp vào việc em trai mình làm, chỉ cần tự nó vui là được, nhưng Triển Chiêu vào quan phủ vẫn làm hắn mất hứng, có lẽ cũng vì những chuyện mất hứng này, mà khiến hắn suýt nữa mất đi đệ đệ của mình…" Tương Bình thở dài, “Có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân làm hắn thà chịu nguy hiểm của phải đòi lại công bằng cho Triển Chiêu…"
“Bất quá, để lão Ngũ đi theo, có sao không?" Mẫn Tú Tú ôm chặt Lô Trân trong lòng, “Ngũ đệ nó, khó khăn lắm mới ra khỏi nơi ấy…"
Tương Bình lắc đầu, “Đại tẩu, chuyện Ngũ đệ đã quyết định, chúng ta có kéo lại được không?"
Kéo lại sao?
Mẫn Tú Tú chấp nhận lắc đầu, “Ai, nếu kéo lại được thì nó đã sớm cưới vợ sinh con, trong hai năm nay chúng ta đã nghĩ quá nhiều biện pháp…"
THật sự, là đã nghĩ rất nhiều, rất nhiều, nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn cứ ta thích ta làm, cho dù có nhiều cách hơn nữa thì có thể đủ không?
Cùng lúc đó, bên trong chiếc thuyền mới rời khỏi Hãm Không đảo, Triển Chiêu nhẹ nhàng cau lại chân mày, “Bạch huynh…"
Bạch Ngọc Đường híp mắt cười nhìn Triển Chiêu, “Mèo con, em an tâm, Bạch gia tuyệt đối sẽ không để em ra đi với người khác…"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Triển Chiêu thoáng đỏ, tiếp theo là hóa đen, “Bạch huynh, huynh đừng nói bậy nữa!"
Diệp Thời Tích với chuyện Bạch Ngọc Đường mặt dày bám theo Triển Chiêu thế này vô cùng khó chịu, hôm nay nghe lại lần nữa, trong lòng càng thêm bất mãn, bất quá hiện giờ có Bạch Ngọc Đường giúp đỡ quả thật sẽ tiện lợi hơn nhiều chuyện, cho nên cũng chỉ liếc qua mấy lần, không nói gì nhiều nữa.
Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu đã sớm không phải chuyện bí mật gì, ít nhất là với mấy người bọn họ, không phải là chuyện bí mất, tự hắn cũng đã nói hết ra.
Nhưng…
Triển Lâm cảm thấy chuyện báo thù này cũng không thể tính là báo thù, chuyện ám sát đương kim Thánh thượng thế này quá sức kinh thiên động địa, hắn cũng không muốn làm, cùng làm là tới cảnh báo mấy người sống trong hoàng cung một chút, nếu chuyện như thế xảy ra thêm mấy lần nữa, chỉ sợ cái người đứng ở vị trí nọ, không thể đơn giản đối phó, nói thế, vị trí của Triệu Trinh, chắc chắn sẽ phải đổi chủ.
Bất quá, cho dù chỉ là cảnh báo, cũng đã rất phiền phức rồi, nếu hoàng đế đã sớm nhận định Triển Chiêu không có ở đây, vậy Triển Chiêu chỉ có thể mai danh ẩn tính sống cả đời, đây là chuyện Triển Lâm không cho phép, nhưng nếu để hoảng đề biết Triển Chiêu bây giờ Ngự miêu ngày ấy còn sống, thì…
Triển Chiêu, Diệp Thời Tích, Triển Lâm, ba cái tên này, đều bị khép vào tội “Khi quân".
Mà những chuyện đó, vốn dĩ không hề liên quan tới Bạch Ngọc Đường.
Chẳng qua, hắn hình như rất muốn góp vui một chân.
Triển Lâm nhìn về phía Bạch Ngọc Đường, mày nhăn tít lại, không thể nói ra rốt cuộc là cảm giác gì.
Cho dù là thích, cũng rất ít người biết được sẽ gặp nguy hiểm cực lớn vẫn cứ mạo hiểm sinh tử đi theo.
Nếu như, nếu như, Bạch Ngọc Đường không có loại suy nghĩ kia, Triển Lâm sẽ không phản đối hắn giao hảo với Triển Chiêu, bây giờ muốn tìm ra một tri kỷ hiểu rõ suy nghĩ mình, thật sự là chuyện khó.
Triển Lâm không muốn Triển Chiêu mất đi một người bạn, nhưng, chuyện này không có nghĩa là hắn muốn tặng đệ đệ bảo bối của mình cho người ta, vì thế, hiện giờ Triển Lâm đang rất khó xử, hết sức khó xử.
Triển Chiêu lại không nghĩ nhiều như vậy, tuy là y cũng rất khó xử.
Triển Chiêu không phủ nhận, thậm chí khẳng định rằng Bạch Ngọc Đường đúng có thể tự xưng là một đại hiệp, mặc dù hai người chỉ quen biết nhau mới có mấy ngày, bất quá vẫn không cản trở được chuyện Bạch Ngọc Đường đã tạo thành hình tượng hơi chính nghĩa trong lòng Triển Chiêu, đồng thời cũng tạo thành hình tượng không khác gì đường da trâu trong lòng Triển Chiêu.
Bạch Ngọc Đường sau khi trải qua chuyện Triển Chiêu chết đi sống lại, không những không cải thiện mà còn càng thêm tàn ác, càng xem Triển Chiêu là toàn bộ của mình, không cho người khác mơ ước.
Mà lần này, nơi phu thê Triển Lâm muốn đưa Triển Chiêu tới là kinh thành, kinh thành đó kinh thành đó…
Ở trong mắt Bạch Ngọc Đường, kinh thành là một nơi hết sức nguy hiểm.
Nơi đó có thiên tử gần vua như gần cọp, đây là chuyện làm phu thê Triển Lâm nhức đầu nhất, nếu hắn có thể giúp đỡ dĩ nhiên là tốt, nếu không thể để Triển Chiêu quang minh chính đại nói một tiếng “Tại hạ Triển Chiêu" thì ngay cả hắn, cũng cảm thấy khó chịu.
Bạch Ngọc Đường một mực lấy cách gọi tự mãn là “Bạch gia".
Còn bên kia, bên trong kinh thành có một cô nương từng có cư tâm bất lương với Triển Chiêu gọi “A Mẫn", nghe nói từng nói rằng muốn trông chừng tửu lâu Triển Chiêu để lại cho cô ta cả đời.
Vốn dĩ Bạch Ngọc Đường cũng không cảm thấy chuyện A Mẫn làm có gì không ổn, tự hắn cũng không muốn đi cưới một nữ nhân hắn không thích, thì hắn có tư cách gì bắt a Mẫn gả cho một nam nhân nàng không thích?
Nhưng, lúc ấy, tuy hắn còn đi khắp nơi tìm một người gọi là Triển Chiêu, nhưng hắn chung quy không tìm thấy, mà bây giờ, Triển Chiêu còn sống sờ sờ bên cạnh hắn, tuy y cùng với Triển Chiêu trong trí nhớ A Mẫn có rất nhiều bất đồng, nhưng, y vẫn là Triển Chiêu.
Y chính là Triển Chiêu, cho nên, tuyệt đối không thể cho a Mẫn thấy Triển Chiêu!
Muốn không cho a Mẫn thấy, thật ra cũng không phải rất khó, mặc dù biểu hiện của A mẫn trong chuyện thái tử chi tranh vô cùng anh dũng, nhưng nàng dù sao vẫn là nữ nhi, hơn nữa, gia môn của nàng dường như cũng vô cùng tốt, không giống tam đại tiểu thư ở Mạt Hoa thôn, thỉnh thoảng trốn nhà ra đường.
Từ sau khi a Mẫn ổn định ở Quân Mẫn lâu rồi, nàng liền bớt ra ngoài.
Cho nên, chỉ cần không cho Triển Chiêu đi qua quán Quân Mẫn lầu thì a Mẫn sẽ không còn cơ hội gặp Triển Chiêu đúng không?
Ừ, tòa nhà của Triển gia ở kinh thành hinh như xa hơn khoảng cách từ phủ Hãm Không đảo tới Quân Mẫn lâu, bất quá, cũng xa hoàng cung hơn chút, theo tính cách Triển Lâm, chắc chắn sẽ không đồng ý để người khác giúp một tay, đại khái sẽ tới phủ của chính hắn, cái tánh này chắc chắn là Triển Chiêu học của Triển Lâm, năm đó mở miệng là bảo “Chuyện quan phủ không liên quan tới Bạch huynh", làm hắn giận điên không chỉ một lần…
Còn cách kinh thành không bao nhiêu, Bạch Ngọc Đường đã tính toán xong hết.
Càng cách xa Quân Mẫn lâu, tỉ lệ Triển Chiêu với A Mẫn gặp nhau càng nhỏ…
Bạch Ngọc Đường thay Triển Chiêu rót một chén Quân sơn ngân châm, đưa tới trước mặt y, “Miêu nhi, sau khi em tới kinh thành tính ở đâu?"
Mặc dù đã có câu trả lời, nhưng phải bảo đảm vạn vô nhất thất…
“Hửm? Hình như đại ca có tòa nhà bên trong kinh thành, Bạch huynh không có chỗ ở sao?" Triển Chiêu từ trong tay Bạch Ngọc Đường nhận lấy chén trà, chớp mắt
Không có chỗ ở huynh theo tới làm gì?
Những lời như vậy, Triển Chiêu trước giờ luôn có hàm dưỡng sẽ không nói ra miệng.
Bạch Ngọc Đường không biết có nghe hiểu ý người ta hay không, cứ cười hì hì tiến tới trước mặt Triển Chiêu, “Ồ, Miêu nhi, em muốn thu lưu ta sao?"
Muốn thu không?
Triển Chiêu rất nghiêm túc tự hỏi.
Mặc dù Bạch Ngọc Đường trong lòng Triển Chiêu đã được xem là “hiệp", nhưng không có bảo chữ “Hiệp" này là thập toàn thập mỹ, ngược lại, Triển Chiêu cảm thấy, Bạch Ngọc Đường là một người hết sức phiền toái.
Chính xác là một đại thếu gia bị người nhà cưng chiều hư, cái gì cũng phải nghe lời hắn, cho dù biểu đạt tâm ý hắn cũng không cho phép đối phương nói “không".
Triển Chiêu hoàn toàn quên rằng khi đó mình căn bản đã bị sợ nên mới không nói ra chữ “không" ấy.
Bạch Ngọc Đường rất phiền toái, người thường không thể khống chế được, thay vì để hắn chạy ra ngoài làm ồn ào phiền mình chạy tới chạy lui, dứt khoát để mình thu đi…
Vì vậy, Bạch Ngọc Đường không ngờ, Triển Chiêu thật đồng ý, Triển Lâm chỉ méo miệng, sau đó xoa xoa mái tóc được cột gọn của Triển Chiêu giống như Triển Ký, không nói, Diệp Thời Tích thì nghiến răng, bực bội như nhìn thấy con chuột trộm được dầu.
Lão nương sớm muộn gì cũng phải chế ra thuốc chuột có dược tính cao cường, đặc biệt dùng đối phó với một con gọi “Bạch Ngọc Đường", không độc chết ngươi cùng phải no chết ngươi!
Chỉ có Triển Ký thể hiện rất rõ, chu chu môi, lao vào trong lòng Triển Chiêu, “Nhị thúc, Ký nhi không muốn ở chung với người xấu…"
Lần này tới lượt Bạch Ngọc Đường hung hăng cắn răng.
Tiểu quỷ, đừng tưởng mày là cháu của Triển Chiêu thì Bạch gia gia không dám đánh ngươi!
Lúc này, Triển Ký chắc chẳn không hề khiếp sợ, còn mở to đôi mắt nhìn thẳng Từ Khánh, quệt mồm, giống như đang bất bình thay cho nhị thúc mình.
“Lão tam, đệ bao lớn rồi, còn so đo với tiểu hài nhi ba tuổi…" Thấy Từ Khánh trông như còn muốn trừng lại, Lô Phương cuối cùng không chịu được thở dài lắc đầu, sau đó nhìn sang Triển Lâm, ông dù sao cũng là người đứng đầu một đảo, dĩ nhiên phải tỉnh táo hơn lão Tam làm việc theo cảm tính nhiều, tuy cũng khá bất mãn với việc dùng từ của Triển Lâm, nhưng “Triển huynh, thật sự không muốn lưu lại thêm mấy ngày sao?"
Ánh mắt Triển Lâm sâu hoắm, “Hảo ý của Lô đảo chủ, Triển mỗ xin lĩnh, bất quá, bây giờ rất nhiều người đểu nói Nam hiệp Triển Chiêu không còn trên nhân thế, ta cũng không muốn em mình cứ tiếp tục thế này, có một số chuyện cuối cùng, cũng phải giải quyết cho xong…"
Đúng vậy, rất nhiều người đều nghĩ Triển Chiêu đã sớm chết trận ở hai năm rưỡi trước, bản thân Triển Chiêu có lẽ cũng không cảm thấy thế nào, nhưng thân là huynh trưởng Triển Chiêu, trong lòng vẫn luôn khó chịu.
Lô Phương đứng bên bến tàu Hãm Không Đảo, đưa mắt nhìn họ rời đi, nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài.
Hiện giờ trong mắt rất nhiều người, Triển Chiêu đã là một người chết, lời như vậy, hai năm rưỡi qua, Triển Lâm đã nghe quá nhiều, quá nhiều, khó trách sao hôm nay hắn mất khống chế như vậy.
Tương Bình phe phẩy cây quạt lông, bĩu môi, “Bỏ đi đại ca, trình độ Triển Lâm cưng chiều đệ đệ cũng không thấp hơn mấy huynh, các huynh cũng quên năm đó là ai ép lão Ngũ nhà chúng ta cai nửa năm rượu sao?"
Chuyện xảy ra lâu quá, bọn họ đúng là không nhớ lắm.
Lô Phương nhìn trời một chút, Mẫn Tú Tú hé miệng cười một cái, “Nếu tứ đệ không nhắc, chúng ta cũng thật không nhớ rồi, nhắc tới, có thể cho Ngũ đệ chúng ta cấm rượu hơn nửa năm, Triển Lâm dĩ nhiên cũng không phải người dễ chọc, cũng may Tam đệ vừa rồi không tranh cãi nhiều với hắn, nếu như…"
Mẫn Tú Tú nói tới đây, đưa mắt liếc Từ tam gia một cái, làm người kia rụt người.
Nhớ năm đó cả Ngũ đệ cũng không có biện pháp tránh khỏi ma trảo của Triển Lâm, chỉ bằng đầu óc của Từ Khánh hắn á? Nghĩ cũng không cần nghĩ…
Mà Lô Phương vẫn cứ không an lòng.
“Triển Lâm tuy có chút bản lãnh, nhưng, năm đó người đem Triển Chiêu tới biên cương, chính là quan gia a, nếu muốn nói đạo lý với y, sẽ không đơn giản như vậy…"
Hoàng đế, dù sao cũng là hoàng đế, gần vua như gần cọp, cho dù hôm nay rất có tiếng, nhưng bắt y thừa nhận mình sai, chỉ sợ không dễ, còn nữa, chuyện Triển Lâm muốn chỉ sợ rằng không chỉ là một câu thừa nhận.
Triển Lâm là một nhân tài, chỉ hi vọng hắn đừng vì quá giận mà làm ra chuyện quá phận.
“Đại ca, huynh cứ an tâm, Triển Lâm nọ đúng là nhân tài, bây giờ hắn còn chưa đủ tuổi, đã có thể thấu triệt đết các đạo trên thương trường, dĩ nhiên biết cái gì có thể không thể làm, chẳng qua từ trước, hắn luôn chán ghét quan trường phồn văn nhục tiết, tuy không khi nào can thiệp vào việc em trai mình làm, chỉ cần tự nó vui là được, nhưng Triển Chiêu vào quan phủ vẫn làm hắn mất hứng, có lẽ cũng vì những chuyện mất hứng này, mà khiến hắn suýt nữa mất đi đệ đệ của mình…" Tương Bình thở dài, “Có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân làm hắn thà chịu nguy hiểm của phải đòi lại công bằng cho Triển Chiêu…"
“Bất quá, để lão Ngũ đi theo, có sao không?" Mẫn Tú Tú ôm chặt Lô Trân trong lòng, “Ngũ đệ nó, khó khăn lắm mới ra khỏi nơi ấy…"
Tương Bình lắc đầu, “Đại tẩu, chuyện Ngũ đệ đã quyết định, chúng ta có kéo lại được không?"
Kéo lại sao?
Mẫn Tú Tú chấp nhận lắc đầu, “Ai, nếu kéo lại được thì nó đã sớm cưới vợ sinh con, trong hai năm nay chúng ta đã nghĩ quá nhiều biện pháp…"
THật sự, là đã nghĩ rất nhiều, rất nhiều, nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn cứ ta thích ta làm, cho dù có nhiều cách hơn nữa thì có thể đủ không?
Cùng lúc đó, bên trong chiếc thuyền mới rời khỏi Hãm Không đảo, Triển Chiêu nhẹ nhàng cau lại chân mày, “Bạch huynh…"
Bạch Ngọc Đường híp mắt cười nhìn Triển Chiêu, “Mèo con, em an tâm, Bạch gia tuyệt đối sẽ không để em ra đi với người khác…"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Triển Chiêu thoáng đỏ, tiếp theo là hóa đen, “Bạch huynh, huynh đừng nói bậy nữa!"
Diệp Thời Tích với chuyện Bạch Ngọc Đường mặt dày bám theo Triển Chiêu thế này vô cùng khó chịu, hôm nay nghe lại lần nữa, trong lòng càng thêm bất mãn, bất quá hiện giờ có Bạch Ngọc Đường giúp đỡ quả thật sẽ tiện lợi hơn nhiều chuyện, cho nên cũng chỉ liếc qua mấy lần, không nói gì nhiều nữa.
Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu đã sớm không phải chuyện bí mật gì, ít nhất là với mấy người bọn họ, không phải là chuyện bí mất, tự hắn cũng đã nói hết ra.
Nhưng…
Triển Lâm cảm thấy chuyện báo thù này cũng không thể tính là báo thù, chuyện ám sát đương kim Thánh thượng thế này quá sức kinh thiên động địa, hắn cũng không muốn làm, cùng làm là tới cảnh báo mấy người sống trong hoàng cung một chút, nếu chuyện như thế xảy ra thêm mấy lần nữa, chỉ sợ cái người đứng ở vị trí nọ, không thể đơn giản đối phó, nói thế, vị trí của Triệu Trinh, chắc chắn sẽ phải đổi chủ.
Bất quá, cho dù chỉ là cảnh báo, cũng đã rất phiền phức rồi, nếu hoàng đế đã sớm nhận định Triển Chiêu không có ở đây, vậy Triển Chiêu chỉ có thể mai danh ẩn tính sống cả đời, đây là chuyện Triển Lâm không cho phép, nhưng nếu để hoảng đề biết Triển Chiêu bây giờ Ngự miêu ngày ấy còn sống, thì…
Triển Chiêu, Diệp Thời Tích, Triển Lâm, ba cái tên này, đều bị khép vào tội “Khi quân".
Mà những chuyện đó, vốn dĩ không hề liên quan tới Bạch Ngọc Đường.
Chẳng qua, hắn hình như rất muốn góp vui một chân.
Triển Lâm nhìn về phía Bạch Ngọc Đường, mày nhăn tít lại, không thể nói ra rốt cuộc là cảm giác gì.
Cho dù là thích, cũng rất ít người biết được sẽ gặp nguy hiểm cực lớn vẫn cứ mạo hiểm sinh tử đi theo.
Nếu như, nếu như, Bạch Ngọc Đường không có loại suy nghĩ kia, Triển Lâm sẽ không phản đối hắn giao hảo với Triển Chiêu, bây giờ muốn tìm ra một tri kỷ hiểu rõ suy nghĩ mình, thật sự là chuyện khó.
Triển Lâm không muốn Triển Chiêu mất đi một người bạn, nhưng, chuyện này không có nghĩa là hắn muốn tặng đệ đệ bảo bối của mình cho người ta, vì thế, hiện giờ Triển Lâm đang rất khó xử, hết sức khó xử.
Triển Chiêu lại không nghĩ nhiều như vậy, tuy là y cũng rất khó xử.
Triển Chiêu không phủ nhận, thậm chí khẳng định rằng Bạch Ngọc Đường đúng có thể tự xưng là một đại hiệp, mặc dù hai người chỉ quen biết nhau mới có mấy ngày, bất quá vẫn không cản trở được chuyện Bạch Ngọc Đường đã tạo thành hình tượng hơi chính nghĩa trong lòng Triển Chiêu, đồng thời cũng tạo thành hình tượng không khác gì đường da trâu trong lòng Triển Chiêu.
Bạch Ngọc Đường sau khi trải qua chuyện Triển Chiêu chết đi sống lại, không những không cải thiện mà còn càng thêm tàn ác, càng xem Triển Chiêu là toàn bộ của mình, không cho người khác mơ ước.
Mà lần này, nơi phu thê Triển Lâm muốn đưa Triển Chiêu tới là kinh thành, kinh thành đó kinh thành đó…
Ở trong mắt Bạch Ngọc Đường, kinh thành là một nơi hết sức nguy hiểm.
Nơi đó có thiên tử gần vua như gần cọp, đây là chuyện làm phu thê Triển Lâm nhức đầu nhất, nếu hắn có thể giúp đỡ dĩ nhiên là tốt, nếu không thể để Triển Chiêu quang minh chính đại nói một tiếng “Tại hạ Triển Chiêu" thì ngay cả hắn, cũng cảm thấy khó chịu.
Bạch Ngọc Đường một mực lấy cách gọi tự mãn là “Bạch gia".
Còn bên kia, bên trong kinh thành có một cô nương từng có cư tâm bất lương với Triển Chiêu gọi “A Mẫn", nghe nói từng nói rằng muốn trông chừng tửu lâu Triển Chiêu để lại cho cô ta cả đời.
Vốn dĩ Bạch Ngọc Đường cũng không cảm thấy chuyện A Mẫn làm có gì không ổn, tự hắn cũng không muốn đi cưới một nữ nhân hắn không thích, thì hắn có tư cách gì bắt a Mẫn gả cho một nam nhân nàng không thích?
Nhưng, lúc ấy, tuy hắn còn đi khắp nơi tìm một người gọi là Triển Chiêu, nhưng hắn chung quy không tìm thấy, mà bây giờ, Triển Chiêu còn sống sờ sờ bên cạnh hắn, tuy y cùng với Triển Chiêu trong trí nhớ A Mẫn có rất nhiều bất đồng, nhưng, y vẫn là Triển Chiêu.
Y chính là Triển Chiêu, cho nên, tuyệt đối không thể cho a Mẫn thấy Triển Chiêu!
Muốn không cho a Mẫn thấy, thật ra cũng không phải rất khó, mặc dù biểu hiện của A mẫn trong chuyện thái tử chi tranh vô cùng anh dũng, nhưng nàng dù sao vẫn là nữ nhi, hơn nữa, gia môn của nàng dường như cũng vô cùng tốt, không giống tam đại tiểu thư ở Mạt Hoa thôn, thỉnh thoảng trốn nhà ra đường.
Từ sau khi a Mẫn ổn định ở Quân Mẫn lâu rồi, nàng liền bớt ra ngoài.
Cho nên, chỉ cần không cho Triển Chiêu đi qua quán Quân Mẫn lầu thì a Mẫn sẽ không còn cơ hội gặp Triển Chiêu đúng không?
Ừ, tòa nhà của Triển gia ở kinh thành hinh như xa hơn khoảng cách từ phủ Hãm Không đảo tới Quân Mẫn lâu, bất quá, cũng xa hoàng cung hơn chút, theo tính cách Triển Lâm, chắc chắn sẽ không đồng ý để người khác giúp một tay, đại khái sẽ tới phủ của chính hắn, cái tánh này chắc chắn là Triển Chiêu học của Triển Lâm, năm đó mở miệng là bảo “Chuyện quan phủ không liên quan tới Bạch huynh", làm hắn giận điên không chỉ một lần…
Còn cách kinh thành không bao nhiêu, Bạch Ngọc Đường đã tính toán xong hết.
Càng cách xa Quân Mẫn lâu, tỉ lệ Triển Chiêu với A Mẫn gặp nhau càng nhỏ…
Bạch Ngọc Đường thay Triển Chiêu rót một chén Quân sơn ngân châm, đưa tới trước mặt y, “Miêu nhi, sau khi em tới kinh thành tính ở đâu?"
Mặc dù đã có câu trả lời, nhưng phải bảo đảm vạn vô nhất thất…
“Hửm? Hình như đại ca có tòa nhà bên trong kinh thành, Bạch huynh không có chỗ ở sao?" Triển Chiêu từ trong tay Bạch Ngọc Đường nhận lấy chén trà, chớp mắt
Không có chỗ ở huynh theo tới làm gì?
Những lời như vậy, Triển Chiêu trước giờ luôn có hàm dưỡng sẽ không nói ra miệng.
Bạch Ngọc Đường không biết có nghe hiểu ý người ta hay không, cứ cười hì hì tiến tới trước mặt Triển Chiêu, “Ồ, Miêu nhi, em muốn thu lưu ta sao?"
Muốn thu không?
Triển Chiêu rất nghiêm túc tự hỏi.
Mặc dù Bạch Ngọc Đường trong lòng Triển Chiêu đã được xem là “hiệp", nhưng không có bảo chữ “Hiệp" này là thập toàn thập mỹ, ngược lại, Triển Chiêu cảm thấy, Bạch Ngọc Đường là một người hết sức phiền toái.
Chính xác là một đại thếu gia bị người nhà cưng chiều hư, cái gì cũng phải nghe lời hắn, cho dù biểu đạt tâm ý hắn cũng không cho phép đối phương nói “không".
Triển Chiêu hoàn toàn quên rằng khi đó mình căn bản đã bị sợ nên mới không nói ra chữ “không" ấy.
Bạch Ngọc Đường rất phiền toái, người thường không thể khống chế được, thay vì để hắn chạy ra ngoài làm ồn ào phiền mình chạy tới chạy lui, dứt khoát để mình thu đi…
Vì vậy, Bạch Ngọc Đường không ngờ, Triển Chiêu thật đồng ý, Triển Lâm chỉ méo miệng, sau đó xoa xoa mái tóc được cột gọn của Triển Chiêu giống như Triển Ký, không nói, Diệp Thời Tích thì nghiến răng, bực bội như nhìn thấy con chuột trộm được dầu.
Lão nương sớm muộn gì cũng phải chế ra thuốc chuột có dược tính cao cường, đặc biệt dùng đối phó với một con gọi “Bạch Ngọc Đường", không độc chết ngươi cùng phải no chết ngươi!
Chỉ có Triển Ký thể hiện rất rõ, chu chu môi, lao vào trong lòng Triển Chiêu, “Nhị thúc, Ký nhi không muốn ở chung với người xấu…"
Lần này tới lượt Bạch Ngọc Đường hung hăng cắn răng.
Tiểu quỷ, đừng tưởng mày là cháu của Triển Chiêu thì Bạch gia gia không dám đánh ngươi!
Tác giả :
Thanh Câm Hòa