Dụ Hoặc Chi Chân Ái
Chương 5: Giữ lấy hạnh phúc
Bất luận vào thời đại nào, đường phố phồn hoa cũng không thiếu tiếng rao hàng nhiệt tình của người bán hàng rong. Cho dù vừa qua tất niên, trong góc đường vẫn có bóng dáng của những người phải nuôi sống gia đình. Mọi người bận rộn không ngừng khiến mùa đông cũng bớt đi giá rét.
Có điều, đây chỉ là cảnh trên đường mà thôi. Đương nhiên không phải nơi nào cũng diễn ra cảnh ấm áp như vậy. Ví dụ như quán trọ ven đường này, tuy nằm ở đoạn đường phồn hoa, lợi nhuận mỗi năm đều đạt đến con số hài lòng, nhưng khi khách khứa về quê ăn tết, nơi này có thể được miêu tả bằng hai chữ cô quạnh. Trên đường có tổng cộng hai mươi quán trọ, mà trong hai mươi quán trọ này chỉ có một người khách. Từ con số này, mọi người có thể đoán ra vẻ mặt các ông chủ nhăn nhó đến mức nào.
Bởi vì là vị khách duy nhất, đương nhiên sẽ ở trong căn phòng tốt nhất trên con đường này. Có lẽ không khí tương đối trầm lắng mà vị khách trên lầu hơi hé ra cửa sổ. Gió nhẹ thổi bay mái tóc của người bên song cửa, khiến mọi người lơ đễnh nhìn thấy bóng hình xinh đẹp bên trong. Chỉ trong nháy mắt, không khí xung quanh giống như ngưng đọng lại, yên tĩnh đầy quỷ dị. Tất cả mọi người trên đường đều nhìn chằm chằm vào bóng hình bên cửa sổ. Mắt phượng nhướn lên, cái mũi thanh tú, đôi môi hồng, phối hợp với da thịt mịn màng như tơ, khí chất cao quý hoa lệ khiến người ta sùng bái.
Mỹ nhân như vậy chỉ có thể từ xa đứng nhìn mà không thể trêu ghẹo, chí ít sự lạnh lẽo và u buồn trong mắt hắn đã biểu lộ ra điều đó. Mỹ nhân dường như có vô số tâm sự, chìm đắm trong thế giới của mình mà không hề chia một chút chú ý nào cho thế gian. Một trận gió lạnh thổi tới, mỹ nhân liền nhẫn tâm khép lại cửa sổ. Con đường lặng im dường như khôi phục vẻ ồn ào phồn hoa ban đầu, thế nhưng rất nhiều người không thể thu về hồn phách đã bay đi.
Mặc nguyên y phục mà nằm xuống, mỹ nhân vùi trong áo ngủ bằng gấm, gương mặt xinh đẹp nhẹ nhàng cọ lên gối, cũng không cảm giác được chút ấm áp nào. Khí tức của người kia đã nhạt rồi… Nước mắt lành lạnh trượt xuống gò má mịn màng, từng giọt từng giọt khiến mùa đông lại càng trở nên lạnh lẽo. Trên gương mặt lạnh băng là đau xót không thể kiềm chế, nhưng khi bị người mạnh mẽ lật lại thì lại hé nở nụ cười. Nhẹ nhàng dùng gò má cọ vào ngón tay người kia, thân thể mỹ nhân giữa trời đông giá rét dần dần trở nên ấm áp. Rốt cuộc đã về, thật nhớ quá…
Si mê và vui sướng trong mắt mỹ nhân đương nhiên khiến nam nhân hết sức hưởng thụ. Nhưng dù vậy, sau khi mình rời đi lại không nghe lời mà trở nên động lòng người như vậy, cũng cần phải giáo huấn một phen. Nghĩ thế, trên gương mặt vốn đã không tốt lành gì của nam nhân lại càng thêm xấu xa, ngón tay thon dài mạnh mẽ nắm lấy cái cằm mịn màng của mỹ nhân, giọng nói có chút âm trầm. “Bảo bối không ngoan nha, ta vừa rời khỏi mấy ngày thôi mà đã không chịu nổi, ra ngoài quyến rũ người khác như vậy, ngươi nói ta phải trừng phạt ngươi thế nào đây, hử?"
“Ta, ta không phải… không có quyến rũ… ưm". Mỹ nhân vì giọng điệu âm trầm của nam nhân mà hoảng sợ, đang muốn giải thích, thế nhưng lại bị nam nhân bá đạo hôn lấy mà cắt ngang. Bị nụ hôn của nam nhân làm cho say đắm, thân thể sớm được điều giáo trở nên mềm nhũn, trong đầu cũng trống rỗng, quên mất những lời muốn nói. Đợi đến lúc hoàn hồn mới thấy nam nhân đang nhìn thẳng vào mình.
Không phải lần đầu tiên bị nam nhân nhìn thẳng như vậy, mỹ nhân hiện tại có chút hoảng hốt. Tuy cực kì mong chờ được cùng nam nhân mây mưa một phen, bù đắp cảm giác trống vắng trong lòng, thế nhưng dưới tình huống hai tay bị trói, miệng cũng bị khăn lụa bịt lại, quả thật không biết làm thế nào cho phải…
Mà nam nhân bên cạnh vừa mới cởi sạch y phục của mình, thấy được nai con dùng ánh mắt sợ hãi như vậy nhìn mình, thân thể vốn đang nóng lên lại càng bốc hoả. Mới không gặp vài ngày mà thôi, bảo bối lại càng thêm quyến rũ. Đôi mắt ngập nước kia rõ ràng đang nói mau tới yêu thương ta, hung hăng chiếm lấy ta… Tính nhẫn nại vốn ít ỏi của nam nhân lúc này lại càng giảm bớt phân nửa, ngón tay thon dài tuỳ ý trêu chọc vùng kín của mỹ nhân vài cái thì bắt đầu không dằn nổi mà đâm vật nóng rực của mình vào.
Nam nhân gầm nhẹ một tiếng, vội vã vận động mà không để ý đến mỹ nhân cứng người rên rỉ. Cường độ càng ngày càng mạnh, tốc độ cũng ngày càng nhanh. Không phải không biết thương hương tiếc ngọc, mà nam nhân biết chỗ đó của mỹ nhân trải qua bảo dưỡng tỉ mỉ của hắn, đã từ lâu có thể dư sức thừa nhận lửa nóng của hắn. Dù lúc đầu sẽ hơi không thích ứng, nhưng tuyệt đối không tạo thành vết thương. Nếu đã vậy hắn còn e ngại gì nữa, hơn nữa giờ đây cũng không có thời gian e ngại. Cảm giác thật tuyệt vời…
“Bảo bối thật nhiệt tình, chỗ đó thật tuyệt, giống như muốn hoà tan ta ra vậy. A, bảo bối lại chặt hơn rồi. Bảo bối đừng nóng nảy, ta biết bảo bối rất muốn, ta sẽ thoả mãn bảo bối, chúng ta còn rất nhiều thời gian… A, quá tuyệt vời, thật nhiệt tình, di chuyển nhiều hơn nữa đi, thật tuyệt vời…"
Ngôn ngữ của nam nhân không hề phù hợp với hình tượng cao quý lãnh khốc của hắn, cũng mang tới kích thích lớn nhất cho mỹ nhân dưới thân. Cơ thể tựa như bạch ngọc hiện tại đều đỏ ửng, gò má trắng nõn càng hồng lên như quả táo, không biết do nóng hay do thẹn thùng. Không có cách nào nói chuyện, cũng không có cách nào phản bác, thân thể đã quen bị thương yêu có những phản ứng xấu hổ càng khiến hắn không thể phản bác. Mình là phụ thân của hắn, sao lại biến thành cái dạng này chứ…
Miễn cưỡng mở ra đôi mắt ngập nước, khi thấy được tình ý dịu dàng trong mắt nam nhân thì tất cả mọi thứ trước đó đều biến mất không thấy tăm hơi. Mình yêu nam nhân này, yêu đến mức có thể chết vì hắn. Hắn cũng yêu mình, cũng có thể vì mình mà chết, đã vậy còn có gì đáng để quan tâm nữa đâu. Trước đây vì mình ngốc nên mới nhiều lần thương tổn bản thân và thương tổn hắn. Hiện tại chỉ cần hưởng thụ tình yêu của hắn, chìm đắm trong tình yêu của hắn là tốt rồi, không phải sao. Mình đã có được rất nhiều, dù hắn chia sẻ một chút tình cảm cho những người khác cũng không thành vấn đề, chỉ cần hắn vẫn yêu mình nhất là tốt rồi…
Nhiệt tình đáp lại, kịch liệt yêu thương, mãnh liệt thở dốc… Lúc hết thảy đã quay về yên tĩnh, mỹ nhân sau khi được thoã mãn đã chống đỡ hết nổi mà mê man chìm vào giấc ngủ. Mà nụ cười ngọt ngào trên khoé miệng hắn, cùng ánh mắt dịu dàng chăm chú của nam nhân khi nhìn gương mặt say ngủ của hắn, chứng tỏ bọn họ rất hạnh phúc…
“Ta, Hiên Viên Ngạo Tuyết, kiếp này yêu nhất chính là ngươi, phụ hoàng của ta Hiên Viên Kình Thiên. Yêu là chiếm hữu, bất chấp tất cả. Kiếp này ta huỷ đi kiêu ngạo của ngươi, cố chấp đặt ngươi dưới thân, ép buộc ngươi cho ta tình yêu duy nhất. Nhưng vì tình yêu duy nhất này mà ta phụ lòng ngươi, không chỉ bị ngươi dụ hoặc mà còn bị rất nhiều nam nhân khác dụ hoặc. Ta đã có ngươi, đồng thời còn tham lam có rất nhiều nam nhân khác, khiến ngươi chịu vô số uỷ khuất. Kiếp này ta không còn gì để nói, thích rất nhiều nam nhân chốn thâm cung. Nếu có kiếp sau, ta dành cả đời ta bồi thường cho ngươi, tuỳ ngươi sử dụng. Chỉ có duy nhất một mình ngươi…"
Hiên Viên Ngạo Tuyết thì thầm lời thề này bên tai Hiên Viên Kình Thiên, trong đó có tình ý khiến người ta chua xót, có sự dịu dàng không hối hận. Hiên Viên Ngạo Tuyết đời này có quá nhiều người không thể vứt bỏ, tuy không phải tình yêu, nhưng hắn cũng đã thề không vứt bỏ. Hắn vì thế mà phụ lòng người hắn yêu duy nhất, uỷ khuất người hắn yêu sâu đậm. Tuy áy náy, nhưng không hề hối hận. Nam nhân này chỉ có thể là của hắn, có chết cũng phải chiếm được. Kiếp này mang nợ, nếu có kiếp sau, xin được tình nguyện đền bù…
HOÀN
Có điều, đây chỉ là cảnh trên đường mà thôi. Đương nhiên không phải nơi nào cũng diễn ra cảnh ấm áp như vậy. Ví dụ như quán trọ ven đường này, tuy nằm ở đoạn đường phồn hoa, lợi nhuận mỗi năm đều đạt đến con số hài lòng, nhưng khi khách khứa về quê ăn tết, nơi này có thể được miêu tả bằng hai chữ cô quạnh. Trên đường có tổng cộng hai mươi quán trọ, mà trong hai mươi quán trọ này chỉ có một người khách. Từ con số này, mọi người có thể đoán ra vẻ mặt các ông chủ nhăn nhó đến mức nào.
Bởi vì là vị khách duy nhất, đương nhiên sẽ ở trong căn phòng tốt nhất trên con đường này. Có lẽ không khí tương đối trầm lắng mà vị khách trên lầu hơi hé ra cửa sổ. Gió nhẹ thổi bay mái tóc của người bên song cửa, khiến mọi người lơ đễnh nhìn thấy bóng hình xinh đẹp bên trong. Chỉ trong nháy mắt, không khí xung quanh giống như ngưng đọng lại, yên tĩnh đầy quỷ dị. Tất cả mọi người trên đường đều nhìn chằm chằm vào bóng hình bên cửa sổ. Mắt phượng nhướn lên, cái mũi thanh tú, đôi môi hồng, phối hợp với da thịt mịn màng như tơ, khí chất cao quý hoa lệ khiến người ta sùng bái.
Mỹ nhân như vậy chỉ có thể từ xa đứng nhìn mà không thể trêu ghẹo, chí ít sự lạnh lẽo và u buồn trong mắt hắn đã biểu lộ ra điều đó. Mỹ nhân dường như có vô số tâm sự, chìm đắm trong thế giới của mình mà không hề chia một chút chú ý nào cho thế gian. Một trận gió lạnh thổi tới, mỹ nhân liền nhẫn tâm khép lại cửa sổ. Con đường lặng im dường như khôi phục vẻ ồn ào phồn hoa ban đầu, thế nhưng rất nhiều người không thể thu về hồn phách đã bay đi.
Mặc nguyên y phục mà nằm xuống, mỹ nhân vùi trong áo ngủ bằng gấm, gương mặt xinh đẹp nhẹ nhàng cọ lên gối, cũng không cảm giác được chút ấm áp nào. Khí tức của người kia đã nhạt rồi… Nước mắt lành lạnh trượt xuống gò má mịn màng, từng giọt từng giọt khiến mùa đông lại càng trở nên lạnh lẽo. Trên gương mặt lạnh băng là đau xót không thể kiềm chế, nhưng khi bị người mạnh mẽ lật lại thì lại hé nở nụ cười. Nhẹ nhàng dùng gò má cọ vào ngón tay người kia, thân thể mỹ nhân giữa trời đông giá rét dần dần trở nên ấm áp. Rốt cuộc đã về, thật nhớ quá…
Si mê và vui sướng trong mắt mỹ nhân đương nhiên khiến nam nhân hết sức hưởng thụ. Nhưng dù vậy, sau khi mình rời đi lại không nghe lời mà trở nên động lòng người như vậy, cũng cần phải giáo huấn một phen. Nghĩ thế, trên gương mặt vốn đã không tốt lành gì của nam nhân lại càng thêm xấu xa, ngón tay thon dài mạnh mẽ nắm lấy cái cằm mịn màng của mỹ nhân, giọng nói có chút âm trầm. “Bảo bối không ngoan nha, ta vừa rời khỏi mấy ngày thôi mà đã không chịu nổi, ra ngoài quyến rũ người khác như vậy, ngươi nói ta phải trừng phạt ngươi thế nào đây, hử?"
“Ta, ta không phải… không có quyến rũ… ưm". Mỹ nhân vì giọng điệu âm trầm của nam nhân mà hoảng sợ, đang muốn giải thích, thế nhưng lại bị nam nhân bá đạo hôn lấy mà cắt ngang. Bị nụ hôn của nam nhân làm cho say đắm, thân thể sớm được điều giáo trở nên mềm nhũn, trong đầu cũng trống rỗng, quên mất những lời muốn nói. Đợi đến lúc hoàn hồn mới thấy nam nhân đang nhìn thẳng vào mình.
Không phải lần đầu tiên bị nam nhân nhìn thẳng như vậy, mỹ nhân hiện tại có chút hoảng hốt. Tuy cực kì mong chờ được cùng nam nhân mây mưa một phen, bù đắp cảm giác trống vắng trong lòng, thế nhưng dưới tình huống hai tay bị trói, miệng cũng bị khăn lụa bịt lại, quả thật không biết làm thế nào cho phải…
Mà nam nhân bên cạnh vừa mới cởi sạch y phục của mình, thấy được nai con dùng ánh mắt sợ hãi như vậy nhìn mình, thân thể vốn đang nóng lên lại càng bốc hoả. Mới không gặp vài ngày mà thôi, bảo bối lại càng thêm quyến rũ. Đôi mắt ngập nước kia rõ ràng đang nói mau tới yêu thương ta, hung hăng chiếm lấy ta… Tính nhẫn nại vốn ít ỏi của nam nhân lúc này lại càng giảm bớt phân nửa, ngón tay thon dài tuỳ ý trêu chọc vùng kín của mỹ nhân vài cái thì bắt đầu không dằn nổi mà đâm vật nóng rực của mình vào.
Nam nhân gầm nhẹ một tiếng, vội vã vận động mà không để ý đến mỹ nhân cứng người rên rỉ. Cường độ càng ngày càng mạnh, tốc độ cũng ngày càng nhanh. Không phải không biết thương hương tiếc ngọc, mà nam nhân biết chỗ đó của mỹ nhân trải qua bảo dưỡng tỉ mỉ của hắn, đã từ lâu có thể dư sức thừa nhận lửa nóng của hắn. Dù lúc đầu sẽ hơi không thích ứng, nhưng tuyệt đối không tạo thành vết thương. Nếu đã vậy hắn còn e ngại gì nữa, hơn nữa giờ đây cũng không có thời gian e ngại. Cảm giác thật tuyệt vời…
“Bảo bối thật nhiệt tình, chỗ đó thật tuyệt, giống như muốn hoà tan ta ra vậy. A, bảo bối lại chặt hơn rồi. Bảo bối đừng nóng nảy, ta biết bảo bối rất muốn, ta sẽ thoả mãn bảo bối, chúng ta còn rất nhiều thời gian… A, quá tuyệt vời, thật nhiệt tình, di chuyển nhiều hơn nữa đi, thật tuyệt vời…"
Ngôn ngữ của nam nhân không hề phù hợp với hình tượng cao quý lãnh khốc của hắn, cũng mang tới kích thích lớn nhất cho mỹ nhân dưới thân. Cơ thể tựa như bạch ngọc hiện tại đều đỏ ửng, gò má trắng nõn càng hồng lên như quả táo, không biết do nóng hay do thẹn thùng. Không có cách nào nói chuyện, cũng không có cách nào phản bác, thân thể đã quen bị thương yêu có những phản ứng xấu hổ càng khiến hắn không thể phản bác. Mình là phụ thân của hắn, sao lại biến thành cái dạng này chứ…
Miễn cưỡng mở ra đôi mắt ngập nước, khi thấy được tình ý dịu dàng trong mắt nam nhân thì tất cả mọi thứ trước đó đều biến mất không thấy tăm hơi. Mình yêu nam nhân này, yêu đến mức có thể chết vì hắn. Hắn cũng yêu mình, cũng có thể vì mình mà chết, đã vậy còn có gì đáng để quan tâm nữa đâu. Trước đây vì mình ngốc nên mới nhiều lần thương tổn bản thân và thương tổn hắn. Hiện tại chỉ cần hưởng thụ tình yêu của hắn, chìm đắm trong tình yêu của hắn là tốt rồi, không phải sao. Mình đã có được rất nhiều, dù hắn chia sẻ một chút tình cảm cho những người khác cũng không thành vấn đề, chỉ cần hắn vẫn yêu mình nhất là tốt rồi…
Nhiệt tình đáp lại, kịch liệt yêu thương, mãnh liệt thở dốc… Lúc hết thảy đã quay về yên tĩnh, mỹ nhân sau khi được thoã mãn đã chống đỡ hết nổi mà mê man chìm vào giấc ngủ. Mà nụ cười ngọt ngào trên khoé miệng hắn, cùng ánh mắt dịu dàng chăm chú của nam nhân khi nhìn gương mặt say ngủ của hắn, chứng tỏ bọn họ rất hạnh phúc…
“Ta, Hiên Viên Ngạo Tuyết, kiếp này yêu nhất chính là ngươi, phụ hoàng của ta Hiên Viên Kình Thiên. Yêu là chiếm hữu, bất chấp tất cả. Kiếp này ta huỷ đi kiêu ngạo của ngươi, cố chấp đặt ngươi dưới thân, ép buộc ngươi cho ta tình yêu duy nhất. Nhưng vì tình yêu duy nhất này mà ta phụ lòng ngươi, không chỉ bị ngươi dụ hoặc mà còn bị rất nhiều nam nhân khác dụ hoặc. Ta đã có ngươi, đồng thời còn tham lam có rất nhiều nam nhân khác, khiến ngươi chịu vô số uỷ khuất. Kiếp này ta không còn gì để nói, thích rất nhiều nam nhân chốn thâm cung. Nếu có kiếp sau, ta dành cả đời ta bồi thường cho ngươi, tuỳ ngươi sử dụng. Chỉ có duy nhất một mình ngươi…"
Hiên Viên Ngạo Tuyết thì thầm lời thề này bên tai Hiên Viên Kình Thiên, trong đó có tình ý khiến người ta chua xót, có sự dịu dàng không hối hận. Hiên Viên Ngạo Tuyết đời này có quá nhiều người không thể vứt bỏ, tuy không phải tình yêu, nhưng hắn cũng đã thề không vứt bỏ. Hắn vì thế mà phụ lòng người hắn yêu duy nhất, uỷ khuất người hắn yêu sâu đậm. Tuy áy náy, nhưng không hề hối hận. Nam nhân này chỉ có thể là của hắn, có chết cũng phải chiếm được. Kiếp này mang nợ, nếu có kiếp sau, xin được tình nguyện đền bù…
HOÀN
Tác giả :
Tuyệt Đại Mị Cơ