Dụ Bắt Tình Nhân Bỏ Trốn
Chương 96: Chiếc tạp dề tình thú
Kế tiếp, bên trong xe một mảnh an tĩnh, hai người đều không nói chuyện. Âu Dương Thụy đoán hẳn là người kia quá mệt mỏi, cho nên mới không khỏe mạnh hoạt bát giống ngày thường. Vì thế anh không lên tiếng nữa, để cho đối phương nghỉ ngơi.
Chiếc xe một đường im lặng đi đến Âu Dương gia. Hai người vào nhà, Âu Dương Thụy nhanh chóng hâm nóng cháo, thấy tất cả đều đã chuẩn bị tốt, liền bưng lên cho Vân Mộ Hoa ăn. Loại việc hầu hạ người khác này, Âu Dương Thụy phát hiện mình không quen làm lắm, vẫn cảm thấy có phần mất tự nhiên.
“Mộ Hoa, cháo được rồi. Em nhanh ăn đi."
Mũi Vân Mộ Hoa bị cọ xát có chút hồng, trong tay còn nắm khăn mùi xoa. Thoạt nhìn cậu có vẻ giống người bị bệnh, song Âu Dương Thụy lại cảm thấy đối phương lúc này trông thực dễ nhìn. Không biết có phải là do đã vài ngày không gặp nhau, nên Âu Dương Thụy mới sinh ra loại ảo giác này hay không.
Vân Mộ Hoa cúi đầu múc một thìa cháo nhỏ, đưa vào trong miệng.
“Hương vị thế nào?"
“Rất ngon." Khi Vân Mộ Hoa nói chuyện, âm khí có thêm một ít giọng mũi nhàn nhạt. "Anh có thể nếm thử một chút, dù sao cũng là cháo do mẹ anh nấu."
Âu Dương Thụy ngồi xuống đối diện Vân Mộ Hoa, cầm lấy bát, ăn được vài thìa thì chuông điện thoại di động bất chợt vang lên, là cô gái kia gọi tới.
“Chuyện gì?"
“Hôm nay anh thật sự không thể đi ăn cơm với em sao?"
“Tôi đã ăn cháo rồi."
“Ăn cháo? Anh nấu à?" Cô hỏi.
“Mẹ tôi nấu." Nói xong, Âu Dương Thụy cúp điện thoại.
Ném di động xuống bàn, Âu Dương Thụy đi tới bên người Vân Mộ Hoa, vươn tay ôm lấy cậu.
“Bảo bối, cảm giác ôm em thật tốt." Âu Dương Thụy cảm thán.
Vân Mộ Hoa ở trong ngực của anh cọ cọ, ngửa đầu hôn lên cằm đối phương.
Âu Dương Thụy hôn lại cậu, nói nhỏ: “Muốn em."
“Ừm." Vân Mộ Hoa nhẹ nhàng gật đầu cho phép. Nếu Âu Dương Thụy muốn, cậu không thể cự tuyệt được.
Tay Âu Dương Thụy bắt đầu không an phận mà di động, đánh thức mỗi một tế bào trên người Vân Mộ Hoa.
“Thời gian này tại sao lại không vui?" Đem Vân Mộ Hoa áp ở trên người mình, Âu Dương Thụy dùng giọng nói khêu gợi hỏi.
“Nào có, em hiện tại không hề không vui." Vân Mộ Hoa từ bị động chuyển sang chủ động, hung hăng hôn môi người nọ. Vật thể cứng rắn đang nhô lên ở hạ thân là minh chứng tốt nhất cho việc Âu Dương Thụy đã động tình.
Ngay lúc Vân Mộ Hoa tràn đầy khí thế tiến công với Âu Dương Thụy, anh bỗng nhiên lại ghé vào tai cậu, nhẹ nhàng nói, "Anh muốn đi vào phòng bếp."
Phòng bếp? Tại sao người kia bỗng nhiên lại nói muốn vào phòng bếp chứ?
Vào phòng bếp làm tình? Những lời này, Vân Mộ Hoa tuyệt đối sẽ không nói ra, cho nên cậu sửa miệng, hỏi, “Anh đói bụng?"
Kỳ thực, cậu cũng biết Âu Dương Thụy thật sự không đói bụng, nhưng thà cho rằng anh ấy đang đói bụng còn hơn.
“Đúng vậy, anh đói bụng." Âu Dương Thụy kéo tay cậu, đưa tới bên môi, vừa hôn lên vừa hỏi: "Muốn nấu đồ cho anh ăn sao?"
“Ừ." Vân Mộ Hoa đẩy đối phương ra, chạy đến phòng bếp, nhìn qua nhìn lại tất cả đồ vật trong tủ lạnh. Không biết do Âu Dương Thụy cố ý, hay là ngay cả cái tủ lạnh này cũng đối địch với cậu, mà bên trong thế nhưng không có bất cứ đồ ăn thức uống gì.
Làm sao đây? Khi cậu định trở về nói với Âu Dương Thụy, đối phương đã đứng ở phía sau cậu, cũng không biết rốt cục đã đứng bao lâu.
“Trong nhà không có đồ ăn."
“Vậy không ăn sao?" Âu Dương Thụy vừa nói vừa cười nhìn người nọ.
“Hay để em đi mua một ít." Vân Mộ Hoa không biết làm thế nào.
“Không cần phiền toái như vậy. Anh ăn em là được." Âu Dương Thụy ấn cậu lên mặt bàn.
“Em hoài nghi anh là cố ý." Vân Mộ Hoa cúi đầu thở gấp, tay vịn vào mép bàn.
“Cố ý cái gì?"
“Cố ý đem đồ trong tủ lạnh đều xử lý hết sạch!"
“Đúng vậy, nếu không, anh làm sao có thể danh chính ngôn thuận ăn em chứ?" Âu Dương Thụy xoa xoa đầu nhũ người kia, thỏa sức vuốt ve, “Đáng tiếc không có tạp dề, có chút tiếc nuối nha."
“Anh thật sự quá háo sắc, nào có ai lại đưa ra yêu cầu như vậy chứ?" Vân Mộ Hoa thở hổn hển, bất mãn nói.
Âu Dương Thụy dùng sức nắm bóp đầu nhũ người dưới thân, làm cho cậu khẽ kêu mấy tiếng, lại nói, “Trên hiệp ước không phải nói tất cả đều nghe theo anh hết sao?"
“Ô..." Vân Mộ Hoa cắn môi, vạn phần không cam lòng mà nhìn đối phương. “Em còn đang bị cảm đấy."
“Anh sẽ đi mở thiết bị sưởi ấm, hơn nữa trong nhà hình như có tạp dề, mặc cho anh xem đi." Anh tà ác mà hứng thú nói.
“Không cần." Rất xấu hổ a.
Vân Mộ Hoa ngượng ngùng xoắn xoắn ngón tay, làm ra bộ dáng muốn lấy lòng. Âu Dương Thụy vừa cười, vừa lên tiếng uy hiếp, “Nhanh đi, nếu không ngày mai anh cho em không có biện pháp quay về ký túc xá."
“Được rồi."
Đó là một chiếc tạp dề có in hoa nhỏ màu hồng nhạt, Vân Mộ Hoa xấu hổ cầm tạp dề, đang định mặc, Âu Dương Thụy lại cúi đầu ghé vào tai cậu nói nhỏ.
“Anh..." Sao yêu cầu càng ngày càng quá đáng vậy?
“Nhanh đi, anh ở bên ngoài chờ em."
Vân Mộ Hoa hung hăng trừng mắt liếc nhìn người kia một cái, rồi mới trốn vào phòng tắm.
Âu Dương Thụy ở bên ngoài đợi ước chừng tầm mười phút, gõ cửa phòng tắm, "Được chưa?"
“Chưa..." Tiếng trả lời của Vân Mộ Hoa rất nhỏ.
Lại mười phút nữa trôi qua, Âu Dương Thụy gõ cửa, trực tiếp xoay tay nắm cửa, xông vào bên trong.
“Còn chưa xong à?"
“Anh sao có thể đột nhiên tiến vào như vậy!" Vân Mộ Hoa toàn thân chỉ có một cái tạp dề, tấm lưng trần xinh đẹp lộ ra, trực tiếp đập vào mắt Âu Dương Thụy, còn có cặp mông săn chắc cùng với đôi chân cân xứng vô cùng.
Vẻ nửa kín nửa hở, ẩn ẩn hiện hiện của cậu, càng kích thích giác quan của Âu Dương Thụy, có trách cũng phải trách bản thân anh không tốt, nhất định muốn nhìn đối phương ăn mặc thành cái dạng này.
Chỉ là, ai bảo Vân Mộ Hoa thoạt nhìn luôn ngon miệng như thế chứ?
Âu Dương Thụy luồn tay xuống dưới lớp tạp dề, vuốt ve trước ngực đối phương, xoa bóp đầu nhũ đã dần đứng lên, khiến nó càng thêm cứng rắn.
“Nhẹ một chút a..." Tuy rằng mặc thành như vậy rất không tự nhiên, nhưng nếu Âu Dương Thụy thích, cậu đều sẽ tận lực nghe theo, bởi vì bọn họ tương ái lẫn nhau, cậu muốn Âu Dương Thụy vui vẻ.
Vân Mộ Hoa ngoan ngoãn tựa như một chú cừu non biết vâng lời, càng có thể kích phát thú tính của Âu Dương Thụy.
Tay Âu Dương Thụy men theo đường cong thân thể cậu mà lướt xuống, chậm rãi sờ đến mông của đối phương, cảm thụ xúc cảm săn chắc đàn hồi nơi đó. Kế tiếp, ngón tay liền thuận theo khe mông, chui thẳng vào trong.
“A..." Vân Mộ Hoa xoay thắt lưng, bị Âu Dương Thụy dùng sức đè lên mặt bồn rửa mặt, không cách nào nhúc nhích được, chỉ có thể cảm thụ đầu ngón tay của anh quanh quẩn tại huyệt khẩu mình, như xa như gần mà chậm rãi vuốt ve.
Không báo trước lấy một tiếng, Âu Dương Thụy bỗng nhiên duỗi ngón tay sáp nhập vào huyệt khẩu của người kia. Vân Mộ Hoa run rẩy một trận, toàn bộ thân thể đều căng thẳng.
“Bảo bối, thả lỏng." Âu Dương Thụy dỗ dành.
Chính là, Vân Mộ Hoa căn bản không cách nào thả lỏng, bởi vì, đầu ngón tay Âu Dương Thụy bỗng nhiên ấn vào điểm nhạy cảm trên vách tràng, không ngừng đẩy đưa bên trong hậu huyệt.
“A…"
Mỗi một lần ngón tay đâm vào rút ra đều khiến cho Vân Mộ Hoa không tự chủ được mà run rẩy, bật lên những tiếng rên rỉ nhẹ nhàng. Cơ thể cậu tiết ra dịch ruột non, dính ướt ngón tay Âu Dương Thụy.
Tiếng rên rỉ này chứng tỏ Vân Mộ Hoa đang rất thoải mái, vì thế Âu Dương Thụy cố ý đẩy nhanh tốc độ ve vuốt điểm mẫn cảm kia, mang tới cho cậu càng nhiều khoái cảm.
Vân Mộ Hoa gắt gao bám vào cạnh bồn, thừa nhận phần tra tấn ngọt ngào này. Chính là, cậu càng muốn kháng cự, khoái cảm kịch liệt càng không thể bỏ qua, khiến cậu khó lòng kiềm nén.
“Thụy..." Cảm thụ cảm giác sung sướng phát sinh khi bị đùa bỡn, Vân Mộ Hoa đứt quãng kêu lên, hưng phấn vừa thở dốc vừa rên rỉ.
“Nhịn một chút." Ngón tay Âu Dương Thụy đẩy đưa càng lúc càng nhanh hơn, vừa vào vừa ra, dẫn dắt đối phương đạt đến đỉnh điểm của cao trào.
“Ưm a... Không... Dừng lại..." Vân Mộ Hoa ngửa đầu về phía sau, bên trong thân thể giống như sắp bị ngón tay người kia ma sát mà bắn ra tia lửa, không cách nào chống đỡ được.
Bị đùa bỡn đến đỉnh điểm, Vân Mộ Hoa ngã vào bệ rửa mặt lạnh như băng, thân thể xụi lơ, cả người mềm nhũn, tùy ý Âu Dương Thụy sắp đặt. Một dòng dịch thể phun ra, cậu liền đạt tới cao trào.
Âu Dương Thụy cởi bỏ quần lót, bắt đầu chuẩn bị hưởng thụ thân thể ngon miệng trước mắt này.
Để dục vọng cực nóng quanh quẩn tại huyệt khẩu đối phương, anh nói, “Bảo bối, anh muốn đi vào."
Tiếng nói trầm thấp vang lên, Âu Dương Thụy chậm rãi sát nhập huyệt khẩu chật hẹp, mà Vân Mộ Hoa căn bản vô pháp kháng cự sự xâm chiếm của đối phương, tiểu huyệt dần dần bị dục vọng thật lớn lấp đầy.
Một luồng khoái cảm mãnh mẽ phát sinh làm cậu run rẩy kịch liệt.
Âu Dương Thụy giữ chặt vòng eo người nọ, bắt đầu chậm rãi luật động, mỗi lần đều tiến vào thật sâu. Thời điểm cự vật ma sát qua vách tràng, một cảm giác kích thích mãnh liệt triệt để bóp chết lý trí của Vân Mộ Hoa.
“A... Ưm a..." Vân Mộ Hoa thở dốc.
Tốc độ đẩy đưa của Âu Dương Thụy dần dần tăng nhanh, liên tục không ngừng, càng đâm càng sâu, hết lần này đến lần khác lấp kín huyệt khẩu, dùng sức ra vào.
“A... Ưm..." Vân Mộ Hoa rên rỉ một tiếng rồi lại một tiếng, cảm giác sung sướng càng lúc càng nhiều.
Cả thân lẫn tâm cậu dung hợp vào cùng một chỗ, tình cảm mãnh liệt ở trong sự chiếm hữu cuồng dã này mạnh mẽ nổ bùng…
Chiếc xe một đường im lặng đi đến Âu Dương gia. Hai người vào nhà, Âu Dương Thụy nhanh chóng hâm nóng cháo, thấy tất cả đều đã chuẩn bị tốt, liền bưng lên cho Vân Mộ Hoa ăn. Loại việc hầu hạ người khác này, Âu Dương Thụy phát hiện mình không quen làm lắm, vẫn cảm thấy có phần mất tự nhiên.
“Mộ Hoa, cháo được rồi. Em nhanh ăn đi."
Mũi Vân Mộ Hoa bị cọ xát có chút hồng, trong tay còn nắm khăn mùi xoa. Thoạt nhìn cậu có vẻ giống người bị bệnh, song Âu Dương Thụy lại cảm thấy đối phương lúc này trông thực dễ nhìn. Không biết có phải là do đã vài ngày không gặp nhau, nên Âu Dương Thụy mới sinh ra loại ảo giác này hay không.
Vân Mộ Hoa cúi đầu múc một thìa cháo nhỏ, đưa vào trong miệng.
“Hương vị thế nào?"
“Rất ngon." Khi Vân Mộ Hoa nói chuyện, âm khí có thêm một ít giọng mũi nhàn nhạt. "Anh có thể nếm thử một chút, dù sao cũng là cháo do mẹ anh nấu."
Âu Dương Thụy ngồi xuống đối diện Vân Mộ Hoa, cầm lấy bát, ăn được vài thìa thì chuông điện thoại di động bất chợt vang lên, là cô gái kia gọi tới.
“Chuyện gì?"
“Hôm nay anh thật sự không thể đi ăn cơm với em sao?"
“Tôi đã ăn cháo rồi."
“Ăn cháo? Anh nấu à?" Cô hỏi.
“Mẹ tôi nấu." Nói xong, Âu Dương Thụy cúp điện thoại.
Ném di động xuống bàn, Âu Dương Thụy đi tới bên người Vân Mộ Hoa, vươn tay ôm lấy cậu.
“Bảo bối, cảm giác ôm em thật tốt." Âu Dương Thụy cảm thán.
Vân Mộ Hoa ở trong ngực của anh cọ cọ, ngửa đầu hôn lên cằm đối phương.
Âu Dương Thụy hôn lại cậu, nói nhỏ: “Muốn em."
“Ừm." Vân Mộ Hoa nhẹ nhàng gật đầu cho phép. Nếu Âu Dương Thụy muốn, cậu không thể cự tuyệt được.
Tay Âu Dương Thụy bắt đầu không an phận mà di động, đánh thức mỗi một tế bào trên người Vân Mộ Hoa.
“Thời gian này tại sao lại không vui?" Đem Vân Mộ Hoa áp ở trên người mình, Âu Dương Thụy dùng giọng nói khêu gợi hỏi.
“Nào có, em hiện tại không hề không vui." Vân Mộ Hoa từ bị động chuyển sang chủ động, hung hăng hôn môi người nọ. Vật thể cứng rắn đang nhô lên ở hạ thân là minh chứng tốt nhất cho việc Âu Dương Thụy đã động tình.
Ngay lúc Vân Mộ Hoa tràn đầy khí thế tiến công với Âu Dương Thụy, anh bỗng nhiên lại ghé vào tai cậu, nhẹ nhàng nói, "Anh muốn đi vào phòng bếp."
Phòng bếp? Tại sao người kia bỗng nhiên lại nói muốn vào phòng bếp chứ?
Vào phòng bếp làm tình? Những lời này, Vân Mộ Hoa tuyệt đối sẽ không nói ra, cho nên cậu sửa miệng, hỏi, “Anh đói bụng?"
Kỳ thực, cậu cũng biết Âu Dương Thụy thật sự không đói bụng, nhưng thà cho rằng anh ấy đang đói bụng còn hơn.
“Đúng vậy, anh đói bụng." Âu Dương Thụy kéo tay cậu, đưa tới bên môi, vừa hôn lên vừa hỏi: "Muốn nấu đồ cho anh ăn sao?"
“Ừ." Vân Mộ Hoa đẩy đối phương ra, chạy đến phòng bếp, nhìn qua nhìn lại tất cả đồ vật trong tủ lạnh. Không biết do Âu Dương Thụy cố ý, hay là ngay cả cái tủ lạnh này cũng đối địch với cậu, mà bên trong thế nhưng không có bất cứ đồ ăn thức uống gì.
Làm sao đây? Khi cậu định trở về nói với Âu Dương Thụy, đối phương đã đứng ở phía sau cậu, cũng không biết rốt cục đã đứng bao lâu.
“Trong nhà không có đồ ăn."
“Vậy không ăn sao?" Âu Dương Thụy vừa nói vừa cười nhìn người nọ.
“Hay để em đi mua một ít." Vân Mộ Hoa không biết làm thế nào.
“Không cần phiền toái như vậy. Anh ăn em là được." Âu Dương Thụy ấn cậu lên mặt bàn.
“Em hoài nghi anh là cố ý." Vân Mộ Hoa cúi đầu thở gấp, tay vịn vào mép bàn.
“Cố ý cái gì?"
“Cố ý đem đồ trong tủ lạnh đều xử lý hết sạch!"
“Đúng vậy, nếu không, anh làm sao có thể danh chính ngôn thuận ăn em chứ?" Âu Dương Thụy xoa xoa đầu nhũ người kia, thỏa sức vuốt ve, “Đáng tiếc không có tạp dề, có chút tiếc nuối nha."
“Anh thật sự quá háo sắc, nào có ai lại đưa ra yêu cầu như vậy chứ?" Vân Mộ Hoa thở hổn hển, bất mãn nói.
Âu Dương Thụy dùng sức nắm bóp đầu nhũ người dưới thân, làm cho cậu khẽ kêu mấy tiếng, lại nói, “Trên hiệp ước không phải nói tất cả đều nghe theo anh hết sao?"
“Ô..." Vân Mộ Hoa cắn môi, vạn phần không cam lòng mà nhìn đối phương. “Em còn đang bị cảm đấy."
“Anh sẽ đi mở thiết bị sưởi ấm, hơn nữa trong nhà hình như có tạp dề, mặc cho anh xem đi." Anh tà ác mà hứng thú nói.
“Không cần." Rất xấu hổ a.
Vân Mộ Hoa ngượng ngùng xoắn xoắn ngón tay, làm ra bộ dáng muốn lấy lòng. Âu Dương Thụy vừa cười, vừa lên tiếng uy hiếp, “Nhanh đi, nếu không ngày mai anh cho em không có biện pháp quay về ký túc xá."
“Được rồi."
Đó là một chiếc tạp dề có in hoa nhỏ màu hồng nhạt, Vân Mộ Hoa xấu hổ cầm tạp dề, đang định mặc, Âu Dương Thụy lại cúi đầu ghé vào tai cậu nói nhỏ.
“Anh..." Sao yêu cầu càng ngày càng quá đáng vậy?
“Nhanh đi, anh ở bên ngoài chờ em."
Vân Mộ Hoa hung hăng trừng mắt liếc nhìn người kia một cái, rồi mới trốn vào phòng tắm.
Âu Dương Thụy ở bên ngoài đợi ước chừng tầm mười phút, gõ cửa phòng tắm, "Được chưa?"
“Chưa..." Tiếng trả lời của Vân Mộ Hoa rất nhỏ.
Lại mười phút nữa trôi qua, Âu Dương Thụy gõ cửa, trực tiếp xoay tay nắm cửa, xông vào bên trong.
“Còn chưa xong à?"
“Anh sao có thể đột nhiên tiến vào như vậy!" Vân Mộ Hoa toàn thân chỉ có một cái tạp dề, tấm lưng trần xinh đẹp lộ ra, trực tiếp đập vào mắt Âu Dương Thụy, còn có cặp mông săn chắc cùng với đôi chân cân xứng vô cùng.
Vẻ nửa kín nửa hở, ẩn ẩn hiện hiện của cậu, càng kích thích giác quan của Âu Dương Thụy, có trách cũng phải trách bản thân anh không tốt, nhất định muốn nhìn đối phương ăn mặc thành cái dạng này.
Chỉ là, ai bảo Vân Mộ Hoa thoạt nhìn luôn ngon miệng như thế chứ?
Âu Dương Thụy luồn tay xuống dưới lớp tạp dề, vuốt ve trước ngực đối phương, xoa bóp đầu nhũ đã dần đứng lên, khiến nó càng thêm cứng rắn.
“Nhẹ một chút a..." Tuy rằng mặc thành như vậy rất không tự nhiên, nhưng nếu Âu Dương Thụy thích, cậu đều sẽ tận lực nghe theo, bởi vì bọn họ tương ái lẫn nhau, cậu muốn Âu Dương Thụy vui vẻ.
Vân Mộ Hoa ngoan ngoãn tựa như một chú cừu non biết vâng lời, càng có thể kích phát thú tính của Âu Dương Thụy.
Tay Âu Dương Thụy men theo đường cong thân thể cậu mà lướt xuống, chậm rãi sờ đến mông của đối phương, cảm thụ xúc cảm săn chắc đàn hồi nơi đó. Kế tiếp, ngón tay liền thuận theo khe mông, chui thẳng vào trong.
“A..." Vân Mộ Hoa xoay thắt lưng, bị Âu Dương Thụy dùng sức đè lên mặt bồn rửa mặt, không cách nào nhúc nhích được, chỉ có thể cảm thụ đầu ngón tay của anh quanh quẩn tại huyệt khẩu mình, như xa như gần mà chậm rãi vuốt ve.
Không báo trước lấy một tiếng, Âu Dương Thụy bỗng nhiên duỗi ngón tay sáp nhập vào huyệt khẩu của người kia. Vân Mộ Hoa run rẩy một trận, toàn bộ thân thể đều căng thẳng.
“Bảo bối, thả lỏng." Âu Dương Thụy dỗ dành.
Chính là, Vân Mộ Hoa căn bản không cách nào thả lỏng, bởi vì, đầu ngón tay Âu Dương Thụy bỗng nhiên ấn vào điểm nhạy cảm trên vách tràng, không ngừng đẩy đưa bên trong hậu huyệt.
“A…"
Mỗi một lần ngón tay đâm vào rút ra đều khiến cho Vân Mộ Hoa không tự chủ được mà run rẩy, bật lên những tiếng rên rỉ nhẹ nhàng. Cơ thể cậu tiết ra dịch ruột non, dính ướt ngón tay Âu Dương Thụy.
Tiếng rên rỉ này chứng tỏ Vân Mộ Hoa đang rất thoải mái, vì thế Âu Dương Thụy cố ý đẩy nhanh tốc độ ve vuốt điểm mẫn cảm kia, mang tới cho cậu càng nhiều khoái cảm.
Vân Mộ Hoa gắt gao bám vào cạnh bồn, thừa nhận phần tra tấn ngọt ngào này. Chính là, cậu càng muốn kháng cự, khoái cảm kịch liệt càng không thể bỏ qua, khiến cậu khó lòng kiềm nén.
“Thụy..." Cảm thụ cảm giác sung sướng phát sinh khi bị đùa bỡn, Vân Mộ Hoa đứt quãng kêu lên, hưng phấn vừa thở dốc vừa rên rỉ.
“Nhịn một chút." Ngón tay Âu Dương Thụy đẩy đưa càng lúc càng nhanh hơn, vừa vào vừa ra, dẫn dắt đối phương đạt đến đỉnh điểm của cao trào.
“Ưm a... Không... Dừng lại..." Vân Mộ Hoa ngửa đầu về phía sau, bên trong thân thể giống như sắp bị ngón tay người kia ma sát mà bắn ra tia lửa, không cách nào chống đỡ được.
Bị đùa bỡn đến đỉnh điểm, Vân Mộ Hoa ngã vào bệ rửa mặt lạnh như băng, thân thể xụi lơ, cả người mềm nhũn, tùy ý Âu Dương Thụy sắp đặt. Một dòng dịch thể phun ra, cậu liền đạt tới cao trào.
Âu Dương Thụy cởi bỏ quần lót, bắt đầu chuẩn bị hưởng thụ thân thể ngon miệng trước mắt này.
Để dục vọng cực nóng quanh quẩn tại huyệt khẩu đối phương, anh nói, “Bảo bối, anh muốn đi vào."
Tiếng nói trầm thấp vang lên, Âu Dương Thụy chậm rãi sát nhập huyệt khẩu chật hẹp, mà Vân Mộ Hoa căn bản vô pháp kháng cự sự xâm chiếm của đối phương, tiểu huyệt dần dần bị dục vọng thật lớn lấp đầy.
Một luồng khoái cảm mãnh mẽ phát sinh làm cậu run rẩy kịch liệt.
Âu Dương Thụy giữ chặt vòng eo người nọ, bắt đầu chậm rãi luật động, mỗi lần đều tiến vào thật sâu. Thời điểm cự vật ma sát qua vách tràng, một cảm giác kích thích mãnh liệt triệt để bóp chết lý trí của Vân Mộ Hoa.
“A... Ưm a..." Vân Mộ Hoa thở dốc.
Tốc độ đẩy đưa của Âu Dương Thụy dần dần tăng nhanh, liên tục không ngừng, càng đâm càng sâu, hết lần này đến lần khác lấp kín huyệt khẩu, dùng sức ra vào.
“A... Ưm..." Vân Mộ Hoa rên rỉ một tiếng rồi lại một tiếng, cảm giác sung sướng càng lúc càng nhiều.
Cả thân lẫn tâm cậu dung hợp vào cùng một chỗ, tình cảm mãnh liệt ở trong sự chiếm hữu cuồng dã này mạnh mẽ nổ bùng…
Tác giả :
Băng Tuyết Y Mộng