Động Tiên Ca
Chương 15
Sự tình dĩ nhiên sẽ không dừng tại đó.
Vô Cùng lựa chọn nơi này để cắm rễ, kỳ thật để tiện vơ vét dược liệu và thiên tài địa bảo. Một cái thân phận Vương gia là tấm bình phong rất tuyệt, huống chi hiện tại hắn ở trên triều đình chơi rất vui. Một người dù có lợi hại bao nhiêu chăng nữa, cũng không mạnh bằng phàm nhân cả nước cùng nhau tới hỗ trợ được.
Cho nên chúng tôi khiêm tốn khiêm tốn lại càng khiêm tốn, ở Nhạc vương phủ vô luận thế nào cũng không bị hoài nghi.
Nhưng không sai biệt lắm với suy đoán của chúng tôi, cao nhân có thể không che mắt được hoàng thất, nhưng có thể nịnh bợ đại quan hoặc hoàng đế, nếu không nữa thì dứt khoát vào Khâm Thiên giám làm việc. Cho nên kinh thành trở thành nơi tụ hội của chúng cao nhân.
Mặc dù đẳng cấp của những cao nhân kia không bì kịp với Vô Cùng, nhưng trải qua màn rửa tội “huyết tinh đại chiến" vừa rồi, Vô Cùng cũng đã có kinh nghiệm, cụp lại cái đuôi mà đối nhân xử thế mới là thượng sách. Vì thế hắn bây giờ giả trang phi thường giống, tất cả khí tức đều thu liễm không còn một mảnh.
Có điểm tôi vẫn rất bội phục hắn. Hắn thật sự là một người thông minh tuyệt đỉnh, học hỏi vừa rất nhanh lại vừa còn tuân thủ đủ mọi quy tắc. Cho dù hắn không hiểu được, thậm chí khịt mũi khinh bỉ, nhưng chạm đến vấn đề sinh tồn lớn này, hắn sẽ tuân thủ quy củ đến từng tí không bỏ sót.
Lấy ví dụ chuyện Nhạc vương phi tìm tôi gây sự vậy, tuy hắn cảm thấy bị xúc phạm vật sở hữu (là tôi…), bèn xử trí ngay điểm mấu chốt, không một chưởng đập chết cô ta, mà là tuân thủ nội quy của Nhạc vương phủ trước, hòng tìm kiếm chỗ sơ hở sau.
Tôi cảm thấy hắn như vậy quả thật vất vả. Tôi trời sinh chính là người không tuân thủ quy tắc lắm… cũng không phải không tuân thủ, mà nhớ mang máng thôi. Hắn đã phải đối mặt với mấy trăm quyển sách quy tắc, còn phải an bài thỏa đáng từng việc, chẳng cần biết là có thích thú hay không, dẫu sao tôi cũng không nên rước thêm phiền phức cho ông chủ có phải không?
Vì thế tôi nói với hắn, không cần phải xen vào việc này của tôi. Vài ba người phàm có thể làm gì được tôi?
Thẳng thắn mà nói, đích thực là không làm gì được.
Nhạc vương phi thôi mà, có phải Võ Tắc Thiên đâu, còn non và xanh lắm. Cùng lắm là đánh tôi vài bạt tai, phạt tôi quỳ dưới nắng, hoặc là nắm tóc tôi mắng chửi không biết xấu hổ đại loại thế.
Bạt tai tôi? Mặt tôi không đau (có chân khí hộ thể), ngược lại tay ả ta đau đến nửa tháng. Quỳ dưới nắng? Tôi thuận tiện tu luyện luôn, hiệu quả còn không tệ ấy. Lúc kéo tóc tôi càng đáng thương, tôi quên đem hộ thân rút về, kết quả tóc quấn ngược lên mặt ả, thiếu chút nữa làm ả ta nghẹt chết.
Kết quả, tôi thiếu chút nữa bị xem như yêu quái mà bị thu phục… Hoặc là nói đạo sĩ thiếu chút nữa bị tôi thu phục.
Luận về cảnh giới, kỳ thật đạo sĩ nọ cũng sàn sàn như tôi. Luận về pháp bảo… thì phải nói là khác nhau một trời một vực. Một người nhặt cốt, nhặt đã 250 năm, nhãn quang nhặt cốt sắc bén già dặn đến trình độ cao thủ, cho dù cướp bóc của người ta cũng phải cướp tinh phẩm tốt nhất. Tôi mặc dù không dùng được pháp bảo (công lực chưa đủ), nhưng tôi có phù bảo rất nhanh rất mạnh. (ý là LC khoe pháp bảo của chị ý là hàng xịn)
Thậm chí tôi còn chưa xuất phi kiếm ảnh ra, hắn vừa chém một kiếm tới Kim Chung Tráo của tôi, đã bị bắn ngược trở lại, chấn động đến hôn mê bất tỉnh luôn.
Tôi đột nhiên có loại cảm giác tịch mịch giống Độc Cô Cầu Bại. (mạnh quá nên cô độc)
Vô Cùng tốn gấp mấy lần thời gian và tinh lực mới tẩy hết trí nhớ của tất cả những người liên quan, mệt đến thiếu chút nữa vết thương cũ tái phát.
Tôi thực rầu rĩ, “… Thực xin lỗi."
“Loan Loan, chỉ cần không muốn giết ta, cái gì cũng không sao cả." Hắn cầm tay tôi, ánh mắt rất dịu dàng, “Dù sao ngươi đã ngốc như thế, ngươi căn bản không cần làm gì cả, vô sự cũng có thể biến thành hữu sự, chuyện nhỏ cũng có thể biến thành chuyện cực lớn."
… Tâm tình rầu rĩ của tôi hoàn toàn bốc hơi sạch sẽ.
Cuối cùng một Vô Cùng ‘co được dãn được’ phải hạ mình xuống, tìm cách dỗ dành tám vị oanh oanh yến yến kia. Tôi không thể không nói, hắn dỗ người thật sự là y khuôn y dạng, quả thực là y như nam chính siêu thâm tình từ trong tiểu thuyết ngôn tình bước ra vậy. Hiếm thấy là, hắn còn có thể dỗ mỗi ‘bà vợ’ ai nấy đều rất vui vẻ, ‘đi qua vạn bụi hoa, không phiến lá dính thân’.
Vì thế đầu mâu trên người tôi rốt cục cũng được nhổ ra.
Nhưng chỉ dỗ không thôi cũng có lúc tính co dãn bị mài mòn, lời nói suông không bằng hành động thực tế, tôi nghĩ các phu nhân kia đều là tín đồ của câu chân lý này.
Vì thế Vô Cùng mỗi ngày vừa chửi rủa, vừa dùng chân khí bức độc… xuân độc ra.
Cười đến lăn bò càng trên đất, tôi lại có điểm đồng tình với những cô gái còn trẻ mà phải “ở góa" kia.
Tuy bây giờ tôi sống rất thanh tâm quả dục, nhưng kiếp trước tôi cũng từng tán dóc mấy chuyện tình ái loạn xạ ngầu. Ẩm thực nam nữ, nhân chi đại dục*, không phải ai cũng có vận may có thể tìm được lối thoát này giống tôi (hay có lẽ là bất hạnh cũng nên?), chứ phái nữ trên thế gian cũng có nhu cầu tình dục mà.
* Ẩm thực nam nữ, nhân chi đại dục: Con người sống trên dời, không bỏ được hai chuyện lớn: ăn uống và nam nữ. Ăn uống có thể xem là vấn đề dân sinh, nam nữ thuộc vấn đề vui khỏe. (Khổng Tử)
“… Dù sao ngươi cũng là dòng cắn thuốc mà." Tôi dè chừng đề nghị, “Cũng không cần căng quá."
Đang nhắm mắt bức độc, Vô Cùng mở choàng mắt ra, ánh mắt còn lạnh hơn băng. “Ngươi nói cái gì?"
Tôi rụt cổ, cảm thấy nhiệt độ trong phòng vụt hạ xuống, sợ là đang thí nghiệm độ không tuyệt đối* không chừng. “Ý ta là… Tình dục như hồng thủy, lấp đi không bằng khai thông…"
* độ không tuyệt đối: giới hạn dưới của nhiệt độ, bằng -273.15 độ C.
Tuy tôi nói rất hàm súc, nhưng Vô Cùng có lẽ nghe hiểu… song hắn tức giận đến gân xanh trên thái dương hung hăng giật giật. Biết hắn rất tức giận, nhưng không ngờ hắn tức đến mức nhào tới ôm lấy tôi, còn chưa định thần đã bị hắn cắn một cái lên cổ.
Tôi la đau, hắn còn la to hơn tôi, “Ngu ngốc!"
Tức tối ngẩng đầu lên, đang muốn mắng hắn, tôi bắt gặp ánh mắt phức tạp và sắc đỏ ửng khả nghi của hắn. Cái loại vừa tức vừa giận, nâng không lên bỏ không xuống được này.
Hắn… hắn có ý tứ là… “Giận người không tranh ư?" Tôi không kiềm được mà hỏi ra miệng.
Đương lúc tính khí của Vô Cùng đến thời khắc bùng nổ, thì bất thình lình, phi thường phong tình vạn chủng liếc xéo tôi một cái, khóe môi nhếch lên chứa ý cười, tâm bình khí hòa mà… ngồi thiền.
Ôm cổ, tôi ngồi bẹp trước mặt Vô Cùng, cảm thấy bị thiên lôi bổ một cái lạnh thấu tim.
Những mắc xích tiểu tiết cực nhỏ thất lạc trước kia bị tôi xem nhẹ, rốt cục đã tìm lại được, nhanh chóng hợp lại hiểu ra. Chờ tôi sắp xếp toàn bộ lại một lần, đột nhiên cảm thấy thế giới như sắp bị hủy diệt đến nơi.
Vô Cùng… thích tôi, đúng không?
Ngồi trước mặt hắn, tôi lập tức hóa đá. Việc này thật sự khiến tôi khó có thể chấp nhận được… Hắn rõ ràng trước nay vẫn luôn bắt nạt tôi, tôi từng bị hắn hạ độc, ngáng chân, bị hắn cười nhạo, sỉ nhục…
Nhưng tôi có thích hắn không?
Sau khi tỉnh lại lần thứ ba, tôi vừa bàng hoàng lại càng kinh hãi phát hiện ra, tôi quả thật có thích hắn. Lẽ nào tôi là M mà bấy lâu nay tôi chẳng hề hay biết? Chuyện này thật đáng hổ thẹn. Sao tôi lại có thể đi thích một tên vẫn luôn ngược đãi tôi… Biến thái a biến thái, sao có thể như vậy được?
Tôi liều mình tìm phản chứng, nghiềm ngẫm lại lúc tôi bị hắn hạ độc đau bụng cỡ nào… nhưng tôi vừa nhớ lại lúc hắn hạ độc tôi. Đều là tôi hạ độc hắn trước, hắn mới tìm cơ hội hạ độc lại. Tôi đúng là rất giận hắn không sai, nhưng những lúc hắn cúi đầu chờ tôi chải vuốt mái tóc dài, tôi liền mềm lòng. Tôi nhớ mãi không thôi, kia một cánh tay nhỏ bé dính đầy máu đen, trong khoảng không tĩnh mịch bắt lất tay áo tôi, nói cho tôi biết rằng, tôi không hề có một mình.
Nhớ đến tâm cơ xảo trá âm hiểm cực độ của hắn, nhưng đồng thời cũng nhớ tới vẻ mặt ngây ngô cười kêu Loan Loan của hắn. Dùng thanh âm tàn khốc lạnh như băng, uy hiếp muốn giết tôi, nhưng cũng nhớ đến nụ hôn đầy nước miếng vừa ướt nhẹp vừa vụng về của hắn.
Một Vô Cùng bảo tôi giết chết hắn, tất cả mọi thứ của hắn sẽ thuộc về tôi; một Vô Cùng giống như con gấu túi ôm dính lấy tôi; một Vô Cùng bị tôi mắng lại trưng ra bản mặt vui vẻ.
Hắn nằm trên mặt đất, mặt trắng như tờ giấy, hai tay bị chùy kim cang đóng đinh, một Vô Cùng khiến cho lòng tôi đau gần như muốn chết…
Mẹ! Con thực có lỗi với người! Mẹ hao tâm khổ trí làm cho con được sống lại một lần, con lại đi yêu phải một tên biến thái!
Vô Cùng lựa chọn nơi này để cắm rễ, kỳ thật để tiện vơ vét dược liệu và thiên tài địa bảo. Một cái thân phận Vương gia là tấm bình phong rất tuyệt, huống chi hiện tại hắn ở trên triều đình chơi rất vui. Một người dù có lợi hại bao nhiêu chăng nữa, cũng không mạnh bằng phàm nhân cả nước cùng nhau tới hỗ trợ được.
Cho nên chúng tôi khiêm tốn khiêm tốn lại càng khiêm tốn, ở Nhạc vương phủ vô luận thế nào cũng không bị hoài nghi.
Nhưng không sai biệt lắm với suy đoán của chúng tôi, cao nhân có thể không che mắt được hoàng thất, nhưng có thể nịnh bợ đại quan hoặc hoàng đế, nếu không nữa thì dứt khoát vào Khâm Thiên giám làm việc. Cho nên kinh thành trở thành nơi tụ hội của chúng cao nhân.
Mặc dù đẳng cấp của những cao nhân kia không bì kịp với Vô Cùng, nhưng trải qua màn rửa tội “huyết tinh đại chiến" vừa rồi, Vô Cùng cũng đã có kinh nghiệm, cụp lại cái đuôi mà đối nhân xử thế mới là thượng sách. Vì thế hắn bây giờ giả trang phi thường giống, tất cả khí tức đều thu liễm không còn một mảnh.
Có điểm tôi vẫn rất bội phục hắn. Hắn thật sự là một người thông minh tuyệt đỉnh, học hỏi vừa rất nhanh lại vừa còn tuân thủ đủ mọi quy tắc. Cho dù hắn không hiểu được, thậm chí khịt mũi khinh bỉ, nhưng chạm đến vấn đề sinh tồn lớn này, hắn sẽ tuân thủ quy củ đến từng tí không bỏ sót.
Lấy ví dụ chuyện Nhạc vương phi tìm tôi gây sự vậy, tuy hắn cảm thấy bị xúc phạm vật sở hữu (là tôi…), bèn xử trí ngay điểm mấu chốt, không một chưởng đập chết cô ta, mà là tuân thủ nội quy của Nhạc vương phủ trước, hòng tìm kiếm chỗ sơ hở sau.
Tôi cảm thấy hắn như vậy quả thật vất vả. Tôi trời sinh chính là người không tuân thủ quy tắc lắm… cũng không phải không tuân thủ, mà nhớ mang máng thôi. Hắn đã phải đối mặt với mấy trăm quyển sách quy tắc, còn phải an bài thỏa đáng từng việc, chẳng cần biết là có thích thú hay không, dẫu sao tôi cũng không nên rước thêm phiền phức cho ông chủ có phải không?
Vì thế tôi nói với hắn, không cần phải xen vào việc này của tôi. Vài ba người phàm có thể làm gì được tôi?
Thẳng thắn mà nói, đích thực là không làm gì được.
Nhạc vương phi thôi mà, có phải Võ Tắc Thiên đâu, còn non và xanh lắm. Cùng lắm là đánh tôi vài bạt tai, phạt tôi quỳ dưới nắng, hoặc là nắm tóc tôi mắng chửi không biết xấu hổ đại loại thế.
Bạt tai tôi? Mặt tôi không đau (có chân khí hộ thể), ngược lại tay ả ta đau đến nửa tháng. Quỳ dưới nắng? Tôi thuận tiện tu luyện luôn, hiệu quả còn không tệ ấy. Lúc kéo tóc tôi càng đáng thương, tôi quên đem hộ thân rút về, kết quả tóc quấn ngược lên mặt ả, thiếu chút nữa làm ả ta nghẹt chết.
Kết quả, tôi thiếu chút nữa bị xem như yêu quái mà bị thu phục… Hoặc là nói đạo sĩ thiếu chút nữa bị tôi thu phục.
Luận về cảnh giới, kỳ thật đạo sĩ nọ cũng sàn sàn như tôi. Luận về pháp bảo… thì phải nói là khác nhau một trời một vực. Một người nhặt cốt, nhặt đã 250 năm, nhãn quang nhặt cốt sắc bén già dặn đến trình độ cao thủ, cho dù cướp bóc của người ta cũng phải cướp tinh phẩm tốt nhất. Tôi mặc dù không dùng được pháp bảo (công lực chưa đủ), nhưng tôi có phù bảo rất nhanh rất mạnh. (ý là LC khoe pháp bảo của chị ý là hàng xịn)
Thậm chí tôi còn chưa xuất phi kiếm ảnh ra, hắn vừa chém một kiếm tới Kim Chung Tráo của tôi, đã bị bắn ngược trở lại, chấn động đến hôn mê bất tỉnh luôn.
Tôi đột nhiên có loại cảm giác tịch mịch giống Độc Cô Cầu Bại. (mạnh quá nên cô độc)
Vô Cùng tốn gấp mấy lần thời gian và tinh lực mới tẩy hết trí nhớ của tất cả những người liên quan, mệt đến thiếu chút nữa vết thương cũ tái phát.
Tôi thực rầu rĩ, “… Thực xin lỗi."
“Loan Loan, chỉ cần không muốn giết ta, cái gì cũng không sao cả." Hắn cầm tay tôi, ánh mắt rất dịu dàng, “Dù sao ngươi đã ngốc như thế, ngươi căn bản không cần làm gì cả, vô sự cũng có thể biến thành hữu sự, chuyện nhỏ cũng có thể biến thành chuyện cực lớn."
… Tâm tình rầu rĩ của tôi hoàn toàn bốc hơi sạch sẽ.
Cuối cùng một Vô Cùng ‘co được dãn được’ phải hạ mình xuống, tìm cách dỗ dành tám vị oanh oanh yến yến kia. Tôi không thể không nói, hắn dỗ người thật sự là y khuôn y dạng, quả thực là y như nam chính siêu thâm tình từ trong tiểu thuyết ngôn tình bước ra vậy. Hiếm thấy là, hắn còn có thể dỗ mỗi ‘bà vợ’ ai nấy đều rất vui vẻ, ‘đi qua vạn bụi hoa, không phiến lá dính thân’.
Vì thế đầu mâu trên người tôi rốt cục cũng được nhổ ra.
Nhưng chỉ dỗ không thôi cũng có lúc tính co dãn bị mài mòn, lời nói suông không bằng hành động thực tế, tôi nghĩ các phu nhân kia đều là tín đồ của câu chân lý này.
Vì thế Vô Cùng mỗi ngày vừa chửi rủa, vừa dùng chân khí bức độc… xuân độc ra.
Cười đến lăn bò càng trên đất, tôi lại có điểm đồng tình với những cô gái còn trẻ mà phải “ở góa" kia.
Tuy bây giờ tôi sống rất thanh tâm quả dục, nhưng kiếp trước tôi cũng từng tán dóc mấy chuyện tình ái loạn xạ ngầu. Ẩm thực nam nữ, nhân chi đại dục*, không phải ai cũng có vận may có thể tìm được lối thoát này giống tôi (hay có lẽ là bất hạnh cũng nên?), chứ phái nữ trên thế gian cũng có nhu cầu tình dục mà.
* Ẩm thực nam nữ, nhân chi đại dục: Con người sống trên dời, không bỏ được hai chuyện lớn: ăn uống và nam nữ. Ăn uống có thể xem là vấn đề dân sinh, nam nữ thuộc vấn đề vui khỏe. (Khổng Tử)
“… Dù sao ngươi cũng là dòng cắn thuốc mà." Tôi dè chừng đề nghị, “Cũng không cần căng quá."
Đang nhắm mắt bức độc, Vô Cùng mở choàng mắt ra, ánh mắt còn lạnh hơn băng. “Ngươi nói cái gì?"
Tôi rụt cổ, cảm thấy nhiệt độ trong phòng vụt hạ xuống, sợ là đang thí nghiệm độ không tuyệt đối* không chừng. “Ý ta là… Tình dục như hồng thủy, lấp đi không bằng khai thông…"
* độ không tuyệt đối: giới hạn dưới của nhiệt độ, bằng -273.15 độ C.
Tuy tôi nói rất hàm súc, nhưng Vô Cùng có lẽ nghe hiểu… song hắn tức giận đến gân xanh trên thái dương hung hăng giật giật. Biết hắn rất tức giận, nhưng không ngờ hắn tức đến mức nhào tới ôm lấy tôi, còn chưa định thần đã bị hắn cắn một cái lên cổ.
Tôi la đau, hắn còn la to hơn tôi, “Ngu ngốc!"
Tức tối ngẩng đầu lên, đang muốn mắng hắn, tôi bắt gặp ánh mắt phức tạp và sắc đỏ ửng khả nghi của hắn. Cái loại vừa tức vừa giận, nâng không lên bỏ không xuống được này.
Hắn… hắn có ý tứ là… “Giận người không tranh ư?" Tôi không kiềm được mà hỏi ra miệng.
Đương lúc tính khí của Vô Cùng đến thời khắc bùng nổ, thì bất thình lình, phi thường phong tình vạn chủng liếc xéo tôi một cái, khóe môi nhếch lên chứa ý cười, tâm bình khí hòa mà… ngồi thiền.
Ôm cổ, tôi ngồi bẹp trước mặt Vô Cùng, cảm thấy bị thiên lôi bổ một cái lạnh thấu tim.
Những mắc xích tiểu tiết cực nhỏ thất lạc trước kia bị tôi xem nhẹ, rốt cục đã tìm lại được, nhanh chóng hợp lại hiểu ra. Chờ tôi sắp xếp toàn bộ lại một lần, đột nhiên cảm thấy thế giới như sắp bị hủy diệt đến nơi.
Vô Cùng… thích tôi, đúng không?
Ngồi trước mặt hắn, tôi lập tức hóa đá. Việc này thật sự khiến tôi khó có thể chấp nhận được… Hắn rõ ràng trước nay vẫn luôn bắt nạt tôi, tôi từng bị hắn hạ độc, ngáng chân, bị hắn cười nhạo, sỉ nhục…
Nhưng tôi có thích hắn không?
Sau khi tỉnh lại lần thứ ba, tôi vừa bàng hoàng lại càng kinh hãi phát hiện ra, tôi quả thật có thích hắn. Lẽ nào tôi là M mà bấy lâu nay tôi chẳng hề hay biết? Chuyện này thật đáng hổ thẹn. Sao tôi lại có thể đi thích một tên vẫn luôn ngược đãi tôi… Biến thái a biến thái, sao có thể như vậy được?
Tôi liều mình tìm phản chứng, nghiềm ngẫm lại lúc tôi bị hắn hạ độc đau bụng cỡ nào… nhưng tôi vừa nhớ lại lúc hắn hạ độc tôi. Đều là tôi hạ độc hắn trước, hắn mới tìm cơ hội hạ độc lại. Tôi đúng là rất giận hắn không sai, nhưng những lúc hắn cúi đầu chờ tôi chải vuốt mái tóc dài, tôi liền mềm lòng. Tôi nhớ mãi không thôi, kia một cánh tay nhỏ bé dính đầy máu đen, trong khoảng không tĩnh mịch bắt lất tay áo tôi, nói cho tôi biết rằng, tôi không hề có một mình.
Nhớ đến tâm cơ xảo trá âm hiểm cực độ của hắn, nhưng đồng thời cũng nhớ tới vẻ mặt ngây ngô cười kêu Loan Loan của hắn. Dùng thanh âm tàn khốc lạnh như băng, uy hiếp muốn giết tôi, nhưng cũng nhớ đến nụ hôn đầy nước miếng vừa ướt nhẹp vừa vụng về của hắn.
Một Vô Cùng bảo tôi giết chết hắn, tất cả mọi thứ của hắn sẽ thuộc về tôi; một Vô Cùng giống như con gấu túi ôm dính lấy tôi; một Vô Cùng bị tôi mắng lại trưng ra bản mặt vui vẻ.
Hắn nằm trên mặt đất, mặt trắng như tờ giấy, hai tay bị chùy kim cang đóng đinh, một Vô Cùng khiến cho lòng tôi đau gần như muốn chết…
Mẹ! Con thực có lỗi với người! Mẹ hao tâm khổ trí làm cho con được sống lại một lần, con lại đi yêu phải một tên biến thái!
Tác giả :
Hồ Điệp Seba