Dụ Dỗ Tình Yêu: Thiếu Gia Đừng Mà!!!
Chương 1-1
" Cậu nghe nói gì không? Hoắc đại thiếu thực ra không phỉa là con ruột của Hoắc lão."
" Thật không? Tôi cũng nghe người ta nói vậy!"
" Cậu ta không biết nghiệt chủng của người đàn ông nào." Giọng nói cười cợt.
" Hèn gì mấy năm nay Hoắc lão ghẻ lạnh cậu ta."
" Một người xuất sắc như vậy lại không phải là người Hoắc gia."
Gương mặt của người đàn ông nằm trên giường có chút ngưng trọng, mài nhíu lại, miệng mĩm lại thành một đường, rồi bất thình lình, mi mắt mở ra, một đôi con ngươi lam xinh đẹp như bảo thạch sáng lên tia sáng lạnh lẽo. Anh ngồi bật dậy, sau lưng không biết từ khi nào đã ướt đẫm mồ hôi, giữa một căn phòng rộng lớn, không có một tiếng động,chỉ có nhịp thở gấp gáp của anh và tiếng điều hòa trên tường kêu khe khẽ. Trong đầu cứ vang lên những lời nói khó nghe đó, trên gương mặt ah chỉ có duy nhất một biểu tình lạnh nhạt.
Ánh mắt dõi nhìn vào đồng hồ điện tử sáng lên ở đầu giường, đã 1h đêm, vi giấc mộng cũ kĩ kia, giọng nói của những người đó cứ ong ong vang lên bên tai, khiến đầu óc anh hoàn toàn không tài nào ngủ lại được, cổ họng có chút khô khốc, trong người có bức bối không giải tỏa được, anh liền vén chăn bước xuống giường, định là sẽ đến nhà bếp uống một chút nước.
Một gia tộc lớn như Hoắc gia bao giờ cũng là chủ đề bàn tán của đám gia tộc còn lại. Ở nước Y này, Hoắc gia chính là gia tộc có sức ảnh hưởng lớn nhất đối với toàn bộ mọi thành phần xã hội từ thượng lưu đến tầng lớp bình dân thậm chí là những người nghèo khó nhất, vị trí đứng đầu này từ trước đến nay vốn không dễ làm, nhưng những người đứng đầu Hoắc gia luôn biết cách khống chế được thời cuộc. Bao nhiêu năm trôi qua, Hoắc gia vẫn như cái đinh trong mắt các gia tộc lớn còn lại, họ muốn đạp đổ vị trí đứng nhất này, họ muốn xóa sổ, trục lợi thậm chí là kết bè phái với Hoắc gia.
Nhưng đối với người bình thường mà nói, họ hoàn toàn không hề có chút khái niệm nào với gia tộc này, bởi vì sự tồn tại của nó luôn được bảo đảm trong khuôn khổ duy nhất là tuyệt mật, chỉ có như vậy giới cầm quyền mới không biết đến sự tồn tại hoặc là dễ dàng tìm thấy họ. Sức ảnh hưởng của họ càng lớn, càng làm cho giới cầm quyền và chính phủ e ngại, do vậy trước giờ họ luôn cứ im lặng đứng sau màn, chỉ huy và điều khiển tất cả. Chỉ có những người đứng trong những ia tộc lớn nhất mới biết đến sự tồn tại của họ.
Cũng vì vị thế không đổi của họ ấy, cuộc chiến ngấm ngầm với các gia tộc còn lại luôn xảy ra, bao nhiêu năm vẫn không có bất kì biến chuyển gì, hai phe vẫn trong thế giằng co, điều này, khiến anh - Đại thiếu gia Hoắc gia, hiểu rõ, trừ phi Hoắc gia trở thành một gia tộc cực cường, cực thịnh vượt xa mọi gia tộc thì mới có thể có đủ uy hiếp đến đám người nhốn nháo đang bày mưu tính kế kia. Để làm được điều đó, anh đã phải luôn kiên trì và bền bỉ với ý tưởng của bản thân. Mặc kệ chính mình bị biến thành mục tiêu của đám người mấy gia tộc còn lại, trở thành nhân vật có sức ảnh hưởng lớn chỉ sau Hoắc lão.
Nhưng cố gắng có bao nhiêu, kiên trì có bao nhiêu, chỉ cần có một khe hở hẹp hoặc có một sai sót nho nhỏ nào đó, thì cũng là thời cơ mà đám người kia xen vào. Và giờ, chắc họ cũng cảm thấy hài lòng lắm, Hoắc lão vì nghi kị và lời đồn đãi đã dần lạnh nhạt với anh, bắt anh sống trong ở một nơi hẻo lánh, thờ ơ và đối xử lạnh lùng với anh, cònanh thì im hơi lặng tiếng không chút phản kháng đối với ông.
Đúng là một loại kịch tình cẩu huyết. Anh nhếch môi cười nhạt.
Bước chân đi xuống tầng, bên dưới, chỉ có duy nhất ánh sáng của đèn tường là giúp nhìn rõ lối đi, anh cũng không muốn bật đèn, với khả năng nhìn trong điều kiện thiếu ánh sáng của anh, chẳng mấy chốc đã tìm đến được vị trí của nhà bếp, rót một ngụm nước tự mình muốn, sau đó định đi đến thư phòng. Nhưng bước chân của anh đi đến nửa chừng lại bất ngờ đứng lại, có một khe hở hắt sáng vô tình rơi vào mắt anh.
Từ trong một căn phòng nho nhỏ đơn giản gần đó, giờ đã muộn nhưng đèn vẫn còn sáng, người trong phòng đã ngủ gục lên bàn sách nho nhỏ trong phòng, đèn phòng vẫn mở sáng trưng. Chân anh chậm rãi đi về phía ánh sáng, từ khe hở hẹp nho nhỏ kia, nhìn vào bên trong, ánh mắt nhìn bài trí đơn giản nhưng tinh tế bên trong một lượt, mới dời về phía bóng dáng nho nhỏ, ngủ thiếp đi trên bàn.
Đây là phòng của nữ hầu, trong suốt bao nhiêu năm anh bị chính người cha ruột của mình ghẻ lạnh, người duy nhất còn đi theo bên cạnh anh chính là cô gái này, cô là hầu chuyên dụng của anh, cũng đồng thời là người chăm nom cho anh suốt bao nhiêu năm qua. Nhưng mối quan hệ của anh và cô, cuối cùng vẫn chỉ dừng lại ở một mối quan hệ chủ tớ cơ bản, anh ra lệnh cô sẽ làm theo, mỗi ngày cô chịu trách nhiệm chăm sóc cho anh, ngoài một số lời nói ngắn gọn quen thuộc, họ dường như không có thực sự mấy lời qua lại.
Anh lạnh nhạt.
Cô nghiêm cẩn.
Chưa bao giờ họ đi vượt qua giới hạn đó.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn vào nơi ngủ nghỉ của cô như thế nào, bức tranh treo tường mặc dù vẫn được lau quét đàng hoàng nhưng dễ dàng phát hiện nó đã rất cũ, đồng hồ treo tường đã ngưng hoạt động, chăn ga gối nệm tuy được giặt sạch sẽ và xếp lại đàng hoàng, nhưng lại lộ ra một vài điểm đã bị thâm kim do sử dụng quá lâu, bộ váy nữ hầu cô mặc trên người bình thường có cái tạp dề cũ che chắn, giờ hiện ra vẻ chật chội của nó. Tất cả mọi thứ đều nhuốm một màu sắc cũ nát, lại làm sáng lên gương mặt thanh thuần tinh tế còn non trẻ của cô gái đang say ngủ kia.
Nhớ lại năm đó là anh đã lựa chọn cô trong số hơn một ngàn đứa trẻ sơ sinh được các cô nhi viện nhận nuôi, sở dĩanh chọn cô, đơn giản vì khi ấy, khi cô nhìn thấy anh, cô đã nở nụ cười, nụ cười ấy cực kì chói mắt, cũng cực kì trong trẻo, đơn thuần, có thể vì lúc ấy, nụ cười ấy quá đơn thuần, nụ cười ấy quá tinh khiết, trong số đám trẻ con khóc nháo bên cạnh nổi trội nên anh mới chọn cô. Không ngờ, mười năm sau gặp lại, sự huấn luyện nữ hầu tàn khốc của gia tộc, thành công biến cô thành một nữ hầu chỉ biết phục tùng và phụng mệnh.
Đã nhiều năm trôi qua như vậy, cũng có thể vì đó nên trong mắt anh, cô cũng không khác những người hầu mặt mày lạnh tanh trước đây là mấy. Trước mặt anh cô luôn cuối đầu, ngoài tuân mệnh thì chính làm hoàn thành tốt công việc của mình.
Cô là một người lạnh nhạt như vậy.
Nhưng cô gái đang nằm thiếp đi bên trên chiếc bàn nhỏ kia, gương mặt nho nhỏ thanh tú ấy lại khó lòng khiến người ta bỏ qua cho được. Trên đầu cài băng rôn thường nhật của nữ hầu màu trắng viền đen, mái tóc đen dài hơi uốn lọn phần đuôi, được cô buộc gọn gàng bằng một sợi dây buộc tóc màu trắng, toàn bộ mái tóc được để lệch vai. Mi mắt cô khép chặt, không nhìn thấy được đôi con ngươi lúc nào cũng lờ mờ quen thuộc kia, thay vào đó lại làm cho mi dài cong vuốt lên nhưng hai cánh bướm nho nhỏ hơi hơi run rẩy trở nên thu hút, gò má hồng hào như hai cái bánh bao nhỏ mềm mại làm cho gương mặt cô trở nên đáng yêu hơn tuổi, vừa phúng phính vừa trông ngon miệng khiến người ta chỉ hận không thể cắn một phát, mày nhỏ thanh thanh hơi cong cong lên yêu kiều, khiến cho gương mặt cô như sáng lên, nhưng điểm đáng chú ý nhất lại chính là đôi môi đỏ ửng như hai cánh hồng vừa hé nụ, mềm mại và căng mọng như một loại thức ăn ngon miệng dụ dỗ người ta nếm thử.
Trông cô lúc ngủ bớt đi ba phần mờ nhạt thường ngày, lại lộ ra vẻ thanh thuần khiến người ta phải nhìn đến ngơ ngẩn.
Trong đôi con ngươi lam cũng lóe lên tia kinh ngạc, mày anh nhíu lại, rồi lại xoay người bước đi.
Đèn trong phòng vẫn sáng, người đang say ngủ cũng không mảy may phát hiện được gì.
Đi một vòng lớn căn biệt viện vắng vẻ trở về lại bên trong, lúc đi lên tầng, anh lại vô tình bắt gặp được ánh sáng từ khe hở đó, dõi mắt nhìn vào, cô vẫn đang trong tư thế ngủ ngốc nghếch đó. Mi mắt của anh hạ xuống, làm đôi mắt lam khuất sau hàng mi cong dài nhưng thanh lãnh của anh, không tiếng động, cánh tay to lớn giơ ra đẩy cánh cửa mở lớn, chầm chậm bước về phía cô, nhẹ nhàng kéo tay cô, đem cơ thể cô nhấc bổng lên, giam vào trong ngực.
Cô gái nhỏ khẽ khàng lầm bầm mấy tiếng nho nhỏ. " Thiếu... thiếu gia..." Sau đó lại thiếp đi.
Sải chân vài bước, đem cơ thể mềm mại của cô đặt lên giường, tháo bỏ băng rôn trên tóc, và dây buộc tóc, sau đó đắp chăn lại đàng hoàng cho cô rồi tắt đèn, khép cửa lại.
Anh cứ định xem chuyện này như chưa hề xảy ra...
" Thật không? Tôi cũng nghe người ta nói vậy!"
" Cậu ta không biết nghiệt chủng của người đàn ông nào." Giọng nói cười cợt.
" Hèn gì mấy năm nay Hoắc lão ghẻ lạnh cậu ta."
" Một người xuất sắc như vậy lại không phải là người Hoắc gia."
Gương mặt của người đàn ông nằm trên giường có chút ngưng trọng, mài nhíu lại, miệng mĩm lại thành một đường, rồi bất thình lình, mi mắt mở ra, một đôi con ngươi lam xinh đẹp như bảo thạch sáng lên tia sáng lạnh lẽo. Anh ngồi bật dậy, sau lưng không biết từ khi nào đã ướt đẫm mồ hôi, giữa một căn phòng rộng lớn, không có một tiếng động,chỉ có nhịp thở gấp gáp của anh và tiếng điều hòa trên tường kêu khe khẽ. Trong đầu cứ vang lên những lời nói khó nghe đó, trên gương mặt ah chỉ có duy nhất một biểu tình lạnh nhạt.
Ánh mắt dõi nhìn vào đồng hồ điện tử sáng lên ở đầu giường, đã 1h đêm, vi giấc mộng cũ kĩ kia, giọng nói của những người đó cứ ong ong vang lên bên tai, khiến đầu óc anh hoàn toàn không tài nào ngủ lại được, cổ họng có chút khô khốc, trong người có bức bối không giải tỏa được, anh liền vén chăn bước xuống giường, định là sẽ đến nhà bếp uống một chút nước.
Một gia tộc lớn như Hoắc gia bao giờ cũng là chủ đề bàn tán của đám gia tộc còn lại. Ở nước Y này, Hoắc gia chính là gia tộc có sức ảnh hưởng lớn nhất đối với toàn bộ mọi thành phần xã hội từ thượng lưu đến tầng lớp bình dân thậm chí là những người nghèo khó nhất, vị trí đứng đầu này từ trước đến nay vốn không dễ làm, nhưng những người đứng đầu Hoắc gia luôn biết cách khống chế được thời cuộc. Bao nhiêu năm trôi qua, Hoắc gia vẫn như cái đinh trong mắt các gia tộc lớn còn lại, họ muốn đạp đổ vị trí đứng nhất này, họ muốn xóa sổ, trục lợi thậm chí là kết bè phái với Hoắc gia.
Nhưng đối với người bình thường mà nói, họ hoàn toàn không hề có chút khái niệm nào với gia tộc này, bởi vì sự tồn tại của nó luôn được bảo đảm trong khuôn khổ duy nhất là tuyệt mật, chỉ có như vậy giới cầm quyền mới không biết đến sự tồn tại hoặc là dễ dàng tìm thấy họ. Sức ảnh hưởng của họ càng lớn, càng làm cho giới cầm quyền và chính phủ e ngại, do vậy trước giờ họ luôn cứ im lặng đứng sau màn, chỉ huy và điều khiển tất cả. Chỉ có những người đứng trong những ia tộc lớn nhất mới biết đến sự tồn tại của họ.
Cũng vì vị thế không đổi của họ ấy, cuộc chiến ngấm ngầm với các gia tộc còn lại luôn xảy ra, bao nhiêu năm vẫn không có bất kì biến chuyển gì, hai phe vẫn trong thế giằng co, điều này, khiến anh - Đại thiếu gia Hoắc gia, hiểu rõ, trừ phi Hoắc gia trở thành một gia tộc cực cường, cực thịnh vượt xa mọi gia tộc thì mới có thể có đủ uy hiếp đến đám người nhốn nháo đang bày mưu tính kế kia. Để làm được điều đó, anh đã phải luôn kiên trì và bền bỉ với ý tưởng của bản thân. Mặc kệ chính mình bị biến thành mục tiêu của đám người mấy gia tộc còn lại, trở thành nhân vật có sức ảnh hưởng lớn chỉ sau Hoắc lão.
Nhưng cố gắng có bao nhiêu, kiên trì có bao nhiêu, chỉ cần có một khe hở hẹp hoặc có một sai sót nho nhỏ nào đó, thì cũng là thời cơ mà đám người kia xen vào. Và giờ, chắc họ cũng cảm thấy hài lòng lắm, Hoắc lão vì nghi kị và lời đồn đãi đã dần lạnh nhạt với anh, bắt anh sống trong ở một nơi hẻo lánh, thờ ơ và đối xử lạnh lùng với anh, cònanh thì im hơi lặng tiếng không chút phản kháng đối với ông.
Đúng là một loại kịch tình cẩu huyết. Anh nhếch môi cười nhạt.
Bước chân đi xuống tầng, bên dưới, chỉ có duy nhất ánh sáng của đèn tường là giúp nhìn rõ lối đi, anh cũng không muốn bật đèn, với khả năng nhìn trong điều kiện thiếu ánh sáng của anh, chẳng mấy chốc đã tìm đến được vị trí của nhà bếp, rót một ngụm nước tự mình muốn, sau đó định đi đến thư phòng. Nhưng bước chân của anh đi đến nửa chừng lại bất ngờ đứng lại, có một khe hở hắt sáng vô tình rơi vào mắt anh.
Từ trong một căn phòng nho nhỏ đơn giản gần đó, giờ đã muộn nhưng đèn vẫn còn sáng, người trong phòng đã ngủ gục lên bàn sách nho nhỏ trong phòng, đèn phòng vẫn mở sáng trưng. Chân anh chậm rãi đi về phía ánh sáng, từ khe hở hẹp nho nhỏ kia, nhìn vào bên trong, ánh mắt nhìn bài trí đơn giản nhưng tinh tế bên trong một lượt, mới dời về phía bóng dáng nho nhỏ, ngủ thiếp đi trên bàn.
Đây là phòng của nữ hầu, trong suốt bao nhiêu năm anh bị chính người cha ruột của mình ghẻ lạnh, người duy nhất còn đi theo bên cạnh anh chính là cô gái này, cô là hầu chuyên dụng của anh, cũng đồng thời là người chăm nom cho anh suốt bao nhiêu năm qua. Nhưng mối quan hệ của anh và cô, cuối cùng vẫn chỉ dừng lại ở một mối quan hệ chủ tớ cơ bản, anh ra lệnh cô sẽ làm theo, mỗi ngày cô chịu trách nhiệm chăm sóc cho anh, ngoài một số lời nói ngắn gọn quen thuộc, họ dường như không có thực sự mấy lời qua lại.
Anh lạnh nhạt.
Cô nghiêm cẩn.
Chưa bao giờ họ đi vượt qua giới hạn đó.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn vào nơi ngủ nghỉ của cô như thế nào, bức tranh treo tường mặc dù vẫn được lau quét đàng hoàng nhưng dễ dàng phát hiện nó đã rất cũ, đồng hồ treo tường đã ngưng hoạt động, chăn ga gối nệm tuy được giặt sạch sẽ và xếp lại đàng hoàng, nhưng lại lộ ra một vài điểm đã bị thâm kim do sử dụng quá lâu, bộ váy nữ hầu cô mặc trên người bình thường có cái tạp dề cũ che chắn, giờ hiện ra vẻ chật chội của nó. Tất cả mọi thứ đều nhuốm một màu sắc cũ nát, lại làm sáng lên gương mặt thanh thuần tinh tế còn non trẻ của cô gái đang say ngủ kia.
Nhớ lại năm đó là anh đã lựa chọn cô trong số hơn một ngàn đứa trẻ sơ sinh được các cô nhi viện nhận nuôi, sở dĩanh chọn cô, đơn giản vì khi ấy, khi cô nhìn thấy anh, cô đã nở nụ cười, nụ cười ấy cực kì chói mắt, cũng cực kì trong trẻo, đơn thuần, có thể vì lúc ấy, nụ cười ấy quá đơn thuần, nụ cười ấy quá tinh khiết, trong số đám trẻ con khóc nháo bên cạnh nổi trội nên anh mới chọn cô. Không ngờ, mười năm sau gặp lại, sự huấn luyện nữ hầu tàn khốc của gia tộc, thành công biến cô thành một nữ hầu chỉ biết phục tùng và phụng mệnh.
Đã nhiều năm trôi qua như vậy, cũng có thể vì đó nên trong mắt anh, cô cũng không khác những người hầu mặt mày lạnh tanh trước đây là mấy. Trước mặt anh cô luôn cuối đầu, ngoài tuân mệnh thì chính làm hoàn thành tốt công việc của mình.
Cô là một người lạnh nhạt như vậy.
Nhưng cô gái đang nằm thiếp đi bên trên chiếc bàn nhỏ kia, gương mặt nho nhỏ thanh tú ấy lại khó lòng khiến người ta bỏ qua cho được. Trên đầu cài băng rôn thường nhật của nữ hầu màu trắng viền đen, mái tóc đen dài hơi uốn lọn phần đuôi, được cô buộc gọn gàng bằng một sợi dây buộc tóc màu trắng, toàn bộ mái tóc được để lệch vai. Mi mắt cô khép chặt, không nhìn thấy được đôi con ngươi lúc nào cũng lờ mờ quen thuộc kia, thay vào đó lại làm cho mi dài cong vuốt lên nhưng hai cánh bướm nho nhỏ hơi hơi run rẩy trở nên thu hút, gò má hồng hào như hai cái bánh bao nhỏ mềm mại làm cho gương mặt cô trở nên đáng yêu hơn tuổi, vừa phúng phính vừa trông ngon miệng khiến người ta chỉ hận không thể cắn một phát, mày nhỏ thanh thanh hơi cong cong lên yêu kiều, khiến cho gương mặt cô như sáng lên, nhưng điểm đáng chú ý nhất lại chính là đôi môi đỏ ửng như hai cánh hồng vừa hé nụ, mềm mại và căng mọng như một loại thức ăn ngon miệng dụ dỗ người ta nếm thử.
Trông cô lúc ngủ bớt đi ba phần mờ nhạt thường ngày, lại lộ ra vẻ thanh thuần khiến người ta phải nhìn đến ngơ ngẩn.
Trong đôi con ngươi lam cũng lóe lên tia kinh ngạc, mày anh nhíu lại, rồi lại xoay người bước đi.
Đèn trong phòng vẫn sáng, người đang say ngủ cũng không mảy may phát hiện được gì.
Đi một vòng lớn căn biệt viện vắng vẻ trở về lại bên trong, lúc đi lên tầng, anh lại vô tình bắt gặp được ánh sáng từ khe hở đó, dõi mắt nhìn vào, cô vẫn đang trong tư thế ngủ ngốc nghếch đó. Mi mắt của anh hạ xuống, làm đôi mắt lam khuất sau hàng mi cong dài nhưng thanh lãnh của anh, không tiếng động, cánh tay to lớn giơ ra đẩy cánh cửa mở lớn, chầm chậm bước về phía cô, nhẹ nhàng kéo tay cô, đem cơ thể cô nhấc bổng lên, giam vào trong ngực.
Cô gái nhỏ khẽ khàng lầm bầm mấy tiếng nho nhỏ. " Thiếu... thiếu gia..." Sau đó lại thiếp đi.
Sải chân vài bước, đem cơ thể mềm mại của cô đặt lên giường, tháo bỏ băng rôn trên tóc, và dây buộc tóc, sau đó đắp chăn lại đàng hoàng cho cô rồi tắt đèn, khép cửa lại.
Anh cứ định xem chuyện này như chưa hề xảy ra...
Tác giả :
Tử Vy Bạch Sắc