Du Long Tùy Nguyệt
Quyển 1 - Chương 15: Đến, hai ta đồng quy vu tận
Trong chốc lát, rượu và thức ăn được mang lên, Giả Ảnh còn quan tâm gọi cho Tiểu Tứ Tử một phần canh trứng gà cá bạc ti mà bé thích nhất. Khi mọi người đang ăn, Tiểu Tứ Tử nhìn trái nhìn phải, hỏi Triệu Phổ, “Cửu Cửu, các Ảnh Ảnh đâu?"
Triệu Phổ cười, nói, “À, bọn họ ăn ở chỗ khác."
“Tại sao không ăn cùng bàn nha?" Tiểu Tứ Tử hỏi, “Ở đây nhiều chỗ trống như vậy."
Công Tôn sờ đầu Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, bọn họ có việc phải làm."
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt hỏi, “Vất vả như vậy sao? Giờ ăn cơm mà còn phải làm việc?"
Triệu Phổ vươn đũa gắp thức ăn cho Tiểu Tứ Tử, cười nói, “Tiểu Tứ Tử, ăn đi, bọn họ biết tự chăm sóc."
“Nga." Tiểu Tứ Tử gật đầu, cúi đầu, cầm cái thìa ăn canh trứng gà, Công Tôn như cũ thường xuyên gắp thức ăn cho bé.
“Đúng rồi Lưu tổng tiêu đầu." Triệu Phổ hỏi, “Chuyện của Hình Hoài Châu, ngươi rõ ràng từ đầu đến cuối sao? Có thể kể lại cho ta nghe không?"
“Ừm… Ta biết cũng không nhiều." Lưu tổng tiêu đầu nói, “Chúng ta mở tiêu cục ở Kim Hoa phủ, trước đó không lâu áp tiêu đến Thục Trung một chuyến, chợt nghe nói Hình Tướng quân làm phản."
“Vùng Thục Trung truyền ra?" Triệu Phổ hỏi.
“Ách, hẳn là từ Quý Dương phủ truyền ra." Lưu tổng tiêu đầu phất tay nói, “Bảo cái gì mà Hình Tướng quân cấu kết Đại Lý, chuẩn bị soán vị."
Triệu Phổ nghe xong thì sửng sốt, hỏi, “Hắn cấu kết với ai?"
“Đại Lý." Lưu tổng tiêu đầu khẳng định.
“Nói nhảm!" Triệu Phổ lắc mạnh đầu, nói, “Đúng là hoang đường, Đại Lý từ trước đến nay cùng Đại Tống chúng ta giao hảo, hơn nữa, Đại Lý có bao nhiêu nhân mã, có thể đánh Đại Tống chúng ta sao? Mưu đồ soán vị là chuyện không thể."
“Ách, có thể là ta nói không đủ rõ ràng." Lưu tổng tiêu đầu khoát khoát tay, nói, “Có lời đồn rằng, Hình Hoài Châu cũng không phải giúp Đoàn Thị diệt Tống soán vị, mà là giúp Dương Thị của Khất Lam bộ cướp hoàng vị của Đại Lý. Nghe nói còn có liên hệ với nước láng giềng Thổ Phiên và Độc quốc phía sau, chuẩn bị xong thì tam phương liên thủ, đồng loạt tấn công hạ gục Đại Tống."
“Dương Thị…" Triệu Phổ khẽ nhíu mày.
“Dương Thị là dòng tộc mà năm đó bị Đoàn Thị đánh đổ?" Công Tôn hỏi, “Độc quốc là chỉ vùng Xa quốc?"
Triệu Phổ gật đầu, cân nhắc một chút, nhíu mày nói, “Ăn cơm trước đã, chốc nữa nói tiếp."
Tiểu Tứ Tử thấy mấy người lớn hình như đều có tâm sự nặng nề, liền nâng đũa, gắp thức ăn cho Triệu Phổ, “Cửu Cửu, ăn."
Công Tôn thấy được, vươn tay véo cái mông đầy thịt của Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử dẩu mỏ nhìn y.
Công Tôn bất mãn.
Tiểu Tứ Tử vươn tay, gắp cho Công Tôn một cái đùi gà thật to, “Phụ thân ăn cái này."
Công Tôn trong lòng chua chua, tiểu bại hoại, dĩ nhiên dám vỗ mông ngựa Triệu Phổ, y xé đùi gà, đưa thịt nạc cho Tiểu Tứ Tử ăn.
“Tại sao Hình Hoài Châu lại bị thương, ngươi biết không?" Triệu Phổ nhấp chung rượu, hỏi Lưu tiêu đầu.
“Cái này, có người nói là bị người dùng độc chưởng đả thương… Lúc chúng ta chuẩn bị rời khỏi Thành Đô, đột nhiên có một bạch y nhân tìm tới, nói muốn nhờ chúng ta bảo tiêu, đưa người đi. Chúng ta lúc đó không chịu, bởi vì thấy có một đoàn quan binh đang truy đuổi họ, còn tưởng là người xấu." Lưu tổng tiêu đầu nói, “Bạch y nhân nọ còn mang theo một cái mũ có sa che mặt, mặt cũng không cho xem, rất khả nghi… Nhưng công phu của hắn rất cao… chỉ hai ba chiêu đã giải quyết xong một đám quan binh."
Triệu Phổ gật đầu, truy hỏi, “Sau đó thì sao? Hắn có nói thêm gì không?"
“Hắn nói người kia bị thương quá nặng, phải đưa đến Tùng Giang phủ trong vòng ba ngày, nếu không sẽ không thể cứu, cho nên mới nhờ chúng ta hỗ trợ, bao nhiêu bạc cũng được." Lưu tổng tiêu đầu nói, “Sau đó ta liền lắm mồm hỏi một câu người kia là ai, hắn nói cho ta, là Hình Hoài Châu."
“Sau đó các ngươi giúp hắn mang người đến Kim Hoa phủ?" Công Tôn hỏi.
“Vâng." Lưu tổng tiêu đầu gật đầu, nói, “Kỳ thực có người của quan phủ đuổi giết chúng ta, nhưng người nọ đều giúp chúng ta chặn lại, bảo chúng ta mu mau lên đường, nhanh chóng đem người đến Khai Phong phủ. Vị nữ thần y kia nói năng lực của nàng chỉ bảo trụ cho đến khi Hình Tướng quân rời khỏi Hắc Đàn còn có thể sống thêm mười lăm ngày, đem oan tình của chính mình còn có đầu đuôi vụ án kể cho Bao đại nhân. Trước khi bị ngâm vào Hắc Đàn, Hình Tướng quân nói, hắn nhất định phải gặp Hoàng thượng hoặc Bao đại nhân, chuyện này quan hệ đến sự tồn vong của Đại Tống triều, hắn còn nhờ chúng ta thông tri… thông tri Cửu Vương gia. Chỉ là đường xá xa xôi, bạch y nhân nói trước tiên đem người đến Khai Phong, sau đó hắn đến biên quan tìm… May là gặp được… Cho nên nói, trời giúp người lành."
Triệu Phổ nghe xong, gật đầu nói, “Lần này ít nhiều nhờ có cao nhân tương trợ… Nhưng Hình Hoài Châu chỉ còn sống mười lăm ngày…"
Công Tôn thấy Triệu Phổ lo lắng, trong lòng nao nao, lần đầu tiên y thấy hắn đứng đắn như vậy, quả nhiên nhắc đến quốc sự sẽ không giống bình thường.
“Ai chỉ sống được mười lăm ngày nha?" Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ hỏi Triệu Phổ.
Công Tôn vội vàng che miệng Tiểu Tứ Tử, khẽ nhíu mày bảo bé không được hỏi như vậy.
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, nhìn Triệu Phổ.
Triệu Phổ khe khẽ thở dài, “Một huynh đệ tốt của ta, văn võ song toàn, là một người tốt… dốc lòng vì nước, không ngờ lại rơi vào kết cuộc như vậy."
Tiểu Tứ Tử thấy Triệu Phổ thương tâm bèn nói, “Cửu Cửu, ai nói người kia chỉ sống được mười lăm ngày chứ?"
“À, một vị nữ thần y." Lưu tổng tiêu đầu nói, “Nghe bảo là một nhân vật lợi hại danh chấn giang hồ."
“Vậy tại sao không để phụ thân xem?" Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt hỏi, “Phụ thân là thần y lợi hại nhất, không bệnh nhân nào phụ thân không cứu nổi."
Công Tôn bịt chặt miệng Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, sao lại không biết trời cao đất rộng như vậy?"
Tiểu Tứ Tử hơi dẩu mỏ, nói, “Đúng là vậy mà… Lần trước cái người quái quái kia… Không phải nói chỉ thoi thóp được một ngày thôi sao? Cũng nhờ phụ thân cứu sống đó thôi, còn có… Ứmm."
Công Tôn gắp một hạt dẻ đút vào miệng Tiểu Tứ Tử, ngăn không cho cái miệng chúm chím kia tiếp tục nói bậy, nhưng vừa ngẩng đầu, thì thấy Triệu Phổ đang nhìn mình.
Ánh mắt này của Triệu Phổ cũng là lần đầu tiên Công Tôn nhìn thấy, rõ ràng mang vài phần mong đợi, xem ra… Hình Hoài Châu thật sự là huynh đệ trong hoạn nạn của hắn.
Công Tôn đương nhiên biết quân nhân rất có nghĩa khí, liền nói, “Ngươi cũng đừng nhìn ta, ta là con dân Đại Tống, đến lúc đó, tất nhiên ta sẽ dốc hết khả năng cứu Hình Tướng quân. Nhưng không dám cam đoan nhất định có thể cứu được, phải xem tình huống của hắn."
Triệu Phổ tâm tình tốt, vươn tay vỗ vai Công Tôn, khí lực hơi lớn, vỗ đến nỗi vai Công Tôn đau tới muốn rớt xuống.
Công Tôn cắn răng chịu đựng, hung hăng trừng Triệu Phổ.
“Ăn cơm xong, chúng ta lên đường!" Nói xong, Triệu Phổ cắm đầu ăn.
Lúc này, xa xa ngoài cổng thành, có một mã đội chạy tới.
Những người đó đều là nữ tướng mặc cùng loại y phục, quần dài trắng, tô son điểm phấn, tóc buộc cao, trên tay cầm binh khí. Các nàng phóng ngựa lao như điên trên đường phố… bụi đất tung lên cuồn cuộn, còn đụng phải nhiều người qua đường.
Triệu Phổ liếc nhìn dưới lầu, nói, “Ôi, đúng là thói đời càng ngày càng tệ."
Công Tôn không quá minh bạch, xoay mặt nhìn hắn, “Chuyện gì vậy? Không phải là nữ nhân cưỡi ngựa sao, có gì mà thói đời càng ngày càng tệ?"
“Ừ thì…" Triệu Phổ nhẹ nhàng sờ sờ cằm, nói, “Đại khái là do ta lâu rồi không về Trung Nguyên… Trong ký ức của ta thì đều là muỗi, thoáng cái muỗi đã biến thành châu chấu, thật dọa người ha?"
“Ngươi mê sảng cái gì vậy?" Công Tôn hoàn toàn không hiểu nổi.
Triệu Phổ nhún nhún vai, “Thôi đi, dù sao thì cũng không có gì quan trọng."
Chính lúc đang nói chuyện, đám nữ tử kia đã dừng lại trước cửa khách điếm, xuống ngựa, có một tên khất cái chạy vào, chỉ vào Triệu Phổ bọn họ ở lầu hai.
Một nữ tử đi đầu trong đó giương mắt nhìn lên, vung tay vứt cho tên khất cái kia một lượng bạc, mang người xông vào khách điếm.
Đám nữ tử vô cùng hung dữ, người dẫn đầu hất ra tiểu nhị đang tiến lên đón khách, xông lên lầu hai.
Triệu Phổ vươn tay sờ sờ mũi, đám nữ tử kia đã chạy đến thang lầu, đảo mắt nhìn khắp nơi, ánh mắt dừng lại trên người bọn họ.
Tiểu Tứ Tử ngồi ở giữa Công Tôn và Triệu Phổ, hiếu kỳ mở to hai mắt nhìn đám nữ tử hung thần ác sát đang xông đến kia, nói với Công Tôn, “Phụ thân, phụ thân, nhìn xem, thật nhiều tỷ tỷ xinh đẹp."
Công Tôn biết Tiểu Tứ Tử thấy ai cũng cảm thấy người đó đẹp, đặc biệt là nữ hài tử, bất quá đám cô nương kia lại sửng sốt. Được một tiểu hài tử khả ái như vậy khen mình xinh đẹp, bất luận là ai cũng rất là hưởng thụ, các nữ tử trên mặt lộ ra một chút băn khoăn ngượng ngùng, sắc mặt lập tức hòa hoãn đôi chút, nói, “Họ Lưu kia, thức thời đi, đem Hình Hoài Châu giao ra đây, bằng không sẽ lấy mạng già trẻ cả nhà ngươi!"
Lưu tổng tiêu đầu đương nhiên đã tính toán, trước đó vị bạch y nghĩa sĩ kia đã nói với hắn, thê nhi của bọn họ và tiêu cục đều được bảo vệ hoàn hảo, người nọ sẽ tìm người chiếu cố, vì vậy hắn cũng không sợ, hỏi ngược, “Yêu nữ, các ngươi là ai? Vì sao tàn hại trung lương?!"
Lưu tổng tiêu đầu gọi những nữ nhân này là yêu nữ cũng có lý do, bởi vì, y phục mà những nữ tử này đang mặc, thoạt nhìn không phải của người Hán, mỗi người trong các nàng đều đeo trang sức bạc trước ngực, cũng khá xinh xắn, hẳn là Miêu nữ của Biên tộc. Miêu nữ giỏi về dùng độc, hạ cổ (sâu độc) gì đó, kỳ thực dù sao cũng là hạ độc mà thôi, chỉ là người Hán nghe nhầm đồn bậy, truyền thành yêu nữ biết yêu pháp.
“Ít nói nhảm, họ Lưu kia, ngươi lập tức giao Hình Hoài Châu cho chúng ta, nếu dám nói không, ngày hôm nay bà đây sẽ vứt các ngươi ra ngoài." Miêu nữ nọ có chút kiêu ngạo, hét ầm lên.
“Ngươi ít vờ vĩnh!" Lưu tổng tiêu đầu nói, “Mấy câu của ngươi chỉ hù dọa được tiểu tử mới ra đời thôi, không hù dọa được chúng ta! Ngươi nói Hình Tướng quân hay Tọa Tướng quân nào, lão đây không biết, cũng không quan hệ gì tới tiêu đội chúng ta, cô nương mời cút về cho."
“Không giao?!" Nàng kia cười nhạt một tiếng, “Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, đến đây, tản ra!"
Cô nương nọ ra lệnh một tiếng, đám nữ tử đều cầm binh khí trong tay, phân tán ra bốn phía, mà đoàn tiêu sư cũng đều lao ra ngăn cản.
Sau đó nữ tử dẫn đầu cùng Lưu tiêu đầu song song ra lệnh một tiếng. Hai bên không nói hai lời rút binh khí đánh nhau.
Lưu tổng tiêu đầu cũng rút đao nhảy vào vòng chiến.
Công Tôn thấy đánh nhau ầm ĩ, mà thực khách xung quanh đều bỏ chạy cả, bọn tiểu nhị cũng trùm khăn trốn dưới bàn, có chút lo lắng, đẩy đẩy Triệu Phổ, “Ngươi không ra à?"
Triệu Phổ nhún nhún vai, nói, “Sợ gì, cái thùng ở chỗ này mà." Nói xong, dùng đầu ngón chân ngoéo cái thùng chứa Hình Hoài Châu dưới bàn, “Mất sao được."
“Không phải, ý ta là tiếp tục đánh như vậy sẽ có người bị thương!"
Triệu Phổ nghe xong thì xụ mặt, nói, “Không được đâu, ta không đánh nữ nhân. Nam tử Hán đại trượng phụ đánh nữ nhân, sau này truyền ra không phải khiến người ta cười đến rụng răng sao."
Công Tôn vô lực, vươn một ngón tay chỉ những kẻ đang cầm dao mải mê chém giết kia, “Mấy người kia giống nữ nhân chỗ nào?"
“Ta thừa biết." Triệu Phổ lắc đầu, “Nhưng ta không đánh nữ nhân, các nàng mặc váy cài hoa, chính là nữ nhân!"
“Nếu ngươi không hỗ trợ, những tiêu sư này sẽ không chống đỡ được, bọn họ đều là người trung nghĩa, ngươi nhẫn tâm để bọn họ chịu chết à, vừa nãy còn nói bọn họ đã cứu huynh đệ của ngươi!"
Triệu Phổ nhíu nhíu khóe miệng, dùng một chiếc đũa nhấc cằm Công Tôn, “Thư ngốc nhà ngươi, sao lại đáng ghét như vậy?"
“Ngươi thích ghét cứ ghét, ta không thèm để ý đâu, nói chung ngươi mau nghĩ cách cứu những tiêu sư này đi!" Công Tôn vội la lên.
“Hm…" Triệu Phổ ngước mắt, thấy Giả Ảnh đứng trên bệ cửa sổ nhìn hắn, như là hỏi —— Muốn giúp không đây?
Tròng mắt Triệu Phổ đảo tròn, cuối cùng đường nhìn dừng trên người Công Tôn, y đang lo lắng nhìn những người đang đánh nhau túi bụi kia, Triệu Phổ sấn tới hỏi, “Tiên sinh, nếu ngươi có công phu, ngươi có giúp hay không?"
Công Tôn trừng mắt liếc Triệu Phổ, nói, “Đương nhiên là nhào vô! Đều là trung lương đó!"
“Nữ nhân cũng đánh à?" Triệu Phổ truy hỏi.
Công Tôn mấp máy môi, nói, “Tuy như vậy là không tốt, nhưng là các nàng sai trước, động thủ trước…"
“Được." Triệu Phổ nói xong, đứng lên.
Công Tôn vừa thở nhẹ ra một hơi, liền cảm thấy thân thể bay bổng, y đang bị Triệu Phổ nhấc lên, ôm vào trong ngực.
“Ngươi làm gì đó?" Công Tôn mở to hai mắt nhìn Triệu Phổ.
Triệu Phổ nhếch miệng cười đểu, “Làm gì? Cho ngươi mượn xài một chút!"
“Cho ta mượn… A…" Công Tôn kinh hãi, Triệu Phổ thì lại ôm y thả người nhảy ra bên ngoài, hai tay vịn thắt lưng y, đem Công Tôn nâng lên , sau đó xoay cổ tay một cái… Công Tôn xoay vòng trên không trung như một cây kiếm xoay, y cảm thấy trước mắt cái gì cũng xoay vòng xoay vòng, cái chân bị thương đá trúng thứ gì đó, nhìn lại… Một đám nữ nhân cầm kiếm xung quanh đều ngã xuống đất.
“Ồ? Cước pháp cũng không tệ lắm đâu." Triệu Phổ tiếp lấy Công Tôn, bàn tay cố tình vô ý ngắt một cái bên hông y, sáp tới cười nhẹ, “Tiên sinh, có phải đã từng luyện qua không hả?"
“Ngươi…" Công Tôn tức đến xanh mặt, trong lòng ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông của Triệu Phổ, thét lên, “Ngươi mau thả ta xuống!"
“Ngươi đã nói không ngại vì trung lương mà giáo huấn đám nữ nhân kia mà… Ta đây sẽ thành toàn cho ngươi." Nói xong, Triệu Phổ vung Công Tôn sang bên phải.
“A!" Công Tôn kinh hãi, đai lưng bên hông bị Triệu Phổ kéo, y bay ra thì đai lưng cũng bung ra. Công Tôn vội vã túm lại, Triệu Phổ cười, nói, “Túm chặt nha!" Nói xong, xoay một vòng giữa không trung.
Công Tôn vội vã nhắm mắt lại. Sau một lát, y cảm thấy vai mình chạm vào một vòng ngực ấm áp, mở mắt ra thì thấy Triệu Phổ đang ôm mình cười gian, nói, “Tiên sinh, đai lưng sút ra rồi."
Vành tai Công Tôn đỏ ửng, thật muốn dùng đai lưng xiết chết cái thứ lưu manh này, nhưng lúc này, chợt nghe Tiểu Tứ Tử đứng ở trên ghế, vừa vỗ tay vừa gọi, “Phụ thân thật khỏe a!"
“Khỏe ha?" Triệu Phổ quay đầu lại nhìn Tiểu Tứ Tử, Công Tôn thấy lúc hắn xoay người thì phía sau có người xông lên, vội la, “Phía…"
Đang nói dở, đã bị Triệu Phổ quăng ra, trực tiếp đá bay một bạch y nhân, Triệu Phổ đem Công Tôn kéo lại, Công Tôn đã hôn mê, hai gò má phiếm hồng.
Triệu Phổ cúi đầu nhìn, thấy Công Tôn có lẽ là bị hắn xoay chóng mặt, chợt có chút áy náy, thấy còn có vài nữ tử cầm kiếm lao về phía Công Tôn, Triệu Phổ nhấc chân đá bay một cái ghế, ghế bay ra… Các nữ tử đó toàn bộ đều ngã xuống đất.
Công Tôn lắc đầu, ngước mắt nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ cũng đang cúi đầu nhìn y, vừa định trêu chọc vài câu, đột nhiên, Công Tôn móc ra một gói bột phấn nhỏ từ trong tay áo, vẩy vào trong vạt áo của Triệu Phổ…
“Á…" Triệu Phổ liền cảm thấy một cơn ngứa ngáy từ trước ngực lan ra ngoài.
Công Tôn tàn bạo trừng hắn, “Lưu manh, ngứa chết ngươi!"
Triệu Phổ mở to hai mắt nhìn y, “Uy, sao ngươi lại lấy oán trả ơn!"
“Lấy oán trả ơn? Xem ta thiến ngươi!" Nói xong đã chuẩn bị móc dao nhỏ ra.
Triệu Phổ thấy tình huống không ổn, trên người cũng càng lúc càng ngứa, dưới tình thế cấp bách liền xé mở vạt áo Công Tôn rồi cọ loạn, “Chơi luôn, hai ta đồng quy vu tận!"
“A!" Công Tôn kinh hãi. Nhưng không đợi y kêu xong, trên người cũng bắt đầu ngứa.
“Ai nha!" Tiểu Tứ Tử vội vàng mở hòm thuốc trắng làm bằng bạch ngọc cùng ngà voi của Công Tôn, hô to với đám ảnh vệ đang đứng một bên xem náo nhiệt, “Mau, mau nấu nước nóng cho bọn họ tắm nha, dùng thuốc bột pha vào, nếu không sẽ ngứa đến bảy bảy bốn mươi chín ngày!"
Đám ảnh vệ vội vàng căn dặn chưởng quỹ chuẩn bị một gian phòng và bồn tắm.
Triệu Phổ mở to hai mắt nhìn Công Tôn, “Bảy bảy bốn mươi chín ngày? Con mọt sách này ngươi đúng là quá độc ác mà?!"
Công Tôn trừng lại, “Tính ngươi tiện nghi! Lưu manh!"
“Ta lưu manh ngươi hồi nào?" Triệu Phổ giận, “Đúng ra là ngươi, ngày hôm qua trên xe ngươi hôn ta ba lần!"
“Hả?" Tất cả mọi người xung quanh vẻ mặt ngoài ý muốn nhìn Công Tôn, biểu tình muốn nói —— Hóa ra Công Tôn không phải là bên bị đùa giỡn.
“Ngươi, ngươi đừng nói bậy, đó là do xe xóc nảy!" Công Tôn càng nghĩ càng giận.
Lúc này, chưởng quỹ tới nói, “Phòng khách đã chuẩn bị xong, cần hai cái bồn tắm sao?"
“Không phải." Tiểu Tứ Tử nói, “Chỉ cần một cái, thuốc bột chỉ có một gói!"
Công Tôn và Triệu Phổ thất kinh, song song trừng đối phương —— Cùng tắm với hắn?
Tiếng lòng của Triệu Phổ là —— Ngao~~~
Tiếng lòng của Công Tôn là —— A~~~
Triệu Phổ cười, nói, “À, bọn họ ăn ở chỗ khác."
“Tại sao không ăn cùng bàn nha?" Tiểu Tứ Tử hỏi, “Ở đây nhiều chỗ trống như vậy."
Công Tôn sờ đầu Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, bọn họ có việc phải làm."
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt hỏi, “Vất vả như vậy sao? Giờ ăn cơm mà còn phải làm việc?"
Triệu Phổ vươn đũa gắp thức ăn cho Tiểu Tứ Tử, cười nói, “Tiểu Tứ Tử, ăn đi, bọn họ biết tự chăm sóc."
“Nga." Tiểu Tứ Tử gật đầu, cúi đầu, cầm cái thìa ăn canh trứng gà, Công Tôn như cũ thường xuyên gắp thức ăn cho bé.
“Đúng rồi Lưu tổng tiêu đầu." Triệu Phổ hỏi, “Chuyện của Hình Hoài Châu, ngươi rõ ràng từ đầu đến cuối sao? Có thể kể lại cho ta nghe không?"
“Ừm… Ta biết cũng không nhiều." Lưu tổng tiêu đầu nói, “Chúng ta mở tiêu cục ở Kim Hoa phủ, trước đó không lâu áp tiêu đến Thục Trung một chuyến, chợt nghe nói Hình Tướng quân làm phản."
“Vùng Thục Trung truyền ra?" Triệu Phổ hỏi.
“Ách, hẳn là từ Quý Dương phủ truyền ra." Lưu tổng tiêu đầu phất tay nói, “Bảo cái gì mà Hình Tướng quân cấu kết Đại Lý, chuẩn bị soán vị."
Triệu Phổ nghe xong thì sửng sốt, hỏi, “Hắn cấu kết với ai?"
“Đại Lý." Lưu tổng tiêu đầu khẳng định.
“Nói nhảm!" Triệu Phổ lắc mạnh đầu, nói, “Đúng là hoang đường, Đại Lý từ trước đến nay cùng Đại Tống chúng ta giao hảo, hơn nữa, Đại Lý có bao nhiêu nhân mã, có thể đánh Đại Tống chúng ta sao? Mưu đồ soán vị là chuyện không thể."
“Ách, có thể là ta nói không đủ rõ ràng." Lưu tổng tiêu đầu khoát khoát tay, nói, “Có lời đồn rằng, Hình Hoài Châu cũng không phải giúp Đoàn Thị diệt Tống soán vị, mà là giúp Dương Thị của Khất Lam bộ cướp hoàng vị của Đại Lý. Nghe nói còn có liên hệ với nước láng giềng Thổ Phiên và Độc quốc phía sau, chuẩn bị xong thì tam phương liên thủ, đồng loạt tấn công hạ gục Đại Tống."
“Dương Thị…" Triệu Phổ khẽ nhíu mày.
“Dương Thị là dòng tộc mà năm đó bị Đoàn Thị đánh đổ?" Công Tôn hỏi, “Độc quốc là chỉ vùng Xa quốc?"
Triệu Phổ gật đầu, cân nhắc một chút, nhíu mày nói, “Ăn cơm trước đã, chốc nữa nói tiếp."
Tiểu Tứ Tử thấy mấy người lớn hình như đều có tâm sự nặng nề, liền nâng đũa, gắp thức ăn cho Triệu Phổ, “Cửu Cửu, ăn."
Công Tôn thấy được, vươn tay véo cái mông đầy thịt của Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử dẩu mỏ nhìn y.
Công Tôn bất mãn.
Tiểu Tứ Tử vươn tay, gắp cho Công Tôn một cái đùi gà thật to, “Phụ thân ăn cái này."
Công Tôn trong lòng chua chua, tiểu bại hoại, dĩ nhiên dám vỗ mông ngựa Triệu Phổ, y xé đùi gà, đưa thịt nạc cho Tiểu Tứ Tử ăn.
“Tại sao Hình Hoài Châu lại bị thương, ngươi biết không?" Triệu Phổ nhấp chung rượu, hỏi Lưu tiêu đầu.
“Cái này, có người nói là bị người dùng độc chưởng đả thương… Lúc chúng ta chuẩn bị rời khỏi Thành Đô, đột nhiên có một bạch y nhân tìm tới, nói muốn nhờ chúng ta bảo tiêu, đưa người đi. Chúng ta lúc đó không chịu, bởi vì thấy có một đoàn quan binh đang truy đuổi họ, còn tưởng là người xấu." Lưu tổng tiêu đầu nói, “Bạch y nhân nọ còn mang theo một cái mũ có sa che mặt, mặt cũng không cho xem, rất khả nghi… Nhưng công phu của hắn rất cao… chỉ hai ba chiêu đã giải quyết xong một đám quan binh."
Triệu Phổ gật đầu, truy hỏi, “Sau đó thì sao? Hắn có nói thêm gì không?"
“Hắn nói người kia bị thương quá nặng, phải đưa đến Tùng Giang phủ trong vòng ba ngày, nếu không sẽ không thể cứu, cho nên mới nhờ chúng ta hỗ trợ, bao nhiêu bạc cũng được." Lưu tổng tiêu đầu nói, “Sau đó ta liền lắm mồm hỏi một câu người kia là ai, hắn nói cho ta, là Hình Hoài Châu."
“Sau đó các ngươi giúp hắn mang người đến Kim Hoa phủ?" Công Tôn hỏi.
“Vâng." Lưu tổng tiêu đầu gật đầu, nói, “Kỳ thực có người của quan phủ đuổi giết chúng ta, nhưng người nọ đều giúp chúng ta chặn lại, bảo chúng ta mu mau lên đường, nhanh chóng đem người đến Khai Phong phủ. Vị nữ thần y kia nói năng lực của nàng chỉ bảo trụ cho đến khi Hình Tướng quân rời khỏi Hắc Đàn còn có thể sống thêm mười lăm ngày, đem oan tình của chính mình còn có đầu đuôi vụ án kể cho Bao đại nhân. Trước khi bị ngâm vào Hắc Đàn, Hình Tướng quân nói, hắn nhất định phải gặp Hoàng thượng hoặc Bao đại nhân, chuyện này quan hệ đến sự tồn vong của Đại Tống triều, hắn còn nhờ chúng ta thông tri… thông tri Cửu Vương gia. Chỉ là đường xá xa xôi, bạch y nhân nói trước tiên đem người đến Khai Phong, sau đó hắn đến biên quan tìm… May là gặp được… Cho nên nói, trời giúp người lành."
Triệu Phổ nghe xong, gật đầu nói, “Lần này ít nhiều nhờ có cao nhân tương trợ… Nhưng Hình Hoài Châu chỉ còn sống mười lăm ngày…"
Công Tôn thấy Triệu Phổ lo lắng, trong lòng nao nao, lần đầu tiên y thấy hắn đứng đắn như vậy, quả nhiên nhắc đến quốc sự sẽ không giống bình thường.
“Ai chỉ sống được mười lăm ngày nha?" Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ hỏi Triệu Phổ.
Công Tôn vội vàng che miệng Tiểu Tứ Tử, khẽ nhíu mày bảo bé không được hỏi như vậy.
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, nhìn Triệu Phổ.
Triệu Phổ khe khẽ thở dài, “Một huynh đệ tốt của ta, văn võ song toàn, là một người tốt… dốc lòng vì nước, không ngờ lại rơi vào kết cuộc như vậy."
Tiểu Tứ Tử thấy Triệu Phổ thương tâm bèn nói, “Cửu Cửu, ai nói người kia chỉ sống được mười lăm ngày chứ?"
“À, một vị nữ thần y." Lưu tổng tiêu đầu nói, “Nghe bảo là một nhân vật lợi hại danh chấn giang hồ."
“Vậy tại sao không để phụ thân xem?" Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt hỏi, “Phụ thân là thần y lợi hại nhất, không bệnh nhân nào phụ thân không cứu nổi."
Công Tôn bịt chặt miệng Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, sao lại không biết trời cao đất rộng như vậy?"
Tiểu Tứ Tử hơi dẩu mỏ, nói, “Đúng là vậy mà… Lần trước cái người quái quái kia… Không phải nói chỉ thoi thóp được một ngày thôi sao? Cũng nhờ phụ thân cứu sống đó thôi, còn có… Ứmm."
Công Tôn gắp một hạt dẻ đút vào miệng Tiểu Tứ Tử, ngăn không cho cái miệng chúm chím kia tiếp tục nói bậy, nhưng vừa ngẩng đầu, thì thấy Triệu Phổ đang nhìn mình.
Ánh mắt này của Triệu Phổ cũng là lần đầu tiên Công Tôn nhìn thấy, rõ ràng mang vài phần mong đợi, xem ra… Hình Hoài Châu thật sự là huynh đệ trong hoạn nạn của hắn.
Công Tôn đương nhiên biết quân nhân rất có nghĩa khí, liền nói, “Ngươi cũng đừng nhìn ta, ta là con dân Đại Tống, đến lúc đó, tất nhiên ta sẽ dốc hết khả năng cứu Hình Tướng quân. Nhưng không dám cam đoan nhất định có thể cứu được, phải xem tình huống của hắn."
Triệu Phổ tâm tình tốt, vươn tay vỗ vai Công Tôn, khí lực hơi lớn, vỗ đến nỗi vai Công Tôn đau tới muốn rớt xuống.
Công Tôn cắn răng chịu đựng, hung hăng trừng Triệu Phổ.
“Ăn cơm xong, chúng ta lên đường!" Nói xong, Triệu Phổ cắm đầu ăn.
Lúc này, xa xa ngoài cổng thành, có một mã đội chạy tới.
Những người đó đều là nữ tướng mặc cùng loại y phục, quần dài trắng, tô son điểm phấn, tóc buộc cao, trên tay cầm binh khí. Các nàng phóng ngựa lao như điên trên đường phố… bụi đất tung lên cuồn cuộn, còn đụng phải nhiều người qua đường.
Triệu Phổ liếc nhìn dưới lầu, nói, “Ôi, đúng là thói đời càng ngày càng tệ."
Công Tôn không quá minh bạch, xoay mặt nhìn hắn, “Chuyện gì vậy? Không phải là nữ nhân cưỡi ngựa sao, có gì mà thói đời càng ngày càng tệ?"
“Ừ thì…" Triệu Phổ nhẹ nhàng sờ sờ cằm, nói, “Đại khái là do ta lâu rồi không về Trung Nguyên… Trong ký ức của ta thì đều là muỗi, thoáng cái muỗi đã biến thành châu chấu, thật dọa người ha?"
“Ngươi mê sảng cái gì vậy?" Công Tôn hoàn toàn không hiểu nổi.
Triệu Phổ nhún nhún vai, “Thôi đi, dù sao thì cũng không có gì quan trọng."
Chính lúc đang nói chuyện, đám nữ tử kia đã dừng lại trước cửa khách điếm, xuống ngựa, có một tên khất cái chạy vào, chỉ vào Triệu Phổ bọn họ ở lầu hai.
Một nữ tử đi đầu trong đó giương mắt nhìn lên, vung tay vứt cho tên khất cái kia một lượng bạc, mang người xông vào khách điếm.
Đám nữ tử vô cùng hung dữ, người dẫn đầu hất ra tiểu nhị đang tiến lên đón khách, xông lên lầu hai.
Triệu Phổ vươn tay sờ sờ mũi, đám nữ tử kia đã chạy đến thang lầu, đảo mắt nhìn khắp nơi, ánh mắt dừng lại trên người bọn họ.
Tiểu Tứ Tử ngồi ở giữa Công Tôn và Triệu Phổ, hiếu kỳ mở to hai mắt nhìn đám nữ tử hung thần ác sát đang xông đến kia, nói với Công Tôn, “Phụ thân, phụ thân, nhìn xem, thật nhiều tỷ tỷ xinh đẹp."
Công Tôn biết Tiểu Tứ Tử thấy ai cũng cảm thấy người đó đẹp, đặc biệt là nữ hài tử, bất quá đám cô nương kia lại sửng sốt. Được một tiểu hài tử khả ái như vậy khen mình xinh đẹp, bất luận là ai cũng rất là hưởng thụ, các nữ tử trên mặt lộ ra một chút băn khoăn ngượng ngùng, sắc mặt lập tức hòa hoãn đôi chút, nói, “Họ Lưu kia, thức thời đi, đem Hình Hoài Châu giao ra đây, bằng không sẽ lấy mạng già trẻ cả nhà ngươi!"
Lưu tổng tiêu đầu đương nhiên đã tính toán, trước đó vị bạch y nghĩa sĩ kia đã nói với hắn, thê nhi của bọn họ và tiêu cục đều được bảo vệ hoàn hảo, người nọ sẽ tìm người chiếu cố, vì vậy hắn cũng không sợ, hỏi ngược, “Yêu nữ, các ngươi là ai? Vì sao tàn hại trung lương?!"
Lưu tổng tiêu đầu gọi những nữ nhân này là yêu nữ cũng có lý do, bởi vì, y phục mà những nữ tử này đang mặc, thoạt nhìn không phải của người Hán, mỗi người trong các nàng đều đeo trang sức bạc trước ngực, cũng khá xinh xắn, hẳn là Miêu nữ của Biên tộc. Miêu nữ giỏi về dùng độc, hạ cổ (sâu độc) gì đó, kỳ thực dù sao cũng là hạ độc mà thôi, chỉ là người Hán nghe nhầm đồn bậy, truyền thành yêu nữ biết yêu pháp.
“Ít nói nhảm, họ Lưu kia, ngươi lập tức giao Hình Hoài Châu cho chúng ta, nếu dám nói không, ngày hôm nay bà đây sẽ vứt các ngươi ra ngoài." Miêu nữ nọ có chút kiêu ngạo, hét ầm lên.
“Ngươi ít vờ vĩnh!" Lưu tổng tiêu đầu nói, “Mấy câu của ngươi chỉ hù dọa được tiểu tử mới ra đời thôi, không hù dọa được chúng ta! Ngươi nói Hình Tướng quân hay Tọa Tướng quân nào, lão đây không biết, cũng không quan hệ gì tới tiêu đội chúng ta, cô nương mời cút về cho."
“Không giao?!" Nàng kia cười nhạt một tiếng, “Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, đến đây, tản ra!"
Cô nương nọ ra lệnh một tiếng, đám nữ tử đều cầm binh khí trong tay, phân tán ra bốn phía, mà đoàn tiêu sư cũng đều lao ra ngăn cản.
Sau đó nữ tử dẫn đầu cùng Lưu tiêu đầu song song ra lệnh một tiếng. Hai bên không nói hai lời rút binh khí đánh nhau.
Lưu tổng tiêu đầu cũng rút đao nhảy vào vòng chiến.
Công Tôn thấy đánh nhau ầm ĩ, mà thực khách xung quanh đều bỏ chạy cả, bọn tiểu nhị cũng trùm khăn trốn dưới bàn, có chút lo lắng, đẩy đẩy Triệu Phổ, “Ngươi không ra à?"
Triệu Phổ nhún nhún vai, nói, “Sợ gì, cái thùng ở chỗ này mà." Nói xong, dùng đầu ngón chân ngoéo cái thùng chứa Hình Hoài Châu dưới bàn, “Mất sao được."
“Không phải, ý ta là tiếp tục đánh như vậy sẽ có người bị thương!"
Triệu Phổ nghe xong thì xụ mặt, nói, “Không được đâu, ta không đánh nữ nhân. Nam tử Hán đại trượng phụ đánh nữ nhân, sau này truyền ra không phải khiến người ta cười đến rụng răng sao."
Công Tôn vô lực, vươn một ngón tay chỉ những kẻ đang cầm dao mải mê chém giết kia, “Mấy người kia giống nữ nhân chỗ nào?"
“Ta thừa biết." Triệu Phổ lắc đầu, “Nhưng ta không đánh nữ nhân, các nàng mặc váy cài hoa, chính là nữ nhân!"
“Nếu ngươi không hỗ trợ, những tiêu sư này sẽ không chống đỡ được, bọn họ đều là người trung nghĩa, ngươi nhẫn tâm để bọn họ chịu chết à, vừa nãy còn nói bọn họ đã cứu huynh đệ của ngươi!"
Triệu Phổ nhíu nhíu khóe miệng, dùng một chiếc đũa nhấc cằm Công Tôn, “Thư ngốc nhà ngươi, sao lại đáng ghét như vậy?"
“Ngươi thích ghét cứ ghét, ta không thèm để ý đâu, nói chung ngươi mau nghĩ cách cứu những tiêu sư này đi!" Công Tôn vội la lên.
“Hm…" Triệu Phổ ngước mắt, thấy Giả Ảnh đứng trên bệ cửa sổ nhìn hắn, như là hỏi —— Muốn giúp không đây?
Tròng mắt Triệu Phổ đảo tròn, cuối cùng đường nhìn dừng trên người Công Tôn, y đang lo lắng nhìn những người đang đánh nhau túi bụi kia, Triệu Phổ sấn tới hỏi, “Tiên sinh, nếu ngươi có công phu, ngươi có giúp hay không?"
Công Tôn trừng mắt liếc Triệu Phổ, nói, “Đương nhiên là nhào vô! Đều là trung lương đó!"
“Nữ nhân cũng đánh à?" Triệu Phổ truy hỏi.
Công Tôn mấp máy môi, nói, “Tuy như vậy là không tốt, nhưng là các nàng sai trước, động thủ trước…"
“Được." Triệu Phổ nói xong, đứng lên.
Công Tôn vừa thở nhẹ ra một hơi, liền cảm thấy thân thể bay bổng, y đang bị Triệu Phổ nhấc lên, ôm vào trong ngực.
“Ngươi làm gì đó?" Công Tôn mở to hai mắt nhìn Triệu Phổ.
Triệu Phổ nhếch miệng cười đểu, “Làm gì? Cho ngươi mượn xài một chút!"
“Cho ta mượn… A…" Công Tôn kinh hãi, Triệu Phổ thì lại ôm y thả người nhảy ra bên ngoài, hai tay vịn thắt lưng y, đem Công Tôn nâng lên , sau đó xoay cổ tay một cái… Công Tôn xoay vòng trên không trung như một cây kiếm xoay, y cảm thấy trước mắt cái gì cũng xoay vòng xoay vòng, cái chân bị thương đá trúng thứ gì đó, nhìn lại… Một đám nữ nhân cầm kiếm xung quanh đều ngã xuống đất.
“Ồ? Cước pháp cũng không tệ lắm đâu." Triệu Phổ tiếp lấy Công Tôn, bàn tay cố tình vô ý ngắt một cái bên hông y, sáp tới cười nhẹ, “Tiên sinh, có phải đã từng luyện qua không hả?"
“Ngươi…" Công Tôn tức đến xanh mặt, trong lòng ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông của Triệu Phổ, thét lên, “Ngươi mau thả ta xuống!"
“Ngươi đã nói không ngại vì trung lương mà giáo huấn đám nữ nhân kia mà… Ta đây sẽ thành toàn cho ngươi." Nói xong, Triệu Phổ vung Công Tôn sang bên phải.
“A!" Công Tôn kinh hãi, đai lưng bên hông bị Triệu Phổ kéo, y bay ra thì đai lưng cũng bung ra. Công Tôn vội vã túm lại, Triệu Phổ cười, nói, “Túm chặt nha!" Nói xong, xoay một vòng giữa không trung.
Công Tôn vội vã nhắm mắt lại. Sau một lát, y cảm thấy vai mình chạm vào một vòng ngực ấm áp, mở mắt ra thì thấy Triệu Phổ đang ôm mình cười gian, nói, “Tiên sinh, đai lưng sút ra rồi."
Vành tai Công Tôn đỏ ửng, thật muốn dùng đai lưng xiết chết cái thứ lưu manh này, nhưng lúc này, chợt nghe Tiểu Tứ Tử đứng ở trên ghế, vừa vỗ tay vừa gọi, “Phụ thân thật khỏe a!"
“Khỏe ha?" Triệu Phổ quay đầu lại nhìn Tiểu Tứ Tử, Công Tôn thấy lúc hắn xoay người thì phía sau có người xông lên, vội la, “Phía…"
Đang nói dở, đã bị Triệu Phổ quăng ra, trực tiếp đá bay một bạch y nhân, Triệu Phổ đem Công Tôn kéo lại, Công Tôn đã hôn mê, hai gò má phiếm hồng.
Triệu Phổ cúi đầu nhìn, thấy Công Tôn có lẽ là bị hắn xoay chóng mặt, chợt có chút áy náy, thấy còn có vài nữ tử cầm kiếm lao về phía Công Tôn, Triệu Phổ nhấc chân đá bay một cái ghế, ghế bay ra… Các nữ tử đó toàn bộ đều ngã xuống đất.
Công Tôn lắc đầu, ngước mắt nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ cũng đang cúi đầu nhìn y, vừa định trêu chọc vài câu, đột nhiên, Công Tôn móc ra một gói bột phấn nhỏ từ trong tay áo, vẩy vào trong vạt áo của Triệu Phổ…
“Á…" Triệu Phổ liền cảm thấy một cơn ngứa ngáy từ trước ngực lan ra ngoài.
Công Tôn tàn bạo trừng hắn, “Lưu manh, ngứa chết ngươi!"
Triệu Phổ mở to hai mắt nhìn y, “Uy, sao ngươi lại lấy oán trả ơn!"
“Lấy oán trả ơn? Xem ta thiến ngươi!" Nói xong đã chuẩn bị móc dao nhỏ ra.
Triệu Phổ thấy tình huống không ổn, trên người cũng càng lúc càng ngứa, dưới tình thế cấp bách liền xé mở vạt áo Công Tôn rồi cọ loạn, “Chơi luôn, hai ta đồng quy vu tận!"
“A!" Công Tôn kinh hãi. Nhưng không đợi y kêu xong, trên người cũng bắt đầu ngứa.
“Ai nha!" Tiểu Tứ Tử vội vàng mở hòm thuốc trắng làm bằng bạch ngọc cùng ngà voi của Công Tôn, hô to với đám ảnh vệ đang đứng một bên xem náo nhiệt, “Mau, mau nấu nước nóng cho bọn họ tắm nha, dùng thuốc bột pha vào, nếu không sẽ ngứa đến bảy bảy bốn mươi chín ngày!"
Đám ảnh vệ vội vàng căn dặn chưởng quỹ chuẩn bị một gian phòng và bồn tắm.
Triệu Phổ mở to hai mắt nhìn Công Tôn, “Bảy bảy bốn mươi chín ngày? Con mọt sách này ngươi đúng là quá độc ác mà?!"
Công Tôn trừng lại, “Tính ngươi tiện nghi! Lưu manh!"
“Ta lưu manh ngươi hồi nào?" Triệu Phổ giận, “Đúng ra là ngươi, ngày hôm qua trên xe ngươi hôn ta ba lần!"
“Hả?" Tất cả mọi người xung quanh vẻ mặt ngoài ý muốn nhìn Công Tôn, biểu tình muốn nói —— Hóa ra Công Tôn không phải là bên bị đùa giỡn.
“Ngươi, ngươi đừng nói bậy, đó là do xe xóc nảy!" Công Tôn càng nghĩ càng giận.
Lúc này, chưởng quỹ tới nói, “Phòng khách đã chuẩn bị xong, cần hai cái bồn tắm sao?"
“Không phải." Tiểu Tứ Tử nói, “Chỉ cần một cái, thuốc bột chỉ có một gói!"
Công Tôn và Triệu Phổ thất kinh, song song trừng đối phương —— Cùng tắm với hắn?
Tiếng lòng của Triệu Phổ là —— Ngao~~~
Tiếng lòng của Công Tôn là —— A~~~
Tác giả :
Nhĩ Nhã