Dư Sinh Vi Kỳ
Chương 104
Hai ngày trước sinh nhật của Tiêu Uyển Thanh, quà sinh nhật của Ôn Đồng đặc biệt được gửi từ thành phố Trường Trạch về. Dù gì thì đó cũng là quà của tình địch, Lâm Tiễn nhìn Tiêu Uyển Thanh mở quà còn khẩn trương hơn cả người mở.
Cô ... đã dành phần lớn tiền lương bán thời gian để mua quà. Tiết lộ cho Hạ Chi Cẩn, Hạ Chi Cẩn liền bật cười. Mặc dù cô thực sự nghĩ Tiêu Uyển Thanh sẽ thích, nhưng dù sao thì ngay cả người chị lạnh lùng trang nghiêm cũng cười nhạo cô vì món quà này, việc này khiến cô có chút mất tự tin.
Khi Tiêu Uyển Thanh mở hoàn toàn gói hàng, để lộ một chồng sách dày bên trong, Lâm Tiễn không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nó có vẻ khá khả quan, không tính là xuất sắc.
Nhưng trước khi hoàn toàn yên tâm, cô đã thấy Tiêu Uyển Thanh lấy ra một cuốn sách trông rất cũ từ trong chồng sách, xoa nhẹ. Sau đó, trong mắt nàng hiện lên một tia sáng khác.
Lâm Tiễn cẩn thận đánh giá cuốn sách, trái tim của cô đột nhiên co thắt. Cô bí mật cắn chặt răng, giả vờ không chú ý nhìn Tiêu Uyển Thanh, "Tiêu a di, dì thích cuốn sách này sao?"
Khóe môi Tiêu Uyển Thanh rõ ràng có độ cung, gật đầu trả lời: "Cuốn sách này hiện tại không còn bản in trêи thị trường. Năm ngoái dì đã muốn mua, nhưng thấy giá bị xào tới xào lui đến mức khó tin, bèn đã do dự không mua. Dì nhớ lúc trước có nói chuyện này với Đồng Đồng, không ngờ cậu ấy còn nhớ kỹ như vậy."
Trừ phi phải đi công tác, Tiêu Uyển Thanh sẽ chọn cách mang sách điện tử đi khắp nơi để đọc, nếu không thì thời gian còn lại nàng vẫn thích đọc sách giấy hơn. Hơn nữa là do có nền tảng gia đình trong lớp khoa học, nàng có niềm theo đuổi khắc nghiệt đối với các ấn bản sách.
Thật trùng hợp, Ôn Đồng cũng giống nàng. Cho nên hai người thường xuyên trao đổi với nhau.
Cái đầu nhỏ của Lâm Tiễn bất giác rũ xuống, Ôn Đồng biết nhưng cô lại không biết.
Kỳ thực, do mối quan hệ giữa cha và ông nội của cô, gia đình cô có một bộ sưu tập sách phong phú, cũng có nhiều ấn bản cổ được lùng sục. Mưa dầm thấm lâu, cô cũng biết đôi điều về khía cạnh này.
Cô chán nản ngã vào vai Tiêu Uyển Thanh, rầu rĩ nói: "Chúng ta mỗi ngày nói nhiều như vậy, dì chưa nói với con là dì muốn cuốn sách này."
Tiêu Uyển Thanh đặt sách lại trêи bàn trà, bật cười, sờ má nữ hài, dỗ dành cô: "Dì sợ con không có hứng thú."
Mặc dù Lâm Tiễn duy trì lượng đọc nhất định mỗi tuần như nàng, nhưng nàng nhận thấy hầu hết những cuốn sách Lâm Tiễn đọc đều là sách bán chạy nhất trêи thị trường. Đương nhiên, nàng đoán Lâm Tiễn là hài tử không phải chuyên ngành văn học lịch sử, nên không có hứng thú với những thứ như sách loại cũ, cho nên nàng không nói với cô về vấn đề này.
Bất quá, Lâm Tiễn nghiêm túc phản bác: “Dì còn không có nói vậy làm sao biết con không có hứng thú?" Trong khoảng thời gian kết giao, cô thật sự chậm rãi cảm thấy được chủ đề Tiêu Uyển Thanh nói chuyện với cô đều có chọn lọc. Cô không biết Tiêu Uyển Thanh đã lặng lẽ bài trừ cô khỏi chủ đề gì.
Cô ngẩng đầu, chân thành nói với Tiêu Uyển Thanh: “Dì không hỏi con, nên con không thể nói cho dì biết con cũng rất hứng thú." Cô cẩn thận cầm quyển sách lên, đưa cho Tiêu Uyển Thanh, cười nói: “Dòng đầu tiên của trang 156 là chữ "thước", dì xem có đúng không? "
Tiêu Uyển Thanh sửng sốt một chút, cầm lấy quyển sách trêи tay, nghi hoặc lật sang trang cô nói để kiểm tra, đúng như là lời cô nói. Nàng ngước nhìn Lâm Tiễn, đôi mắt của nàng là tia ôn nhu mà Lâm Tiễn trước đây chưa từng thấy, nhìn đến cô cảm thấy ngọt ngào cùng mềm mại.
Lâm Tiễn cố nén niềm vui của mình, bình tĩnh đối mặt với Tiêu Uyển Thanh, giải thích: "Ba mẹ của con là người yêu sách, cho nên con cũng có cuốn sách này ở nhà. Mấy năm trước con nghỉ hè nhàn rỗi không có việc gì đã sao chép để luyện viết. Lúc ấy không để ý tác giả, khi thay mực cho bút thì các trang trong sách đều bị dính mực. Hôm đó mẹ của con bị học sinh trong lớp chọc tới, tâm tình không tốt, con lại đâm họng súng, bị bà ấy tóm nợ cũ nợ mới dạy dỗ một hồi cho nên con rất ấn tượng."
Cô nắm tay Tiêu Uyển Thanh cười nói: "Sau này lớn lên thỉnh thoảng cùng bàn tán gẫu, nghe bọn họ nói chuyện mua sách, dần dần phát hiện ra một số sách khó tái bản. Bọn họ đối với các ấn bản sách rất nghiêm khắc, thói quen đọc sách cùng thói quen mua sách liền bắt đầu tiếp cận họ."
"Dì xem, kỳ thật con thực sự biết nhiều hơn dì nghĩ, còn cảm thấy con có hứng thú hơn dì nghĩ đúng không?"
Đôi mắt của Tiêu Uyển Thanh thật sâu nhìn chằm chằm Lâm Tiễn, khóe môi khẽ cong lên, thành khẩn thừa nhận sai lầm của mình: “Là dì nghĩ nhiều rồi".
Lâm Tiễn còn đang không hài lòng, nhe răng nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng nõn đáng yêu, nghiêm khắc nói như một lão sư: "Như vậy Tiêu a di, dì phải thế nào?"
Tiêu Uyển Thanh nheo mắt cười nhẹ, ngoan ngoãn nói với cô: "Dì muốn thay đổi."
Lâm Tiễn lập tức hài lòng, quét sạch phiền muộn trước đó, vui vẻ hôn môi của Tiêu Uyển Thanh.
Có vài việc, có vài thói quen là do tính cách. Lâm Tiễn không ép Tiêu Uyển Thanh phải mở lòng hoàn toàn với cô ngay, nhưng cô hy vọng chính mình có thể chậm rãi thay đổi để Tiêu Uyển Thanh tin tưởng vào cô nhiều hơn. Để trong mối quan hệ này, nàng có thể tận hưởng nhiều hơn, để nàng có thể thoải mái hơn một chút.
Về phần cô, cô sẽ tiếp tục nỗ lực đối với Tiêu Uyển Thanh, phấn đấu để trở thành người có thể sánh vai cùng nàng.
Ngày 14 tháng 6, thứ sáu, một ngày trước sinh nhật của Tiêu Uyển Thanh, quầy lễ tân của tạp chí bắt đầu giúp Tiêu Uyển Thanh ký nhận hoa. Nàng luôn giữ khoảng cách với mọi người, nhưng sẽ luôn có vài người cảm thấy hài lòng về nàng, lời thề son sắt tràn đầy tự tin, còn Tiêu Uyển Thanh thì bất đắc dĩ.
Như thường lệ, nàng một bó đều không nhận, chỉ để quầy lễ tân chuyển nó cho người muốn nó. Tạp chí rõ ràng là đầy hương hoa, nhưng lại có một mùi chua thoang thoảng.
Một số người lắm lời, ở sau lưng nói những lời chua ngoa.
Thất phu vô tội, hoài bích có tội*. Ngay từ đầu, Tiêu Uyển Thanh mạc danh có chút ủy khuất, nhưng cuối cùng, nàng đã chai sạn theo thời gian.
(*) Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội.
Cho nên, Tiêu Uyển Thanh không mong đợi hay vui mừng ngày sinh nhật, thậm chí các ngày lễ đặc biệt hàng năm. Nhưng năm nay thì khác, năm nay nàng mong đợi sinh nhật của mình.
Bởi vì nàng có Lâm Tiễn.
Mặc dù, Lâm Tiễn đã không nói rõ cô biết ngày mai là sinh nhật của nàng.
Sáng sớm thứ bảy, Lâm Tiễn cùng Tiêu Uyển Thanh dậy sớm tắm rửa rồi ăn uống. Sau đó xách túi ra ngoài một mình. Túi của Lâm Tiễn có chút căng phồng, không biết cô đựng cái gì. Tiêu Uyển Thanh sợ cô nặng, muốn giúp cô bỏ một ít vào túi của mình, nhưng Lâm Tiễn cự tuyệt.
Cô cùng Thời Mãn đã thỏa thuận. Vào lúc 9:30, Hạ Chi Cẩn đón những người khác, bọn họ gặp nhau ở cổng siêu thị sẽ đi ngang qua trêи đường cao tốc.
Khi Lâm Tiễn và Tiêu Uyển Thanh bước ra khỏi siêu thị, tay cầm một túi đầy đồ ăn nhẹ, nhìn thấy từ xa, Thời Mãn và Hạ Chi Cẩn đã đứng quay lưng về phía hai người trêи quảng trường trước siêu thị, háo hức chờ đợi.
Tiêu Uyển Thanh bất giác cúi đầu, liếc nhìn bàn tay đang nắm tay của Lâm Tiễn. Lâm Tiễn nắm tay nàng, dưới cái nhìn của nàng liền siết chặt lại.
Nàng nghe thấy Lâm Tiễn nhẹ giọng hỏi: "Con có thể giới thiệu dì với họ được không?"
Giới thiệu là điều hiển nhiên.
Tiêu Uyển Thanh nhìn vào đôi mắt mong đợi của cô, cụp mi xuống. Một lúc lâu sau, nàng cười nhẹ, siết chặt tay Lâm Tiễn lại, nhẹ nhàng nói: "Đi thôi."
Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, nàng liền nhìn thấy Lâm Tiễn mỉm cười. Nàng không chờ được tăng tốc đi về phía bốn cô gái trẻ.
"Mãn Mãn, Mạt Mạt, đây ..." Lâm Tiễn chưa tới âm thanh đã đi trước.
Nghe thấy âm thanh, Thời Mãn, Hạ Chi Cẩn, Trần Chỉ cùng Đường Mạt đều quay lại nhìn vào lối vào của siêu thị. Khi nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh bên cạnh Lâm Tiễn, mọi người đều lễ phép chào hỏi trưởng bối trước: "Tiêu..."
Nhưng ngay thốt ra "Tiêu", Lâm Tiễn đã dứt khoát ngắt lời: "Chờ đã!"
Mọi người đều sững sờ, chưa kịp mở miệng thì đã thấy Lâm Tiễn nhấc hai bàn tay đan vào nhau của cô và Tiêu Uyển Thanh lên, lắc lắc trước mặt họ. Giây tiếp theo, họ nghe thấy Lâm Tiễn bình tĩnh nói: "Mình sẽ giới thiệu trước. Đây là bạn gái của mình, Tiêu Uyển Thanh."
Giọng nói trong trẻo của Lâm Tiễn như một mũi tên xuyên qua bầu trời, vang lên một tiếng "Vèo" trong tâm trí họ, khiến Trần Chỉ và Đường Mạt hoàn toàn quên mất việc đang mở miệng.
Đầu óc có chút choáng váng.
Khi Tiêu Uyển Thanh ba mươi, sớm đã quen nhìn thấy đủ loại cảnh tượng, nhưng khi nghe Lâm Tiễn giới thiệu nàng với bằng hữu long trọng như vậy, nàng như tiểu cô nương chưa từng nhìn thấy cảnh này mà bất an, tim nàng đập nhanh hơn, lại có chút xấu hổ. Nàng nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt, nước da trắng nõn dần dần trở nên đỏ thẫm, càng ngày càng mê người.
Thời Mãn và Hạ Chi Cẩn đã biết chuyện này từ lâu nên họ không ngạc nhiên chút nào. Chỉ mỉm cười, vừa định chào hỏi Tiêu Uyển Thanh, Trần Chỉ và Đường Mạt bên cạnh đột nhiên quay đầu lại, vỗ vai nhau bất chấp hình tượng mà mắng chửi: "Ôi mẹ ơi! Mình không có nghe lầm chứ. Không phải đang mơ đi?"
“Đau đau đau, không phải mơ!" Đường Mạt né tránh cái tát của Trần Chỉ.
Trần Chỉ chồm tới trước mặt Lâm Tiễn, nắm lấy cánh tay cô phấn khích nói: “Ahhhhh!" Cô muốn nói cho Lâm Tiễn biết, từ khi cô biết Lâm Tiễn và Tiêu Uyển Thanh thích nữ nhân. Cô liền trêu chọc hai người này là couple. Đặc biệt là sau khi Lâm Tiễn bị bắt vào đêm hôm đó, khi cô hỏi Lâm Tiễn chuyện là thế nào, vẻ mặt Lâm Tiễn hiếm khi xấu hổ, việc này thực sự khiến CP của cô mở ra, suy nghĩ bậy bạ. Khi đó cô vẫn cảm thấy mình nghiệp chướng nặng nề, không ngờ điều tưởng tượng của cô lại thành hiện thực!
Cô rõ ràng muốn nói thêm gì đó, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh bên cạnh Lâm Tiễn, cô liền ngừng giọng, khôi phục lại một chút hình tượng tiểu thư. Khắc chế tâm tình trong lòng, rụt rè mà chào hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Tiêu A ..." Còn chưa kịp nói hết lời, Đường Mạt đã cúi người vừa lòng nói: "Tiêu tỷ!"
“Hahahaha." Thời Mãn không khỏi bật cười, trước đây nàng không để ý miệng Đường Mạt lại ngọt như vậy.
Không ngờ, câu nói tiếp theo của Đường Mạt lại là: "Tỷ Tỷ, với tư cách là người bạn tốt của Tiễn Tiễn, em muốn thú nhận với chị Tiễn Tiễn thực ra ... không đáng yêu như em. Tỷ Tỷ, chị có muốn tính đến chuyện đổi bạn gái không? Ví dụ như... em nha…" Cô tha thiết chớp mắt nhìn Tiêu Uyển Thanh, mặt thọc gậy bánh xe trước mặt Lâm Tiễn, nói rất chân thành.
"Mạt Mạt, ngứa đòn sao? Mùa xuân đi rồi, sao lại có mai đỏ ngoài tường, lại đây, cầm đồ đi!" Lâm Tiễn tức giận đến mức chọc vào côn thịt ngứa ngáy của Đường Mạt, Đường Mạt sợ hãi, đi thẳng đến nấp sau lưng Trần Chỉ.
Bầu không khí đột nhiên trở nên náo nhiệt.
Khóe môi Tiêu Uyển Thanh nở nụ cười, còn có chút co quắp, nhưng nghi vấn của Đường Mạt và Lâm Tiễn đột nhiên biến mất.
Có một điều, điều mà nàng nghĩ vốn sẽ xấu hổ một trận, không ngờ bằng hữu của Lâm Tiễn giống như đã nhẹ nhàng tiêu hóa. Không có áp lực.
Đôi khi, Tiêu Uyển Thanh cảm thấy vì ở bên Lâm Tiễn, mọi thứ giống như trở nên khó khăn hơn.
Nhưng đôi khi, nàng cũng cảm thấy vì ở bên Lâm Tiễn, nhiều chuyện như bớt khó khăn hơn tưởng tượng.
Lời editor: Tạm biệt 2020!❤
Cô ... đã dành phần lớn tiền lương bán thời gian để mua quà. Tiết lộ cho Hạ Chi Cẩn, Hạ Chi Cẩn liền bật cười. Mặc dù cô thực sự nghĩ Tiêu Uyển Thanh sẽ thích, nhưng dù sao thì ngay cả người chị lạnh lùng trang nghiêm cũng cười nhạo cô vì món quà này, việc này khiến cô có chút mất tự tin.
Khi Tiêu Uyển Thanh mở hoàn toàn gói hàng, để lộ một chồng sách dày bên trong, Lâm Tiễn không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nó có vẻ khá khả quan, không tính là xuất sắc.
Nhưng trước khi hoàn toàn yên tâm, cô đã thấy Tiêu Uyển Thanh lấy ra một cuốn sách trông rất cũ từ trong chồng sách, xoa nhẹ. Sau đó, trong mắt nàng hiện lên một tia sáng khác.
Lâm Tiễn cẩn thận đánh giá cuốn sách, trái tim của cô đột nhiên co thắt. Cô bí mật cắn chặt răng, giả vờ không chú ý nhìn Tiêu Uyển Thanh, "Tiêu a di, dì thích cuốn sách này sao?"
Khóe môi Tiêu Uyển Thanh rõ ràng có độ cung, gật đầu trả lời: "Cuốn sách này hiện tại không còn bản in trêи thị trường. Năm ngoái dì đã muốn mua, nhưng thấy giá bị xào tới xào lui đến mức khó tin, bèn đã do dự không mua. Dì nhớ lúc trước có nói chuyện này với Đồng Đồng, không ngờ cậu ấy còn nhớ kỹ như vậy."
Trừ phi phải đi công tác, Tiêu Uyển Thanh sẽ chọn cách mang sách điện tử đi khắp nơi để đọc, nếu không thì thời gian còn lại nàng vẫn thích đọc sách giấy hơn. Hơn nữa là do có nền tảng gia đình trong lớp khoa học, nàng có niềm theo đuổi khắc nghiệt đối với các ấn bản sách.
Thật trùng hợp, Ôn Đồng cũng giống nàng. Cho nên hai người thường xuyên trao đổi với nhau.
Cái đầu nhỏ của Lâm Tiễn bất giác rũ xuống, Ôn Đồng biết nhưng cô lại không biết.
Kỳ thực, do mối quan hệ giữa cha và ông nội của cô, gia đình cô có một bộ sưu tập sách phong phú, cũng có nhiều ấn bản cổ được lùng sục. Mưa dầm thấm lâu, cô cũng biết đôi điều về khía cạnh này.
Cô chán nản ngã vào vai Tiêu Uyển Thanh, rầu rĩ nói: "Chúng ta mỗi ngày nói nhiều như vậy, dì chưa nói với con là dì muốn cuốn sách này."
Tiêu Uyển Thanh đặt sách lại trêи bàn trà, bật cười, sờ má nữ hài, dỗ dành cô: "Dì sợ con không có hứng thú."
Mặc dù Lâm Tiễn duy trì lượng đọc nhất định mỗi tuần như nàng, nhưng nàng nhận thấy hầu hết những cuốn sách Lâm Tiễn đọc đều là sách bán chạy nhất trêи thị trường. Đương nhiên, nàng đoán Lâm Tiễn là hài tử không phải chuyên ngành văn học lịch sử, nên không có hứng thú với những thứ như sách loại cũ, cho nên nàng không nói với cô về vấn đề này.
Bất quá, Lâm Tiễn nghiêm túc phản bác: “Dì còn không có nói vậy làm sao biết con không có hứng thú?" Trong khoảng thời gian kết giao, cô thật sự chậm rãi cảm thấy được chủ đề Tiêu Uyển Thanh nói chuyện với cô đều có chọn lọc. Cô không biết Tiêu Uyển Thanh đã lặng lẽ bài trừ cô khỏi chủ đề gì.
Cô ngẩng đầu, chân thành nói với Tiêu Uyển Thanh: “Dì không hỏi con, nên con không thể nói cho dì biết con cũng rất hứng thú." Cô cẩn thận cầm quyển sách lên, đưa cho Tiêu Uyển Thanh, cười nói: “Dòng đầu tiên của trang 156 là chữ "thước", dì xem có đúng không? "
Tiêu Uyển Thanh sửng sốt một chút, cầm lấy quyển sách trêи tay, nghi hoặc lật sang trang cô nói để kiểm tra, đúng như là lời cô nói. Nàng ngước nhìn Lâm Tiễn, đôi mắt của nàng là tia ôn nhu mà Lâm Tiễn trước đây chưa từng thấy, nhìn đến cô cảm thấy ngọt ngào cùng mềm mại.
Lâm Tiễn cố nén niềm vui của mình, bình tĩnh đối mặt với Tiêu Uyển Thanh, giải thích: "Ba mẹ của con là người yêu sách, cho nên con cũng có cuốn sách này ở nhà. Mấy năm trước con nghỉ hè nhàn rỗi không có việc gì đã sao chép để luyện viết. Lúc ấy không để ý tác giả, khi thay mực cho bút thì các trang trong sách đều bị dính mực. Hôm đó mẹ của con bị học sinh trong lớp chọc tới, tâm tình không tốt, con lại đâm họng súng, bị bà ấy tóm nợ cũ nợ mới dạy dỗ một hồi cho nên con rất ấn tượng."
Cô nắm tay Tiêu Uyển Thanh cười nói: "Sau này lớn lên thỉnh thoảng cùng bàn tán gẫu, nghe bọn họ nói chuyện mua sách, dần dần phát hiện ra một số sách khó tái bản. Bọn họ đối với các ấn bản sách rất nghiêm khắc, thói quen đọc sách cùng thói quen mua sách liền bắt đầu tiếp cận họ."
"Dì xem, kỳ thật con thực sự biết nhiều hơn dì nghĩ, còn cảm thấy con có hứng thú hơn dì nghĩ đúng không?"
Đôi mắt của Tiêu Uyển Thanh thật sâu nhìn chằm chằm Lâm Tiễn, khóe môi khẽ cong lên, thành khẩn thừa nhận sai lầm của mình: “Là dì nghĩ nhiều rồi".
Lâm Tiễn còn đang không hài lòng, nhe răng nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng nõn đáng yêu, nghiêm khắc nói như một lão sư: "Như vậy Tiêu a di, dì phải thế nào?"
Tiêu Uyển Thanh nheo mắt cười nhẹ, ngoan ngoãn nói với cô: "Dì muốn thay đổi."
Lâm Tiễn lập tức hài lòng, quét sạch phiền muộn trước đó, vui vẻ hôn môi của Tiêu Uyển Thanh.
Có vài việc, có vài thói quen là do tính cách. Lâm Tiễn không ép Tiêu Uyển Thanh phải mở lòng hoàn toàn với cô ngay, nhưng cô hy vọng chính mình có thể chậm rãi thay đổi để Tiêu Uyển Thanh tin tưởng vào cô nhiều hơn. Để trong mối quan hệ này, nàng có thể tận hưởng nhiều hơn, để nàng có thể thoải mái hơn một chút.
Về phần cô, cô sẽ tiếp tục nỗ lực đối với Tiêu Uyển Thanh, phấn đấu để trở thành người có thể sánh vai cùng nàng.
Ngày 14 tháng 6, thứ sáu, một ngày trước sinh nhật của Tiêu Uyển Thanh, quầy lễ tân của tạp chí bắt đầu giúp Tiêu Uyển Thanh ký nhận hoa. Nàng luôn giữ khoảng cách với mọi người, nhưng sẽ luôn có vài người cảm thấy hài lòng về nàng, lời thề son sắt tràn đầy tự tin, còn Tiêu Uyển Thanh thì bất đắc dĩ.
Như thường lệ, nàng một bó đều không nhận, chỉ để quầy lễ tân chuyển nó cho người muốn nó. Tạp chí rõ ràng là đầy hương hoa, nhưng lại có một mùi chua thoang thoảng.
Một số người lắm lời, ở sau lưng nói những lời chua ngoa.
Thất phu vô tội, hoài bích có tội*. Ngay từ đầu, Tiêu Uyển Thanh mạc danh có chút ủy khuất, nhưng cuối cùng, nàng đã chai sạn theo thời gian.
(*) Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội.
Cho nên, Tiêu Uyển Thanh không mong đợi hay vui mừng ngày sinh nhật, thậm chí các ngày lễ đặc biệt hàng năm. Nhưng năm nay thì khác, năm nay nàng mong đợi sinh nhật của mình.
Bởi vì nàng có Lâm Tiễn.
Mặc dù, Lâm Tiễn đã không nói rõ cô biết ngày mai là sinh nhật của nàng.
Sáng sớm thứ bảy, Lâm Tiễn cùng Tiêu Uyển Thanh dậy sớm tắm rửa rồi ăn uống. Sau đó xách túi ra ngoài một mình. Túi của Lâm Tiễn có chút căng phồng, không biết cô đựng cái gì. Tiêu Uyển Thanh sợ cô nặng, muốn giúp cô bỏ một ít vào túi của mình, nhưng Lâm Tiễn cự tuyệt.
Cô cùng Thời Mãn đã thỏa thuận. Vào lúc 9:30, Hạ Chi Cẩn đón những người khác, bọn họ gặp nhau ở cổng siêu thị sẽ đi ngang qua trêи đường cao tốc.
Khi Lâm Tiễn và Tiêu Uyển Thanh bước ra khỏi siêu thị, tay cầm một túi đầy đồ ăn nhẹ, nhìn thấy từ xa, Thời Mãn và Hạ Chi Cẩn đã đứng quay lưng về phía hai người trêи quảng trường trước siêu thị, háo hức chờ đợi.
Tiêu Uyển Thanh bất giác cúi đầu, liếc nhìn bàn tay đang nắm tay của Lâm Tiễn. Lâm Tiễn nắm tay nàng, dưới cái nhìn của nàng liền siết chặt lại.
Nàng nghe thấy Lâm Tiễn nhẹ giọng hỏi: "Con có thể giới thiệu dì với họ được không?"
Giới thiệu là điều hiển nhiên.
Tiêu Uyển Thanh nhìn vào đôi mắt mong đợi của cô, cụp mi xuống. Một lúc lâu sau, nàng cười nhẹ, siết chặt tay Lâm Tiễn lại, nhẹ nhàng nói: "Đi thôi."
Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, nàng liền nhìn thấy Lâm Tiễn mỉm cười. Nàng không chờ được tăng tốc đi về phía bốn cô gái trẻ.
"Mãn Mãn, Mạt Mạt, đây ..." Lâm Tiễn chưa tới âm thanh đã đi trước.
Nghe thấy âm thanh, Thời Mãn, Hạ Chi Cẩn, Trần Chỉ cùng Đường Mạt đều quay lại nhìn vào lối vào của siêu thị. Khi nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh bên cạnh Lâm Tiễn, mọi người đều lễ phép chào hỏi trưởng bối trước: "Tiêu..."
Nhưng ngay thốt ra "Tiêu", Lâm Tiễn đã dứt khoát ngắt lời: "Chờ đã!"
Mọi người đều sững sờ, chưa kịp mở miệng thì đã thấy Lâm Tiễn nhấc hai bàn tay đan vào nhau của cô và Tiêu Uyển Thanh lên, lắc lắc trước mặt họ. Giây tiếp theo, họ nghe thấy Lâm Tiễn bình tĩnh nói: "Mình sẽ giới thiệu trước. Đây là bạn gái của mình, Tiêu Uyển Thanh."
Giọng nói trong trẻo của Lâm Tiễn như một mũi tên xuyên qua bầu trời, vang lên một tiếng "Vèo" trong tâm trí họ, khiến Trần Chỉ và Đường Mạt hoàn toàn quên mất việc đang mở miệng.
Đầu óc có chút choáng váng.
Khi Tiêu Uyển Thanh ba mươi, sớm đã quen nhìn thấy đủ loại cảnh tượng, nhưng khi nghe Lâm Tiễn giới thiệu nàng với bằng hữu long trọng như vậy, nàng như tiểu cô nương chưa từng nhìn thấy cảnh này mà bất an, tim nàng đập nhanh hơn, lại có chút xấu hổ. Nàng nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt, nước da trắng nõn dần dần trở nên đỏ thẫm, càng ngày càng mê người.
Thời Mãn và Hạ Chi Cẩn đã biết chuyện này từ lâu nên họ không ngạc nhiên chút nào. Chỉ mỉm cười, vừa định chào hỏi Tiêu Uyển Thanh, Trần Chỉ và Đường Mạt bên cạnh đột nhiên quay đầu lại, vỗ vai nhau bất chấp hình tượng mà mắng chửi: "Ôi mẹ ơi! Mình không có nghe lầm chứ. Không phải đang mơ đi?"
“Đau đau đau, không phải mơ!" Đường Mạt né tránh cái tát của Trần Chỉ.
Trần Chỉ chồm tới trước mặt Lâm Tiễn, nắm lấy cánh tay cô phấn khích nói: “Ahhhhh!" Cô muốn nói cho Lâm Tiễn biết, từ khi cô biết Lâm Tiễn và Tiêu Uyển Thanh thích nữ nhân. Cô liền trêu chọc hai người này là couple. Đặc biệt là sau khi Lâm Tiễn bị bắt vào đêm hôm đó, khi cô hỏi Lâm Tiễn chuyện là thế nào, vẻ mặt Lâm Tiễn hiếm khi xấu hổ, việc này thực sự khiến CP của cô mở ra, suy nghĩ bậy bạ. Khi đó cô vẫn cảm thấy mình nghiệp chướng nặng nề, không ngờ điều tưởng tượng của cô lại thành hiện thực!
Cô rõ ràng muốn nói thêm gì đó, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh bên cạnh Lâm Tiễn, cô liền ngừng giọng, khôi phục lại một chút hình tượng tiểu thư. Khắc chế tâm tình trong lòng, rụt rè mà chào hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Tiêu A ..." Còn chưa kịp nói hết lời, Đường Mạt đã cúi người vừa lòng nói: "Tiêu tỷ!"
“Hahahaha." Thời Mãn không khỏi bật cười, trước đây nàng không để ý miệng Đường Mạt lại ngọt như vậy.
Không ngờ, câu nói tiếp theo của Đường Mạt lại là: "Tỷ Tỷ, với tư cách là người bạn tốt của Tiễn Tiễn, em muốn thú nhận với chị Tiễn Tiễn thực ra ... không đáng yêu như em. Tỷ Tỷ, chị có muốn tính đến chuyện đổi bạn gái không? Ví dụ như... em nha…" Cô tha thiết chớp mắt nhìn Tiêu Uyển Thanh, mặt thọc gậy bánh xe trước mặt Lâm Tiễn, nói rất chân thành.
"Mạt Mạt, ngứa đòn sao? Mùa xuân đi rồi, sao lại có mai đỏ ngoài tường, lại đây, cầm đồ đi!" Lâm Tiễn tức giận đến mức chọc vào côn thịt ngứa ngáy của Đường Mạt, Đường Mạt sợ hãi, đi thẳng đến nấp sau lưng Trần Chỉ.
Bầu không khí đột nhiên trở nên náo nhiệt.
Khóe môi Tiêu Uyển Thanh nở nụ cười, còn có chút co quắp, nhưng nghi vấn của Đường Mạt và Lâm Tiễn đột nhiên biến mất.
Có một điều, điều mà nàng nghĩ vốn sẽ xấu hổ một trận, không ngờ bằng hữu của Lâm Tiễn giống như đã nhẹ nhàng tiêu hóa. Không có áp lực.
Đôi khi, Tiêu Uyển Thanh cảm thấy vì ở bên Lâm Tiễn, mọi thứ giống như trở nên khó khăn hơn.
Nhưng đôi khi, nàng cũng cảm thấy vì ở bên Lâm Tiễn, nhiều chuyện như bớt khó khăn hơn tưởng tượng.
Lời editor: Tạm biệt 2020!❤
Tác giả :
Mẫn Nhiên