Dư Sinh Vi Kỳ
Chương 103
Sau cuộc điện thoại tháng tư đó, Ôn Đồng như bặt vô âm tín. Đây là chuyện trước đây chưa từng xảy ra. Tiêu Uyển Thanh nửa tháng sau mới phát hiện. Nàng lướt qua vòng bạn bè của Ôn Đồng, phát hiện cô có động thái không thích hợp, cô thường xuyên hoạt động vào lúc nửa đêm. Dựa vào những bức ảnh cùng một vài dòng chữ, nàng đoán dạo này Ôn Đồng có thể quá bận rộn trong công việc nên không thể liên lạc với nàng.
Quả nhiên, nàng chủ động gọi điện cho Ôn Đồng, Ôn Đồng cũng giải thích cho nàng.
Bao nhiêu năm nay, Tiêu Uyển Thanh luôn cho rằng Ôn Đồng bằng phẳng có thể tin tưởng lẫn nhau. Cho nên nàng tin tưởng lời giải thích của Ôn Đồng mà không chút nghi ngờ.
Nàng biết Ôn Đồng là người có chí tiến thủ, dù có thuyết phục thế nào cũng phải coi trọng thể chất, chỉ sợ tai này lọt tai kia. Vì thế nàng cân nhắc nhiều lần cùng đến các cửa hàng, hiệu thuốc để mua một loạt các sản phẩm chăm sóc sức khỏe với trà thơm để hạ nhiệt, cộng với đồ ăn nhẹ yêu thích của Ôn Đồng chỉ có ở thành phố Ngạn Giang rồi gửi chúng cho cô, xem như nói bóng nói gió nhắc nhở cô chăm sóc thân thể của mình.
Hai ngày sau biên nhận chuyển phát nhanh đã được ký, Ôn Đồng gọi điện cho nàng, muốn nói lại thôi. Sau một lúc im lặng, Ôn Đồng khàn giọng hỏi nàng “Uyển Thanh, mình về thành phố Ngạn Giang thì sao?" Đã lâu không gọi tên nàng nghiêm túc như vậy, Tiêu Uyển Thanh có chút giật mình.
Nàng có thể nghe thấy ngữ khí trầm thấp cùng thận trọng trong giọng nói của Ôn Đồng khi cô hỏi nàng, giống như cô đã đưa ra quyết định khó khăn sau khi đấu tranh hồi lâu, nhưng vẫn dao động. Với một người mạnh mẽ như Ôn Đồng, điều gì có thể khiến cô khó xử như thế? Nàng suy đoán khả năng cô chịu thất bại cùng ủy khuất ở thành phố Trường Trạch, trong lòng không khỏi đau lòng. Tiêu Uyển Thanh rất mong chờ cô trở về, nhưng cô vẫn chưa đưa ra quyết định, nàng nhẹ giọng đáp: "Đồng Đồng, nghe nội tâm của cậu đi, không hối hận là tốt rồi."
Đầu bên kia điện thoại, Ôn Đồng trầm mặc chốc lát, mới nghiêm túc nói với nàng: "Xử lý xong chuyện ở đây, mình sẽ trở về, cậu chờ mình."
Cô cố gắng tránh xa, nhưng chỉ cần trong lòng còn hy vọng, cô thật sự không thể rời đi. Chỉ cần nụ cười cùng sự quan tâm nông cạn của Tiêu Uyển Thanh, bức tường băng mà cô dày công xây dựng có thể sẽ lại tan chảy.
Cô chấp nhận số phận của mình.
.
Đầu tháng 6, Lâm Tiễn nhanh chóng vượt qua tất cả các kỳ thi, lấy được bằng lái xe thành công.
Vào ngày nhận được chứng chỉ, Lâm Tiễn nóng lòng chụp ảnh gửi cho Tiêu Uyển Thanh, lập tức chia sẻ niềm vui cùng phấn khích của cô với Tiêu Uyển Thanh. Tiêu Uyển Thanh giống như còn vui vẻ hơn Lâm Tiễn, ngữ khí vui mừng rõ ràng, đáp lại cô: "Tiễn Tiễn thật lợi hại! Buổi tối dì đi đón con, chúng ta ra ngoài ăn mừng."
Lâm Tiễn nhìn vào tin nhắn, mỉm cười phản hồi nàng: "Được."
Hai người ăn tối trêи tầng hai của trung tâm thương mại bên ngoài Đại học Kinh Nam. Sau đó xem phim trêи lầu. Phim kết thúc lúc mười giờ.
Hai người đi thang máy đến bãi đậu xe lấy xe. Khi lên xe, Tiêu Uyển Thanh dị thường đưa chìa khóa xe cho Lâm Tiễn, nghiêng đầu cười nhẹ, ra hiệu cho Lâm Tiễn lái xe.
Lâm Tiễn chớp mắt, cảm giác phấn khích cùng kϊƈɦ động đột nhiên từ đáy lòng dâng lên, nhưng là trong lòng càng là cảm động. Khi đang học lái xe, cô nghe nhiều học viên khác phàn nàn việc khó vay tiền mua xe, biết Tiêu Uyển Thanh tin tưởng cô thế nào mới nguyện ý đưa xe cho một người mới lấy bằng lái xe.
Cô nhìn thoáng qua logo xe của Tiêu Uyển Thanh, biểu thị chiếc xe rất có giá trị, thấp giọng hỏi: "Dì không sợ con làm xước xe sao?"
Tiêu Uyển Thanh đặt chìa khóa vào tay Lâm Tiễn, giọng nói ấm áp ngọt ngào, cười khích lệ: "Lái đi, lúc đầu luôn không thể tránh khỏi. Đừng có gánh nặng tâm lý quá."
"Sơn phun đắt tiền lắm a."
Tiêu Uyển Thanh nghe được lời này thấp giọng cười một tiếng, không nhịn được đưa tay lên nhẹ nhàng gãi mũi của Lâm Tiễn, sủng nịch nói: "Quan trọng sao? Đồ ngốc."
Nàng đưa tay ra, chủ động nắm lấy tay Lâm Tiễn, mở khóa bằng đầu ngón tay Lâm Tiễn. Sau đó giúp cô mở cửa lái xe, ánh mắt như có thủy quang, giống như tiểu cô nương mềm mại mong đợi, thỉnh cầu nói: "Tiễn Tiễn, đưa dì đi một vòng được không?"
Nữ nhân thông minh cùng săn sóc này luôn có thể thuyết phục bản thân bằng phương pháp phù hợp nhất để không làm tổn hại đến lòng tự trọng của cô, trái tim Lâm Tiễn mềm mại hơn. Cô cong mày, không nhịn được mà nhanh chóng chu môi hôn Tiêu Uyển Thanh. Sau đó cúi người, cười nói: "Được, tuân mệnh công chúa điện hạ."
Kỳ thật, chúng ta có thể nhìn rõ nội tâm của một người bằng cách nhìn họ lái xe.
Ngồi ở ghế phó lái, Tiêu Uyển Thanh trông bình tĩnh cùng vững vàng. Nhưng thực ra, nàng đang chú ý đến thao tác của Lâm Tiễn và tình hình giao thông. Ngoài dự kiến của nàng, thao tác của Lâm Tiễn rất dứt khoát, ngoài một chút khẩn trương lái xe không thành thạo, cô hoàn toàn bình tĩnh cùng điềm đạm lạ thường.
Tiêu Uyển Thanh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, việc về sau Lâm Tiễn lái xe cảm thấy an tâm hơn một chút.
Nàng hạ cửa kính xe, nhìn nghiêng về phía biển lăn dưới cầu, thật sự có chút nhàn nhã thoải mái. Nàng để làn gió đêm sảng kɧօáϊ thổi tung mái tóc dài của mình, khóe môi nở nụ cười chân thành.
Lâm Tiễn liếc ngang về phía Tiêu Uyển Thanh, nhìn thấy vẻ mặt hoàn toàn thoải mái cùng bình tĩnh hiếm thấy ở người yêu của cô, trái tim cô từ từ dậy lên theo làn gió mát từ cửa sổ thổi vào.
Lâm Tiễn lái xuống cầu, suy tư một chút, nhân cơ hội hỏi Tiểu Uyển Thanh phần thưởng: Tiêu a di, tất cả môn học của con đều qua một lần. Dì có phần thưởng gì cho con không a?"
Tiêu Uyển Thanh nghe cô không thẹn thùng mà khoe khoang, không thể nhịn được mà cười khẽ. Nàng liếc nhìn Lâm Tiễn trêu chọc, "Không phải tối nay dì đã cùng con đi ăn tối cùng xem phim rồi sao?"
“Đó là chúc mừng, không phải phần thưởng a." Lâm Tiễn thẳng thừng đáp lại. “Con không quan tâm, dì thưởng cho con đi, người ta học lái xe siêu vất vả a." Lâm Tiễn bắt đầu mèm mại làm nũng bán manh.
Tiêu Uyển Thanh bị cô mỗi lần làm nũng, đều cảm thấy mềm nhũn không có sức phản kháng. Câu cuối cùng, nàng vẫn bất đắc dĩ khẽ oán giận cô: “Tập trung lái xe xem đường đi, đừng nháo." Câu tiếp theo, nàng thỏa hiệp, dung túng cô: “Vậy thì con muốn phần thưởng gì?"
Lâm Tiễn lập tức trả lời: "Ngày 15 tháng 6 cũng là cuối tuần, chúng ta sẽ đi cắm trại dã ngoại cùng nhau được không? Ân, còn có Mãn Mãn, Chi Cẩn, Trần Chỉ, Đường Mạt nữa. Đương nhiên, nếu dì thấy họ phiền, chúng ta cũng có thể tự đi. Chính là nếu đi cùng Mãn Mãn, cậu ấy có thể hỗ trợ thêm thiết bị cắm trại, cũng có thể cung cấp vệ sĩ để canh đêm nữa."
“Ngày 15 tháng 6?" Tiêu Uyển Thanh theo bản năng mà hỏi. Lâm Tiễn đang nói về ngày, mà không phải nói ... "Sinh nhật của dì". Cô cố tình sắp xếp chuyện này, hay thật ra cũng không biết, chỉ là trùng hợp thôi sao?
Lâm Tiễn giả vờ như không nhìn thấy nghi hoặc của Tiêu Uyển Thanh, cô hào phóng khẳng định gật đầu: "Ân, chúng ta đã thương lượng sơ bộ rồi, cảm thấy ngày hôm đó là tốt nhất."
Tiêu Uyển Thanh đè nén nghi hoặc cùng thất vọng nhàn nhạt trong lòng, lo lắng nói: "Bọn họ cùng con đi chơi, dẫn theo lão a di như dì, bọn họ có không được tự nhiên không?"
Lâm Tiễn chu môi, bất mãn liếc nhìn Tiêu Uyển Thanh, nghiêm túc sửa lại: "Lão a di cái gì! Có gì mà không được tự nhiên. Dì là bạn gái của con, họ là bằng hữu của con. Bằng hữu với bạn gái cùng đi chơi không phải rất bình thường sao?" Cô dừng lại, cẩn thận quan sát biểu hiện của Tiêu Uyển Thanh, hỏi: “Trần Chỉ cùng Đường Mạt không biết quan hệ của chúng ta, dì… để ý bọn họ biết không?"
Cô nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh rõ ràng là do dự.
Lâm Tiễn quay đi, nhìn về phía trước, nỗi thất vọng sâu sắc lóe lên trong lòng.
Có lẽ là cô ấu trĩ.
Cô hiển nhiên không phải là người để ý đến ánh mắt của người khác như vậy, nhưng trong mắt người khác, mối quan hệ của cô và Tiêu Uyển Thanh khiến cô đặc biệt quan tâm. Không cần phải công nhận, không cần phải chúc phúc, chỉ cần người khác biết hai người đã thuộc về nhau. Tiêu Uyển Thanh không muốn cho người khác biết mối quan hệ của hai ngưòi, không thể giải thích được khiến cô cảm thấy bất an.
Cô vô thức sợ hãi, sợ người khác không biết sẽ vô tình mơ ước đến Tiêu Uyển Thanh, giống như Ôn Đồng. Cô sợ việc Tiêu Uyển Thanh từ chối công khai là để đường lui cho nhau, nhưng cô không bao giờ muốn rút lui.
Ngoại trừ Tiêu Uyển Thanh, cô không có đường nào, cô không cần một con đường khác.
Tiêu Uyển Thanh yêu cầu Lâm Tiễn không cần dễ dàng tiết lộ mối quan hệ của hai người, một mặt là để bảo vệ Lâm Tiễn. Mặt khác, cũng có nghĩa là để cho Lâm Tiễn một đường lui.
Trêи đời này, nếu một chuyện được nhiều hơn hai người biết, liền không xem là bí mật nữa.
Đó là người thực sự gần gũi cùng có thể tin tưởng được, nhưng suy cho cùng, càng nhiều người biết thì càng có khả năng được nhiều người biết. Nàng sợ Lâm Tiễn sẽ bị dán nhiều mác khác nhau vì việc này, cho dù sau này cô có rời xa nàng, những cái mác này cũng khó có thể rửa sạch.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ thất vọng không thể che giấu hiện lên trong mắt Lâm Tiễn, nàng cảm thấy đau nhói trong lòng, cuối cùng cảm xúc cũng lấn át lý trí, nàng thả lỏng người nói: "Dì không để ý, Tiễn Tiễn, dì sợ là con để ý". Trần Chỉ cùng Đường Mạt không phải người quan trọng với nàng, nàng tất nhiên là không để ý. Nàng sợ sau này Lâm Tiễn sẽ phiền lòng.
Nhưng Lâm Tiễn hiện đang tràn đầy tình cảm, tự nhiên không bận tâm. Cô dứt khoát đáp lại Tiêu Uyển Thanh: "Đương nhiên là con không để ý rồi, con cao hứng còn không kịp, vì cái gì còn để ý?"
Tiêu Uyển Kinh nhìn vào đôi mắt trong veo cùng cương nghị của nữ hài. Cuối cùng, nàng không nhẫn tâm giải thích đả kϊƈɦ cô. Nhưng khi đang chờ đèn đỏ, nàng nắm lấy bàn tay mỏng manh của cô, đặt lên mu bàn tay một nụ hôn nhẹ.
Sau khi trở lại tiểu khu, Lâm Tiễn ra khỏi xe, đến phòng tiếp tân để nhận chuyển phát nhanh mà sáng nay đã thông báo cho cô đến. Tiêu Uyển Thanh chuyển qua ghế lái, điều khiển xe quay trở lại ga ra.
Khi Tiêu Uyển Thanh đậu xe rồi lên lầu, cửa nhà vừa đóng, cho thấy Lâm Tiễn đã vào nhà trước nàng một bước. Nàng đóng cửa đi vào phòng khách, nhìn thấy Lâm Tiễn đang ngồi trước bàn trà, đang hào hứng mở gói hàng cấp tốc.
Lâm Tiễn nhìn tấm thẻ đính kèm trong gói hàng, tự nhiên giải thích với Tiêu Uyển Thanh: “Tiêu a di, gói hàng này là ca ca hàng xóm Hứa Thành Tuyển đi du học Mỹ gửi về. Nói là tặng con ngày lễ a."
Tiêu Uyển Thanh nghe Lâm Tiễn nói xong cũng không có tâm tư gì, nàng đã nghe Lâm Tiễn nhắc đến Hứa Thành Tuyển vài lần, nhưng cũng không để ở trong lòng. Nhưng vào lúc này, khi nghe thấy cái tên từ miệng Lâm Tiễn lần nữa, trong lòng nàng cảm thấy khó chịu lạ thường.
Nàng ngồi xuống bên cạnh Lâm Tiễn, xem xét cẩn thận đồ ăn nhẹ cùng mỹ phẩm trong gói đều là tiếng Anh, thầm nhớ kỹ đây có thể là những thứ mà Lâm Tiễn thích. Cho đến khi Lâm Tiễn lấy chiếc cốc đôi từ trong gói ra, cảm giác khó chịu trong lòng nàng đột nhiên phóng đại đến cực điểm.
Nụ cười nhàn nhạt trêи gương mặt ôn tú không chạm tới đáy mắt, nàng mất tự nhiên quay mắt đi chỗ khác, đáp xuống gối trêи ghế sô pha. Nàng cụp mi xuống, lông mi dài che giấu thần sắc nơi đáy mắt, như không cẩn thận nhàn nhạt nói: "Cái cốc này thật độc đáo."
Lâm Tiễn đắm chìm trong cảm giác mới lạ khi nhìn những món quà, không nhận thấy bộ dáng cùng ngữ khí của Tiêu Uyển Thanh khác với mọi khi. Khi nghe thấy lời nói của Tiêu Uyển Thanh, cô nhìn chiếc cốc thêm vài lần, rồi đáp lại: "Ân, thật độc đáo, có cảm giác rất nghệ thuật a."
Tiêu Uyển Thanh mím môi, lông mi dài khẽ động, trong mắt tối sầm lại.
Lâm Tiễn liếc nhìn chiếc cốc, trong lòng chợt nhớ ra một chuyện đã lâu. Một nụ cười giảo hoạt thoáng hiện trong mắt cô, nhắc nhở Tiêu Uyển Thanh: "Chúng ta cất cái này đi. Chiếc cốc mà chúng ta mới mua hai tháng trước vẫn còn chưa sử dụng."
Sau khi mua đôi bàn chải đánh răng đó, cô đã đi vào phòng tắm trong phòng ngủ của Tiêu Uyển Thanh nhiều lần, thấy nàng đã để chúng trong tủ thực sự chưa lấy ra dùng. Sử dụng đồ đôi một mình có ích gì? Cô ủy khuất cất đồ đôi mà cô hằng mong đợi lên quầy.
Tiêu Uyển Thanh nghe thấy lời nói thản nhiên của nữ hài, nàng vén mớ tóc bên tai lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc cốc, vẫn không nói ra lời.
Buổi tối, Lâm Tiễn cùng Tiêu Uyển Thanh nói lời chúc ngủ ngon rồi vào phòng tắm để tắm rửa.
Cô đứng trước gương, đánh răng một nửa, nhìn chằm chằm chiếc cốc trêи tay mà cô đã dùng từ khi ở nhà của Tiêu Uyển Thanh, không nhịn được cắn bàn chải đánh răng, dừng động tác, lại mở ngăn tủ bên cạnh, lấy ra khỏi tủ. Bàn chải đánh răng đôi mua chung lúc đó, cầm trêи tay, quyến luyến nhìn.
Cô khẩn cầu Tiêu Uyển Thanh mua đồ đôi, bây giờ còn ép dùng nữa sao? Giá như Tiêu Uyển Thanh có thể nhiệt tình hơn thì thật tốt.
Trong lúc buồn phiền, cô nghe thấy tiếng mở cửa phòng tắm, bên tai vang lên tiếng bước chân.
Lâm Tiễn theo bản năng muốn vươn tay đặt lại chiếc cốc vào trong tủ, nhưng bước chân của Tiêu Uyển Thanh còn nhanh hơn động tác của cô. Một giây sau đó, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của nữ nhân hiện ra trong gương trước mặt cô.
Lâm Tiễn chớp mắt, đặt cốc lên mặt bàn. Cô lấy bàn chải đánh răng trong miệng ra, nhìn vào gương, nghi hoặc hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Tiêu a di, sao dì lại vào đây?"
Cô nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp trong gương, cầm một chiếc cốc đánh răng giống với kiểu dáng cô vừa đặt xuống trêи tay, khẽ di chuyển về phía cô.
Sau đó, Tiêu Uyển Thanh thoải mái đứng bên cạnh, đặt chiếc cốc bên cạnh cô.
Hai chiếc cốc, một trắng một đỏ, tạo thành một tình yêu hoàn hảo.
Tiêu Uyển Thanh quay mặt lại, trong mắt có ý cười, nói: "Tới cùng nữ hài của dì đánh răng."
Giây tiếp theo, khóe môi của Tiểu Uyển Thanh càng cong hơn, nàng nhẹ giọng xúc động nói: Ngày mai, khăn cũng mang lại đây.
Quả nhiên, nàng chủ động gọi điện cho Ôn Đồng, Ôn Đồng cũng giải thích cho nàng.
Bao nhiêu năm nay, Tiêu Uyển Thanh luôn cho rằng Ôn Đồng bằng phẳng có thể tin tưởng lẫn nhau. Cho nên nàng tin tưởng lời giải thích của Ôn Đồng mà không chút nghi ngờ.
Nàng biết Ôn Đồng là người có chí tiến thủ, dù có thuyết phục thế nào cũng phải coi trọng thể chất, chỉ sợ tai này lọt tai kia. Vì thế nàng cân nhắc nhiều lần cùng đến các cửa hàng, hiệu thuốc để mua một loạt các sản phẩm chăm sóc sức khỏe với trà thơm để hạ nhiệt, cộng với đồ ăn nhẹ yêu thích của Ôn Đồng chỉ có ở thành phố Ngạn Giang rồi gửi chúng cho cô, xem như nói bóng nói gió nhắc nhở cô chăm sóc thân thể của mình.
Hai ngày sau biên nhận chuyển phát nhanh đã được ký, Ôn Đồng gọi điện cho nàng, muốn nói lại thôi. Sau một lúc im lặng, Ôn Đồng khàn giọng hỏi nàng “Uyển Thanh, mình về thành phố Ngạn Giang thì sao?" Đã lâu không gọi tên nàng nghiêm túc như vậy, Tiêu Uyển Thanh có chút giật mình.
Nàng có thể nghe thấy ngữ khí trầm thấp cùng thận trọng trong giọng nói của Ôn Đồng khi cô hỏi nàng, giống như cô đã đưa ra quyết định khó khăn sau khi đấu tranh hồi lâu, nhưng vẫn dao động. Với một người mạnh mẽ như Ôn Đồng, điều gì có thể khiến cô khó xử như thế? Nàng suy đoán khả năng cô chịu thất bại cùng ủy khuất ở thành phố Trường Trạch, trong lòng không khỏi đau lòng. Tiêu Uyển Thanh rất mong chờ cô trở về, nhưng cô vẫn chưa đưa ra quyết định, nàng nhẹ giọng đáp: "Đồng Đồng, nghe nội tâm của cậu đi, không hối hận là tốt rồi."
Đầu bên kia điện thoại, Ôn Đồng trầm mặc chốc lát, mới nghiêm túc nói với nàng: "Xử lý xong chuyện ở đây, mình sẽ trở về, cậu chờ mình."
Cô cố gắng tránh xa, nhưng chỉ cần trong lòng còn hy vọng, cô thật sự không thể rời đi. Chỉ cần nụ cười cùng sự quan tâm nông cạn của Tiêu Uyển Thanh, bức tường băng mà cô dày công xây dựng có thể sẽ lại tan chảy.
Cô chấp nhận số phận của mình.
.
Đầu tháng 6, Lâm Tiễn nhanh chóng vượt qua tất cả các kỳ thi, lấy được bằng lái xe thành công.
Vào ngày nhận được chứng chỉ, Lâm Tiễn nóng lòng chụp ảnh gửi cho Tiêu Uyển Thanh, lập tức chia sẻ niềm vui cùng phấn khích của cô với Tiêu Uyển Thanh. Tiêu Uyển Thanh giống như còn vui vẻ hơn Lâm Tiễn, ngữ khí vui mừng rõ ràng, đáp lại cô: "Tiễn Tiễn thật lợi hại! Buổi tối dì đi đón con, chúng ta ra ngoài ăn mừng."
Lâm Tiễn nhìn vào tin nhắn, mỉm cười phản hồi nàng: "Được."
Hai người ăn tối trêи tầng hai của trung tâm thương mại bên ngoài Đại học Kinh Nam. Sau đó xem phim trêи lầu. Phim kết thúc lúc mười giờ.
Hai người đi thang máy đến bãi đậu xe lấy xe. Khi lên xe, Tiêu Uyển Thanh dị thường đưa chìa khóa xe cho Lâm Tiễn, nghiêng đầu cười nhẹ, ra hiệu cho Lâm Tiễn lái xe.
Lâm Tiễn chớp mắt, cảm giác phấn khích cùng kϊƈɦ động đột nhiên từ đáy lòng dâng lên, nhưng là trong lòng càng là cảm động. Khi đang học lái xe, cô nghe nhiều học viên khác phàn nàn việc khó vay tiền mua xe, biết Tiêu Uyển Thanh tin tưởng cô thế nào mới nguyện ý đưa xe cho một người mới lấy bằng lái xe.
Cô nhìn thoáng qua logo xe của Tiêu Uyển Thanh, biểu thị chiếc xe rất có giá trị, thấp giọng hỏi: "Dì không sợ con làm xước xe sao?"
Tiêu Uyển Thanh đặt chìa khóa vào tay Lâm Tiễn, giọng nói ấm áp ngọt ngào, cười khích lệ: "Lái đi, lúc đầu luôn không thể tránh khỏi. Đừng có gánh nặng tâm lý quá."
"Sơn phun đắt tiền lắm a."
Tiêu Uyển Thanh nghe được lời này thấp giọng cười một tiếng, không nhịn được đưa tay lên nhẹ nhàng gãi mũi của Lâm Tiễn, sủng nịch nói: "Quan trọng sao? Đồ ngốc."
Nàng đưa tay ra, chủ động nắm lấy tay Lâm Tiễn, mở khóa bằng đầu ngón tay Lâm Tiễn. Sau đó giúp cô mở cửa lái xe, ánh mắt như có thủy quang, giống như tiểu cô nương mềm mại mong đợi, thỉnh cầu nói: "Tiễn Tiễn, đưa dì đi một vòng được không?"
Nữ nhân thông minh cùng săn sóc này luôn có thể thuyết phục bản thân bằng phương pháp phù hợp nhất để không làm tổn hại đến lòng tự trọng của cô, trái tim Lâm Tiễn mềm mại hơn. Cô cong mày, không nhịn được mà nhanh chóng chu môi hôn Tiêu Uyển Thanh. Sau đó cúi người, cười nói: "Được, tuân mệnh công chúa điện hạ."
Kỳ thật, chúng ta có thể nhìn rõ nội tâm của một người bằng cách nhìn họ lái xe.
Ngồi ở ghế phó lái, Tiêu Uyển Thanh trông bình tĩnh cùng vững vàng. Nhưng thực ra, nàng đang chú ý đến thao tác của Lâm Tiễn và tình hình giao thông. Ngoài dự kiến của nàng, thao tác của Lâm Tiễn rất dứt khoát, ngoài một chút khẩn trương lái xe không thành thạo, cô hoàn toàn bình tĩnh cùng điềm đạm lạ thường.
Tiêu Uyển Thanh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, việc về sau Lâm Tiễn lái xe cảm thấy an tâm hơn một chút.
Nàng hạ cửa kính xe, nhìn nghiêng về phía biển lăn dưới cầu, thật sự có chút nhàn nhã thoải mái. Nàng để làn gió đêm sảng kɧօáϊ thổi tung mái tóc dài của mình, khóe môi nở nụ cười chân thành.
Lâm Tiễn liếc ngang về phía Tiêu Uyển Thanh, nhìn thấy vẻ mặt hoàn toàn thoải mái cùng bình tĩnh hiếm thấy ở người yêu của cô, trái tim cô từ từ dậy lên theo làn gió mát từ cửa sổ thổi vào.
Lâm Tiễn lái xuống cầu, suy tư một chút, nhân cơ hội hỏi Tiểu Uyển Thanh phần thưởng: Tiêu a di, tất cả môn học của con đều qua một lần. Dì có phần thưởng gì cho con không a?"
Tiêu Uyển Thanh nghe cô không thẹn thùng mà khoe khoang, không thể nhịn được mà cười khẽ. Nàng liếc nhìn Lâm Tiễn trêu chọc, "Không phải tối nay dì đã cùng con đi ăn tối cùng xem phim rồi sao?"
“Đó là chúc mừng, không phải phần thưởng a." Lâm Tiễn thẳng thừng đáp lại. “Con không quan tâm, dì thưởng cho con đi, người ta học lái xe siêu vất vả a." Lâm Tiễn bắt đầu mèm mại làm nũng bán manh.
Tiêu Uyển Thanh bị cô mỗi lần làm nũng, đều cảm thấy mềm nhũn không có sức phản kháng. Câu cuối cùng, nàng vẫn bất đắc dĩ khẽ oán giận cô: “Tập trung lái xe xem đường đi, đừng nháo." Câu tiếp theo, nàng thỏa hiệp, dung túng cô: “Vậy thì con muốn phần thưởng gì?"
Lâm Tiễn lập tức trả lời: "Ngày 15 tháng 6 cũng là cuối tuần, chúng ta sẽ đi cắm trại dã ngoại cùng nhau được không? Ân, còn có Mãn Mãn, Chi Cẩn, Trần Chỉ, Đường Mạt nữa. Đương nhiên, nếu dì thấy họ phiền, chúng ta cũng có thể tự đi. Chính là nếu đi cùng Mãn Mãn, cậu ấy có thể hỗ trợ thêm thiết bị cắm trại, cũng có thể cung cấp vệ sĩ để canh đêm nữa."
“Ngày 15 tháng 6?" Tiêu Uyển Thanh theo bản năng mà hỏi. Lâm Tiễn đang nói về ngày, mà không phải nói ... "Sinh nhật của dì". Cô cố tình sắp xếp chuyện này, hay thật ra cũng không biết, chỉ là trùng hợp thôi sao?
Lâm Tiễn giả vờ như không nhìn thấy nghi hoặc của Tiêu Uyển Thanh, cô hào phóng khẳng định gật đầu: "Ân, chúng ta đã thương lượng sơ bộ rồi, cảm thấy ngày hôm đó là tốt nhất."
Tiêu Uyển Thanh đè nén nghi hoặc cùng thất vọng nhàn nhạt trong lòng, lo lắng nói: "Bọn họ cùng con đi chơi, dẫn theo lão a di như dì, bọn họ có không được tự nhiên không?"
Lâm Tiễn chu môi, bất mãn liếc nhìn Tiêu Uyển Thanh, nghiêm túc sửa lại: "Lão a di cái gì! Có gì mà không được tự nhiên. Dì là bạn gái của con, họ là bằng hữu của con. Bằng hữu với bạn gái cùng đi chơi không phải rất bình thường sao?" Cô dừng lại, cẩn thận quan sát biểu hiện của Tiêu Uyển Thanh, hỏi: “Trần Chỉ cùng Đường Mạt không biết quan hệ của chúng ta, dì… để ý bọn họ biết không?"
Cô nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh rõ ràng là do dự.
Lâm Tiễn quay đi, nhìn về phía trước, nỗi thất vọng sâu sắc lóe lên trong lòng.
Có lẽ là cô ấu trĩ.
Cô hiển nhiên không phải là người để ý đến ánh mắt của người khác như vậy, nhưng trong mắt người khác, mối quan hệ của cô và Tiêu Uyển Thanh khiến cô đặc biệt quan tâm. Không cần phải công nhận, không cần phải chúc phúc, chỉ cần người khác biết hai người đã thuộc về nhau. Tiêu Uyển Thanh không muốn cho người khác biết mối quan hệ của hai ngưòi, không thể giải thích được khiến cô cảm thấy bất an.
Cô vô thức sợ hãi, sợ người khác không biết sẽ vô tình mơ ước đến Tiêu Uyển Thanh, giống như Ôn Đồng. Cô sợ việc Tiêu Uyển Thanh từ chối công khai là để đường lui cho nhau, nhưng cô không bao giờ muốn rút lui.
Ngoại trừ Tiêu Uyển Thanh, cô không có đường nào, cô không cần một con đường khác.
Tiêu Uyển Thanh yêu cầu Lâm Tiễn không cần dễ dàng tiết lộ mối quan hệ của hai người, một mặt là để bảo vệ Lâm Tiễn. Mặt khác, cũng có nghĩa là để cho Lâm Tiễn một đường lui.
Trêи đời này, nếu một chuyện được nhiều hơn hai người biết, liền không xem là bí mật nữa.
Đó là người thực sự gần gũi cùng có thể tin tưởng được, nhưng suy cho cùng, càng nhiều người biết thì càng có khả năng được nhiều người biết. Nàng sợ Lâm Tiễn sẽ bị dán nhiều mác khác nhau vì việc này, cho dù sau này cô có rời xa nàng, những cái mác này cũng khó có thể rửa sạch.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ thất vọng không thể che giấu hiện lên trong mắt Lâm Tiễn, nàng cảm thấy đau nhói trong lòng, cuối cùng cảm xúc cũng lấn át lý trí, nàng thả lỏng người nói: "Dì không để ý, Tiễn Tiễn, dì sợ là con để ý". Trần Chỉ cùng Đường Mạt không phải người quan trọng với nàng, nàng tất nhiên là không để ý. Nàng sợ sau này Lâm Tiễn sẽ phiền lòng.
Nhưng Lâm Tiễn hiện đang tràn đầy tình cảm, tự nhiên không bận tâm. Cô dứt khoát đáp lại Tiêu Uyển Thanh: "Đương nhiên là con không để ý rồi, con cao hứng còn không kịp, vì cái gì còn để ý?"
Tiêu Uyển Kinh nhìn vào đôi mắt trong veo cùng cương nghị của nữ hài. Cuối cùng, nàng không nhẫn tâm giải thích đả kϊƈɦ cô. Nhưng khi đang chờ đèn đỏ, nàng nắm lấy bàn tay mỏng manh của cô, đặt lên mu bàn tay một nụ hôn nhẹ.
Sau khi trở lại tiểu khu, Lâm Tiễn ra khỏi xe, đến phòng tiếp tân để nhận chuyển phát nhanh mà sáng nay đã thông báo cho cô đến. Tiêu Uyển Thanh chuyển qua ghế lái, điều khiển xe quay trở lại ga ra.
Khi Tiêu Uyển Thanh đậu xe rồi lên lầu, cửa nhà vừa đóng, cho thấy Lâm Tiễn đã vào nhà trước nàng một bước. Nàng đóng cửa đi vào phòng khách, nhìn thấy Lâm Tiễn đang ngồi trước bàn trà, đang hào hứng mở gói hàng cấp tốc.
Lâm Tiễn nhìn tấm thẻ đính kèm trong gói hàng, tự nhiên giải thích với Tiêu Uyển Thanh: “Tiêu a di, gói hàng này là ca ca hàng xóm Hứa Thành Tuyển đi du học Mỹ gửi về. Nói là tặng con ngày lễ a."
Tiêu Uyển Thanh nghe Lâm Tiễn nói xong cũng không có tâm tư gì, nàng đã nghe Lâm Tiễn nhắc đến Hứa Thành Tuyển vài lần, nhưng cũng không để ở trong lòng. Nhưng vào lúc này, khi nghe thấy cái tên từ miệng Lâm Tiễn lần nữa, trong lòng nàng cảm thấy khó chịu lạ thường.
Nàng ngồi xuống bên cạnh Lâm Tiễn, xem xét cẩn thận đồ ăn nhẹ cùng mỹ phẩm trong gói đều là tiếng Anh, thầm nhớ kỹ đây có thể là những thứ mà Lâm Tiễn thích. Cho đến khi Lâm Tiễn lấy chiếc cốc đôi từ trong gói ra, cảm giác khó chịu trong lòng nàng đột nhiên phóng đại đến cực điểm.
Nụ cười nhàn nhạt trêи gương mặt ôn tú không chạm tới đáy mắt, nàng mất tự nhiên quay mắt đi chỗ khác, đáp xuống gối trêи ghế sô pha. Nàng cụp mi xuống, lông mi dài che giấu thần sắc nơi đáy mắt, như không cẩn thận nhàn nhạt nói: "Cái cốc này thật độc đáo."
Lâm Tiễn đắm chìm trong cảm giác mới lạ khi nhìn những món quà, không nhận thấy bộ dáng cùng ngữ khí của Tiêu Uyển Thanh khác với mọi khi. Khi nghe thấy lời nói của Tiêu Uyển Thanh, cô nhìn chiếc cốc thêm vài lần, rồi đáp lại: "Ân, thật độc đáo, có cảm giác rất nghệ thuật a."
Tiêu Uyển Thanh mím môi, lông mi dài khẽ động, trong mắt tối sầm lại.
Lâm Tiễn liếc nhìn chiếc cốc, trong lòng chợt nhớ ra một chuyện đã lâu. Một nụ cười giảo hoạt thoáng hiện trong mắt cô, nhắc nhở Tiêu Uyển Thanh: "Chúng ta cất cái này đi. Chiếc cốc mà chúng ta mới mua hai tháng trước vẫn còn chưa sử dụng."
Sau khi mua đôi bàn chải đánh răng đó, cô đã đi vào phòng tắm trong phòng ngủ của Tiêu Uyển Thanh nhiều lần, thấy nàng đã để chúng trong tủ thực sự chưa lấy ra dùng. Sử dụng đồ đôi một mình có ích gì? Cô ủy khuất cất đồ đôi mà cô hằng mong đợi lên quầy.
Tiêu Uyển Thanh nghe thấy lời nói thản nhiên của nữ hài, nàng vén mớ tóc bên tai lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc cốc, vẫn không nói ra lời.
Buổi tối, Lâm Tiễn cùng Tiêu Uyển Thanh nói lời chúc ngủ ngon rồi vào phòng tắm để tắm rửa.
Cô đứng trước gương, đánh răng một nửa, nhìn chằm chằm chiếc cốc trêи tay mà cô đã dùng từ khi ở nhà của Tiêu Uyển Thanh, không nhịn được cắn bàn chải đánh răng, dừng động tác, lại mở ngăn tủ bên cạnh, lấy ra khỏi tủ. Bàn chải đánh răng đôi mua chung lúc đó, cầm trêи tay, quyến luyến nhìn.
Cô khẩn cầu Tiêu Uyển Thanh mua đồ đôi, bây giờ còn ép dùng nữa sao? Giá như Tiêu Uyển Thanh có thể nhiệt tình hơn thì thật tốt.
Trong lúc buồn phiền, cô nghe thấy tiếng mở cửa phòng tắm, bên tai vang lên tiếng bước chân.
Lâm Tiễn theo bản năng muốn vươn tay đặt lại chiếc cốc vào trong tủ, nhưng bước chân của Tiêu Uyển Thanh còn nhanh hơn động tác của cô. Một giây sau đó, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của nữ nhân hiện ra trong gương trước mặt cô.
Lâm Tiễn chớp mắt, đặt cốc lên mặt bàn. Cô lấy bàn chải đánh răng trong miệng ra, nhìn vào gương, nghi hoặc hỏi Tiêu Uyển Thanh: "Tiêu a di, sao dì lại vào đây?"
Cô nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp trong gương, cầm một chiếc cốc đánh răng giống với kiểu dáng cô vừa đặt xuống trêи tay, khẽ di chuyển về phía cô.
Sau đó, Tiêu Uyển Thanh thoải mái đứng bên cạnh, đặt chiếc cốc bên cạnh cô.
Hai chiếc cốc, một trắng một đỏ, tạo thành một tình yêu hoàn hảo.
Tiêu Uyển Thanh quay mặt lại, trong mắt có ý cười, nói: "Tới cùng nữ hài của dì đánh răng."
Giây tiếp theo, khóe môi của Tiểu Uyển Thanh càng cong hơn, nàng nhẹ giọng xúc động nói: Ngày mai, khăn cũng mang lại đây.
Tác giả :
Mẫn Nhiên