Đông Phương Giáo Chủ Đến Dị Giới
Chương 30: Thu phục Minh Sương Kiếm (2)
Dường như thanh Minh Sương Kiếm không chỉ muốn tự hủy, còn muốn kéo theo cả Đinh Thục Nghi chết theo nữa, kiếm vẫn dao động mạnh mẽ, hàn ý tràn lan.
Lăng Lạc Trần vẫn giúp Đinh Thục Nghi điều tức, đã hao tổn khá nhiều mà kết quả thu được chẳng đáng là bao. Nếu cứ tiếp tục, Đinh sư muội sẽ gặp nguy hiểm. Biện pháp giải quyết triệt để nhất là phải ổn định tâm tình của bảo kiếm, tuy có phần mạo hiểm nhưng nếu không thử sao biết được kết quả.
Thế là Lăng Lạc Trần cũng lấy máu chính mình nhỏ lên thanh kiếm, tĩnh tọa cảm nhận biến hóa của nó. Thanh kiếm dao động chậm lại, một lát sau tĩnh lặng.
... ...
Đinh Thục Nghi cố gắng chống chọi, tìm cách thoát ra khỏi mảng không gian đang sụp đổ dần dần, song hoàn toàn bất lực. Thầm nghĩ, sao kiếp này để ta sống hơn 20 năm, cuối cùng lại chết một cách lãng nhách như vậy chứ.
Bỗng không gian trở nên tĩnh lặng, không có lam y nam nhân, bạch y nữ tử, hắc y nam tử, chỉ còn lại một màu trắng của băng tuyết trải dài vô cùng, vô tận. Nàng đi đi mãi, không thấy lối ra, quá mệt mỏi, gục xuống ngủ quên.
... ....
Trong lúc đó Lăng Lạc Trần cũng được chứng kiến mối tình câm lặng của lam y nam tử dành cho bạch y nữ tử từ thủa ban đầu gặp mặt cho đến cuối cùng vì bảo vệ người kia mà mất đi sinh mạng, Minh Sương Kiếm cũng từ đó mà qua tay nhiều người song nó không nhận thêm chủ nhân nào nữa. Không hiểu sao hắn lại có thể cảm nhận, thấu hiểu được tình cảm, tâm tư của lam y nam tử si tình kia như là chính mình vừa trải qua cũng thấu hiểu tâm tình Minh Sương Kiếm dành cho vị chủ nhân kia. Hắn hiểu lam y nam tử không nói cho bạch y nữ tử tình cảm của mình bởi sợ rằng khi đó hai người đến cả làm bằng hữu cũng không thể. Tuy quan tâm, lo lắng cho nàng ấy song lại không dám biểu lộ rõ ràng, sợ nàng sẽ khó xử.
Chính Lăng Lạc Trần cũng mơ hồ rốt cuộc đây là mối tình của người xa lạ mà hắn chỉ là khách chứng kiến; hay hắn vốn dĩ là lam y nam tử, lam y nam tử là hắn nữa.
Chớp mắt một cái không gian đã thay đổi, không gian băng tuyết một màu trắng xóa trải dài vô cùng, vô tận, không thấy điểm dừng. Màu trắng quen thuộc cùng cái lạnh len lỏi khiến hắn lấy lại lý trí cùng bình tĩnh. Mình tiến vào đây để giúp Đinh sư muội thoát ra, trước hết phải tìm thấy người đã. Cứ đi không biết qua bao nhiêu ngày, mặt trời mọc rồi lặn, cuối cùng hắn cũng tìm được người cần tìm. Nàng đang nằm trên nền tuyết trắng, làn da tái nhợt, chắc đã phải chịu lạnh nhiều ngày. Hắn muốn đốt lửa sưởi ấm cho nàng nhưng ở đây chỉ có băng tuyết, tìm túi Càn Khôn vẫn dùng lại không thấy đâu, muốn ôm nàng vào nhưng thể chất hắn là Minh Hàn Thánh Thể, cơ thể cũng lạnh, lại đi nhiều ngày trong băng tuyết. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ có thể cởi bớt y phục khoác ngoài của hắn, đắp thêm cho nàng, hy vọng chúng có thể giúp nàng ấm thêm một chút.
Lăng Lạc Trần vốn tu luyện thiên lực hệ băng, không gian nơi đây tối thích hợp cho hắn tu luyện, vì vậy hắn tĩnh tọa tranh thủ hấp thu hàn khí dày đặc, lâu lâu lại xem xét tình hình của Đinh Thục Nghi bên cạnh. Ngày qua ngày trôi qua, một tháng sau Đinh Thục Nghi mới tỉnh lại. Hai người trò chuyện một lúc, cũng tương đối nắm được tình hình xảy ra, nhưng mà bây giờ làm sao thoát khỏi ảo cảnh này đây....
Sau khi cố gắng tập trung tinh thần, không gian tuyết trắng dần tan biến, linh thức hai người đã quay trở lại bản thể, nhìn tấy sơn động quen thuộc trước mắt không khỏi thấy vui mừng, rốt cuộc đã thoát khỏi không gian do thanh kiếm kia tạo ra. Không rõ bọn họ đã ngây người ở đây bao lâu.
Thanh Minh Sương Kiếm trước mặt chợt lóe sáng, từng chút một tan ra, dần biến thành những luồng sáng dạng bông tuyết xanh biếc hướng về phía Lăng Lạc Trần, sáp nhập vào cơ thể hắn. Lăng Lạc Trần dùng linh thức, dò xét cơ thể một lượt , hắn thấy bên cạnh đan điền có một thanh kiếm nhỏ xanh biếc, đây chẳng phải Minh Sương Kiếm sao? “Đi ra ngoài" Lăng Lạc Trần thầm nghĩ trong lòng. Ý nghĩ vừa xong, Minh Sương Kiếm liền xuất hiện trong tay, tốc độ cực nhanh giống như đã biết được tâm ý của hắn.....Sau khi thu kiếm lại, hắn áy náy nhìn Đinh Thục Nghi:
“Minh Sương Kiếm đã nhận ta làm chủ nhân"
“... ..." Đây là nàng mất công lấy ra khỏi mật thất, giữ gìn bao lâu, cuối cùng hai tay dâng đồ cho người ta sao.
“Ta không phải cố ý muốn chiếm đoạt linh bảo của sư muội. Thật đấy"
“Không có sư huynh không chừng tính mạng ta cũng bị đe dọa đó chứ. Ai bảo ta không nhịn được mắng chủ nhân trước đây của Minh Sương Kiếm, khiến nó nổi giận cơ chứ, đời nào muốn nhận ta làm chủ nhân nữa. Đã là của mình thì không ai đoạt được, không phải của mình thì dùng cách gì cũng không giữ được. "
“Đinh sư muội quả là người hào sảng, phóng khoáng"
“Không cần khen muội, huynh định cứ thế mang Minh Sương Kiếm đi sao, phải để lại cho sư muội một thanh kiếm khác chứ"
“À.. ta sơ ý quá, mấy thanh kiếm này, muội xem ưng cái nào". Lăng Lạc Trần từ trong túi Càn Khôn lấy ra 3 thanh kiếm khác nhau.
Đinh Thục Nghi chọn được một thanh trường kiếm khá sắc bén, tương đối mỏng, nhẹ, cầm vừa tay.
“Ây bộ thân pháp Lăng Ba Vi Bộ+Minh Sương Kiếm, đổi lấy một thanh lợi kiếm, xem ra ta lỗ lớn rồi" Đinh Thục Nghi vừa than vãn, vừa nhìn lén biểu tình của người kia.
“Vậy sư muội muốn như thế nào?"
“Sư muội vẫn thấy bản thân bị thua thiệt. Cho đến khi ta đạt được thực lực Thiên Huyền Thất cảnh , Lăng sư huynh làm hộ vệ kiêm đầu bếp của ta, thế nào"
“... ..."
“Khó thế sao?"
“Được"
“Một lời thành giao, không được hối hận"
(Thực tế tiêu chí chọn chủ nhân của Minh Sương Kiếm cũng khá đơn giản.
Đầu tiên là phải có dung mạo đẹp, bởi nó tự nhận mình là cây kiếm đẹp nhất trên đời.
Tiếp đến là phải tôn trọng, thấu hiểu được tâm tư, tình cảm của vị chủ nhân trước, bởi nó cũng từng là một phần của người đó.
Tiếp theo là phải có ý chí kiên định, tinh thần lạc quan, nó tự nhận là thanh kiếm sáng sủa, yêu đời mà.
Tiếp nữa là người đó phải ôn nhu, biết quan tâm, chăm sóc người khác, người như vậy sẽ không đem nó làm công cụ chém giết mà coi nó như chiến hữu.
Vậy mà đã 500 năm trôi qua, nó vẫn chưa tìm được ai hội tụ đủ các tiêu chí trên, nó thật cô đơn nha)
Lăng Lạc Trần vẫn giúp Đinh Thục Nghi điều tức, đã hao tổn khá nhiều mà kết quả thu được chẳng đáng là bao. Nếu cứ tiếp tục, Đinh sư muội sẽ gặp nguy hiểm. Biện pháp giải quyết triệt để nhất là phải ổn định tâm tình của bảo kiếm, tuy có phần mạo hiểm nhưng nếu không thử sao biết được kết quả.
Thế là Lăng Lạc Trần cũng lấy máu chính mình nhỏ lên thanh kiếm, tĩnh tọa cảm nhận biến hóa của nó. Thanh kiếm dao động chậm lại, một lát sau tĩnh lặng.
... ...
Đinh Thục Nghi cố gắng chống chọi, tìm cách thoát ra khỏi mảng không gian đang sụp đổ dần dần, song hoàn toàn bất lực. Thầm nghĩ, sao kiếp này để ta sống hơn 20 năm, cuối cùng lại chết một cách lãng nhách như vậy chứ.
Bỗng không gian trở nên tĩnh lặng, không có lam y nam nhân, bạch y nữ tử, hắc y nam tử, chỉ còn lại một màu trắng của băng tuyết trải dài vô cùng, vô tận. Nàng đi đi mãi, không thấy lối ra, quá mệt mỏi, gục xuống ngủ quên.
... ....
Trong lúc đó Lăng Lạc Trần cũng được chứng kiến mối tình câm lặng của lam y nam tử dành cho bạch y nữ tử từ thủa ban đầu gặp mặt cho đến cuối cùng vì bảo vệ người kia mà mất đi sinh mạng, Minh Sương Kiếm cũng từ đó mà qua tay nhiều người song nó không nhận thêm chủ nhân nào nữa. Không hiểu sao hắn lại có thể cảm nhận, thấu hiểu được tình cảm, tâm tư của lam y nam tử si tình kia như là chính mình vừa trải qua cũng thấu hiểu tâm tình Minh Sương Kiếm dành cho vị chủ nhân kia. Hắn hiểu lam y nam tử không nói cho bạch y nữ tử tình cảm của mình bởi sợ rằng khi đó hai người đến cả làm bằng hữu cũng không thể. Tuy quan tâm, lo lắng cho nàng ấy song lại không dám biểu lộ rõ ràng, sợ nàng sẽ khó xử.
Chính Lăng Lạc Trần cũng mơ hồ rốt cuộc đây là mối tình của người xa lạ mà hắn chỉ là khách chứng kiến; hay hắn vốn dĩ là lam y nam tử, lam y nam tử là hắn nữa.
Chớp mắt một cái không gian đã thay đổi, không gian băng tuyết một màu trắng xóa trải dài vô cùng, vô tận, không thấy điểm dừng. Màu trắng quen thuộc cùng cái lạnh len lỏi khiến hắn lấy lại lý trí cùng bình tĩnh. Mình tiến vào đây để giúp Đinh sư muội thoát ra, trước hết phải tìm thấy người đã. Cứ đi không biết qua bao nhiêu ngày, mặt trời mọc rồi lặn, cuối cùng hắn cũng tìm được người cần tìm. Nàng đang nằm trên nền tuyết trắng, làn da tái nhợt, chắc đã phải chịu lạnh nhiều ngày. Hắn muốn đốt lửa sưởi ấm cho nàng nhưng ở đây chỉ có băng tuyết, tìm túi Càn Khôn vẫn dùng lại không thấy đâu, muốn ôm nàng vào nhưng thể chất hắn là Minh Hàn Thánh Thể, cơ thể cũng lạnh, lại đi nhiều ngày trong băng tuyết. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ có thể cởi bớt y phục khoác ngoài của hắn, đắp thêm cho nàng, hy vọng chúng có thể giúp nàng ấm thêm một chút.
Lăng Lạc Trần vốn tu luyện thiên lực hệ băng, không gian nơi đây tối thích hợp cho hắn tu luyện, vì vậy hắn tĩnh tọa tranh thủ hấp thu hàn khí dày đặc, lâu lâu lại xem xét tình hình của Đinh Thục Nghi bên cạnh. Ngày qua ngày trôi qua, một tháng sau Đinh Thục Nghi mới tỉnh lại. Hai người trò chuyện một lúc, cũng tương đối nắm được tình hình xảy ra, nhưng mà bây giờ làm sao thoát khỏi ảo cảnh này đây....
Sau khi cố gắng tập trung tinh thần, không gian tuyết trắng dần tan biến, linh thức hai người đã quay trở lại bản thể, nhìn tấy sơn động quen thuộc trước mắt không khỏi thấy vui mừng, rốt cuộc đã thoát khỏi không gian do thanh kiếm kia tạo ra. Không rõ bọn họ đã ngây người ở đây bao lâu.
Thanh Minh Sương Kiếm trước mặt chợt lóe sáng, từng chút một tan ra, dần biến thành những luồng sáng dạng bông tuyết xanh biếc hướng về phía Lăng Lạc Trần, sáp nhập vào cơ thể hắn. Lăng Lạc Trần dùng linh thức, dò xét cơ thể một lượt , hắn thấy bên cạnh đan điền có một thanh kiếm nhỏ xanh biếc, đây chẳng phải Minh Sương Kiếm sao? “Đi ra ngoài" Lăng Lạc Trần thầm nghĩ trong lòng. Ý nghĩ vừa xong, Minh Sương Kiếm liền xuất hiện trong tay, tốc độ cực nhanh giống như đã biết được tâm ý của hắn.....Sau khi thu kiếm lại, hắn áy náy nhìn Đinh Thục Nghi:
“Minh Sương Kiếm đã nhận ta làm chủ nhân"
“... ..." Đây là nàng mất công lấy ra khỏi mật thất, giữ gìn bao lâu, cuối cùng hai tay dâng đồ cho người ta sao.
“Ta không phải cố ý muốn chiếm đoạt linh bảo của sư muội. Thật đấy"
“Không có sư huynh không chừng tính mạng ta cũng bị đe dọa đó chứ. Ai bảo ta không nhịn được mắng chủ nhân trước đây của Minh Sương Kiếm, khiến nó nổi giận cơ chứ, đời nào muốn nhận ta làm chủ nhân nữa. Đã là của mình thì không ai đoạt được, không phải của mình thì dùng cách gì cũng không giữ được. "
“Đinh sư muội quả là người hào sảng, phóng khoáng"
“Không cần khen muội, huynh định cứ thế mang Minh Sương Kiếm đi sao, phải để lại cho sư muội một thanh kiếm khác chứ"
“À.. ta sơ ý quá, mấy thanh kiếm này, muội xem ưng cái nào". Lăng Lạc Trần từ trong túi Càn Khôn lấy ra 3 thanh kiếm khác nhau.
Đinh Thục Nghi chọn được một thanh trường kiếm khá sắc bén, tương đối mỏng, nhẹ, cầm vừa tay.
“Ây bộ thân pháp Lăng Ba Vi Bộ+Minh Sương Kiếm, đổi lấy một thanh lợi kiếm, xem ra ta lỗ lớn rồi" Đinh Thục Nghi vừa than vãn, vừa nhìn lén biểu tình của người kia.
“Vậy sư muội muốn như thế nào?"
“Sư muội vẫn thấy bản thân bị thua thiệt. Cho đến khi ta đạt được thực lực Thiên Huyền Thất cảnh , Lăng sư huynh làm hộ vệ kiêm đầu bếp của ta, thế nào"
“... ..."
“Khó thế sao?"
“Được"
“Một lời thành giao, không được hối hận"
(Thực tế tiêu chí chọn chủ nhân của Minh Sương Kiếm cũng khá đơn giản.
Đầu tiên là phải có dung mạo đẹp, bởi nó tự nhận mình là cây kiếm đẹp nhất trên đời.
Tiếp đến là phải tôn trọng, thấu hiểu được tâm tư, tình cảm của vị chủ nhân trước, bởi nó cũng từng là một phần của người đó.
Tiếp theo là phải có ý chí kiên định, tinh thần lạc quan, nó tự nhận là thanh kiếm sáng sủa, yêu đời mà.
Tiếp nữa là người đó phải ôn nhu, biết quan tâm, chăm sóc người khác, người như vậy sẽ không đem nó làm công cụ chém giết mà coi nó như chiến hữu.
Vậy mà đã 500 năm trôi qua, nó vẫn chưa tìm được ai hội tụ đủ các tiêu chí trên, nó thật cô đơn nha)
Tác giả :
Lăng Lạc Trần