Dư Sinh Vi Kỳ
Chương 152
Tiêu Uyển Thanh chống tường chậm rãi đứng lên, thở hổn hển. Sau khi ngồi xổm cùng khóc quá lâu, nàng có chút đầu váng mắt hoa. Nàng vỗ trán cho mình tỉnh táo lại, cúi đầu gọi Ôn Đồng.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, Ôn Đồng hiển nhiên đang có tâm trạng tốt, trong điện thoại truyền đến giọng nói trêu chọc: "Nha? Tối hôm qua đi ngủ lúc mấy giờ, giờ này mới dậy a?" Cô đang ngồi ở nhà mình. Trước bàn trà, cô đang nhìn những món quà lưu niệm cùng những món quà năm mới mà Thời Kinh Lan đi công tác cho người chuyển phát nhanh về, nụ cười bất giác nở trêи môi.
"Đồng Đồng..."
Ngay khi Tiêu Uyển Thanh khàn giọng cất tiếng khóc nức nở, nụ cười trêи môi Ôn Đồng thoáng chốc biến mất. Cô bất giác ngồi thẳng dậy, nhướng mày quan tâm hỏi: "Cậu bị sao vậy? Cậu khóc sao? Xảy ra chuyện gì? Cậu đang ở đâu?"
Tiêu Uyển Thanh ổn định lại hơi thở, hít hít mũi rồi đáp lại bằng giọng mũi: "Mình không sao. Đồng Đồng, Chu Tỷ sáng hôm nay đột nhiên đến nhà, phát hiện chuyện của mình với Tiễn Tiễn. Mình kêu Tiễn Tiễn đưa nàng về trước. Trêи đường về thì nàng ngất vào bệnh viện, mình vừa gọi điện cho anh Lâm, anh ấy nói nàng vừa cấp cứu xong, không muốn nàng bị quấy rầy, nhưng mình không yên tâm, cậu có thể giúp mình gọi cho họ hỏi họ đang ở đâu, rồi đi qua xem một chút. Mình đi cùng cậu, mình sẽ không vào, mình từ xa nhìn qua một chút là được rồi."
Trái tim Ôn Đồng lập tức chùng xuống, nghe thấy Lâm mẹ đã cấp cứu xong, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Cô vô thức buột miệng hỏi Tiêu Uyển Thanh: “Chu tỷ làm sao phát hiện ra?" Sáng sớm liền qua, sau đó phát hiện, Lâm mẹ xúc động đến mức giữa đường ngất đi, Ôn Đồng buộc phải nghĩ đến tình huống xấu nhất. Cô có thể nghe thấy Tiêu Uyển Thanh đang trong tình trạng rất tệ, giọng nói khàn khàn yếu ớt, cô lo lắng nói: "Tiêu, cậu có ổn không? Chu tỷ có làm gì cậu không?"
“Mình không sao." Tiêu Uyển Thanh nghe được quan tâm, đột nhiên mũi chua xót. "Đồng Đồng, gọi điện thoại hỏi giúp mình được không?"
Ôn Đồng nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của nàng, cô lập tức cảm thấy khổ sở, nàng nói "không sao" làm sao cô có thể tin được. Chắc hẳn đã có chuyện gì đó xảy ra, nếu không thì làm sao một người quen che giấu bản thân như Tiêu Uyển Thanh lại có thể nhu nhược thất thố như vậy. Cô vơ lấy chìa khóa xe trêи bàn, đứng dậy vội vã bước ra, vừa đi cô vừa nhỏ giọng an ủi: "Mình giúp cậu hỏi a. Nhưng trước hết cậu phải nói cho mình biết cậu đang ở đâu. Mình sẽ đến tìm cậu. Chúng ta đối mặt nói. Đừng lo, Chu Tỷ cùng anh sẽ không sao đâu." Cô lo lắng cho Lâm Mẹ, nhưng cô lại càng lo lắng cho Tiêu Uyển Thanh hơn. Xung quanh Lâm Mẹ vẫn có người, nhưng xung quah Tiêu Uyển Thanh không có ai cả.
Tiêu Uyển Thanh lo lắng đến trêи mặt ửng đỏ, nói: "Mình không sao, Đồng Đồng, cậu không cần đi qua, cậu giúp mình hỏi trước đi."
"Tiêu Uyển Thanh, cậu rốt cuộc là đang ở đâu?! Mình không thấy cậu sẽ không giúp cậu gọi hỏi." Nghe nàng cự tuyệt Ôn Đồng càng lo lắng, có chút tức giận cứng rắn hỏi.
“Mình đang ở trước cửa nhà họ." Tiêu Uyển Thanh cắn môi không trốn tránh được, nên nàng thành thật trả lời.
Ôn Đồng lông mày nhíu chặt. Tại khu Nam, ở Lâm gia, Tiêu Uyển Thanh làm thế nào để đi lại trêи con đường đã xa cách nhiều năm cùng với nhiều hồi ức khổ sở như vậy. Cổ họng nghẹn ngào, ánh mắt tối sầm nói: "Mình đi đón cậu ngay. Cậu ở đó chờ mình."
*
Trong phòng, thần sắc Lâm mẹ tiều tụy, hốc hác, khi tỉnh dậy đã thấy Lâm ba cùng Lâm Tiễn mang theo vẻ mặt lo lắng đang vây quanh bà. Bà cố ý nhìn Lâm Tiễn mấy giây rồi đảo mắt đi chỗ khác, không để ý đến cô, giọng nói khàn khàn, yếu ớt nói với Lâm ba: "Đưa Tiễn Tiễn về nhà mẹ tôi, để mẹ trông chừng. Trước khi tôi quay lại, Đừng cho nó đi đâu cả."
Bà không thể để Lâm Tiễn quay lại gặp Tiêu Uyển Thanh. Nhưng lòng của Lâm ba quá mềm, phải chăm sóc bà ở bệnh viện, sợ là không chống lại được Lâm Tiễn. Hơn nữa, Lâm Tiễn bị giam giữ ở nhà, ăn uống cùng sinh hoạt không có ai chăm sóc nên bà cũng không hề yên tâm. Giao cô cho lão nhân, Lâm Tiễn sẽ không có không đúng mực, cũng sẽ không bất kể hậu quả mà lỗ mãng. Lâm Mẹ chắc chắn Lâm Tiễn không dám giải thích cho lão nhân biết vì sao tự do của mình bị hạn chế, dù lão nhân có chiều chuộng Lâm Tiễn đến đâu, cũng không dám dung túng Lâm Tiễn bởi vì bà vẫn còn nằm ở trêи giường.
Lâm Tiễn vẫn còn vui mừng khi Lâm mẹ đã tỉnh, nhưng có chút lo lắng thân thể của bà, khi nghe thấy những lời độc đoán mạnh mẽ của bà, lập tức quay trở lại lúc trước khi ngất đi, mở to mắt phản đối: “Con không đi. Mẹ, mẹ đây là giam cầm con! Mẹ sao có thể làm như vậy."
Lâm ba nghe vậy cũng sửng sốt. Ông nhìn Lâm Tiễn đang khổ sở cùng bất lực, do dự vài giây, muốn giảm bớt căng thẳng giữa hai mẹ con, khéo léo nói: "Thấm Thấm, nhưng hai ngày nữa Tiễn Tiễn sẽ thi cuối kỳ."
Khi Lâm Mẹ thấy Lâm ba giống như không đạt được một mặt trận thống nhất với mình, lửa giận bắt đầu bùng cháy dữ dội. Việc này đã xảy ra từ khi Lâm Tiễn còn nhỏ, nếu không phải Lâm ba vẫn luôn dung túng Lâm Tiễn, ở thời điểm bà quản thúc mà che chở cho Lâm Tiễn thì Lâm Tiễn có lẽ đã không liều lĩnh như bây giờ.
Bà bắt đầu thở gấp, gian nan tăng âm lượng, môi run lên vì tức giận, hỏi Lâm Ba "Lâm Triêm, tôi hỏi ông, ông còn cần đứa con gái này không?! Ông còn cần cái nhà này không?" Những giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt bà, chiếc gối trắng đã ướt đẫm.
Hai bên má Lâm Ba căng ra, ông đau lòng khi nhìn vợ mình vốn luôn mạnh mẽ hơn nhưng giờ lại gục xuống. Một lúc sau, ông thỏa hiệp, hứa hẹn: "Được, được, đừng kϊƈɦ động, tôi sẽ đưa nó về."
“Ba!" Lâm Tiễn tức giận nói. "Mẹ, con không đi. Mẹ bình tĩnh đi, mẹ không thể cho con cơ hội nói chuyện với mẹ sao? Sao mẹ lại cố chấp cường quyền như vậy."
Lâm Mẹ phớt lờ phản đối của cô, nhắm nghiền đôi mắt mệt mỏi, dặn dò Lâm Ba: "Ông quay lại nhớ kiểm tra lại nguồn của cái trong hộp thư của tôi. Liên hệ với trường học cho Lâm Tiễn hoãn một kỳ. Sau đó liên lạc lại với Lão Thích để xem có thể chuyển Lâm Tiễn sang trường khác hay không."
Lâm Mẹ không khỏi lo lắng kẻ đứng sau Lâm Tiễn giở thủ đoạn. Lâm mẹ không yên lòng, hôm nay có có thể gửi email cho bà, về sau không thể biết được sẽ bắt nhược điểm của Lâm Tiễn làm ra chuyện khủng khϊế͙p͙ gì.
Lão Thích là tiền bối trước đây của bà, bây giờ đã được thăng chức lên lãnh đạo của một trường đại học trọng điểm ở tỉnh lân cận nổi tiếng như Kinh Nam. Thủ tục xuất ngoại rất phức tạp, đặc biệt nếu Lâm Tiễn không hợp tác thì chỉ trong chốc lát sẽ không thể làm được. Nhưng việc chuyển nhượng có thể được thực hiện, và việc chuyển trường chỉ cần bà và Lâm ba ra mặt liền có thể thỏa đáng, nhưng Lâm Tiễn không thể đồng ý. Bà chỉ muốn hoàn toàn tách Lâm Tiễn và Tiêu Uyển Thanh trước, ngăn họ gặp lại nhau.
“Được." Lâm ba giống như đã hoàn toàn gục ngã trước Lâm mẹ.
Lâm Tiễn tức giận, đỏ bừng cả mặt, cao giọng quát: "Con không đi nhà bà ngoại, con không chuyển trường. Mẹ thật quá đáng, nếu chuyển trường thì con sẽ bỏ học."
Lâm Tiễn bị thái độ của Lâm Tiễn làm cho phát cáu, lồng ngực dâng lên rồi hạ xuống kịch liệt, giọng nói run run quay lại nói với Lâm Tiễn: "Lâm Tiễn ... con ... con tự hỏi mình, con ... con không có quá đáng sao? Mẹ đối với con không tốt sao? Mẹ ... mẹ không cầu con sau này phải cảm kϊƈɦ mẹ, mẹ ... mẹ chỉ cầu ... một cái không thẹn với lương tâm."
Y tá đi ngang qua nghe thấy trong phòng cãi nhau ầm ĩ, liền mở cửa khiển trách: "Cãi nhau cái gì, không biết đây là bệnh viện sao? Bệnh nhân cần nghỉ ngơi, không hiểu sao? Người nhà các người làm sao vậy?"
Lâm Ba vội vàng tiến lên an ủi Lâm Mẹ đang kϊƈɦ động, vỗ vỗ bả vai cô: "Bà đừng nóng giận, Thấm Thấm, bà cứ dưỡng bệnh đi. Mấy chuyện này tôi lo liệu."
Lâm Mẹ liếc mắt nhìn Lâm Ba thật sâu, mở môi yếu ớt nói: "Lâm Triêm, tôi tin ông. Ông có thể đưa nó về trước. Tôi ở đây sẽ không sao. Nếu có chuyện tôi sẽ gọi y tá."
Mong muốn của Lâm Tiễn hoàn toàn bị bỏ qua, cô không chịu nổi, thất vọng xoay người đóng sầm cửa lại không đợi bọn họ nói xong.
Lâm Ba cau mày, vội vàng nói với Lâm mẹ: "Vậy tôi về trước, tôi đưa Tiễn Tiễn về xong sẽ quay lại", rồi sau đó đuổi nhanh ra ngoài.
Lâm Tiễn ở lối thang máy vừa lau nước mắt vừa điên cuồng nhấn nút đi xuống. Lâm Ba nhìn thấy bóng dáng của cô, lập tức chạy đến bên cạnh, nắm lấy bàn tay đang di chuyển của cô, cúi mặt hỏi: "Lâm Tiễn, con đi đâu?"
Lâm Ba luôn yêu thương cưng chiều cô, rất ít khi gọi tên đầy đủ của cô, một khi ông gọi đầy đủ tên của cô thì có nghĩa là ông thực sự rất tức giận.
Lâm Tiễn nhìn sắc mặt nghiêm nghị của cha mình, cảm thấy trong lòng khổ sở cùng ủy khuất mà sắp chết. Nhưng cô vẫn nghiến răng nghiến lợi, cố chấp nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh lùng của ông, kiên quyết nói: "Con không về nhà bà ngoại, không chuyển trường. Con sẽ về huyện phía Nam. Khi nào mẹ bình tĩnh lại có thể nói chuyện với con. Con sẽ quay lại."
“Lâm Tiễn, không ngờ con lại là một hài tử như vậy." Vẻ mặt Lâm ba hiện lên thất vọng cùng phiền muộn. Ông hơi nắm chặt tay, nhíu mày nhìn Lâm Tiễn, mệt mỏi nói: "Lâm Tiễn, mẹ con bây giờ như vậy. Con nhất định phải ngoan cố đối với bà ấy sao? Nếu bây giờ con có thể tàn nhẫn như vậy tiếp tục kϊƈɦ thích bà ấy, nửa điểm cũng không màng, ba thực sự cảm thấy không ổn. Sau này, ba cũng rất khó thông cảm con. Rốt cuộc thì không đáng. Con cũng không thông cảm chúng ta chút nào."
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc cùng buồn bã của Lâm Ba, Lâm Tiễn rơi vào tình thế khó xử, đột nhiên ngã quỵ.
Cô muốn quay lại tìm Tiêu Uyển Thanh, muốn quay lại gặp nàng, cô vẫn không yên tâm hai cái tát lúc sáng, cô cũng không yên tâm nàng khổ sở ngồi khóc một mình. Nhưng cô giống như hiểu ý tứ trong lời nói của Lâm Ba. Ngày thường khi cô cùng Lâm mẹ có sự khác biệt, Lâm ba sẽ giúp cô mà trở thành đồng minh của cô. Vừa rồi có thể thấy được, thái độ của cha cô đối với chuyện này thật ra không quá cứng rắn, không cường ngạnh như Lâm Mẹ, thậm chí còn có vẻ mơ hồ lộ ra phòng bị.
Nhưng nếu cô thực sự rời đi, Lâm ba sẽ không còn có thể đứng bên cạnh cô nữa, sẽ không còn có thể thông cảm cô.
Khi nghĩ đến việc để cô quay lại, Tiêu Uyển Thanh đã nói với cô "Tiễn Tiễn, dì tin con có thể cho dì một tình yêu diễm phúc", trái tim cô như bị xé nát. Cô ngẩng đầu hít sâu một hơi, nghẹn ngào thỏa hiệp nói: "Được, ba, con sẽ trở về cùng ba. Nhưng con muốn gọi điện thoại."
Sức nặng trong lòng Lâm Ba dịu đi một chút, nhưng vẫn cảnh giác từ chối: "Không được, Lâm Tiễn..."
Ông chưa kịp nói xong, Lâm Tiễn đã mệt mỏi ngắt lời: "Không phải gọi Tiêu a di, mà là Ôn a di." Cô hít hít mũi, tim đau nhói, không khỏi vừa khóc vừa giải thích: "Lúc sáng mẹ đã đánh dì, con không biết bây giờ dì thế nào rồi, ba, sau bao nhiêu năm tình nghĩa, ba còn không biết Tiêu a di là người như thế nào sao? Nàng hiện tại coa bao nhiêu tự trách mình, có bao nhiêu ủy khuất cùng bất lực a. Tất cả chúng ta đều có thân nhân, có chỗ dựa, nhưng mà nàng, nàng cái gì đều cũng không có."
Lúc Tiêu Uyển Thanh cần bản thân nhất, cô lại không thể ở bên cạnh, thậm chí còn nhờ tình địch cũ quan tâm, chăm sóc, lần đầu tiên Lâm Tiễn biết rằng bất lực chính là cảm giác tuyệt vọng như vậy.
Rốt cuộc chịu không nổi, Lâm Ba quay mặt đi không nhìn con gái mình khóc mà tan nát cõi lòng, lẳng lặng đưa điện thoại cho cô.
Ôn Đồng đang trêи đường đi đón Tiêu Uyển Thanh thì nhận được điện thoại của Lâm Tiễn, nghe Lâm Tiễn nói với cô Lâm mẹ đã tát Tiêu Uyển Thanh hai cái, cô tức giận đập vô lăng, mắng Lâm Tiễn: "Lâm Tiễn, thời điểm ở cùng nhau, con hứa gì? Giờ con làm gì? Con cứ nói sẽ bảo vệ nàng nhưng cuối cùng nàng lại là người tổn thương, là con bắt đầu trước, là con đã cưỡng ép nàng cùng con ở bên nhau, rốt cuộc tại sao mọi người lại trách nàng? Nàng đã gánh chịu tất cả, gánh chịu chưa đủ sao?"
Lâm Tiễn vào thang máy, dựa vào thành thang máy, đau lòng. Cô ngửa đầu lên bật khóc. Cô không còn khí phách cùng điềm tĩnh như trước nữa, cô tiếp nhận lời khiển trách của Ôn Đồng, lẩm bẩm xin lỗi: "Thực xin lỗi, con đã không bảo vệ nàng, con không làm tốt, đó là lỗi của con."
Cô cầu xin Ôn Đồng: “Ôn a di, trong thời gian con vắng nhà, hãy làm ơn giúp con chăm sóc nàng" Cô còn muốn nói: “Ôn a di, giúp con nói với nàng, "Đừng sợ, phải tự chăm sóc cho mình, Con sẽ nỗ lực, kiếp này con không thể không có dì, con nhất định sẽ trở về "."
Nhưng lời chưa kịp nói những lời muốn nói thì tín hiệu trong thang máy không tốt, cuộc gọi tự động bị cúp.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, Ôn Đồng hiển nhiên đang có tâm trạng tốt, trong điện thoại truyền đến giọng nói trêu chọc: "Nha? Tối hôm qua đi ngủ lúc mấy giờ, giờ này mới dậy a?" Cô đang ngồi ở nhà mình. Trước bàn trà, cô đang nhìn những món quà lưu niệm cùng những món quà năm mới mà Thời Kinh Lan đi công tác cho người chuyển phát nhanh về, nụ cười bất giác nở trêи môi.
"Đồng Đồng..."
Ngay khi Tiêu Uyển Thanh khàn giọng cất tiếng khóc nức nở, nụ cười trêи môi Ôn Đồng thoáng chốc biến mất. Cô bất giác ngồi thẳng dậy, nhướng mày quan tâm hỏi: "Cậu bị sao vậy? Cậu khóc sao? Xảy ra chuyện gì? Cậu đang ở đâu?"
Tiêu Uyển Thanh ổn định lại hơi thở, hít hít mũi rồi đáp lại bằng giọng mũi: "Mình không sao. Đồng Đồng, Chu Tỷ sáng hôm nay đột nhiên đến nhà, phát hiện chuyện của mình với Tiễn Tiễn. Mình kêu Tiễn Tiễn đưa nàng về trước. Trêи đường về thì nàng ngất vào bệnh viện, mình vừa gọi điện cho anh Lâm, anh ấy nói nàng vừa cấp cứu xong, không muốn nàng bị quấy rầy, nhưng mình không yên tâm, cậu có thể giúp mình gọi cho họ hỏi họ đang ở đâu, rồi đi qua xem một chút. Mình đi cùng cậu, mình sẽ không vào, mình từ xa nhìn qua một chút là được rồi."
Trái tim Ôn Đồng lập tức chùng xuống, nghe thấy Lâm mẹ đã cấp cứu xong, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Cô vô thức buột miệng hỏi Tiêu Uyển Thanh: “Chu tỷ làm sao phát hiện ra?" Sáng sớm liền qua, sau đó phát hiện, Lâm mẹ xúc động đến mức giữa đường ngất đi, Ôn Đồng buộc phải nghĩ đến tình huống xấu nhất. Cô có thể nghe thấy Tiêu Uyển Thanh đang trong tình trạng rất tệ, giọng nói khàn khàn yếu ớt, cô lo lắng nói: "Tiêu, cậu có ổn không? Chu tỷ có làm gì cậu không?"
“Mình không sao." Tiêu Uyển Thanh nghe được quan tâm, đột nhiên mũi chua xót. "Đồng Đồng, gọi điện thoại hỏi giúp mình được không?"
Ôn Đồng nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của nàng, cô lập tức cảm thấy khổ sở, nàng nói "không sao" làm sao cô có thể tin được. Chắc hẳn đã có chuyện gì đó xảy ra, nếu không thì làm sao một người quen che giấu bản thân như Tiêu Uyển Thanh lại có thể nhu nhược thất thố như vậy. Cô vơ lấy chìa khóa xe trêи bàn, đứng dậy vội vã bước ra, vừa đi cô vừa nhỏ giọng an ủi: "Mình giúp cậu hỏi a. Nhưng trước hết cậu phải nói cho mình biết cậu đang ở đâu. Mình sẽ đến tìm cậu. Chúng ta đối mặt nói. Đừng lo, Chu Tỷ cùng anh sẽ không sao đâu." Cô lo lắng cho Lâm Mẹ, nhưng cô lại càng lo lắng cho Tiêu Uyển Thanh hơn. Xung quanh Lâm Mẹ vẫn có người, nhưng xung quah Tiêu Uyển Thanh không có ai cả.
Tiêu Uyển Thanh lo lắng đến trêи mặt ửng đỏ, nói: "Mình không sao, Đồng Đồng, cậu không cần đi qua, cậu giúp mình hỏi trước đi."
"Tiêu Uyển Thanh, cậu rốt cuộc là đang ở đâu?! Mình không thấy cậu sẽ không giúp cậu gọi hỏi." Nghe nàng cự tuyệt Ôn Đồng càng lo lắng, có chút tức giận cứng rắn hỏi.
“Mình đang ở trước cửa nhà họ." Tiêu Uyển Thanh cắn môi không trốn tránh được, nên nàng thành thật trả lời.
Ôn Đồng lông mày nhíu chặt. Tại khu Nam, ở Lâm gia, Tiêu Uyển Thanh làm thế nào để đi lại trêи con đường đã xa cách nhiều năm cùng với nhiều hồi ức khổ sở như vậy. Cổ họng nghẹn ngào, ánh mắt tối sầm nói: "Mình đi đón cậu ngay. Cậu ở đó chờ mình."
*
Trong phòng, thần sắc Lâm mẹ tiều tụy, hốc hác, khi tỉnh dậy đã thấy Lâm ba cùng Lâm Tiễn mang theo vẻ mặt lo lắng đang vây quanh bà. Bà cố ý nhìn Lâm Tiễn mấy giây rồi đảo mắt đi chỗ khác, không để ý đến cô, giọng nói khàn khàn, yếu ớt nói với Lâm ba: "Đưa Tiễn Tiễn về nhà mẹ tôi, để mẹ trông chừng. Trước khi tôi quay lại, Đừng cho nó đi đâu cả."
Bà không thể để Lâm Tiễn quay lại gặp Tiêu Uyển Thanh. Nhưng lòng của Lâm ba quá mềm, phải chăm sóc bà ở bệnh viện, sợ là không chống lại được Lâm Tiễn. Hơn nữa, Lâm Tiễn bị giam giữ ở nhà, ăn uống cùng sinh hoạt không có ai chăm sóc nên bà cũng không hề yên tâm. Giao cô cho lão nhân, Lâm Tiễn sẽ không có không đúng mực, cũng sẽ không bất kể hậu quả mà lỗ mãng. Lâm Mẹ chắc chắn Lâm Tiễn không dám giải thích cho lão nhân biết vì sao tự do của mình bị hạn chế, dù lão nhân có chiều chuộng Lâm Tiễn đến đâu, cũng không dám dung túng Lâm Tiễn bởi vì bà vẫn còn nằm ở trêи giường.
Lâm Tiễn vẫn còn vui mừng khi Lâm mẹ đã tỉnh, nhưng có chút lo lắng thân thể của bà, khi nghe thấy những lời độc đoán mạnh mẽ của bà, lập tức quay trở lại lúc trước khi ngất đi, mở to mắt phản đối: “Con không đi. Mẹ, mẹ đây là giam cầm con! Mẹ sao có thể làm như vậy."
Lâm ba nghe vậy cũng sửng sốt. Ông nhìn Lâm Tiễn đang khổ sở cùng bất lực, do dự vài giây, muốn giảm bớt căng thẳng giữa hai mẹ con, khéo léo nói: "Thấm Thấm, nhưng hai ngày nữa Tiễn Tiễn sẽ thi cuối kỳ."
Khi Lâm Mẹ thấy Lâm ba giống như không đạt được một mặt trận thống nhất với mình, lửa giận bắt đầu bùng cháy dữ dội. Việc này đã xảy ra từ khi Lâm Tiễn còn nhỏ, nếu không phải Lâm ba vẫn luôn dung túng Lâm Tiễn, ở thời điểm bà quản thúc mà che chở cho Lâm Tiễn thì Lâm Tiễn có lẽ đã không liều lĩnh như bây giờ.
Bà bắt đầu thở gấp, gian nan tăng âm lượng, môi run lên vì tức giận, hỏi Lâm Ba "Lâm Triêm, tôi hỏi ông, ông còn cần đứa con gái này không?! Ông còn cần cái nhà này không?" Những giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt bà, chiếc gối trắng đã ướt đẫm.
Hai bên má Lâm Ba căng ra, ông đau lòng khi nhìn vợ mình vốn luôn mạnh mẽ hơn nhưng giờ lại gục xuống. Một lúc sau, ông thỏa hiệp, hứa hẹn: "Được, được, đừng kϊƈɦ động, tôi sẽ đưa nó về."
“Ba!" Lâm Tiễn tức giận nói. "Mẹ, con không đi. Mẹ bình tĩnh đi, mẹ không thể cho con cơ hội nói chuyện với mẹ sao? Sao mẹ lại cố chấp cường quyền như vậy."
Lâm Mẹ phớt lờ phản đối của cô, nhắm nghiền đôi mắt mệt mỏi, dặn dò Lâm Ba: "Ông quay lại nhớ kiểm tra lại nguồn của cái trong hộp thư của tôi. Liên hệ với trường học cho Lâm Tiễn hoãn một kỳ. Sau đó liên lạc lại với Lão Thích để xem có thể chuyển Lâm Tiễn sang trường khác hay không."
Lâm Mẹ không khỏi lo lắng kẻ đứng sau Lâm Tiễn giở thủ đoạn. Lâm mẹ không yên lòng, hôm nay có có thể gửi email cho bà, về sau không thể biết được sẽ bắt nhược điểm của Lâm Tiễn làm ra chuyện khủng khϊế͙p͙ gì.
Lão Thích là tiền bối trước đây của bà, bây giờ đã được thăng chức lên lãnh đạo của một trường đại học trọng điểm ở tỉnh lân cận nổi tiếng như Kinh Nam. Thủ tục xuất ngoại rất phức tạp, đặc biệt nếu Lâm Tiễn không hợp tác thì chỉ trong chốc lát sẽ không thể làm được. Nhưng việc chuyển nhượng có thể được thực hiện, và việc chuyển trường chỉ cần bà và Lâm ba ra mặt liền có thể thỏa đáng, nhưng Lâm Tiễn không thể đồng ý. Bà chỉ muốn hoàn toàn tách Lâm Tiễn và Tiêu Uyển Thanh trước, ngăn họ gặp lại nhau.
“Được." Lâm ba giống như đã hoàn toàn gục ngã trước Lâm mẹ.
Lâm Tiễn tức giận, đỏ bừng cả mặt, cao giọng quát: "Con không đi nhà bà ngoại, con không chuyển trường. Mẹ thật quá đáng, nếu chuyển trường thì con sẽ bỏ học."
Lâm Tiễn bị thái độ của Lâm Tiễn làm cho phát cáu, lồng ngực dâng lên rồi hạ xuống kịch liệt, giọng nói run run quay lại nói với Lâm Tiễn: "Lâm Tiễn ... con ... con tự hỏi mình, con ... con không có quá đáng sao? Mẹ đối với con không tốt sao? Mẹ ... mẹ không cầu con sau này phải cảm kϊƈɦ mẹ, mẹ ... mẹ chỉ cầu ... một cái không thẹn với lương tâm."
Y tá đi ngang qua nghe thấy trong phòng cãi nhau ầm ĩ, liền mở cửa khiển trách: "Cãi nhau cái gì, không biết đây là bệnh viện sao? Bệnh nhân cần nghỉ ngơi, không hiểu sao? Người nhà các người làm sao vậy?"
Lâm Ba vội vàng tiến lên an ủi Lâm Mẹ đang kϊƈɦ động, vỗ vỗ bả vai cô: "Bà đừng nóng giận, Thấm Thấm, bà cứ dưỡng bệnh đi. Mấy chuyện này tôi lo liệu."
Lâm Mẹ liếc mắt nhìn Lâm Ba thật sâu, mở môi yếu ớt nói: "Lâm Triêm, tôi tin ông. Ông có thể đưa nó về trước. Tôi ở đây sẽ không sao. Nếu có chuyện tôi sẽ gọi y tá."
Mong muốn của Lâm Tiễn hoàn toàn bị bỏ qua, cô không chịu nổi, thất vọng xoay người đóng sầm cửa lại không đợi bọn họ nói xong.
Lâm Ba cau mày, vội vàng nói với Lâm mẹ: "Vậy tôi về trước, tôi đưa Tiễn Tiễn về xong sẽ quay lại", rồi sau đó đuổi nhanh ra ngoài.
Lâm Tiễn ở lối thang máy vừa lau nước mắt vừa điên cuồng nhấn nút đi xuống. Lâm Ba nhìn thấy bóng dáng của cô, lập tức chạy đến bên cạnh, nắm lấy bàn tay đang di chuyển của cô, cúi mặt hỏi: "Lâm Tiễn, con đi đâu?"
Lâm Ba luôn yêu thương cưng chiều cô, rất ít khi gọi tên đầy đủ của cô, một khi ông gọi đầy đủ tên của cô thì có nghĩa là ông thực sự rất tức giận.
Lâm Tiễn nhìn sắc mặt nghiêm nghị của cha mình, cảm thấy trong lòng khổ sở cùng ủy khuất mà sắp chết. Nhưng cô vẫn nghiến răng nghiến lợi, cố chấp nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh lùng của ông, kiên quyết nói: "Con không về nhà bà ngoại, không chuyển trường. Con sẽ về huyện phía Nam. Khi nào mẹ bình tĩnh lại có thể nói chuyện với con. Con sẽ quay lại."
“Lâm Tiễn, không ngờ con lại là một hài tử như vậy." Vẻ mặt Lâm ba hiện lên thất vọng cùng phiền muộn. Ông hơi nắm chặt tay, nhíu mày nhìn Lâm Tiễn, mệt mỏi nói: "Lâm Tiễn, mẹ con bây giờ như vậy. Con nhất định phải ngoan cố đối với bà ấy sao? Nếu bây giờ con có thể tàn nhẫn như vậy tiếp tục kϊƈɦ thích bà ấy, nửa điểm cũng không màng, ba thực sự cảm thấy không ổn. Sau này, ba cũng rất khó thông cảm con. Rốt cuộc thì không đáng. Con cũng không thông cảm chúng ta chút nào."
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc cùng buồn bã của Lâm Ba, Lâm Tiễn rơi vào tình thế khó xử, đột nhiên ngã quỵ.
Cô muốn quay lại tìm Tiêu Uyển Thanh, muốn quay lại gặp nàng, cô vẫn không yên tâm hai cái tát lúc sáng, cô cũng không yên tâm nàng khổ sở ngồi khóc một mình. Nhưng cô giống như hiểu ý tứ trong lời nói của Lâm Ba. Ngày thường khi cô cùng Lâm mẹ có sự khác biệt, Lâm ba sẽ giúp cô mà trở thành đồng minh của cô. Vừa rồi có thể thấy được, thái độ của cha cô đối với chuyện này thật ra không quá cứng rắn, không cường ngạnh như Lâm Mẹ, thậm chí còn có vẻ mơ hồ lộ ra phòng bị.
Nhưng nếu cô thực sự rời đi, Lâm ba sẽ không còn có thể đứng bên cạnh cô nữa, sẽ không còn có thể thông cảm cô.
Khi nghĩ đến việc để cô quay lại, Tiêu Uyển Thanh đã nói với cô "Tiễn Tiễn, dì tin con có thể cho dì một tình yêu diễm phúc", trái tim cô như bị xé nát. Cô ngẩng đầu hít sâu một hơi, nghẹn ngào thỏa hiệp nói: "Được, ba, con sẽ trở về cùng ba. Nhưng con muốn gọi điện thoại."
Sức nặng trong lòng Lâm Ba dịu đi một chút, nhưng vẫn cảnh giác từ chối: "Không được, Lâm Tiễn..."
Ông chưa kịp nói xong, Lâm Tiễn đã mệt mỏi ngắt lời: "Không phải gọi Tiêu a di, mà là Ôn a di." Cô hít hít mũi, tim đau nhói, không khỏi vừa khóc vừa giải thích: "Lúc sáng mẹ đã đánh dì, con không biết bây giờ dì thế nào rồi, ba, sau bao nhiêu năm tình nghĩa, ba còn không biết Tiêu a di là người như thế nào sao? Nàng hiện tại coa bao nhiêu tự trách mình, có bao nhiêu ủy khuất cùng bất lực a. Tất cả chúng ta đều có thân nhân, có chỗ dựa, nhưng mà nàng, nàng cái gì đều cũng không có."
Lúc Tiêu Uyển Thanh cần bản thân nhất, cô lại không thể ở bên cạnh, thậm chí còn nhờ tình địch cũ quan tâm, chăm sóc, lần đầu tiên Lâm Tiễn biết rằng bất lực chính là cảm giác tuyệt vọng như vậy.
Rốt cuộc chịu không nổi, Lâm Ba quay mặt đi không nhìn con gái mình khóc mà tan nát cõi lòng, lẳng lặng đưa điện thoại cho cô.
Ôn Đồng đang trêи đường đi đón Tiêu Uyển Thanh thì nhận được điện thoại của Lâm Tiễn, nghe Lâm Tiễn nói với cô Lâm mẹ đã tát Tiêu Uyển Thanh hai cái, cô tức giận đập vô lăng, mắng Lâm Tiễn: "Lâm Tiễn, thời điểm ở cùng nhau, con hứa gì? Giờ con làm gì? Con cứ nói sẽ bảo vệ nàng nhưng cuối cùng nàng lại là người tổn thương, là con bắt đầu trước, là con đã cưỡng ép nàng cùng con ở bên nhau, rốt cuộc tại sao mọi người lại trách nàng? Nàng đã gánh chịu tất cả, gánh chịu chưa đủ sao?"
Lâm Tiễn vào thang máy, dựa vào thành thang máy, đau lòng. Cô ngửa đầu lên bật khóc. Cô không còn khí phách cùng điềm tĩnh như trước nữa, cô tiếp nhận lời khiển trách của Ôn Đồng, lẩm bẩm xin lỗi: "Thực xin lỗi, con đã không bảo vệ nàng, con không làm tốt, đó là lỗi của con."
Cô cầu xin Ôn Đồng: “Ôn a di, trong thời gian con vắng nhà, hãy làm ơn giúp con chăm sóc nàng" Cô còn muốn nói: “Ôn a di, giúp con nói với nàng, "Đừng sợ, phải tự chăm sóc cho mình, Con sẽ nỗ lực, kiếp này con không thể không có dì, con nhất định sẽ trở về "."
Nhưng lời chưa kịp nói những lời muốn nói thì tín hiệu trong thang máy không tốt, cuộc gọi tự động bị cúp.
Tác giả :
Mẫn Nhiên