Dư Sinh Vi Kỳ
Chương 34: (1): Ta muốn cùng người.
┬┴┬┴┤炎 Chương 34 (1) 炎├┬┴┬┴
Tiêu Uyển Thanh vốn xuất thân hệ Trung văn, thời điểm học văn học ngoại quốc năm thứ hai đại học, cô lại rất có hứng thú với văn học Nhật Bản. Hạ Mục Thấu Thạch (Natsume), có thể tính là một văn hào người Nhật cô tương đối quen thuộc. Lần đầu tiên nghe được giai thoại tỏ tình kinh điển này của hắn, Tiêu Uyển Thanh không hiểu được hết ý nghĩa, thậm chí còn cảm thấy có phần gượng ép. Mãi đến sau này, có một khoảng thời gian cô và Nhan Giai tạm thời ngăn cách, ban đêm đứng trước cửa sổ gọi điện cho nhau, lắng nghe bên tai lời thủ thỉ êm ái của người yêu, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm ôm lấy vầng trăng tròn như ngọc, trong lòng không khỏi tràn ngập nhu tình, mềm mại hướng người yêu thổ lộ: “Đêm nay ánh trăng thật đẹp!". Lúc đó cô mới hiểu ra, đây thật sự là một lời tỏ tình vô cùng kín đáo, sâu sắc cảm động lòng người. Ta muốn cùng người, san sẻ hết thảy những điều tốt đẹp nhất, san sẻ hết thảy cảnh sắc mỹ lệ nhất.
Câu nói êm tai là vậy mà giờ đây Tiêu Uyển Thanh lại nghe như sét đánh bên tai. Tâm loạn như ma, Tiêu Uyển Thanh không còn giữ nổi lớp mặt nạ trầm ổn thường ngày, nhất thờ lộ rõ thần sắc kinh ngạc.
Tuy nhiên rất nhanh cô liền ý thức thu lại vẻ hoảng hốt. Tay Tiêu Uyển Thanh nắm chặt ly kem, răng cắn chặt môi dưới, ánh mắt trầm mặc nhìn Lâm Tiễn.
Có lẽ Lâm Tiễn cũng không biết ý tứ sâu xa của câu nói này. Kỳ thực vừa nãy trêи đường đi, chính cô cũng thầm nghĩ ánh trăng đêm nay thật đẹp. Lâm Tiễn chỉ mới ngần này tuổi đầu, chưa hiểu hết thế sự, tâm tư lại trong sáng như vậy, làm sao có thể biết…
Huống hồ… huống hồ…
A… Không thể nào!
Quả nhiên, nữ hài không phụ sự kỳ vọng của cô.
Lâm Tiễn vừa nói dứt lời, im lặng vài giây liền tự nhiên thu tay về, cúi xuống nhìn chằm chằm ly kem trước mắt. Một lúc sau, nàng lại đưa tay múc một muỗng kem, lần này là trực tiếp đưa vào miệng mình. Ăn xong mấy muỗng kem, Lâm Tiễn ngẩng đầu lên nhìn trăng sáng, như người tỉnh mộng nói: “Hôm nay là mười sáu âm lịch nha! Quả nhiên là mười lăm trăng náu, mười sáu trăng tròn a…" Lâm Tiễn lúng búng một miệng ngậm đầy kem, nhưng Tiêu Uyển Thanh lại nghe thấy đặc biệt rõ ràng.
Khói sương theo hơi thở nàng nhịp nhàng phiêu tán, Lâm Tiễn mượn làn sương mỏng kia chớp vội đôi mắt, che giấu hốc mắt có chút ẩn ẩn ướt của mình.
Tiêu Uyển Thanh, xem ra thật sợ hãi a…
Nàng chật vật quay lưng lại, chỉ vào quầy hàng bán cá viên đặc sắc cách đó không xa, cố ý lên giọng, ngữ điệu thập phần hào hứng nói với Tiêu Uyển Thanh: “Tiêu a di, chúng ta ăn cái kia nha."
Nói xong, nàng vội vội vàng vàng, không đợi Tiêu Uyển Thanh trả lời, liền nhanh như chớp mà hướng quầy hàng kia chạy tới.
Tiêu Uyển Thanh nghe được Lâm Tiễn hồn nhiên tùy ý cảm thán “Mười sáu trăng tròn…", liền thoáng yên tâm. Cô tỉ mỉ quan sát biểu hiện ngây ngô của Lâm Tiễn hồi lâu, xác nhận đúng là nàng cái gì cũng không biết, cuối cùng mới triệt để giãn chân mày thở phào.
Cô nghĩ gì vậy chứ?
Nàng vẫn còn trẻ con a, mình rõ là ngớ ngẩn mà…
Ha ha…
Tiêu Uyển Thanh nhìn Lâm Tiễn hớn hở chạy đi, thân ảnh dần khuất vào biển người, một mặt bước nhanh theo sau nàng, một mặt kìm không được mà câu nhẹ khóe môi. Biểu hiện của cô đối với Lâm Tiễn là thập phần tín nhiệm cùng cưng chiều.
Lâm Tiễn chạy đi quá nhanh, trong lúc Tiêu Uyển Thanh còn chưa bắt kịp, nàng quẹt vội tay xoa xoa đôi mắt phiếm đỏ.
Hai người thong thả đi dạo ở Nam Lộ một hồi lâu, Lâm Tiễn vì hiếu kỳ mà ăn một bụng no tròn đầy quà vặt. Mãi tới gần 11 giờ, vì ngày mai Lâm Tiễn còn phải đi học sớm, Tiêu Uyển Thanh sợ nàng không dậy nổi liền uyển chuyển thúc giục một chút, Lâm Tiễn mới lưu luyến không nỡ mà rời bước trở về.
❅❅❅
Trêи đoạn đường về khuya đã buông, gió biển thốc vào người lạnh đến thấu xương, Tiêu Uyển Thanh nhất định không chịu thỏa hiệp để Lâm Tiễn đội mũ bảo hiểm cho mình. Cô hai tay ôm mũ, dịu dàng thương lượng với Lâm Tiễn: “Con đội mũ, dì nấp sau lưng con. Con giúp dì chắn gió, dì sẽ không bị lạnh, như vậy vẹn cả đôi bên có được không?"
Đôi mắt Lâm Tiễn đen láy nhìn Tiêu Uyển Thanh, bướng bỉnh không chịu gật đầu.
Tiêu Uyển Thanh nhìn Lâm Tiễn suy nghĩ một chút, thay đổi góc độ thuyết phục nàng: “Tiễn Tiễn, con xem. Nếu con ngã bệnh dì cũng sẽ rất vất vả, lần trước con còn nhớ không? Vậy nên con cũng phải hảo hảo chăm sóc cho mình biết không?"
Lâm Tiễn dĩ nhiên là nhớ rõ lần đó Tiêu Uyển Thanh trắng đêm không ngủ, chật vật trong mưa gió đi mua thuốc cho nàng. Rút cuộc nàng nhíu mày, nới lỏng một phần khẩu khí, nhưng vẫn không yên tâm dặn dò Tiêu Uyển Thanh: “Vậy dì nhất định phải nấp kín sau lưng con." Rồi như sực nhớ ra điều gì, Lâm Tiễn với tay sờ lên chiếc mũ len trêи đầu mình, vui vẻ như thể tìm ra châu báu: “Tiêu a di, dì giúp con cởi mũ len ra. Dì mang mũ này, ngồi nấp sau lưng con nha."
Tiêu Uyển Thanh ngơ ngác một chút, cầm mũ bảo hiểm treo lên tay lái, rồi nhẹ nhàng giúp Lâm Tiễn cởi mũ len xuống. Lâm Tiễn nhẹ nhàng đón lấy, tự tay đội mũ len cho Tiêu Uyển Thanh, mặc kệ cô phản ứng gì, tỉ mỉ buộc lại hai sợi dây len dài trêи mũ.
Gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Tiêu Uyển Thanh lấp ló trong chiếc mũ len to xụ, ngoài ý muốn lại lộ ra vẻ đặc biệt thanh tú. Cô không khỏi ngượng ngùng, nâng lên hai sợi dây len, xấu hổ thấp giọng hỏi Lâm Tiễn: “Nhìn dì như vậy có kì quái không?"
Hiếm khi nào mới thấy Tiêu Uyển Thanh bộ dáng ngây ngốc, thẹn thùng lại đáng yêu như vậy. Lâm Tiễn đưa đôi mắt sâu kín nhìn cô, bất giác dâng lên một loại tư vị khó nói, vừa yêu thích lại vừa đắng chát. Nàng khẽ chớp mắt để che giấu tâm trạng phức tạp của mình, vờ ra vẻ người lớn, nghiêm túc nói với Tiêu Uyển Thanh: “Không kì quái. Nghe lời con."
Tiêu Uyển Thanh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tiễn thập phần nghiêm túc, khẽ mỉm cười, mũ len trêи đầu cô trông có chút ngốc nghếch, nhưng thực sự cũng rất ấm áp. Cô nhấc chiếc mũ bảo hiểm treo trêи tay lái, nghiêm chỉnh đội cho Lâm Tiễn, khẽ vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ của nàng rồi mới cẩn thận kéo kiếng chắn gió xuống, bất đắc dĩ mà ôn nhu đáp ứng nàng: “Được, đều nghe lời con."
Hai người yên vị trêи xe rồi, Lâm Tiễn lần nữa bá đạo kéo tay Tiêu Uyển Thanh vòng qua eo nàng, đặt hai bàn tay của cô nằm gọn trong túi áo, ngoài miệng còn đốc thúc Tiêu Uyển Thanh: “Tiêu a di, dì ngồi gần thêm một chút nữa, cúi đầu xuống nấp sau lưng con."
Tiêu Uyển Thanh lặng im, để làm an lòng Lâm Tiễn, cô dung túng nghe lời nàng, nhất nhất làm theo.
Gió đêm thổi càng lúc càng lạnh, nhưng túi áo Lâm Tiễn lại rất ấm áp. Tiêu Uyển Thanh cúi đầu nấp sau lưng Lâm Tiễn, chóp mũi tựa hồ có thể nghe thấy thật gần hương thơm nhàn nhạt của nữ hài. Chẳng cầu mà gặp, Tiêu Uyển Thanh chính là rất thích loại hương vị này, nhàn nhạt, thanh mát, lại rất dễ chịu. Tiêu Uyển Thanh được khí tức này vây quanh, tinh tế phát hiện ra Lâm Tiễn ngồi phía trước có chút không yên tâm, nàng với tay giúp cô kéo túi áo lại cho kín, rồi mới tiếp tục ngồi thẳng lưng chạy xe. Một cỗ ấm áp từ trêи người Lâm Tiễn không ngừng truyền đến, nhẹ nhàng, thâm trầm phả vào lòng Tiêu Uyển Thanh.
❅❅❅
Trêи đường gần về đến tiểu khu, Tiêu Uyển Thanh suy nghĩ rồi quay sang hỏi Lâm Tiễn: “Tiễn Tiễn, thứ sáu này là sinh nhật tân lịch, con có dự định gì chưa? Nếu muốn tổ chức ăn mừng với bạn học, có cần dì chuẩn bị gì không?
“Con muốn dành ngày hôm đó với dì." Nữ hài thoáng chút ngập ngừng, có chút xấu hổ trả lời.
Tiêu Uyển Thanh sững sờ, núp sau lưng Lâm Tiễn, đôi mắt ngập tràn vẻ nhu ý sung sướиɠ.
Lâm Tiễn nhìn con đường tối đen trước mắt, hướng Tiêu Uyển Thanh cam đoan nói: “Con có thể không hẹn bạn bè đến cũng được. Chúng ta hai người ở nhà, thức ăn có thể ra ngoài mua, ăn uống xong con sẽ tự mình dọn dẹp." Lâm Tiễn rụt rè đề nghị, nàng không muốn mang đến cho Tiêu Uyển Thanh quá nhiều phiền phức.
Ngón tay Tiêu Uyển Thanh đặt trong túi áo Lâm Tiễn nhẹ nhàng chọc chọc hông nàng, mắng yêu: “Khờ khạo! Con nguyện ý cùng dì ăn mừng, dì vui còn không kịp." Nói rồi, cô suy nghĩ một chút liền sắp xếp thỏa đáng kế hoạch: “Ngày mai con hỏi qua bạn bè xem có ăn kiêng món nào không? Buổi tối chúng ta có thể ra ngoài mua trước một chút đồ ăn, con thấy thế nào?"
Lâm Tiễn muốn được ở bên cạnh Tiêu Uyển Thanh trong ngày sinh nhật thành niên lần này, nàng lại sợ Tiêu Uyển Thanh không thích những chỗ ăn uống náo nhiệt bên ngoài, nên mới đề nghị làm ở nhà. Nhưng Lâm Tiễn cũng không muốn làm Tiêu Uyển Thanh phải bận rộn, vì vậy gạt bỏ lời đề nghị của cô: “Không cần phiền phức như vậy. Chỉ là rủ bọn họ đến cùng nhau vui vẻ một chút, con nghĩ đại khái gọi thức ăn nhanh KFC là được rồi."
Tiêu Uyển Thanh bất mãn chế nhạo nàng:“Bọn họ là cố ý đến nhà để chúc mừng sinh nhật con. Con thế nào lại chiêu đãi khách qua loa như vậy chứ?"
Lâm Tiễn bật cười, hoàn toàn không có chút ôn nhu chăm sóc như Tiêu Uyển Thanh, bướng bỉnh nói: “Có đồ ăn là tốt rồi, còn muốn kén chọn sao?"
“Con đó, tiểu Bá Vương…" Tiêu Uyển Thanh bất đắc dĩ buông lời.
Dù Lâm Tiễn có nói thế nào, Tiêu Uyển Thanh cũng đã quyết định xong. Không thể bạc đãi tiệc sinh nhật thành niên cả đời người chỉ có một lần của Lâm Tiễn, cũng không thể bạc đãi bạn bè của nàng.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Tiêu Uyển Thanh vốn xuất thân hệ Trung văn, thời điểm học văn học ngoại quốc năm thứ hai đại học, cô lại rất có hứng thú với văn học Nhật Bản. Hạ Mục Thấu Thạch (Natsume), có thể tính là một văn hào người Nhật cô tương đối quen thuộc. Lần đầu tiên nghe được giai thoại tỏ tình kinh điển này của hắn, Tiêu Uyển Thanh không hiểu được hết ý nghĩa, thậm chí còn cảm thấy có phần gượng ép. Mãi đến sau này, có một khoảng thời gian cô và Nhan Giai tạm thời ngăn cách, ban đêm đứng trước cửa sổ gọi điện cho nhau, lắng nghe bên tai lời thủ thỉ êm ái của người yêu, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm ôm lấy vầng trăng tròn như ngọc, trong lòng không khỏi tràn ngập nhu tình, mềm mại hướng người yêu thổ lộ: “Đêm nay ánh trăng thật đẹp!". Lúc đó cô mới hiểu ra, đây thật sự là một lời tỏ tình vô cùng kín đáo, sâu sắc cảm động lòng người. Ta muốn cùng người, san sẻ hết thảy những điều tốt đẹp nhất, san sẻ hết thảy cảnh sắc mỹ lệ nhất.
Câu nói êm tai là vậy mà giờ đây Tiêu Uyển Thanh lại nghe như sét đánh bên tai. Tâm loạn như ma, Tiêu Uyển Thanh không còn giữ nổi lớp mặt nạ trầm ổn thường ngày, nhất thờ lộ rõ thần sắc kinh ngạc.
Tuy nhiên rất nhanh cô liền ý thức thu lại vẻ hoảng hốt. Tay Tiêu Uyển Thanh nắm chặt ly kem, răng cắn chặt môi dưới, ánh mắt trầm mặc nhìn Lâm Tiễn.
Có lẽ Lâm Tiễn cũng không biết ý tứ sâu xa của câu nói này. Kỳ thực vừa nãy trêи đường đi, chính cô cũng thầm nghĩ ánh trăng đêm nay thật đẹp. Lâm Tiễn chỉ mới ngần này tuổi đầu, chưa hiểu hết thế sự, tâm tư lại trong sáng như vậy, làm sao có thể biết…
Huống hồ… huống hồ…
A… Không thể nào!
Quả nhiên, nữ hài không phụ sự kỳ vọng của cô.
Lâm Tiễn vừa nói dứt lời, im lặng vài giây liền tự nhiên thu tay về, cúi xuống nhìn chằm chằm ly kem trước mắt. Một lúc sau, nàng lại đưa tay múc một muỗng kem, lần này là trực tiếp đưa vào miệng mình. Ăn xong mấy muỗng kem, Lâm Tiễn ngẩng đầu lên nhìn trăng sáng, như người tỉnh mộng nói: “Hôm nay là mười sáu âm lịch nha! Quả nhiên là mười lăm trăng náu, mười sáu trăng tròn a…" Lâm Tiễn lúng búng một miệng ngậm đầy kem, nhưng Tiêu Uyển Thanh lại nghe thấy đặc biệt rõ ràng.
Khói sương theo hơi thở nàng nhịp nhàng phiêu tán, Lâm Tiễn mượn làn sương mỏng kia chớp vội đôi mắt, che giấu hốc mắt có chút ẩn ẩn ướt của mình.
Tiêu Uyển Thanh, xem ra thật sợ hãi a…
Nàng chật vật quay lưng lại, chỉ vào quầy hàng bán cá viên đặc sắc cách đó không xa, cố ý lên giọng, ngữ điệu thập phần hào hứng nói với Tiêu Uyển Thanh: “Tiêu a di, chúng ta ăn cái kia nha."
Nói xong, nàng vội vội vàng vàng, không đợi Tiêu Uyển Thanh trả lời, liền nhanh như chớp mà hướng quầy hàng kia chạy tới.
Tiêu Uyển Thanh nghe được Lâm Tiễn hồn nhiên tùy ý cảm thán “Mười sáu trăng tròn…", liền thoáng yên tâm. Cô tỉ mỉ quan sát biểu hiện ngây ngô của Lâm Tiễn hồi lâu, xác nhận đúng là nàng cái gì cũng không biết, cuối cùng mới triệt để giãn chân mày thở phào.
Cô nghĩ gì vậy chứ?
Nàng vẫn còn trẻ con a, mình rõ là ngớ ngẩn mà…
Ha ha…
Tiêu Uyển Thanh nhìn Lâm Tiễn hớn hở chạy đi, thân ảnh dần khuất vào biển người, một mặt bước nhanh theo sau nàng, một mặt kìm không được mà câu nhẹ khóe môi. Biểu hiện của cô đối với Lâm Tiễn là thập phần tín nhiệm cùng cưng chiều.
Lâm Tiễn chạy đi quá nhanh, trong lúc Tiêu Uyển Thanh còn chưa bắt kịp, nàng quẹt vội tay xoa xoa đôi mắt phiếm đỏ.
Hai người thong thả đi dạo ở Nam Lộ một hồi lâu, Lâm Tiễn vì hiếu kỳ mà ăn một bụng no tròn đầy quà vặt. Mãi tới gần 11 giờ, vì ngày mai Lâm Tiễn còn phải đi học sớm, Tiêu Uyển Thanh sợ nàng không dậy nổi liền uyển chuyển thúc giục một chút, Lâm Tiễn mới lưu luyến không nỡ mà rời bước trở về.
❅❅❅
Trêи đoạn đường về khuya đã buông, gió biển thốc vào người lạnh đến thấu xương, Tiêu Uyển Thanh nhất định không chịu thỏa hiệp để Lâm Tiễn đội mũ bảo hiểm cho mình. Cô hai tay ôm mũ, dịu dàng thương lượng với Lâm Tiễn: “Con đội mũ, dì nấp sau lưng con. Con giúp dì chắn gió, dì sẽ không bị lạnh, như vậy vẹn cả đôi bên có được không?"
Đôi mắt Lâm Tiễn đen láy nhìn Tiêu Uyển Thanh, bướng bỉnh không chịu gật đầu.
Tiêu Uyển Thanh nhìn Lâm Tiễn suy nghĩ một chút, thay đổi góc độ thuyết phục nàng: “Tiễn Tiễn, con xem. Nếu con ngã bệnh dì cũng sẽ rất vất vả, lần trước con còn nhớ không? Vậy nên con cũng phải hảo hảo chăm sóc cho mình biết không?"
Lâm Tiễn dĩ nhiên là nhớ rõ lần đó Tiêu Uyển Thanh trắng đêm không ngủ, chật vật trong mưa gió đi mua thuốc cho nàng. Rút cuộc nàng nhíu mày, nới lỏng một phần khẩu khí, nhưng vẫn không yên tâm dặn dò Tiêu Uyển Thanh: “Vậy dì nhất định phải nấp kín sau lưng con." Rồi như sực nhớ ra điều gì, Lâm Tiễn với tay sờ lên chiếc mũ len trêи đầu mình, vui vẻ như thể tìm ra châu báu: “Tiêu a di, dì giúp con cởi mũ len ra. Dì mang mũ này, ngồi nấp sau lưng con nha."
Tiêu Uyển Thanh ngơ ngác một chút, cầm mũ bảo hiểm treo lên tay lái, rồi nhẹ nhàng giúp Lâm Tiễn cởi mũ len xuống. Lâm Tiễn nhẹ nhàng đón lấy, tự tay đội mũ len cho Tiêu Uyển Thanh, mặc kệ cô phản ứng gì, tỉ mỉ buộc lại hai sợi dây len dài trêи mũ.
Gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Tiêu Uyển Thanh lấp ló trong chiếc mũ len to xụ, ngoài ý muốn lại lộ ra vẻ đặc biệt thanh tú. Cô không khỏi ngượng ngùng, nâng lên hai sợi dây len, xấu hổ thấp giọng hỏi Lâm Tiễn: “Nhìn dì như vậy có kì quái không?"
Hiếm khi nào mới thấy Tiêu Uyển Thanh bộ dáng ngây ngốc, thẹn thùng lại đáng yêu như vậy. Lâm Tiễn đưa đôi mắt sâu kín nhìn cô, bất giác dâng lên một loại tư vị khó nói, vừa yêu thích lại vừa đắng chát. Nàng khẽ chớp mắt để che giấu tâm trạng phức tạp của mình, vờ ra vẻ người lớn, nghiêm túc nói với Tiêu Uyển Thanh: “Không kì quái. Nghe lời con."
Tiêu Uyển Thanh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tiễn thập phần nghiêm túc, khẽ mỉm cười, mũ len trêи đầu cô trông có chút ngốc nghếch, nhưng thực sự cũng rất ấm áp. Cô nhấc chiếc mũ bảo hiểm treo trêи tay lái, nghiêm chỉnh đội cho Lâm Tiễn, khẽ vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ của nàng rồi mới cẩn thận kéo kiếng chắn gió xuống, bất đắc dĩ mà ôn nhu đáp ứng nàng: “Được, đều nghe lời con."
Hai người yên vị trêи xe rồi, Lâm Tiễn lần nữa bá đạo kéo tay Tiêu Uyển Thanh vòng qua eo nàng, đặt hai bàn tay của cô nằm gọn trong túi áo, ngoài miệng còn đốc thúc Tiêu Uyển Thanh: “Tiêu a di, dì ngồi gần thêm một chút nữa, cúi đầu xuống nấp sau lưng con."
Tiêu Uyển Thanh lặng im, để làm an lòng Lâm Tiễn, cô dung túng nghe lời nàng, nhất nhất làm theo.
Gió đêm thổi càng lúc càng lạnh, nhưng túi áo Lâm Tiễn lại rất ấm áp. Tiêu Uyển Thanh cúi đầu nấp sau lưng Lâm Tiễn, chóp mũi tựa hồ có thể nghe thấy thật gần hương thơm nhàn nhạt của nữ hài. Chẳng cầu mà gặp, Tiêu Uyển Thanh chính là rất thích loại hương vị này, nhàn nhạt, thanh mát, lại rất dễ chịu. Tiêu Uyển Thanh được khí tức này vây quanh, tinh tế phát hiện ra Lâm Tiễn ngồi phía trước có chút không yên tâm, nàng với tay giúp cô kéo túi áo lại cho kín, rồi mới tiếp tục ngồi thẳng lưng chạy xe. Một cỗ ấm áp từ trêи người Lâm Tiễn không ngừng truyền đến, nhẹ nhàng, thâm trầm phả vào lòng Tiêu Uyển Thanh.
❅❅❅
Trêи đường gần về đến tiểu khu, Tiêu Uyển Thanh suy nghĩ rồi quay sang hỏi Lâm Tiễn: “Tiễn Tiễn, thứ sáu này là sinh nhật tân lịch, con có dự định gì chưa? Nếu muốn tổ chức ăn mừng với bạn học, có cần dì chuẩn bị gì không?
“Con muốn dành ngày hôm đó với dì." Nữ hài thoáng chút ngập ngừng, có chút xấu hổ trả lời.
Tiêu Uyển Thanh sững sờ, núp sau lưng Lâm Tiễn, đôi mắt ngập tràn vẻ nhu ý sung sướиɠ.
Lâm Tiễn nhìn con đường tối đen trước mắt, hướng Tiêu Uyển Thanh cam đoan nói: “Con có thể không hẹn bạn bè đến cũng được. Chúng ta hai người ở nhà, thức ăn có thể ra ngoài mua, ăn uống xong con sẽ tự mình dọn dẹp." Lâm Tiễn rụt rè đề nghị, nàng không muốn mang đến cho Tiêu Uyển Thanh quá nhiều phiền phức.
Ngón tay Tiêu Uyển Thanh đặt trong túi áo Lâm Tiễn nhẹ nhàng chọc chọc hông nàng, mắng yêu: “Khờ khạo! Con nguyện ý cùng dì ăn mừng, dì vui còn không kịp." Nói rồi, cô suy nghĩ một chút liền sắp xếp thỏa đáng kế hoạch: “Ngày mai con hỏi qua bạn bè xem có ăn kiêng món nào không? Buổi tối chúng ta có thể ra ngoài mua trước một chút đồ ăn, con thấy thế nào?"
Lâm Tiễn muốn được ở bên cạnh Tiêu Uyển Thanh trong ngày sinh nhật thành niên lần này, nàng lại sợ Tiêu Uyển Thanh không thích những chỗ ăn uống náo nhiệt bên ngoài, nên mới đề nghị làm ở nhà. Nhưng Lâm Tiễn cũng không muốn làm Tiêu Uyển Thanh phải bận rộn, vì vậy gạt bỏ lời đề nghị của cô: “Không cần phiền phức như vậy. Chỉ là rủ bọn họ đến cùng nhau vui vẻ một chút, con nghĩ đại khái gọi thức ăn nhanh KFC là được rồi."
Tiêu Uyển Thanh bất mãn chế nhạo nàng:“Bọn họ là cố ý đến nhà để chúc mừng sinh nhật con. Con thế nào lại chiêu đãi khách qua loa như vậy chứ?"
Lâm Tiễn bật cười, hoàn toàn không có chút ôn nhu chăm sóc như Tiêu Uyển Thanh, bướng bỉnh nói: “Có đồ ăn là tốt rồi, còn muốn kén chọn sao?"
“Con đó, tiểu Bá Vương…" Tiêu Uyển Thanh bất đắc dĩ buông lời.
Dù Lâm Tiễn có nói thế nào, Tiêu Uyển Thanh cũng đã quyết định xong. Không thể bạc đãi tiệc sinh nhật thành niên cả đời người chỉ có một lần của Lâm Tiễn, cũng không thể bạc đãi bạn bè của nàng.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Tác giả :
Mẫn Nhiên