Du Hí Ý Ngoại

Chương 8

Edit: Tiêu Hiên

Trương Thiên Phi cho là mình nhìn lầm rồi, ngẩn người, Hồ Tần Nhàn lại đứng lên, đối với hắn lộ ra một chút nụ cười tủm tỉm như thế, cực kỳ khách khí. Trương Thiên Phi đành phải khách khí gật đầu. Hồ Tần Nhàn nói: “Ta là tới cùng người bạn kia của ngươi nói chút ít về vấn đề liên quan đến sự tình trong trò chơi.

Trương Thiên Phi khẽ động khóe miệng cười cười: “A, ta đây không có quấy rầy các ngươi chứ, bằng không ta lại đi ra ngoài một chuyến, các ngươi từ từ nói."

Hồ Tần Nhàn nói: “Không cần, đã nói xong rồi. “nơi đuôi mắt nhìn Lạc Thành một cái, Lạc Thành tay nắm chặt nắm tay đặt tại đầu gối, đối Trương Thiên Phi hết sức giả dối cười hắc hắc một tiếng.

Hồ Tần Nhàn đi tới cửa chính, lại hướng Trương Thiên Phi lộ ra một chút tươi cười khách sáo, Trương Thiên Phi vội vàng tránh thân mình ra, đưa mắt nhìn Hồ Tần Nhàn ra cửa."

Sau đó, Trương Thiên Phi làm bộ dạng vô ý hỏi Lạc Thành, Hồ Tần Nhàn cùng hắn nói chuyện gì, Lạc Thành ấp úng né tránh nói: “Cũng, cũng không còn gì. " Trương Thiên Phi cũng không có hỏi nữa, ở trong lòng nghĩ, Hồ Tần Nhàn chung quy không đến mức để thân thể Lạc Thành trả nợ chứ.

Buổi tối ngày hôm sau,Trương Thiên Phi đang ăn cơm tối, chuông cửa vang lên,cửa mở ra, Hồ Tần Nhàn đứng ở ngoài cửa, rất khách khí hỏi hắn: “Xin hỏi Lạc Thành có ở nhà hay không?"

Trương Thiên Phi nhạt nhẽo cười nói: “Ở, ở, ta thay ngươi gọi hắn. " để Hồ Tần Nhàn vào cửa, Hồ Tần Nhàn rất khách khí nói: “Quấy rầy ngươi ăn cơm thật ngại quá. " Trương Thiên Phi nói: “Không có gì, không có gì."

Lạc Thành nghe nói Hồ Tần Nhàn đến, lập tức vào phòng thay quần áo đi ra ngoài, đại khái Hồ Tần Nhàn lúc trước cùng hắn đã nói,đầu Lạc Thành cũng đã chải xuôi, ria mép đã cạo sạch, đổi lại bộ quần áo giống như dạng da, cư nhiên lại rất giống một kiểu xu thế. Hồ Tần Nhàn trên dưới nhìn hắn một chút, tựa hồ rất tán thưởng gật gật đầu, hai người cùng đi ra cửa, để lại cho Trương Thiên Phi một cái cửa chính mở rộng gió mát thổi vào.

Mấy ngày sau đó, Lạc Thành đi ra ngoài càng ngày càng nhiều, có khi Trương Thiên Phi tan ca về nhà không lâu sau hắn mới trở lại, có khi Trương Thiên Phi tan ca không lâu sau hắn liền ra ngoài, Hồ Tần Nhàn có khi tự mình tới cửa tìm hắn, có khi không đến tìm hắn, tới cửa thì đối Trương Thiên Phi rất khách khí, Trương Thiên Phi lặng yên không lên tiếng mà lạnh nhạt nhìn, tâm tình càng ngày càng phức tạp.

Hôm nay, hắn sau khi tan ca không có để ý uống nhiều hơn hai chén, lúc lái xe cảm thấy xe so với bình thường lắc lư rất nhiều, cảnh vật trước mắt có chút mơ hồ, lái đến ngã tư đường, một chiếc xe lớn từ chỗ rẽ ngoặt băng băng qua, Trương Thiên Phi gấp rút đánh tay lái, chỉ cảm thấy thân xe xóc mạnh, chỉnh lại mà đụng vào cột điện ven đường. Trước mắt có điểm đen, trán có chút ẩm ướt, Trương Thiên Phi đưa tay muốn sờ sờ thứ ươn ướt kia xem có phải máu hay không, trước mắt màu đen mở rộng, trời đất tối tăm.

Trương Thiên Phi tỉnh lại thì phát hiện mình ở bệnh viện, đầu giường bày một đống hoa quả tươi,giỏ trứng gà, thuốc bổ, hộp quà, cuối giường đứng một đám đồng nghiệp, vui mừng khôn xiết chúc mừng hắn tỉnh lại, bị y tá nhỏ quát tháo ra lệnh yên lặng.

Các đồng nghiệp nói lời an ủi, cho hắn biết xe phế đi không sao, có bảo hiểm rồi, may mắn hắn không có gì đáng ngại, chỉ ngủ mê một đêm, cuộn tròn lại ngủ. Triệu Tề thở dài nói: “Nói cái khác, Thiên Phi ngươi và Hồ ông chủ nhỏ kia quan hệ thật không tệ, tối ngày hôm qua sau khi y tới, lập tức đem ngươi chuyển vào phòng bệnh, tốt này chuyên gia bác sĩ cộng thêm thuốc đắt tiền nhất, người có tiền chính là sai khiến khác nhau. Bản thân cũng không nói, ngốc nhịn một đêm, mới vừa bác sĩ nói ngươi buổi sáng có thể sẽ tỉnh, hắn mới đi, chắc là về nghỉ ngơi."

Trương Thiên Phi a một tiếng, các đồng nghiệp lại nói dông dài đôi ba câu, cả nhóm kéo nhau trở về đài truyền hình, lạc thành từ bên ngoài đi tới, ngồi ở trước giường Trương Thiên Phi, xoa xoa đôi bàn tay: “Thiên Phi, ở đây có chuyện rất mâu thuẫn, mời ngươi phân tích một chút."

Trương Thiên Phi nói: “Nga, ngươi giải thích, nhưng ta mới vừa trải qua tai nạn xe cộ …, có thể nghĩ sẽ không ra.

Lạc Thành nói: “Không sao, ngươi nghe là tốt rồi. Ngươi nói, nếu có một người, hắn phạm sai lầm, hắn vì bù đắp sai lầm kia, để người khác uy hiếp không thể không phạm sai lầm khác, ngươi nói người này có đáng được tha thứ hay không?"

Trương Thiên Phi nói: “Nói thẳng đi, Hồ Tần Nhàn uy hiếp ngươi cái gì?"

Lạc Thành gãi gãi đầu: “Thật ra cũng không có gì, hắn trong khoảng thời gian này thường dẫn ta đi gặp công ty gì đó của bọn họ làm khách hàng, nói là giúp ta tìm công việc, bất quá điều kiện là công việc của ta ổn định rồi phải chuyển khỏi chỗ ngươi. Thiên Phi, ta vẫn cảm thấy cái vị Hồ ông chủ nhỏ này nghĩ biện pháp đối phó ngươi, hắn nghĩ chỉnh ngươi. " Lạc Thành ngẩng đầu nhìn Trương Thiên Phi, “Thiên Phi, ngươi có phải hay không còn chỗ nào khác đắc tội hắn, tại sao chuyện này ta cảm thấy được hắn chủ yếu là muốn nhằm vào ngươi, chỉnh ngươi không phải là chỉnh ta? Rõ ràng ta mới là thủ phạm chính."

Trương Thiên Phi cảm thấy đầu có chút hồ đồ, khụ một tiếng nói: “Cái kia…"

Lạc Thành nói tiếp: “Ta thật ra thì công việc đã ổn định, phòng ốc cũng đã tìm xong, nhưng là không biết làm sao mở miệng nói cho ngươi chuyện ta muốn dời đi. " đột nhiên dồn sức nắm lấy tay Trương Thiên Phi, “Thiên Phi, mặc dù ta hiện tại làm chuyện thất đức, không thể không bị buộc dời đi, nếu như Hồ Tần Nhàn kia thật nhằm vào ngươi làm chuyện gì, ngươi ngàn vạn lần nói cho ta biết, Lạc Thành ta mặc dù vô dụng, nhưng tuyệt đối liều mạng giúp ngươi!"

Tay Trương Thiên Phi bị hắn nắm phát đau, gượng gượng cười nói: “Biết rồi."

Sau khi xuất viện,Trương Thiên Phi ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, Lạc Thành rốt cục vào một buổi sáng âm u dọn đi, lúc đi vẻ mặt bi tráng, ra vẻ mạnh mẽ nói Trương Thiên Phi bảo trọng. Trương Thiên Phi đứng trong phòng khách nhìn căn phòng trống kia, lấy điện thoại di động ra gọi vào di động Hồ Tần Nhàn: “Khuya hôm nay có rảnh hay không, có thể tìm một chỗ ngồi một chút chứ?"

Hồ Tần Nhàn trầm mặc chốc lát nói: “Tối nay bảy giờ, ta đến nhà ngươi."

Bảy giờ tối, chuông cửa đúng giờ vang lên, Trương Thiên Phi mở cửa, Hồ Tần Nhàn đứng ngoài cửa, y hôm nay mặc một cái áo khoác ngoài màu vàng nhạt, mặt mũi tựa hồ có chút mệt mỏi, chợt nhìn lại, bộ dáng giống như là lần đầu tiên hẹn Trương Thiên Phi đến quán bar uống rượu.

Hồ Tần Nhàn vào phòng khách, ngồi vào ghế sa lon, Trương Thiên Phi khóa chặt cửa quay lại phòng khách, hai người đối diện, nhất thời im lặng.

Vẫn là Trương Thiên Phi mở miệng nói trước: “Ta nghe đồng nghiệp của ta nói, đêm hôm đó ngươi ở trong bệnh viện vất vả rất nhiều…"

Hồ Tần Nhàn ngáp một cái nói: “Ừ, mấy ngày qua còn tính toán làm sao rảnh qua đây. Hôm nay ngươi gọi điện thoại cho ta, vừa lúc ta cũng vậy muốn tìm ngươi, ta cảm thấy món nợ giữa ta và ngươi đến lúc tính tính toán toán rồi."

Trương Thiên Phi nhìn Hồ Tần Nhàn, không nói lời nào.

Hồ Tần Nhàn nói: “Là như vầy, trong chuyện trò chơi kia, ngươi chẳng qua là tòng phạm, cũng không phải là chủ mưu, cho nên ta dù muốn truy cứu, cũng không truy cứu được cái gì. Vì thế, ta lập tức nói chuyện này, chẳng qua là đề nghị, ngươi nếu không có hứng thú, hoàn toàn có thể cự tuyệt, sau khi cự tuyệt chuyện trò chơi kia ta vẫn coi như đã qua."

Trương Thiên Phi gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.

Hồ Tần Nhàn nhìn vách tường đối diện nói: “Ta muốn mời ngươi,tựa như kiểu bạn bè của ngươi và ta ở trong trò chơi, sẽ chơi một trò chơi. Dĩ nhiên không phải là cho ngươi đi làm phụ nữ, ngươi vẫn là chính ngươi, cũng không cần vào trong trò chơi,nhưng mà, ngươi theo ta, muốn ngươi và ta trong trò chơi quan hệ bạn bè như vậy, ngươi…có hiểu hay không."

Trương Thiên Phi lại gật gật đầu: “Hiểu rõ."

Hồ Tần Nhàn ở ghế sa lon đổi tư thế ngồi: “Trò chơi này, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu, thời gian có thể ta và ngươi hiệp bàn bạc quyết định một chút. Nói lại lần nữa, đây chỉ là đề nghị của ta, ngươi nếu không đồng ý, hiện tại có thể gạt bỏ."

Trương Thiên Phi lại gật gật đầu: “Nga."

Hồ Tần Nhàn từ ghế sa lon trung vụt đứng lên, đi nhanh đến đứng trước mặt Trương Thiên Phi, một tay túm cổ áo Trương Thiên Phi: “Đừng nga nga, ngươi đến tột cùng có hiểu ý gì không, có đáp ứng hay không? Trò chơi này rất không dễ dàng chơi a, nó chính là… " cười lạnh một tiếng, mạnh mẽ đem môi của mình áp lên môi Trương Thiên Phi, chỉ chốc lát sau, thu lại thân mình, trên mặt hơi phiếm hồng, lớn tiếng nói, “Nhưng là loại trò này, hiện tại đã biết rõ rồi, chơi hay không?"

Trương Thiên Phi ra vẻ còn rất bình tĩnh, bình tĩnh nói: " Tốt."

Hồ Tần Nhàn giận dữ: “Tốt là có ý gì?! " tay túm cổ áo Trương Thiên Phi lại dùng chút lực, đột nhiên bị thứ gì đó che kín miệng.

Sau N thời gian dài, Trương Thiên Phi kết thúc môi lưỡi dây dưa, thu lại thân mình, nhìn về phía Hồ Tần Nhàn vẫn túm cổ áo hắn không tha, bình tĩnh khẽ mỉm cười: “Tốt ý tứ chính là, ta đáp ứng."

Phù phù, cuối cùng cũng đã hoàn, ta không thích võng nhưng đã nhận lời người ta thì phải làm thôi, thật mệt… Đây sẽ là bộ võng du duy nhất ta edit.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại