Đông Túy Hạ Hàm
Chương 13 Không phải bị điện thì đầu óc cũng có vấn đề
Lại một buổi sáng nhàn hạ, bản tin thời sự bảy rưỡi sáng đang phát những tin tức không quan trọng.Trong phòng khách chật hẹp nhưng ấm áp, Trâu Noãn lười biếng dựa người lên ghế sô pha lướt weibo, Tô Đát Quý thì dựa thân hình nhỏ xinh lên đùi Trâu Noãn, chỉnh camera điện thoại quay về phía cô."Haiz, bà nói thử nghe Hoắc Kiến Hoa và em Lâm về bên nhau rồi, Hồ Ca phải làm sao bây giờ?" Trâu Noãn nghi hoặc hỏi.Trên mạng lúc nào cũng ca tụng hai người đó là cặp đôi đẹp nhất, bây giờ đột nhiên thuyền chìm, khiến bao nhiêu fan buồn thối ruột’“Tách tách." Tô Đát Quý chụp được nét mặt hiện tại của Trâu Noãn’Chọn góc xấu đến không thể xấu hơn khiến khuôn mặt tròn trịa, cằm nọng cùng với đôi mắt ti hí của Trâu Noãn hiện lên rõ mồn một’Thịt thừa dưới cằm chiếm hơn nửa khuôn mặt’“Tổ sư, bà muốn chụp tôi sao không chờ tôi tạo dáng tí rồi hãy chụp? Ví dụ như nghiêng mặt bốn lãm độ chẳng hạn!" Trâu Noãn bất mãn phản đối nhưng Tô Đát Quý chẳng buồn bận tâm, “Không, tôi muốn lưu lại hình ảnh chân thực nhất của bà." “Xóa luôn và ngay cho tôi!!" “Không xóa, không! Tuyệt đối không!" “Đậu, bà mà không xóa có tin tôi tụt quần bà ra không!" Trâu Noăn bất đắc dĩ dọa nạt, chuẩn bị ra tay’Tô Đát Quý vội bật dậy, tránh né đòn công kích của cô’Cứ ở cạnh nhau là hai người họ không thể nào làm mỹ nữ điềm tĩnh quá ba phút’Thấy vậy, Đông Túy chỉ biết im lặng lắc đầu’Cô rút điện thoại ra gọi cho ViVi thêm lần nữa’“Đông Nương, hay là nói như này: Người nhà ở quê đột ngột qua đời nên không đến chỗ hẹn được." Phong Tiểu Mạn nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy cái cớ này khá là hợp lý’Đông Tây không phản đối, rít điếu thuốc đang kẹp trên tay phải một hơi, khói thuốc từ từ đi vào phổi, chậm rãi bấm số gọi’Lập tức, một giọng nói dịu dàng như rót mật vào tai vang lên trong gian phòng nhỏ hẹp’Cái giọng ỏn ẻn này khiến Tô Đát Quý và Trâu Noãn vừa nghe thấy liền đứng hình, cố gắng không cười thành tiếng’“Alô, Vi Vi phải không?" “Cô là ai?" Cô gái ở đầu dây bên kia khẽ hỏi’“Tôi là người lần trước hẹn giao dịch với cô’Lần đó tôi có chút việc nên trễ hẹn, ngại quá" Đông Túy dùng giọng yếu đuối đáp lại, đồng thời nín thở nghe thái độ của đối phương ra sao’Cô gái ở đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi dường như nhớ ra, “Thì ra là cô à’Phải rồi, vì sao lần trước cô hủy giao dịch vậy?"Trái tim của Đông Túy đánh thịch một tiếng, sắc mặt khẽ thay đổi, liếc mắt nhìn sang Phong Tiểu Mạn, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nhạt, nhưng giọng điệu vẫn không có gì thay đổi, “Lần trước à..’thật ra..’không dám giấu cô, tôi nói ra thì cô đừng cười tôi nhé..." “Không đâu, cô nói đi." “Vì..’em trai tôi bị bệnh, tôi cần dùng tiền gấp cho nên..’nhất thời hổ đô, đi..’đi trộm tiền, nhưng sau đó tôi đã trả lại rồi’Có thể là người bị mất tiền không tìm được nên báo công an’Hôm đó..’thật ra tôi đã đến quảng trường rồi nhưng xui sao lại gặp trúng cảnh sát rồi bị bắt’Thật sự xin lỗi cô, tôi..’tôi cũng không muốn như vậy." Đông Túy nức nở, giọng nói vô cùng tủi thân’Cô cảm nhận rất rõ đầu dây bên kia thở phào nhẹ nhõm, do dự tiếp lời: “Thì ra là vậy, không sao cả, cô cũng vất vả rồi’Vậy thì thế này, tôi sẽ nhanh chóng liên hệ lại với bác sĩ mổ chính, thời gian và địa điểm cụ thể thì tối nay tôi sẽ liên lạc với cô sau." “Vâng được, vậy thì tốt quá." Nói xong liền cúp điện thoại’Trâu Noãn và Tô Đát Quý rốt cuộc cũng không kìm được nữa, nằm trên xô pha phá lên cười vì giọng nói của Đông Túy quá sức õng ẹo’Trái lại, Phong Tiểu Mạn vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, “Đông Nương, vừa rồi có chuyện gì à?" “Có lẽ cô ta có mặt lúc tôi bị bắt." Đông Túy nhớ lại cảnh tượng hôm ấy’Phong Tiểu Mạn khó hiểu, “Là thế nào? Cô ta nói hôm đó cô ta ở đấy à?" “Không’Cô ta cũng rất thông minh, nói chuyện với người thông minh phải để ý chi tiết’Vừa rồi cô ta dò hỏi tôi vì sao hôm đó hủy giao dịch chứ không hỏi vì sao không tới, chứng tỏ lúc đấy cô ta nhất định đã nhìn thấy chuyện gì đó’Nói tiếp vài câu thì biết tôi đoán chuẩn luôn." Đông Túy nở nụ cười tự tin, vui vẻ, đổi lại là ánh mắt khâm phục của Phong Tiểu Mạn, “Đông Nương, bà thông minh quá đi, không biết sau này người đàn ông như thế nào mới cưới được bà." Đông Túy tiện tay cầm lấy ba lô, đổ hết linh kiện súng ống bên trong ra’Rầm rầm, đồ rơi đầy mặt bàn’“Phụ nữ không thể bị đàn ông chế ngự’Hơn nữa, tôi là nhện độc, ai đến gần tôi, tôi sẽ hạ độc chết người đó." Đông Túy nhìn chằm chằm vào đống linh kiện la liệt trên bàn rồi xắn tay vào việc lắp ráp súng’Liêu Thành hoàn toàn khác với Đông Thành, không khí oi bức khiến người ta cảm thấy bực bội’Ngô Hâm bắt chuyến bay sớm nhất đi Liệu Thành, vừa xuống máy bay, không kịp nghỉ chân ăn bữa sáng đã vội phi đến bệnh viện tâm thần’Dưới sự chỉ dẫn của lãnh đạo bệnh viện, Ngô Hâm đi tới một căn phòng khép kín, cửa phòng mở ra’Trong phòng, Hạ Hàm đang khoanh chân ngồi trên giường, ánh mắt dại ra nhìn vào một chấm tròn trên tường’Người này..’vẫn là vị cảnh sát mà cậu biết đấy ư? “Cảnh sát Hạ..’Anh không sao chứ?" Ngô Hâm choáng váng, nhanh chóng tiến lên phía trước, lo lắng hỏi han’Hạ Hàm dần dần tỉnh táo lại, nhìn Ngô Hâm như nhìn thấy ánh sáng nơi địa ngục’Trong lòng anh bây giờ dâng lên cảm giác ấm áp và xúc động’Bởi vì..’Sự việc phải kể từ lúc ban sáng’Buổi sáng, lúc Hạ Hàm tỉnh dậy liền phát hiện tay chân mình đang bị dây thừng trói chặt, bốn người mỗi người giữ lấy một góc.Chuyện này..’Chuyện quái gì thế này? “Này, các người muốn làm gì!?" Hạ Hàm hốt hoảng kêu lên’“Thưa Chúa! Đấng vĩ đại, sau khi chúng con phá thân của kẻ xui xẻo này sẽ đốt lửa hiến tế cho người, cầu xin người cho chúng con tai qua nạn khỏi!" Người đàn bà trước mặt đang mặc đồ bệnh nhân, đầu bù tóc rối quẩn đầy giấy vệ sinh, dứt lời thì chuẩn bị ra tay cởi quần áo’Hạ Hàm hoảng sợ nhìn đám người thần kinh không bình thường đứng xung quanh’Anh nghĩ, mình chỉ cần ở thêm mấy ngày nữa thì nửa đời còn lại cũng sẽ bị nơi này hủy hoại luôn! Nếu tất cả mọi người đều một mình một thế giới như ngày hôm qua thì Hạ Hàm cũng không lo lắng lắm’Thế nhưng anh sợ nhất chính là loại này thường tự cho mình là chúa cứu thể, làm bậy làm bạ mà tưởng là đang cứu vớt chúng sinh’Người thường xuyên phát bệnh thế này mới là đáng sợ nhất’Vậy nên lúc ấy..’Nhìn người phụ nữ tầm ba mươi tuổi đối diện đang chuẩn bị cởi quần áo, Hạ Hàm giận dữ gào lên: “Có ai không! Cứu tôi với!!" Nếu không thì trinh tiết của anh khó mà giữ nổi mất’Nguy hiểm cận kề, lòng tự tôn của Hạ Hàm cũng giảm sút’Không thể trông chờ vào người khác, Hạ Hàm bèn xoay ghì cổ tay của người đang giữ tay phải anh, bóp mạnh một cái khiến đối phương đau đớn rên lên, thả lỏng tay ra’Hạ Hàm dồn sức đẩy ngã gã’Tay chân trải qua thời gian dài rèn luyện nên rất khỏe’Anh dùng sức đạp mạnh vào ngực bệnh nhân tâm thần phía dưới chân, ủn bọn họ ngã rạp sang hai bên’Anh nhanh nhẹn xoay người một cái, hai đầu gối quỳ trên giường, tay trái cầm ngược lấy cánh tay người còn lại kéo mạnh một cái’Bệnh nhân tâm thần cuối cùng và bụng vào mép giường, cả người không còn sức, tự buông tay’Thế nên cuối cùng..’Hạ Hàm đột nhiên quay đầu, đối mặt chính diện với người phụ nữ vừa định lấy đi đời trai của anh, hai khuôn mặt cách nhau chưa đầy nửa thước’Đôi mắt người phụ nữ kia đờ đẫn, tay chân đông cứng, thét lên một tiếng chói tai “A!" rồi xoay người bỏ chạy’Hạ Hàm vừa mới thở ra được một hơi thì không ngờ bác sĩ và y tá nghe thấy tiếng kêu cứu mới nãy của anh đã chạy tới, đúng lúc gặp phải bệnh nhân tâm thần kia bỏ chạy ra ngoài vào trong phòng lại còn thấy đám người bị Hạ Hàm đốn ngã nằm la liệt’Hạ Hàm thầm kêu không xong rồi..’Nhìn bọn họ cẩn thận nhích tới gần, Hạ Hàm không khỏi cười khổ, “Mọi người xin hãy nghe tôi nói, tôi không bị tâm thần, thật đấy!" “Vâng, chúng tôi tin anh!" Bác sĩ dẫn đầu khẳng định với giọng chắc nịch nhưng động tác vẫn không có gì thay đổi, trong mắt vẫn đầy cảnh giác’Hạ Hàm chửi thầm trong lòng, tin cái con khỉ ấy! Trong lúc thất thần Hạ Hàm không để ý có một y tá đang tiếp cận mình từ phía sau, cây kim chứa thuốc mê đâm mạnh vào phần eo của anh, đầu óc anh dần thấy trĩu nặng rồi ngất đi..’Âm thanh cuối cùng truyền đến tai là tiếng nói khẩn trương của các bác sĩ, y tá’“Bệnh nhân phát bệnh, trước tiên nhốt anh ta lại một mình đã."Mọi việc chính là như thế’Sau khi hiểu rõ sự tình, Viện trưởng bấy giờ cảm thấy vô cùng áy náy’“Xin lỗi đồng chí cảnh sát, đúng là do chúng tôi sơ sẩy nên mới gây ra chuyện hoang đường như vậy, đồng thời cũng gây ra khó khăn rất lớn cho anh, thật xin lỗi." Viện trưởng lớn tuổi tự mình xin lỗi, khuôn mặt Hạ Hàm không chút biểu cảm, anh không trách họ, cũng chẳng oán trách những bệnh nhân tâm thần kia’Ai mà muốn mình có bệnh cơ chứ, những hành động kia cũng chỉ xảy ra trong vô thức, họ đâu cổ tình’Mà Viện trưởng thì sao? Cả bác sĩ và y tá nữa? Thật ra họ cũng chẳng có lỗi, họ cũng chỉ cố gắng làm hết trách nhiệm của mình’Hạ Hàm hiểu hết, anh chậm rãi quay sang nhìn Viện trưởng, nở nụ cười điềm đạm, vẫn ấm áp như ánh mặt trời’“Không sao, Viện trưởng, hóa giải hiểu lầm là được rồi’Xin ông hãy xóa hết tư liệu của tôi đi, đừng làm ảnh hưởng đến việc phá án bến cảnh sát chúng tôi." Trên đời này bị bệnh tâm thần không đáng sợ, đáng sợ là người không bị điện nhưng đầu óc có vấn đề! “Anh yên tâm! Chắc chắn, chắc chắn rồi!" Viện trưởng liên tục gật đầu, chỉ mong có thể để không phải chịu trách nhiệm gì’“Đúng rồi, năm bệnh nhân lúc sáng, xin mọi người để tâm đến họ một chút, tinh thần của bọn họ không ổn định, cẩn thận họ làm người khác bị thương." Hạ Hàm nhắc nhở, dù gì anh cũng không bị làm sao’Hơn nữa, biết rõ họ nguy hiểm thì đương nhiên phải nhắc nhở người khác rồi’Lời này khiến Viện trưởng phải nhìn Hạ Hàm bằng con mắt khác’Dẫu sao, đa số con người hiện nay đều chỉ suy xét cho ích lợi của bản thân mình, hơi đâu mà để ý đến những bệnh nhân này thế nào? Nhưng vị cảnh sát này lại khác’Hạ Hàm cùng Ngô Hâm rời khỏi bệnh viện tâm thần, cũng nhanh chóng mua vé xe ô tô, chuẩn bị ngồi ba lượt xe đi ngược về Đông Thành vì Hạ Hàm không có giấy tờ gì’Đoạn đường dài và lắm chông gai cứ thế chậm rãi mở màn’