Đóng Vai Tình Địch, Tôi Bị Nam Chủ Coi Trọng!
Chương 49 Gọi phụ huynh (3)
Edit: A Uyển
Năm phút sau.
Đám người đi đến vườn cây phía sau trường, nơi được che chắn bởi một cây đa to lớn, có phần kín đáo. Cái quan trọng nhất chính là, nơi đây là góc chết mà trường học không theo dõi đến.
Trầm Nam mấy ngày trước bị thương, càng nghĩ càng giận nên từ bệnh viện chạy đến trực tiếp tìm Lục Lâm. Hắn và Lục Lâm đánh nhau vài lần, cũng biết rõ khả năng đánh đấm của Lục Lâm đến đâu, cho nên không có ngu ngốc xông lên cho người ta đánh, mà chỉ dùng ánh mắt ra hiệu, ý bảo đám người cùng xông vào.
Nếu đã mang theo người đến, thì tội gì lại đấu tay đôi, hắn cũng không phải là kẻ ngốc.
Chỉ có điều, dần dần. . .
Trầm Nam ở một bên hóng kết quả cuộc chiến sắc mặt dần thay đổi, có phần khó coi.
Chẳng lẽ trước kia lúc đánh nhau Lục Lâm còn chưa dùng hết công lực, bây giờ bảy tám người vây quanh cũng không làm gì được cậu ta, không cẩn thận còn bị đánh ngược lại.
Trầm Nam đứng một bên ra sức hét lớn: "Đánh vào mặt nó!"
Lục Lâm: ". . ."
Nhanh nhẹn né tránh mấy cú đấm trực tiếp vào mặt, Lục Lâm vểnh môi, xuống tay càng ngày càng ác.
Trầm Nam trong đầu nghĩ rất đơn giản, Lục Lâm có cái thá gì để nữ sinh mê như điếu đổ thì không phải là do khuôn mặt đó sao. Nếu bọn họ nhìn thấy Lục Lâm bị đánh, mặt sưng như một cái đầu heo, Trầm Nam không tin ai còn dám nói thích cậu ta nữa!
Lúc bên này đang đánh nhau kịch liệt, Lê Nhan đang đứng ở con đường nhỏ kế bên vườn hoa.
Tại sao tình tiết hai người này đánh nhau lại xảy ra vào lúc này?
Hơn nữa. . .
Nữ chính đâu?
Lê Nhan nhìn xung quanh, không thấy bóng Lâm Dư đâu, chân mày cũng nhăn thành một đoàn.
Trong truyện gốc cũng có tình tiết Trầm Nam tìm Lục Lâm trả thù, nhưng thời gian không phải là hôm nay, và đáng lẽ nữ chính Lâm Dư sẽ vô tình đi ngang qua, thấy Lục Lâm bị người vây đánh, giả vờ hô giáo viên đến, cứu được Lục Lâm, còn nhẹ nhàng giúp người ta băng bó, kiếm được không ít hảo cảm từ Lục Lâm.
Cho nên ——
Xin ai đó hãy nói cho cô biết là Lâm Dư, người đáng lẽ phải xuất hiện ở đây, lại không thấy bóng dáng đâu?
Lê Nhan mím chặt môi, nghe thấy động tĩnh từ phía trước truyền đến, tim đập chậm một nhịp.
Bây giờ không tìm thấy Lâm Dư, bất kể là như thế nào, cô cũng phải nhanh chân xem thử tình huống ra sao.
. . .
"Hừ. . ."
Tiếng hít thở nặng nề vang lên, Lục Lâm đã quật ngã năm người, trên trán cũng đã đổ đầy mồ hôi, thấp giọng thở ra một tiếng.
Tám người Trầm Nam dẫn theo bây giờ chỉ còn ba người trụ tới bây giờ, chẳng bao lâu nữa, toàn quân bị diệt sạch là chuyện có thể lường trước.
Ngay lúc Lục Lâm nhẹ cúi đầu, đột nhiên nghe thấy một tiếng động xé gió từ phía sau truyền đến, hắn nhanh chóng phản ứng nghiêng đầu sang một bên, dư quang trong đáy mắt nhìn thấy một bóng người mặt đầy ác ý đang lao đến.
Còn có. . . một cây gậy nhắm thẳng vào đỉnh đầu.
Nếu phản ứng chậm mấy nhịp, vật này sẽ đập vào ót Lục Lâm.
"A!!"
Ngay sau đó là một tiếng kêu đau đớn.
Là giọng của Trầm Nam.
Tiếng kêu khóc phá vỡ màn đêm yên tĩnh, Lục Lâm xoay người liền bị dọa sợ ngay tại chỗ.
Dưới ánh trăng, thân hình Lê Nhan như bị ánh sáng kéo dài thêm trông thực gầy gò, cổ tay mảnh khảnh nắm lấy cánh tay của Trầm Nam đang định dùng gậy đánh lén sau lưng.
Theo đó còn có một tiếng rắc rắc giòn giã ——
Tiếng bẻ trật khớp.