Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt
Chương 46
Bên trong cao ốc công ty CED mấy ngày nay luôn luôn ở vào tình trạng khẩn trương vô hình.
Công nhân bình thường không có liên quan bị cho nghỉ ở nhà. Nhân viên bộ phận canh gác đột nhiên gia tăng, số lần tuần tra cũng thêm gấp bội. Trong hai ngày này có vài gã thanh niên ngoại quốc mang tới cho người ta cảm giác uy áp không nói rõ được cũng lần lượt đi vào công ty.
Chỉ có nhân viên dưới quyền Lý giáo sư mới biết được, vài tên thanh niên ngoại quốc này đều là những kẻ lão luyện đứng đầu tổ E, luôn luôn chỉ phục vụ tại tổng công ty, lần này bởi vì Lý giáo sư đặc biệt xin mà bị điều tạm đến đây.
Đỗ Vệ cũng yên lặng quan sát những điều này, nhưng chỉ nhìn mà thôi, ở công ty không có tiến hành tìm hiểu sâu vào, bởi vì sự tình lần trước, bên trong đã bắt đầu có người hoài nghi thân phận của hắn.
Hắn tuy rằng cũng không có nghĩ tới việc tiếp tục ẩn nấp tại công ty, nhưng trước khi nhiệm vụ lần này hoàn thành, hắn không hy vọng có bất kỳ phiền toái không cần thiết nào xuất hiện. Về phần chuyện hắn cần làm, đương nhiên đã an bài xong xuôi, tin chắc đén lúc đó nhất định sẽ cho “Nó" một kinh hỉ.
***
Lần này thời gian y khôi phục lâu hơn bất cứ lần nào trong dĩ vãng, trọn bốn ngày, y mới khôi phục được trạng thái hưng thịnh của cơ thể vị thành niên.
Đây là một điều sỉ nhục. Y lại để cho người ta bắt đi thư phục giả của chính mình ngay dưới mí mắt. Mặc kệ lúc đó y có phải ở trạng thái ấu thú hay không, việc y không hoàn thành trách nhiệm của một hùng tính là sự thật không thể chối cãi.
Viêm Chuyên cực kỳ phẫn nộ, phi thường phẫn nộ. Trước kia khi chưa biết Tiêu tiểu nhân, y đời này hận nhất chỉ có một chuyện: Có người đoạt thức ăn từ trong miệng y.
Sau này có Tiêu tiểu nhân, việc hận nhất liền có thêm hai cái: Tính lẳng lơ của Tiêu Hòa và có người động tới Tiêu Hòa.
Kỳ thật chuyện thứ nhất và chuyện thứ ba cơ bản có thể coi là một. Trong mắt y, Tiêu Hòa cũng không khác thức ăn ở miệng y là mấy.
Người trong toàn tộc kẻ nào không biết Viêm Chuyên y từ khi há miệng uống ngụm sữa mẹ đầu tiên đã đặc biệt hộ thực (bảo vệ thức ăn)? Ngay cả cha y mà léng phéng tới gần đều bị đạp không tha. Huống chi ban ngày ban mặt tới nhà ăn cướp trắng trợn như vậy?
Các người tốt nhất là phù hộ hắn đừng thiếu một cọng lông tơ nào, nếu không…!
Viêm Chuyên đứng trong đêm tối chăm chú nhìn về cao ốc công ty CED phía trước. Bề ngoài gió êm sóng lặng dường như đang che giấu nguy cơ trùng trùng điệp điệp, cao ốc thoạt nhìn không khác gì so với lần trước, nhưng y biết lần này sẽ không tiếp tục thoải mái như lần đó nữa.
Nguy hiểm, giống như là bỏ thêm khí độc hôi thối, rõ ràng đến mức làm cho y nhịn không được liếm liếm môi. Y thích loại cảm giác này, bản tính bị đè nén lộ ra từng chút từng chút một.
Y thích huyết tinh, thích tàn sát bừa bãi, yêu vô cùng khoảnh khắc đem sinh mệnh xé thành mảnh nhỏ! Vào đời một thời gian dài như thế, y vẫn luôn không có cơ hội nào, có điều đêm nay…
Nhịn xuống tâm tình muốn thét dài, thân ảnh cao lớn đột nhiên biến mất trong bóng đêm.
Tiêu Hòa đề xuất muốn gặp Đỗ Vệ, tuy rằng cho đến bây giờ vẫn chưa thấy gã đàn ông nhã nhặn khiến cho hắn có chút sợ hãi này, cũng không nghe người ta nhắc tới, nhưng hắn luôn luôn có một loại cảm giác vi diệu rằng đối phương đang trộm rình hắn.
Đỗ Vệ không tới, trái lại mỗi ngày cái kẻ luôn muốn đào ra cái gì đó từ miệng hắn, Lý lão đầu, lại chạy đến.
“Cậu biết Đỗ Vệ?" Lý giáo sư vẫn như thường ngày, tự mình mang theo ghế gấp cùng hắn nhàn thoại việc nhà.
Tiêu Hòa ngáp một cái, hờ hững ném ra một câu: “Ai quen cái tên biến thái kia. Nói đi, ông lại tới làm gì? Tôi đã nói mấy lần rồi, tôi không biết Hổ Tử đi đâu, cũng không biết thần tử chó má gì gì đó. Thằng nhóc đẹp trai kêu Tiểu Viêm cũng biến mất từ vụ nổ, sau đó tôi ngay cả cọng lông của nó cũng không thấy." Những lời này đều là nói thật.
Lý giáo sư cũng dần dần quen với vẻ mặt vô lại của người này, kỳ thật hắn rất chán ghét người này, nhưng mà bởi vì tình huống ép buộc nên không thể không ngày ngày đối mặt. Đồng sự đề xuất sử dụng thuốc tự khai đối với người kia, thế nhưng Lý giáo sư còn muốn tiếp tục cố gắng nhìn xem. Dù sao thuốc tự khai kia cũng không phải vạn linh đan, có thứ gì gì đó khắc sâu vẫn còn cần ý nghĩ thanh tỉnh trả lời mới được.
Mà hôm nay, hắn nhận được báo cáo kiểm tra sức khoẻ chi tiết của Tiêu Hòa, cảm thấy có lẽ có một bước đột phá phi thường tốt.
“Cậu sắp chết. Chỉ có tôi có thể cứu cậu!"
Một câu, tựa như một quả bom.
Đáng tiếc quả bom này không có đạt được hiệu quả như mong đợi, kẻ lọc lõi Tiêu Hòa này rõ ràng so với người khác chịu nổ nhiều rồi. Chỉ đơn giản “A" một tiếng, ngay cả lông mi cũng không chớp.
Lý giáo sư kì quái, “Tôi đã làm kiểm tra chi tiết cho cậu, cậu chỉ là một người thường."
Nói thừa. Không phải người thường thì là cái gì? Tiêu Hòa lúc trước nhìn quần áo của mình còn ở trên người, tưởng rằng tránh được một kiếp, không nghĩ tới từ trong ra ngoài vẫn bị người tra xét mấy lần. Giận!
“Cậu có biết bệnh xơ cứng cột bên teo cơ không?" Lý giáo sư cẩn thận quan sát biểu cảm của Tiêu Hòa.
(Amyotrophic Lateral Sclerosis – ALS: bệnh về hệ thần kinh vận động, cụ thể là hệ thần kinh bị thoái hóa trầm trọng khiến cho cơ bị yếu và teo lại. Điển hình là VĐV bóng chày Henry Louis Gehrig ở Mỹ chết vì bệnh này, nên cũng được gọi là Lou Gehrig’s disease – chi tiết xin tham khảo google ca ca)
Đồng tử Tiêu Hòa hơi hơi co rút lại.
“Hoặc là tôi nói bệnh cơ thể dần dần hóa đá, có thể cậu sẽ hiểu rõ hơn?"
Tiêu Hòa giữ im lặng.
“Xem ra cậu không kinh ngạc chút nào, cậu đã biết bệnh nan y này của chính mình." Lần này Lý giáo sư dùng câu khẳng định, đồng thời lòng tin tăng lớn. Nếu người này biết bệnh nan y của cậu ta, mà chỉ có mình có thể giúp…
“Vậy thì sao?"
“Cái gì?"
“Đúng vậy, tôi bị bệnh này, thế thì đã làm sao? Nghe theo ông, là ông có thể trị khỏi cho tôi?" Tiêu Hòa bắt đầu thật sự chán ghét cái gã học giả văn nhã này. Hắn chán ghét kẻ điên vì đạt được mục đích mà không từ một thủ đoạn nào, nhất là loại người mang danh học giả.
Từ kinh nghiệm của hắn, kẻ điên như vậy còn cố chấp đáng sợ hơn so với người bình thường nhiều lắm, bị người như thế quấn lấy quả thực cũng như thêm giòi vào trong xương.
“Bác sĩ khám cho cậu nói sao? Nói cậu còn có thể sống ba năm hay là năm năm? Nếu tôi nói, tôi có thể trì hoãn bệnh trạng của cậu, cho cậu sống thêm mười lăm năm, thậm chí còn lâu hơn, cậu sẽ…"
“Sẽ như thế nào? Tôi không làm cái gì hết, tôi không phải Stephen Hawking, tôi không có dũng khí cùng nghị lực để sống kiểu cương thi như vậy. Với tôi mà nói, nếu sống không thể ăn cơm, làm tình, nói chuyện, chạy băng băng, thậm chí cả gãi ngứa cũng không thể, tôi còn không bằng đi tìm cái chết."
(Stephen Hawking: ông nì cũng mắc bệnh giống bạn Tiêu, sau này phải phẫu thuật cắt khí quản và không còn khả năng nói chuyện bình thường được nữa. Ổng bị gắn chặt vào chiếc xe lăn, chỉ có thể nói chuyện qua một thiết bị tổng hợp tiếng gắn với một máy tính mà ông gõ chữ vào đó.)
Tiêu Hòa nói được rất lãnh tĩnh, không có một chút kích động nào. Khoảng thời gian cần kích động thống khổ, cần chán nản suy sụp hắn cũng đã đi qua. Hiện tại hắn đã sớm nhận rõ sự thật.
“Vậy nếu như cậu có thể sống như người bình thường tới khi chết già thì sao?"
Tay Tiêu Hòa run rẩy. Hắn hiện tại chẳng những chán ghét tên lão giả này, còn bắt đầu có chút hận ông ta.
Đúng vậy. Hắn đã từng ảo tưởng. Nếu không phải bệnh trạng dần dần rõ ràng, hắn còn nằm mơ có lẽ bệnh này của hắn chẳng qua chỉ có chút giống với chứng cơ thể dần dần hóa đá, có lẽ mấy bệnh viện hắn từng khám qua tất cả đều nhầm lẫn rồi, có lẽ hắn có thể sống tới già giống như người bình thường. Hắn vốn đã buông tha, vậy mà trên con đường hướng tới những ngày cuối cùng của cuộc đời, hắn lại đụng phải Tiểu Viêm.
Hắn không muốn thừa nhận. Hắn thật sự không muốn thừa nhận hắn kỳ thật… Muốn vượt qua cả đời dài dằng dặc cùng thằng nhóc hỗn đản bạo lực lại tham dục kia nhiều như thế nào.
Hắn biết rõ, thằng nhóc đó không hề xấu xa tồi tệ giống như lời hắn mắng nhiếc chỉ trích. Ngược lại, người nọ đại đa số thời điểm đều đối xử với hắn rất tốt, thật sự tốt lắm.
Hắn muốn cùng thiếu niên kia sống tới già, hắn muốn cầm lấy tay y, đi khắp nơi du ngoạn khi hắn không bề bộn, hắn muốn mỗi ngày làm rất nhiều đồ ăn ngon dưỡng no y, hắn muốn nằm ở trong ***g ngực của y nghe tiếng mưa bên ngoài, hắn muốn nghe y nói, hắn…
“Cái giá là gì?" Giọng nói của Tiêu Hòa có chút kỳ quái.
Lý giáo sư dừng một chút, mạnh mẽ che lại nỗi hân hoan kia, nhìn ánh mắt Tiêu Hòa nói: “Nó. Toàn bộ khả năng ẩn giấu trên người nó. Chỉ cần cho tôi, cho chúng tôi cơ hội, chỉ cần có thể có được sự trợ giúp của nó, bệnh tật trên đời này đều trở thành trò cười. Thậm chí lịch sử phát triển của nhân loại cũng sẽ xuất hiện bước nhảy vọt khổng lồ."
Đồ điên. Chỉ một câu mà tiêu diệt hoàn toàn mặt trái trên đời này một cách đương nhiên, dễ dàng như vậy. Cứ như trên đời này không có chuyện gì bọn họ không làm được.
“Tôi hỏi ông, rốt cuộc ông muốn dựa vào tôi để đạt được cái gì?" Tiêu Hòa không kiên nhẫn nói.
“Tôi muốn biết mọi chuyện về nó. từng việc từng việc một khi nó với cậu ở cùng một chỗ, năng lực của nó, nhược điểm của nó, nó thích cái gì, chán ghét cái gì, ăn gì, uống gì, tất cả, tất cả đều nói cho tôi biết!"
“Ông biết những thứ này thì có tác dụng gì? Nếu ông không chiếm được cậu ta, toàn bộ chẳng phải đều là lời nói suông?" Tiêu Hòa cười lạnh.
Lão giả lắc đầu, dường như đang cười nhạo Tiêu Hòa ngu dốt, “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Nếu tôi muốn có được sự trợ giúp của nó, trước tiên phải hiểu biết nó, Mà bây giờ trên đời này người hiểu rõ nó nhất chỉ có cậu."
“Trợ giúp? Nói dễ nghe thiệt! Đừng bảo tôi là ông không muốn đem cái kẻ miệng ông gọi là thần tử gì gì đó giải phẫu từ đầu tới chân. Nếu bọn họ là thần tử, ông không sợ sẽ bị thần trừng phạt sao?"
Trong mắt lão giả xuất hiện một tia mê mang, lập tức lại trở nên trấn tĩnh cùng quả quyết: “Thần tử chỉ là một loại xưng hô. Bọn họ tuy rằng có được năng lực mà nhân loại không có, nhưng mà dù sao bọn họ cũng chỉ là một trong các loài sinh vật trên địa cầu. Chỉ là bọn họ càng phù hợp sinh tồn trên tinh cầu này hơn mà thôi, tính mạng của bọn họ lại càng cường đại hơn, giống như mỗi loài sinh vật đều có năng lực đặc thù của chính mình vậy. Mục đích của tôi rất đơn giản, tôi chỉ là muốn biết bí mật tại sao bọn họ lại cường đại như vậy, từ đó làm cho nhân loại trở nên càng thêm thích ứng với thế giới này, thậm chí còn vượt ra khỏi Địa Cầu."
Đây là thế giới mà Tiêu Hòa xa lạ, cũng là thế giới hắn không muốn đụng chạm tới. Hắn không phủ nhận, bởi vì những người như Lý lão đầu tồn tại, thế giới mới có thể phát triển nhanh chóng, rất nhiều chuyện được cho rằng không có khả năng trong quá khứ mới có thể nhất nhất thực hiện.
Chỉ có điều trong nghiên cứu của những người này, song song với sự phát triển của thế giới, đã có bao nhiêu sinh mệnh biến mất đằng sau bọn họ? Nếu sinh mệnh cường đại giống như Tiểu Viêm rơi vào tay bọn họ thì sẽ như thế nào?
“Cậu biết không, thần tử chẳng những có được sức mạnh cường đại cùng năng lực đặc thù, tuổi thọ của bọn họ lại càng lâu dài. Bọn họ sẽ không già đi, vĩnh viễn có được thanh xuân, bọn họ không sợ tổn thương, miệng vết thương khép lại cực kỳ nhanh chóng, không có căn bệnh nào có thể đánh gục được bọn họ, không có thiên địch, bọn họ mới là cường giả chân chính ngồi trên đỉnh tất cả mọi sinh vật.
“Ngẫm lại xem, nếu nhân loại cũng có những năng lực này, nếu chúng ta không già không chết không bệnh, bị thương cũng không cần phải lo lắng. Chúng ta…" Lão giả hiển nhiên bị kích động bởi chính tư tưởng trong đầu mình, càng nói càng nhanh, nói đến lúc sau đã khó có thể áp chế được tâm tình của mình.
Trên đời này không có chuyện không làm mà hưởng. Ông muốn có được, nhất định phải trả giá, bất kể là nhiều hay ít. Tiêu Hòa đã không còn muốn tiếp tục nghe tư tưởng của Lý giáo sư về tương lai tốt đẹp nữa rồi.
Mạng của ta dùng Tiểu Viêm để đổi sao?
Sức khỏe của ta, tự do của Tiểu Viêm, có lẽ là cầm tù vĩnh viễn hoặc là sinh mệnh của nó.
Đổi, hay là không đổi?
Tiêu Hòa thở dài, buồn rầu xoa nhẹ huyệt Thái Dương.
Hắn rất muốn sống khỏe mạnh nha.
Hắn còn có rất nhiều chuyện chưa làm, hắn còn muốn tìm một tình nhân chân chính, yêu thương lẫn nhau, hắn thật sự thật sự không muốn chết.
“Bíp ── bíp ──! Các bộ phận chú ý, bên trong công ty có người xâm nhập. Người nào đang làm việc hãy ngừng công tác trong tay, người đang ở hành lang hoặc bên ngoài xin mời lập tức quay về trong phòng, tất cả mọi người hãy bình tĩnh chờ đợi ở bên trong, không cần rối loạn, không nên đi ra bên ngoài. Nếu có bất kỳ tình huống đặc thù gì xin hãy liên lạc với bộ phận canh gác. Lặp lại một lần nữa…"
Tới rồi!
Lý giáo sư vừa kích động vừa bất an, cũng chẳng quan tâm khẩu cung trước mắt, lập tức đi về phía cửa.
Cảnh vệ mở cửa, cùng Lý giáo sư đi ra ngoài. Cánh cửa khép lại.
Tiêu Hòa hai tay đan chéo ôm ở trước ngực, nhìn Lý lão đầu không thèm giải thích một câu đã bỏ chạy, hừ lạnh một tiếng: “Thằng nhóc chết tiệt, cuối cùng cũng đến."
Lập tức ngửa mặt lên trời thở dài, “Mày cũng phải cẩn thận, hiện giờ mày đã từ đứa trẻ trong ống nghiệm bay lên đến con trai của thần rồi, đương nhiên đãi ngộ cũng sẽ nâng cao rất nhiều. Nhưng mà mày ngàn vạn lần đừng có rơi vào tay mấy thằng điên đó, đại gia tao chỉ là một người bình thường, muốn cứu mày cũng vô lực nha…"
“Chi chi!"
Hả?
Tiêu Hòa cúi đầu, chỉ thấy một cái lỗ thông gió lớn ước chừng một nắm tay ở góc tường hơi hơi lắc lư.
***
E097 và E099 phát hiện hơi thở của mình đã bất ổn, trận đánh trực diện vừa rồi đã hao tổn rất nhiều thể lực của bọn họ. Mà đối phương lại giống như đang thử thực lực của bọn họ, vừa chạm tới liền lui.
E099 phun ra một ngụm máu. Gặp quỷ, tên địch nhân này còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của bọn họ rất nhiều! Tại sao không ai nói với bọn họ năng lực của địch thủ không hề thua kém F?
E099 và E097 đã hợp tác nhiều lần, một kẻ am hiểu công kích, một kẻ am hiểu phòng thủ, có thể nói ngoại trừ F ra, bọn họ chưa bao giờ gặp phải địch thủ. Mà tên địch nhân này…
Viêm Chuyên liên tiếp hủy diệt sáu cái camera theo dõi, thân ảnh nhanh chóng biến mất ở góc tường.
Giáo sư Lý Trí Phong trong phòng giám sát thấy mất đi thân ảnh Viêm Chuyên, khẩn trương.
Là cậu ta, chính là cậu ta! Thiếu niên chẳng biết đi đâu mất trong miệng Tiêu Hòa.
Hắn hiện tại đã có thể xác định chín phần, Hổ Tử chính là thiếu niên kia, mặc kệ nó có phải là thần tử hay không, việc nó có thể hoàn toàn đi vào hai trạng thái biến hóa là sự thật, chỉ với một sự thật này cũng đủ để hắn phải có được nó bằng bất cứ giá nào!
“Tìm bằng được nó! Nó chắc chắn ngay tại bên kia. Phái người qua đó, bao vây lại, dùng súng gây mê cường hiệu, nhất định không thể để cho nó chạy ra!"
Lão giả luôn luôn lãnh tĩnh, kiềm chế kia vào giờ khắc này lại điên cuồng kích động khiến cho không ít người phải liếc mắt. Mỹ nữ Latin ở cùng phòng nghiên cứu với hắn, đồng thời trợ giúp cho hành động lần này hơi hơi nhíu nhíu mày.
Cô có thể hiểu được bức thiết của Lý giáo sư khi nhìn tới mục tiêu cả đời theo đuổi ở ngay tại trước mắt, cũng hy vọng có thể thuận lợi lưu lại thiếu niên kia. Nhưng sau khi nhìn thấy thủ đoạn thiếu niên kia đối phó với nhân viên tổ E đang giả làm nhân viên canh gác cùng năng lực của cậu ta, cô bắt đầu không hề xem trọng hành động vây bắt lần này.
Viêm Chuyên lặng yên không nói gì núp ở trong góc điều tức, hai mắt sắc bén gắt gao nhìn chằm chằm địch nhân tùy thời mà động.
Hai tên y vừa mới chống lại kia hiển nhiên là lợi hại nhất trong số toàn bộ địch thủ. Bọn họ không phải sinh vật bình thường, một kẻ bề ngoài không khác gì một người đàn ông cường tráng bình thường, thân thể lại cứng như sắt thép; một kẻ có hai móng vuốt không gì không phá được, hơn nữa tốc độ cực nhanh, cũng là một sinh vật tương tự như con sóc.
Địch thủ khó chơi tuy rằng chán ghét, nhưng càng làm cho Viêm Chuyên đau đầu hơn là cửa đột nhiên bị đóng chặt từ sau khi y kinh động cảnh vệ.
Không phải chỉ đơn giản là cửa đóng lại bình thường như vậy, mà bên trong mỗi cánh cửa lại đều mọc lên thép tinh chế thật dày, chính thức biến tòa cao ốc này thành tường đồng vách sắt. Như vậy cho dù y thuận lợi tìm được Tiêu Hòa, muốn dẫn hắn đi ra ngoài cũng phải tốn khá nhiều công sức. Hơn nữa khi đó y cũng không thể cam đoan tình trạng thân thể của mình, liệu còn có khả năng ứng phó với địch nhân từng đợt rồi lại từng đợt giống như gián hay không.
Xem ra y thật sự là coi khinh những nhân loại này. Chẳng trách cha y thường xuyên bảo nhân loại đối với bọn họ mà nói tựa như loài kiến đối với con người, tuy rằng nhỏ bé như vậy, lại không thể tiêu diệt.
Vĩnh viễn không nên coi khinh sức mạnh của loài kiến, nhất là loài kiến có trí tuệ. Y hẳn là ghi nhớ những lời này trong lòng.
Một lượng lớn cảnh vệ mang súng ùa về phía y.
Y không sợ những người này, nhưng lại không thể không đề phòng súng gây mê trong tay bọn họ. Lần trước y trúng viên đạn gây mê kia khiến cho thời gian khôi phục bị kéo dài, mà lần này chỉ sợ so với lần trước còn khó ứng phó hơn. Y cũng không muốn đợi lát nữa trúng vài phát đạn ngay cả động cũng không động được.
Đám người dần dần áp sát, lại dừng lại ở một khoảng cách bên ngoài, mỗi kẻ một nhiệm vụ, dựa theo chỉ thị tiếp cận từng bước, điều tra góc mà camera nhìn không tới kia.
Gần, càng gần. Viêm Chuyên vận sức chuẩn bị hành động.
Nhưng đúng vào lúc này, cả tòa cao ốc đột nhiên lâm vào một mảnh hắc ám.
Ngay sau đó, đèn khẩn cấp sáng lên. Nhưng mà trong góc kia đã sớm không còn thân ảnh Viêm Chuyên.
Nói chung cũng có chút tác dụng. Khóe miệng Viêm Chuyên hơi hơi nhếch lên, cảm thấy quyết định nhận nuôi Mân Côi của Tiêu Hòa lúc trước dường như cũng không coi là tệ.
Nơi này Viêm Chuyên cao hứng, bên kia trong phòng theo dõi loạn thành một đống.
Kỳ thật cũng không phải là loạn thành một đống, chẳng qua Lý giáo sư đang không ngừng giậm chân, hô to hỏi có chuyện gì.
“Trạm phát điện dự bị của công ty dường như xảy ra vấn đề." Nhân viên điều khiển buông điện thoại, quay đầu lại nói.
“Sao có thể như vậy được? Nguồn điện dự phòng đâu? Chẳng lẽ nguồn điện dự phòng cũng có vấn đề?" Lý giáo sư rống to.
“Ách, hình như vậy."
“Đi kiểm tra! Mau sửa nó lại cho tôi!"
Nhân viên điều khiển không nói gì, đành phải lại cầm lấy điện thoại yêu cầu phía đối diện nhanh chóng sửa chữa phục hồi nguồn điện.
“Lý giáo sư." Mỹ nữ Latin mở miệng nói.
“Có chuyện gì?" Lý Trí Phong trừng mắt nhìn màn hình tối đen như mực, hai tay run nhè nhẹ.
“Cậu ta hẳn là dẫn theo người giúp đỡ."
“Một câu bừng tỉnh người trong mộng, “Là ai? Chẳng lẽ…" Là một thần tử khác?
“Tiến sĩ Đỗ mấy ngày nay dường như rất im lặng." Mỹ nữ Latin chậm rãi nói.
“Đỗ Vệ? Không phải là cậu ta đâu, cậu ta chỉ là một nghiên cứu viên."
“Tôi thấy tốt nhất là nên tìm hai kẻ theo dõi cậu ta."
Lý giáo sư lắc đầu, “Sau khi mất điện, tất cả mọi người sẽ bị vây ở bên trong, cậu ta cũng không ngoại lệ."
“Nếu anh ta biết cách mở cửa bằng phương pháp thủ công thì sao?"
“Amanda, cô cũng bắt đầu nghi ngờ cậu ta sao" Lý giáo sư cười.
“Được rồi, có lẽ là tôi nghĩ nhiều. Vừa vặn lúc này nhân viên của chúng ta cũng không đủ." Mỹ nữ Latin thay đổi ngữ khí: “Xem ra nó xảo quyệt hơn so với trong tưởng tượng của chúng ta nhiều lắm. Giáo sư, chúng ta dường như đánh giá thấp thực lực của địch thủ rồi."
“Không lo, chúng ta còn có biện pháp cuối cùng. Tôi bảo bọn họ phun khí gas thôi miên ra, mọi người đeo mặt nạ phòng độc vào." Lý lão đầu đã tính trước nói.
“Chờ một chút. Chúng ta còn chưa biết loại khí thôi miên này có tác dụng với cậu ta hay không, hơn nữa cái giá cho việc phóng khí gas thôi miên trong phạm vi toàn bộ công ty quá lớn, chưa tới đường cùng tôi cũng không khuyến khích. Giáo sư ngài đừng vội, toàn bộ cao ốc đều đã phong bế, không có nguồn điện, toàn bộ cửa đều không thể mở ra, cậu ta cho dù có tìm được người đàn ông kia cũng vô pháp mang anh ta ra khỏi tòa nhà." Mỹ nữ Latin bình tĩnh nói.
Lý giáo sư thì có ý kiến khác, lắc đầu nói: “Chưa chắc. Kẻ khác không thể, cũng không có nghĩa là cậu ta không thể. 023, 055, hai cậu đi theo tôi."
Hắn muốn đi tới chỗ Tiêu Hòa ôm cây đợi thỏ, người kia cuối cùng sẽ tìm được nơi đó. Hắn nhất định phải nắm giữ chủ động trước tiên. Như vậy cũng có thể khiến cho gas thôi miên có mục tiêu.
Mỹ nữ Latin không nhúc nhích, mắt thấy Lý giáo sư rời đi, nhíu mày tự hỏi có nên báo cáo lại hiện trạng với cấp trên hay không.
Cùng lúc đó, Khâu Phương tưởng rằng có cơ hội trốn thoát, liều mạng muốn lay chuyển cửa chính đang đóng chặt. Có điều cánh cửa không chút sứt mẻ, hắn bị nhốt đã nản muốn chết, biết rõ trong tòa nhà phát sinh tình huống đặc biệt, nhưng mà hắn vẫn là trốn không thoát đi.
Không chỉ Khâu Phương, tại các phòng khác bên trong tòa cao ốc cũng xuất hiện tình huống đồng dạng, mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi phát hiện toàn bộ cửa đều không thể mở ra, cả đám đều chỉ có thể chờ đợi ở bên trong phòng chờ nguy cơ đi qua.
“Nó ở nơi nào? Cậu có thể nhìn thấy không?" E099 hỏi E097. Hắn không thể nhìn được mọi vật trong bóng đêm, cho dù có đèn khẩn cấp nhưng vẫn ảnh hưởng rất lớn tới thị giác cùng sức phán đoán của hắn.
E097 lắc đầu, nhờ vào cơ thể nhỏ bé mà cấp tốc hành động, di chuyển nhanh chóng qua vách tường để điều tra vị trí của địch nhân.
E099 tay cầm súng gây mê, dựa lưng vào tường canh gác.
“A…!" E099 đột nhiên cảm thấy ngực đau xót, cúi đầu vừa nhìn, một bàn tay chìa ra từ vị trí trái tim của hắn, lại rụt trở về.
Làm sao… Có thể? Đây là ý nghĩ cuối cùng của E099 lưu lại trên thế gian.
Viêm Chuyên liếm liếm vết máu trên tay. Trái tim trong lòng bàn tay vẫn còn đang đập, ăn hay là không ăn, y có chút do dự. Vì không kinh thế hãi tục, khi thân là cơ thể con người, y vẫn không ăn thức ăn còn sống, miễn cho sơ ý lại rước lấy phiền toái vào người.
Nhưng trái tim này thoạt nhìn dường như rất ngon.
Mà vừa rồi y vì giải quyết địch thủ, đã sử dụng nhiệt độ cực hạn mà cơ thể vị thành niên có thể sử dụng, cũng tiêu hao không ít sức mạnh.
Ừm…
E097 khe khẽ đẩy E099.
Thân thể E099 trượt xuống, lộ ra một cái lỗ hình tròn trên lưng tựa như sau khi bị nhiệt độ cực cao thiêu đốt, giống lỗ thủng đen sì trước ngực hắn.
E097 không kêu rên cũng không xúc động làm ra cái gì, mà là rất tỉnh táo quan sát vết thương trên người E099.
Không có máu chảy ra, miệng cái lỗ đen ngòm hoàn toàn bị cháy khô. Trái tim bên trong không biết cũng bị đốt thành than hay là bị người ta lấy đi, đã không còn thấy bóng dáng.
Đây là năng lực của người nọ sao?
E097 đột nhiên xoay người lại.
Trong bóng đêm, Viêm Chuyên đang nhe nhe răng đối với hắn.
E097 lại giống như không dám ứng chiến, lập tức chạy trốn vào trong bóng tối.
Viêm Chuyên chau mày, y nhất định phải giải quyết địch nhân khó chơi này trước tiên, có một kẻ địch trong bóng tối có thể bất thình lình cho mình một kích tồn tại, chắc chắn bất luận người nào cũng không thể an tâm.
***
Tiêu Hòa cùng Tiêm Đầu mắt to trừng mắt nhỏ.
“Mày không biết mở cửa?"
Tiêm Đầu ngẩn ngơ.
“Mày khộng định bảo tao chui vào đó với mày đấy chứ?" Tiêu Hòa chỉa chỉa cái lỗ thông gió to chỉ bằng cái nắm tay ở góc tường.
Tiêm Đầu nhìn chằm chằm cái động kia. Tại sao mày lại nhỏ như vậy chứ?
“Được rồi, nói cho tao biết mày tới làm gì vậy?"
Chi chi, cứu anh.
Tiêu Hòa nghe không hiểu chuột ngữ, nhưng mà có thể đoán ra Tiêm Đầu đang nói cái gì.
“Vậy mày có thể phá hỏng công tắc nguồn điện của cánh cửa này không?"
Tiêm Đầu nhảy lên bàn tay Tiêu Hòa tiến tới nhìn nhìn bức tường cái gì cũng không có, tiếp tục ngẩn người.
“Xem ra là không thể. Nhớ tới hàm răng của mày cũng đâu có lợi hại như thế." Tiêu Hòa vô cùng thất vọng. Tiểu Viêm, có mày an bài việc cứu người Ô Long như vậy sao?
(Nguồn gốc của từ Ô Long như sau: Đào Tiềm (tức Đào Uyên Minh, tác giả của Đào Hoa Nguyên Ký) thời Tấn có ghi lại câu chuyện thế này. Thời Tấn ở Cối Kê có người tên là Trương Nhiên có nuôi một con chó đặt tên là Ô Long. Tên đày tớ của Trương Nhiên tằng tựu với vọ Trương Nhiên và lập kế sát hại Trương Nhiên, khi tên đầy tớ ra tay thì chú chó Ô Long đã xông vào cắn bị thương gã đầy tớ cứu chủ. Thế là từ đó người đời dùng từ Ô Long để gọi thay cho từ chó, giống như VN mình gọi Ông 30 thay cho từ Hổ vậy).
May mắn ngay khi Tiêu Hòa càng thêm hoài nghi cùng đả kích với năng lực cứu viện của Tiểu Viêm thì căn phòng trở nên một mảnh tối đen.
“Đó là ai làm vậy?"
Chi chi, là Mân Côi. Nó phụ trách phá hủy nguồn điện, Viêm đại nhân giải quyết cảnh vệ, tôi phụ trách…mang anh ra ngoài.
Tiêu Hòa đẩy cửa, cánh cửa không hề nhúc nhích.
“Tại sao mất điện rồi nó còn không mở?"
“Bởi vì Lý giáo sư vì hôm nay mà một lần nữa thiết lập cho toàn bộ các cửa đóng lại, cho dù là dưới tình huống cắt điện cũng vô pháp mở ra." Cửa chính mở, đèn khẩn cấp lờ mờ chiếu ra một bóng người.
Tiêu Hòa nổi da gà. Chỉ là bằng cảm giác, hắn đã đoán được người kia là ai.
***
Lý giáo sư nhìn cánh cửa trống trơn, chết lặng.
Người đâu rồi?
“Giáo sư?" E055 tiến lên một bước.
“Tìm cậu ta."
“Vâng."
E055 xoay người rời đi. Hắn chính là kẻ đứng ở cửa canh gác mỗi lần Lý giáo sư tới đây. Nhìn bộ dạng không chút do dự thi hành mệnh lệnh của hắn, dường như cũng không lo lắng tìm không thấy Tiêu Hòa.
Lý giáo sư nhìn E055 di chuyển, lập tức bảo người khác đồng thời đuổi theo, hắn hiện tại chỉ có thể ký thác toàn bộ hi vọng vào cái mũi còn linh hoạt hơn so với chó trên người E055. Hắn không thể mất đi Tiêu Hòa, chí ít là chưa phải bây giờ.
E097 sau khi phát hiện Viêm Chuyên dường như quyết tâm muốn giết hắn, liền chạy về hướng có nhiều người.
Phía trước chính là đại sảnh, Viêm Chuyên sao có thể để cho hắn được như ý, hắn nhanh, y còn nhanh hơn. Y cũng không tin y không giải quyết được tên đồng loại với chuột kia.
E097 mắt thấy chạy không thoát, xoay người trên không một cái đánh về phía mắt của Viêm Chuyên.
Thân hình Viêm Chuyên dừng lại.
Chỉ một khắc như thế, E097 tiếp tục thay đổi phương hướng trên không, nhanh như chớp lủi không còn bóng dáng.
Viêm Chuyên giận. Con chuột chết tiệt!
Trong đại sảnh có người bật đèn ánh sáng mạnh lên, đã phát hiện Viêm Chuyên. Nhất thời, đại sảnh một trận xôn xao.
“Vây chặt nó! Đừng cho nó chạy!"
Một trận sát khí đánh úp lại từ phía sau.
Viêm Chuyên mạnh mẽ xoay người. Bốn con chó cao lớn tương tự như chó ngao Tây Tạng lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở cách đó không xa phía sau y.
Hóa ra nước cờ sau là ở đây. Viêm Chuyên nheo mắt lại, thứ đồ chơi này nếu chỉ có một con có lẽ cũng không đáng sợ, nhưng số lượng một khi đã nhiều thì lại trở nên đáng ghét.
***
Tiêu Hòa một đường đi theo Đỗ Vệ, cũng không biết hắn muốn đem mình tới chỗ nào. Vừa đi vừa chú ý nhớ đường.
Động tác của Tiêu Hòa đương nhiên cũng không giấu giếm được Đỗ Vệ, nhưng Đỗ Vệ cũng không có ngăn cản, chuyện hắn cần làm hiện tại chỉ có một, chính là mau chóng đưa Tiêu Hòa tới trước mặt người nọ.
“Anh thả tôi ra, không sợ công ty tìm anh gây phiền sao?" Tiêu Hòa căn bản không tin gã biến thái nhã nhặn này lại hảo tâm như thế.
“Đỗ Vệ quay đầu lại cười nói: “Hôm nay đại khái là ngày cuối cùng tôi ở lại công ty."
“Tại sao?"
Đỗ Vệ cười ha hả: “Cứ coi như tôi không ưa hành vi và đạo đức của công ty đi."
Hừ! Tiêu Hòa bề ngoài làm ra vẻ mặt cảm động, trong lòng lại càng cảnh giác.
Lúc Tiêu Hòa nhìn thấy Viêm Chuyên thì Viêm Chuyên đang bị bao vây tấn công.
Vòng vây phân ra hai tầng. Bên trong cùng là mấy con chó ngao Tây Tạng hung mãnh, xung quanh là mấy nhân viên cảnh vệ đang nắm lấy súng gây mê. Những nhân viên cảnh vệ này rõ ràng không giống với những bảo vệ mà công ty bình thường mời, những người này có vẻ chuyên nghiệp và hung hãn hơn, bọn họ đều ít nhiều trải qua công ty động chân động tay cải tạo.
Tiêu Hòa nhìn Tiểu Viêm ở trong vòng vây một bên nhanh chóng né tránh đạn gây mê, một bên đánh chết chó ngao Tây Tạng, có chút thở không nổi.
Tiểu Viêm như vậy, hắn từng nhìn thấy qua một lần. Tại trên đài đấu quyền anh ngầm hồi ấy, nhưng khác biệt là lần đó không có huyết tinh.
Vài cái xác chó rơi rớt xung quanh Tiểu Viêm, máu tươi đầy đất, còn có một ít nội tạng. Tử trạng của mấy con chó này thực thảm, có con không còn đầu, có con bị xé nát bụng, có con bị xẻ thành hai nửa, mà con còn lại chỉ còn là một đống thịt máu me nhầy nhụa. Mấy con chó này cũng không phải nguyên nhân thực sự khiến cho Viêm Chuyên bị triền quấn, nhãn lực của Tiêu Hòa nhìn không tới, xen lẫn giữa mấy con chó hung mãnh còn có một cái bóng đang tấn công thần tốc, sự đánh lén của hắn mới là nguyên nhân chủ yếu khiến cho Viêm Chuyên lọt vào vòng vây.
Viêm Chuyên càng đánh càng giận. Nếu không phải vì còn chưa cứu được cái tên tiểu nhân kia, hắn sớm đã phóng xuất ra toàn bộ năng lượng, biến toàn bộ đám ruồi bọ chán ghét này thành than.
Cơ thể vị thành niên chết tiệt! Con chuột chết tiệt! Tiêu Hòa chết…
Tiêu Hòa?!
Viêm Chuyên thấy được hắn.
Tại sao hắn lại ở đây?
Kẻ bên cạnh muốn làm gì hắn?
Dừng tay!
Tiêu Hòa phát hiện Viêm Chuyên đang đối mặt với ánh mắt của hắn, sửng sốt một chút.
Bên tai có thứ gì đó lạnh lẽo tới gần, vừa quay đầu liền nhìn thấy một con dao găm sáng bóng đâm về phía cổ hắn.
“Ngao ──!"
Tiếng rống của mãnh thú vang lên, Đỗ Vệ hưng phấn nhếch môi. Hắn thành công!
Eo phía sau tê rần, có cái gì đánh trúng y. Ngay trong tích tắc phân tâm khi nhìn thấy Tiêu Hòa, y bị người đánh lén.
Nhưng mà Viêm Chuyên vẫn bổ nhào ra ngoài.
Người đàn ông mặc đồng phục cảnh vệ, bề ngoài không hề thu hút vừa lòng nở nụ cười. Hắn biết mình bắn trúng.
Hắn một mực chờ cơ hội, nhưng mà người nọ phòng thủ nghiêm mật đến đáng sợ. Nhiều người vây quanh nổ súng như vậy mà vẫn không thể bắn trúng, tốc độ của người nọ đã đến trình độ mắt thường không thể theo kịp.
Nhưng mà có người vừa rồi giúp hắn tạo ra cơ hội, quả nhiên cũng giống hệt như người đó nói với hắn. Nhân loại kia khiến cho kẻ hoàn toàn kín kẽ như vậy cũng xuất hiện sơ hở.
A, chúng ta cứ chờ cho dược hiệu phát tác đi. Chờ đợi có đôi khi cũng là một chuyện tình tuyệt vời đó chứ.
Thời điểm Viêm Chuyên bổ nhào qua, Đỗ Vệ liền một phen kéo lấy cổ Tiêu Hòa, nhanh chóng lùi về phía sau.
Vài người lập tức bổ khuyết khe hở vừa rồi, cùng nhau nổ súng về phía Viêm Chuyên đang lăng không đánh tới.
Những người này không phải là người của công ty CED, bọn họ là cứu viện mà Đỗ Vệ chính mình mang tới. Những người này hiển nhiên là mạnh hơn rất nhiều so với đám cảnh vệ ở CED.
Phía sau đám chó ngao Tây Tạng chưa chết cũng theo đó cùng nhau đánh úp về phía sau lưng Viêm Chuyên.
E097 lại càng vung trảo tập kích vào gáy Viêm Chuyên.
Nhất thời, Viêm Chuyên lâm vào bát phương mai phục. Trước sau trái phải đều là địch nhân, người phải cứu thì lại bị kèm hai bên, hiện tại đã chìm vào đám người nhìn không thấy nhân ảnh.
“Ngao ──!"
Tiếng rống đáng sợ, trời sinh uy áp, khiến cho gien vùi lấp ở nơi sâu nhất của mọi sinh vật ở đây đều sợ hãi. Nhưng mà lúc này đã không thể thối lui được nữa rồi.
“Tao thao! Hóa ra là mày!"
Tiêu Hòa bị Đỗ Vệ túm há to mồm trợn trừng mắt bạo xuất một tiếng rống to, lại mặc kệ lưỡi dao sắc bén đang kề ở cổ, liều mạng giãy dụa.
Đỗ Vệ kinh hãi, vô thức buông lỏng lực đạo ở cổ tay, lại bị Tiêu Hòa vùng ra khỏi khống chế. Tới khi kịp phản ứng, Tiêu Hòa đã ba chân bốn cẳng chạy trốn thật xa.
Ngoài hai người Tiêu, Đỗ, mọi sinh vật ở đây gần như toàn bộ đông cứng lại trong nháy mắt, bao gồm cả Lý giáo sư vội vàng đuổi tới vừa vặn trông thấy một màn như vậy.
Viêm Chuyên biến thân.
Ở trước mặt mọi người, thiếu niên cao lớn vừa lao nhanh trên không trung đột nhiên quần áo nứt toác, biến thành một con mãnh thú siêu cấp dài ước chừng hai mét!
Nghe thấy tiếng hổ gầm, chân tất cả mọi người đều mềm nhũn.
Tiêu Hòa cũng không biết mình tại sao lại muốn bỏ chạy, toàn bộ hành vi đều hình thành trong vô thức. Trong nháy mắt mọi người mất đi năng lực hành động đó, hắn lao đi mạnh mẽ nhất. Trong đầu chưa nghĩ được bất cứ thứ gì, chỉ muốn cách con dã thú này càng xa càng tốt.
“Bắt lấy cậu ta!"
Rất không may, Tiêu Hòa vừa vặn lao tới trước mặt Lý giáo sư, Lý giáo sư khôi phục thần trí vung tay lên, E055 bên người kéo một cái lập tức đem Tiêu Hòa đang chạy băng băng tóm lại đến trên mặt đất, lập tức dùng thừng nilon trói hai tay của hắn lại đằng sau rồi thắt nút.
“Giáo sư, đi nhanh lên!" E025 đang canh giữ bên cạnh đột nhiên kêu to.
Lý giáo sư quay đầu lại.
“A ──!" Tiếng kêu thảm thiết trước khi chết vang lên ở đại sảnh.
Trời ạ! Chỉ trong vài khắc này, đại sảnh đã trở thành Tu La Địa Ngục.
Viêm Chuyên đã biến thân biết chính mình trúng ám toán, dược vật trong thân thể khiến cho y bắt đầu không thể khống chế dục vọng nguyên thủy nhất của chính mình. Toàn bộ sinh vật ngăn trở y đều biến thành từng mảnh huyết nhục dưới răng nanh sắc nhọn!
Xổ ruột phá bụng, thân thể văng tứ tung, chỉ cần kẻ nào ngăn trở ở trước mặt y đều trở thành vật hy sinh tươi sống.
Người kia đâu rồi? Người kia ở nơi nào ──!
Y chưa bao giờ cần người kia như thế, chưa bao giờ muốn đẩy ngã người kia ép xuống hạ thân của mình đến vậy!
E097 lảng vảng gây rối xung quanh Viêm Chuyên thoát không kịp, bị một trảo chụp thành đống thịt nhão.
Chết tiệt, đừng có chặn đường ta!
Đủ loại mùi giao tạp cùng một chỗ, nhưng mà chỉ có hương vị kia kích thích được y, y muốn…!
“Ngao ──!" Mấy con chó ngao Tây Tạng còn sót lại lùi sang một bên phát ra tiếng hú thảm thiết, nhưng mà vẫn không đào thoát được kết cục bị xé thành mảnh nhỏ.
"Quái vật! Quái vật a ──!"
“Cứu mạng ──!"
Nhân loại bình thường nào chứng kiến cũng đều vô pháp tiếp thụ loại cảnh tượng siêu việt so với hiện thực này.
Y nhìn thấy hắn, hắn ở nơi này!
Lý giáo sư mắt thấy con mãnh thú chẳng biết tại sao đột nhiên biến thân kia lại đang nhào về phía hắn bên này, sợ tới mức vừa chạy vừa gào to vào bộ đàm: “Phóng gas thôi miên! Mau! Mau!"
Mỹ nữ Latin nhận được tin tức không dám do dự, tuy rằng cô không nhìn thấy đại sảnh đã xảy ra chuyện gì, nhưng những tiếng kêu thảm thiết truyền tới từ trong bộ đàm đã khiến cho cô ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này.
“Phóng thích gas thôi miên về hướng đại sảnh! Mau!"
Người nhận được mệnh lệnh lập tức hành động.
Công nhân bình thường không có liên quan bị cho nghỉ ở nhà. Nhân viên bộ phận canh gác đột nhiên gia tăng, số lần tuần tra cũng thêm gấp bội. Trong hai ngày này có vài gã thanh niên ngoại quốc mang tới cho người ta cảm giác uy áp không nói rõ được cũng lần lượt đi vào công ty.
Chỉ có nhân viên dưới quyền Lý giáo sư mới biết được, vài tên thanh niên ngoại quốc này đều là những kẻ lão luyện đứng đầu tổ E, luôn luôn chỉ phục vụ tại tổng công ty, lần này bởi vì Lý giáo sư đặc biệt xin mà bị điều tạm đến đây.
Đỗ Vệ cũng yên lặng quan sát những điều này, nhưng chỉ nhìn mà thôi, ở công ty không có tiến hành tìm hiểu sâu vào, bởi vì sự tình lần trước, bên trong đã bắt đầu có người hoài nghi thân phận của hắn.
Hắn tuy rằng cũng không có nghĩ tới việc tiếp tục ẩn nấp tại công ty, nhưng trước khi nhiệm vụ lần này hoàn thành, hắn không hy vọng có bất kỳ phiền toái không cần thiết nào xuất hiện. Về phần chuyện hắn cần làm, đương nhiên đã an bài xong xuôi, tin chắc đén lúc đó nhất định sẽ cho “Nó" một kinh hỉ.
***
Lần này thời gian y khôi phục lâu hơn bất cứ lần nào trong dĩ vãng, trọn bốn ngày, y mới khôi phục được trạng thái hưng thịnh của cơ thể vị thành niên.
Đây là một điều sỉ nhục. Y lại để cho người ta bắt đi thư phục giả của chính mình ngay dưới mí mắt. Mặc kệ lúc đó y có phải ở trạng thái ấu thú hay không, việc y không hoàn thành trách nhiệm của một hùng tính là sự thật không thể chối cãi.
Viêm Chuyên cực kỳ phẫn nộ, phi thường phẫn nộ. Trước kia khi chưa biết Tiêu tiểu nhân, y đời này hận nhất chỉ có một chuyện: Có người đoạt thức ăn từ trong miệng y.
Sau này có Tiêu tiểu nhân, việc hận nhất liền có thêm hai cái: Tính lẳng lơ của Tiêu Hòa và có người động tới Tiêu Hòa.
Kỳ thật chuyện thứ nhất và chuyện thứ ba cơ bản có thể coi là một. Trong mắt y, Tiêu Hòa cũng không khác thức ăn ở miệng y là mấy.
Người trong toàn tộc kẻ nào không biết Viêm Chuyên y từ khi há miệng uống ngụm sữa mẹ đầu tiên đã đặc biệt hộ thực (bảo vệ thức ăn)? Ngay cả cha y mà léng phéng tới gần đều bị đạp không tha. Huống chi ban ngày ban mặt tới nhà ăn cướp trắng trợn như vậy?
Các người tốt nhất là phù hộ hắn đừng thiếu một cọng lông tơ nào, nếu không…!
Viêm Chuyên đứng trong đêm tối chăm chú nhìn về cao ốc công ty CED phía trước. Bề ngoài gió êm sóng lặng dường như đang che giấu nguy cơ trùng trùng điệp điệp, cao ốc thoạt nhìn không khác gì so với lần trước, nhưng y biết lần này sẽ không tiếp tục thoải mái như lần đó nữa.
Nguy hiểm, giống như là bỏ thêm khí độc hôi thối, rõ ràng đến mức làm cho y nhịn không được liếm liếm môi. Y thích loại cảm giác này, bản tính bị đè nén lộ ra từng chút từng chút một.
Y thích huyết tinh, thích tàn sát bừa bãi, yêu vô cùng khoảnh khắc đem sinh mệnh xé thành mảnh nhỏ! Vào đời một thời gian dài như thế, y vẫn luôn không có cơ hội nào, có điều đêm nay…
Nhịn xuống tâm tình muốn thét dài, thân ảnh cao lớn đột nhiên biến mất trong bóng đêm.
Tiêu Hòa đề xuất muốn gặp Đỗ Vệ, tuy rằng cho đến bây giờ vẫn chưa thấy gã đàn ông nhã nhặn khiến cho hắn có chút sợ hãi này, cũng không nghe người ta nhắc tới, nhưng hắn luôn luôn có một loại cảm giác vi diệu rằng đối phương đang trộm rình hắn.
Đỗ Vệ không tới, trái lại mỗi ngày cái kẻ luôn muốn đào ra cái gì đó từ miệng hắn, Lý lão đầu, lại chạy đến.
“Cậu biết Đỗ Vệ?" Lý giáo sư vẫn như thường ngày, tự mình mang theo ghế gấp cùng hắn nhàn thoại việc nhà.
Tiêu Hòa ngáp một cái, hờ hững ném ra một câu: “Ai quen cái tên biến thái kia. Nói đi, ông lại tới làm gì? Tôi đã nói mấy lần rồi, tôi không biết Hổ Tử đi đâu, cũng không biết thần tử chó má gì gì đó. Thằng nhóc đẹp trai kêu Tiểu Viêm cũng biến mất từ vụ nổ, sau đó tôi ngay cả cọng lông của nó cũng không thấy." Những lời này đều là nói thật.
Lý giáo sư cũng dần dần quen với vẻ mặt vô lại của người này, kỳ thật hắn rất chán ghét người này, nhưng mà bởi vì tình huống ép buộc nên không thể không ngày ngày đối mặt. Đồng sự đề xuất sử dụng thuốc tự khai đối với người kia, thế nhưng Lý giáo sư còn muốn tiếp tục cố gắng nhìn xem. Dù sao thuốc tự khai kia cũng không phải vạn linh đan, có thứ gì gì đó khắc sâu vẫn còn cần ý nghĩ thanh tỉnh trả lời mới được.
Mà hôm nay, hắn nhận được báo cáo kiểm tra sức khoẻ chi tiết của Tiêu Hòa, cảm thấy có lẽ có một bước đột phá phi thường tốt.
“Cậu sắp chết. Chỉ có tôi có thể cứu cậu!"
Một câu, tựa như một quả bom.
Đáng tiếc quả bom này không có đạt được hiệu quả như mong đợi, kẻ lọc lõi Tiêu Hòa này rõ ràng so với người khác chịu nổ nhiều rồi. Chỉ đơn giản “A" một tiếng, ngay cả lông mi cũng không chớp.
Lý giáo sư kì quái, “Tôi đã làm kiểm tra chi tiết cho cậu, cậu chỉ là một người thường."
Nói thừa. Không phải người thường thì là cái gì? Tiêu Hòa lúc trước nhìn quần áo của mình còn ở trên người, tưởng rằng tránh được một kiếp, không nghĩ tới từ trong ra ngoài vẫn bị người tra xét mấy lần. Giận!
“Cậu có biết bệnh xơ cứng cột bên teo cơ không?" Lý giáo sư cẩn thận quan sát biểu cảm của Tiêu Hòa.
(Amyotrophic Lateral Sclerosis – ALS: bệnh về hệ thần kinh vận động, cụ thể là hệ thần kinh bị thoái hóa trầm trọng khiến cho cơ bị yếu và teo lại. Điển hình là VĐV bóng chày Henry Louis Gehrig ở Mỹ chết vì bệnh này, nên cũng được gọi là Lou Gehrig’s disease – chi tiết xin tham khảo google ca ca)
Đồng tử Tiêu Hòa hơi hơi co rút lại.
“Hoặc là tôi nói bệnh cơ thể dần dần hóa đá, có thể cậu sẽ hiểu rõ hơn?"
Tiêu Hòa giữ im lặng.
“Xem ra cậu không kinh ngạc chút nào, cậu đã biết bệnh nan y này của chính mình." Lần này Lý giáo sư dùng câu khẳng định, đồng thời lòng tin tăng lớn. Nếu người này biết bệnh nan y của cậu ta, mà chỉ có mình có thể giúp…
“Vậy thì sao?"
“Cái gì?"
“Đúng vậy, tôi bị bệnh này, thế thì đã làm sao? Nghe theo ông, là ông có thể trị khỏi cho tôi?" Tiêu Hòa bắt đầu thật sự chán ghét cái gã học giả văn nhã này. Hắn chán ghét kẻ điên vì đạt được mục đích mà không từ một thủ đoạn nào, nhất là loại người mang danh học giả.
Từ kinh nghiệm của hắn, kẻ điên như vậy còn cố chấp đáng sợ hơn so với người bình thường nhiều lắm, bị người như thế quấn lấy quả thực cũng như thêm giòi vào trong xương.
“Bác sĩ khám cho cậu nói sao? Nói cậu còn có thể sống ba năm hay là năm năm? Nếu tôi nói, tôi có thể trì hoãn bệnh trạng của cậu, cho cậu sống thêm mười lăm năm, thậm chí còn lâu hơn, cậu sẽ…"
“Sẽ như thế nào? Tôi không làm cái gì hết, tôi không phải Stephen Hawking, tôi không có dũng khí cùng nghị lực để sống kiểu cương thi như vậy. Với tôi mà nói, nếu sống không thể ăn cơm, làm tình, nói chuyện, chạy băng băng, thậm chí cả gãi ngứa cũng không thể, tôi còn không bằng đi tìm cái chết."
(Stephen Hawking: ông nì cũng mắc bệnh giống bạn Tiêu, sau này phải phẫu thuật cắt khí quản và không còn khả năng nói chuyện bình thường được nữa. Ổng bị gắn chặt vào chiếc xe lăn, chỉ có thể nói chuyện qua một thiết bị tổng hợp tiếng gắn với một máy tính mà ông gõ chữ vào đó.)
Tiêu Hòa nói được rất lãnh tĩnh, không có một chút kích động nào. Khoảng thời gian cần kích động thống khổ, cần chán nản suy sụp hắn cũng đã đi qua. Hiện tại hắn đã sớm nhận rõ sự thật.
“Vậy nếu như cậu có thể sống như người bình thường tới khi chết già thì sao?"
Tay Tiêu Hòa run rẩy. Hắn hiện tại chẳng những chán ghét tên lão giả này, còn bắt đầu có chút hận ông ta.
Đúng vậy. Hắn đã từng ảo tưởng. Nếu không phải bệnh trạng dần dần rõ ràng, hắn còn nằm mơ có lẽ bệnh này của hắn chẳng qua chỉ có chút giống với chứng cơ thể dần dần hóa đá, có lẽ mấy bệnh viện hắn từng khám qua tất cả đều nhầm lẫn rồi, có lẽ hắn có thể sống tới già giống như người bình thường. Hắn vốn đã buông tha, vậy mà trên con đường hướng tới những ngày cuối cùng của cuộc đời, hắn lại đụng phải Tiểu Viêm.
Hắn không muốn thừa nhận. Hắn thật sự không muốn thừa nhận hắn kỳ thật… Muốn vượt qua cả đời dài dằng dặc cùng thằng nhóc hỗn đản bạo lực lại tham dục kia nhiều như thế nào.
Hắn biết rõ, thằng nhóc đó không hề xấu xa tồi tệ giống như lời hắn mắng nhiếc chỉ trích. Ngược lại, người nọ đại đa số thời điểm đều đối xử với hắn rất tốt, thật sự tốt lắm.
Hắn muốn cùng thiếu niên kia sống tới già, hắn muốn cầm lấy tay y, đi khắp nơi du ngoạn khi hắn không bề bộn, hắn muốn mỗi ngày làm rất nhiều đồ ăn ngon dưỡng no y, hắn muốn nằm ở trong ***g ngực của y nghe tiếng mưa bên ngoài, hắn muốn nghe y nói, hắn…
“Cái giá là gì?" Giọng nói của Tiêu Hòa có chút kỳ quái.
Lý giáo sư dừng một chút, mạnh mẽ che lại nỗi hân hoan kia, nhìn ánh mắt Tiêu Hòa nói: “Nó. Toàn bộ khả năng ẩn giấu trên người nó. Chỉ cần cho tôi, cho chúng tôi cơ hội, chỉ cần có thể có được sự trợ giúp của nó, bệnh tật trên đời này đều trở thành trò cười. Thậm chí lịch sử phát triển của nhân loại cũng sẽ xuất hiện bước nhảy vọt khổng lồ."
Đồ điên. Chỉ một câu mà tiêu diệt hoàn toàn mặt trái trên đời này một cách đương nhiên, dễ dàng như vậy. Cứ như trên đời này không có chuyện gì bọn họ không làm được.
“Tôi hỏi ông, rốt cuộc ông muốn dựa vào tôi để đạt được cái gì?" Tiêu Hòa không kiên nhẫn nói.
“Tôi muốn biết mọi chuyện về nó. từng việc từng việc một khi nó với cậu ở cùng một chỗ, năng lực của nó, nhược điểm của nó, nó thích cái gì, chán ghét cái gì, ăn gì, uống gì, tất cả, tất cả đều nói cho tôi biết!"
“Ông biết những thứ này thì có tác dụng gì? Nếu ông không chiếm được cậu ta, toàn bộ chẳng phải đều là lời nói suông?" Tiêu Hòa cười lạnh.
Lão giả lắc đầu, dường như đang cười nhạo Tiêu Hòa ngu dốt, “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Nếu tôi muốn có được sự trợ giúp của nó, trước tiên phải hiểu biết nó, Mà bây giờ trên đời này người hiểu rõ nó nhất chỉ có cậu."
“Trợ giúp? Nói dễ nghe thiệt! Đừng bảo tôi là ông không muốn đem cái kẻ miệng ông gọi là thần tử gì gì đó giải phẫu từ đầu tới chân. Nếu bọn họ là thần tử, ông không sợ sẽ bị thần trừng phạt sao?"
Trong mắt lão giả xuất hiện một tia mê mang, lập tức lại trở nên trấn tĩnh cùng quả quyết: “Thần tử chỉ là một loại xưng hô. Bọn họ tuy rằng có được năng lực mà nhân loại không có, nhưng mà dù sao bọn họ cũng chỉ là một trong các loài sinh vật trên địa cầu. Chỉ là bọn họ càng phù hợp sinh tồn trên tinh cầu này hơn mà thôi, tính mạng của bọn họ lại càng cường đại hơn, giống như mỗi loài sinh vật đều có năng lực đặc thù của chính mình vậy. Mục đích của tôi rất đơn giản, tôi chỉ là muốn biết bí mật tại sao bọn họ lại cường đại như vậy, từ đó làm cho nhân loại trở nên càng thêm thích ứng với thế giới này, thậm chí còn vượt ra khỏi Địa Cầu."
Đây là thế giới mà Tiêu Hòa xa lạ, cũng là thế giới hắn không muốn đụng chạm tới. Hắn không phủ nhận, bởi vì những người như Lý lão đầu tồn tại, thế giới mới có thể phát triển nhanh chóng, rất nhiều chuyện được cho rằng không có khả năng trong quá khứ mới có thể nhất nhất thực hiện.
Chỉ có điều trong nghiên cứu của những người này, song song với sự phát triển của thế giới, đã có bao nhiêu sinh mệnh biến mất đằng sau bọn họ? Nếu sinh mệnh cường đại giống như Tiểu Viêm rơi vào tay bọn họ thì sẽ như thế nào?
“Cậu biết không, thần tử chẳng những có được sức mạnh cường đại cùng năng lực đặc thù, tuổi thọ của bọn họ lại càng lâu dài. Bọn họ sẽ không già đi, vĩnh viễn có được thanh xuân, bọn họ không sợ tổn thương, miệng vết thương khép lại cực kỳ nhanh chóng, không có căn bệnh nào có thể đánh gục được bọn họ, không có thiên địch, bọn họ mới là cường giả chân chính ngồi trên đỉnh tất cả mọi sinh vật.
“Ngẫm lại xem, nếu nhân loại cũng có những năng lực này, nếu chúng ta không già không chết không bệnh, bị thương cũng không cần phải lo lắng. Chúng ta…" Lão giả hiển nhiên bị kích động bởi chính tư tưởng trong đầu mình, càng nói càng nhanh, nói đến lúc sau đã khó có thể áp chế được tâm tình của mình.
Trên đời này không có chuyện không làm mà hưởng. Ông muốn có được, nhất định phải trả giá, bất kể là nhiều hay ít. Tiêu Hòa đã không còn muốn tiếp tục nghe tư tưởng của Lý giáo sư về tương lai tốt đẹp nữa rồi.
Mạng của ta dùng Tiểu Viêm để đổi sao?
Sức khỏe của ta, tự do của Tiểu Viêm, có lẽ là cầm tù vĩnh viễn hoặc là sinh mệnh của nó.
Đổi, hay là không đổi?
Tiêu Hòa thở dài, buồn rầu xoa nhẹ huyệt Thái Dương.
Hắn rất muốn sống khỏe mạnh nha.
Hắn còn có rất nhiều chuyện chưa làm, hắn còn muốn tìm một tình nhân chân chính, yêu thương lẫn nhau, hắn thật sự thật sự không muốn chết.
“Bíp ── bíp ──! Các bộ phận chú ý, bên trong công ty có người xâm nhập. Người nào đang làm việc hãy ngừng công tác trong tay, người đang ở hành lang hoặc bên ngoài xin mời lập tức quay về trong phòng, tất cả mọi người hãy bình tĩnh chờ đợi ở bên trong, không cần rối loạn, không nên đi ra bên ngoài. Nếu có bất kỳ tình huống đặc thù gì xin hãy liên lạc với bộ phận canh gác. Lặp lại một lần nữa…"
Tới rồi!
Lý giáo sư vừa kích động vừa bất an, cũng chẳng quan tâm khẩu cung trước mắt, lập tức đi về phía cửa.
Cảnh vệ mở cửa, cùng Lý giáo sư đi ra ngoài. Cánh cửa khép lại.
Tiêu Hòa hai tay đan chéo ôm ở trước ngực, nhìn Lý lão đầu không thèm giải thích một câu đã bỏ chạy, hừ lạnh một tiếng: “Thằng nhóc chết tiệt, cuối cùng cũng đến."
Lập tức ngửa mặt lên trời thở dài, “Mày cũng phải cẩn thận, hiện giờ mày đã từ đứa trẻ trong ống nghiệm bay lên đến con trai của thần rồi, đương nhiên đãi ngộ cũng sẽ nâng cao rất nhiều. Nhưng mà mày ngàn vạn lần đừng có rơi vào tay mấy thằng điên đó, đại gia tao chỉ là một người bình thường, muốn cứu mày cũng vô lực nha…"
“Chi chi!"
Hả?
Tiêu Hòa cúi đầu, chỉ thấy một cái lỗ thông gió lớn ước chừng một nắm tay ở góc tường hơi hơi lắc lư.
***
E097 và E099 phát hiện hơi thở của mình đã bất ổn, trận đánh trực diện vừa rồi đã hao tổn rất nhiều thể lực của bọn họ. Mà đối phương lại giống như đang thử thực lực của bọn họ, vừa chạm tới liền lui.
E099 phun ra một ngụm máu. Gặp quỷ, tên địch nhân này còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của bọn họ rất nhiều! Tại sao không ai nói với bọn họ năng lực của địch thủ không hề thua kém F?
E099 và E097 đã hợp tác nhiều lần, một kẻ am hiểu công kích, một kẻ am hiểu phòng thủ, có thể nói ngoại trừ F ra, bọn họ chưa bao giờ gặp phải địch thủ. Mà tên địch nhân này…
Viêm Chuyên liên tiếp hủy diệt sáu cái camera theo dõi, thân ảnh nhanh chóng biến mất ở góc tường.
Giáo sư Lý Trí Phong trong phòng giám sát thấy mất đi thân ảnh Viêm Chuyên, khẩn trương.
Là cậu ta, chính là cậu ta! Thiếu niên chẳng biết đi đâu mất trong miệng Tiêu Hòa.
Hắn hiện tại đã có thể xác định chín phần, Hổ Tử chính là thiếu niên kia, mặc kệ nó có phải là thần tử hay không, việc nó có thể hoàn toàn đi vào hai trạng thái biến hóa là sự thật, chỉ với một sự thật này cũng đủ để hắn phải có được nó bằng bất cứ giá nào!
“Tìm bằng được nó! Nó chắc chắn ngay tại bên kia. Phái người qua đó, bao vây lại, dùng súng gây mê cường hiệu, nhất định không thể để cho nó chạy ra!"
Lão giả luôn luôn lãnh tĩnh, kiềm chế kia vào giờ khắc này lại điên cuồng kích động khiến cho không ít người phải liếc mắt. Mỹ nữ Latin ở cùng phòng nghiên cứu với hắn, đồng thời trợ giúp cho hành động lần này hơi hơi nhíu nhíu mày.
Cô có thể hiểu được bức thiết của Lý giáo sư khi nhìn tới mục tiêu cả đời theo đuổi ở ngay tại trước mắt, cũng hy vọng có thể thuận lợi lưu lại thiếu niên kia. Nhưng sau khi nhìn thấy thủ đoạn thiếu niên kia đối phó với nhân viên tổ E đang giả làm nhân viên canh gác cùng năng lực của cậu ta, cô bắt đầu không hề xem trọng hành động vây bắt lần này.
Viêm Chuyên lặng yên không nói gì núp ở trong góc điều tức, hai mắt sắc bén gắt gao nhìn chằm chằm địch nhân tùy thời mà động.
Hai tên y vừa mới chống lại kia hiển nhiên là lợi hại nhất trong số toàn bộ địch thủ. Bọn họ không phải sinh vật bình thường, một kẻ bề ngoài không khác gì một người đàn ông cường tráng bình thường, thân thể lại cứng như sắt thép; một kẻ có hai móng vuốt không gì không phá được, hơn nữa tốc độ cực nhanh, cũng là một sinh vật tương tự như con sóc.
Địch thủ khó chơi tuy rằng chán ghét, nhưng càng làm cho Viêm Chuyên đau đầu hơn là cửa đột nhiên bị đóng chặt từ sau khi y kinh động cảnh vệ.
Không phải chỉ đơn giản là cửa đóng lại bình thường như vậy, mà bên trong mỗi cánh cửa lại đều mọc lên thép tinh chế thật dày, chính thức biến tòa cao ốc này thành tường đồng vách sắt. Như vậy cho dù y thuận lợi tìm được Tiêu Hòa, muốn dẫn hắn đi ra ngoài cũng phải tốn khá nhiều công sức. Hơn nữa khi đó y cũng không thể cam đoan tình trạng thân thể của mình, liệu còn có khả năng ứng phó với địch nhân từng đợt rồi lại từng đợt giống như gián hay không.
Xem ra y thật sự là coi khinh những nhân loại này. Chẳng trách cha y thường xuyên bảo nhân loại đối với bọn họ mà nói tựa như loài kiến đối với con người, tuy rằng nhỏ bé như vậy, lại không thể tiêu diệt.
Vĩnh viễn không nên coi khinh sức mạnh của loài kiến, nhất là loài kiến có trí tuệ. Y hẳn là ghi nhớ những lời này trong lòng.
Một lượng lớn cảnh vệ mang súng ùa về phía y.
Y không sợ những người này, nhưng lại không thể không đề phòng súng gây mê trong tay bọn họ. Lần trước y trúng viên đạn gây mê kia khiến cho thời gian khôi phục bị kéo dài, mà lần này chỉ sợ so với lần trước còn khó ứng phó hơn. Y cũng không muốn đợi lát nữa trúng vài phát đạn ngay cả động cũng không động được.
Đám người dần dần áp sát, lại dừng lại ở một khoảng cách bên ngoài, mỗi kẻ một nhiệm vụ, dựa theo chỉ thị tiếp cận từng bước, điều tra góc mà camera nhìn không tới kia.
Gần, càng gần. Viêm Chuyên vận sức chuẩn bị hành động.
Nhưng đúng vào lúc này, cả tòa cao ốc đột nhiên lâm vào một mảnh hắc ám.
Ngay sau đó, đèn khẩn cấp sáng lên. Nhưng mà trong góc kia đã sớm không còn thân ảnh Viêm Chuyên.
Nói chung cũng có chút tác dụng. Khóe miệng Viêm Chuyên hơi hơi nhếch lên, cảm thấy quyết định nhận nuôi Mân Côi của Tiêu Hòa lúc trước dường như cũng không coi là tệ.
Nơi này Viêm Chuyên cao hứng, bên kia trong phòng theo dõi loạn thành một đống.
Kỳ thật cũng không phải là loạn thành một đống, chẳng qua Lý giáo sư đang không ngừng giậm chân, hô to hỏi có chuyện gì.
“Trạm phát điện dự bị của công ty dường như xảy ra vấn đề." Nhân viên điều khiển buông điện thoại, quay đầu lại nói.
“Sao có thể như vậy được? Nguồn điện dự phòng đâu? Chẳng lẽ nguồn điện dự phòng cũng có vấn đề?" Lý giáo sư rống to.
“Ách, hình như vậy."
“Đi kiểm tra! Mau sửa nó lại cho tôi!"
Nhân viên điều khiển không nói gì, đành phải lại cầm lấy điện thoại yêu cầu phía đối diện nhanh chóng sửa chữa phục hồi nguồn điện.
“Lý giáo sư." Mỹ nữ Latin mở miệng nói.
“Có chuyện gì?" Lý Trí Phong trừng mắt nhìn màn hình tối đen như mực, hai tay run nhè nhẹ.
“Cậu ta hẳn là dẫn theo người giúp đỡ."
“Một câu bừng tỉnh người trong mộng, “Là ai? Chẳng lẽ…" Là một thần tử khác?
“Tiến sĩ Đỗ mấy ngày nay dường như rất im lặng." Mỹ nữ Latin chậm rãi nói.
“Đỗ Vệ? Không phải là cậu ta đâu, cậu ta chỉ là một nghiên cứu viên."
“Tôi thấy tốt nhất là nên tìm hai kẻ theo dõi cậu ta."
Lý giáo sư lắc đầu, “Sau khi mất điện, tất cả mọi người sẽ bị vây ở bên trong, cậu ta cũng không ngoại lệ."
“Nếu anh ta biết cách mở cửa bằng phương pháp thủ công thì sao?"
“Amanda, cô cũng bắt đầu nghi ngờ cậu ta sao" Lý giáo sư cười.
“Được rồi, có lẽ là tôi nghĩ nhiều. Vừa vặn lúc này nhân viên của chúng ta cũng không đủ." Mỹ nữ Latin thay đổi ngữ khí: “Xem ra nó xảo quyệt hơn so với trong tưởng tượng của chúng ta nhiều lắm. Giáo sư, chúng ta dường như đánh giá thấp thực lực của địch thủ rồi."
“Không lo, chúng ta còn có biện pháp cuối cùng. Tôi bảo bọn họ phun khí gas thôi miên ra, mọi người đeo mặt nạ phòng độc vào." Lý lão đầu đã tính trước nói.
“Chờ một chút. Chúng ta còn chưa biết loại khí thôi miên này có tác dụng với cậu ta hay không, hơn nữa cái giá cho việc phóng khí gas thôi miên trong phạm vi toàn bộ công ty quá lớn, chưa tới đường cùng tôi cũng không khuyến khích. Giáo sư ngài đừng vội, toàn bộ cao ốc đều đã phong bế, không có nguồn điện, toàn bộ cửa đều không thể mở ra, cậu ta cho dù có tìm được người đàn ông kia cũng vô pháp mang anh ta ra khỏi tòa nhà." Mỹ nữ Latin bình tĩnh nói.
Lý giáo sư thì có ý kiến khác, lắc đầu nói: “Chưa chắc. Kẻ khác không thể, cũng không có nghĩa là cậu ta không thể. 023, 055, hai cậu đi theo tôi."
Hắn muốn đi tới chỗ Tiêu Hòa ôm cây đợi thỏ, người kia cuối cùng sẽ tìm được nơi đó. Hắn nhất định phải nắm giữ chủ động trước tiên. Như vậy cũng có thể khiến cho gas thôi miên có mục tiêu.
Mỹ nữ Latin không nhúc nhích, mắt thấy Lý giáo sư rời đi, nhíu mày tự hỏi có nên báo cáo lại hiện trạng với cấp trên hay không.
Cùng lúc đó, Khâu Phương tưởng rằng có cơ hội trốn thoát, liều mạng muốn lay chuyển cửa chính đang đóng chặt. Có điều cánh cửa không chút sứt mẻ, hắn bị nhốt đã nản muốn chết, biết rõ trong tòa nhà phát sinh tình huống đặc biệt, nhưng mà hắn vẫn là trốn không thoát đi.
Không chỉ Khâu Phương, tại các phòng khác bên trong tòa cao ốc cũng xuất hiện tình huống đồng dạng, mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi phát hiện toàn bộ cửa đều không thể mở ra, cả đám đều chỉ có thể chờ đợi ở bên trong phòng chờ nguy cơ đi qua.
“Nó ở nơi nào? Cậu có thể nhìn thấy không?" E099 hỏi E097. Hắn không thể nhìn được mọi vật trong bóng đêm, cho dù có đèn khẩn cấp nhưng vẫn ảnh hưởng rất lớn tới thị giác cùng sức phán đoán của hắn.
E097 lắc đầu, nhờ vào cơ thể nhỏ bé mà cấp tốc hành động, di chuyển nhanh chóng qua vách tường để điều tra vị trí của địch nhân.
E099 tay cầm súng gây mê, dựa lưng vào tường canh gác.
“A…!" E099 đột nhiên cảm thấy ngực đau xót, cúi đầu vừa nhìn, một bàn tay chìa ra từ vị trí trái tim của hắn, lại rụt trở về.
Làm sao… Có thể? Đây là ý nghĩ cuối cùng của E099 lưu lại trên thế gian.
Viêm Chuyên liếm liếm vết máu trên tay. Trái tim trong lòng bàn tay vẫn còn đang đập, ăn hay là không ăn, y có chút do dự. Vì không kinh thế hãi tục, khi thân là cơ thể con người, y vẫn không ăn thức ăn còn sống, miễn cho sơ ý lại rước lấy phiền toái vào người.
Nhưng trái tim này thoạt nhìn dường như rất ngon.
Mà vừa rồi y vì giải quyết địch thủ, đã sử dụng nhiệt độ cực hạn mà cơ thể vị thành niên có thể sử dụng, cũng tiêu hao không ít sức mạnh.
Ừm…
E097 khe khẽ đẩy E099.
Thân thể E099 trượt xuống, lộ ra một cái lỗ hình tròn trên lưng tựa như sau khi bị nhiệt độ cực cao thiêu đốt, giống lỗ thủng đen sì trước ngực hắn.
E097 không kêu rên cũng không xúc động làm ra cái gì, mà là rất tỉnh táo quan sát vết thương trên người E099.
Không có máu chảy ra, miệng cái lỗ đen ngòm hoàn toàn bị cháy khô. Trái tim bên trong không biết cũng bị đốt thành than hay là bị người ta lấy đi, đã không còn thấy bóng dáng.
Đây là năng lực của người nọ sao?
E097 đột nhiên xoay người lại.
Trong bóng đêm, Viêm Chuyên đang nhe nhe răng đối với hắn.
E097 lại giống như không dám ứng chiến, lập tức chạy trốn vào trong bóng tối.
Viêm Chuyên chau mày, y nhất định phải giải quyết địch nhân khó chơi này trước tiên, có một kẻ địch trong bóng tối có thể bất thình lình cho mình một kích tồn tại, chắc chắn bất luận người nào cũng không thể an tâm.
***
Tiêu Hòa cùng Tiêm Đầu mắt to trừng mắt nhỏ.
“Mày không biết mở cửa?"
Tiêm Đầu ngẩn ngơ.
“Mày khộng định bảo tao chui vào đó với mày đấy chứ?" Tiêu Hòa chỉa chỉa cái lỗ thông gió to chỉ bằng cái nắm tay ở góc tường.
Tiêm Đầu nhìn chằm chằm cái động kia. Tại sao mày lại nhỏ như vậy chứ?
“Được rồi, nói cho tao biết mày tới làm gì vậy?"
Chi chi, cứu anh.
Tiêu Hòa nghe không hiểu chuột ngữ, nhưng mà có thể đoán ra Tiêm Đầu đang nói cái gì.
“Vậy mày có thể phá hỏng công tắc nguồn điện của cánh cửa này không?"
Tiêm Đầu nhảy lên bàn tay Tiêu Hòa tiến tới nhìn nhìn bức tường cái gì cũng không có, tiếp tục ngẩn người.
“Xem ra là không thể. Nhớ tới hàm răng của mày cũng đâu có lợi hại như thế." Tiêu Hòa vô cùng thất vọng. Tiểu Viêm, có mày an bài việc cứu người Ô Long như vậy sao?
(Nguồn gốc của từ Ô Long như sau: Đào Tiềm (tức Đào Uyên Minh, tác giả của Đào Hoa Nguyên Ký) thời Tấn có ghi lại câu chuyện thế này. Thời Tấn ở Cối Kê có người tên là Trương Nhiên có nuôi một con chó đặt tên là Ô Long. Tên đày tớ của Trương Nhiên tằng tựu với vọ Trương Nhiên và lập kế sát hại Trương Nhiên, khi tên đầy tớ ra tay thì chú chó Ô Long đã xông vào cắn bị thương gã đầy tớ cứu chủ. Thế là từ đó người đời dùng từ Ô Long để gọi thay cho từ chó, giống như VN mình gọi Ông 30 thay cho từ Hổ vậy).
May mắn ngay khi Tiêu Hòa càng thêm hoài nghi cùng đả kích với năng lực cứu viện của Tiểu Viêm thì căn phòng trở nên một mảnh tối đen.
“Đó là ai làm vậy?"
Chi chi, là Mân Côi. Nó phụ trách phá hủy nguồn điện, Viêm đại nhân giải quyết cảnh vệ, tôi phụ trách…mang anh ra ngoài.
Tiêu Hòa đẩy cửa, cánh cửa không hề nhúc nhích.
“Tại sao mất điện rồi nó còn không mở?"
“Bởi vì Lý giáo sư vì hôm nay mà một lần nữa thiết lập cho toàn bộ các cửa đóng lại, cho dù là dưới tình huống cắt điện cũng vô pháp mở ra." Cửa chính mở, đèn khẩn cấp lờ mờ chiếu ra một bóng người.
Tiêu Hòa nổi da gà. Chỉ là bằng cảm giác, hắn đã đoán được người kia là ai.
***
Lý giáo sư nhìn cánh cửa trống trơn, chết lặng.
Người đâu rồi?
“Giáo sư?" E055 tiến lên một bước.
“Tìm cậu ta."
“Vâng."
E055 xoay người rời đi. Hắn chính là kẻ đứng ở cửa canh gác mỗi lần Lý giáo sư tới đây. Nhìn bộ dạng không chút do dự thi hành mệnh lệnh của hắn, dường như cũng không lo lắng tìm không thấy Tiêu Hòa.
Lý giáo sư nhìn E055 di chuyển, lập tức bảo người khác đồng thời đuổi theo, hắn hiện tại chỉ có thể ký thác toàn bộ hi vọng vào cái mũi còn linh hoạt hơn so với chó trên người E055. Hắn không thể mất đi Tiêu Hòa, chí ít là chưa phải bây giờ.
E097 sau khi phát hiện Viêm Chuyên dường như quyết tâm muốn giết hắn, liền chạy về hướng có nhiều người.
Phía trước chính là đại sảnh, Viêm Chuyên sao có thể để cho hắn được như ý, hắn nhanh, y còn nhanh hơn. Y cũng không tin y không giải quyết được tên đồng loại với chuột kia.
E097 mắt thấy chạy không thoát, xoay người trên không một cái đánh về phía mắt của Viêm Chuyên.
Thân hình Viêm Chuyên dừng lại.
Chỉ một khắc như thế, E097 tiếp tục thay đổi phương hướng trên không, nhanh như chớp lủi không còn bóng dáng.
Viêm Chuyên giận. Con chuột chết tiệt!
Trong đại sảnh có người bật đèn ánh sáng mạnh lên, đã phát hiện Viêm Chuyên. Nhất thời, đại sảnh một trận xôn xao.
“Vây chặt nó! Đừng cho nó chạy!"
Một trận sát khí đánh úp lại từ phía sau.
Viêm Chuyên mạnh mẽ xoay người. Bốn con chó cao lớn tương tự như chó ngao Tây Tạng lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở cách đó không xa phía sau y.
Hóa ra nước cờ sau là ở đây. Viêm Chuyên nheo mắt lại, thứ đồ chơi này nếu chỉ có một con có lẽ cũng không đáng sợ, nhưng số lượng một khi đã nhiều thì lại trở nên đáng ghét.
***
Tiêu Hòa một đường đi theo Đỗ Vệ, cũng không biết hắn muốn đem mình tới chỗ nào. Vừa đi vừa chú ý nhớ đường.
Động tác của Tiêu Hòa đương nhiên cũng không giấu giếm được Đỗ Vệ, nhưng Đỗ Vệ cũng không có ngăn cản, chuyện hắn cần làm hiện tại chỉ có một, chính là mau chóng đưa Tiêu Hòa tới trước mặt người nọ.
“Anh thả tôi ra, không sợ công ty tìm anh gây phiền sao?" Tiêu Hòa căn bản không tin gã biến thái nhã nhặn này lại hảo tâm như thế.
“Đỗ Vệ quay đầu lại cười nói: “Hôm nay đại khái là ngày cuối cùng tôi ở lại công ty."
“Tại sao?"
Đỗ Vệ cười ha hả: “Cứ coi như tôi không ưa hành vi và đạo đức của công ty đi."
Hừ! Tiêu Hòa bề ngoài làm ra vẻ mặt cảm động, trong lòng lại càng cảnh giác.
Lúc Tiêu Hòa nhìn thấy Viêm Chuyên thì Viêm Chuyên đang bị bao vây tấn công.
Vòng vây phân ra hai tầng. Bên trong cùng là mấy con chó ngao Tây Tạng hung mãnh, xung quanh là mấy nhân viên cảnh vệ đang nắm lấy súng gây mê. Những nhân viên cảnh vệ này rõ ràng không giống với những bảo vệ mà công ty bình thường mời, những người này có vẻ chuyên nghiệp và hung hãn hơn, bọn họ đều ít nhiều trải qua công ty động chân động tay cải tạo.
Tiêu Hòa nhìn Tiểu Viêm ở trong vòng vây một bên nhanh chóng né tránh đạn gây mê, một bên đánh chết chó ngao Tây Tạng, có chút thở không nổi.
Tiểu Viêm như vậy, hắn từng nhìn thấy qua một lần. Tại trên đài đấu quyền anh ngầm hồi ấy, nhưng khác biệt là lần đó không có huyết tinh.
Vài cái xác chó rơi rớt xung quanh Tiểu Viêm, máu tươi đầy đất, còn có một ít nội tạng. Tử trạng của mấy con chó này thực thảm, có con không còn đầu, có con bị xé nát bụng, có con bị xẻ thành hai nửa, mà con còn lại chỉ còn là một đống thịt máu me nhầy nhụa. Mấy con chó này cũng không phải nguyên nhân thực sự khiến cho Viêm Chuyên bị triền quấn, nhãn lực của Tiêu Hòa nhìn không tới, xen lẫn giữa mấy con chó hung mãnh còn có một cái bóng đang tấn công thần tốc, sự đánh lén của hắn mới là nguyên nhân chủ yếu khiến cho Viêm Chuyên lọt vào vòng vây.
Viêm Chuyên càng đánh càng giận. Nếu không phải vì còn chưa cứu được cái tên tiểu nhân kia, hắn sớm đã phóng xuất ra toàn bộ năng lượng, biến toàn bộ đám ruồi bọ chán ghét này thành than.
Cơ thể vị thành niên chết tiệt! Con chuột chết tiệt! Tiêu Hòa chết…
Tiêu Hòa?!
Viêm Chuyên thấy được hắn.
Tại sao hắn lại ở đây?
Kẻ bên cạnh muốn làm gì hắn?
Dừng tay!
Tiêu Hòa phát hiện Viêm Chuyên đang đối mặt với ánh mắt của hắn, sửng sốt một chút.
Bên tai có thứ gì đó lạnh lẽo tới gần, vừa quay đầu liền nhìn thấy một con dao găm sáng bóng đâm về phía cổ hắn.
“Ngao ──!"
Tiếng rống của mãnh thú vang lên, Đỗ Vệ hưng phấn nhếch môi. Hắn thành công!
Eo phía sau tê rần, có cái gì đánh trúng y. Ngay trong tích tắc phân tâm khi nhìn thấy Tiêu Hòa, y bị người đánh lén.
Nhưng mà Viêm Chuyên vẫn bổ nhào ra ngoài.
Người đàn ông mặc đồng phục cảnh vệ, bề ngoài không hề thu hút vừa lòng nở nụ cười. Hắn biết mình bắn trúng.
Hắn một mực chờ cơ hội, nhưng mà người nọ phòng thủ nghiêm mật đến đáng sợ. Nhiều người vây quanh nổ súng như vậy mà vẫn không thể bắn trúng, tốc độ của người nọ đã đến trình độ mắt thường không thể theo kịp.
Nhưng mà có người vừa rồi giúp hắn tạo ra cơ hội, quả nhiên cũng giống hệt như người đó nói với hắn. Nhân loại kia khiến cho kẻ hoàn toàn kín kẽ như vậy cũng xuất hiện sơ hở.
A, chúng ta cứ chờ cho dược hiệu phát tác đi. Chờ đợi có đôi khi cũng là một chuyện tình tuyệt vời đó chứ.
Thời điểm Viêm Chuyên bổ nhào qua, Đỗ Vệ liền một phen kéo lấy cổ Tiêu Hòa, nhanh chóng lùi về phía sau.
Vài người lập tức bổ khuyết khe hở vừa rồi, cùng nhau nổ súng về phía Viêm Chuyên đang lăng không đánh tới.
Những người này không phải là người của công ty CED, bọn họ là cứu viện mà Đỗ Vệ chính mình mang tới. Những người này hiển nhiên là mạnh hơn rất nhiều so với đám cảnh vệ ở CED.
Phía sau đám chó ngao Tây Tạng chưa chết cũng theo đó cùng nhau đánh úp về phía sau lưng Viêm Chuyên.
E097 lại càng vung trảo tập kích vào gáy Viêm Chuyên.
Nhất thời, Viêm Chuyên lâm vào bát phương mai phục. Trước sau trái phải đều là địch nhân, người phải cứu thì lại bị kèm hai bên, hiện tại đã chìm vào đám người nhìn không thấy nhân ảnh.
“Ngao ──!"
Tiếng rống đáng sợ, trời sinh uy áp, khiến cho gien vùi lấp ở nơi sâu nhất của mọi sinh vật ở đây đều sợ hãi. Nhưng mà lúc này đã không thể thối lui được nữa rồi.
“Tao thao! Hóa ra là mày!"
Tiêu Hòa bị Đỗ Vệ túm há to mồm trợn trừng mắt bạo xuất một tiếng rống to, lại mặc kệ lưỡi dao sắc bén đang kề ở cổ, liều mạng giãy dụa.
Đỗ Vệ kinh hãi, vô thức buông lỏng lực đạo ở cổ tay, lại bị Tiêu Hòa vùng ra khỏi khống chế. Tới khi kịp phản ứng, Tiêu Hòa đã ba chân bốn cẳng chạy trốn thật xa.
Ngoài hai người Tiêu, Đỗ, mọi sinh vật ở đây gần như toàn bộ đông cứng lại trong nháy mắt, bao gồm cả Lý giáo sư vội vàng đuổi tới vừa vặn trông thấy một màn như vậy.
Viêm Chuyên biến thân.
Ở trước mặt mọi người, thiếu niên cao lớn vừa lao nhanh trên không trung đột nhiên quần áo nứt toác, biến thành một con mãnh thú siêu cấp dài ước chừng hai mét!
Nghe thấy tiếng hổ gầm, chân tất cả mọi người đều mềm nhũn.
Tiêu Hòa cũng không biết mình tại sao lại muốn bỏ chạy, toàn bộ hành vi đều hình thành trong vô thức. Trong nháy mắt mọi người mất đi năng lực hành động đó, hắn lao đi mạnh mẽ nhất. Trong đầu chưa nghĩ được bất cứ thứ gì, chỉ muốn cách con dã thú này càng xa càng tốt.
“Bắt lấy cậu ta!"
Rất không may, Tiêu Hòa vừa vặn lao tới trước mặt Lý giáo sư, Lý giáo sư khôi phục thần trí vung tay lên, E055 bên người kéo một cái lập tức đem Tiêu Hòa đang chạy băng băng tóm lại đến trên mặt đất, lập tức dùng thừng nilon trói hai tay của hắn lại đằng sau rồi thắt nút.
“Giáo sư, đi nhanh lên!" E025 đang canh giữ bên cạnh đột nhiên kêu to.
Lý giáo sư quay đầu lại.
“A ──!" Tiếng kêu thảm thiết trước khi chết vang lên ở đại sảnh.
Trời ạ! Chỉ trong vài khắc này, đại sảnh đã trở thành Tu La Địa Ngục.
Viêm Chuyên đã biến thân biết chính mình trúng ám toán, dược vật trong thân thể khiến cho y bắt đầu không thể khống chế dục vọng nguyên thủy nhất của chính mình. Toàn bộ sinh vật ngăn trở y đều biến thành từng mảnh huyết nhục dưới răng nanh sắc nhọn!
Xổ ruột phá bụng, thân thể văng tứ tung, chỉ cần kẻ nào ngăn trở ở trước mặt y đều trở thành vật hy sinh tươi sống.
Người kia đâu rồi? Người kia ở nơi nào ──!
Y chưa bao giờ cần người kia như thế, chưa bao giờ muốn đẩy ngã người kia ép xuống hạ thân của mình đến vậy!
E097 lảng vảng gây rối xung quanh Viêm Chuyên thoát không kịp, bị một trảo chụp thành đống thịt nhão.
Chết tiệt, đừng có chặn đường ta!
Đủ loại mùi giao tạp cùng một chỗ, nhưng mà chỉ có hương vị kia kích thích được y, y muốn…!
“Ngao ──!" Mấy con chó ngao Tây Tạng còn sót lại lùi sang một bên phát ra tiếng hú thảm thiết, nhưng mà vẫn không đào thoát được kết cục bị xé thành mảnh nhỏ.
"Quái vật! Quái vật a ──!"
“Cứu mạng ──!"
Nhân loại bình thường nào chứng kiến cũng đều vô pháp tiếp thụ loại cảnh tượng siêu việt so với hiện thực này.
Y nhìn thấy hắn, hắn ở nơi này!
Lý giáo sư mắt thấy con mãnh thú chẳng biết tại sao đột nhiên biến thân kia lại đang nhào về phía hắn bên này, sợ tới mức vừa chạy vừa gào to vào bộ đàm: “Phóng gas thôi miên! Mau! Mau!"
Mỹ nữ Latin nhận được tin tức không dám do dự, tuy rằng cô không nhìn thấy đại sảnh đã xảy ra chuyện gì, nhưng những tiếng kêu thảm thiết truyền tới từ trong bộ đàm đã khiến cho cô ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này.
“Phóng thích gas thôi miên về hướng đại sảnh! Mau!"
Người nhận được mệnh lệnh lập tức hành động.
Tác giả :
Dịch Nhân Bắc