Dư Sinh Vi Kỳ
Chương 71
Tâm trạng hạ xuống đột nhiên nghênh đón kinh hỉ. Hơi thở thiêu đốt của Lâm Tiễn phả vào vành tai nhạy cảm của Tiêu Uyển Thanh, Tiêu Uyển Thanh cảm thấy kϊƈɦ động đến mức từng sợi lông trêи cơ thể nàng như cuốn theo Lâm Tiễn. Gió nóng thổi nhẹ bên tai không chịu nổi.
Cánh tay mảnh khảnh của Lâm Tiễn ôm chặt lấy eo nàng giống như không phải eo, mà là trái tim đang nhảy múa mãnh liệt không thể kiểm soát.
Tiêu Uyển Thanh không khỏi có chút mềm lòng. Nhưng nàng cảnh giác nhớ đến bổn phận của mình: Không được, nàng không nên để Lâm Tiễn phát hiện ra nàng bất thường, cảm xúc của nàng không thể ảnh hưởng đến Lâm Tiễn, còn khiến Lâm Tiễn sợ hãi.
Nàng nắm chặt hai bàn tay rơi xuống hai bên, cố gắng hết sức ổn định giọng nói đang run rẩy vì bị Lâm Tiễn vô tình trêu chọc, nàng nhẹ nhàng đẩy Lâm Tiễn ra, nói: "Tiễn Tiễn, đừng nháo ..." Rốt cuộc, vẫn là có chút không ổn định.
Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại Lâm Tiễn chưa từng nghe bao giờ, thậm chí còn có phần mê hoặc. Nghe đến làm trái tim của Lâm Tiễn đập loạn xạ.
Thực mê người ...
Đại não Lâm Tiễn phát ngốc nóng lên, đột nhiên cô muốn ôm Tiêu Uyển Thanh chặt hơn một chút, muốn nghe nàng nói với ngữ khí như vậy, gọi "Tiễn Tiễn" mê hoặc như vậy.
Lúc cô định buông túi thức ăn nóng hổi trong tay, đang muốn ôm người vào lòng thì ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Lâm Tiễn đột nhiên chấn kinh.
Suýt nữa thì cô muốn làm chuyện để bản thân không còn là người có chừng mực.
Lâm Tiễn vội vàng thả bàn tay đang ôm lấy eo của Tiêu Uyển Thanh, lùi lại một chút, xoay người đứng cạnh nàng, nhanh chóng nở nụ cười có chút xấu hổ.
Tiêu Uyển Thanh vẫn còn thất thần, không nhận thấy Lâm Tiễn bất thường. Trong mắt nhu hòa hơn bình thường, khiến nàng không dám nhìn thẳng vào Lâm Tiễn, vì sợ sẽ tiết lộ dù chỉ một chút suy nghĩ của nàng về cô.
Nàng biết tai mình lúc này hẳn rất đỏ, có lẽ mặt nàng cũng đỏ bừng.
Giả vờ bình tĩnh, Tiêu Uyển Thanh bước nhanh đến ghế sô pha ngồi xuống, vừa đi vừa vén tóc sau tai xuống, che lỗ tai đang nóng. Sau đó, nàng bình tĩnh lại, hắng giọng như không nhận ra được, cong môi, nheo mắt nói với Lâm Tiễn với ngữ khí ấm áp: “Ngồi đi." Sau đó, nàng bình tĩnh đáp lại tiếng gõ cửa bên ngoài: “Vào đi".
Lâm Tiễn nuốt nước bọt, hít một hơi thật sâu cố gắng quên nó đi, chỉ sau đó, "Tiễn Tiễn, đừng nháo..." của Tiêu Uyển Thanh mới vang lên bên tai cô. Cô không biết tại sao vào lúc đó, cô cảm thấy lòng mình nóng như lửa đốt, khiến cô mất đi lý trí mà cô luôn tự hào, như ma xui quỷ khiến, chỉ muốn nghe lời mê hoặc nhẹ nhàng như thế.
Cô từ từ bình tĩnh lại, đi đến ghế sô pha đối diện với Tiêu Uyển Thanh rồi ngồi xuống, lặng lẽ lấy thức ăn nóng hổi đang cầm trêи tay từ trong túi ra, trải từng hộp từng hộp trêи bàn.
Ngoài cửa, theo phản ứng của Tiêu Uyển Thanh, bước vào là một cô gái 25 tuổi có khuôn mặt tròn, hỏi Tiêu Uyển Thanh: “Chủ biên, em ăn xong thì lên đây, Tiểu Kha vẫn đang ở trong phòng ăn, nói là nhắn tin cho chị mà chị không trả lời. Nàng bảo em hỏi chị có cần mang cơm lên không?"
Tiêu Uyển Thanh khẽ mỉm cười, lắc đầu nói: “Để Tiểu Kha ăn đi, không cần đâu." Ánh mắt nàng rơi vào thức ăn mà Lâm Tiễn bày ra, ngữ khí cưng chiều: "Nữ hài nhà tôi đến đưa cơm cho tôi rồi."
Lâm Tiễn đang tháo đôi đũa dùng một lần để mang đi, nghe thấy từ "Nữ hài nhà tôi", cô đưa tay di chuyển, trong lòng trào dâng cảm giác ngọt ngào, khóe môi bất giác cong lên.
Người ngoài cửa vốn đang bàn tán xôn xao, lập tức tò mò nhìn về phía Lâm Tiễn đang đối diện Tiêu Uyển Thanh, chợt nhận ra: “Ồ, em nhớ tiểu mỹ nhân này, chủ biên có đưa nàng đến đây một lần." Cô thấy không phải giờ làm việc, Tiêu Uyển Thanh vẫn luôn hòa nhã, không khỏi háo hức hỏi thăm: "Lần trước chúng ta thầm đoán, có phải là em gái của chủ biên không? Trông nàng đẹp như chủ biên vậy a! Gien của gia đình chị tốt như vậy sao?"
Tiêu Uyển Thanh liếc nhìn Lâm Tiễn, nàng rất ít nghĩ đến việc xem xét người khác, nàng trêu chọc đối phương: "Em đừng nói dối tôi. Về phần riêng tư em không phải đều đoán là con gái tôi sao? Còn rất nhiều phiên bản như phiên bản xấu xa nhất là tôi trở thành mẹ kế, Lâm Tiễn là con gái không ruột thịt của tôi".
Đối với những phụ nữ độc thân lớn tuổi, ở vị trí cao, chắc chắn sẽ luôn có những suy đoán không thể giải thích được, Tiêu Uyển Thanh luôn tai này lọt tai kia nghĩ đó là chuyện tất nhiên. Trợ lý Tiểu Kha của nàng đã ở bên nàng hai ba năm, quan hệ rất tốt, đôi khi nghe được vài câu chuyện phiếm, nàng ấy còn tức giận hơn cả nàng.
Khi người bên ngoài nghe thấy câu nói đùa của Tiêu Uyển Thanh, sắc mặt thay đổi rồi im lặng, liên tục phủ nhận với lương tâm cắn rứt: “Không, không có." Càng nói càng nhỏ, cuối cùng giải thích: “Chủ biên, em thực sự không có". Cô thật sự chỉ là người nghe lời đàm tiếu, có điều trong lời nói Tiêu Uyển Thanh muốn nhắc nhở an phận, cô lại là phó tổng biên tập chưa từng được thăng chức.
Tiêu Uyển Thanh thực sự không để ý, nàng cười hiền hậu nói với đối phương: "Tôi biết, tôi đùa thôi. Đáp án chính xác nàng là cháu gái tôi, em đừng đoán sai hướng."
Đối phương không dám nói gì thêm, gật đầu, nhanh chóng tìm đề tài, như trút được gánh nặng mà chạy đi.
Lâm Tiễn nâng má lên thích thú nhìn Tiêu Uyển Thanh, khóe môi càng hằn sâu hơn. Nữ nhân này có bao nhiêu mê người a.
Cô đẩy cơm và đôi đũa đã tháo đến trước mặt Tiêu Uyển Thanh, nói đùa: "Hóa ra Tiêu a di của chúng ta không dễ bị bắt nạt."
Tiêu Uyển Thanh nhìn ánh mắt có ý trêu chọc của cô, cầm đũa lên, không khỏi xấu hổ nói: "Trông dì giống như dễ bắt nạt sao?"
Lâm Tiễn cười khúc khích, không sợ hãi gật đầu, lớn tiếng nói: “Ân, dễ bắt nạt!" Mặt khác, cô khoa trương che đầu, giống như sợ bị Tiêu Uyển Thanh gõ.
Tiêu Uyển Thanh bị cô chọc cười "Xùy" một tiếng, xấu hổ mang theo oán giận nói : "Không biết lớn nhỏ!"
Nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh cười đến vui vẻ, Lâm Tiễn hiển nhiên không khỏi vui vẻ. Cô đặt bàn tay đang bảo hộ đầu xuống, giảm bớt đùa giỡn, nhẹ giọng, cô quan tâm đến Tiêu Uyển Thanh nói: "Buổi trưa sao dì không đi ăn cơm? Nếu con không đến, có phải buổi trưa dì không muốn ăn cơm hay không?"
Đôi mắt cô sáng ngời, Tiêu Uyển Thanh nhìn cô một cái, sau đó nhanh chóng cúi đầu, ánh mắt rơi vào thức ăn trêи bàn.
Nàng lương tâm cắn rứt mà phủ nhận, "Không, chỉ là công việc đang làm có một chút chưa hoàn thành. Dì làm xong sẽ đi ăn."
Lâm Tiễn không tin, cô đặt một bát súp nhỏ cho Tiêu Uyển Thanh, ậm ừ: "Không được, học sinh Tiêu có ý thức không tốt, xem ra về sao Lâm lão sư ta đây phải đến kiểm tra đột xuất mới được."
Tiêu Uyển Thanh nhấp một ngụm canh nóng. Nghe thấy cách xưng hô của Lâm Tiễn dành cho nàng, tim nàng như bị lông vũ cào nhẹ liền ngứa ngáy. Nàng muốn giữ thể diện bổn phận trưởng bối của mình phản kϊƈɦ lại Lâm Tiễn, nhưng rốt cuộc không thể sánh được với niềm vui ngọt ngào dâng lên trong lòng mình.
Cuối cùng, nàng chỉ yếu ớt đổi chủ đề nói với Lâm Tiễn: "Mau ăn đi, sắp nguội rồi."
Ăn trưa xong thì đã muộn. Tiêu Uyển Thanh biết rõ lịch trình của Lâm Tiễn, biết cô sẽ có năm hoặc sáu lớp học, đưa Lâm Tiễn ngồi trêи giường gấp trong phòng làm việc của nàng, ân cần nói: "Tiễn Tiễn, bây giờ về nhà nghỉ ngơi cũng muộn, trực tiếp đến lớp cũng còn quá sớm, con ở đây nghỉ ngơi một lúc đi. Khi nào đến giờ dì sẽ gọi con dậy, được không?"
Lâm Tiễn nhớ lần trước nghỉ ngơi một mình, cô liền không đồng ý, cô hỏi Tiêu Uyển Thanh, "Tiêu a di, còn dì?"
Tiêu Uyển Thanh đứng ở cửa, lãnh đạm nói: "Dì tiếp tục làm việc."
Lâm Tiễn liền chu môi, hiển nhiên không vui mà cự tuyệt: “Vậy thì con sẽ trực tiếp đi học." Cô nói vậy, nhưng thân thể lại không có một chút động đậy muốn đứng dậy.
Tiêu Uyển Thanh không nghi ngờ, cũng không có phản ứng cô không vui, khó hiểu nói: "Làm sao vậy?"
Lâm Tiễn vươn tay nắm lấy tay Tiêu Uyển Thanh, ngẩng đầu lên nghiêm túc hỏi nàng, “Tại sao chúng ta không thể nghỉ trưa cùng nhau?" Cô dừng lại, hạ mắt xuống giải thích, “Con một mình nghỉ trưa, làm hại dì không được nghỉ ngơi, con sẽ cảm thấy rất có lỗi a. Con sẽ đi học, Tiêu a di phải nghỉ ngơi thật tốt." Vừa nói, cô vừa nhấc nhẹ nửa người trêи lên, như sắp đứng dậy. Trong lúc hành động, cô không nhịn được mở nhẹ cái miệng nhỏ nhắn, lấy tay che lại, ngáp một cái thật buồn ngủ.
Tiêu Uyển Thanh nhìn mái đầu rũ xuống của cô, đau lòng lại mềm lòng chiếm lấy trái tim nàng. Nàng không nhịn được vươn tay ấn cô xuống, âu yếm sờ sờ mái tóc đen trêи lưng cô, nhẹ nhàng thỏa hiệp: "Là dì không suy xét chu đáo. Nếu con ngủ, dì cũng ngủ. Chúng ta cùng nghỉ trưa đi, được không?"
Lâm Tiễn liền ngẩng đầu lên nhìn nàng với đôi mắt sáng ngời. Sau một giây, cô cười toe toét lộ ra nụ cười mãn nguyện.
Hai người nằm cạnh nhau ở khoảng cách xa trêи chiếc giường này là quá hẹp. Tiêu Uyển Thanh nhìn đôi mắt trong veo của Lâm Tiễn đang nhìn thẳng vào mình, nàng bắt đầu hối hận.
Đôi mắt của nữ hài thật ... động lòng người.
Tiếng hít thở của Lẫm Tiễn như ở ngay bên tai, có thể nghe rõ ràng. Tiêu Uyển Thanh biết nếu nàng quay mặt đi, khuôn mặt của Lâm Tiễn sẽ chỉ cách mình vài cen ti mét.
Nàng nhắm mắt lại, thận trọng, bình tĩnh nâng người lên, muốn tiến đến mép giường, kéo ra khoảng cách với Lâm Tiễn.
Trong khi không kịp phòng bị, Lâm Tiễn đột ngột cuộn người lại, vươn cánh tay dài ra, nắm lấy eo Tiêu Uyển Thanh, vùi mặt vào cổ nàng.
Trong vòng tay của Tiêu Uyển Thanh, cô cười nói: "Tiêu a di, dì sắp ngã rồi."
Tiêu Uyển Thanh nhất thời bất động, vô thức nín thở không dám hô hấp.
Bởi vì nàng phát hiện ra ... nhịp tim của nàng thực sự rất lớn.
Nàng cắn chặt môi, sợ Lâm Tiễn nghe thấy.
Nàng không biết Lâm Tiễn đang được chôn trong vòng tay của nàng, cũng có nhịp tim giống như của nàng vậy. Cho nên nàng không nhận thấy nhịp tim gấp gáp cùng hỗn loạn không chỉ của riêng nàng.
Một lúc lâu sau, Lâm Tiễn nhẹ giọng hỏi nàng: "Tiêu a di, bài kiểm tra của con được 100 điểm, con có thể xin thưởng không?"
Tiêu Uyển Thanh được cô ôm lấy, từ từ mềm đi. Nàng không nhịn được vươn tay ra ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nói: "Ân. Con muốn phần thưởng gì?"
Lâm Tiễn ấn vào xương quai xanh của Tiêu Uyển Thanh, nhỏ nhẹ nói: “ Muốn dì hẹn hò với con."
Tiêu Uyển Thanh không có cảm giác gì, nghe lời cô gái nói, nhịp tim như lỡ nhịp.
Cái từ hẹn hò thực sự ... dễ dàng làm người ta miên man bất định.
Hoặc cũng có thể, chỉ là nàng dễ phải lòng, dễ dàng tự mình đa tình sinh ra ảo giác. Nàng tự cười trong lòng.
Một lúc lâu sau, nàng vỗ nhẹ vào lưng nữ hài, nở nụ cười ấm áp nói: "Được. Mau ngủ đi, buổi chiều tốt lành."
Hơi thở của nữ hài cuối cùng cũng từ từ dịu lại trong vòng tay nàng, từng chút một vững vàng.
Tiêu Uyển Thanh thở dài một hơi, cúi đầu xuống, dùng cằm nhẹ nhàng cọ cọ đầu Lâm Tiễn. Dưới đáy mắt, cất giấu những thứ mà lúc tỉnh Lâm Tiễn chưa bao giờ nhìn thấy, nóng rực mềm mại cùng lưu luyến nhu tình.
Nàng nghĩ: Cứ như vậy là tốt rồi.
Như vậy liền tốt.
Lâm Tiễn không cần biết, cũng không nên biết.
Yêu là chuyện của hai người.
Tình yêu thầm kín nhưng chỉ một người có thể trọn vẹn.
Nàng chỉ cần Lâm Tiễn đi trêи con đường bình thường của cô một cách bình yên, vui vẻ và hạnh phúc.
Như vậy, lương tâm nàng sẽ không cắn rứt, cũng không thẹn với lòng.
Cánh tay mảnh khảnh của Lâm Tiễn ôm chặt lấy eo nàng giống như không phải eo, mà là trái tim đang nhảy múa mãnh liệt không thể kiểm soát.
Tiêu Uyển Thanh không khỏi có chút mềm lòng. Nhưng nàng cảnh giác nhớ đến bổn phận của mình: Không được, nàng không nên để Lâm Tiễn phát hiện ra nàng bất thường, cảm xúc của nàng không thể ảnh hưởng đến Lâm Tiễn, còn khiến Lâm Tiễn sợ hãi.
Nàng nắm chặt hai bàn tay rơi xuống hai bên, cố gắng hết sức ổn định giọng nói đang run rẩy vì bị Lâm Tiễn vô tình trêu chọc, nàng nhẹ nhàng đẩy Lâm Tiễn ra, nói: "Tiễn Tiễn, đừng nháo ..." Rốt cuộc, vẫn là có chút không ổn định.
Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại Lâm Tiễn chưa từng nghe bao giờ, thậm chí còn có phần mê hoặc. Nghe đến làm trái tim của Lâm Tiễn đập loạn xạ.
Thực mê người ...
Đại não Lâm Tiễn phát ngốc nóng lên, đột nhiên cô muốn ôm Tiêu Uyển Thanh chặt hơn một chút, muốn nghe nàng nói với ngữ khí như vậy, gọi "Tiễn Tiễn" mê hoặc như vậy.
Lúc cô định buông túi thức ăn nóng hổi trong tay, đang muốn ôm người vào lòng thì ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Lâm Tiễn đột nhiên chấn kinh.
Suýt nữa thì cô muốn làm chuyện để bản thân không còn là người có chừng mực.
Lâm Tiễn vội vàng thả bàn tay đang ôm lấy eo của Tiêu Uyển Thanh, lùi lại một chút, xoay người đứng cạnh nàng, nhanh chóng nở nụ cười có chút xấu hổ.
Tiêu Uyển Thanh vẫn còn thất thần, không nhận thấy Lâm Tiễn bất thường. Trong mắt nhu hòa hơn bình thường, khiến nàng không dám nhìn thẳng vào Lâm Tiễn, vì sợ sẽ tiết lộ dù chỉ một chút suy nghĩ của nàng về cô.
Nàng biết tai mình lúc này hẳn rất đỏ, có lẽ mặt nàng cũng đỏ bừng.
Giả vờ bình tĩnh, Tiêu Uyển Thanh bước nhanh đến ghế sô pha ngồi xuống, vừa đi vừa vén tóc sau tai xuống, che lỗ tai đang nóng. Sau đó, nàng bình tĩnh lại, hắng giọng như không nhận ra được, cong môi, nheo mắt nói với Lâm Tiễn với ngữ khí ấm áp: “Ngồi đi." Sau đó, nàng bình tĩnh đáp lại tiếng gõ cửa bên ngoài: “Vào đi".
Lâm Tiễn nuốt nước bọt, hít một hơi thật sâu cố gắng quên nó đi, chỉ sau đó, "Tiễn Tiễn, đừng nháo..." của Tiêu Uyển Thanh mới vang lên bên tai cô. Cô không biết tại sao vào lúc đó, cô cảm thấy lòng mình nóng như lửa đốt, khiến cô mất đi lý trí mà cô luôn tự hào, như ma xui quỷ khiến, chỉ muốn nghe lời mê hoặc nhẹ nhàng như thế.
Cô từ từ bình tĩnh lại, đi đến ghế sô pha đối diện với Tiêu Uyển Thanh rồi ngồi xuống, lặng lẽ lấy thức ăn nóng hổi đang cầm trêи tay từ trong túi ra, trải từng hộp từng hộp trêи bàn.
Ngoài cửa, theo phản ứng của Tiêu Uyển Thanh, bước vào là một cô gái 25 tuổi có khuôn mặt tròn, hỏi Tiêu Uyển Thanh: “Chủ biên, em ăn xong thì lên đây, Tiểu Kha vẫn đang ở trong phòng ăn, nói là nhắn tin cho chị mà chị không trả lời. Nàng bảo em hỏi chị có cần mang cơm lên không?"
Tiêu Uyển Thanh khẽ mỉm cười, lắc đầu nói: “Để Tiểu Kha ăn đi, không cần đâu." Ánh mắt nàng rơi vào thức ăn mà Lâm Tiễn bày ra, ngữ khí cưng chiều: "Nữ hài nhà tôi đến đưa cơm cho tôi rồi."
Lâm Tiễn đang tháo đôi đũa dùng một lần để mang đi, nghe thấy từ "Nữ hài nhà tôi", cô đưa tay di chuyển, trong lòng trào dâng cảm giác ngọt ngào, khóe môi bất giác cong lên.
Người ngoài cửa vốn đang bàn tán xôn xao, lập tức tò mò nhìn về phía Lâm Tiễn đang đối diện Tiêu Uyển Thanh, chợt nhận ra: “Ồ, em nhớ tiểu mỹ nhân này, chủ biên có đưa nàng đến đây một lần." Cô thấy không phải giờ làm việc, Tiêu Uyển Thanh vẫn luôn hòa nhã, không khỏi háo hức hỏi thăm: "Lần trước chúng ta thầm đoán, có phải là em gái của chủ biên không? Trông nàng đẹp như chủ biên vậy a! Gien của gia đình chị tốt như vậy sao?"
Tiêu Uyển Thanh liếc nhìn Lâm Tiễn, nàng rất ít nghĩ đến việc xem xét người khác, nàng trêu chọc đối phương: "Em đừng nói dối tôi. Về phần riêng tư em không phải đều đoán là con gái tôi sao? Còn rất nhiều phiên bản như phiên bản xấu xa nhất là tôi trở thành mẹ kế, Lâm Tiễn là con gái không ruột thịt của tôi".
Đối với những phụ nữ độc thân lớn tuổi, ở vị trí cao, chắc chắn sẽ luôn có những suy đoán không thể giải thích được, Tiêu Uyển Thanh luôn tai này lọt tai kia nghĩ đó là chuyện tất nhiên. Trợ lý Tiểu Kha của nàng đã ở bên nàng hai ba năm, quan hệ rất tốt, đôi khi nghe được vài câu chuyện phiếm, nàng ấy còn tức giận hơn cả nàng.
Khi người bên ngoài nghe thấy câu nói đùa của Tiêu Uyển Thanh, sắc mặt thay đổi rồi im lặng, liên tục phủ nhận với lương tâm cắn rứt: “Không, không có." Càng nói càng nhỏ, cuối cùng giải thích: “Chủ biên, em thực sự không có". Cô thật sự chỉ là người nghe lời đàm tiếu, có điều trong lời nói Tiêu Uyển Thanh muốn nhắc nhở an phận, cô lại là phó tổng biên tập chưa từng được thăng chức.
Tiêu Uyển Thanh thực sự không để ý, nàng cười hiền hậu nói với đối phương: "Tôi biết, tôi đùa thôi. Đáp án chính xác nàng là cháu gái tôi, em đừng đoán sai hướng."
Đối phương không dám nói gì thêm, gật đầu, nhanh chóng tìm đề tài, như trút được gánh nặng mà chạy đi.
Lâm Tiễn nâng má lên thích thú nhìn Tiêu Uyển Thanh, khóe môi càng hằn sâu hơn. Nữ nhân này có bao nhiêu mê người a.
Cô đẩy cơm và đôi đũa đã tháo đến trước mặt Tiêu Uyển Thanh, nói đùa: "Hóa ra Tiêu a di của chúng ta không dễ bị bắt nạt."
Tiêu Uyển Thanh nhìn ánh mắt có ý trêu chọc của cô, cầm đũa lên, không khỏi xấu hổ nói: "Trông dì giống như dễ bắt nạt sao?"
Lâm Tiễn cười khúc khích, không sợ hãi gật đầu, lớn tiếng nói: “Ân, dễ bắt nạt!" Mặt khác, cô khoa trương che đầu, giống như sợ bị Tiêu Uyển Thanh gõ.
Tiêu Uyển Thanh bị cô chọc cười "Xùy" một tiếng, xấu hổ mang theo oán giận nói : "Không biết lớn nhỏ!"
Nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh cười đến vui vẻ, Lâm Tiễn hiển nhiên không khỏi vui vẻ. Cô đặt bàn tay đang bảo hộ đầu xuống, giảm bớt đùa giỡn, nhẹ giọng, cô quan tâm đến Tiêu Uyển Thanh nói: "Buổi trưa sao dì không đi ăn cơm? Nếu con không đến, có phải buổi trưa dì không muốn ăn cơm hay không?"
Đôi mắt cô sáng ngời, Tiêu Uyển Thanh nhìn cô một cái, sau đó nhanh chóng cúi đầu, ánh mắt rơi vào thức ăn trêи bàn.
Nàng lương tâm cắn rứt mà phủ nhận, "Không, chỉ là công việc đang làm có một chút chưa hoàn thành. Dì làm xong sẽ đi ăn."
Lâm Tiễn không tin, cô đặt một bát súp nhỏ cho Tiêu Uyển Thanh, ậm ừ: "Không được, học sinh Tiêu có ý thức không tốt, xem ra về sao Lâm lão sư ta đây phải đến kiểm tra đột xuất mới được."
Tiêu Uyển Thanh nhấp một ngụm canh nóng. Nghe thấy cách xưng hô của Lâm Tiễn dành cho nàng, tim nàng như bị lông vũ cào nhẹ liền ngứa ngáy. Nàng muốn giữ thể diện bổn phận trưởng bối của mình phản kϊƈɦ lại Lâm Tiễn, nhưng rốt cuộc không thể sánh được với niềm vui ngọt ngào dâng lên trong lòng mình.
Cuối cùng, nàng chỉ yếu ớt đổi chủ đề nói với Lâm Tiễn: "Mau ăn đi, sắp nguội rồi."
Ăn trưa xong thì đã muộn. Tiêu Uyển Thanh biết rõ lịch trình của Lâm Tiễn, biết cô sẽ có năm hoặc sáu lớp học, đưa Lâm Tiễn ngồi trêи giường gấp trong phòng làm việc của nàng, ân cần nói: "Tiễn Tiễn, bây giờ về nhà nghỉ ngơi cũng muộn, trực tiếp đến lớp cũng còn quá sớm, con ở đây nghỉ ngơi một lúc đi. Khi nào đến giờ dì sẽ gọi con dậy, được không?"
Lâm Tiễn nhớ lần trước nghỉ ngơi một mình, cô liền không đồng ý, cô hỏi Tiêu Uyển Thanh, "Tiêu a di, còn dì?"
Tiêu Uyển Thanh đứng ở cửa, lãnh đạm nói: "Dì tiếp tục làm việc."
Lâm Tiễn liền chu môi, hiển nhiên không vui mà cự tuyệt: “Vậy thì con sẽ trực tiếp đi học." Cô nói vậy, nhưng thân thể lại không có một chút động đậy muốn đứng dậy.
Tiêu Uyển Thanh không nghi ngờ, cũng không có phản ứng cô không vui, khó hiểu nói: "Làm sao vậy?"
Lâm Tiễn vươn tay nắm lấy tay Tiêu Uyển Thanh, ngẩng đầu lên nghiêm túc hỏi nàng, “Tại sao chúng ta không thể nghỉ trưa cùng nhau?" Cô dừng lại, hạ mắt xuống giải thích, “Con một mình nghỉ trưa, làm hại dì không được nghỉ ngơi, con sẽ cảm thấy rất có lỗi a. Con sẽ đi học, Tiêu a di phải nghỉ ngơi thật tốt." Vừa nói, cô vừa nhấc nhẹ nửa người trêи lên, như sắp đứng dậy. Trong lúc hành động, cô không nhịn được mở nhẹ cái miệng nhỏ nhắn, lấy tay che lại, ngáp một cái thật buồn ngủ.
Tiêu Uyển Thanh nhìn mái đầu rũ xuống của cô, đau lòng lại mềm lòng chiếm lấy trái tim nàng. Nàng không nhịn được vươn tay ấn cô xuống, âu yếm sờ sờ mái tóc đen trêи lưng cô, nhẹ nhàng thỏa hiệp: "Là dì không suy xét chu đáo. Nếu con ngủ, dì cũng ngủ. Chúng ta cùng nghỉ trưa đi, được không?"
Lâm Tiễn liền ngẩng đầu lên nhìn nàng với đôi mắt sáng ngời. Sau một giây, cô cười toe toét lộ ra nụ cười mãn nguyện.
Hai người nằm cạnh nhau ở khoảng cách xa trêи chiếc giường này là quá hẹp. Tiêu Uyển Thanh nhìn đôi mắt trong veo của Lâm Tiễn đang nhìn thẳng vào mình, nàng bắt đầu hối hận.
Đôi mắt của nữ hài thật ... động lòng người.
Tiếng hít thở của Lẫm Tiễn như ở ngay bên tai, có thể nghe rõ ràng. Tiêu Uyển Thanh biết nếu nàng quay mặt đi, khuôn mặt của Lâm Tiễn sẽ chỉ cách mình vài cen ti mét.
Nàng nhắm mắt lại, thận trọng, bình tĩnh nâng người lên, muốn tiến đến mép giường, kéo ra khoảng cách với Lâm Tiễn.
Trong khi không kịp phòng bị, Lâm Tiễn đột ngột cuộn người lại, vươn cánh tay dài ra, nắm lấy eo Tiêu Uyển Thanh, vùi mặt vào cổ nàng.
Trong vòng tay của Tiêu Uyển Thanh, cô cười nói: "Tiêu a di, dì sắp ngã rồi."
Tiêu Uyển Thanh nhất thời bất động, vô thức nín thở không dám hô hấp.
Bởi vì nàng phát hiện ra ... nhịp tim của nàng thực sự rất lớn.
Nàng cắn chặt môi, sợ Lâm Tiễn nghe thấy.
Nàng không biết Lâm Tiễn đang được chôn trong vòng tay của nàng, cũng có nhịp tim giống như của nàng vậy. Cho nên nàng không nhận thấy nhịp tim gấp gáp cùng hỗn loạn không chỉ của riêng nàng.
Một lúc lâu sau, Lâm Tiễn nhẹ giọng hỏi nàng: "Tiêu a di, bài kiểm tra của con được 100 điểm, con có thể xin thưởng không?"
Tiêu Uyển Thanh được cô ôm lấy, từ từ mềm đi. Nàng không nhịn được vươn tay ra ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nói: "Ân. Con muốn phần thưởng gì?"
Lâm Tiễn ấn vào xương quai xanh của Tiêu Uyển Thanh, nhỏ nhẹ nói: “ Muốn dì hẹn hò với con."
Tiêu Uyển Thanh không có cảm giác gì, nghe lời cô gái nói, nhịp tim như lỡ nhịp.
Cái từ hẹn hò thực sự ... dễ dàng làm người ta miên man bất định.
Hoặc cũng có thể, chỉ là nàng dễ phải lòng, dễ dàng tự mình đa tình sinh ra ảo giác. Nàng tự cười trong lòng.
Một lúc lâu sau, nàng vỗ nhẹ vào lưng nữ hài, nở nụ cười ấm áp nói: "Được. Mau ngủ đi, buổi chiều tốt lành."
Hơi thở của nữ hài cuối cùng cũng từ từ dịu lại trong vòng tay nàng, từng chút một vững vàng.
Tiêu Uyển Thanh thở dài một hơi, cúi đầu xuống, dùng cằm nhẹ nhàng cọ cọ đầu Lâm Tiễn. Dưới đáy mắt, cất giấu những thứ mà lúc tỉnh Lâm Tiễn chưa bao giờ nhìn thấy, nóng rực mềm mại cùng lưu luyến nhu tình.
Nàng nghĩ: Cứ như vậy là tốt rồi.
Như vậy liền tốt.
Lâm Tiễn không cần biết, cũng không nên biết.
Yêu là chuyện của hai người.
Tình yêu thầm kín nhưng chỉ một người có thể trọn vẹn.
Nàng chỉ cần Lâm Tiễn đi trêи con đường bình thường của cô một cách bình yên, vui vẻ và hạnh phúc.
Như vậy, lương tâm nàng sẽ không cắn rứt, cũng không thẹn với lòng.
Tác giả :
Mẫn Nhiên