Dư Sinh Vi Kỳ
Chương 123
Sáng hôm sau, khi Lâm Tiễn thức dậy Tiêu Uyển Thanh đã không còn ở bên cạnh. Nghe kỹ, thứ phát ra từ phòng bếp là tiếng xoong nồi cùng bát đũa khiến cô cảm thấy yên tâm.
Cô ngồi dậy, xoa đầu suy nghĩ việc một hồi gặp Tiêu Uyển Thanh, cô có nên cư xử bình thường như đã quên mọi chuyện xảy ra đêm qua để tránh xấu hổ không? Hay cô nên giữ ký ức chờ cơ hội thời điểm thanh tỉnh nói chuyện?
Trong khi do dự, Tiêu Uyển Thanh đã xuất hiện ngay ngắn ở cửa. Nàng cầm cốc nước bước vào, sắc mặt như thường lệ, đôi mắt dịu dàng.
Tiêu Uyển Thanh ngồi xuống bên cạnh Lâm Tiễn, chạm vào khuôn mặt của cô, quan tâm hỏi: "Có đau đầu không?"
Lâm Tiễn không trả lời, quyết định ngồi yên bất động theo dõi thái độ của Tiêu Uyển Thanh. Tiêu Uyển Thanh muốn cô nhớ, cô sẽ nhớ; nếu nàng muốn cô quên, thì cô có thể không có ký ức.
Cô nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay Tiêu Uyển Thanh, cười đáp: "Không đau, con rất có tinh thần a."
Tiêu Uyển Thanh buông tay, cười nhẹ đứng dậy nói với cô: "Vậy thì tốt rồi. Con đánh răng rửa mặt đi, sáng nay còn có lớp, đến muộn cũng không tốt."
Không đề cập đến việc Lâm Tiễn say rượu đêm qua.
Lâm Tiễn nhẹ nhàng đáp ứng: “Được a, con liền dậy." Cô nhìn bóng lưng đang rời đi của Tiêu Uyển Thanh, cụp mi xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Uyển Thanh như không muốn nhắc đến. Vậy thì cô sẽ không đề cập đến.
Cô không muốn nhắc đến những giọt nước mắt mà Tiêu Uyển Thanh đã để lại trong lòng cô đêm qua, cũng như cảm giác áy náy cùng tự trách bản thân đã mở ra trước mắt cô. Giống như một cái gai, cứng đầu quyết liệt cắm chặt vào trái tim của Lâm Tiễn. Hành hạ cô bằng một nỗi đau âm ỉ. Khi cô nghĩ Tiêu Uyển Thanh đã bị cái gai đã hành hạ nàng từ khi ở bên cô, cô cảm thấy đau đớn hơn một chút.
Cô là người bắt đầu, cô cũng là người quyến rũ người, cuối cùng tại sao Tiêu Uyển Thanh lại là người nhận hết trách nhiệm ?
Nhưng Tiêu Uyển Thanh nói nếu không có nàng, cô có thể đã không đi theo con đường này. Lâm Tiễn cảm thấy không có cách nào để phản bác.
Tuổi cô không lớn, nhưng từ khi mới yêu hồi cấp 2 đến đại học ai cũng bùng nổ nội tiết tố, không phải là không có nam sinh nào theo đuổi cô, thậm chí ở trường đại học cũng có vài nữ sinh bày tỏ tình cảm với cô. Nhưng cô không cảm thấy điều đó. Cô luôn cho rằng mình chỉ là người hờ hững về mặt tình cảm, thậm chí còn băn khoăn không biết mình sẽ không thích ai.
Cho đến khi cô phát hiện ra mình thích Tiêu Uyển Thanh, cô mới đột nhiên có cảm giác thân thuộc cùng định mệnh.
Giống như tất cả những lời cự tuyệt cùng lãnh đạm của cô đối với người khác đều chỉ để chờ đợi Tiêu Uyển Thanh xuất hiện. Cô không phải là mới yêu, mà là yêu rất lâu. Cô xác định đời này cô sẽ không bao giờ yêu ai như Tiêu Uyển Thanh.
Từ năm mười tám tuổi, trái tim cô luôn loạn nhịp vì Tiêu Uyển Thanh.
Cô thực sự chọn con đường này vì Tiêu Uyển Thanh. Hoặc theo một số bài viết cô thấy khi cô vào diễn đàn muốn tìm hiểu một số kiến
thức trong lĩnh vực này, cô đã bị bẻ cong vì Tiêu Uyển Thanh.
Nhưng đây có phải là trách nhiệm của Tiêu Uyển Thanh không? Lâm Tiễn cảm thấy việc này rõ ràng là sai. Nhưng cô nên thuyết phục Tiêu Uyển Thanh, người luôn nghiêm khắc với bản thân mà khoan dung với người khác bằng cách nào?
*
Buổi tối, hội học sinh đã tổ chức một cuộc họp cán bộ thường kỳ để thảo luận về việc sắp xếp một loạt các hoạt động do hội học sinh thực hiện. Khi cuộc họp hoãn lại thì đã muộn. Mọi người vừa nói vừa cười bước xuống cầu thang, đột nhiên có tiếng sét trêи bầu trời như bị bóp nghẹt, rồi một cơn mưa nhẹ bắt đầu rơi, mưa to dần giữa tiếng sấm.
Không ai mang ô, còn lại là sinh viên nội trú, sau cơn mưa lớn đợi một lúc, thấy mưa nhỏ dần, họ lon ton chạy về khu trọ theo nhóm.
Hạ Chi Cẩn và Lâm Tiễn là sinh viên ngoại trú. Hai người lấy tay che đầu, che chút ít còn hơn không chạy một mạch đến bãi đậu xe.
Ngay khi đã ổn định ở bãi đậu xe, Tiêu Uyển Thanh gọi tới. Ngữ khí có chút áy náy, nàng quan tâm đến Lâm Tiễn, nói, "Tiễn Tiễn, có làm gián đoạn cuộc họp của con không?"
Lâm Tiễn nghe thấy giọng nói của Tiêu Uyển Thanh, trêи môi nụ cười: "Không có, kết thúc rồi. Chị Chi Cẩn cùng con đi bộ ra bãi đậu xe để về nhà."
"Như vậy a. Vài phút trướ dì có gửi một tin nhắn cho con nhưng con không trả lời, cho nên dì mới trực tiếp gọi tới." Tiêu Uyển Thanh giải thích. Nàng nhìn làn sương bồng bềnh trong đêm thở dài: "Trời mưa rồi. Giờ dì đi đón con có kịp không?"
Kể từ lần trước đến trường đón Lâm Tiễn mà không thấy cô. Tiêu Uyển Thanh đột nhiên vô thức từ chối. Cho nên, nàng không dám hấp tấp trước khi nhận được câu trả lời khẳng định của Lâm Tiễn. Nhưng Lâm Tiên đã từng bị thương khi lái xe vào đêm mưa, Tiêu Uyển Thanh rất lo lắng.
“Không sao, con có mang theo áo mưa, sẽ không bị dính mưa a." Lâm Tiễn sau khi nhận được sự quan tâm đã rất ngọt ngào.
Hạ Chi Cẩn ở bên cạnh chọc vào điện thoại của Lâm Tiễn, ra hiệu cô có thể đưa điện thoại cho mình để nói với Tiêu Uyển Thanh vài lời hay không?
Lâm Tiễn không nghi ngờ gì, sau khi nói với Tiêu Uyển Thanh liền chuyển điện thoại cho Hạ Chi Cẩn.
Sau đó, cô nghe thấy giọng nói thanh lãnh của Hạ Chi Cẩn trong đêm mưa: "Tiêu a di, đừng lo, ta sẽ đưa Tiễn Tiễn trở về."
"Không sao, vốn dĩ là tiện đường. Ân, được, được, ta sẽ lái xe chậm một chút, được rồi, tạm biệt."
Hạ Chi Cẩn nói xong, khi đưa điện thoại cho Lâm Tiễn, điện thoại đã cúp máy.
“Tiêu a di đem em giao cho chị, đi thôi, Tiễn Tiễn." Hạ Chi Cẩn hiếm khi lên giọng trêu chọc cô: “Bạn gái em thật tốt. Nhìn trời mưa to như vậy, Mãn Mãn đều không có nhắn tin quan tâm chị. Aizz, thật ngưỡng mộ. "
Lâm Tiễn vốn ngượng ngùng giờ giờ lại làm khó Hạ Chi Cẩn đi thêm đường vòng. Học kỳ trước, cô đã đủ phiền toái Hạ Chi Cẩn. Học kỳ này, cô cùng Hạ Chi Cẩn đều thay đổi chỗ gia sư. Nơi dạy thêm hiện tại của cô rất gần nhà của Tiêu Uyển Thanh, việc đi lại cùng đi học dễ dàng hơn rất nhiều. Cho nên cô không muốn lại phiền toái Hạ Chi Cẩn đón đưa nữa.
Nhưng khi nghe Hạ Chi Cẩn trêu chọc tình cảm của cô và Tiêu Uyển Thanh, nghe cô ấy nhắc đến cảm tình của cô ấy cùng Thời Mãn. Đột nhiên như nghĩ ra gì đó liền thay đổi chủ ý.
Sau khi lên xe, xe chạy vững vàng trêи đường ướt, cần gạt nước lắc lư trái phải trước gương, Lâm Tiễn nhìn nó có chút mất hứng, còn do dự không biết nên hỏi Hạ Chi Cẩn hay không, hỏi Hạ Chi Cẩn như thế nào? Cô sợ mình sẽ vô tình chọc vào điểm đau của Hạ Chi Cẩn và Thời Mãn.
Hạ Chi Cẩn đã chú ý đến Lâm Tiễn kể từ mở cuộc họp. Lâm Tiễn giống như không sinh động như mọi khi, giống như đang lo lắng.
Hạ Chi Cẩn cau mày quay mặt lại nhìn Lâm Tiễn, ôn thanh quan tâm nói: "Tiễn Tiễn, có chuyện gì vậy? Em có vẻ không vui?"
Lâm Tiễn quay đầu lại, yên lặng mang theo ánh mắt quan tâm nhìn Hạ Chi Cẩn. Cô cắn môi, rốt cuộc, sự quan tâm của cô dành cho Tiêu Uyểb Thanh đã lấn át tất cả. Cô hạ quyết tâm, nhẹ giọng hỏi Hạ Chi Cẩn: "Chị Chi Cẩn, em có thể hỏi chị một câu được không? Có thể có chút mạo phạm."
Hạ Chi Cẩn nghe được lời này hào phóng cười, nói ngược lại với cô: "Không sao, em có thể hỏi. Dù sao chị biết em không có ác ý."
"Chị Chi Cẩn, chị ... Khi ở bên Mãn Mãn, chị có bao giờ nghĩ đến việc mình có dạy hư Mãn Mãn không? Hoặc là nói, bẻ cong Mãn Mãn, khiến Mãn Mãn phải đi một đoạn đường khó khăn." Hẳn là "bẻ cong" đi? Lâm Tiễn hoài nghi thấp thỏm hỏi.
Tay của Hạ Chi Cẩn trêи tay lái hơi khựng lại, sau đó khóe môi chợt cong lên cười nhạt. Cô hỏi ngược lại Lâm Tiễn: "Vì cái gì chị lại dạy hư Mãn Mãn, bẻ cong Mãn Mãn? Chị chưa bao giờ thích nữ nhân, Mãn Mãn là mối tình đầu của chị." Cô nói đùa, "Cũng có thể là Mãn Mãn bẻ cong chị a."
Cô không tìm hiểu người giữa cô và Thời Mãn là ai thích ai trước. Đó là việc riêng của mỗi người trong loại sự tình này. Cô có thể cưỡng lại việc thích Thời Mãn, nhưng cô bị cám dỗ. Cho nên, cô có nên đổ lỗi cho Thời Mãn vì quá dụ hoặc không? Hạ Chi Cẩn chưa bao giờ nghĩ đến việc áy náy về việc Thời Mãn thích nữ nhân, cũng chưa bao giờ nghĩ Thời Mãn cần phải áy náy vì nàng thích nữ nhân mà gánh hết trách nhiệm.
Khi biết chính mình thích Thời Mãn cô đã xem qua rất nhiều tư liệu thích nữ nhân. Cô cũng biết con đường để Thời Mãn có được với mình không hề dễ dàng, nhưng cô hiểu khó khăn giữa cô và Thời Mãn không phải vì giới tính mà là vì những thứ khác nằm giữa họ.
Lâm Tiễn ngớ người, đúng vậy, không giống nhau. Hoàn cảnh của Hạ Chi Cẩn và Thời Mãn khác với cô và Tiêu Uyển Thanh.
Bởi vì trước khi nhận thức mình, Tiêu Uyển Thanh đã biết tự thân là cong, nên cô không có khả năng bẻ cong Tiêu Uyển Thanh. Cho nên Tiêu Uyển Thanh đơn phương tin rằng mình cong nên sẽ gánh hết trách nhiệm?
Hạ Chi Cẩn cau mày nhìn Lâm Tiễn, trầm ngâm, trong lòng cô đã đoán được Lâm Tiễn khả năng đã gặp phải vấn đề gì với Tiêu Uyển Thanh. Sau khi suy nghĩ kỹ một chút, cô có thể suy ra một người dịu dàng, săn sóc có trách nhiệm như Tiêu Uyển Thanh, vì chênh lệch tuổi tác giữa nàng và Lâm Tiên, chắc chắn sẽ lo lắng quá nhiều.
Thành thật mà nói, nếu cô không hiểu Lâm Tiễn và Tiêu Uyển Thanh, chỉ nhìn vào khoảng cách giữa họ, cô sẽ vô thức tin rằng Tiêu Uyển Thanh tuôi càng lớn càng phải chịu nhiều trách nhiệm hơn cho mối quan hệ này trong mắt công chúng.
Tuổi tác là nguyên tội.
Nhưng cô biết Lâm Tiễn và Tiêu Uyển Thanh. Nếu có thể nhìn nhận một cách khách quan mà không thành kiến, có thể thấy rằng Lâm Tiễn là một người có chủ kiến riêng. Khi thích Tiêu Uyển Thanh, cô là một người có ba quan điểm độc lập: Không phải tiểu hài tử mà Tiêu Uyển Thanh chiếu cố - Tiêu Uyển Thanh phải tiếp thu cô - cô đã trưởng thành.
Tình yêu của hai người trưởng thành, hết thảy là ngươi tình ta nguyện lựa chọn. Chính mình phải chịu trách nhiệm về lựa chọn của mình.
Hạ Chi Cẩn xoa tay lái, đột nhiên cắt ngang suy nghĩ của Lâm Tiễn, hỏi: "Tiễn Tiễn, em nghĩ đồng tính luyến ái bẩm sinh hay mắc phải? Xu hướng tính ɖu͙ƈ có thể thay đổi được không?"
Lâm Tiễn chưa bao giờ nghĩ về vấn đề này. Cô sửng sốt một chút, suy nghĩ một chút rồi do dự: "Bẩm sinh?"
Thực tế, cô chỉ thích Tiêu Uyển Thanh, mà Tiêu Uyển Thành cùng nàng cùng giới tính. Cho nên cô đã tự đặt cho mình cái mác đồng tính. Nhưng thực tế, cô chưa thực sự nghĩ đến những câu hỏi ngày càng sâu hơn về giới tính của mình, cũng như chưa thực sự hiểu rõ về nhóm người này. Cô luôn cảm thấy cô thích nam nhân hay nữ nhân không phải là vấn đề mà chỉ là cô thích Tiêu Uyển Thanh.
Hạ Chi Cẩn thở dài khi thấy Lâm Tiễn do dự. Cô ôn nhu nhìn Lâm Tiên, có vẻ đã hiểu, nói với cô ấy câu trả lời: "Tiễn Tiễn, có lẽ nếu tìm được hai câu hỏi mà chị đã hỏi, em cũng có thể tìm được đáp án cho câu hỏi trong lòng mình."
Bên kia đường là tiểu khu nơi có Tiêu Uyển Thanh, không tiện cho Hạ Chi Cẩn lùi xe khi lái xe qua nên Lâm Tiễn chỉ yêu cầu cô đỗ xe ở đây mỗi lần.
Mưa bên ngoài gần như tạnh, Hạ Chi Cẩn dừng xe lại. Lâm Tiễn mở cửa xuống xe, bên cửa sổ chào tạm biệt Hạ Chi Cẩn: "Chị Chi Cẩn, đi đường cẩn thận." Dừng một chút, cô tiếp tục, "Về câu hỏi chị hỏi em. Em sẽ nghiên cứu kỹ. "
Hạ Chi Cẩn cười gật đầu: “Được, nếu em có chuyện khác muốn hỏi, sau này có thể liên hệ trực tiếp với chị." Cô kéo cửa kính xe lên, nhìn Lâm Tiễn chuẩn bị rời đi.
Giây tiếp theo, cô lại hạ cửa kính xe xuống, ánh mắt nghiêm nghị, nhắc nhở Lâm Tiễn: “Tiễn Tiễn, chị nghĩ, vì em đã đi trêи con đường này rồi, vậy thì em phải cố gắng hiểu bản thân hơn càn hiểu con đường mà chính mình đi hơn. Có lẽ, đây cũng là một biểu hiện có trách nhiệm. Cảm tình, không chỉ hai người thích nhau liền có thể. "
Đôi khi Lâm Tiễn thực sự giống Thời Mãn. Một chút lời nói, càng nặng thì càng im lặng, càng thân mật thì càng khó nói. Sợ đối phương tổn thương, nhưng cũng sợ tổn thương chính mình.
Nhưng đối với bạn bè, nếu nói thêm một vài lời có thể khiến họ bớt mâu thuẫn cùng vui vẻ hơn. Hạ Chi Cẩn nguyện ý trở thành người ồn ào.
Lâm Tiễn khẽ cau mày, ánh mắt lóe lên, một lúc sau mới trịnh trọng gật đầu.
Mãi cho đến khi xe của Hạ Chi Cẩn hoàn toàn biến mất trong màn đêm, Lâm Tiễn mới thu hồi tầm mắt. Cô mím môi trầm ngâm băng qua đường.
Ngay khi băng qua đường rồi đi về phía cổng tiểu khu, cô nóng lòng tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi của Hạ Chi Cẩn. Cô đi về phía trước vài bước, nhìn thấy kết quả tìm kiếm hiện ra, cô vô thức dừng lại, xem qua từng câu trả lời.
Sau khi đọc nhiều bài báo liên tiếp, cô bước đầu hiểu rằng những gì cô nghĩ là đúng.
Hầu hết các câu trả lời đều cho thấy xu hướng tính ɖu͙ƈ là bẩm sinh cũng không thể thay đổi.
Cô đang lướt qua, một tin nhắn đến. Đó là Hạ Chi Cẩn. Lâm Tiễn không do dự mở ra xem.
Hạ Chi Cẩn nói: "Tiễn Tiễn, thật ra vừa rồi có một lời nói, mà bản thân chị cho rằng không khách quan. Theo chị, bẻ cong thật ra là một mệnh đề sai lầm. Không có người thẳng thực nào có thể bẻ cong, hay người có thể bẻ cong. Bản thân chị cũng có khả năng tiềm ẩn này. Nó chỉ xảy ra khi chị bắt gặp cái gọi là bẻ cong chị hoặc thứ gì đó khiến chị khám phá ra tiềm năng cùng con người tiềm ẩn của mình. "
Lâm Tiễn liếc nhìn, sửng sốt một chút. Sau đó lập tức đọc kỹ từng chữ lần thứ hai.
Trong nháy mẳt, cô nhớ lại những lo lắng mà Tiêu Uyển Thanh đã nói với cô, đột nhiên cảm thấy mình được tiếp thêm sức mạnh, đột nhiên được khai sáng.
Nếu đây là lẽ tự nhiên của cô, đây là con đường cô sẽ đi, thì tại sao Tiêu Uyển Thanh lại tự trách mình?
Những giọt ẩm rơi trêи mặt Lâm Tiễn. Trời mưa, lại bắt đầu rơi.
Ánh mắt Lâm Tiễn hiện lên một nụ cười, cô đang định cất điện thoại chạy về thì đột nhiên, một thân người chặn ngang bầu trời quang đãng, chắn ngang cơn mưa xối xả.
Tiêu Uyển Thanh cầm ô đứng trước mặt cô, cười hỏi: "Sao đột nhiên dừng lại không chịu rời đi? Xem cái gì mà mê mẩn vậy?"
Tiêu a di vẫn luôn chờ cô ở bên trong cổng tiểu khu sao? Lâm Tiễn nhìn chăm chú vào khuôn mặt ôn nhu của Tiêu Uyển Thanh, khóe môi dần dần cong lên.
Lâm Tiễn không giải thích lý do tại sao cô dừng lại. Cô duỗi tay ra, ôm chặt lấy Tiêu Uyển Thanh, cười nỉ non: "Tiêu Tiểu Uyển. Là dì làm con mê mẩn."
Cô ngồi dậy, xoa đầu suy nghĩ việc một hồi gặp Tiêu Uyển Thanh, cô có nên cư xử bình thường như đã quên mọi chuyện xảy ra đêm qua để tránh xấu hổ không? Hay cô nên giữ ký ức chờ cơ hội thời điểm thanh tỉnh nói chuyện?
Trong khi do dự, Tiêu Uyển Thanh đã xuất hiện ngay ngắn ở cửa. Nàng cầm cốc nước bước vào, sắc mặt như thường lệ, đôi mắt dịu dàng.
Tiêu Uyển Thanh ngồi xuống bên cạnh Lâm Tiễn, chạm vào khuôn mặt của cô, quan tâm hỏi: "Có đau đầu không?"
Lâm Tiễn không trả lời, quyết định ngồi yên bất động theo dõi thái độ của Tiêu Uyển Thanh. Tiêu Uyển Thanh muốn cô nhớ, cô sẽ nhớ; nếu nàng muốn cô quên, thì cô có thể không có ký ức.
Cô nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay Tiêu Uyển Thanh, cười đáp: "Không đau, con rất có tinh thần a."
Tiêu Uyển Thanh buông tay, cười nhẹ đứng dậy nói với cô: "Vậy thì tốt rồi. Con đánh răng rửa mặt đi, sáng nay còn có lớp, đến muộn cũng không tốt."
Không đề cập đến việc Lâm Tiễn say rượu đêm qua.
Lâm Tiễn nhẹ nhàng đáp ứng: “Được a, con liền dậy." Cô nhìn bóng lưng đang rời đi của Tiêu Uyển Thanh, cụp mi xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Uyển Thanh như không muốn nhắc đến. Vậy thì cô sẽ không đề cập đến.
Cô không muốn nhắc đến những giọt nước mắt mà Tiêu Uyển Thanh đã để lại trong lòng cô đêm qua, cũng như cảm giác áy náy cùng tự trách bản thân đã mở ra trước mắt cô. Giống như một cái gai, cứng đầu quyết liệt cắm chặt vào trái tim của Lâm Tiễn. Hành hạ cô bằng một nỗi đau âm ỉ. Khi cô nghĩ Tiêu Uyển Thanh đã bị cái gai đã hành hạ nàng từ khi ở bên cô, cô cảm thấy đau đớn hơn một chút.
Cô là người bắt đầu, cô cũng là người quyến rũ người, cuối cùng tại sao Tiêu Uyển Thanh lại là người nhận hết trách nhiệm ?
Nhưng Tiêu Uyển Thanh nói nếu không có nàng, cô có thể đã không đi theo con đường này. Lâm Tiễn cảm thấy không có cách nào để phản bác.
Tuổi cô không lớn, nhưng từ khi mới yêu hồi cấp 2 đến đại học ai cũng bùng nổ nội tiết tố, không phải là không có nam sinh nào theo đuổi cô, thậm chí ở trường đại học cũng có vài nữ sinh bày tỏ tình cảm với cô. Nhưng cô không cảm thấy điều đó. Cô luôn cho rằng mình chỉ là người hờ hững về mặt tình cảm, thậm chí còn băn khoăn không biết mình sẽ không thích ai.
Cho đến khi cô phát hiện ra mình thích Tiêu Uyển Thanh, cô mới đột nhiên có cảm giác thân thuộc cùng định mệnh.
Giống như tất cả những lời cự tuyệt cùng lãnh đạm của cô đối với người khác đều chỉ để chờ đợi Tiêu Uyển Thanh xuất hiện. Cô không phải là mới yêu, mà là yêu rất lâu. Cô xác định đời này cô sẽ không bao giờ yêu ai như Tiêu Uyển Thanh.
Từ năm mười tám tuổi, trái tim cô luôn loạn nhịp vì Tiêu Uyển Thanh.
Cô thực sự chọn con đường này vì Tiêu Uyển Thanh. Hoặc theo một số bài viết cô thấy khi cô vào diễn đàn muốn tìm hiểu một số kiến
thức trong lĩnh vực này, cô đã bị bẻ cong vì Tiêu Uyển Thanh.
Nhưng đây có phải là trách nhiệm của Tiêu Uyển Thanh không? Lâm Tiễn cảm thấy việc này rõ ràng là sai. Nhưng cô nên thuyết phục Tiêu Uyển Thanh, người luôn nghiêm khắc với bản thân mà khoan dung với người khác bằng cách nào?
*
Buổi tối, hội học sinh đã tổ chức một cuộc họp cán bộ thường kỳ để thảo luận về việc sắp xếp một loạt các hoạt động do hội học sinh thực hiện. Khi cuộc họp hoãn lại thì đã muộn. Mọi người vừa nói vừa cười bước xuống cầu thang, đột nhiên có tiếng sét trêи bầu trời như bị bóp nghẹt, rồi một cơn mưa nhẹ bắt đầu rơi, mưa to dần giữa tiếng sấm.
Không ai mang ô, còn lại là sinh viên nội trú, sau cơn mưa lớn đợi một lúc, thấy mưa nhỏ dần, họ lon ton chạy về khu trọ theo nhóm.
Hạ Chi Cẩn và Lâm Tiễn là sinh viên ngoại trú. Hai người lấy tay che đầu, che chút ít còn hơn không chạy một mạch đến bãi đậu xe.
Ngay khi đã ổn định ở bãi đậu xe, Tiêu Uyển Thanh gọi tới. Ngữ khí có chút áy náy, nàng quan tâm đến Lâm Tiễn, nói, "Tiễn Tiễn, có làm gián đoạn cuộc họp của con không?"
Lâm Tiễn nghe thấy giọng nói của Tiêu Uyển Thanh, trêи môi nụ cười: "Không có, kết thúc rồi. Chị Chi Cẩn cùng con đi bộ ra bãi đậu xe để về nhà."
"Như vậy a. Vài phút trướ dì có gửi một tin nhắn cho con nhưng con không trả lời, cho nên dì mới trực tiếp gọi tới." Tiêu Uyển Thanh giải thích. Nàng nhìn làn sương bồng bềnh trong đêm thở dài: "Trời mưa rồi. Giờ dì đi đón con có kịp không?"
Kể từ lần trước đến trường đón Lâm Tiễn mà không thấy cô. Tiêu Uyển Thanh đột nhiên vô thức từ chối. Cho nên, nàng không dám hấp tấp trước khi nhận được câu trả lời khẳng định của Lâm Tiễn. Nhưng Lâm Tiên đã từng bị thương khi lái xe vào đêm mưa, Tiêu Uyển Thanh rất lo lắng.
“Không sao, con có mang theo áo mưa, sẽ không bị dính mưa a." Lâm Tiễn sau khi nhận được sự quan tâm đã rất ngọt ngào.
Hạ Chi Cẩn ở bên cạnh chọc vào điện thoại của Lâm Tiễn, ra hiệu cô có thể đưa điện thoại cho mình để nói với Tiêu Uyển Thanh vài lời hay không?
Lâm Tiễn không nghi ngờ gì, sau khi nói với Tiêu Uyển Thanh liền chuyển điện thoại cho Hạ Chi Cẩn.
Sau đó, cô nghe thấy giọng nói thanh lãnh của Hạ Chi Cẩn trong đêm mưa: "Tiêu a di, đừng lo, ta sẽ đưa Tiễn Tiễn trở về."
"Không sao, vốn dĩ là tiện đường. Ân, được, được, ta sẽ lái xe chậm một chút, được rồi, tạm biệt."
Hạ Chi Cẩn nói xong, khi đưa điện thoại cho Lâm Tiễn, điện thoại đã cúp máy.
“Tiêu a di đem em giao cho chị, đi thôi, Tiễn Tiễn." Hạ Chi Cẩn hiếm khi lên giọng trêu chọc cô: “Bạn gái em thật tốt. Nhìn trời mưa to như vậy, Mãn Mãn đều không có nhắn tin quan tâm chị. Aizz, thật ngưỡng mộ. "
Lâm Tiễn vốn ngượng ngùng giờ giờ lại làm khó Hạ Chi Cẩn đi thêm đường vòng. Học kỳ trước, cô đã đủ phiền toái Hạ Chi Cẩn. Học kỳ này, cô cùng Hạ Chi Cẩn đều thay đổi chỗ gia sư. Nơi dạy thêm hiện tại của cô rất gần nhà của Tiêu Uyển Thanh, việc đi lại cùng đi học dễ dàng hơn rất nhiều. Cho nên cô không muốn lại phiền toái Hạ Chi Cẩn đón đưa nữa.
Nhưng khi nghe Hạ Chi Cẩn trêu chọc tình cảm của cô và Tiêu Uyển Thanh, nghe cô ấy nhắc đến cảm tình của cô ấy cùng Thời Mãn. Đột nhiên như nghĩ ra gì đó liền thay đổi chủ ý.
Sau khi lên xe, xe chạy vững vàng trêи đường ướt, cần gạt nước lắc lư trái phải trước gương, Lâm Tiễn nhìn nó có chút mất hứng, còn do dự không biết nên hỏi Hạ Chi Cẩn hay không, hỏi Hạ Chi Cẩn như thế nào? Cô sợ mình sẽ vô tình chọc vào điểm đau của Hạ Chi Cẩn và Thời Mãn.
Hạ Chi Cẩn đã chú ý đến Lâm Tiễn kể từ mở cuộc họp. Lâm Tiễn giống như không sinh động như mọi khi, giống như đang lo lắng.
Hạ Chi Cẩn cau mày quay mặt lại nhìn Lâm Tiễn, ôn thanh quan tâm nói: "Tiễn Tiễn, có chuyện gì vậy? Em có vẻ không vui?"
Lâm Tiễn quay đầu lại, yên lặng mang theo ánh mắt quan tâm nhìn Hạ Chi Cẩn. Cô cắn môi, rốt cuộc, sự quan tâm của cô dành cho Tiêu Uyểb Thanh đã lấn át tất cả. Cô hạ quyết tâm, nhẹ giọng hỏi Hạ Chi Cẩn: "Chị Chi Cẩn, em có thể hỏi chị một câu được không? Có thể có chút mạo phạm."
Hạ Chi Cẩn nghe được lời này hào phóng cười, nói ngược lại với cô: "Không sao, em có thể hỏi. Dù sao chị biết em không có ác ý."
"Chị Chi Cẩn, chị ... Khi ở bên Mãn Mãn, chị có bao giờ nghĩ đến việc mình có dạy hư Mãn Mãn không? Hoặc là nói, bẻ cong Mãn Mãn, khiến Mãn Mãn phải đi một đoạn đường khó khăn." Hẳn là "bẻ cong" đi? Lâm Tiễn hoài nghi thấp thỏm hỏi.
Tay của Hạ Chi Cẩn trêи tay lái hơi khựng lại, sau đó khóe môi chợt cong lên cười nhạt. Cô hỏi ngược lại Lâm Tiễn: "Vì cái gì chị lại dạy hư Mãn Mãn, bẻ cong Mãn Mãn? Chị chưa bao giờ thích nữ nhân, Mãn Mãn là mối tình đầu của chị." Cô nói đùa, "Cũng có thể là Mãn Mãn bẻ cong chị a."
Cô không tìm hiểu người giữa cô và Thời Mãn là ai thích ai trước. Đó là việc riêng của mỗi người trong loại sự tình này. Cô có thể cưỡng lại việc thích Thời Mãn, nhưng cô bị cám dỗ. Cho nên, cô có nên đổ lỗi cho Thời Mãn vì quá dụ hoặc không? Hạ Chi Cẩn chưa bao giờ nghĩ đến việc áy náy về việc Thời Mãn thích nữ nhân, cũng chưa bao giờ nghĩ Thời Mãn cần phải áy náy vì nàng thích nữ nhân mà gánh hết trách nhiệm.
Khi biết chính mình thích Thời Mãn cô đã xem qua rất nhiều tư liệu thích nữ nhân. Cô cũng biết con đường để Thời Mãn có được với mình không hề dễ dàng, nhưng cô hiểu khó khăn giữa cô và Thời Mãn không phải vì giới tính mà là vì những thứ khác nằm giữa họ.
Lâm Tiễn ngớ người, đúng vậy, không giống nhau. Hoàn cảnh của Hạ Chi Cẩn và Thời Mãn khác với cô và Tiêu Uyển Thanh.
Bởi vì trước khi nhận thức mình, Tiêu Uyển Thanh đã biết tự thân là cong, nên cô không có khả năng bẻ cong Tiêu Uyển Thanh. Cho nên Tiêu Uyển Thanh đơn phương tin rằng mình cong nên sẽ gánh hết trách nhiệm?
Hạ Chi Cẩn cau mày nhìn Lâm Tiễn, trầm ngâm, trong lòng cô đã đoán được Lâm Tiễn khả năng đã gặp phải vấn đề gì với Tiêu Uyển Thanh. Sau khi suy nghĩ kỹ một chút, cô có thể suy ra một người dịu dàng, săn sóc có trách nhiệm như Tiêu Uyển Thanh, vì chênh lệch tuổi tác giữa nàng và Lâm Tiên, chắc chắn sẽ lo lắng quá nhiều.
Thành thật mà nói, nếu cô không hiểu Lâm Tiễn và Tiêu Uyển Thanh, chỉ nhìn vào khoảng cách giữa họ, cô sẽ vô thức tin rằng Tiêu Uyển Thanh tuôi càng lớn càng phải chịu nhiều trách nhiệm hơn cho mối quan hệ này trong mắt công chúng.
Tuổi tác là nguyên tội.
Nhưng cô biết Lâm Tiễn và Tiêu Uyển Thanh. Nếu có thể nhìn nhận một cách khách quan mà không thành kiến, có thể thấy rằng Lâm Tiễn là một người có chủ kiến riêng. Khi thích Tiêu Uyển Thanh, cô là một người có ba quan điểm độc lập: Không phải tiểu hài tử mà Tiêu Uyển Thanh chiếu cố - Tiêu Uyển Thanh phải tiếp thu cô - cô đã trưởng thành.
Tình yêu của hai người trưởng thành, hết thảy là ngươi tình ta nguyện lựa chọn. Chính mình phải chịu trách nhiệm về lựa chọn của mình.
Hạ Chi Cẩn xoa tay lái, đột nhiên cắt ngang suy nghĩ của Lâm Tiễn, hỏi: "Tiễn Tiễn, em nghĩ đồng tính luyến ái bẩm sinh hay mắc phải? Xu hướng tính ɖu͙ƈ có thể thay đổi được không?"
Lâm Tiễn chưa bao giờ nghĩ về vấn đề này. Cô sửng sốt một chút, suy nghĩ một chút rồi do dự: "Bẩm sinh?"
Thực tế, cô chỉ thích Tiêu Uyển Thanh, mà Tiêu Uyển Thành cùng nàng cùng giới tính. Cho nên cô đã tự đặt cho mình cái mác đồng tính. Nhưng thực tế, cô chưa thực sự nghĩ đến những câu hỏi ngày càng sâu hơn về giới tính của mình, cũng như chưa thực sự hiểu rõ về nhóm người này. Cô luôn cảm thấy cô thích nam nhân hay nữ nhân không phải là vấn đề mà chỉ là cô thích Tiêu Uyển Thanh.
Hạ Chi Cẩn thở dài khi thấy Lâm Tiễn do dự. Cô ôn nhu nhìn Lâm Tiên, có vẻ đã hiểu, nói với cô ấy câu trả lời: "Tiễn Tiễn, có lẽ nếu tìm được hai câu hỏi mà chị đã hỏi, em cũng có thể tìm được đáp án cho câu hỏi trong lòng mình."
Bên kia đường là tiểu khu nơi có Tiêu Uyển Thanh, không tiện cho Hạ Chi Cẩn lùi xe khi lái xe qua nên Lâm Tiễn chỉ yêu cầu cô đỗ xe ở đây mỗi lần.
Mưa bên ngoài gần như tạnh, Hạ Chi Cẩn dừng xe lại. Lâm Tiễn mở cửa xuống xe, bên cửa sổ chào tạm biệt Hạ Chi Cẩn: "Chị Chi Cẩn, đi đường cẩn thận." Dừng một chút, cô tiếp tục, "Về câu hỏi chị hỏi em. Em sẽ nghiên cứu kỹ. "
Hạ Chi Cẩn cười gật đầu: “Được, nếu em có chuyện khác muốn hỏi, sau này có thể liên hệ trực tiếp với chị." Cô kéo cửa kính xe lên, nhìn Lâm Tiễn chuẩn bị rời đi.
Giây tiếp theo, cô lại hạ cửa kính xe xuống, ánh mắt nghiêm nghị, nhắc nhở Lâm Tiễn: “Tiễn Tiễn, chị nghĩ, vì em đã đi trêи con đường này rồi, vậy thì em phải cố gắng hiểu bản thân hơn càn hiểu con đường mà chính mình đi hơn. Có lẽ, đây cũng là một biểu hiện có trách nhiệm. Cảm tình, không chỉ hai người thích nhau liền có thể. "
Đôi khi Lâm Tiễn thực sự giống Thời Mãn. Một chút lời nói, càng nặng thì càng im lặng, càng thân mật thì càng khó nói. Sợ đối phương tổn thương, nhưng cũng sợ tổn thương chính mình.
Nhưng đối với bạn bè, nếu nói thêm một vài lời có thể khiến họ bớt mâu thuẫn cùng vui vẻ hơn. Hạ Chi Cẩn nguyện ý trở thành người ồn ào.
Lâm Tiễn khẽ cau mày, ánh mắt lóe lên, một lúc sau mới trịnh trọng gật đầu.
Mãi cho đến khi xe của Hạ Chi Cẩn hoàn toàn biến mất trong màn đêm, Lâm Tiễn mới thu hồi tầm mắt. Cô mím môi trầm ngâm băng qua đường.
Ngay khi băng qua đường rồi đi về phía cổng tiểu khu, cô nóng lòng tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi của Hạ Chi Cẩn. Cô đi về phía trước vài bước, nhìn thấy kết quả tìm kiếm hiện ra, cô vô thức dừng lại, xem qua từng câu trả lời.
Sau khi đọc nhiều bài báo liên tiếp, cô bước đầu hiểu rằng những gì cô nghĩ là đúng.
Hầu hết các câu trả lời đều cho thấy xu hướng tính ɖu͙ƈ là bẩm sinh cũng không thể thay đổi.
Cô đang lướt qua, một tin nhắn đến. Đó là Hạ Chi Cẩn. Lâm Tiễn không do dự mở ra xem.
Hạ Chi Cẩn nói: "Tiễn Tiễn, thật ra vừa rồi có một lời nói, mà bản thân chị cho rằng không khách quan. Theo chị, bẻ cong thật ra là một mệnh đề sai lầm. Không có người thẳng thực nào có thể bẻ cong, hay người có thể bẻ cong. Bản thân chị cũng có khả năng tiềm ẩn này. Nó chỉ xảy ra khi chị bắt gặp cái gọi là bẻ cong chị hoặc thứ gì đó khiến chị khám phá ra tiềm năng cùng con người tiềm ẩn của mình. "
Lâm Tiễn liếc nhìn, sửng sốt một chút. Sau đó lập tức đọc kỹ từng chữ lần thứ hai.
Trong nháy mẳt, cô nhớ lại những lo lắng mà Tiêu Uyển Thanh đã nói với cô, đột nhiên cảm thấy mình được tiếp thêm sức mạnh, đột nhiên được khai sáng.
Nếu đây là lẽ tự nhiên của cô, đây là con đường cô sẽ đi, thì tại sao Tiêu Uyển Thanh lại tự trách mình?
Những giọt ẩm rơi trêи mặt Lâm Tiễn. Trời mưa, lại bắt đầu rơi.
Ánh mắt Lâm Tiễn hiện lên một nụ cười, cô đang định cất điện thoại chạy về thì đột nhiên, một thân người chặn ngang bầu trời quang đãng, chắn ngang cơn mưa xối xả.
Tiêu Uyển Thanh cầm ô đứng trước mặt cô, cười hỏi: "Sao đột nhiên dừng lại không chịu rời đi? Xem cái gì mà mê mẩn vậy?"
Tiêu a di vẫn luôn chờ cô ở bên trong cổng tiểu khu sao? Lâm Tiễn nhìn chăm chú vào khuôn mặt ôn nhu của Tiêu Uyển Thanh, khóe môi dần dần cong lên.
Lâm Tiễn không giải thích lý do tại sao cô dừng lại. Cô duỗi tay ra, ôm chặt lấy Tiêu Uyển Thanh, cười nỉ non: "Tiêu Tiểu Uyển. Là dì làm con mê mẩn."
Tác giả :
Mẫn Nhiên