Dụ Dạ

Quyển 3 - Chương 11

London cảnh đêm rất đẹp, bốn người dọc theo đường đi hữu thuyết hữu tiếu.

Tối hưng phấn là Lăng Quang Thần, đây là lần đầu tiên hắn tham gia sự kiện quốc tế, tuy rằng dài đến một tuần, nhưng hắn vẫn cảm thấy ý do chưa hết.

“Thời gian qua thật mau a, tuần lễ thời trang nhanh như vậy liền kết thúc." Lăng Quang Thần có chút không tha nói.

Bọn họ ngày mai buổi tối sẽ về nước, hôm nay là ngày cuối cùng ở London.

“Chẳng lẽ cậu còn muốn lại ở trong này?" Amanda trêu chọc hắn:“Ngoại quốc soái ca thực hung mãnh nga, cẩn thận bị bắt cóc, ăn xương cốt cũng không còn"

Amanda đêm nay ăn mặc rất được, môi đỏ mọng bên người mặc váy ngắn, tóc dài vãn đến một bên, so ngày thường hơn vài phần quyến rũ, tại tiệc rượu mê đảo n nam nhân tóc vàng ngoại quốc.

Lăng Quang Thần bất mãn kháng nghị:“Muốn ăn cũng là tôi ăn bọn họ."

Amanda nhất thời cười đến hoa si loạn chiến:“Chỉ bằng cậu này đầy mặt tiểu thụ sao?"

Lăng Quang Thần đã bị nàng trêu chọc thành thói quen, cho nên cũng lười thổ tào nàng, chỉ là trắng nàng liếc mắt một cái.

Cười xong, Amanda trầm mặc xuống.

Nàng tựa hồ có chuyện gì công đạo, do dự một lát sau mới mở miệng:“Tôi muốn đính hôn."

“Chúc mừng." Lãnh Dạ nói.

“Nhanh như vậy?" Lăng Quang Thần có chút ngoài ý muốn.

“Kỳ thật không nhanh, tôi cũng già rồi." Amanda cười nói.

Lăng Quang Thần gật đầu, cố ý nói:“Nói cũng là, là thực già đi."

Đang nói còn không có hạ xuống, Amanda liền thân thủ dùng sức ninh cánh tay hắn.

Lăng Quang Thần kêu thảm thiết ra tiếng.

Hắn gọi rất lớn, đưa tới chung quanh không ít người qua đường ghé mắt.

Amanda buông ra Lăng Quang Thần, làm bộ cái gì cũng không phát sinh, cười đối Lãnh Dạ cùng Viêm Phi nói:“Hai người đến lúc đó cùng nhau tới tham gia tiệc đính hôn của tôi đi."

“Chúng tôi sẽ đi." Viêm Phi nói.

“Cậu cũng vậy." Amanda quay đầu, nghiêm mặt đối Lăng Quang Thần nói.

Lăng Quang Thần nhu nhu cánh tay ẩn ẩn đau, nhẹ giọng oán giận:“Độc nhất phụ nhân tâm."

Hắn nói nhỏ giọng, nhưng Amanda không biết như thế nào thì nghe đến, nheo lại ánh mắt, âm sâm sâm nói:“Còn muốn lại bị niết?"

Lăng Quang Thần đánh rùng mình, hướng nàng mở ra hai tay:“Tôi cái gì cũng chưa nói."

Lãnh Dạ cùng Viêm Phi buồn cười.

……

Về tới khách sạn đã khuya, nhưng Viêm Phi cùng Lãnh Dạ nhưng không có một chút buồn ngủ.

Lãnh Dạ ngồi ở sô pha, từ túi xuất ra lễ vật.

Đầu tiên là tây trang.

Tây trang là thuần thủ công làm, vải dệt xám bạc, hơn nữa hoàn toàn là dựa theo tỉ lệ dáng người Lãnh Dạ làm, mang điểm phong cách England, cùng khí chất Lãnh Dạ..

“Không thử sao?" Viêm Phi từ trong tủ lạnh xuất ra hai đồ uống, phóng tới trên bàn trà.

“Rất phiền toái." Lãnh Dạ hứng thú thiếu thiếu.

Viêm Phi cũng rất cảm thấy hứng thú:“Dù sao cũng không có gì, thử xem xem đi."

Lãnh Dạ chọn mi:“Anh như thế nào nghĩ muốn xem tôi mặc sao?"

“Đương nhiên."

Tuy rằng Viêm Phi động cơ có điểm khả nghi, nhưng Lãnh Dạ vẫn là quyết định mặc thử nhìn xem.

Đi đến trước gương, Lãnh Dạ bắt đầu mặc thử bộ tây trang.

Tây trang rất đẹp, nhưng mặc vào thực rườm rà, Lãnh Dạ cởi sạch quần áo, toàn thân chỉ còn lại có một cái quần lót.

Viêm Phi ngồi ở sô pha, thích ý nhìn màn mĩ nam thay quần áo, lúc này Lãnh Dạ mặc vào áo sơmi, đang cài cúc áo, áo sơmi vạt áo dài tới bên mông, chỉ như ẩn như hiện lộ ra mặt khác, xuống chút nữa chính là hai đôi chân dài, thẳng tắp mà rắn chắc, có thể nói kiệt tác Thượng Đế.

Viêm Phi trước mắt hiện ra hai cái đùi đặt bên hông mình, trong đầu chớp lên cảnh tượng luật động, ánh mắt trở nên có chút u ám.

Mặc áo sơmi xong chính là quần, sau đó là áo lót, cuối cùng là áo khoác.

Lúc này Lãnh Dạ hoàn toàn là một bộ tinh anh phái đoàn, mang theo một thân biếng nhác quý khí, quần áo hoàn mỹ phác thảo dáng người thon dài.

“Thật không tồi." Viêm Phi nói.

“Là so với tây trang trước đây cảm giác tốt hơn một chút." Lãnh Dạ nói.

Viêm Phi nhìn từ trên xuống dưới, sau đó cầm lấy nơ bị Lãnh Dạ để sót:“Còn cái này."

“Này sẽ không tất yếu đi, chỉ là mặc thử mà thôi."

“Muốn thử liền mặc nguyên bộ."

Viêm Phi đứng dậy, đi đến trước mặt Lãnh Dạ, giúp hắn đem nơ cài lên.

Nơ đeo xong, Viêm Phi lui ra phía sau một bước, nhìn thoáng qua sau gật gật đầu, nói:“Cái này hoàn mỹ, lần đầu giới thiệu điện ảnh, em mặc bộ này tham gia đi."

“Được." Nơ đeo có điểm nhanh, Lãnh Dạ lộng tùng một chút:“Bất quá không biết kéo dài tới khi nào."

“Đã định tháng sau."

“Không phải nói phải chờ tới khi Gabriel trở về sao?"

“Hắn một người không làm chủ được, tinh quang cùng công ty Đỗ Chấn Hào trù tính liên hợp hướng bên kia tạo áp lực, bên kia cổ đông đã thỏa hiệp, Gabriel tuy rằng là tổng tài, nhưng hắn có ngồi trên vị trí này không bao lâu, còn không có tọa ổn, cổ đông cũng không. nghe hắn, cho nên điện ảnh vẫn là dựa theo kế hoạch chiếu phim, tuyên truyền cũng sẽ không thiếu."

“Ân, không tồi."

Lãnh Dạ kỳ thật đã muốn làm tốt tối xấu quyết định, Gabriel trước bị hắn cùng Viêm Phi biến thành thảm, khẳng định sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ, nếu muốn trả thù, làm chết bộ điện ảnh này là lựa chọn tốt nhất, hắn trước tuyên bố kéo dài thời hạn đại khái cũng là có ý tưởng này, nhưng hiện tại xem ra tựa hồ quyết tâm không lớn.

Mặc tây trang xong, Lãnh Dạ lại nghĩ tới đồng hồ.

Hắn không quá thích đeo đồng hồ, cho nên đồng hồ cho hắn cũng vô dụng.

Mà Viêm Phi vừa lúc là tên yêu đồng hồ.

Lãnh Dạ xuất ra đồng hồ, đối Viêm Phi nói:“Cho anh"

“Thật sự?" Viêm Phi có chút ngoài ý muốn:“Như vậy có kỷ niệm giá trị gì đó lưu làm cất chứa?"

“Dù sao để dùng, nếu anh không cần, tôi liền cấp cho Tiểu Thần."

“Tôi muốn." Viêm Phi không chút nghĩ ngợi nói.

Cổ tay hắn còn mang theo một chiếc đồng hồ, hắn tháo xuống đồng hồ, ném tới một bên.

Lãnh Dạ giúp Viêm Phi đeo.

Đeo xong, đồng hồ cũ của Viêm Phi kỳ thật đáng giá hơn nhiều, nhưng bởi vì này là Lãnh Dạ đưa, cho nên giá trị tự nhiên không thể đề luận.

Hơn nữa, này vẫn là Lãnh Dạ lần đầu tiên chủ động đưa hắn này nọ……

Đồng hồ mang xong, Viêm Phi chuyển động tay, nhìn thoáng qua đồng hồ, giơ lên khóe môi.

“Anhvthực thích?" Lãnh Dạ hỏi.

“Đương nhiên."

“Vậy là tốt rồi."

Viêm Phi ôm lấy Lãnh Dạ, nhẹ nhàng hôn môi hắn.

Lãnh Dạ hôn trở về.

Viêm Phi một tay gắt gao ôm eo Lãnh Dạ, tay kia thì bắt đầu giải cúc áo Lãnh Dạ.

Vì thế, Lãnh Dạ vừa mặc tây trang rất nhanh đã bị Viêm Phi tự tay cởi ……

……

Ngày hôm sau buổi sáng, Lãnh Dạ đi bệnh viện thăm Đỗ Trình, hắn trước đáp ứng qua Đỗ Trình tại London mấy ngày nay sẽ qua nhìn hắn, nhưng vẫn không đi, lần này Lãnh Dạ không có gạt Viêm Phi, Viêm Phi tự mình lái xe đưa hắn đi, nhưng không có tiến bệnh viện, mà là ở bên ngoài chờ hắn.

Bệnh viện.

Lãnh Dạ đi vào phòng bệnh Đỗ Trình.

Phòng bệnh cửa khép hờ, Lãnh Dạ vừa định đẩy cửa ra đi vào, thì nghe bên trong truyền đến một trận thanh âm lạnh như băng, mang theo vài phần tức giận:“Lần còn đem thuốc vụng trộm ném xuống, tôi liền đối với anh không khách khí, tôi cho anh nhiều thuốc như vậy, cũng không phải là cho anh đùa."

Đây là thanh âm bác sĩ kia.

Thanh âm Đỗ Trình lập tức cũng truyện đi ra:“Uống thuốc lại có tác dụng gì? Dù sao tôi cũng chết "

“Anh sẽ không chết."

“Cậu dựa vào cái gì khẳng định?"

“Anh hiện tại là lúc đầu, tế bào không có khuếch tán, chỉ cần làm trị bệnh bằng hoá chất có thể chữa khỏi."

“Chủ trì y sư của bố tôi cũng là như vậy đối ông nói, kết quả đâu?" Nói đến này, Đỗ Trình trong thanh âm mang theo vài phần tuyệt vọng cùng uể oải.

“Tôi cũng không phải bác sĩ kia."

“Theo ý tôi không có gì bất đồng."

“Nói ngắn lại, tôi không cho phép anh loạn ném thuốc, thuốc phải đúng giờ ăn, tôi sẽ tự mình đến giám sát ạn."

Đỗ Trình ngữ khí lạnh xuống:"Uống thuốc hay không là quyền của tôi."

Bác sĩ ngữ khí lạnh hơn:“Ở trong này anh không có tự do."

Đỗ Trình có chút sinh khí:“Cậu cho là cậu là ai?"

“Tôi là của bác sĩ chủ trì của anh"

“Ân, không hơn." Đỗ Trình nói:“Tôi cũng có thể tìm viện trưởng đổi một bác sĩ khác"

Hai người bắt đầu cãi nhau, tuy rằng làm cũng không quá kịch liệt, nhưng mùi thuốc súng mười phần, Lãnh Dạ do dự một chút, vẫn là quyết định tạm thời không đi vào, chờ bọn hắn nói sau.

Đỗ Trình sau khi nói xong, bên trong trầm mặc một lát:“Anh đổi không được."

“Chê cười, đổi cậu là việc dễ dàng "

“Tôi sẽ không cho anh đổi." Thầy thuốc nói thực bá đạo.

“Dựa vào cái gì?" Đỗ Trình lạnh lùng hỏi lại.

Đang nói còn không có liền im bặt, sau đó truyền đến tiếng thở dốc dồn dập……

Lãnh Dạ nhìn trời……

Loại thanh âm này hắn quen thuộc.

Một lát qua đi, thanh âm đình chỉ, bác sĩ lại mở miệng:“Bằng này."

“Khốn kiếp, tôi muốn cáo anh quấy nhiễu t**h d*c!" Đỗ Trình thở phì phò, nộ không thể át giận dữ hét, thanh âm đề cao vài độ.

Kia bác sĩ ngữ khí lại thủy chung là bình tĩnh:“Bác sĩ khác sẽ không tẫn trách như tôi, cũng sẽ không quan tâm cậu như tôi"

“Anh tẫn trách? Anh hoàn toàn là một tên biến thái gây rối bệnh nhân!"

“Tôi chỉ đối với cậu như vậy."

Đỗ Trình cả giận nói:“Quỷ mới tin anh, lăn xa một chút, bằng không tôi báo nguy!"

“Cảnh sát sẽ không tin tưởng lời nói của cậu, cậu không chứng cớ."

“Anh!"

Mắt thấy bọn họ muốn sảo lên, Lãnh Dạ vô lực nâng cái trán, đẩy cửa ra đi vào.

Hai người khắc khẩu lập tức ngừng lại, đồng thời quay đầu nhìn về phía Lãnh Dạ.

“Tiểu Dạ, sao cậu lại tới đây?" Đỗ Trình đầu tiên là kinh ngạc, sau đó có chút kích động, mặt cũng bỗng dưng đỏ lên, tựa hồ có điểm lo lắng Lãnh Dạ nhìn thấy việc vừa phát sinh.

Lãnh Dạ nói:“Đến xem anh, tôi buổi tối phải về nước."

“Như vậy a." Đỗ Trình có chút thất vọng:" Tôi nghĩ đến cậu sẽ ở lại vài ngày."

“Không có biện pháp, công tác bận quá."

Bác sĩ nhìn Lãnh Dạ liếc mắt một cái, xung hắn gật gật đầu chào hỏi, sau đó ly khai phòng bệnh.

Lãnh Dạ dùng khóe mắt dư quang đánh giá hắn liếc mắt một cái, trước Lãnh Dạ cũng chưa nhìn kỹ quá hắn, ngay cả mặt cũng chưa nhớ kỹ.

Ân, là một cái nam nhân không tồi, tuy rằng có chút mặt than, cùng Đỗ Trình ngược lại hợp đôi.
Tác giả : Thùy An
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại