Dù Sao Cũng Phải Ở Bên Nhau
Chương 45
Không biết là người nào bắt đầu cởi nút áo của người nào trước, khi dính ở lòng bàn tay không còn là vật liệu may mặc thật mỏng, mà là làn da nóng bỏng nguyên thủy nhất thì cũng là thời cơ tăm tối ở trong góc hành động.
Nghiêm Khuynh chống đỡ cô ở trên tường, hôn xuống một đường dọc theo khóe môi ấm áp.
Cằm. Cổ. Xương quai xanh.
Da thịt mềm mại tinh tế giống như xoa độc dược trí mạng, mùi thơm của sữa tắm thành thuốc trợ tình tốt nhất.
Anh nghe thấy cô khẽ thở dốc ở bên tai, ngay cả không khí cũng xao động không yên.
Anh dựa vào toàn bộ giác quan làm chủ, che lòng bàn tay ở trên ngực trái của cô, chỉ cách da thịt rất mềm mại rất nhẹ mỏng, anh cảm nhận được thứ gì đập từng phát từng phát, yếu ớt như vậy, lại tràn đầy sức sống mạnh mẽ.
Anh yêu linh hồn giấu ở trong trái tim kia.
Nghĩ như vậy, anh cúi đầu hôn lên, khi chạm vào da thịt nhẵn nhụi thì toàn thân người trong ngực run lên.
"Nghiêm Khuynh. . . . . ." Cô mơ hồ kêu tên của anh, giống như có chút ẩn nhẫn, rõ ràng muốn đẩy anh ra, thoát khỏi loại kích thích quá mức này, rồi lại không nhịn được ưỡn ngực lên nghênh hợp.
Cả người kéo căng, linh hồn cũng gây rối ở trong thân thể.
Đây là cái gì?
Cô biết rất rõ ràng, rõ ràng khát vọng, rồi lại không biết cũng chưa từng thể nghiệm rung động xa lạ như vậy.
Anh phát ra một từ đơn, giống như "Ừ", hoặc là cái gì khác, coi như hưởng ứng tiếng gọi của cô.
Môi lưỡi di chuyển theo bản năng, trong cơ thể giống như bị người ta đốt một cây đuốc, cháy sạch hoàn toàn lý trí của anh.
Anh vừa gặm vừa cắn, lực độ mút hôn lúc nhẹ lúc nặng, rốt cuộc Vưu Khả Ý không nhịn được trêu chọc như vậy, khẽ dùng lực đẩy anh ra, muốn men theo mặt tường mà chạy trốn.
Nhưng Nghiêm Khuynh không cho phép cô chạy trốn, kéo tay của cô lại, lại chống đỡ cô ở trên tường một lần nữa.
Lần này, không nghiêng không lệch, đúng lúc khuỷu tay của anh và mặt tường kề nhau, trong lúc vô tình đụng phải chốt mở của ngọn đèn trên đầu, trong nháy mắt bên trong phòng trở nên tối đen như mực.
Trong bóng tối, hai người đều không có hành động.
Phòng không có ánh đèn vốn là chất xúc tác tốt nhất để ý loạn tình mê hóa thành *, vậy mà tối đen như vậy lại làm cho Nghiêm Khuynh dừng lại chốc lát, sau đó tỉnh táo không ít.
Anh vốn thuộc về bóng tối.
Anh vốn tồn tại trong thế giới không thấy được ánh sáng này.
Vậy rốt cuộc hiện tại anh đang làm gì? Cố gắng kéo cô vào thế giới không thấy được ánh sáng này sao?
Vưu Khả Ý vẫn còn ở trong ngực của anh, không nhúc nhích, hô hấp có chút nặng nề.
Tim của cô đập quá nhanh, trực tiếp truyền đến trong thân thể đang dính nhau chặt chẽ cùng với cô của anh.
Cô hơi khát vọng, lại hơi sợ, lúc này chỉ có thể lo lắng bấu víu bờ vai của anh, mờ mịt luống cuống mà kêu một tiếng: ". . . . . . Nghiêm Khuynh?"
Là tiếng gọi rất nhỏ mà yếu ớt, giống như động vật nhỏ bị thợ săn bắt được, chỉ có thể lo sợ bất an mà ký thác toàn bộ hi vọng vào trên người anh.
Giờ phút này, Nghiêm Khuynh hoàn toàn tỉnh táo.
Anh trầm mặc chốc lát, đôi tay dời khỏi thân thể của cô, sau đó lui về phía sau một bước, không tiếp tục kề sát với da thịt của cô.
Vưu Khả Ý lại gọi anh một lần nữa: "Nghiêm Khuynh?"
Lần này là giọng điệu hỏi thăm và lo lắng.
Anh đứng tại chỗ một lúc, sau đó nhặt áo sơ mi của anh từ trên mặt đất lên, lúc phủ thêm giúp cô DiễღnđànLêQღuýĐôn thì tận lực tránh tiếp xúc thân thể cùng với cô. Trong bóng tối, anh cúi đầu chống lại tròng mắt sáng không từ bỏ của cô, nhỏ giọng nói: "Mặc vào, mặc quần áo vào."
"Sao vậy?" Giọng nói của cô rất căng thẳng, không hiểu xảy ra chuyện gì, tại sao anh dừng lại, chỉ có thể hoang mang đưa tay níu cánh tay của anh lại, "Tại sao. . . . . . Tại sao dừng?"
Nghiêm Khuynh đang chần chờ nên đáp lại như thế nào.
Cô lại cực kì hoảng hốt, lập tức nhào vào trong ngực của anh, đôi tay gắt gao vòng chắc hông của anh, lo lắng gọi tên của anh.
Bị cô ôm lấy lần nữa, cảm nhận thân thể mềm mại dính anh thật chặt, Nghiêm Khuynh cứng ngắc trong nháy mắt.
Thân thể của anh đã sớm có biến hóa, nhưng giờ phút này cũng chỉ càng thêm rõ ràng thôi.
Anh chỉ có thể dùng sức kéo Vưu Khả Ý ra, cúi đầu khàn giọng nói với cô: "Vưu Khả Ý, còn chưa tới ngày đó."
Cô hỏi anh: "Ngày nào?" Trong đầu hỗn loạn thoáng qua rất nhiều suy nghĩ, cô bắt được một cái trong đó, có chút bừng tỉnh hiểu ra hỏi anh, "Ngày kết hôn? Anh...anh muốn để đến ngày đó?"
Cô chưa từng nghĩ Nghiêm Khuynh sẽ có tư tưởng như vậy, không hợp với thân phận của anh.
Nghiêm Khuynh lắc đầu một cái, giơ tay lên sờ sờ gò má của cô, có chút không bỏ vuốt ve chốc lát, nhẹ nói: "Không phải kết hôn."
"Đó là ——"
"Là ngày anh rời khỏi con đường này, có thể cho em cuộc sống của một người bình thường."
". . . . . ." Cô thật sự không ngờ đáp án sẽ là như vậy, nhất thời tim đập mạnh và loạn nhịp.
Trong bóng tối, người đàn ông trước mặt cúi đầu xuống thì thầm với cô.
"Nếu phải chờ tới ngày đó, anh chờ được. Đợi đến một ngày kia, anh có thể phụ trách cuộc sống của em, mới có thể muốn em."
Mới dám muốn em.
Mới nên muốn em.
Anh cũng không phải là chính nhân quân tử, sẽ không ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, nhưng có chuyện quá mức rõ ràng, giống như cuộc đời của anh không phải nói thay đổi là có thể thay đổi, giống như cuộc sống của người bình thường không phải anh muốn cho Vưu Khả Ý thì nhất định cho nổi.
Những thứ kia đều cần thời gian.
Mà trong thời gian nói không ra tiếng, nhìn không thấy đường như vậy, cũng không ai biết có phải chỉ cần ý chí đủ kiên định là anh có thể chờ tới ngày đó hay không.
Nghiêm Khuynh tự nói với mình: không xác định kế hoạch chỉ có thể gọi là ảo tưởng, anh không thể diễn đàn lee quý đôn dùng danh nghĩa ảo tưởng làm ra chuyện không có cách nào sửa đổi đối với cô.
Anh không thể làm ra quyết định để cho cô hối hận cả đời.
Cho nên anh khàn giọng nói với cô ở trong bóng tối: "Vưu Khả Ý, em chịu chờ anh, vậy anh cũng chờ được."
Tim của cô thiên hồi bách chuyển*, muốn nói cho anh biết không có vấn đề gì, cô tin tưởng ngày đó đều sẽ đến, hôm nay phát sinh tất cả đều là cô tâm cam tình nguyện.
* thiên hồi bách chuyển: đại ý là tâm tư rối bời, thay đổi liên tục.
Nhưng cô há miệng, cuối cùng cũng không nói ra một câu.
Nhẫn nại của anh là bởi vì yêu.
Thì tại sao cô phải phá vỡ sự bảo vệ của anh đối với cô?
Vậy thì chờ đi, có một người yêu mến cô không giữ lại chút nào như vậy, cho dù muốn đợi đến trời tàn tận đất, cô cũng chờ được.
Cuối cùng, cô bị Nghiêm Khuynh dắt đến bên giường.
"Ngủ đi." Anh sắp xếp cô ở nơi đó, sau đó ngủ ở bên cạnh.
Cô muốn chui vào trong ngực Nghiêm Khuynh, rõ ràng cảm thấy thân thể của anh biến hóa, chỉ có thể dừng lại ở vị trí của mình không hề đến gần anh nữa.
Nhưng Nghiêm Khuynh giống như cảm nhận được khát vọng muốn ôm chặt anh của cô, nhỏ giọng dặn dò một câu: "Đưa lưng về phía anh."
Cô trầm mặc chốc lát, im lặng làm theo lời anh nói, xoay người đưa lưng về phía anh.
Có lẽ đây là anh cần khoảng cách an toàn. . . . . . Cô nghĩ như vậy.
Vậy mà sau một phút, hai cánh tay của anh lại vòng chắc thân thể cô, dùng lồng ngực rộng lớn dán lên lưng của cô. Thậm chí anh nhẹ nhàng hôn cái ót của cô một cái từ phía sau, sau đó ôm cô vào trong ngực, khẽ nói: "Ngủ đi, Vưu Khả Ý."
Cảm giác thật an ổn ấm áp.
Mới đầu trong bóng tối nghe tiếng hít thở của cô và anh giao hòa ở chung một chỗ, không phân rõ ai là ai. Sau đó cảm nhận tiếng tim đập từng phát từng phát của anh kề sát cô, cô chậm rãi ngủ thiếp đi.
Sau khi lớn lên được người ôm vào trong ngực ngủ như vậy lại là lần đầu, cô cảm giác mình là một động vật ngủ mùa đông, phía sau là ánh lửa ấm áp, làm cô liên tục không ngừng nóng lên.
Nhưng cảm giác an ổn lại không thể kéo dài thành một giấc ngủ nướng làm người ta yêu thích và ngưỡng mộ, ngủ đông vẫn bị một quả bom hẹn giờ đánh thức.
Sáu giờ rưỡi sáng, ngay khi Vưu Khả Ý còn đắm chìm trong mộng ấm áp thì ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng lại một tiếng gõ cửa.
Nói là tiếng gõ cửa thì quá nhẹ rồi, trên thực tế người ngoài cửa đặc biệt dùng sức gõ cửa từng phát từng phát, âm thanh vang dội, mười phần sức lực.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy Nghiêm Khuynh đã mặc quần áo ở bên giường, đang mặc áo khoác lên người.
Quay đầu đối diện với tầm mắt của cô, Nghiêm Khuynh khẽ nói: "Có thể là quét dọn vệ sinh, em ngủ đi, anh đi mở cửa."
Cô không suy nghĩ nhiều, gật đầu một cái, đầu chui vào trong chăn.
Thậm chí cô nghĩ theo bản năng, phục vụ của khách sạn thật kém cỏi, sáng sớm như vậy đã quét dọn vệ sinh, gõ cửa còn dùng sức gõ như vậy. . . . . .
Nhưng quá buồn ngủ, cô rất nhanh nhắm mắt ngủ tiếp.
Chỉ tiếc giấc ngủ này nhất định không có cách nào tiếp tục, bởi vì sau khi Nghiêm Khuynh mở cửa, nhìn thấy ngoài cửa một người phụ nữ trung niên quần áo trang nhã đứng trên hành lang.
Người phụ nữ chừng ở bốn mươi mấy tuổi, mặc áo khoác ngoài bằng lông màu đen, nhìn qua được bảo dưỡng rất tốt, da bóng loáng trắng nõn, nếp nhăn trên mặt cũng không nhiều.
Giây phút đối diện với tầm mắt của anh, bà rõ ràng sững sờ, nhướng mày, nghiêng đầu nhìn số phòng cạnh cửa một cái theo bản năng.
1302. . . . . . Cũng không có vấn đề.
Nhưng trước mắt tới mở cửa lại là một người đàn ông xa lạ ——
Bà dừng một chút, bình tĩnh khách khí nói: "Thật xin lỗi, tôi gõ nhầm phòng."
Bà cũng không để ý tới Nghiêm Khuynh có phản ứng gì, đi vài bước về phía khác của DiễღnđànLêQღuýĐôn hành lang, rất nhanh lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra bấm một dãy số.
Bà theo địa chỉ lấy từ quản lý của trung tâm đào tạo tìm tới cửa, không có lý do không tìm được Vưu Khả Ý.
Chẳng lẽ Vưu Khả Ý trở về trước?
Không để bà có quá nhiều suy đoán, bấm điện thoại rất nhanh.
Tiếng chuông điện thoại của Vưu Khả Ý là một bài hát tiếng Anh vui vẻ, đặt từ khi mua cái di động này cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi, cô quen thuộc, Chúc Ngữ cũng quen thuộc.
Mà giây phút điện thoại ở dưới gối đầu vang lên kia ——
Nghiêm Khuynh đang đóng cửa.
Vưu Khả Ý còn ở trong giấc mộng không tỉnh táo.
Chúc Ngữ đứng gọi điện thoại ở trên hành lang.
Một hồi tiếng chuông vui vẻ rất nhanh kinh động ba người ——
Động tác đóng cửa của Nghiêm Khuynh hơi dừng lại.
Vưu Khả Ý bỗng chốc mở mắt ra từ trong giấc mộng.
Trên hành lang thân thể Chúc Ngữ hơi chậm lại, không thể tin xoay người lại, đôi môi khẽ nhếch mà nhìn về hướng tiếng chuông vang lên.
1302.
Bà vừa mới gõ cánh cửa kia.
Người đàn ông xa lạ quần áo xốc xếch còn đứng ở phía sau cửa chỉ còn lại một kẽ hở.
Tiếng chuông chính là truyền tới từ nơi đó.
Nghiêm Khuynh chống đỡ cô ở trên tường, hôn xuống một đường dọc theo khóe môi ấm áp.
Cằm. Cổ. Xương quai xanh.
Da thịt mềm mại tinh tế giống như xoa độc dược trí mạng, mùi thơm của sữa tắm thành thuốc trợ tình tốt nhất.
Anh nghe thấy cô khẽ thở dốc ở bên tai, ngay cả không khí cũng xao động không yên.
Anh dựa vào toàn bộ giác quan làm chủ, che lòng bàn tay ở trên ngực trái của cô, chỉ cách da thịt rất mềm mại rất nhẹ mỏng, anh cảm nhận được thứ gì đập từng phát từng phát, yếu ớt như vậy, lại tràn đầy sức sống mạnh mẽ.
Anh yêu linh hồn giấu ở trong trái tim kia.
Nghĩ như vậy, anh cúi đầu hôn lên, khi chạm vào da thịt nhẵn nhụi thì toàn thân người trong ngực run lên.
"Nghiêm Khuynh. . . . . ." Cô mơ hồ kêu tên của anh, giống như có chút ẩn nhẫn, rõ ràng muốn đẩy anh ra, thoát khỏi loại kích thích quá mức này, rồi lại không nhịn được ưỡn ngực lên nghênh hợp.
Cả người kéo căng, linh hồn cũng gây rối ở trong thân thể.
Đây là cái gì?
Cô biết rất rõ ràng, rõ ràng khát vọng, rồi lại không biết cũng chưa từng thể nghiệm rung động xa lạ như vậy.
Anh phát ra một từ đơn, giống như "Ừ", hoặc là cái gì khác, coi như hưởng ứng tiếng gọi của cô.
Môi lưỡi di chuyển theo bản năng, trong cơ thể giống như bị người ta đốt một cây đuốc, cháy sạch hoàn toàn lý trí của anh.
Anh vừa gặm vừa cắn, lực độ mút hôn lúc nhẹ lúc nặng, rốt cuộc Vưu Khả Ý không nhịn được trêu chọc như vậy, khẽ dùng lực đẩy anh ra, muốn men theo mặt tường mà chạy trốn.
Nhưng Nghiêm Khuynh không cho phép cô chạy trốn, kéo tay của cô lại, lại chống đỡ cô ở trên tường một lần nữa.
Lần này, không nghiêng không lệch, đúng lúc khuỷu tay của anh và mặt tường kề nhau, trong lúc vô tình đụng phải chốt mở của ngọn đèn trên đầu, trong nháy mắt bên trong phòng trở nên tối đen như mực.
Trong bóng tối, hai người đều không có hành động.
Phòng không có ánh đèn vốn là chất xúc tác tốt nhất để ý loạn tình mê hóa thành *, vậy mà tối đen như vậy lại làm cho Nghiêm Khuynh dừng lại chốc lát, sau đó tỉnh táo không ít.
Anh vốn thuộc về bóng tối.
Anh vốn tồn tại trong thế giới không thấy được ánh sáng này.
Vậy rốt cuộc hiện tại anh đang làm gì? Cố gắng kéo cô vào thế giới không thấy được ánh sáng này sao?
Vưu Khả Ý vẫn còn ở trong ngực của anh, không nhúc nhích, hô hấp có chút nặng nề.
Tim của cô đập quá nhanh, trực tiếp truyền đến trong thân thể đang dính nhau chặt chẽ cùng với cô của anh.
Cô hơi khát vọng, lại hơi sợ, lúc này chỉ có thể lo lắng bấu víu bờ vai của anh, mờ mịt luống cuống mà kêu một tiếng: ". . . . . . Nghiêm Khuynh?"
Là tiếng gọi rất nhỏ mà yếu ớt, giống như động vật nhỏ bị thợ săn bắt được, chỉ có thể lo sợ bất an mà ký thác toàn bộ hi vọng vào trên người anh.
Giờ phút này, Nghiêm Khuynh hoàn toàn tỉnh táo.
Anh trầm mặc chốc lát, đôi tay dời khỏi thân thể của cô, sau đó lui về phía sau một bước, không tiếp tục kề sát với da thịt của cô.
Vưu Khả Ý lại gọi anh một lần nữa: "Nghiêm Khuynh?"
Lần này là giọng điệu hỏi thăm và lo lắng.
Anh đứng tại chỗ một lúc, sau đó nhặt áo sơ mi của anh từ trên mặt đất lên, lúc phủ thêm giúp cô DiễღnđànLêQღuýĐôn thì tận lực tránh tiếp xúc thân thể cùng với cô. Trong bóng tối, anh cúi đầu chống lại tròng mắt sáng không từ bỏ của cô, nhỏ giọng nói: "Mặc vào, mặc quần áo vào."
"Sao vậy?" Giọng nói của cô rất căng thẳng, không hiểu xảy ra chuyện gì, tại sao anh dừng lại, chỉ có thể hoang mang đưa tay níu cánh tay của anh lại, "Tại sao. . . . . . Tại sao dừng?"
Nghiêm Khuynh đang chần chờ nên đáp lại như thế nào.
Cô lại cực kì hoảng hốt, lập tức nhào vào trong ngực của anh, đôi tay gắt gao vòng chắc hông của anh, lo lắng gọi tên của anh.
Bị cô ôm lấy lần nữa, cảm nhận thân thể mềm mại dính anh thật chặt, Nghiêm Khuynh cứng ngắc trong nháy mắt.
Thân thể của anh đã sớm có biến hóa, nhưng giờ phút này cũng chỉ càng thêm rõ ràng thôi.
Anh chỉ có thể dùng sức kéo Vưu Khả Ý ra, cúi đầu khàn giọng nói với cô: "Vưu Khả Ý, còn chưa tới ngày đó."
Cô hỏi anh: "Ngày nào?" Trong đầu hỗn loạn thoáng qua rất nhiều suy nghĩ, cô bắt được một cái trong đó, có chút bừng tỉnh hiểu ra hỏi anh, "Ngày kết hôn? Anh...anh muốn để đến ngày đó?"
Cô chưa từng nghĩ Nghiêm Khuynh sẽ có tư tưởng như vậy, không hợp với thân phận của anh.
Nghiêm Khuynh lắc đầu một cái, giơ tay lên sờ sờ gò má của cô, có chút không bỏ vuốt ve chốc lát, nhẹ nói: "Không phải kết hôn."
"Đó là ——"
"Là ngày anh rời khỏi con đường này, có thể cho em cuộc sống của một người bình thường."
". . . . . ." Cô thật sự không ngờ đáp án sẽ là như vậy, nhất thời tim đập mạnh và loạn nhịp.
Trong bóng tối, người đàn ông trước mặt cúi đầu xuống thì thầm với cô.
"Nếu phải chờ tới ngày đó, anh chờ được. Đợi đến một ngày kia, anh có thể phụ trách cuộc sống của em, mới có thể muốn em."
Mới dám muốn em.
Mới nên muốn em.
Anh cũng không phải là chính nhân quân tử, sẽ không ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, nhưng có chuyện quá mức rõ ràng, giống như cuộc đời của anh không phải nói thay đổi là có thể thay đổi, giống như cuộc sống của người bình thường không phải anh muốn cho Vưu Khả Ý thì nhất định cho nổi.
Những thứ kia đều cần thời gian.
Mà trong thời gian nói không ra tiếng, nhìn không thấy đường như vậy, cũng không ai biết có phải chỉ cần ý chí đủ kiên định là anh có thể chờ tới ngày đó hay không.
Nghiêm Khuynh tự nói với mình: không xác định kế hoạch chỉ có thể gọi là ảo tưởng, anh không thể diễn đàn lee quý đôn dùng danh nghĩa ảo tưởng làm ra chuyện không có cách nào sửa đổi đối với cô.
Anh không thể làm ra quyết định để cho cô hối hận cả đời.
Cho nên anh khàn giọng nói với cô ở trong bóng tối: "Vưu Khả Ý, em chịu chờ anh, vậy anh cũng chờ được."
Tim của cô thiên hồi bách chuyển*, muốn nói cho anh biết không có vấn đề gì, cô tin tưởng ngày đó đều sẽ đến, hôm nay phát sinh tất cả đều là cô tâm cam tình nguyện.
* thiên hồi bách chuyển: đại ý là tâm tư rối bời, thay đổi liên tục.
Nhưng cô há miệng, cuối cùng cũng không nói ra một câu.
Nhẫn nại của anh là bởi vì yêu.
Thì tại sao cô phải phá vỡ sự bảo vệ của anh đối với cô?
Vậy thì chờ đi, có một người yêu mến cô không giữ lại chút nào như vậy, cho dù muốn đợi đến trời tàn tận đất, cô cũng chờ được.
Cuối cùng, cô bị Nghiêm Khuynh dắt đến bên giường.
"Ngủ đi." Anh sắp xếp cô ở nơi đó, sau đó ngủ ở bên cạnh.
Cô muốn chui vào trong ngực Nghiêm Khuynh, rõ ràng cảm thấy thân thể của anh biến hóa, chỉ có thể dừng lại ở vị trí của mình không hề đến gần anh nữa.
Nhưng Nghiêm Khuynh giống như cảm nhận được khát vọng muốn ôm chặt anh của cô, nhỏ giọng dặn dò một câu: "Đưa lưng về phía anh."
Cô trầm mặc chốc lát, im lặng làm theo lời anh nói, xoay người đưa lưng về phía anh.
Có lẽ đây là anh cần khoảng cách an toàn. . . . . . Cô nghĩ như vậy.
Vậy mà sau một phút, hai cánh tay của anh lại vòng chắc thân thể cô, dùng lồng ngực rộng lớn dán lên lưng của cô. Thậm chí anh nhẹ nhàng hôn cái ót của cô một cái từ phía sau, sau đó ôm cô vào trong ngực, khẽ nói: "Ngủ đi, Vưu Khả Ý."
Cảm giác thật an ổn ấm áp.
Mới đầu trong bóng tối nghe tiếng hít thở của cô và anh giao hòa ở chung một chỗ, không phân rõ ai là ai. Sau đó cảm nhận tiếng tim đập từng phát từng phát của anh kề sát cô, cô chậm rãi ngủ thiếp đi.
Sau khi lớn lên được người ôm vào trong ngực ngủ như vậy lại là lần đầu, cô cảm giác mình là một động vật ngủ mùa đông, phía sau là ánh lửa ấm áp, làm cô liên tục không ngừng nóng lên.
Nhưng cảm giác an ổn lại không thể kéo dài thành một giấc ngủ nướng làm người ta yêu thích và ngưỡng mộ, ngủ đông vẫn bị một quả bom hẹn giờ đánh thức.
Sáu giờ rưỡi sáng, ngay khi Vưu Khả Ý còn đắm chìm trong mộng ấm áp thì ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng lại một tiếng gõ cửa.
Nói là tiếng gõ cửa thì quá nhẹ rồi, trên thực tế người ngoài cửa đặc biệt dùng sức gõ cửa từng phát từng phát, âm thanh vang dội, mười phần sức lực.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy Nghiêm Khuynh đã mặc quần áo ở bên giường, đang mặc áo khoác lên người.
Quay đầu đối diện với tầm mắt của cô, Nghiêm Khuynh khẽ nói: "Có thể là quét dọn vệ sinh, em ngủ đi, anh đi mở cửa."
Cô không suy nghĩ nhiều, gật đầu một cái, đầu chui vào trong chăn.
Thậm chí cô nghĩ theo bản năng, phục vụ của khách sạn thật kém cỏi, sáng sớm như vậy đã quét dọn vệ sinh, gõ cửa còn dùng sức gõ như vậy. . . . . .
Nhưng quá buồn ngủ, cô rất nhanh nhắm mắt ngủ tiếp.
Chỉ tiếc giấc ngủ này nhất định không có cách nào tiếp tục, bởi vì sau khi Nghiêm Khuynh mở cửa, nhìn thấy ngoài cửa một người phụ nữ trung niên quần áo trang nhã đứng trên hành lang.
Người phụ nữ chừng ở bốn mươi mấy tuổi, mặc áo khoác ngoài bằng lông màu đen, nhìn qua được bảo dưỡng rất tốt, da bóng loáng trắng nõn, nếp nhăn trên mặt cũng không nhiều.
Giây phút đối diện với tầm mắt của anh, bà rõ ràng sững sờ, nhướng mày, nghiêng đầu nhìn số phòng cạnh cửa một cái theo bản năng.
1302. . . . . . Cũng không có vấn đề.
Nhưng trước mắt tới mở cửa lại là một người đàn ông xa lạ ——
Bà dừng một chút, bình tĩnh khách khí nói: "Thật xin lỗi, tôi gõ nhầm phòng."
Bà cũng không để ý tới Nghiêm Khuynh có phản ứng gì, đi vài bước về phía khác của DiễღnđànLêQღuýĐôn hành lang, rất nhanh lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra bấm một dãy số.
Bà theo địa chỉ lấy từ quản lý của trung tâm đào tạo tìm tới cửa, không có lý do không tìm được Vưu Khả Ý.
Chẳng lẽ Vưu Khả Ý trở về trước?
Không để bà có quá nhiều suy đoán, bấm điện thoại rất nhanh.
Tiếng chuông điện thoại của Vưu Khả Ý là một bài hát tiếng Anh vui vẻ, đặt từ khi mua cái di động này cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi, cô quen thuộc, Chúc Ngữ cũng quen thuộc.
Mà giây phút điện thoại ở dưới gối đầu vang lên kia ——
Nghiêm Khuynh đang đóng cửa.
Vưu Khả Ý còn ở trong giấc mộng không tỉnh táo.
Chúc Ngữ đứng gọi điện thoại ở trên hành lang.
Một hồi tiếng chuông vui vẻ rất nhanh kinh động ba người ——
Động tác đóng cửa của Nghiêm Khuynh hơi dừng lại.
Vưu Khả Ý bỗng chốc mở mắt ra từ trong giấc mộng.
Trên hành lang thân thể Chúc Ngữ hơi chậm lại, không thể tin xoay người lại, đôi môi khẽ nhếch mà nhìn về hướng tiếng chuông vang lên.
1302.
Bà vừa mới gõ cánh cửa kia.
Người đàn ông xa lạ quần áo xốc xếch còn đứng ở phía sau cửa chỉ còn lại một kẽ hở.
Tiếng chuông chính là truyền tới từ nơi đó.
Tác giả :
Dung Quang