Du Long Tùy Nguyệt
Quyển 1 - Chương 9: Tỉnh lại đi, Cửu Cửu!
“Phụ thân, còn đau không?" Tiểu Tứ Tử nhẹ nhàng giúp Công Tôn chườm đá, hỏi.
Công Tôn lắc đầu, “Không đau, Tiểu Tứ Tử, chườm một hồi là được rồi, ngày mai sẽ lành."
“Hm, lại chườm một lát đi." Tiểu Tứ Tử lo lắng nói.
Công Tôn vươn tay, kéo bàn tay nhỏ bé của Tiểu Tứ Tử qua nhìn một chút, tay bị lạnh đến đỏ ửng, mà trời vốn đã lạnh. Công Tôn đau lòng hỏng rồi, đem túi chườm đá ném sang một bên, “Đừng chườm nữa, một lát nữa là ổn thôi." Nói xong, ôm Tiểu Tứ Tử kéo vào trong lòng ngồi, cầm bàn tay bị lạnh đỏ đỏ nhét vào trong ngực áo của mình, sưởi ấm cho bé.
Tiểu Tứ Tử dựa vào người Công Tôn sưởi ấm trong chốc lát rồi nói, “Phụ thân con đi mang trà nóng đến."
Công Tôn nhìn ấm trà trên bàn một chút, liền hỏi, “Con khát à?"
“Dạ." Tiểu Tứ Tử gật đầu, bò xuống giường, “Con lập tức quay lại." Nói xong, chạy ra ngoài, đóng cửa.
Công Tôn ở trong phòng lo lắng chờ.
Tiểu Tứ Tử vừa chạy ra ngoài cửa thì thấy Triệu Phổ ngồi ở trong viện, trên đầu gối đặt một đống tranh vẽ, đang mải mê xem.
Tiểu Tứ Tử cẩn thận quan sát, thấy Triệu Phổ vẻ mặt chăm chú, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm bản vẽ, hình như rất là kinh ngạc. Liền len lén chạy tới nhìn, quả nhiên là những bức tranh mà Công Tôn vừa xé nát lúc nãy, vội vã bịt kín mắt nói, “Cửu Cửu, nhìn cái đó con mắt sẽ bị hỏng."
Triệu Phổ sửng sốt, lúc nãy nhìn quá mức chuyên chú nên không phát hiện Tiểu Tứ Tử tới, bèn hắc hắc cười hai tiếng cất thứ đó đi, “U, Tiểu Tứ Tử à… Cái này người lớn xem không sao, tiểu hài tử không nên xem." Triệu Phổ hỏi bé, “Sao ngươi lại ra đây, phụ thân ngươi đã ổn chưa?"
“Dạ." Tiểu Tứ Tử gật đầu, xoay tay hà hơi, chà xát, hỏi, “Cửu Cửu ngồi trong viện làm gì, không lạnh sao?"
Triệu Phổ nở nụ cười, “Trời này mà lạnh cái gì? Ải bắc lạnh gấp mấy lần nơi này nữa kìa, ở đây đã được xem là xuân về hoa nở."
“Thật sao?" Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt, bé cho tới bây giờ còn chưa đi đến ải bắc nữa.
Triệu Phổ vươn tay, ôm lấy Tiểu Tứ Tử đặt lên đùi, vươn tay xoa bóp tay bé, cảm thấy rất lạnh, đoán chắc là vì bé chườm nước đá cho Công Tôn, trong lòng không khỏi cảm thán, con mọt sách mệnh thật tốt, không phải con ruột mà cũng ngoan như vậy.
Tiểu Tứ Tử vốn thấy Triệu Phổ chỉ ăn mặc mỏng manh, nghĩ hắn dường như rất lạnh, thế nhưng ngồi vào trong lòng Triệu Phổ thì liền giật mình. Người Triệu Phổ nóng quá, giống như một cái hỏa lò ấm áp dễ chịu, còn có bàn tay to nắm lấy tay mình, thật lớn thật ấm áp. Tiểu Tứ Tử nghĩ đến bàn tay của Công Tôn bình thường cũng lạnh, bèn nhỏ giọng hỏi, “Cửu Cửu sao trên người ngươi nóng như vậy?"
Triệu Phổ vốn không sợ lạnh, dù sao cũng là tuổi trẻ khí thịnh tinh lực dư thừa cộng thêm nội lực thâm hậu. Bất quá ngày hôm nay đặc biệt nóng là bởi vì vừa xem thứ tranh vẽ kia, không chút xấu hổ nói, “À, máu ta nóng."
“Máu nóng?" Tiểu Tứ Tử hơi khó hiểu, thầm nhủ, đây là bệnh gì vậy ta.
Đang nói chuyện, Triệu Phổ thấy trên đầu có vật gì nhoáng lên, là hướng về phía Tiểu Tứ Tử, vươn tay chụp thì thấy là một gói giấy dầu. Triệu Phổ vừa thấy là Tử Ảnh ném tới, trong lòng khó hiểu bèn mở ra nhìn, bên trong là mấy cái bánh bao hấp nho nhỏ, nghĩ đến Tiểu Tứ Tử vừa rồi chưa kịp ăn no liền đưa cho bé, “Tiểu Tứ Tử, ăn một chút."
Tiểu Tứ Tử liếc nhìn, giật mình hỏi, “Bánh bao tại sao lại rơi từ trên trời xuống?"
~
Trên nóc nhà, Tử Ảnh lăn qua lăn lại bên cạnh Giả Ảnh, “Trời ơi… Đứa nhỏ này thật là đáng yêu mà."
Giả Ảnh đẩy hắn, “Ngươi kích động cái gì, thích thì tìm người sinh một đứa."
“Hm… Sinh ra lỡ như không khả ái như vậy thì làm sao bây giờ." Tử Ảnh từ trước đến nay không có năng lực chống đỡ với những vật nho nhỏ đáng yêu, liếc mắt thấy Tiểu Tứ Tử liền thích đến nỗi muốn cướp làm của riêng mang đi chơi đùa.
~
“Khụ khụ… Là một bằng hữu của ta mua cho." Triệu Phổ chỉ chỉ trên nóc nhà, “Hắn thấy ngươi khả ái nên ném qua cho ngươi."
“Trên nóc nhà có bằng hữu của Cửu Cửu?" Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ ngẩng đầu thì thấy Giả Ảnh và Tử Ảnh ló đầu ra, vẫy tay với bé, xem như chào hỏi.
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, cũng cười tít mắt chào lại bọn họ, Tử Ảnh đã định bổ nhào xuống nhưng bị Giả Ảnh chặn ngang kéo về, đành phải tiếp tục lăn lộn trên nóc.
“Cửu Cửu, ngươi cũng ăn." Tiểu Tứ Tử đút một cái bánh bao hấp vào miệng Triệu Phổ, muốn đi xuống nhưng Triệu Phổ nói, “Ngồi một lát nữa đi, ăn xong rồi hãy trở lại."
“Dạ…" Tiểu Tứ Tử do dự một chút, bé cũng muốn ngồi lại với Triệu Phổ một hồi, bởi vì còn có chuyện chưa nói, nhưng cũng muốn mang bánh bao vào cho Công Tôn ăn… Phụ thân còn chưa ăn mà, phải tranh thủ lúc còn nóng.
Triệu Phổ liếc mắt liền nhìn ra tâm sự của bé, bèn nói, “Ngươi ăn trước đi, ta nhờ bằng hữu mua thêm cho phụ thân ngươi." Hắn vừa dứt lời, Tử Ảnh liền bay đi mua bánh bao.
“Dạ." Tiểu Tứ Tử gật đầu, tiếp tục ngồi trên đùi Triệu Phổ, lấy ra một cái bánh bao ăn, nhỏ giọng nói, “Ừm, Cửu Cửu."
“Hả?" Đừng thấy Triệu Phổ là một kẻ thô lỗ, nhưng trong thô lỗ lại có tinh tế, sớm đã nhìn ra Tiểu Tứ Tử có chuyện muốn nói với hắn, cười hỏi, “Muốn nói cái gì?"
“Cửu Cửu đi kinh thành, có thể cùng đi với chúng ta không nha?" Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng hỏi.
Triệu Phổ nhướng mi một cái, “Vì sao?" Trong lòng lại nói, rất là hợp ý ta nha, hài nhi ngoan!
Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói, “Chúng ta dọc dường đi, gặp phải không ít phiền phức, phụ thân chiếu cố con rất vất vả… Bây giờ còn bị thương, nếu lại gặp phải người xấu như vậy, sợ không có ai bảo hộ phụ thân."
Triệu Phổ nở nụ cười, thầm nhủ, đừng xem tiểu tử này vừa ngốc vừa nói chậm, đầu óc kỳ thực dùng tốt hơn con mọt sách kia, biết tìm người hỗ trợ, liền thở dài, “Tiểu Tứ Tử, đi cùng với các ngươi thì không thành vấn đề, nhưng phụ thân ngươi không thích ta, ngươi cũng thấy rồi đó, lúc thì nói ta là lưu manh, lúc lại dùng gối đầu ném ta."
“Phụ thân đối với rất nhiều người đều như vậy." Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói, “Trước đây khi chúng ta còn ở trong thôn, luôn có vài người đến quấy rầy chúng ta, bởi vì phụ thân đẹp… Cho nên phụ thân vì không muốn bị người khác khi dễ, nên lúc bình thường rất hung hãn cảnh giác."
Triệu Phổ nhướng nhướng mi, “Chỉ có hai người các ngươi đơn độc sống cùng nhau? Không có ai khác sống cùng sao?"
“Dạ." Tiểu Tứ Tử lắc lư lắc lư hai chân nhỏ, “Tiểu Tứ Tử không thích sống cùng quá nhiều người."
“Vì sao?" Triệu Phổ khó hiểu, “Nhiều người không phải náo nhiệt sao?"
Tiểu Tứ Tử mếu máo, “Trước đây khi cùng phụ thân ở tại nhà cũ, con nói chuyện chậm, các ca ca lại khi dễ con. Bọn họ đều chê con ngốc, phụ thân cũng thường cãi nhau với họ hàng… Sau đó, lúc gia gia mất, phụ thân liền dẫn con dọn ra ngoài ở."
“Nga…" Triệu Phổ thật ra cũng có thể lý giải vì sao Công Tôn lúc nào cũng giống một con nhím, thấy Tiểu Tứ Tử có vẻ rất lo lắng bèn nói, “Yên tâm đi Tiểu Tứ Tử, lần này phụ thân ngươi bị thương ít nhiều cũng là do ta sai, ngày mai ta chuẩn bị một chiếc xe ngựa đưa các ngươi đến Khai Phong, ngươi xem có được hay không?"
“Thật sao?" Tiểu Tứ Tử kinh hỉ, quả nhiên Cửu Cửu là người tốt!
Triệu Phổ gật đầu cười, “Bất quá… Ngươi cũng để ý phụ thân ngươi một chút, hắn còn mắng thì ta khó mà làm được."
“Dạ." Tiểu Tứ Tử đáp ứng, “Phụ thân sẽ không, con đi nói với phụ thân." Nói xong liền từ trên đùi Triệu Phổ nhảy xuống dưới, lúc này, Tử Ảnh nhảy vào trong viện, giao cho Tiểu Tứ Tử một gói giấy dầu, là bánh bao hắn mới vừa mua.
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt nhìn hắn, trước mắt là một người trẻ tuổi thanh tú sạch sẽ, mắt xếch, chân mày loan loan khóe miệng nhoẻn lên, mang nét cười, mặc một bộ y phục màu tím, cổ áo còn có một cái khăn quàng tím, hình như có thể kéo lên che mặt.
“Tiểu Tứ Tử." Tử Ảnh lôi kéo làm quen, “Ta là Tử Ảnh nha, đây là bánh bao dành cho phụ thân bé."
“Tạ tạ… Hm, Ảnh Ảnh." Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm tiếp nhận, định lấy tiền trả cho Tử Ảnh.
“Không cần không cần!" Tử Ảnh cười đến méo miệng, “Tiểu Tứ Tử à, ta là Ảnh Ảnh cũng là cái bóng, không thể nói cho người khác biết ta ở trên nóc, đặc biệt là phụ thân ngươi nha."
Tiểu Tứ Tử suy nghĩ một chút, rốt cuộc cũng có người nhờ mình giữ bí mật kìa, lập tức nghiêm túc gật đầu, “Dạ, được."
Tử Ảnh cười tít nhìn theo Tiểu Tứ Tử quay về phòng, sau khi trở lại nóc nhà liền túm áo Giả Ảnh lắc lư, “Thật đáng yêu mà, thật muốn nuôi một đứa bên người."
Giả Ảnh thở dài, người này… Lúc nào cũng chỉ là một tiểu hài tử.
~
Tiểu Tứ Tử về tới trong phòng, Công Tôn đang lo lắng, “Tiểu Tứ Tử, sao con đi lâu như vậy, nước trà đâu?"
“Hm, không lấy." Tiểu Tứ Tử bò lên giường, lấy bánh bao đưa cho Công Tôn.
Công Tôn nhận bánh nhìn nhìn, hỏi, “Bánh bao từ đâu tới?"
Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng trả lời, “Cửu Cửu… cho."
Công Tôn để ý thấy lúc Tiểu Tứ Tử nói, giữa chữ ‘Cửu Cửu’ với chữ ‘cho’ dừng lại một chút, biết tiểu ngốc tử đã lược đi một đoạn. Ai có thể hiểu con bằng cha, Tiểu Tứ Tử không biết nói dối, mỗi lần có chuyện gì không muốn nói sẽ ngừng lại một chút, sau đó nói tiếp câu sau. Công Tôn lắc đầu, “Vậy con với tên lưu manh kia trò chuyện tới bây giờ sao?"
“Phụ thân không nên gọi Cửu Cửu là lưu manh." Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói, “Cửu Cửu vừa rồi cứu chúng ta, còn giúp phụ thân báo thù."
Công Tôn khe khẽ thở dài, Tiểu Tứ Tử nói cũng không phải sai, vừa rồi trong tửu lâu ít nhiều cũng nhờ Triệu Phổ. Bất quá… người nọ xem cái loại tranh bậy bạ, còn tiện tay xé y phục của y, còn thô lỗ cộc cằn, dáng vẻ lưu manh, còn giống như có rất nhiều bí mật, ai biết là địa vị gì.
“Phụ thân, chân phụ thân bị thương, làm sao bây giờ?" Tiểu Tứ Tử hỏi.
Công Tôn cũng có chút lo lắng, chợt nghe Tiểu Tứ Tử nói tiếp, “Phụ thân, Cửu Cửu nói sẽ cùng chúng ta đi, đưa chúng ta đến Khai Phong."
Công Tôn sửng sốt, hỏi, “Hắn vừa nói với ngươi?"
Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Dạ, vừa nãy bên ngoài, con… Sau đó thúc ấy nói đưa chúng ta đi." Tiểu Tứ Tử lại lược mất một đoạn.
Công Tôn bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói, “Con có vẻ rất tín nhiệm hắn nhỉ."
“Cửu Cửu là người tốt." Nói rất khẳng định.
“Làm sao con biết hắn là người tốt?" Công Tôn vươn tay bóp mũi bé, “Có chứng cứ gì?"
“Cửu Cửu đã cứu Tiểu Tứ Tử, lần kia khi lừa nhỏ nổi điên."
Công Tôn nhướng mi, “Cứu ngươi chính là Triển Chiêu."
“Thế nhưng Triển Triển không đến, Cửu Cửu cũng sẽ cứu con." Tiểu Tứ Tử nghiêm túc nói, “Hơn nữa, Cửu Cửu lợi hại như vậy, phụ thân đánh hắn hắn cũng không có đánh lại."
Công Tôn sửng sốt, suy xét một chút, điều này cũng đúng…
“Ngày mai chúng ta cùng nhau đi thôi?" Tiểu Tứ Tử vui mừng, “Lập tức sẽ đến Khai Phong, chúng ta xong việc, phải đi tìm Triển Triển chơi đùa."
Công Tôn suy nghĩ một chút, nếu như Triệu Phổ thật sự là người xấu, muốn xuống tay đã sớm làm, cũng sẽ không chờ tới bây giờ. Không vì mình thì cũng phải vì Tiểu Tứ Tử, ngẫm lại, liền gật đầu, “Được."
Tiểu Tứ Tử cảm thấy mĩ mãn nở nụ cười, trải giường, cùng Công Tôn đi ngủ sớm.
//
Sáng sớm ngày hôm sau, Triệu Phổ phờ phạc đi ra khỏi phòng, ngửa mặt ngáp một cái thật to… Không tỉnh ngủ.
Cũng đều trách hắn tối hôm qua xem cái thứ tranh bậy bạ kia, thấy hưng phấn, thực sự không ngủ được, khiến cho cả buổi tối nằm mơ cũng mơ thấy đang ôm người nào đó làm chuyện này. Càng kinh khủng là người Triệu Phổ ôm còn là thư ngốc Công Tôn ở sát vách kia, cho nên hơn nửa đêm bị giật mình tỉnh giấc, sau đó lại nằm xuống, lại mơ thấy mình ôm ai kia một lần nữa. Vì vậy, Triệu Phổ chỉ có thể trợn mắt đến hừng đông.
Liếc qua cánh cửa phòng đang đóng chặt của Công Tôn, Triệu Phổ đột nhiên hiếu kỳ, thầm nhủ: Con mọt sách không biết khi ngủ thì có dáng vẻ gì đây? Vừa nghĩ, vừa sờ sờ cằm, nhẹ tay nhẹ chân rón rén đi tới cửa phòng Công Tôn bọn họ, nhìn vào bên trong. Bất quá cửa phòng trong khách điếm thật là bền chắc, kín kẽ, Triệu Phổ cố sức nhìn cũng không thấy chút gì.
Từ rất sớm đã thay ca cho nhóm Tử Ảnh, Thanh Ảnh nằm úp trên nóc nhà hỏi Xích Ảnh bên cạnh, “Ê, ngươi nói, Vương gia đang làm trò gì?"
Xích Ảnh nắm tay chống cằm, “Phỏng chừng… Là nhìn lén."
~
Cuối cùng, Triệu Phổ mất nửa ngày cũng không nhìn được cái gì, có chút không cam lòng, nghĩ lại, tại sao ta phải lén lút như vậy chứ? Trực tiếp đẩy cửa đi vào không phải được rồi sao? Dù sao thì ta cũng muốn gọi bọn họ rời giường, đều là nam nhân còn lo lắng cái gì?
Nghĩ xong, Triệu Phổ giơ tay đẩy cửa, “Rời giường đi! Ra đi!"
Hắn vừa nói, vừa đi vào phòng nhìn chằm chằm vào giường của Công Tôn. Chỉ là không đợi hắn nhìn rõ, chợt nghe một tiếng “chíu" vang lên.
Triệu Phổ tinh mắt, thấy một mai ám tiễn bay tới trước mặt mình, vội vàng nghiêng người né tránh. Vấn đề ở chỗ cơ quan Công Tôn đặt ở đầu giường là tiễn liên phát, Triệu Phổ tránh trái tránh phải… Cũng may mà hắn giỏi khinh công, nếu không đã sớm bị bắn trúng.
Thanh Ảnh và Xích Ảnh trên nóc nhà xem náo nhiệt, tán thưởng, “Chà chà, khinh công của Vương gia có tiến bộ!"
Cuối cùng tránh cũng không thể tránh, Triệu Phổ “vèo" một cái lủi vào trong giường của Công Tôn bọn họ. Hai tay bám chặt đỉnh giường thở dốc, thầm nhủ, hù chết lão tử.
Nhìn lại, Công Tôn bên dưới đang ngẩng mặt nhìn hắn, trong mắt đầy kinh ngạc. Triệu Phổ cúi đầu, thấy Tiểu Tứ Tử còn đang vùi trong chăn say sưa ngủ, Công Tôn mặc áo trong màu trắng, chăn đắp nửa thân dưới, tóc không buộc, một đầu tóc đen xõa tung, hiển nhiên chưa tỉnh, ánh mắt mơ màng.
Triệu Phổ trong lòng khẽ động. Thư ngốc này thực sự rất dễ nhìn.
“Ngươi đang làm gì vậy?" Công Tôn khó hiểu hỏi Triệu Phổ.
“Ách… Ta gọi các ngươi rời giường." Triệu Phổ tinh quái, nhanh chóng giành phần hơn, liền tố cáo, “Sao ngươi còn cài đặt cơ quan, may mà ta giỏi khinh công, nếu không thì hôm nay tiêu rồi."
Công Tôn nhíu mày nhăn mặt, tối hôm qua y quả thật có hơi do dự. Sau cùng vẫn quyết định cài đặt cơ quan, chỉ để phòng ngừa mà thôi.
Triệu Phổ thấy Công Tôn không có ý muốn truy cứu, trong lòng cũng thả lỏng, lúc này, lại nghe đỉnh giường phát ra tiếng “rắc".
Giường này cũng đã khá cũ, Triệu Phổ lại cường tráng, bị hắn bám vào như thế, gỗ trên đỉnh giường rắc một tiếng nứt ra, sau đó, toàn bộ đỉnh giường bị rơi ra.
“Ây da." Triệu Phổ vẫn còn bám ở đó, trực tiếp rớt xuống dưới, thật chính xác rơi thẳng lên người Công Tôn.
“A!" Công Tôn kinh hãi, nhưng Triệu Phổ trực tiếp đè lên người y, cái miệng áp lên cái miệng.
Hai người song song ngây người.
Chính lúc này, Tiểu Tứ Tử bị âm thanh đánh thức, mơ mơ màng màng ngồi dậy. Nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt một hồi, Tiểu Tứ Tử đột nhiên che mắt, “Nha… Nhìn sẽ bị hỏng mắt!"
Công Tôn và Triệu Phổ cũng đều tỉnh lại, Công Tôn vội vàng đẩy Triệu Phổ, Triệu Phổ cũng tránh ra.
“Ngươi!" Công Tôn cật lực chùi miệng, trừng Triệu Phổ.
“Là ngoài ý muốn!" Triệu Phổ vội vã giải thích, “Ai biết đỉnh giường sẽ sụp đâu."
Công Tôn cũng không thể nói gì, chỉ là nghĩ Triệu Phổ thật đáng ăn đập, Triệu Phổ trong lòng cảm thán: Ai u? Cảm giác không tệ! Hương vị tốt lắm!
Mắt thấy sắc mặt Công Tôn ngày càng khó coi, Triệu Phổ vì tránh để không bị đánh, nhanh chóng vọt ra cửa, “Ách, mau thức dậy đi, xe ngựa tới chúng ta sẽ khởi hành!" Nói xong hối hả bỏ chạy.
~
Triệu Phổ chạy một mạch đến đại môn thì thấy hai chiếc xe ngựa đậu ở phía trước.
“Vương gia." Thanh Ảnh hỏi hắn, “Lấy xe nhỏ hay xe lớn?"
“Đương nhiên là xe lớn…" Triệu Phổ còn chưa dứt lời, lại nghĩ nghĩ rồi đáp, “Ừm, chỉ cần xe nhỏ là được."
Thanh Ảnh và Xích Ảnh liếc mắt nhìn nhau, liền để xe nhỏ lại. Triệu Phổ nhìn chằm chằm chiếc xe một chút, hắc hắc cười bí hiểm, sau đó huýt sáo quay trở vào.
Thanh Ảnh nhíu mày hỏi Xích Ảnh, “Vương gia vừa huýt sáo phải không?"
“Ừ…" Xích Ảnh nghiêm túc nói, “Tâm tình của hắn rất tốt."
Công Tôn lắc đầu, “Không đau, Tiểu Tứ Tử, chườm một hồi là được rồi, ngày mai sẽ lành."
“Hm, lại chườm một lát đi." Tiểu Tứ Tử lo lắng nói.
Công Tôn vươn tay, kéo bàn tay nhỏ bé của Tiểu Tứ Tử qua nhìn một chút, tay bị lạnh đến đỏ ửng, mà trời vốn đã lạnh. Công Tôn đau lòng hỏng rồi, đem túi chườm đá ném sang một bên, “Đừng chườm nữa, một lát nữa là ổn thôi." Nói xong, ôm Tiểu Tứ Tử kéo vào trong lòng ngồi, cầm bàn tay bị lạnh đỏ đỏ nhét vào trong ngực áo của mình, sưởi ấm cho bé.
Tiểu Tứ Tử dựa vào người Công Tôn sưởi ấm trong chốc lát rồi nói, “Phụ thân con đi mang trà nóng đến."
Công Tôn nhìn ấm trà trên bàn một chút, liền hỏi, “Con khát à?"
“Dạ." Tiểu Tứ Tử gật đầu, bò xuống giường, “Con lập tức quay lại." Nói xong, chạy ra ngoài, đóng cửa.
Công Tôn ở trong phòng lo lắng chờ.
Tiểu Tứ Tử vừa chạy ra ngoài cửa thì thấy Triệu Phổ ngồi ở trong viện, trên đầu gối đặt một đống tranh vẽ, đang mải mê xem.
Tiểu Tứ Tử cẩn thận quan sát, thấy Triệu Phổ vẻ mặt chăm chú, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm bản vẽ, hình như rất là kinh ngạc. Liền len lén chạy tới nhìn, quả nhiên là những bức tranh mà Công Tôn vừa xé nát lúc nãy, vội vã bịt kín mắt nói, “Cửu Cửu, nhìn cái đó con mắt sẽ bị hỏng."
Triệu Phổ sửng sốt, lúc nãy nhìn quá mức chuyên chú nên không phát hiện Tiểu Tứ Tử tới, bèn hắc hắc cười hai tiếng cất thứ đó đi, “U, Tiểu Tứ Tử à… Cái này người lớn xem không sao, tiểu hài tử không nên xem." Triệu Phổ hỏi bé, “Sao ngươi lại ra đây, phụ thân ngươi đã ổn chưa?"
“Dạ." Tiểu Tứ Tử gật đầu, xoay tay hà hơi, chà xát, hỏi, “Cửu Cửu ngồi trong viện làm gì, không lạnh sao?"
Triệu Phổ nở nụ cười, “Trời này mà lạnh cái gì? Ải bắc lạnh gấp mấy lần nơi này nữa kìa, ở đây đã được xem là xuân về hoa nở."
“Thật sao?" Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt, bé cho tới bây giờ còn chưa đi đến ải bắc nữa.
Triệu Phổ vươn tay, ôm lấy Tiểu Tứ Tử đặt lên đùi, vươn tay xoa bóp tay bé, cảm thấy rất lạnh, đoán chắc là vì bé chườm nước đá cho Công Tôn, trong lòng không khỏi cảm thán, con mọt sách mệnh thật tốt, không phải con ruột mà cũng ngoan như vậy.
Tiểu Tứ Tử vốn thấy Triệu Phổ chỉ ăn mặc mỏng manh, nghĩ hắn dường như rất lạnh, thế nhưng ngồi vào trong lòng Triệu Phổ thì liền giật mình. Người Triệu Phổ nóng quá, giống như một cái hỏa lò ấm áp dễ chịu, còn có bàn tay to nắm lấy tay mình, thật lớn thật ấm áp. Tiểu Tứ Tử nghĩ đến bàn tay của Công Tôn bình thường cũng lạnh, bèn nhỏ giọng hỏi, “Cửu Cửu sao trên người ngươi nóng như vậy?"
Triệu Phổ vốn không sợ lạnh, dù sao cũng là tuổi trẻ khí thịnh tinh lực dư thừa cộng thêm nội lực thâm hậu. Bất quá ngày hôm nay đặc biệt nóng là bởi vì vừa xem thứ tranh vẽ kia, không chút xấu hổ nói, “À, máu ta nóng."
“Máu nóng?" Tiểu Tứ Tử hơi khó hiểu, thầm nhủ, đây là bệnh gì vậy ta.
Đang nói chuyện, Triệu Phổ thấy trên đầu có vật gì nhoáng lên, là hướng về phía Tiểu Tứ Tử, vươn tay chụp thì thấy là một gói giấy dầu. Triệu Phổ vừa thấy là Tử Ảnh ném tới, trong lòng khó hiểu bèn mở ra nhìn, bên trong là mấy cái bánh bao hấp nho nhỏ, nghĩ đến Tiểu Tứ Tử vừa rồi chưa kịp ăn no liền đưa cho bé, “Tiểu Tứ Tử, ăn một chút."
Tiểu Tứ Tử liếc nhìn, giật mình hỏi, “Bánh bao tại sao lại rơi từ trên trời xuống?"
~
Trên nóc nhà, Tử Ảnh lăn qua lăn lại bên cạnh Giả Ảnh, “Trời ơi… Đứa nhỏ này thật là đáng yêu mà."
Giả Ảnh đẩy hắn, “Ngươi kích động cái gì, thích thì tìm người sinh một đứa."
“Hm… Sinh ra lỡ như không khả ái như vậy thì làm sao bây giờ." Tử Ảnh từ trước đến nay không có năng lực chống đỡ với những vật nho nhỏ đáng yêu, liếc mắt thấy Tiểu Tứ Tử liền thích đến nỗi muốn cướp làm của riêng mang đi chơi đùa.
~
“Khụ khụ… Là một bằng hữu của ta mua cho." Triệu Phổ chỉ chỉ trên nóc nhà, “Hắn thấy ngươi khả ái nên ném qua cho ngươi."
“Trên nóc nhà có bằng hữu của Cửu Cửu?" Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ ngẩng đầu thì thấy Giả Ảnh và Tử Ảnh ló đầu ra, vẫy tay với bé, xem như chào hỏi.
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, cũng cười tít mắt chào lại bọn họ, Tử Ảnh đã định bổ nhào xuống nhưng bị Giả Ảnh chặn ngang kéo về, đành phải tiếp tục lăn lộn trên nóc.
“Cửu Cửu, ngươi cũng ăn." Tiểu Tứ Tử đút một cái bánh bao hấp vào miệng Triệu Phổ, muốn đi xuống nhưng Triệu Phổ nói, “Ngồi một lát nữa đi, ăn xong rồi hãy trở lại."
“Dạ…" Tiểu Tứ Tử do dự một chút, bé cũng muốn ngồi lại với Triệu Phổ một hồi, bởi vì còn có chuyện chưa nói, nhưng cũng muốn mang bánh bao vào cho Công Tôn ăn… Phụ thân còn chưa ăn mà, phải tranh thủ lúc còn nóng.
Triệu Phổ liếc mắt liền nhìn ra tâm sự của bé, bèn nói, “Ngươi ăn trước đi, ta nhờ bằng hữu mua thêm cho phụ thân ngươi." Hắn vừa dứt lời, Tử Ảnh liền bay đi mua bánh bao.
“Dạ." Tiểu Tứ Tử gật đầu, tiếp tục ngồi trên đùi Triệu Phổ, lấy ra một cái bánh bao ăn, nhỏ giọng nói, “Ừm, Cửu Cửu."
“Hả?" Đừng thấy Triệu Phổ là một kẻ thô lỗ, nhưng trong thô lỗ lại có tinh tế, sớm đã nhìn ra Tiểu Tứ Tử có chuyện muốn nói với hắn, cười hỏi, “Muốn nói cái gì?"
“Cửu Cửu đi kinh thành, có thể cùng đi với chúng ta không nha?" Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng hỏi.
Triệu Phổ nhướng mi một cái, “Vì sao?" Trong lòng lại nói, rất là hợp ý ta nha, hài nhi ngoan!
Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói, “Chúng ta dọc dường đi, gặp phải không ít phiền phức, phụ thân chiếu cố con rất vất vả… Bây giờ còn bị thương, nếu lại gặp phải người xấu như vậy, sợ không có ai bảo hộ phụ thân."
Triệu Phổ nở nụ cười, thầm nhủ, đừng xem tiểu tử này vừa ngốc vừa nói chậm, đầu óc kỳ thực dùng tốt hơn con mọt sách kia, biết tìm người hỗ trợ, liền thở dài, “Tiểu Tứ Tử, đi cùng với các ngươi thì không thành vấn đề, nhưng phụ thân ngươi không thích ta, ngươi cũng thấy rồi đó, lúc thì nói ta là lưu manh, lúc lại dùng gối đầu ném ta."
“Phụ thân đối với rất nhiều người đều như vậy." Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói, “Trước đây khi chúng ta còn ở trong thôn, luôn có vài người đến quấy rầy chúng ta, bởi vì phụ thân đẹp… Cho nên phụ thân vì không muốn bị người khác khi dễ, nên lúc bình thường rất hung hãn cảnh giác."
Triệu Phổ nhướng nhướng mi, “Chỉ có hai người các ngươi đơn độc sống cùng nhau? Không có ai khác sống cùng sao?"
“Dạ." Tiểu Tứ Tử lắc lư lắc lư hai chân nhỏ, “Tiểu Tứ Tử không thích sống cùng quá nhiều người."
“Vì sao?" Triệu Phổ khó hiểu, “Nhiều người không phải náo nhiệt sao?"
Tiểu Tứ Tử mếu máo, “Trước đây khi cùng phụ thân ở tại nhà cũ, con nói chuyện chậm, các ca ca lại khi dễ con. Bọn họ đều chê con ngốc, phụ thân cũng thường cãi nhau với họ hàng… Sau đó, lúc gia gia mất, phụ thân liền dẫn con dọn ra ngoài ở."
“Nga…" Triệu Phổ thật ra cũng có thể lý giải vì sao Công Tôn lúc nào cũng giống một con nhím, thấy Tiểu Tứ Tử có vẻ rất lo lắng bèn nói, “Yên tâm đi Tiểu Tứ Tử, lần này phụ thân ngươi bị thương ít nhiều cũng là do ta sai, ngày mai ta chuẩn bị một chiếc xe ngựa đưa các ngươi đến Khai Phong, ngươi xem có được hay không?"
“Thật sao?" Tiểu Tứ Tử kinh hỉ, quả nhiên Cửu Cửu là người tốt!
Triệu Phổ gật đầu cười, “Bất quá… Ngươi cũng để ý phụ thân ngươi một chút, hắn còn mắng thì ta khó mà làm được."
“Dạ." Tiểu Tứ Tử đáp ứng, “Phụ thân sẽ không, con đi nói với phụ thân." Nói xong liền từ trên đùi Triệu Phổ nhảy xuống dưới, lúc này, Tử Ảnh nhảy vào trong viện, giao cho Tiểu Tứ Tử một gói giấy dầu, là bánh bao hắn mới vừa mua.
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt nhìn hắn, trước mắt là một người trẻ tuổi thanh tú sạch sẽ, mắt xếch, chân mày loan loan khóe miệng nhoẻn lên, mang nét cười, mặc một bộ y phục màu tím, cổ áo còn có một cái khăn quàng tím, hình như có thể kéo lên che mặt.
“Tiểu Tứ Tử." Tử Ảnh lôi kéo làm quen, “Ta là Tử Ảnh nha, đây là bánh bao dành cho phụ thân bé."
“Tạ tạ… Hm, Ảnh Ảnh." Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm tiếp nhận, định lấy tiền trả cho Tử Ảnh.
“Không cần không cần!" Tử Ảnh cười đến méo miệng, “Tiểu Tứ Tử à, ta là Ảnh Ảnh cũng là cái bóng, không thể nói cho người khác biết ta ở trên nóc, đặc biệt là phụ thân ngươi nha."
Tiểu Tứ Tử suy nghĩ một chút, rốt cuộc cũng có người nhờ mình giữ bí mật kìa, lập tức nghiêm túc gật đầu, “Dạ, được."
Tử Ảnh cười tít nhìn theo Tiểu Tứ Tử quay về phòng, sau khi trở lại nóc nhà liền túm áo Giả Ảnh lắc lư, “Thật đáng yêu mà, thật muốn nuôi một đứa bên người."
Giả Ảnh thở dài, người này… Lúc nào cũng chỉ là một tiểu hài tử.
~
Tiểu Tứ Tử về tới trong phòng, Công Tôn đang lo lắng, “Tiểu Tứ Tử, sao con đi lâu như vậy, nước trà đâu?"
“Hm, không lấy." Tiểu Tứ Tử bò lên giường, lấy bánh bao đưa cho Công Tôn.
Công Tôn nhận bánh nhìn nhìn, hỏi, “Bánh bao từ đâu tới?"
Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng trả lời, “Cửu Cửu… cho."
Công Tôn để ý thấy lúc Tiểu Tứ Tử nói, giữa chữ ‘Cửu Cửu’ với chữ ‘cho’ dừng lại một chút, biết tiểu ngốc tử đã lược đi một đoạn. Ai có thể hiểu con bằng cha, Tiểu Tứ Tử không biết nói dối, mỗi lần có chuyện gì không muốn nói sẽ ngừng lại một chút, sau đó nói tiếp câu sau. Công Tôn lắc đầu, “Vậy con với tên lưu manh kia trò chuyện tới bây giờ sao?"
“Phụ thân không nên gọi Cửu Cửu là lưu manh." Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói, “Cửu Cửu vừa rồi cứu chúng ta, còn giúp phụ thân báo thù."
Công Tôn khe khẽ thở dài, Tiểu Tứ Tử nói cũng không phải sai, vừa rồi trong tửu lâu ít nhiều cũng nhờ Triệu Phổ. Bất quá… người nọ xem cái loại tranh bậy bạ, còn tiện tay xé y phục của y, còn thô lỗ cộc cằn, dáng vẻ lưu manh, còn giống như có rất nhiều bí mật, ai biết là địa vị gì.
“Phụ thân, chân phụ thân bị thương, làm sao bây giờ?" Tiểu Tứ Tử hỏi.
Công Tôn cũng có chút lo lắng, chợt nghe Tiểu Tứ Tử nói tiếp, “Phụ thân, Cửu Cửu nói sẽ cùng chúng ta đi, đưa chúng ta đến Khai Phong."
Công Tôn sửng sốt, hỏi, “Hắn vừa nói với ngươi?"
Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Dạ, vừa nãy bên ngoài, con… Sau đó thúc ấy nói đưa chúng ta đi." Tiểu Tứ Tử lại lược mất một đoạn.
Công Tôn bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói, “Con có vẻ rất tín nhiệm hắn nhỉ."
“Cửu Cửu là người tốt." Nói rất khẳng định.
“Làm sao con biết hắn là người tốt?" Công Tôn vươn tay bóp mũi bé, “Có chứng cứ gì?"
“Cửu Cửu đã cứu Tiểu Tứ Tử, lần kia khi lừa nhỏ nổi điên."
Công Tôn nhướng mi, “Cứu ngươi chính là Triển Chiêu."
“Thế nhưng Triển Triển không đến, Cửu Cửu cũng sẽ cứu con." Tiểu Tứ Tử nghiêm túc nói, “Hơn nữa, Cửu Cửu lợi hại như vậy, phụ thân đánh hắn hắn cũng không có đánh lại."
Công Tôn sửng sốt, suy xét một chút, điều này cũng đúng…
“Ngày mai chúng ta cùng nhau đi thôi?" Tiểu Tứ Tử vui mừng, “Lập tức sẽ đến Khai Phong, chúng ta xong việc, phải đi tìm Triển Triển chơi đùa."
Công Tôn suy nghĩ một chút, nếu như Triệu Phổ thật sự là người xấu, muốn xuống tay đã sớm làm, cũng sẽ không chờ tới bây giờ. Không vì mình thì cũng phải vì Tiểu Tứ Tử, ngẫm lại, liền gật đầu, “Được."
Tiểu Tứ Tử cảm thấy mĩ mãn nở nụ cười, trải giường, cùng Công Tôn đi ngủ sớm.
//
Sáng sớm ngày hôm sau, Triệu Phổ phờ phạc đi ra khỏi phòng, ngửa mặt ngáp một cái thật to… Không tỉnh ngủ.
Cũng đều trách hắn tối hôm qua xem cái thứ tranh bậy bạ kia, thấy hưng phấn, thực sự không ngủ được, khiến cho cả buổi tối nằm mơ cũng mơ thấy đang ôm người nào đó làm chuyện này. Càng kinh khủng là người Triệu Phổ ôm còn là thư ngốc Công Tôn ở sát vách kia, cho nên hơn nửa đêm bị giật mình tỉnh giấc, sau đó lại nằm xuống, lại mơ thấy mình ôm ai kia một lần nữa. Vì vậy, Triệu Phổ chỉ có thể trợn mắt đến hừng đông.
Liếc qua cánh cửa phòng đang đóng chặt của Công Tôn, Triệu Phổ đột nhiên hiếu kỳ, thầm nhủ: Con mọt sách không biết khi ngủ thì có dáng vẻ gì đây? Vừa nghĩ, vừa sờ sờ cằm, nhẹ tay nhẹ chân rón rén đi tới cửa phòng Công Tôn bọn họ, nhìn vào bên trong. Bất quá cửa phòng trong khách điếm thật là bền chắc, kín kẽ, Triệu Phổ cố sức nhìn cũng không thấy chút gì.
Từ rất sớm đã thay ca cho nhóm Tử Ảnh, Thanh Ảnh nằm úp trên nóc nhà hỏi Xích Ảnh bên cạnh, “Ê, ngươi nói, Vương gia đang làm trò gì?"
Xích Ảnh nắm tay chống cằm, “Phỏng chừng… Là nhìn lén."
~
Cuối cùng, Triệu Phổ mất nửa ngày cũng không nhìn được cái gì, có chút không cam lòng, nghĩ lại, tại sao ta phải lén lút như vậy chứ? Trực tiếp đẩy cửa đi vào không phải được rồi sao? Dù sao thì ta cũng muốn gọi bọn họ rời giường, đều là nam nhân còn lo lắng cái gì?
Nghĩ xong, Triệu Phổ giơ tay đẩy cửa, “Rời giường đi! Ra đi!"
Hắn vừa nói, vừa đi vào phòng nhìn chằm chằm vào giường của Công Tôn. Chỉ là không đợi hắn nhìn rõ, chợt nghe một tiếng “chíu" vang lên.
Triệu Phổ tinh mắt, thấy một mai ám tiễn bay tới trước mặt mình, vội vàng nghiêng người né tránh. Vấn đề ở chỗ cơ quan Công Tôn đặt ở đầu giường là tiễn liên phát, Triệu Phổ tránh trái tránh phải… Cũng may mà hắn giỏi khinh công, nếu không đã sớm bị bắn trúng.
Thanh Ảnh và Xích Ảnh trên nóc nhà xem náo nhiệt, tán thưởng, “Chà chà, khinh công của Vương gia có tiến bộ!"
Cuối cùng tránh cũng không thể tránh, Triệu Phổ “vèo" một cái lủi vào trong giường của Công Tôn bọn họ. Hai tay bám chặt đỉnh giường thở dốc, thầm nhủ, hù chết lão tử.
Nhìn lại, Công Tôn bên dưới đang ngẩng mặt nhìn hắn, trong mắt đầy kinh ngạc. Triệu Phổ cúi đầu, thấy Tiểu Tứ Tử còn đang vùi trong chăn say sưa ngủ, Công Tôn mặc áo trong màu trắng, chăn đắp nửa thân dưới, tóc không buộc, một đầu tóc đen xõa tung, hiển nhiên chưa tỉnh, ánh mắt mơ màng.
Triệu Phổ trong lòng khẽ động. Thư ngốc này thực sự rất dễ nhìn.
“Ngươi đang làm gì vậy?" Công Tôn khó hiểu hỏi Triệu Phổ.
“Ách… Ta gọi các ngươi rời giường." Triệu Phổ tinh quái, nhanh chóng giành phần hơn, liền tố cáo, “Sao ngươi còn cài đặt cơ quan, may mà ta giỏi khinh công, nếu không thì hôm nay tiêu rồi."
Công Tôn nhíu mày nhăn mặt, tối hôm qua y quả thật có hơi do dự. Sau cùng vẫn quyết định cài đặt cơ quan, chỉ để phòng ngừa mà thôi.
Triệu Phổ thấy Công Tôn không có ý muốn truy cứu, trong lòng cũng thả lỏng, lúc này, lại nghe đỉnh giường phát ra tiếng “rắc".
Giường này cũng đã khá cũ, Triệu Phổ lại cường tráng, bị hắn bám vào như thế, gỗ trên đỉnh giường rắc một tiếng nứt ra, sau đó, toàn bộ đỉnh giường bị rơi ra.
“Ây da." Triệu Phổ vẫn còn bám ở đó, trực tiếp rớt xuống dưới, thật chính xác rơi thẳng lên người Công Tôn.
“A!" Công Tôn kinh hãi, nhưng Triệu Phổ trực tiếp đè lên người y, cái miệng áp lên cái miệng.
Hai người song song ngây người.
Chính lúc này, Tiểu Tứ Tử bị âm thanh đánh thức, mơ mơ màng màng ngồi dậy. Nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt một hồi, Tiểu Tứ Tử đột nhiên che mắt, “Nha… Nhìn sẽ bị hỏng mắt!"
Công Tôn và Triệu Phổ cũng đều tỉnh lại, Công Tôn vội vàng đẩy Triệu Phổ, Triệu Phổ cũng tránh ra.
“Ngươi!" Công Tôn cật lực chùi miệng, trừng Triệu Phổ.
“Là ngoài ý muốn!" Triệu Phổ vội vã giải thích, “Ai biết đỉnh giường sẽ sụp đâu."
Công Tôn cũng không thể nói gì, chỉ là nghĩ Triệu Phổ thật đáng ăn đập, Triệu Phổ trong lòng cảm thán: Ai u? Cảm giác không tệ! Hương vị tốt lắm!
Mắt thấy sắc mặt Công Tôn ngày càng khó coi, Triệu Phổ vì tránh để không bị đánh, nhanh chóng vọt ra cửa, “Ách, mau thức dậy đi, xe ngựa tới chúng ta sẽ khởi hành!" Nói xong hối hả bỏ chạy.
~
Triệu Phổ chạy một mạch đến đại môn thì thấy hai chiếc xe ngựa đậu ở phía trước.
“Vương gia." Thanh Ảnh hỏi hắn, “Lấy xe nhỏ hay xe lớn?"
“Đương nhiên là xe lớn…" Triệu Phổ còn chưa dứt lời, lại nghĩ nghĩ rồi đáp, “Ừm, chỉ cần xe nhỏ là được."
Thanh Ảnh và Xích Ảnh liếc mắt nhìn nhau, liền để xe nhỏ lại. Triệu Phổ nhìn chằm chằm chiếc xe một chút, hắc hắc cười bí hiểm, sau đó huýt sáo quay trở vào.
Thanh Ảnh nhíu mày hỏi Xích Ảnh, “Vương gia vừa huýt sáo phải không?"
“Ừ…" Xích Ảnh nghiêm túc nói, “Tâm tình của hắn rất tốt."
Tác giả :
Nhĩ Nhã