[Đông Phương Mỹ Nhân] Tập 1: Lời Nguyền Mỹ Nhân
Chương 2

[Đông Phương Mỹ Nhân] Tập 1: Lời Nguyền Mỹ Nhân

Chương 2

Triệu Mộ Hiền ngày đầu tiên đi làm, đã bị lôi đi ‘chỉnh hình’.

Một đám nữ nhân, cũng chính là nhân viên ‘Đông Phương mĩ nhân, vừa thấy nàng báo danh, đã đem vào một căn phòng khác để thay quần áo, càng không ngừng trách cứ nàng.

« Bây giờ cô đã trở thành trợ lý đặc biệt của lão đại, diện mạo của cô, thật sự sẽ làm thương tổn đến mắt của anh ấy nha… »

« Đúng vậy, trời sinh bộ dạng xấu xí là vô tội, nhưng không ‘cải tạo’ nó lại là một tội ác tày trời, đôi mắt đẹp của lão đại làm sao chịu được khuôn mặt này ! »

« Khó trách Cửu quản lý muốn chúng ta ‘cải tạo’cô ấy, nhìn xem đây là bộ dạng gì ? Ngày hôm qua nhìn thấy cô trúng tuyển, trong lòng chúng tôi đều khóc thét… »

« Chính là a ! Đại lão bản làm sao vậy ? Tốt xấu gì cũng nên chọn một người có cái ‘mặt tiền’ đẹp đẽ một chút, như thế nào lại chọn người như vậy…Aizzzzzzzzzzz! »

Thật là ! Cô cũng đâu có tệ hại như vậy !?

Triệu Mộ Hiền nghe được vừa bựa mình vừa buồn cười, phản bác nói : « Tôi hôm nay tự cho rằng mình đã chuẩn bị rất là tốt trước khi ra khỏi cửa »

« Chuẩn bị ? Trời ơi ! Cô gọi cái này là chuẩn bị rồi hay sao ? quần bò, áo phông, đầu tóc rối bời ? ». một người mặc áo tím châm chọc kêu to.

« Đừng cùng cô ta dông dài nữa, trước khi cô ấy đi gặp lão bản chúng ta phải có nghĩa vụ biến cô ta thành người có thể gặp được mới được, lập tức động thủ ». Người phụ trách phỏng vấn vòng thứ nhất hôm qua ra lệnh một tiếng, mọi người ba chân bốn cẳng, bắt đầu cởi quần áo của nàng. (Đông Phương phong Hoa*máu mũi chảy ra*. Bò Sữa : *đẩy đẩy ra ngoài*« anh ! chỗ phụ nữ làm việc nhìn gì, ra ngoài. Nhanh ! » Đông Phương Phong Hoa*ngoái cổ lại nhìn* Bee : em tưởng chị ý không được đẹp như vậy mà sao ca ca lại chảy máu được nhỉ ??? ĐPPH : No comment)

« Oái ! Mọi người làm gì vậy ? Tôi chỉ đến để xem phân công công tác thôi, đương nhiên là ăn mặc đơn giản thôi… uy, đừng cởi quần của ta… oa… »

Nàng kinh hoàng hét chói tai, một ‘binh đoàn’ toàn những cô gái nhanh nhẹn, ngay lập tức thay cho cô một cái áo trắng, cùng một chiếc quần dài màu tím.( Bee : công ty này có vẻ thích màu tím)

Quần áo như vậy là hoàn hảo, vừa đổi quần áo xong, lại có một nhóm người khác giúp cô đánh lại ‘cái mặt tiền’, không nói 2 lời liền đem kéo chỉnh lại mái tóc so le không đông đều của cô, vậy là Triệu Mộ Hiền đành phải tiễn biệt mái tóc đã tồn tại từ lâu.

« Mọi người làm sao có thể… nga, trời ạ ! Sao kiểu tóc của tôi giống thời trung học… » Cô lập tức khóc thét.

« Đừng nói nhiều nữa, đến giúp cô ta trang điểm đi ! »

Một người mặc áo đen thét ra lệnh, lại có người 3 chân 4 cẳng vọt tới trước mặt Mộ Hiền, muốn trang điểm lại dung nhan cho cô ,muốn biến thành cô thành một người khác.

« oa ! tóc của tôi.. » cô trừng mắt nhìn vào gương mặt trong gương, kinh hoàng hét lên.

Trước sau đều ngắn ngắn, ngay cả mái cũng không buông tha, ngắn ngủn tà tà trước trán. Bộ dạng thoạt nhìn tựa như thanh thuần, tinh khiết (oe. Chị 23t rồi đấy, không phải 16 đâu)

Nàng khở sở nuôi dài mái tóc… trả không ít tiền tìm nhà thiết kế tóc….Ô…

« Đại lão bản thích sạch sẽ, nhẹ nhàng, khoan khoái, cô như vậy so với lúc trước còn đẹp hơn gấp bội đó ! »

« chính là a ! Kiểu tóc này kết hợp với chiếc áo trắng này thật đẹp nha, rất có khí chất của một nữ sinh viên mới ra trường … »

Khí chất cái gì khí chất ? nàng chỉ thấy thật ngu xuẩn.

Triệu Mộ Hiền ai oán một tiếng, cảm thấy mặc trang phục của mình vẫn là tốt nhất.

Một chiếc áo dài màu trắng, quần dài màu tím, thấy như thế nào cũng quái, không có điểm nào giống nàng cả !

Từ nhỏ tới lớn, trong mắt mọi người Triệu Mộ Hiền chính là cô gái có khí chất sáng sủa, loại quần áo thanh tú này căn bẳn không thích hợp với nàng.

« tốt lắm, cô có thể đi gặp lão bản rồi » vị nữ quản lí bí mật kia rốt cuộc cũng cảm thấy hài lòng, thả cho nàng đi.

Lòng nàng thầm tràn đầy ai oán hướng tới thang máy, bấm nút đi lên lầu.

Đi lên tầng cao nhất, nghĩ đến có thể gặp được Đông Phương Phong Hoa,cô lại bắt đầu khẩn trương.

Có thể là hắn làm cho cô rất rung động, ấn tượng quá sâu, ngay cả hôm qua đi ngủ cả đầu đều có hình ảnh của hắn, thậm chí cô còn nằm mơ thấy hắn ôm cô, thâm tình chân thành đối cô nói chuyện…(chị ăn dưa bở kia !)

Khụ, chỉ tại thời điểm này , cô cảm thấy việc nằm mơ cũng có điểm hữu ích về thể xác lẫn tinh thần, ảo tưởng một chút bởi vì hiện thực vĩnh viễn không có khả năng phát sinh chuyện như vậy, dù sao chính mình vui vẻ cũng tốt.

Hé miệng cười khẽ, cô đi lên đương mòn, đang muốn đi hướng cửa gỗ phiến tượng điêu khắc, một thanh âm liền gọi cô:

« Sớm, Triệu Mộ Hiền tiểu thư ! »

cô ngẩn ra, quay đầu lại, thấy Đông Phương Phong Hoa từ rừng trúc chậm rãi đi ra.

Hắn thực thích màu trắng đi ? vẫn là một thân áo trắng phiêu dật, chẳng qua hôm nay vạt áo đoan trang khép lại, không hề đản trước ngực hoặc người, quần áo thêu dài tới mắt cá chân, không hề mất đi phong độ, ngược lại càng làm tăng thêm vẻ phong hoa tuyết nguyệt cho hắn.

Hô hấp của cô có phần phiến loạn, nhịn không được thầm nghĩ, nữ nhân như thế nào mới có thể có được nam nhân tuấn dật như vậy nhỉ ?

Nam nhân có lẽ có năng lực quyến rũ mĩ nữ, nhưng là đại bộ phận nữ nhân không có dũng khí quyến rũ nam nhân này.

Đối với nữ nhân mà nói, nam nhân tuyệt mĩ không giữ bên mình được, quản không được, thu không tốt, cho nên thà rằng chọn người bình thường một chút, mới có thể an tâm được, có lẽ là mỗi người đàn bà trong lòng đều có mong ước như vậy ?

« Làm sao vậy ? Sáng sớm đã ngẩn người rồi ? » Đông Phương Phong Hoa ý cười dạt dào đi đến trước mặt cô.

« Thực xin lỗi, tôi chỉ là… » cô liền xấu hổ liều mạng vuốt tóc.

« Chỉ là cái gì ? » hắn hứng thú nhìn dáng hình nàng, phát hiện cô trở nên thuận mắt hơn, rõ ràng là có mang điểm trẻ con nhưng cũng là rất thích hợp với cô.

Bởi vì tóc nhẹ nhàng khoan khoái, nguyên bản bình thường ngũ quan liền hiện ra, hắn phát hiện, ánh mắt của cô mặc kệ là cười hay không cười, đều cong cong như mặt trăng lưỡi liềm, miệng thường mím, thoạt nhìn tựa như chỉ tại cười mêu, rất thú vị.

Hơn nữa a, cô tuy là mặc quần áo đơm giản nhưng như vậy lại có điểm văn nhã, so với bộ quần áo đáng sợ ngày hôm qua cô mặc thì có chuyển biến tốt hơn nhiều.

« Ai, đều không có người nói cho anh biết, bộ dạng của anh thật rất tuấn mĩ sao ? ngay từ đầu tôi thật sự không nghĩ đến bộ dạng còn hơn cả siêu cấp mĩ nữ như vậy, đến bây giờ tôi nhìn anh như nhìn thấy thiên thần » cô rung động vỗ về ngực không thôi, thẳng thán nói.

Hắn ngẩn ra, không khỏi mỉm cười.

Nói dài như vậy, cô hình như đảm đương thay hắn nói thang ra sự thật trong lòng nữ nhân.

« Không có, mọi người cũng không dám nói như vậy với tôi, bởi vì tôi không thích người khác thảo luận về diện mạo của mình, hơn nữa tôi không thích người khác nói mình lớn lên giống nữ nhân. »

« a. thật sự có lỗi… » cô giật mình che miệng lại, nghĩ rằng ngày đầu tiên đi làm đã nói lỡ lời, quả thực muốn chết sớm mà.

« Không có gì, không biết không có tội, đi thôi, chúng ta mau vào thôi ! » hắn mỉm cười, hướng cửa lớn đi tới.

« Vâng » cô không dám nói thêm nữa, đi theo hắn đi vào phòng trong

Trong phòng vẫn là tràn ngập yên tĩnh, chính là, tại nơi trống trải này, cô phải làm trợ lý đặc biệt ở đâu chứ ?

« Đại lão bản, sớm ! » Cửu quản lý đã ở bên trong thất chờ, vừa thấy Đông Phương Phong Hoa tới liền cung kính cúi chào, sau đó dâng lên một chén trà ngon.

« Triệu Mộ Hiền tiểu thư, xin mời ngồi » hắn đối với cô nói.

Cô ngoan ngoãn ngồi đối diện với hắn, chờ hắn phân công công tác, nhưng hắn lại thản nhiên ngồi xuống, nhàn nhã thưởng thức chén trà, bộ dạng không có gì phân phó cho cô.

Cô liên tục nhìn chén trà, rốt cục nhịn không được, hỏi :

« Xin hỏi, hôm nay tôi phải làm việc gì ? »

Đông Phương Phong Hoa giương mắt nhìn cô, nói :

« Trước hết hôm nay, cô cùng tôi nói chuyện đi ! »

A ? nói chuyện phiếm ? chẳng lẽ đây là công việc của trợ lý đặc biệt sao ? toi… không cần đi hỗ trợ tạo phôi gốm sao ? » cô nghĩ đến việc mình phải xuống nhà xưởng làm cái gì ‘gốm sứ Đông Phương’ a !

« Không, không cần » hắn nhịn không được cười nói :

« Công việc chế tạo đồ gốm thực sự rất tinh vi, cần sư phó có chuyên môn lâu năm mới làm được, cô không cần phải đi đâu »

« Vậy công tác của tôi là… » cô có điểm buồn bực.

« Không cần vội, tôi sẽ chậm rãi nói cho cô biết mà » hắn nói xong, trong mắt hiện ra một ánh nhìn bén nhọn.

« nga ». Mộ Hiền gật đầu

Nói thực ra thì, cô cũng không ngại mỗi ngày bồi tiếp vị đại lão bản mỹ nam tử này nói chuyện (lợi cho chị quá còn gì), nhưng nếu công việc chỉ như vậy, có cần phải đăng thông báo tuyển nhân sự rầm rộ như vậy không ?

Lão ba thường nói cô rất ngay thẳng, sẽ không làm nũng, chẳng những không phải là đứa con gái ôn nhu, uyển chuyển hàm xúc, hơn nữa thường nói không suy nghĩ, một cây thông thẳng ruột, rốt cuộc nghĩ cái gì liền nói cái đấy, một chút cũng không để ý.

Nhưng lại không có cách nào điều chỉnh ? Sao lão ba không ngẫm xem cô hưởng loại gen di truyền này từ ai !? Người tạo ra cô lại còn chê cô không có phong thái của nữ nhân, chậc !

« Nghe nói tổ tiên Triệu gia của cô là thuộc dòng hoàng tộc Đại Tống từ xa xưa ? » Đông Phương Phong Hoa đột nhiên hỏi.

« Hả ? Làm sao anh biết ? Nhà chúng tôi có một quyển đại gia phả tương truyền từ ngàn xưa, cha tôi vẫn hay nhắc đến tổ tiên mình, tuy vẫn là Đại Tống vương tộc ! » . Chuyện liên quan đến gia phả, cô đã nghe lão ba nói cả trăm lần rồi.

« Phải không ? Vậy cha cô có đề cập chuyện gì liên quan đến tổ tiên mình không ? » hắn lại hỏi.

« Cũng không có chuyện gì đáng để ca tụng cả, nhưng bởi vì họ Triệu, cùng vương thất của triều Tống có nhiều điểm liên quan, những cái khác cha tôi cũng không nhắc tới nhiều » cô đối với lão ba hay nghĩ đến có cùng huyết thống, vẫn chỉ đem ra chê cười thôi, cũng không có tin là thật.

« Truyền thuyết ? Tôi thực thích nghe truyền thuyết, có thể hay không nói cho tôi nghe một ít được không ? » hắn chống cằm, tựa hồ cảm thấy hứng thú thật.

Cô thấy hắn thực muốn nghe, cũng cảm thấy hứng thú theo, nói :

« Nói xong anh đừng có cười nhé, tôi nghe nói, nhà chúng tôi có một hậu duệ của công chúa đời Tống trước ! »

« Công chúa ? » hắn mâu quang chợt lóe.

« Đúng một công chúa, nghe nói nàng là một tuyệt sắc mĩ nhân… » cô nói tới đây, nhìn hắn đang chằm chằm nhìn mặt cô, dừng một chút vội vàng nói :

« Ách, tôi biết những lời này mình nói ra thật không có sức thuyết phục mà… »

« Không sao mà, tôi cảm thấy bộ dạng của cô thực đáng yêu mà » hắn cười.

Cô ngây ngốc cười theo (chị bị thôi miên rồi ! tỉnh tỉnh !) cho dù biết điều này chỉ là khách sáo hoặc an ủi thôi, nhưng từ miệng hắn nói ra, cũng thật thỏa mãn nha.

Mĩ nam ngay cả tâm địa đều tốt đẹp a… trong lòng cô tán thưởng.

« Nói như vậy, cô cũng coi là con cháu của công chúa đi ! » hắn cười, đột nhiên trở nên có điểm quỷ dị.

« A ? cái này cũng chỉ là truyền thuyết, nhìn thân hình mình tôi không quá tin tưởng điều này. Nghĩ lại, Đại Tống đến bây giờ đã qua mấy ngàn năm, huyết thống cũng sớm bị chặt đứt, tôi cùng mẹ căn bản không tin vào điều đó. » cô lắc lắc đầu.

« Cũng không nhất định như thế, loại huyết mạch này theo con cháu mà khai chi tán diệp (hình như là theo kiểu thành các chi khác của mình ý) trừ cô ra, nói không chừng còn có họ Triệu khác kế thừa huyết mạch… »

« Đây là chủ hệ cùng chi thứ khác biệt, cha tôi kiêu ngạo ở chỗ, ông kiên trì nói rằng họ nhà tôi là chính thống chủ hệ. A, thật là ngoan cố mà… » cô nhún vai tự giễu.

« Thật tốt quá, ta muốn chính là chính thống a… » hắn thì thào tự nói.

« Cái gì ? » cô nghe không rõ lắm.

« Không, không có gì, đến đây đi, tôi đưa cô đi xem xét ‘gốm sứ Đông Phương’ của chúng ta » hắn đứng dậy, hướng bên phải một bức tường có một mặt hoa văn ‘cửu điều cẩm lý’.

Cô đi theo phía sau hắn, cảm thấy mặt bức tường cái gì cũng đều có đồ sứ, chỉ cần hắn chạm nhẹ vào, mặt bức họa của tường liền chậm rãi nâng lên, sau đó, một không gian triển lãm rộng mở liền xuất hiện một cách rõ ràng.

« oa ! » nàng kinh hô, như thế nào không nghĩ đến phía sau bức tường lại có một căn phòng khác.

« Vào đi ! bên trong đều là đồ sứ thủ công tinh chế của chúng tôi ». hắn dẫn nàng tiến vào không gian triển lãm.

Cô trợn to 2 mắt, nín thở nhìn đám đồ sứ trong suốt được đặt ở bên trong, ngọn đèn chiếu xuống, tản ra một ánh sáng trong suốt mượt mà, ấm áp chiếu sáng khắp nơi.

Cho dù nàng chỉ là thường dân, cũng hiểu đó không chỉ là đồ sứ, mà là tác phẩm nghệ thuật.

« Gốm sứ Đông Phương tuy nói ra dựa theo gốm sứ đời Tống, nhưng là, trên cơ bản chính là nguyên hình gốm sứ đời Tống. Mỗi một thành phẩm, cùng với gốm sứ đời Tống lưu truyền trên đời cơ hồ giống nhau như đúc » Đông Phương Phong Hoa đi đến trước một chày gỗ bình tiền bụi màu xanh hình tròn, tự hào nói.

Cô cũng đi qua nhìn chằm chằm vào chiếc thân bình thuần khuyết, thở dài :

« Thật sự là kinh người, cái này không dưới trăm vạn đi ? »

« Chiếc bình này giá quy định là ba trăm vạn, bất quá người sưu tầm trước đã trả trên giá thị trường là năm trăm ngàn »

« Trời ạ ! năm trăm ngàn… » cô mở lớn miệng, thật lâu không thể nói, cô khẳng định mười tháng làm việc cật lực cũng không kiếm được số tiền lớn như vậy!

«Cái này còn là bình thường, có những đồ gốm sứ đời Tống cực kỳ trân quý, đặc biệt là ánh màu thiên thanh nên mới quý, ánh hồng lên, sáng lên sắc xanh lam cực kỳ trân quý, đó mới chính là cực phẩm quý báu, có ‘vũ thiên tình vân phá thân’ mỹ lệ. chúng tôi còn có một bức tượng gốm sứ màu thiên lam Đông Phương, giá bán trước mắt đã cao tới 1 triệu, nhưng không bán. »

Đông Phương Phong Hoa nói xong, kế tiếp ấn nút điều khiển từ xa, đột nhiên bức tường trở thành một hình vuông trong suốt, hiện ra, bên trong là một tủ đựng đò sứ làm bằng thuỷ tinh trong suốt, ánh sắc thiên màu lam trạch làm người ta trở nên mê muội.

“một triệu…" cô thong thả bước lại gần cực phẩm này, ánh mắt cơ hồ bị nó chiếu sang đến loá mắt.

“tôi không hiểu không phải đồ cổ mới có giá trị trên thị trường sao?"

“đặc điểm lớn nhất của gốm sứ Đông Phương chính là chúng tôi có khả năng tái tạo lại đồ gốm đời Tống một cách hoàn mĩ nhất" Đông Phương Phong Hoa đắc ý giải thích.

Cô quay đầu nhìn hắn, trực tiếp hỏi lại:

“Vì sao?"

“Cái gì vì sao?"

“Vì sao mọi người có năng lực tái tạo được đồ gốm từ đời Tống? Đây không phải chuyện có thể làm được?" cô không thể tưởng tượng được liền bật thốt lên hỏi.

Hắn nhìn chằm chằm vào cô, thần sắc có 1 giây ngừng lại, khoé miệng hơi hơi giơ lên, cười đến lạnh:

“Đây là bí mật của Đông Phương"

“ách?" cô đột nhiên cảm thấy going như chính mình hỏi một vấn đề không nên hỏi.

“Nhưng mà, hiện giờ không bao lâu, cô hẳn cũng sẽ biết bí mật này…" hắn nói xong, cúi thấp hướng cô nói nhỏ, thân thủ nhẹ nhàng vuốt tóc cô ra sau tai.

Một trận tê dại truyền từ tai xuống toàn thân, cô lập tức nín thở, không dám hô hấp, đương nhiên không hiểu những lời hắn nói có ý tứ gì, không hiểu động tác nhỏ này của hắn có ý tứ gì…

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, có người trực tiếp đẩy cửa ra, vừa vào đã lớn tiếng ồn ào.

“Phong Hoa, Phong Hoa, ta nghe nói cháu tìm được, là thật sao?"

Đông Phương Phong Hoa lại nhíu mày, xoay người bước ra khỏi khu triển lãm, Triệu Mộ Hiền cũng buồn bực đi theo ra ngoài, liền thấy một vị lão phu nhân tóc trắng hoa lệ, vẻ mặt vui mừng vội vã tiến vào bên trong.

“Bà nội" Đông Phương Phong Hoa đón nhận.

“Phong Hoa, ta nghe được tin tức, nói chúa rốt cuộc tìm đợc rồi…" lão phu nhân kích động nắm lấy tay hắn.

“Bà nội, cháu có khách." Bà ấy tránh sang một bên mới nhìn thấy Triệu Mộ Hiền, ánh mắt bông dưng trợn to.

“Cô ấy chính là…"

Lão phu nhân thanh âm run run, biểu tình kinh hỉ , làm cho Triệu Mộ Hiền có điểm kỳ quái.

“Cô ấy là trợ lý đặc biệt mới của cháu" Đông Phương Phong Hoa rất nhanh tiếp lời.

Biết được vị này chính là bà nội của lão bản Đông Phương, Triệu Mộ Hiền không dám chậm trễ, chạy nhanh đến vấn an: “lão phu nhân, người khoẻ a. cháu là Triệu Mộ Hiền"

“a… họ Triệu sao?… Tốt…tốt lắm…thật tốt quá…" Đông Phương lão phu nhân đi đến chỗ cô, miệng lẩm bẩm rồi đi một vòng quanh nàng, nhìn chằm chằm đánh giá.

triệu Mộ Hiền tự nhiên không hiểu cảm thấy cẳng thẳng giống như mình là một miếng thịt sơn dương bị người ta lật qua lật lại.

“Bà nội, đừng như vậy, bà đang dọa chết Triệu tiểu thư đấy" Đông Phương Phong Hoa trong lời nói có phần thản nhiên cung kính nhắc nhở.

Đông Phương lão phu nhân gật gật đầu, lấy lại khẩu khí, chậm rãi thu hồi ánh mắt bức người, hiền lành nhìn Triệu Mộ Hiền.

“Thực xin lỗi a, Triệu tiểu thư."

“Ách, bà cứ gọi cháu là Mộ Hiền." cô tuy rằng có tính cẩu thả, nhưng chịu ảnh hưởng của gia tộc coi trọng thứ bậc, phi thường kính hiếu với các bặc tiền bối.

“Mộ Hiền, Mộ Hiền, ân, tên rất hay, là phụ thân đặt cho sao?" Đông Phương lão phu nhân khen, nở nụ cười.

“dạ"

“Phong Hoa có thể tìm được người, thật sự là quá may mắn…" Đông Phương lão phu nhân gắt gao nắm lấy tay nàng.

Cô ngẩn ngơ, không hiểu lão phu nhân vì sao vừa vào đến cửa liền liều mình nói là cô tốt, cố tình ca ngợi kiểu này thật là quỷ dị, giống như cô là khối thịt béo thượng đẳng…

Khuôn mặt tuấn tú của Đông Phương Phong Hoa trầm xuống, lập tức nói sang chuyện khác.

“Bà nội, cháu cùng Triệu tiểu thư đang bàn công chuyện, nếu bà không có chuyện gì khác…"

Đông Phương lão phu nhân rốt cục cũng thu hồi ánh mắt đang dán chặt vào người Mộ Hiền,buông cô ra, quay đầu trừng mắt hắn, trách cứ nói: “ ta đương nhiên là có chuyện nên mới đến đây, tuần trước cháu lỡ hẹn ăn cơm, làm hại Lâm tiểu thư phải chờ đợi, thật sự là không lẽ phép!"

“Bà nội, cháu nói rồi, cháu hiện tại không có tâm tình để bàn chuyện hôn sự". Hắn nhíu nhíu hai hàng lông mày.

“Việc này trọng đại, cháu sắp ba mươi rồi, muốn trì hoãn chỉ sợ không còn thời gian". Lão phu nhân kinh sợ ra mặt.

“Ai nói không còn thời gian? Thời gian của cháu còn rất nhiều". Khuôn mặt hắn chợt trở nên âm u.

“Có lẽ sự tình đã có chuyển biến, nhưng ta nghĩ không nên mạo hiểm, kế thừa Đông Phương gia…"

“Đông Phương gia còn có những người khác có thể kế thừa". Hắn hừ lạnh.

“Nhưng cháu là con trưởng! cháu muốn bà nội cùng mẹ cháu sống trong lo lắng đề phòng sao? Cháu chẳng lẽ chưa từng nghĩ, bà nội làm thế nào sống đến mấy chục năm nữa?" Đông Phương lão phu nhân nói xong cầm lấy khăn tay lau đi khóe mắt.

“Cháu muốn nhìn ta chết sao? Nếu cháu muốn ta ra đi sớm một chút thì cứ nói thẳng…" lão phu nhân ngay cả nói chuyện đều khóc nức nở.

Bà nội lại giở chiêu cũ! Nhưng nhất thời lại gây nhiều sợ hãi cùng áp lực cho Đông Phương Phong Hoa, khiến hắn nhất thời mềm lòng.

“Được rồi, bà nội, cháu sẽ gọi điện lại cho Lâm tiểu thư, hẹn nàng gặp mặt". Hắn chỉ có thể tạm thời đáp ứng lấy lệ.

“Ta đã giúp cháu hẹn trước, ngay tại buổi tối hôm nay đi". Đông Phương lão phu nhân lập tức thay khuôn mặt tươi cười.

“Tối nay?" lông mày hắn nhướn lên. Con bà nó tay chân thật đúng là mau.

“Đúng, tối nay bất luận như thế nào cũng không thể lỡ hẹn, có nghe hay không?Thanh Thanh là cô gái tốt, gia thế bối cảnh một chút cũng không hề thua kém Đông Phương gia chúng ta, cháu còn cái gì đẻ mà từ chối?"

“bà nội…" hắn trừng mắt lão phu nhân, thực bất đắc dĩ.

“Phong Hoa, ba cháu ở năm 18 tuổi đã sinh hạ cháu thế nào? Nếu cháu sớm nghe lời ta, thì đã có đứa nhỏ 10 tuổi từ lâu rồi!" Lão phu nhân hơi trách cứ nhìn hắn.

“Lại như thế nào? Sinh ra sớm thì sao chứ, cũng không phải đều không qua khỏi cái chết sao!" hắn hừ lạnh nói ra một câu.

Đông Phương lão phu nhân sắc mặt đột nhiên chợt biến, thân mình lung lay một chút.

“Lão phu nhân!" Triệu Mộ Hiền đứng gần, lập tức nhanh nhẹ đỡ lấy bà.

“Cháu…cháu định làm ta tức chết có phải không? Không chỉ có cháu, bốn tên tiểu tử đều giống nhau, đều bị mẹ người làm hư, mới có thể tùy hứng như vậy…" Đông Phương lão phu nhân lần này thực sự là tức đỏ mặt.

“Cháu thực có lỗi, bà nội, cháu cũng biết người khóc rất nhiều, nhưng xin bà đợi một chút nữa, sự tình sẽ được giải quyết, chờ hết thảy đều được xử lý tốt, cháu nhất định cái gì cũng theo ý bà". Đông Phương Phong Hoa tự biết mình thất lễ, tiến lên cầm tay bà, âm thanh ôn nhu nói.

“tốt nhất là có thể giải quyết…" Đông Phương lão phu nhân nói xong, quay đầu nhìn Triệu Mộ Hiền liếc mắt một cái, ánh mắt sang quắc.

“Tốt nhất là…"

Triệu Mộ Hiền trong lòng lay động, không biết có phải do chính mình đa tâm, cô cảm thấy ánh mắt lão phu nhân dường như có khát vọng muốn ăn nàng đến mức thèm nhỏ dãi…

“Được rồi bà nội, người mau trở về đi." Đông Phương Phong Hoa nắm tay lão phu nhân, nửa đẩy nửa khuyên dẫn dắt bà ra ngoài cửa lớn.

“Vậy tối nay cháu nhất định phải đi gặp mặt." lão phu nhân yêu cầu.

“Cháu biết." hắn cũng chỉ có thể đáp ứng.

“Nhớ đối đãi với người ta cho thật tốt…"

“Vâng, cháu đã biết, người đừng bận tâm nữa, mau trở về nghỉ ngơi đi!" hắn đem lão phu nhân đẩy ra ngoài cửa ánh mắt ra hiệu cho lái xe kiêm vệ sỹ.

Lái xe kia lập tức hiểu ý, đưa Đông Phương lão phu nhân đến cầu thang máy xuống lầu.

Đông Phương Phong Hoa lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thuận tay hất mái tóc dài, quay người lại, vừa đúng lúc thấy Triệu Mộ Hiền đứng ngây ngốc sững sờ phía sau, tâm tư khe lay động.

“Triệu tiểu thư, cô có nhiệm vụ của trợ lý đặc biệt đây."

“Dạ? là cái gì?" tinh thần Triệu Mộ Hiền rung lên.

“Tối nay, cô đi theo giúp tôi gặp mặt đi!" hắn nở nụ cười xấu xa.
Tác giả : Bồng Vũ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại