Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly
Chương 47
Trong mấy ngày này, Mặc Yểm đã xem đi xem lại hết đám sách vở về tu tiên mà phụ thân để lại, nhưng vẫn không tìm được phương pháp giải quyết đối với hiện tượng kỳ dị trên người Bạch Bạch, trong lòng cũng không khỏi bối rối.
Tính tình hắn kiêu ngạo, thực tế từ sau khi đại náo thiên đình hơn nghìn năm trước, trở mặt với Tiên giới, những năm nay đều là không thèm nhìn mặt lẫn nhau, các tiên nhân có quan hệ cá nhân cũng rải rác, không có mấy.
Hắn thật sự không muốn vác mặt đi tới chỗ tiên nhân để lãnh giáo pháp môn tu luyện của bọn họ, hơn nữa công pháp sở luyện của Bạch Bạch, cùng tiên nhân bình thường cũng bất đồng, hỏi cũng như không.
Nhìn những bí tịch tu tiên chưa đọc càng ngày càng ít đi, Mặc Yểm nghiến răng nghiến lợi quyết định, nếu như xem xong tất cả sách trong Mực đầm mà vẫn không thể tìm được phương pháp giải quyết, nói không chừng đành phải đi tìm "người kia", hắn là kỳ tài đệ nhất ở Thiên đình, cũng có đọc lướt qua các loại môn pháp tu tiên, tất nhiên sẽ biết rõ làm sao mới có thể điều trị tốt cho thân thể Bạch Bạch.
Hiện nay thương thế của Bạch Bạch đã khỏi hẳn, nhưng nhớ tới thời gian trước, ăn hết tiên đan tiên thảo mà hiệu quả chỉ thoáng qua tức thì, dấu hiệu khôi phục căn cơ năm trăm năm tu vi một chút cũng không có! Lúc bắt đầu còn có thể do ảnh hưởng của thương thế, cho nên tu vi khôi phục được tương đối chậm chạp, nhưng hiện giờ thương thế đã khỏi, qua một hai tháng nữa, nếu vẫn không khôi phục chút nào, Bạch Bạch nhất định sẽ rất khó qua.
Hắn không muốn lại lần nữa thất tín với Bạch Bạch!
Cho nên, mất mặt thì mất mặt, cứ để cho người nọ được đắc ý một hồi!
Kỳ thật còn có một biện pháp nữa, là đi tìm cha mẹ Bạch Bạch. Cha mẹ ruột của nàng hẳn phải biết nữ nhi luyện công pháp gì, mất đi đồng căn thì nên từ từ bổ cứu như thế nào, cho dù cha mẹ của nàng không hiểu, nhưng qua cha mẹ của nàng, nói không chừng có thể tìm tới vị thần tiên sư phụ mà Bạch Bạch thường nhắc tới.
Chỉ là Mặc Yểm một mực hoài nghi, thần tiên sư phụ của Bạch Bạch có quan hệ tới người kia, thậm chí còn hoài nghi bọn họ căn bản chính là một người. Nguồn: https://truyenfull.vn
Nhưng người kia gần đây tự xưng là quang minh chính đại, không có đạo lý gì lại né tránh giấu diếm thân phận đối với đồ đệ của mình, cho nên bọn hắn có thể là trùng hợp mà cùng tu luyện một loại pháp môn, hoặc cũng có thể có loại quan hệ thầy trò họ hàng dây dưa liên quan.
Bất kể như thế nào, một khi cuối cùng cũng phải trông cậy vào người kia, thì không cần lại phải trải qua một lễ với cha mẹ Bạch Bạch. Trong lòng có lời nói lên tiếng, hắn hại nữ nhân nhà người ta thất thân, lại bị mất tu vi, đối mặt gia trưởng cũng khó không chột dạ, hơn nữa hắn còn muốn Bạch Bạch làm của riêng nữa……
Tốt nhất là chờ hết thảy đã thành kết cục đã định, thân thể Bạch Bạch điều dưỡng tốt lên nhiều, nguyện ý cả đời ở bên cạnh hắn rồi nói sau. Vả lại, đương nhiên là thời gian gặp gia trưởng càng muộn càng tốt! Vĩnh viễn không gặp thì càng lý tưởng hơn.
Chỉ là, thế sự làm sao được như ý người?
Nếu như hắn nhớ không lầm, yêu tinh tu tiên được năm trăm năm sẽ một mình đến hồng trần trong lịch kiếp, kỳ hạn trong một năm.
Bạch Bạch đến thế gian đã hơn nửa năm, nói cách khác, qua mấy tháng, nàng sẽ phải về nhà, cho dù nàng không quay về, cha mẹ của nàng cũng tới tìm nàng!
Sau ngày hai vợ chồng Bạch Nguyên Tùng vàVân Hạo Tuyết rời khỏi Thanh Hà quan, chẳng mấy chốc lại qua một tháng, cuối cùng không chịu nổi, bọn họ biết rõ nếu tìm Minh Ất chân nhân câu trả lời hơn phân nửa là thuyết phục tính mạng Bạch Bạch không có gì lo lắng, mấy tháng sau có thể bình yên quay lại, đại loại là làm cho bọn họ yên tâm chờ đợi.
Thân là cha mẹ, sao có thể thực sự yên tâm, mặc kệ nữ nhi? Nhất là bọn họ chưa bao giờ cùng Bạch Bạch đoạn tuyệt tin tức lâu như vậy. Vốn bọn họ đã từng nghĩ tới tìm bạn bè khác tại Thiên đình, xem bọn họ có cơ hội hạ phàm không, tiện thể nghe ngóng chút tin tức của Bạch Bạch.
Kỳ quái chính là, những người này nếu không phải gần đây không thể hạ phàm thì căn bản là tìm khắp không thấy bóng người, hai ba người như thế còn không nói, nhưng tháng này bọn họ tìm đến, e là có tới hơn một hai chục bằng hữu như vậy, mà lại không thu hoạch được gì.
Hai người lại lo lắng cảm thấy có chút không ổn, mày nhíu lại càng chặt hơn. Bọn họ không biết, Minh Ất chân nhân đã âm thầm phái tiên đồng đưa thư đến, phàm là tiên nhân giao hảo với vợ chồng bọn họ, cũng đã bị thông báo trước một bước, yêu cầu giấu diếm tất cả tin tức về Bạch Bạch.
Minh Ất chân nhân bản lĩnh hàng đầu, trong Thiên đình thậm chí cũng không kém Thiên đế, các phương diện lực lượng cùng lúc phát động, mà tư cách lai lịch hai vợ chồng tại Thiên đình quá mức bình thường, người giao hảo cũng không nhiều, thật đúng là làm cho bọn họ chẳng hay biết gì.
Chỉ là, Minh Ất chân nhân đã đánh giá quá thấp lòng quan tâm ân cần của bọn họ đối với Bạch Bạch, hơn nữa việc phong tỏa tin tức cũng làm sự bất an trong lòng bọn họ ngày càng mạnh hơn, cũng càng làm họ kiên định quyết tâm tự mình hạ phàm xem xét đến tột cùng là thế nào.
Ngày hôm đó, hai vợ chồng họ thương định, thừa dịp thiên binh thiên tướng trấn thủ Nam Thiên môn đổi canh, một mình Bạch Nguyên Tùng lén lút hạ phàm, kể cả vi phạm thiên quy bị phạt cũng phải liều mạng tìm hiểu rõ những ngày qua Bạch Bạch rốt cục có bình an hay không, vì sợ Bạch Bạch sau này không người chăm sóc. Một mình Vân Hạo Tuyết ở lại Thiên đình, để cho hai vợ chồng khỏi cùng nhau chịu phạt.
Vợ chồng bọn họ từ trước đến nay đều hạ mình đối nhân xử thế, lại là người mới trên Thiên đình, căn bản không ai ngờ tới bọn họ sẽ lớn mật dám lén hạ phàm như thế, cho đến một tháng sau Minh Ất chân nhân phát hiện ra việc này, hết thảy đã muộn.
Bạch Nguyên Tùng xuống đến thế gian, đầu tiên chính là đến kinh thành đi tìm Lăng Thanh Ba. Ngày đó trước khi Bạch Bạch hạ phàm, ông ta đã từng nhiều lần dặn dò, nhất định phải đến bên cạnh vị quý nhân này né tránh tai kiếp.
Cũng không biết là Bạch Nguyên Tùng vận khí quá tốt, hay là Mặc Yểm vận khí quá xấu, ông ta không tìm được Lăng Thanh Ba, mà lại trước một bước gặp được Hồng Hồng cùng Lăng Thanh Giám đi về Lăng phủ!
Việc một người một hồ này hoán hồn trừ độc, đến hai ngày trước rốt cục đại công cáo thành, tự đổi quay về thân thể của chính mình, đều vô cùng vui sướng. Trải qua những ngày ở chung, bọn họ đã thành bạn bè sinh tử chí cốt, vì vậy Lăng Thanh Giám liền mời Hồng Hồng đến kinh thành du ngoạn một thời gian.
Hồng Hồng chính là sợ buồn chán, đồng thời nghĩ Bạch Bạch không biết có thể đi tìm Lăng Thanh Ba hay không. Hắn đối Bạch Bạch nhớ mãi không quên, ngày ấy chuyện tốt không thành, muốn có cơ hội tiếp tục tiền duyên, liền vui vẻ đồng ý.
Hai tiểu tử phong lưu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã trên đường kết bạn mà đi, một đường trêu hoa ghẹo nguyệt rất tiêu dao khoái hoạt.
Đến kinh thành, Lăng phủ hết thảy như thường, thân phận Hồng Hồng chỉ có huynh muội Lăng gia biết rõ, đối với tất cả những người khác trong phủ đều công bố là bằng hữu kết giao của Lăng nhị thiếu gia bên ngoài giang hồ. Lăng Thượng thư vì phiền não về việc con gái chưa kịp tiến cung, nên cũng không để ý tới.
Hồng Hồng không gặp được Bạch Bạch, cảm thấy mất hết hứng thú, trong lòng đoán bạch hồ ly xinh đẹp bất phàm kia nhất định bị Mặc Yểm chiếm đi.
Ngẫm lại cũng đúng, mỹ nhân như vậy, người nào cam lòng buông tay, ngày ấy Mặc Yểm đến động phủ của hắn "bắt gian", tình trạng khẩn trương nổi giận, rõ ràng là cực kỳ để ý Bạch Bạch.
Không nghĩ tới đang chuẩn bị buông tha, liền phát giác được ở gần Lăng phủ xuất hiện khí tức hồ tiên, hắn cho là Bạch Bạch, âm thầm vui mừng trong bụng. Trên mặt cũng không lộ thanh sắc, nói với Lăng Thanh Giám: "Lăng huynh, ta nghĩ trong kinh thành còn có vài vị đạo hữu ẩn thế, vừa vặn nhân cơ hội này bái phỏng một phen, ta sẽ đi gặp, nhanh thì một ngày, chậm thì ba bốn ngày."
Lăng Thanh Giám ngạc nhiên nói: "Sao trên đường không nghe thấy ngươi nhắc tới? Chắc là hồng nhan tri kỷ rồi! Hồng huynh đệ, gặp sắc quên bạn hữu là việc tuyệt đối không được làm!"
Hồng Hồng trong lòng buồn cười, mũi người này ngược lại thực là linh, làm sao mà vừa đoán đã trúng liền? Miệng nói qua quít: "Lăng huynh nghĩ đi đâu vậy. Ta là người nhỏ mọn như vậy sao?"
"Ngươi không phải sao?" Lăng Thanh Giám đấm một cái lên vai hắn, không quấn lấy nữa. Nói đến phong hoa tuyết nguyệt, hồ bằng không chịu bồi hắn, còn sợ không tìm thấy cẩu hữu sao?
Tác giả :
Nga My