Dư Sinh Vi Kỳ
Chương 25: Khoảng cách 14 tuổi.
Chương 25: Khoảng cách 14 tuổi.
Bầu không khí đang ngột ngạt, bỗng nhiên kính cửa sổ như bị cái gì đó đập vào, nó liên tục phát ra âm thanh "bình bình bình", sau đó, tiếng đóng cửa sổ hoảng loạn của xung quanh nối tiếp nhau vang lên.
Hóa ra, lại mưa nữa rồi ư, không có điềm báo gì cả...
Ôn Đồng nhìn cơn mưa lớn bỗng rơi ngoài cửa sổ, cô nhíu nhíu mày, phàn nàn bảo: "Đây là trận mưa thứ mấy trong tuần rồi? Quần áo sắp mốc meo hết mất rồi."
Tiêu Uyển Thanh cười nhẹ bảo: "Nghe nói là bão sắp đến nữa rồi. Cậu ở đây nhiều năm như vậy, còn chưa quen thời tiết ở đây à?"
Lâm Tiễn bước xuống máy chạy bộ, tựa ở trên cây cột bên cạnh để nghỉ ngơi đôi chút. Cô nhìn mưa to như trút nước ở ngoài cửa sổ, có hơi lo lắng hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Dì Tiêu, chúng ta có mang ô không?"
Tiêu Uyển Thanh khẽ lắc đầu: "Bây giờ dì không có đem. Hai ngày trước mới dùng ô xong, dì để nó ở bên ban công để ráo nước, quên bỏ vào trong xe mất rồi." Nàng lấy khăn mặt lau mồ hôi trán cho Lâm Tiễn, an ủi cô: "Đừng lo lắng, chúng ta cũng chỉ cần dùng ô đoạn từ garage đi ra thôi, lỡ gì lát nữa mưa ngừng cũng không chừng."
Ôn Đồng nghe đến bão, nhớ đến trận bão hơn nửa tháng trước Tiêu Uyển Thanh làm chuyện ngốc, nhớ đến lúc đó trái tim của mình loạn như ma, ngữ khí của Ôn Đồng cũng có chút không tốt, nhắc nhở nàng: "Trận bão này, nhà cậu nhớ chuẩn bị thuốc thường dùng đấy, đừng đợi đến lúc đó rồi lại làm một vài chuyện ngốc nghếch khiến người ta hãi hùng khiếp vía."
Tiêu Uyển Thanh lườm mắt dao găm sang, trông thì trông thế nhưng vẫn dịu dàng, không mang theo chút khí thế nào. Nàng bất đắc dĩ phản bác Ôn Đồng: "Lời này của cậu là đang nguyền rủa mình và Tiễn Tiễn phải không?"
Ôn Đồng sững sốt một hồi, kỹ lưỡng ngẫm lại thì mới thấy lời của mình cũng không đúng lắm, cô không khỏi phì cười, nhưng vẫn nhíu mày, mạnh miệng bảo: "Là người nghe như cậu có ý thôi."
"Dạ dạ dạ, lời cậu nói là đúng hết." Tiêu Uyển Thanh cong môi trả lời cô, ngữ khí là vẻ lấy lệ như sợ Ôn Đồng nghe không ra.
Lâm Tiễn nhìn hai người một tới một đi mà đấu võ mồm, nhìn Tiêu Uyển Thanh hiếm khi tỏ ra hoạt bát, cô cũng bất giác cười theo.
Bầu không khí, rốt cuộc lại thoải mái hơn.
Ba người cũng không định chạy nữa nên bèn đến khu nghỉ ngơi, ngồi xuống xung quanh bàn để tạm ngơi nghỉ đôi chút. Ôn Đồng trông như nhớ ra gì đó, chợt hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Trước đó chúng ta có hẹn đi chơi Quốc khánh ấy, chắc đến lúc đó cậu không có thả bồ câu [1] cho mình đâu nhỉ?"
Tiêu Uyển Thanh cong cong mắt mày, nhưng lại không trực tiếp trả lời câu hỏi của Ôn Đồng, mà là nghiêng mặt đi, dịu giọng hỏi Lâm Tiễn: "Tiễn Tiễn, Quốc Khánh con có sắp xếp gì không?"
Lâm Tiễn không chút nghĩ ngợi đã thành thật trả lời: "Trong lúc nghỉ hè trước đó con đã bàn với ba mẹ rồi, Quốc khánh đi du lịch sáu nước châu Âu, xem như là khen thưởng khi con đậu được Kinh Nam." Cô đã từng sinh hoạt ở nước Mỹ tận một năm với cha mẹ, trong lúc đó cũng đã đi qua Canada, ấn tượng của Bắc Mỹ để lại cho cô là niềm nở hào phóng, cô cũng rất thích, nhưng không hiểu sao cô lại ngóng trông châu Âu hơn, ngóng trông lịch sử lâu đời và phong tình lãng mạn ở đó. Lần du lịch châu Âu này, cô đã mong đợi rất lâu.
Tiêu Uyển Thanh nghe nói Lâm Tiễn đã có sắp xếp nên yên tâm rồi, nàng quay đầu khẽ khàng đáp ứng Ôn Đồng: "Vậy mình không sao rồi, chúng ta cứ dựa theo kế hoạch đã quyết định mà làm đi."
Ôn Đồng nhíu mày, bất mãn nheo mắt nhìn Tiêu Uyển Thanh: "Sao mình cảm thấy mình như cái vỏ xe phòng hờ vậy."
Tiêu Uyển Thanh bật cười, quở cô ấy: "Trước mặt trẻ con mà ăn nói linh tinh gì vậy hả?"
Lâm Tiễn cắn cắn môi, có hơi để ý, cô đã không còn là trẻ con rồi. Nhưng sau cùng, cô chỉ nghiêng nghiêng đầu, quan tâm hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Dì Tiêu, kế hoạch Quốc khánh của hai người là gì vậy?"
"Dì và dì Ôn của con chuẩn bị đến Trường Xuyên một chuyến, một đường từ thành phố cổ Lập Châu đi về phía sông Hàm, hồ Nguyên. Đáng tiếc, bây giờ thì không có duyên để xem băng tuyết khắp núi của núi tuyết Vân Hồ được rồi."
Lâm Tiễn tức khắc mỏi mong trong lòng, những nơi Tiêu Uyển Thanh nói cũng là những nơi sinh thời chắc chắn phải đi trên bản đồ du lịch của cô. Tự đáy lòng, cô bảo: "Con cũng muốn đi xem thử, nghe nói rất đẹp..."
Tiêu Uyển Thanh bóp bóp mũi của cô, làm bình phục con tim xao động của thiếu nữ: "Sẽ có cơ hội thôi, hơn nữa, châu Âu cũng rất đẹp mà, nơi nào cũng có phong thổ nhân tình cả."
Lâm Tiễn nghĩ lại một hồi song cũng bình thường lại, dì Tiêu nói rất đúng, luôn có cơ hội thôi. Chỉ là, đôi mắt của cô đảo một vòng, lại có phiền muộn dâng lên: "Nếu dì Tiêu không có sắp xếp thì có thể cùng đi với con và mọi người rồi." Cô càng nghĩ càng phiền muộn: "Nếu như chúng ta có thể cùng nhau dạo bước ở đại lộ Champs Élysées của nước Pháp, rồi lại di du thuyền ở trên sông Rhine của nước Đức, rồi lại được ôm ấp biển hoa Tulip dưới cối xay gió của Hà Lan..." Giọng của cô càng ngày càng thấp, cuối cùng, ngừng lại...
Bởi vì cô phát hiện, sắc mặt của Tiêu Uyển Thanh, theo từng lời nói của cô mà càng ngày càng trắng bệch, nét mặt, càng lúc càng cứng ngắc. Nhưng trong cái nhìn ngạc nhiên nghi ngờ của Lâm Tiễn, Tiêu Uyển Thanh rốt cuộc vẫn dịu dàng cười một nụ cười miễn cưỡng cho Lâm Tiễn: "Là đáng tiếc thật, dì... đã từng có quãng thời gian, cũng rất muốn đến đó..." Trong mắt của Tiêu Uyển Thanh là vẻ mù mịt mà Lâm Tiễn xem không hiểu, như là đang nhìn cô, rồi lại như là, đang xuyên thấu qua cô, mà nhìn về phía một quá khứ xa xôi, thứ mà Lâm Tiễn không cách nào chạm đến.
Lâm Tiễn cúi đầu, trong lòng âm thầm tự trách, tại sao cô phải nhiều lời như vậy, chắc là cô đâm vào chỗ thương tâm của Tiêu Uyển Thanh mất rồi...
May mà, Ôn Đồng lái chủ đề nhanh, cô ấy cao giọng quở trách Lâm Tiễn: "Lâm Tiểu Tiễn, con thế này là không phúc hậu nha, dám cướp người trước mặt dì luôn cơ."
Lâm Tiễn bị dọa bởi khí tràng của Ôn Đồng, cô vội chột dạ giải thích: "Con không có..."
Tiêu Uyển Thanh ở bên cạnh, khẽ khàng cười ra tiếng.
Nhưng mà, bầu không khí rốt cuộc vẫn trở về không được.
Trên đường trở về, sau khi lên xe Tiêu Uyển Thanh liền tiện tay bật nhạc lên, một bài tiếp lấy một bài, giọng hát hoặc là khoan khoái, hoặc là nhẹ nhàng, không dứt bên tai. Lâm Tiễn lại vẫn cảm thấy, bầu không khí yên tĩnh, trầm mặc lạ thường...
Thỉnh thoảng khi nghiêng đầu vụng trộm nhìn Tiêu Uyển Thanh, cô luôn được nhìn thấy đường cong mềm mại của sườn mặt Tiêu Uyển Thanh, vẫn là vẻ dịu dàng điềm tĩnh không khác như thường ngày. Dường như nàng che giấu rất tốt, nhưng Lâm Tiễn vẫn cảm thấy, chân mày khóe mắt của nàng, tràn đầy vẻ suy sụp và ủ dột bất đồng với những ngày qua.
Lâm Tiễn thu tầm mắt lại, yên tĩnh nhìn phồn hoa phố cảnh nhanh chóng thụt lùi bên ngoài cửa xe, người đến người đi, xe cộ qua lại không dứt, là khách qua đường, hay là người đang về nhà? Đôi mắt cô bàng hoàng mà nhìn cao ốc phía hai bên đường, nhìn những ánh đèn hoặc sáng hoặc tối bên trong những cao ốc ấy, cô nghĩ, dưới mỗi ngọn đèn, đều có ít nhất một người, sẽ có một câu chuyện chỉ thuộc về riêng họ, vậy nơi đây, liệu có bao nhiêu câu chuyện đây?
Câu chuyện thuộc về Tiêu Uyển Thanh, liệu sẽ là gì?
Rõ ràng, hai người bây giờ ngồi gần nhau như vậy, nhưng Lâm Tiễn vẫn cảm thấy, dường như, cô và Tiêu Uyển Thanh, khoảng cách lại rất xa, rất xa...
Lại đến một cái đèn đỏ, dòng xe cộ ngừng lại, họ cũng ngừng lại. Lâm Tiễn lơ đãng nhìn thấy cửa hàng tiện lợi cách đó không xa có túm năm túm ba người đang đứng ở trước quầy, họ đang đợi ông chủ gói từng trái bắp to vàng rực. Cô chợt quay đầu, phá vỡ trầm mặc dọc đường tới nay, mang theo chút vui vẻ nói với Tiêu Uyển Thanh: "Đằng trước có bán bắp kìa, ôi."
Tiêu Uyển Thanh cuối cùng lấy lại tâm trạng từ trong chuyện cũ về, nàng nghiêng đầu, khóe môi cong lên một độ cong, hỏi cô: "Con thích ăn bắp sao?"
Lâm Tiễn gật gật đầu: "Dạ, dù có luộc thẳng cũng rất thơm rất ngọt, nếu như lúc hầm xương sườn mà bỏ một ít vào, thì mùi vị của canh cũng sẽ trở nên ngon hơn nữa."
Tiêu Uyển Thanh không ừ không hử, chỉ cười cười.
Đèn đỏ qua đi, đèn xanh sáng lên, dòng xe cộ bắt đầu di chuyển, Tiêu Uyển Thanh cũng bắt đầu lái xe đi lên theo dòng xe phía trước, nhưng lại dần dần lái lệch hướng khỏi tuyến đường chính. Lúc lái đến ven đường cách cửa hàng tiện lợi không xa, nàng dừng xe lại, tháo ra dây an toàn, vừa mở cửa xe vừa nói với Lâm Tiễn: "Bên ngoài vẫn còn mưa, không tiện xuống xe, con ở ngay trong xe đợi dì một lúc, dì rất mau sẽ trở lại."
Lâm Tiễn vẫn chưa kịp phản ứng là nàng đang làm gì, thì đã nhìn thấy nàng xuống xe nhanh nhẹn đóng cửa xe lại, sau đó, giơ tay lên che ở đỉnh đầu, vòng qua thân xe, tránh vũng nước trên đất, có phần vụng về mà chạy về phía cửa hàng tiện lợi cách đó không xa.
Tầm mắt của Lâm Tiễn, di chuyển theo bóng người gầy gò xinh đẹp ấy, cô đột nhiên cảm thấy, tim, như bị vật gì đó, nặng nề đánh trúng một hồi. Cô sít sao nhìn chằm chằm bóng người Tiêu Uyển Thanh cách đó không xa đang khua tay nói gì đó với ông chủ, sau đó nhận lấy trái bắp ông chủ đã gói xong, đi về phía bên trong cửa hàng để tính tiền, rốt cuộc, cô bất giác cong lên một nụ cười thật to.
Chỉ chốc lát sau, Tiêu Uyển Thanh đã trở lại rồi. Nàng còn đứng ở bên cửa xe, nhẹ nhàng giũ xuống một thân nước mưa, nhưng Lâm Tiễn đã gấp rút mở cửa giúp nàng, vừa cảm động lại vừa đau lòng mà quở mắng nàng: "Con chỉ là thuận miệng nói thôi, mưa lớn thế này, sao dì cứ thế mà chạy xuống vậy, dì xem quần áo ướt hết cả rồi kìa."
Nhưng Tiêu Uyển Thanh chỉ là lên xe, đưa bắp cho Lâm Tiễn, khởi động xe, mặt mũi dịu dàng vỗ về thiếu nữ: "Không sao mà, sắp đến nhà rồi, lát nữa tắm đổi quần áo khác là được rồi." Dứt lời, nàng nhìn nhìn trái bắp trong tay Lâm Tiễn, tỏ ý Lâm Tiễn: "Mau nhân lúc ăn nóng đi, xem mùi vị thế nào, ngửi cũng rất là thơm đó."
Lâm Tiễn mở túi ra, mùi thơm ngọt của bắp lập tức tràn đầy buồng xe nhỏ hẹp. Cô khẽ cắn một cái, cảm nhận cái ấm áp của hạt bắp chắc nịch giữa môi và răng, mùi vị thơm ngon ngọt ngào, giống như, cõi lòng của cô trong giờ phút này. Ý cười lóng lánh, cô nhìn về phía Tiêu Uyển Thanh, từ đáy lòng mà bảo: "Ngon lắm." Dứt lời, cô đưa trái bắp ra, đưa mắt cong mày mời Tiêu Uyển Thanh: "Dì Tiêu cũng ăn một miếng thử."
Trên mặt thiếu nữ, là vẻ vui sướng rõ ràng, trong lúc nói chuyện, sóng mắt lưu chuyển, là phong thái ngây ngô mà Tiêu Uyển Thanh chưa từng thấy. Lòng Tiêu Uyển Thanh không khỏi mềm nhũn. Dễ thỏa mãn vậy sao. Không đành lòng từ chối lời mời của Lâm Tiễn, nàng khẽ cắn một cái ở một bên khác mà Lâm Tiễn chưa đụng đến, chậm rãi nhai, sau đó, cũng đáp lời cô: "Ừm, là ngon thật."
Độ cong của nụ cười trên mặt cô gái lại càng rõ ràng hơn.
Lúc sắp đến nhà, mưa chợt ngừng, bất chợt như lúc nó đến. Lúc xuống xe, Lâm Tiễn đi ở bên cạnh Tiêu Uyển Thanh, dư quang đột nhiên chú ý đến, trong túi quần thể thao của Tiêu Uyển Thanh như có đồ vật vuông vuông dài dài dẹt dẹt gì đó, không lớn, vì thế cũng chỉ hơi phồng một chút.
Lâm Tiễn nhíu nhíu mày lại, ngẫm lại lúc xuất phát hay lúc trong phòng gym đã có rồi sao?
Hình như, không có nhỉ?
Là tiện thể mua ở trong cửa hàng tiện lợi sao?
Về đến nhà, họ liền chia ra từng người đi tắm rửa. Lâm Tiễn tắm xong sấy tóc xong, thậm chí giặt quần áo xong rồi, nhưng vẫn không nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh từ trong phòng ngủ đi ra, cô không tránh khỏi có chút bận tâm.
Lúc sắp đến phòng ngủ của Tiêu Uyển Thanh, cô rốt cuộc nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng "ầm ầm ầm" của máy sấy tóc đang chạy. Lâm Tiễn nghi ngờ, tắm lâu vậy sao?
Cửa phòng ngủ là mở ra, Lâm Tiễn giơ tay định gõ cửa, nhưng đập vào mắt chính là, Tiêu Uyển Thanh hơi cúi đầu, cụp mắt, một tay giơ máy sấy tóc, một tay vén mái tóc đẹp ướt át sau đầu lên.
Nhưng mà, hai tay nàng, vẫn duy trì cùng một động tác như vậy, lâu thật lâu, vẫn chưa đổi. Thậm chí Lâm Tiễn cảm thấy, cô dường như còn ngửi ra mùi tóc cháy.
Đôi mắt của Lâm Tiễn, dần dần u ám xuống. Cô xoay người trở về phòng, ngơ ngác ngồi một lát lâu ở trên giường, rồi nhảy xuống giường, đến trước bàn học mở laptop ra.
Sau đó không lâu, cô ôm lấy laptop, lại một lần nữa đi tới trước phòng ngủ Tiêu Uyển Thanh, đưa tay, khẽ gõ hai lần, đưa đến sự chú ý của Tiêu Uyển Thanh: "Dì Tiêu, con có thể vào không?"
Tiêu Uyển Thanh đã sấy tóc xong, nhìn thấy Lâm Tiễn, lại nhìn nhìn laptop Lâm Tiễn ôm trên tay, vẻ mặt dịu dàng gật gật đầu: "Ôm nó làm gì vậy?"
Lâm Tiễn hớn hở đi vào phòng, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Uyển Thanh, cô chớp chớp mắt, cho Tiêu Uyển Thanh xem giao diện desktop đã mở ra, nũng nịu năn nỉ Tiêu Uyển Thanh: "Dì Tiêu, chúng ta cùng nhau xem phim đi, chập tối mấy ngày trước rạp chiếu phim của trường có chiếu phim, nhưng con sốt ruột về ăn cơm nên không có đến xem được."
Tiêu Uyển Thanh không hỏi là phim gì, chỉ nhìn nhìn đồng hồ đeo tay khi nãy do bận tắm nên tiện tay cởi đặt ở trên tủ đầu giường. Vừa qua 9 giờ, nàng nghĩ, phim cùng lắm là hai giờ sẽ hết, cũng không tính quá muộn, bèn xoa xoa đầu Lâm Tiễn, dung túng cô, trả lời bảo: "Được rồi, vậy con lên đây đi, chúng ta dựa vào giường cùng xem đi."
Lâm Tiễn nhất thời mở cờ trong bụng, cô bỏ dép xuống, vồn vã bò lên giường.
Vì nhận ra được là đêm nay dường như Tiêu Uyển Thanh vì chuyện cũ mà tâm trạng vẫn không tốt, Lâm Tiễn chất chứa một chút ý định muốn Tiêu Uyển Thanh lảng sang tâm trạng khác, đừng lại đắm chìm vào suy nghĩ trước đây, nên cô cố ý tìm một bộ phim hài thập niên 90 rất nổi tiếng, danh tiếng rất tốt, chấm điểm rất cao, tiếng tăm lừng lẫy do Châu Tinh Trì đóng vai chính - Đại Thoại Tây Du.
Lâm Tiễn không chú ý đến, lúc Tiêu Uyển Thanh thấy rõ bộ phim đó, nàng hơi mím chặt môi đỏ lại. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn không nói gì.
Phim thật sự là danh bất hư truyền, Lâm Tiễn cười đến chảy nước mắt, cô lại lần nữa bị chọc trúng chỗ cười, toàn bộ phim cô đều cười đến không ngậm mồm vào được. Phim gần kết thúc, nhạc trailer vang lên, Tịch Dương võ sĩ cùng với Tử Hà tiên tử giằng co trên tường thành, trình diễn gút mắc tình yêu, Ngộ Không nhập vào thân võ sĩ, đi tướng lẳng lơ, ngữ điệu xốc nổi, thâm tình biểu lộ, Lâm Tiễn không nhịn được lại cười ra tiếng. Hóa ra, lời tỏ tình buồn nôn kinh điển ấy là từ phim này mà ra.
Tử Hà tiên tử nhìn Ngộ Không - đang xoay người đi xa, nàng nói: "Bộ dạng của người kia thật kỳ lạ." Võ sĩ trả lời: "Ta cũng thấy vậy, hắn ta giống như một con chó nhỉ."
"Hoa tươi mặc dù sẽ héo tàn (chỉ nguyện), nhưng rồi sẽ lại nở hoa (vì người), tình yêu cả một đời (trông coi), thấp thoáng sau áng mây (mong đợi). Bể khổ gợi lên yêu hận, trên thế gian khó thoát khỏi số mệnh..."
Trong tiếng hát dần vang và bóng lưng dần dần đi xa tiêu điều của Tôn Ngộ Không, phim từ từ khép lại.
Lâm Tiễn ôm laptop, trên mặt còn mang ý cười, cô tự nhiên quay đầu muốn chia sẻ cảm giác sau khi xem với Tiêu Uyển Thanh một lúc, nhưng cô lại kinh hoảng phát hiện, Tiêu Uyển Thanh bên cạnh vẫn còn đang ngắm nhìn màn hình. Nàng cắn môi thật chặt, trong đôi mắt như mực mịt mờ hơi nước, nước mắt rưng rưng, vành mắt cũng đã đỏ ửng.
Trong lòng Lâm Tiễn lộp cộp một cái, trong một lúc cô có hơi tay chân luống cuống. Một giây sau, cô đưa mắt về, hai tay đặt ở dưới laptop đang để trên đầu gối, lén lút dùng thủ đoạn xảo diệu. Mấy giây dài đằng đẵng sau đó, cô rốt cuộc thành công cạy pin laptop ra.
Trong phút chốc, màn hình đen kịt lại.
Lâm Tiễn giả vờ kinh hoảng, cô như bị dọa sợ, khẽ "a" một tiếng, ngạc nhiên lại nghi ngờ bảo: "Chuyện gì xảy ra?"
Tiêu Uyển Thanh tỉnh táo lại, nghiêng đầu, lau đi vành mắt đầy nước của mình. Nàng nhẹ nhàng khịt khịt mũi, điều chỉnh lại tâm trạng bình thường, sau đó, giả đò tự nhiên mà vỗ vỗ tay Lâm Tiễn, an ủi bảo: "Có lẽ là laptop hết pin rồi."
Lâm Tiễn đành phải thở dài: "Ôi, hình như con chọn sai phim rồi, dì xem, thật ra chúng ta nên xem phim kinh dị, có thêm mồi nhắm nữa thì hiệu quả nhất định rất tốt."
Bị cô chọc cười, Tiêu Uyển Thanh cười khẽ một tiếng, dịu dàng bảo: "Vậy dì không xem chung với con đâu."
Lâm Tiễn lại càng ngày càng hứng thú, trong đôi mắt sáng rực có ý cười xấu xa, cô ghẹo Tiêu Uyển Thanh: "Đến đến đến, dì Tiêu đừng sợ, con kể cho dì nghe chuyện ma nè. Trước đây..."
Tiêu Uyển Thanh không chịu nổi hăm dọa, sợ Lâm Tiễn thật sự há mồm kể, nàng kinh hoảng bụm lấy miệng Lâm Tiễn, ngăn lại lời dự định ra miệng của cô, nhất định không cho cô há mồm nói chuyện.
Lâm Tiễn cảm nhận được nhiệt độ của ngón tay Tiêu Uyển Thanh ở trên môi mình, cảm nhận được tiếng hờn dỗi vui cười từ phía Tiêu Uyển Thanh truyền đến, cuối cùng, cô cũng tự đáy lòng mà cười lên.
Ban đêm, Lâm Tiễn lại một lần mất ngủ hiếm thấy, trằn trọc trở mình.
Cô vô ý thức nhìn bóng đêm một mảng đen kịt, nhìn lên trần nhà, nỗi lòng vạn ngàn.
Tại sao Tiêu Uyển Thanh khóc.
Cô bất giác đã lưu tâm điều đó mất rồi. Cô nghĩ, có lẽ cô không xem hiểu Đại Thoại Tây Du, nhưng mà, Tiêu Uyển Thanh thì hiểu.
Tiêu Uyển Thanh, nhìn thấy gì ở trong bộ phim đó?
Thời gian 14 năm, khoảng cách 14 tuổi, đến tột cùng, có bao nhiêu xa xôi đây?
Có phút chốc, cô rất muốn hiểu, rồi lại không muốn hiểu.
===
*Chú thích:
[1] Thả bồ câu: Vốn là tượng trưng cho hòa bình. Sau này thì gọi hành vi thất hẹn không đến là "thả bồ câu", ý bảo không giữ lời hứa, lừa gạt.
===
Lời tác giả:
Lâm Tiễn: 25 chương! Tôi! Lâm Tiễn! Bò lên trên giường dì Tiêu rồi! Ngửa mặt lên trời cười to (mặt đắc ý)
Lời editor: Đáng lẽ chương này sẽ post sớm, nhưng đến cuối truyện tui lại bị thổn thức bởi Đại Thoại Tây Du nên lấy ra xem lại =)))) bài Nhất sinh sở ái thật sự là bất hủ ngàn đời mà :'(
Bầu không khí đang ngột ngạt, bỗng nhiên kính cửa sổ như bị cái gì đó đập vào, nó liên tục phát ra âm thanh "bình bình bình", sau đó, tiếng đóng cửa sổ hoảng loạn của xung quanh nối tiếp nhau vang lên.
Hóa ra, lại mưa nữa rồi ư, không có điềm báo gì cả...
Ôn Đồng nhìn cơn mưa lớn bỗng rơi ngoài cửa sổ, cô nhíu nhíu mày, phàn nàn bảo: "Đây là trận mưa thứ mấy trong tuần rồi? Quần áo sắp mốc meo hết mất rồi."
Tiêu Uyển Thanh cười nhẹ bảo: "Nghe nói là bão sắp đến nữa rồi. Cậu ở đây nhiều năm như vậy, còn chưa quen thời tiết ở đây à?"
Lâm Tiễn bước xuống máy chạy bộ, tựa ở trên cây cột bên cạnh để nghỉ ngơi đôi chút. Cô nhìn mưa to như trút nước ở ngoài cửa sổ, có hơi lo lắng hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Dì Tiêu, chúng ta có mang ô không?"
Tiêu Uyển Thanh khẽ lắc đầu: "Bây giờ dì không có đem. Hai ngày trước mới dùng ô xong, dì để nó ở bên ban công để ráo nước, quên bỏ vào trong xe mất rồi." Nàng lấy khăn mặt lau mồ hôi trán cho Lâm Tiễn, an ủi cô: "Đừng lo lắng, chúng ta cũng chỉ cần dùng ô đoạn từ garage đi ra thôi, lỡ gì lát nữa mưa ngừng cũng không chừng."
Ôn Đồng nghe đến bão, nhớ đến trận bão hơn nửa tháng trước Tiêu Uyển Thanh làm chuyện ngốc, nhớ đến lúc đó trái tim của mình loạn như ma, ngữ khí của Ôn Đồng cũng có chút không tốt, nhắc nhở nàng: "Trận bão này, nhà cậu nhớ chuẩn bị thuốc thường dùng đấy, đừng đợi đến lúc đó rồi lại làm một vài chuyện ngốc nghếch khiến người ta hãi hùng khiếp vía."
Tiêu Uyển Thanh lườm mắt dao găm sang, trông thì trông thế nhưng vẫn dịu dàng, không mang theo chút khí thế nào. Nàng bất đắc dĩ phản bác Ôn Đồng: "Lời này của cậu là đang nguyền rủa mình và Tiễn Tiễn phải không?"
Ôn Đồng sững sốt một hồi, kỹ lưỡng ngẫm lại thì mới thấy lời của mình cũng không đúng lắm, cô không khỏi phì cười, nhưng vẫn nhíu mày, mạnh miệng bảo: "Là người nghe như cậu có ý thôi."
"Dạ dạ dạ, lời cậu nói là đúng hết." Tiêu Uyển Thanh cong môi trả lời cô, ngữ khí là vẻ lấy lệ như sợ Ôn Đồng nghe không ra.
Lâm Tiễn nhìn hai người một tới một đi mà đấu võ mồm, nhìn Tiêu Uyển Thanh hiếm khi tỏ ra hoạt bát, cô cũng bất giác cười theo.
Bầu không khí, rốt cuộc lại thoải mái hơn.
Ba người cũng không định chạy nữa nên bèn đến khu nghỉ ngơi, ngồi xuống xung quanh bàn để tạm ngơi nghỉ đôi chút. Ôn Đồng trông như nhớ ra gì đó, chợt hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Trước đó chúng ta có hẹn đi chơi Quốc khánh ấy, chắc đến lúc đó cậu không có thả bồ câu [1] cho mình đâu nhỉ?"
Tiêu Uyển Thanh cong cong mắt mày, nhưng lại không trực tiếp trả lời câu hỏi của Ôn Đồng, mà là nghiêng mặt đi, dịu giọng hỏi Lâm Tiễn: "Tiễn Tiễn, Quốc Khánh con có sắp xếp gì không?"
Lâm Tiễn không chút nghĩ ngợi đã thành thật trả lời: "Trong lúc nghỉ hè trước đó con đã bàn với ba mẹ rồi, Quốc khánh đi du lịch sáu nước châu Âu, xem như là khen thưởng khi con đậu được Kinh Nam." Cô đã từng sinh hoạt ở nước Mỹ tận một năm với cha mẹ, trong lúc đó cũng đã đi qua Canada, ấn tượng của Bắc Mỹ để lại cho cô là niềm nở hào phóng, cô cũng rất thích, nhưng không hiểu sao cô lại ngóng trông châu Âu hơn, ngóng trông lịch sử lâu đời và phong tình lãng mạn ở đó. Lần du lịch châu Âu này, cô đã mong đợi rất lâu.
Tiêu Uyển Thanh nghe nói Lâm Tiễn đã có sắp xếp nên yên tâm rồi, nàng quay đầu khẽ khàng đáp ứng Ôn Đồng: "Vậy mình không sao rồi, chúng ta cứ dựa theo kế hoạch đã quyết định mà làm đi."
Ôn Đồng nhíu mày, bất mãn nheo mắt nhìn Tiêu Uyển Thanh: "Sao mình cảm thấy mình như cái vỏ xe phòng hờ vậy."
Tiêu Uyển Thanh bật cười, quở cô ấy: "Trước mặt trẻ con mà ăn nói linh tinh gì vậy hả?"
Lâm Tiễn cắn cắn môi, có hơi để ý, cô đã không còn là trẻ con rồi. Nhưng sau cùng, cô chỉ nghiêng nghiêng đầu, quan tâm hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Dì Tiêu, kế hoạch Quốc khánh của hai người là gì vậy?"
"Dì và dì Ôn của con chuẩn bị đến Trường Xuyên một chuyến, một đường từ thành phố cổ Lập Châu đi về phía sông Hàm, hồ Nguyên. Đáng tiếc, bây giờ thì không có duyên để xem băng tuyết khắp núi của núi tuyết Vân Hồ được rồi."
Lâm Tiễn tức khắc mỏi mong trong lòng, những nơi Tiêu Uyển Thanh nói cũng là những nơi sinh thời chắc chắn phải đi trên bản đồ du lịch của cô. Tự đáy lòng, cô bảo: "Con cũng muốn đi xem thử, nghe nói rất đẹp..."
Tiêu Uyển Thanh bóp bóp mũi của cô, làm bình phục con tim xao động của thiếu nữ: "Sẽ có cơ hội thôi, hơn nữa, châu Âu cũng rất đẹp mà, nơi nào cũng có phong thổ nhân tình cả."
Lâm Tiễn nghĩ lại một hồi song cũng bình thường lại, dì Tiêu nói rất đúng, luôn có cơ hội thôi. Chỉ là, đôi mắt của cô đảo một vòng, lại có phiền muộn dâng lên: "Nếu dì Tiêu không có sắp xếp thì có thể cùng đi với con và mọi người rồi." Cô càng nghĩ càng phiền muộn: "Nếu như chúng ta có thể cùng nhau dạo bước ở đại lộ Champs Élysées của nước Pháp, rồi lại di du thuyền ở trên sông Rhine của nước Đức, rồi lại được ôm ấp biển hoa Tulip dưới cối xay gió của Hà Lan..." Giọng của cô càng ngày càng thấp, cuối cùng, ngừng lại...
Bởi vì cô phát hiện, sắc mặt của Tiêu Uyển Thanh, theo từng lời nói của cô mà càng ngày càng trắng bệch, nét mặt, càng lúc càng cứng ngắc. Nhưng trong cái nhìn ngạc nhiên nghi ngờ của Lâm Tiễn, Tiêu Uyển Thanh rốt cuộc vẫn dịu dàng cười một nụ cười miễn cưỡng cho Lâm Tiễn: "Là đáng tiếc thật, dì... đã từng có quãng thời gian, cũng rất muốn đến đó..." Trong mắt của Tiêu Uyển Thanh là vẻ mù mịt mà Lâm Tiễn xem không hiểu, như là đang nhìn cô, rồi lại như là, đang xuyên thấu qua cô, mà nhìn về phía một quá khứ xa xôi, thứ mà Lâm Tiễn không cách nào chạm đến.
Lâm Tiễn cúi đầu, trong lòng âm thầm tự trách, tại sao cô phải nhiều lời như vậy, chắc là cô đâm vào chỗ thương tâm của Tiêu Uyển Thanh mất rồi...
May mà, Ôn Đồng lái chủ đề nhanh, cô ấy cao giọng quở trách Lâm Tiễn: "Lâm Tiểu Tiễn, con thế này là không phúc hậu nha, dám cướp người trước mặt dì luôn cơ."
Lâm Tiễn bị dọa bởi khí tràng của Ôn Đồng, cô vội chột dạ giải thích: "Con không có..."
Tiêu Uyển Thanh ở bên cạnh, khẽ khàng cười ra tiếng.
Nhưng mà, bầu không khí rốt cuộc vẫn trở về không được.
Trên đường trở về, sau khi lên xe Tiêu Uyển Thanh liền tiện tay bật nhạc lên, một bài tiếp lấy một bài, giọng hát hoặc là khoan khoái, hoặc là nhẹ nhàng, không dứt bên tai. Lâm Tiễn lại vẫn cảm thấy, bầu không khí yên tĩnh, trầm mặc lạ thường...
Thỉnh thoảng khi nghiêng đầu vụng trộm nhìn Tiêu Uyển Thanh, cô luôn được nhìn thấy đường cong mềm mại của sườn mặt Tiêu Uyển Thanh, vẫn là vẻ dịu dàng điềm tĩnh không khác như thường ngày. Dường như nàng che giấu rất tốt, nhưng Lâm Tiễn vẫn cảm thấy, chân mày khóe mắt của nàng, tràn đầy vẻ suy sụp và ủ dột bất đồng với những ngày qua.
Lâm Tiễn thu tầm mắt lại, yên tĩnh nhìn phồn hoa phố cảnh nhanh chóng thụt lùi bên ngoài cửa xe, người đến người đi, xe cộ qua lại không dứt, là khách qua đường, hay là người đang về nhà? Đôi mắt cô bàng hoàng mà nhìn cao ốc phía hai bên đường, nhìn những ánh đèn hoặc sáng hoặc tối bên trong những cao ốc ấy, cô nghĩ, dưới mỗi ngọn đèn, đều có ít nhất một người, sẽ có một câu chuyện chỉ thuộc về riêng họ, vậy nơi đây, liệu có bao nhiêu câu chuyện đây?
Câu chuyện thuộc về Tiêu Uyển Thanh, liệu sẽ là gì?
Rõ ràng, hai người bây giờ ngồi gần nhau như vậy, nhưng Lâm Tiễn vẫn cảm thấy, dường như, cô và Tiêu Uyển Thanh, khoảng cách lại rất xa, rất xa...
Lại đến một cái đèn đỏ, dòng xe cộ ngừng lại, họ cũng ngừng lại. Lâm Tiễn lơ đãng nhìn thấy cửa hàng tiện lợi cách đó không xa có túm năm túm ba người đang đứng ở trước quầy, họ đang đợi ông chủ gói từng trái bắp to vàng rực. Cô chợt quay đầu, phá vỡ trầm mặc dọc đường tới nay, mang theo chút vui vẻ nói với Tiêu Uyển Thanh: "Đằng trước có bán bắp kìa, ôi."
Tiêu Uyển Thanh cuối cùng lấy lại tâm trạng từ trong chuyện cũ về, nàng nghiêng đầu, khóe môi cong lên một độ cong, hỏi cô: "Con thích ăn bắp sao?"
Lâm Tiễn gật gật đầu: "Dạ, dù có luộc thẳng cũng rất thơm rất ngọt, nếu như lúc hầm xương sườn mà bỏ một ít vào, thì mùi vị của canh cũng sẽ trở nên ngon hơn nữa."
Tiêu Uyển Thanh không ừ không hử, chỉ cười cười.
Đèn đỏ qua đi, đèn xanh sáng lên, dòng xe cộ bắt đầu di chuyển, Tiêu Uyển Thanh cũng bắt đầu lái xe đi lên theo dòng xe phía trước, nhưng lại dần dần lái lệch hướng khỏi tuyến đường chính. Lúc lái đến ven đường cách cửa hàng tiện lợi không xa, nàng dừng xe lại, tháo ra dây an toàn, vừa mở cửa xe vừa nói với Lâm Tiễn: "Bên ngoài vẫn còn mưa, không tiện xuống xe, con ở ngay trong xe đợi dì một lúc, dì rất mau sẽ trở lại."
Lâm Tiễn vẫn chưa kịp phản ứng là nàng đang làm gì, thì đã nhìn thấy nàng xuống xe nhanh nhẹn đóng cửa xe lại, sau đó, giơ tay lên che ở đỉnh đầu, vòng qua thân xe, tránh vũng nước trên đất, có phần vụng về mà chạy về phía cửa hàng tiện lợi cách đó không xa.
Tầm mắt của Lâm Tiễn, di chuyển theo bóng người gầy gò xinh đẹp ấy, cô đột nhiên cảm thấy, tim, như bị vật gì đó, nặng nề đánh trúng một hồi. Cô sít sao nhìn chằm chằm bóng người Tiêu Uyển Thanh cách đó không xa đang khua tay nói gì đó với ông chủ, sau đó nhận lấy trái bắp ông chủ đã gói xong, đi về phía bên trong cửa hàng để tính tiền, rốt cuộc, cô bất giác cong lên một nụ cười thật to.
Chỉ chốc lát sau, Tiêu Uyển Thanh đã trở lại rồi. Nàng còn đứng ở bên cửa xe, nhẹ nhàng giũ xuống một thân nước mưa, nhưng Lâm Tiễn đã gấp rút mở cửa giúp nàng, vừa cảm động lại vừa đau lòng mà quở mắng nàng: "Con chỉ là thuận miệng nói thôi, mưa lớn thế này, sao dì cứ thế mà chạy xuống vậy, dì xem quần áo ướt hết cả rồi kìa."
Nhưng Tiêu Uyển Thanh chỉ là lên xe, đưa bắp cho Lâm Tiễn, khởi động xe, mặt mũi dịu dàng vỗ về thiếu nữ: "Không sao mà, sắp đến nhà rồi, lát nữa tắm đổi quần áo khác là được rồi." Dứt lời, nàng nhìn nhìn trái bắp trong tay Lâm Tiễn, tỏ ý Lâm Tiễn: "Mau nhân lúc ăn nóng đi, xem mùi vị thế nào, ngửi cũng rất là thơm đó."
Lâm Tiễn mở túi ra, mùi thơm ngọt của bắp lập tức tràn đầy buồng xe nhỏ hẹp. Cô khẽ cắn một cái, cảm nhận cái ấm áp của hạt bắp chắc nịch giữa môi và răng, mùi vị thơm ngon ngọt ngào, giống như, cõi lòng của cô trong giờ phút này. Ý cười lóng lánh, cô nhìn về phía Tiêu Uyển Thanh, từ đáy lòng mà bảo: "Ngon lắm." Dứt lời, cô đưa trái bắp ra, đưa mắt cong mày mời Tiêu Uyển Thanh: "Dì Tiêu cũng ăn một miếng thử."
Trên mặt thiếu nữ, là vẻ vui sướng rõ ràng, trong lúc nói chuyện, sóng mắt lưu chuyển, là phong thái ngây ngô mà Tiêu Uyển Thanh chưa từng thấy. Lòng Tiêu Uyển Thanh không khỏi mềm nhũn. Dễ thỏa mãn vậy sao. Không đành lòng từ chối lời mời của Lâm Tiễn, nàng khẽ cắn một cái ở một bên khác mà Lâm Tiễn chưa đụng đến, chậm rãi nhai, sau đó, cũng đáp lời cô: "Ừm, là ngon thật."
Độ cong của nụ cười trên mặt cô gái lại càng rõ ràng hơn.
Lúc sắp đến nhà, mưa chợt ngừng, bất chợt như lúc nó đến. Lúc xuống xe, Lâm Tiễn đi ở bên cạnh Tiêu Uyển Thanh, dư quang đột nhiên chú ý đến, trong túi quần thể thao của Tiêu Uyển Thanh như có đồ vật vuông vuông dài dài dẹt dẹt gì đó, không lớn, vì thế cũng chỉ hơi phồng một chút.
Lâm Tiễn nhíu nhíu mày lại, ngẫm lại lúc xuất phát hay lúc trong phòng gym đã có rồi sao?
Hình như, không có nhỉ?
Là tiện thể mua ở trong cửa hàng tiện lợi sao?
Về đến nhà, họ liền chia ra từng người đi tắm rửa. Lâm Tiễn tắm xong sấy tóc xong, thậm chí giặt quần áo xong rồi, nhưng vẫn không nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh từ trong phòng ngủ đi ra, cô không tránh khỏi có chút bận tâm.
Lúc sắp đến phòng ngủ của Tiêu Uyển Thanh, cô rốt cuộc nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng "ầm ầm ầm" của máy sấy tóc đang chạy. Lâm Tiễn nghi ngờ, tắm lâu vậy sao?
Cửa phòng ngủ là mở ra, Lâm Tiễn giơ tay định gõ cửa, nhưng đập vào mắt chính là, Tiêu Uyển Thanh hơi cúi đầu, cụp mắt, một tay giơ máy sấy tóc, một tay vén mái tóc đẹp ướt át sau đầu lên.
Nhưng mà, hai tay nàng, vẫn duy trì cùng một động tác như vậy, lâu thật lâu, vẫn chưa đổi. Thậm chí Lâm Tiễn cảm thấy, cô dường như còn ngửi ra mùi tóc cháy.
Đôi mắt của Lâm Tiễn, dần dần u ám xuống. Cô xoay người trở về phòng, ngơ ngác ngồi một lát lâu ở trên giường, rồi nhảy xuống giường, đến trước bàn học mở laptop ra.
Sau đó không lâu, cô ôm lấy laptop, lại một lần nữa đi tới trước phòng ngủ Tiêu Uyển Thanh, đưa tay, khẽ gõ hai lần, đưa đến sự chú ý của Tiêu Uyển Thanh: "Dì Tiêu, con có thể vào không?"
Tiêu Uyển Thanh đã sấy tóc xong, nhìn thấy Lâm Tiễn, lại nhìn nhìn laptop Lâm Tiễn ôm trên tay, vẻ mặt dịu dàng gật gật đầu: "Ôm nó làm gì vậy?"
Lâm Tiễn hớn hở đi vào phòng, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Uyển Thanh, cô chớp chớp mắt, cho Tiêu Uyển Thanh xem giao diện desktop đã mở ra, nũng nịu năn nỉ Tiêu Uyển Thanh: "Dì Tiêu, chúng ta cùng nhau xem phim đi, chập tối mấy ngày trước rạp chiếu phim của trường có chiếu phim, nhưng con sốt ruột về ăn cơm nên không có đến xem được."
Tiêu Uyển Thanh không hỏi là phim gì, chỉ nhìn nhìn đồng hồ đeo tay khi nãy do bận tắm nên tiện tay cởi đặt ở trên tủ đầu giường. Vừa qua 9 giờ, nàng nghĩ, phim cùng lắm là hai giờ sẽ hết, cũng không tính quá muộn, bèn xoa xoa đầu Lâm Tiễn, dung túng cô, trả lời bảo: "Được rồi, vậy con lên đây đi, chúng ta dựa vào giường cùng xem đi."
Lâm Tiễn nhất thời mở cờ trong bụng, cô bỏ dép xuống, vồn vã bò lên giường.
Vì nhận ra được là đêm nay dường như Tiêu Uyển Thanh vì chuyện cũ mà tâm trạng vẫn không tốt, Lâm Tiễn chất chứa một chút ý định muốn Tiêu Uyển Thanh lảng sang tâm trạng khác, đừng lại đắm chìm vào suy nghĩ trước đây, nên cô cố ý tìm một bộ phim hài thập niên 90 rất nổi tiếng, danh tiếng rất tốt, chấm điểm rất cao, tiếng tăm lừng lẫy do Châu Tinh Trì đóng vai chính - Đại Thoại Tây Du.
Lâm Tiễn không chú ý đến, lúc Tiêu Uyển Thanh thấy rõ bộ phim đó, nàng hơi mím chặt môi đỏ lại. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn không nói gì.
Phim thật sự là danh bất hư truyền, Lâm Tiễn cười đến chảy nước mắt, cô lại lần nữa bị chọc trúng chỗ cười, toàn bộ phim cô đều cười đến không ngậm mồm vào được. Phim gần kết thúc, nhạc trailer vang lên, Tịch Dương võ sĩ cùng với Tử Hà tiên tử giằng co trên tường thành, trình diễn gút mắc tình yêu, Ngộ Không nhập vào thân võ sĩ, đi tướng lẳng lơ, ngữ điệu xốc nổi, thâm tình biểu lộ, Lâm Tiễn không nhịn được lại cười ra tiếng. Hóa ra, lời tỏ tình buồn nôn kinh điển ấy là từ phim này mà ra.
Tử Hà tiên tử nhìn Ngộ Không - đang xoay người đi xa, nàng nói: "Bộ dạng của người kia thật kỳ lạ." Võ sĩ trả lời: "Ta cũng thấy vậy, hắn ta giống như một con chó nhỉ."
"Hoa tươi mặc dù sẽ héo tàn (chỉ nguyện), nhưng rồi sẽ lại nở hoa (vì người), tình yêu cả một đời (trông coi), thấp thoáng sau áng mây (mong đợi). Bể khổ gợi lên yêu hận, trên thế gian khó thoát khỏi số mệnh..."
Trong tiếng hát dần vang và bóng lưng dần dần đi xa tiêu điều của Tôn Ngộ Không, phim từ từ khép lại.
Lâm Tiễn ôm laptop, trên mặt còn mang ý cười, cô tự nhiên quay đầu muốn chia sẻ cảm giác sau khi xem với Tiêu Uyển Thanh một lúc, nhưng cô lại kinh hoảng phát hiện, Tiêu Uyển Thanh bên cạnh vẫn còn đang ngắm nhìn màn hình. Nàng cắn môi thật chặt, trong đôi mắt như mực mịt mờ hơi nước, nước mắt rưng rưng, vành mắt cũng đã đỏ ửng.
Trong lòng Lâm Tiễn lộp cộp một cái, trong một lúc cô có hơi tay chân luống cuống. Một giây sau, cô đưa mắt về, hai tay đặt ở dưới laptop đang để trên đầu gối, lén lút dùng thủ đoạn xảo diệu. Mấy giây dài đằng đẵng sau đó, cô rốt cuộc thành công cạy pin laptop ra.
Trong phút chốc, màn hình đen kịt lại.
Lâm Tiễn giả vờ kinh hoảng, cô như bị dọa sợ, khẽ "a" một tiếng, ngạc nhiên lại nghi ngờ bảo: "Chuyện gì xảy ra?"
Tiêu Uyển Thanh tỉnh táo lại, nghiêng đầu, lau đi vành mắt đầy nước của mình. Nàng nhẹ nhàng khịt khịt mũi, điều chỉnh lại tâm trạng bình thường, sau đó, giả đò tự nhiên mà vỗ vỗ tay Lâm Tiễn, an ủi bảo: "Có lẽ là laptop hết pin rồi."
Lâm Tiễn đành phải thở dài: "Ôi, hình như con chọn sai phim rồi, dì xem, thật ra chúng ta nên xem phim kinh dị, có thêm mồi nhắm nữa thì hiệu quả nhất định rất tốt."
Bị cô chọc cười, Tiêu Uyển Thanh cười khẽ một tiếng, dịu dàng bảo: "Vậy dì không xem chung với con đâu."
Lâm Tiễn lại càng ngày càng hứng thú, trong đôi mắt sáng rực có ý cười xấu xa, cô ghẹo Tiêu Uyển Thanh: "Đến đến đến, dì Tiêu đừng sợ, con kể cho dì nghe chuyện ma nè. Trước đây..."
Tiêu Uyển Thanh không chịu nổi hăm dọa, sợ Lâm Tiễn thật sự há mồm kể, nàng kinh hoảng bụm lấy miệng Lâm Tiễn, ngăn lại lời dự định ra miệng của cô, nhất định không cho cô há mồm nói chuyện.
Lâm Tiễn cảm nhận được nhiệt độ của ngón tay Tiêu Uyển Thanh ở trên môi mình, cảm nhận được tiếng hờn dỗi vui cười từ phía Tiêu Uyển Thanh truyền đến, cuối cùng, cô cũng tự đáy lòng mà cười lên.
Ban đêm, Lâm Tiễn lại một lần mất ngủ hiếm thấy, trằn trọc trở mình.
Cô vô ý thức nhìn bóng đêm một mảng đen kịt, nhìn lên trần nhà, nỗi lòng vạn ngàn.
Tại sao Tiêu Uyển Thanh khóc.
Cô bất giác đã lưu tâm điều đó mất rồi. Cô nghĩ, có lẽ cô không xem hiểu Đại Thoại Tây Du, nhưng mà, Tiêu Uyển Thanh thì hiểu.
Tiêu Uyển Thanh, nhìn thấy gì ở trong bộ phim đó?
Thời gian 14 năm, khoảng cách 14 tuổi, đến tột cùng, có bao nhiêu xa xôi đây?
Có phút chốc, cô rất muốn hiểu, rồi lại không muốn hiểu.
===
*Chú thích:
[1] Thả bồ câu: Vốn là tượng trưng cho hòa bình. Sau này thì gọi hành vi thất hẹn không đến là "thả bồ câu", ý bảo không giữ lời hứa, lừa gạt.
===
Lời tác giả:
Lâm Tiễn: 25 chương! Tôi! Lâm Tiễn! Bò lên trên giường dì Tiêu rồi! Ngửa mặt lên trời cười to (mặt đắc ý)
Lời editor: Đáng lẽ chương này sẽ post sớm, nhưng đến cuối truyện tui lại bị thổn thức bởi Đại Thoại Tây Du nên lấy ra xem lại =)))) bài Nhất sinh sở ái thật sự là bất hủ ngàn đời mà :'(
Tác giả :
Mẫn Nhiên