Dụ Dỗ Mỹ Nam Quật Cường
Chương 3
“Cậu có biết bộ dáng hiện tại của cậu rất mê người không? Để cho tôi muốn xâm phạm cậu,vuốt ve cậu,để cậu nằm dưới người tôi bật ra rên rĩ." Đỗ Sùng Hòe cố ý nói sỗ sàng với hắn.
“Anh thật biến thái,ngay cả nhìn thấy người đàn ông như tôi cũng động dục,thay vì chịu anh lăng nhục,anhcứ cho tôi một phát súng để chết thoải mái!" Tĩnh Khiêm thở gấp khó khăn,trên mặt tràn đầy đỏ ửng,nếu như không phải tay hắn bị trói,hắn thật muốn xóa đi mùi vị *** tà Đỗ Sùng Hòe lưu lại trên môi hắn.
“Tôi làm sao nỡ giết cậu,như vậy không vui chút nào,tôi còn chưa nếm đủ cậu mà! Nếu như có thể ân ái với cậu,cho dù bị cậu mắng biến thái cũng không sao." Đỗ Sùng Hòe quăng súng sang một bên,bắt đầu thô lỗ xé quần áo của hắn.
“Anh làm gì! Buông ra khốn kiếp!Anh là tên gay người đời căm phẫn! Anh dám đụng tôi..tôi sẽ giết anh." Mắt thấy quần áo che đậy thân thể bị lột đi từng cái,Tĩnh Khiêm chỉ có thể phô trương thanh thế kêu gào.
“Đừng kích động thế bảo bối,tôi đảm bảo sẽ rất dịu dàng không làm cậu đau!" Đỗ Sùng Hòe xem hắn như tình nhân nói lời ngon tiếng ngọt.
“Ít làm bộ làm tịch đi,ai là…bảo bối của anh hả?" Tĩnh Khiêm nhìn chòng chọc vào mắt hắn giống như hận không được giết chết hắn ngay lập tức."Tôi thà rằng chết cũng không đồng ý bị tên cặn bã như anh đụng vào!" Hắn nghiến răng nghiến lợi mắng,giết không được cừu nhân ngược lại bị cừu nhân hại em trai mình làm nhục,đối với hắn mà nói là vô cùng nhục nhã,hắn quyết định cắn lưỡi tự vẫn.
Đỗ Sùng Hòe sớm một bước nhìn thấu ý đồ của hắn,thật nhanh đút vải vào trong miệng hắn,để cho hắn không cách nào làm theo ý mình."Xin lỗi,bảo bối,vì sợ cậu tự làm bị thương mình,nên tạm thời nhẫn nại một chút!"
“Ưm,ưm..." Miệng bị nhét vải,ngay cả chết cũng không được,nhất định hắn không thể thoát khỏi bàn tay tên ác ma này,Tĩnh Khiêm chỉ có thể dùng ánh mắt tức giận tỏ vẻ kháng nghị.
“Trời ạ,cậu thật đẹp!" Đỗ Sùng Hòe than thở nhìn thân thể Tĩnh Khiêm bị cỡi không sót món gì,thoáng như đắm chìm trong làn da trong suốt như ngọc thạch, tứ chi tinh tế cường tráng xinh đẹp,mái tóc đen nhánh xỏa trên ghế sa lon màu trắng,tôn lên gương mặt vì xấu hổ mà đỏ hồng,đẹp không gì sánh được,làm hắn không nỡ dời đi ánh mắt.Sau khi Đỗ Sùng Hòe nhìn thấy trong mắt tràn ngập nồng đậm ham muốn, hắn vốn chỉ muốn trêu chọc người bướng bỉnh cố chấp nằm phía dưới,nhìn bộ dạng khóc lóc khuất phục,không nghĩ tới vừa thấy hắn trần truồng,một loại khát khao điên cuồng chiếm toàn bộ suy nghĩ trong đầu hắn,hắn muốn người này,muốn người này trở thành người của mình,cả đời này cũng không muốn buông ra,đây là dục vọng hay là tình yêu,ngay chính hắn cũng không hiểu.
Hắn nhẹ nhàng bưng lên gương mặt người kia,nụ hôn lần lượt rơi xuống,tay của hắn dao động xuống,nhẹ nhàng lướt qua xương quai xanh từ từ đi xuống bụng,giống như đang cầm vật quý trong tay dịu dàng vuốt ve mỗi một tấc da thịt trên người hắn.
Tĩnh Khiêm giãy dụa trên tấm đệm mềm mại,mặc cho Đỗ Sùng Hòe dùng bàn tay to thô ráp muốn làm gì trên người hắn thì làm mà bản không thể ra sức,hắn hận Đỗ Sùng Hòe hèn hạ hạ lưu,càng hận chính mình bất lực không thể phản kháng,hắn giận giữ trợn to mắt nhìn chằm chằm người đàn ông chiếm đoạt mình.
“Đừng nhìn tanh thế,bảo bối,vậy chỉ làm anh hưng phấn hơn,càng muốn muốn em hơn thôi!" Giọng nói trầm thấp của Đỗ Sùng Hòe xẹt qua tai hắn,những câu nói giống như tán tỉnh phụ nữ,khiến Tĩnh Khiêm lại càng giận đến phát run,hận không được chặt hắn ra ngàn khúc để tiết mối hận trong lòng.
“Để anh yêu thương em thật nhiều được không!" Đỗ Sùng Hòe làm như không thấy hắn vô cùng hận mình,nụ hôn lần nữa nhẹ nhàng rơi trên người hắn,tinh tế thưởng thức nụ hoa trước ngực,thỉnh thoảng dùng răng nhẹ nhàng trêu đùa đỉnh màu đỏ.
“Ưm...." Vừa bị chạm vào,cả người như nhũn đi Tĩnh Khiêm không thể kìm nén phát ra âm thanh yêu kiều,tiếng rên cực kỳ giống nữ chính trong phim sắc tình,hắn không thể tin được là thanh âm từ trong miệng hắn bật ra,không,đây không phải là giọng của hắn,hắn tuyệt không thừa nhận! Đối với việc kẻ thù chạm vào mình,hắn nên cảm thấy chán ghét,như vậy cảm giác say mê vui thích lại từ đâu đến?
“Có cảm giác sao? Rất thoải mái sao!" Nhận thấy mình thành công làm hắn có phản ứng,khuôn mặt Đỗ Sùng Hòe không thể che hết kích tình,hắn muốn thỏa mãn người này, lấy lòng người này,để cho người này hưởng thụ cá nước thân mật làm người ta mất hồn,đôi môi nóng bỏng của Đỗ Sùng Hòe ngậm lấy vành tai nhạy cảm của hắn,lưỡi đỏ trơn trợt đưa vào lỗ tai y liếm láp khắp nơi,lần nữa trêu đùa thần kinh nhạy cảm của hắn.
“A Ưm...." Tĩnh Khiêm siết chặt mười ngón tay,cố gắng kháng cự kích thích ngọt ngào,nhưng một luồng sóng thuốc mê liên tục không ngừng xông vào,làm thân thể phản bội chủ nhân,cong người lên hướng về phía kẻ địch.
“Em thật nhạy cảm,lỗ tai cũng vậy?" Đỗ Sùng Hòe vẹt ra mái tóc ẩm ướt trước trán hắn,lần nữa rơi xuống chi chít nụ hôn."Anh đợi không được nữa,anh muốn tiến vào bên trong em!" Hắn giơ hai chân bị trói chặt lên cao,để cho khu vườn bí mật hiện ra dưới ánh đèn không sót một chút gì.
“Ưm ưm..." Biết ý đồ tiếp theo của hắn,Tĩnh Khiêm kịch liệt giãy dụa,muốn thét lên ngăn hành động tiếp theo của hắn lại bị hắn hôn lên,chỉ có thể tràn ra nhỏ vụn âm tiết,không có nửa điểm tác dụng.
“Đừng sợ,anh sẽ tận lực làm thật nhẹ,buông lỏng thân thể nào?" Đỗ Sùng Hòe ôm chặt thân thể hắn,không để cho hắn lộn xộn,ánh mắt nóng bỏng khóa lại tròng mắt ngấn nước của Tĩnh Khiêm,giống như muốn cắn nuốt y vào bụng.
Mặc dù Đỗ Sùng Hòe đem hết khả năng khắc chế lực đạo,tận lực không tổn thương người đẹp trong ngực,nhưng khi hắn tiến vẫn làm Tĩnh Khiêm cảm thấy một trận xé rách đau đớn,dù sao hậu môn vốn chính cơ quan bài tiết,chứ không giống phái nữ có thể ôm trọn phái nam,hắn đau đến cơ hồ muốn chảy ra nước mắt,nhưng dựa vào một tia tự ái cuối cùng hắn ép nước mắt ngược trở về,hắn không muốn yếu thế trước mặt người đàn ông này,lại càng không chịu bày ra bộ dạng yếu ớt trước mặt hắn, cắn chặc hàm răng chịu đựng đau đớn ập đến.
“Anh thật biến thái,ngay cả nhìn thấy người đàn ông như tôi cũng động dục,thay vì chịu anh lăng nhục,anhcứ cho tôi một phát súng để chết thoải mái!" Tĩnh Khiêm thở gấp khó khăn,trên mặt tràn đầy đỏ ửng,nếu như không phải tay hắn bị trói,hắn thật muốn xóa đi mùi vị *** tà Đỗ Sùng Hòe lưu lại trên môi hắn.
“Tôi làm sao nỡ giết cậu,như vậy không vui chút nào,tôi còn chưa nếm đủ cậu mà! Nếu như có thể ân ái với cậu,cho dù bị cậu mắng biến thái cũng không sao." Đỗ Sùng Hòe quăng súng sang một bên,bắt đầu thô lỗ xé quần áo của hắn.
“Anh làm gì! Buông ra khốn kiếp!Anh là tên gay người đời căm phẫn! Anh dám đụng tôi..tôi sẽ giết anh." Mắt thấy quần áo che đậy thân thể bị lột đi từng cái,Tĩnh Khiêm chỉ có thể phô trương thanh thế kêu gào.
“Đừng kích động thế bảo bối,tôi đảm bảo sẽ rất dịu dàng không làm cậu đau!" Đỗ Sùng Hòe xem hắn như tình nhân nói lời ngon tiếng ngọt.
“Ít làm bộ làm tịch đi,ai là…bảo bối của anh hả?" Tĩnh Khiêm nhìn chòng chọc vào mắt hắn giống như hận không được giết chết hắn ngay lập tức."Tôi thà rằng chết cũng không đồng ý bị tên cặn bã như anh đụng vào!" Hắn nghiến răng nghiến lợi mắng,giết không được cừu nhân ngược lại bị cừu nhân hại em trai mình làm nhục,đối với hắn mà nói là vô cùng nhục nhã,hắn quyết định cắn lưỡi tự vẫn.
Đỗ Sùng Hòe sớm một bước nhìn thấu ý đồ của hắn,thật nhanh đút vải vào trong miệng hắn,để cho hắn không cách nào làm theo ý mình."Xin lỗi,bảo bối,vì sợ cậu tự làm bị thương mình,nên tạm thời nhẫn nại một chút!"
“Ưm,ưm..." Miệng bị nhét vải,ngay cả chết cũng không được,nhất định hắn không thể thoát khỏi bàn tay tên ác ma này,Tĩnh Khiêm chỉ có thể dùng ánh mắt tức giận tỏ vẻ kháng nghị.
“Trời ạ,cậu thật đẹp!" Đỗ Sùng Hòe than thở nhìn thân thể Tĩnh Khiêm bị cỡi không sót món gì,thoáng như đắm chìm trong làn da trong suốt như ngọc thạch, tứ chi tinh tế cường tráng xinh đẹp,mái tóc đen nhánh xỏa trên ghế sa lon màu trắng,tôn lên gương mặt vì xấu hổ mà đỏ hồng,đẹp không gì sánh được,làm hắn không nỡ dời đi ánh mắt.Sau khi Đỗ Sùng Hòe nhìn thấy trong mắt tràn ngập nồng đậm ham muốn, hắn vốn chỉ muốn trêu chọc người bướng bỉnh cố chấp nằm phía dưới,nhìn bộ dạng khóc lóc khuất phục,không nghĩ tới vừa thấy hắn trần truồng,một loại khát khao điên cuồng chiếm toàn bộ suy nghĩ trong đầu hắn,hắn muốn người này,muốn người này trở thành người của mình,cả đời này cũng không muốn buông ra,đây là dục vọng hay là tình yêu,ngay chính hắn cũng không hiểu.
Hắn nhẹ nhàng bưng lên gương mặt người kia,nụ hôn lần lượt rơi xuống,tay của hắn dao động xuống,nhẹ nhàng lướt qua xương quai xanh từ từ đi xuống bụng,giống như đang cầm vật quý trong tay dịu dàng vuốt ve mỗi một tấc da thịt trên người hắn.
Tĩnh Khiêm giãy dụa trên tấm đệm mềm mại,mặc cho Đỗ Sùng Hòe dùng bàn tay to thô ráp muốn làm gì trên người hắn thì làm mà bản không thể ra sức,hắn hận Đỗ Sùng Hòe hèn hạ hạ lưu,càng hận chính mình bất lực không thể phản kháng,hắn giận giữ trợn to mắt nhìn chằm chằm người đàn ông chiếm đoạt mình.
“Đừng nhìn tanh thế,bảo bối,vậy chỉ làm anh hưng phấn hơn,càng muốn muốn em hơn thôi!" Giọng nói trầm thấp của Đỗ Sùng Hòe xẹt qua tai hắn,những câu nói giống như tán tỉnh phụ nữ,khiến Tĩnh Khiêm lại càng giận đến phát run,hận không được chặt hắn ra ngàn khúc để tiết mối hận trong lòng.
“Để anh yêu thương em thật nhiều được không!" Đỗ Sùng Hòe làm như không thấy hắn vô cùng hận mình,nụ hôn lần nữa nhẹ nhàng rơi trên người hắn,tinh tế thưởng thức nụ hoa trước ngực,thỉnh thoảng dùng răng nhẹ nhàng trêu đùa đỉnh màu đỏ.
“Ưm...." Vừa bị chạm vào,cả người như nhũn đi Tĩnh Khiêm không thể kìm nén phát ra âm thanh yêu kiều,tiếng rên cực kỳ giống nữ chính trong phim sắc tình,hắn không thể tin được là thanh âm từ trong miệng hắn bật ra,không,đây không phải là giọng của hắn,hắn tuyệt không thừa nhận! Đối với việc kẻ thù chạm vào mình,hắn nên cảm thấy chán ghét,như vậy cảm giác say mê vui thích lại từ đâu đến?
“Có cảm giác sao? Rất thoải mái sao!" Nhận thấy mình thành công làm hắn có phản ứng,khuôn mặt Đỗ Sùng Hòe không thể che hết kích tình,hắn muốn thỏa mãn người này, lấy lòng người này,để cho người này hưởng thụ cá nước thân mật làm người ta mất hồn,đôi môi nóng bỏng của Đỗ Sùng Hòe ngậm lấy vành tai nhạy cảm của hắn,lưỡi đỏ trơn trợt đưa vào lỗ tai y liếm láp khắp nơi,lần nữa trêu đùa thần kinh nhạy cảm của hắn.
“A Ưm...." Tĩnh Khiêm siết chặt mười ngón tay,cố gắng kháng cự kích thích ngọt ngào,nhưng một luồng sóng thuốc mê liên tục không ngừng xông vào,làm thân thể phản bội chủ nhân,cong người lên hướng về phía kẻ địch.
“Em thật nhạy cảm,lỗ tai cũng vậy?" Đỗ Sùng Hòe vẹt ra mái tóc ẩm ướt trước trán hắn,lần nữa rơi xuống chi chít nụ hôn."Anh đợi không được nữa,anh muốn tiến vào bên trong em!" Hắn giơ hai chân bị trói chặt lên cao,để cho khu vườn bí mật hiện ra dưới ánh đèn không sót một chút gì.
“Ưm ưm..." Biết ý đồ tiếp theo của hắn,Tĩnh Khiêm kịch liệt giãy dụa,muốn thét lên ngăn hành động tiếp theo của hắn lại bị hắn hôn lên,chỉ có thể tràn ra nhỏ vụn âm tiết,không có nửa điểm tác dụng.
“Đừng sợ,anh sẽ tận lực làm thật nhẹ,buông lỏng thân thể nào?" Đỗ Sùng Hòe ôm chặt thân thể hắn,không để cho hắn lộn xộn,ánh mắt nóng bỏng khóa lại tròng mắt ngấn nước của Tĩnh Khiêm,giống như muốn cắn nuốt y vào bụng.
Mặc dù Đỗ Sùng Hòe đem hết khả năng khắc chế lực đạo,tận lực không tổn thương người đẹp trong ngực,nhưng khi hắn tiến vẫn làm Tĩnh Khiêm cảm thấy một trận xé rách đau đớn,dù sao hậu môn vốn chính cơ quan bài tiết,chứ không giống phái nữ có thể ôm trọn phái nam,hắn đau đến cơ hồ muốn chảy ra nước mắt,nhưng dựa vào một tia tự ái cuối cùng hắn ép nước mắt ngược trở về,hắn không muốn yếu thế trước mặt người đàn ông này,lại càng không chịu bày ra bộ dạng yếu ớt trước mặt hắn, cắn chặc hàm răng chịu đựng đau đớn ập đến.
Tác giả :
Chuê Mộng