Dụ Lang
Chương 34: Liên quân hà sự đáo thiên nhai (*)
(*) Thương xót cho ông vì sao phải đến nước này.
“Là cháu trai của Hàn ma ma, còn kia là cháu của Lưu ma ma."
Nô tài đó vừa mới nói xong, liền thấy cháu trai Lưu ma ma ngã xuống đất, vừa bẩn thỉu vừa dơ dáy, Lưu ma ma vội vàng từ phía bên kia hoa viên chạy tới, thấy cháu trai mình bị ngã liền xông tới bảo vệ, một tay đánh đứa bé nước mũi chảy lòng thòng đã đẩy ngã cháu mình.
Đứa bé kia lập tức gào khóc so với cha mẹ chết còn thương tâm hơn, tiếng khóc rung trời, muốn Hàn ma ma không nghe thấy cũng khó, “Ngươi có ý gì, ngươi có ý gì, hại cô nương nhà ta chưa đủ, còn muốn hại cháu trai ta." Hàn ma ma chửi mắng rất khó nghe, cái gì mà không biết xấu hổ, ngủ với biết bao nam nhân, cái gì con hoang, tóm lại rất khó nghe, chung quy Thẩm Thất đều chưa từng nghe qua.
Lưu ma ma ôm lấy cháu trai mình, chỉ biết lau nước mắt. Bây giờ Thẩm Thất mới hiểu được, vì sao bà vú của Hàn Sâm không đánh lại Hàn ma ma kia, nói chung là do chuyện của tiền vương phi kia, ắt hẳn Lưu ma ma cũng có liên quan.
“Nếu không phải ngươi khuyến khích vương gia dẫn theo cô nương nhà ta vào cung, cô nương nhà ta có chết thê thảm vậy không?" Hàn ma ma khóc lóc mắng: “Cẩu nô tài! Đồ không biết xấu hổ! Vì để đứa con dâu kia được thả tư do, cẩu nô tài ngươi cái gì cũng dám làm! Bây giờ còn nuôi dưỡng đứa con hoang kia để ức hiếp cháu ta…"
Thật ra chuyện chọn vương phi Lưu ma ma cũng không thấy kì lạ, vương gia muốn cưới vợ, thì cần gì nói đạo lý với phụ hoàng của mình, hơn nữa Lưu ma ma cảm thấy tính tình vị vương phi kia rất tốt, bộ dáng lại xinh đẹp, hoàng đế nhìn thấy không chừng lại càng thích nhà Lan Lăng Vương, ai ngờ được lại xảy ra chuyện kia.
Sau vụ việc này, Lưu ma ma cảm thấy rất thẹn trong lòng, cho nên nhường nhịn đủ điều, thành ra Hàn ma ma càng trở nên vô pháp vô thiên, còn bản thân lại rơi vào hoàn cảnh Trư Bát Gioi71 soi gương --- trong ngoài đều không được lòng người.
Thẩm Thất nghe Hàn ma ma kia mắng những lời rất khó nghe, liền dẫn Tiền Nhi đi lên, “A, thật đáng thương, đầu bị đụng tới sung thành cái bánh bao rồi, Tiền Nhi mau tới đỡ dậy, tìm thuốc bôi cho đứa nhỏ đi."
Tiền Nhi thực sự đi lên đỡ đứa bé dậy, nhưng không phải là cháu của Lưu ma ma, mà là đứa bé nước mũi lòng thòng cháu trai Hàn ma ma. Hàn ma ma cũng sững sốt.
Tiền Nhi cầm khăn tay, lau nước mũi cho đứa nhỏ kia, “Ài, thật sự là đáng thượng, tỷ tỷ bôi thuốc cho ngươi nha." Tiền Nhi lấy hộp thuốc mỡ trong ngực ra, bôi lên da đứa trẻ, mới bôi một chút, lập tức nghe thấy tiếng đứa bé kêu như heo bị thọc tiết.
“A, muốn giết người, muốn giết người, lão bà ta không muốn sống nữa, mọi người trong phủ đều khi dễ bà cháu chúng ta, chủ tử, chủ tử người chết thật thảm quá…" Hàn ma ma nhào qua ôm cháu mình, gào khóc thảm thiết, thuận tiện lôi pháp bảo lợi hại nhất của bà ta ra, hễ xuất ra là có người gặp xui.
Thẩm Thất nháy mắt, hai tên nô tài bên cạnh lập tức tiến lên, mỗi người giữ một bên Hàn ma ma.
“Tiền nhi, sao không bôi thuốc cho đứa bé đó đi, ngươi không nhìn thấy nó khóc thương tâm đến như vậy sao?" Thẩm Thất học bộ dáng làm bộ làm tịch của nữ tử kinh thành, lấy khan lụa lau khóe miệng.
Lần này đến lượt Hàn ma ma gào như mổ heo, vừa cắn vừa đá, đáng tiếc Tiền Nhi đã bỏ ra một số tiền rất lớn để mua hai tên nô tài lực lưỡng kia, đều là người của Thẩm Thất.
“Ngươi là cái đồ độc phụ, ngay cả đứa bé cũng nhẫn tâm sát hại."
“Hàn ma ma, ngươi nói vậy thật oan uổng cho ta quá, hộp thuốc mỡ này, không phải là do ngươi bảo Thúy Hồ tặng cho ta sao, loại thuốc này trị rách da đổ máu, ngươi chắc hẳn phải nhớ rõ chứ."
“Ngươi là đồ độc phụ, ỷ vào vương gia sủng ngươi mấy ngày liền làm việc thương thiên hại lý."
Thẩm Thất nhìn thấy Hàn Sâm xuất hiện bên kia hoa viên, Hàn ma ma đã sớm cho người đi mời chỗ dựa vững chắc nhất của bà ta rồi. Thẩm Thất nói: “Chưa từng thấy miệng ai bẩn như ngươi, Tiền Nhi, đem hết số thuốc kia đổ vào miệng Hàn ma ma."
Tiền Nhi lập tức nghe lệnh, mở miệng Hàn ma ma ra rồi đổ hết thuốc mỡ vào, lại đi đến hồ múc một chén nước rót vào miệng bà ta, tránh cho bà ta không chịu ăn.
Lúc này Thẩm Thất mới bày ra bộ dáng oan ức nói: “Ma ma ngươi mắng ta là độc phụ, còn không để Chính Vương phi như ta vào mắt, còn không để vương gia vào mắt, trước mặt hạ nhân chửi mắng ta, ta cũng không muốn sống." Dứt lời, Thẩm Thất giả vờ chạy tới bên hồ.
Cổ họng Hàn ma ma sung phù, nói không nên lời.
Khi Hàn Sâm đến, Hàn ma ma mạnh mẽ giãy giụa, nhào tới ôm chân Hàn Sâm, lại hu hu khóc không nói thành lời.
Một cánh tay Hàn Sâm đang kéo người đang muốn “Nhảy hồ", Thẩm Thất, “Nàng phá đủ chưa, mau thu liễm cho ta." Lời này chính là nói với Thẩm Thất.
Thẩm Thất lập tức đứng thẳng người, không bày ra bộ mặt kệch cỡm nữa, nhìn Hàn ma ma hừ một tiếng, tỏ vẻ “Ta thích thì ta làm, ngươi làm gì được ta".
“Còn không mau giải thích với Hàn ma ma, lần này nàng có hơi quá đáng."
Thẩm Thất nghe liền hiểu, ý tứ này nghĩa là nàng chỉ hơi quá đáng, nhưng không phải không thể làm.
Thẩm Thất là một hài tử biết nghe lời, lập tức nói: “Hàn ma ma, là ta không tốt. Ta đâu có biết trong thuốc đã bị ngươi bỏ thứ gì đó nha? Kỳ thực ta cũng là có lòng tốt thôi. Ngươi xem cổ họng ngươi xưng lên rồi, xem ra không hầu hạ nổi chủ rồi, tuổi ngươi lại có chút lớn, sao ta có thể nhẫn tâm, không bằng ngươi về nhà hưởng thụ tuổi già đi, cũng để cho cháu trai ngươi hưởng thụ bầu trời bình an. Ta sẽ cho người chuẩn bị xe ngựa, đưa ngươi về nhà, a, ở chỗ nào nhỉ, a… hình như là Thiểm Nam Phượng Dương, nơi này núi cao đường xa, ta cho ngươi trăm lượng để tiêu, lúc về dư sức mua một căn nhà, lão nhân gia ngươi thấy có được hay không?"
Trên mặt Hàn ma ma đầy nước mắt, muốn vặn cánh tay Thẩm Thất. Thẩm Thất lập tức đứng lên, “A, không ngờ Hàn ma ma ngươi lại cảm kích ta như vậy, đến mức rơi lệ luôn rồi."
Thẩm Thất tự biên tự xử, tất cả mọi người đều biết nàng nói xạo, nhưng không ai đứng ra trách mắng, người tới xem náo nhiệt La thị cũng không nói một câu.
“Vương gia, chàng thấy thế nào?" Thẩm Thất ngẩng đầu hỏi Hàn Sâm.
Hàn Sâm chưa trả lời, Hàn ma ma liều mạng lắc đầu, ôm chân Hàn Sâm, nước mắt chảy thành dòng suối nhỏ. Đều nói cô nương mười bảy, mười tám khi khóc lên giống như mưa lê hoa, nhưng một bà lão trán đầy nếp nhăn khóc lên, giống như quả dưa hấu bị ném hỏng. Mặc kệ là loại phụ nữ nào tiếp cận Hàn Sâm, nàng cũng sẽ nhào vào lòng Hàn Sâm, tuy nhiên cũng tránh né bàn tay Hàn ma ma.
“Ma ma, tuổi ngươi cũng đã lớn, là ta ích kỷ muốn giữ ngươi lại trong phủ giúp ta quản lý mọi việc, nhưng hôm nay gia môn bất hạnh…" Hàn Sâm nhìn thoáng qua Thẩm Thất, “Ngươi vẫn nên…"
Thẩm Thất lập tức trợn mắt nhìn, cái gì gọi là “Gia môn bất hạnh?" Hàn Sâm hắn đang trốn tránh trách nhiệm, xem ra người đàn bà chanh chua Thẩm Thất sắp sửa vang danh khắp thiên hạ.
Vốn dĩ mọi người tới xem truyện hài hước của Hàn ma ma, hiện giờ lại bị một câu của Hàn Sâm khiến cho bật cười, người đầu sỏ đã nín cười. Thẩm Thất giận đến véo hông Hàn Sâm, Hàn Sâm bắn cho nàng một ánh mắt cảnh cáo, đợi lát nữa mới trừng phạt ngươi.
Nhưng Thẩm Thất chỉ vui vẻ trong khoảng khắc chừng trị Hàn ma ma, sau đó bị đạo thánh chỉ quấy rầy. Thánh chi nói đại bộ phận Bắc Hồ xâm lược phía nam, đã qua Tây Bắc Ngọc Sơn quan, chiếm đóng quận Trương Dịch, nếu tiếp tục đánh vào phía nam sẽ tới quận Thiên Đô, sau đó có thể tiếp cận An Dương rồi. Huệ Đế phong Hàn Sâm là Chinh Tây đại nguyên soái, lập tức nhận lệnh xuất chinh.
“Là cháu trai của Hàn ma ma, còn kia là cháu của Lưu ma ma."
Nô tài đó vừa mới nói xong, liền thấy cháu trai Lưu ma ma ngã xuống đất, vừa bẩn thỉu vừa dơ dáy, Lưu ma ma vội vàng từ phía bên kia hoa viên chạy tới, thấy cháu trai mình bị ngã liền xông tới bảo vệ, một tay đánh đứa bé nước mũi chảy lòng thòng đã đẩy ngã cháu mình.
Đứa bé kia lập tức gào khóc so với cha mẹ chết còn thương tâm hơn, tiếng khóc rung trời, muốn Hàn ma ma không nghe thấy cũng khó, “Ngươi có ý gì, ngươi có ý gì, hại cô nương nhà ta chưa đủ, còn muốn hại cháu trai ta." Hàn ma ma chửi mắng rất khó nghe, cái gì mà không biết xấu hổ, ngủ với biết bao nam nhân, cái gì con hoang, tóm lại rất khó nghe, chung quy Thẩm Thất đều chưa từng nghe qua.
Lưu ma ma ôm lấy cháu trai mình, chỉ biết lau nước mắt. Bây giờ Thẩm Thất mới hiểu được, vì sao bà vú của Hàn Sâm không đánh lại Hàn ma ma kia, nói chung là do chuyện của tiền vương phi kia, ắt hẳn Lưu ma ma cũng có liên quan.
“Nếu không phải ngươi khuyến khích vương gia dẫn theo cô nương nhà ta vào cung, cô nương nhà ta có chết thê thảm vậy không?" Hàn ma ma khóc lóc mắng: “Cẩu nô tài! Đồ không biết xấu hổ! Vì để đứa con dâu kia được thả tư do, cẩu nô tài ngươi cái gì cũng dám làm! Bây giờ còn nuôi dưỡng đứa con hoang kia để ức hiếp cháu ta…"
Thật ra chuyện chọn vương phi Lưu ma ma cũng không thấy kì lạ, vương gia muốn cưới vợ, thì cần gì nói đạo lý với phụ hoàng của mình, hơn nữa Lưu ma ma cảm thấy tính tình vị vương phi kia rất tốt, bộ dáng lại xinh đẹp, hoàng đế nhìn thấy không chừng lại càng thích nhà Lan Lăng Vương, ai ngờ được lại xảy ra chuyện kia.
Sau vụ việc này, Lưu ma ma cảm thấy rất thẹn trong lòng, cho nên nhường nhịn đủ điều, thành ra Hàn ma ma càng trở nên vô pháp vô thiên, còn bản thân lại rơi vào hoàn cảnh Trư Bát Gioi71 soi gương --- trong ngoài đều không được lòng người.
Thẩm Thất nghe Hàn ma ma kia mắng những lời rất khó nghe, liền dẫn Tiền Nhi đi lên, “A, thật đáng thương, đầu bị đụng tới sung thành cái bánh bao rồi, Tiền Nhi mau tới đỡ dậy, tìm thuốc bôi cho đứa nhỏ đi."
Tiền Nhi thực sự đi lên đỡ đứa bé dậy, nhưng không phải là cháu của Lưu ma ma, mà là đứa bé nước mũi lòng thòng cháu trai Hàn ma ma. Hàn ma ma cũng sững sốt.
Tiền Nhi cầm khăn tay, lau nước mũi cho đứa nhỏ kia, “Ài, thật sự là đáng thượng, tỷ tỷ bôi thuốc cho ngươi nha." Tiền Nhi lấy hộp thuốc mỡ trong ngực ra, bôi lên da đứa trẻ, mới bôi một chút, lập tức nghe thấy tiếng đứa bé kêu như heo bị thọc tiết.
“A, muốn giết người, muốn giết người, lão bà ta không muốn sống nữa, mọi người trong phủ đều khi dễ bà cháu chúng ta, chủ tử, chủ tử người chết thật thảm quá…" Hàn ma ma nhào qua ôm cháu mình, gào khóc thảm thiết, thuận tiện lôi pháp bảo lợi hại nhất của bà ta ra, hễ xuất ra là có người gặp xui.
Thẩm Thất nháy mắt, hai tên nô tài bên cạnh lập tức tiến lên, mỗi người giữ một bên Hàn ma ma.
“Tiền nhi, sao không bôi thuốc cho đứa bé đó đi, ngươi không nhìn thấy nó khóc thương tâm đến như vậy sao?" Thẩm Thất học bộ dáng làm bộ làm tịch của nữ tử kinh thành, lấy khan lụa lau khóe miệng.
Lần này đến lượt Hàn ma ma gào như mổ heo, vừa cắn vừa đá, đáng tiếc Tiền Nhi đã bỏ ra một số tiền rất lớn để mua hai tên nô tài lực lưỡng kia, đều là người của Thẩm Thất.
“Ngươi là cái đồ độc phụ, ngay cả đứa bé cũng nhẫn tâm sát hại."
“Hàn ma ma, ngươi nói vậy thật oan uổng cho ta quá, hộp thuốc mỡ này, không phải là do ngươi bảo Thúy Hồ tặng cho ta sao, loại thuốc này trị rách da đổ máu, ngươi chắc hẳn phải nhớ rõ chứ."
“Ngươi là đồ độc phụ, ỷ vào vương gia sủng ngươi mấy ngày liền làm việc thương thiên hại lý."
Thẩm Thất nhìn thấy Hàn Sâm xuất hiện bên kia hoa viên, Hàn ma ma đã sớm cho người đi mời chỗ dựa vững chắc nhất của bà ta rồi. Thẩm Thất nói: “Chưa từng thấy miệng ai bẩn như ngươi, Tiền Nhi, đem hết số thuốc kia đổ vào miệng Hàn ma ma."
Tiền Nhi lập tức nghe lệnh, mở miệng Hàn ma ma ra rồi đổ hết thuốc mỡ vào, lại đi đến hồ múc một chén nước rót vào miệng bà ta, tránh cho bà ta không chịu ăn.
Lúc này Thẩm Thất mới bày ra bộ dáng oan ức nói: “Ma ma ngươi mắng ta là độc phụ, còn không để Chính Vương phi như ta vào mắt, còn không để vương gia vào mắt, trước mặt hạ nhân chửi mắng ta, ta cũng không muốn sống." Dứt lời, Thẩm Thất giả vờ chạy tới bên hồ.
Cổ họng Hàn ma ma sung phù, nói không nên lời.
Khi Hàn Sâm đến, Hàn ma ma mạnh mẽ giãy giụa, nhào tới ôm chân Hàn Sâm, lại hu hu khóc không nói thành lời.
Một cánh tay Hàn Sâm đang kéo người đang muốn “Nhảy hồ", Thẩm Thất, “Nàng phá đủ chưa, mau thu liễm cho ta." Lời này chính là nói với Thẩm Thất.
Thẩm Thất lập tức đứng thẳng người, không bày ra bộ mặt kệch cỡm nữa, nhìn Hàn ma ma hừ một tiếng, tỏ vẻ “Ta thích thì ta làm, ngươi làm gì được ta".
“Còn không mau giải thích với Hàn ma ma, lần này nàng có hơi quá đáng."
Thẩm Thất nghe liền hiểu, ý tứ này nghĩa là nàng chỉ hơi quá đáng, nhưng không phải không thể làm.
Thẩm Thất là một hài tử biết nghe lời, lập tức nói: “Hàn ma ma, là ta không tốt. Ta đâu có biết trong thuốc đã bị ngươi bỏ thứ gì đó nha? Kỳ thực ta cũng là có lòng tốt thôi. Ngươi xem cổ họng ngươi xưng lên rồi, xem ra không hầu hạ nổi chủ rồi, tuổi ngươi lại có chút lớn, sao ta có thể nhẫn tâm, không bằng ngươi về nhà hưởng thụ tuổi già đi, cũng để cho cháu trai ngươi hưởng thụ bầu trời bình an. Ta sẽ cho người chuẩn bị xe ngựa, đưa ngươi về nhà, a, ở chỗ nào nhỉ, a… hình như là Thiểm Nam Phượng Dương, nơi này núi cao đường xa, ta cho ngươi trăm lượng để tiêu, lúc về dư sức mua một căn nhà, lão nhân gia ngươi thấy có được hay không?"
Trên mặt Hàn ma ma đầy nước mắt, muốn vặn cánh tay Thẩm Thất. Thẩm Thất lập tức đứng lên, “A, không ngờ Hàn ma ma ngươi lại cảm kích ta như vậy, đến mức rơi lệ luôn rồi."
Thẩm Thất tự biên tự xử, tất cả mọi người đều biết nàng nói xạo, nhưng không ai đứng ra trách mắng, người tới xem náo nhiệt La thị cũng không nói một câu.
“Vương gia, chàng thấy thế nào?" Thẩm Thất ngẩng đầu hỏi Hàn Sâm.
Hàn Sâm chưa trả lời, Hàn ma ma liều mạng lắc đầu, ôm chân Hàn Sâm, nước mắt chảy thành dòng suối nhỏ. Đều nói cô nương mười bảy, mười tám khi khóc lên giống như mưa lê hoa, nhưng một bà lão trán đầy nếp nhăn khóc lên, giống như quả dưa hấu bị ném hỏng. Mặc kệ là loại phụ nữ nào tiếp cận Hàn Sâm, nàng cũng sẽ nhào vào lòng Hàn Sâm, tuy nhiên cũng tránh né bàn tay Hàn ma ma.
“Ma ma, tuổi ngươi cũng đã lớn, là ta ích kỷ muốn giữ ngươi lại trong phủ giúp ta quản lý mọi việc, nhưng hôm nay gia môn bất hạnh…" Hàn Sâm nhìn thoáng qua Thẩm Thất, “Ngươi vẫn nên…"
Thẩm Thất lập tức trợn mắt nhìn, cái gì gọi là “Gia môn bất hạnh?" Hàn Sâm hắn đang trốn tránh trách nhiệm, xem ra người đàn bà chanh chua Thẩm Thất sắp sửa vang danh khắp thiên hạ.
Vốn dĩ mọi người tới xem truyện hài hước của Hàn ma ma, hiện giờ lại bị một câu của Hàn Sâm khiến cho bật cười, người đầu sỏ đã nín cười. Thẩm Thất giận đến véo hông Hàn Sâm, Hàn Sâm bắn cho nàng một ánh mắt cảnh cáo, đợi lát nữa mới trừng phạt ngươi.
Nhưng Thẩm Thất chỉ vui vẻ trong khoảng khắc chừng trị Hàn ma ma, sau đó bị đạo thánh chỉ quấy rầy. Thánh chi nói đại bộ phận Bắc Hồ xâm lược phía nam, đã qua Tây Bắc Ngọc Sơn quan, chiếm đóng quận Trương Dịch, nếu tiếp tục đánh vào phía nam sẽ tới quận Thiên Đô, sau đó có thể tiếp cận An Dương rồi. Huệ Đế phong Hàn Sâm là Chinh Tây đại nguyên soái, lập tức nhận lệnh xuất chinh.
Tác giả :
Minh Nguyệt Đang