[Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân] – Lãnh Mạc Giáo Chủ Cùng 2B Đại Hiệp
Chương 41: Tân nương tử
Tô Dật Dương nhìn Cơ Linh đang ở trước mặt, trong mắt tràn ngập thương tâm cùng tuyệt vọng, hắn âm thầm cười nhạo chính mình.
“Bất quá mấy ngày nay cũng không phải ngày tốt, ta tính được mười ngày sau là ngày lành để cưới hỏi, chúng ta định vào ngày đó."
Cơ Linh khách khí, Lý lão gia cũng không thể đòi hỏi gì thêm, hôn sự cứ như vậy được quyết định.
Đoàn người Tô Dật Dương được mời đến Lý phủ, chờ mười ngày sau tham gia tiệc rượu của Cơ Linh.
“Cơ Linh kia thật sự thật quá đáng, bội tình bạc nghĩa, đó là chuyện quân tử nên làm sao?" Không nghĩ tới lúc này, chỉ có Đỗ Nguyệt Nương là thay Tô Dật Dương bênh vực kẻ yếu.
“Sư phụ ta không phải người như vậy, khẳng định có nỗi khổ gì đó." Tần Ngọc nghe có người mắng sư phụ nàng nàng, liền bắt đầu mất hứng.
Dương Liễn ở giữa, bên nào cũng không theo.
Tô Dật Dương hiểu rõ, cho dù muốn rời đi cũng phải đợi đến sau khi tham gia tiệc rượu của Cơ Linh mới đi được, dù sao cũng hắn cũng muốn hiểu rõ mục đích của đối phương.
Bất quá nghĩ thì dễ dàng, nhưng làm sẽ rất khó.
Ngày ấy sau khi dùng cơm, nhìn thấy ở hành lang gấp khúc, Cơ Linh đưa lưng về phía hắn cùng Lý Tư Ức nói chuyện phiếm, Lý Tư Ức tựa hồ đang kích động, nhẹ nhàng bắt lấy tay áo Cơ Linh, bộ dáng kia sở sở động lòng người, chỉ cần là một nam nhân thì sẽ động tâm.
Hai người thật sự là trai tài gái sắc, thực xứng đôi. Tô Dật Dương ngoài miệng mỉm cười, nhưng ngón tay lại đâm sâu vào lòng bàn tay.
Lý Tư Ức thật vất vả mới trấn định lại, nhìn thấy Tô Dật Dương rời đi mà cảm thấy kỳ quái, Cơ Linh theo tầm mắt nàng nhìn lại cũng thấy thân ảnh của Tô Dật Dương, chau mày.
Tô Dật Dương đi chưa xa đã đột nhiên bị ngăn lại, Đỗ Nguyệt Nương đỉnh đạc kháp eo đứng ở trước mặt hắn, một bộ đắc ý.
“Có phải có một loại cảm giác thất tình không nha." Đỗ Nguyệt Nương trêu đùa.
Tô Dật Dương chỉ liếc nàng một cái, tâm tình không tốt muốn lập tức đi qua.
“Ngươi có biết ta vừa rồi nghe được cái gì không?" Đỗ Nguyệt Nương nhìn thấy Tô Dật Dương muốn rời đi, nhanh chóng giành nói.
Tô Dật Dương rốt cục dừng lại cước bộ, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Đỗ Nguyệt Nương.
“Nếu tò mò, trước đưa bạc đây."
Tô Dật Dương nghĩ lại nghĩ, quyết định không nhìn đến nàng.
“Ai, ai, ai, ta nói không phải được rồi sao!"
+++++++++++++++++++++++++++++++
“Ngươi dẫn ta đến đây làm gì?" Tô Dật Dương nhìn ngôi nhà tranh cũ nát trước mắt, tựa hồ không có người ở, rách nát đến không chịu nổi.
“Ngươi không phải muốn biết hôm nay ta nghe được cái gì sao? Bên trong chính là đáp án." Đỗ Nguyệt Nương hướng bên trong phòng bĩu môi.
Tô Dật Dương đang muốn hỏi có người ở không, bên trong liền có một người nam nhân bước ra, nam nhân kia một thân phong độ của người trí thức, sắc mặt tái nhợt, hình như thân thể không được tốt.
“Xin hỏi các ngươi tìm ai?"
Tô Dật Dương nhìn nhìn Đỗ Nguyệt Nương, có chút mạc danh kỳ diệu.
“Nam nhân này tên là Lưu Khải, là ái nhân của Lý Tư Ức, vốn định sau khi thành danh để Lý lão gia đồng ý cho hai người cùng thành thân, không nghĩ khi vào kinh ứng thí thì bị cường đạo cướp hết gia sản, ngay cả thi cũng chưa thi, bất quá hắn đã không còn mặt mũi gặp Lý Tư Ức, liền trốn trong căn nhà tranh này."
Trong đầu Tô Dật Dương vang vọng lời của Đỗ Nguyệt Nương vừa nói, lại nhìn nhìn nam tử gầy yếu trước mắt, như thế nào cũng vô pháp đem hắn cùng Lý gia đại tiểu thư xinh đẹp như thiên tiên liên kết cùng một chỗ.
Bất quá xem hiện tại có thể ngăn cản cuộc hôn sự này chỉ có người trước mắt.
Tô Dật Dương nắm tay Lưu Khải mạnh mẽ kéo đi, lại bị Lưu Khải lập tức đem tay đầy ra.
“Ngươi muốn dẫn ta đi đâu."
“Mang ngươi đi gặp Lý Tư Ức."
Lưu Khải sau khi nghe được biểu tình đột nhiên trở nên sợ hãi.
“Không, ta hiện tại không thể gặp nàng." Nói xong không ngừng lui về phía sau.
Bỗng nhiên hai mắt Lưu Khải vừa lật đã hôn mê bất tỉnh, Đỗ Nguyệt Nương đứng phía sau trưng ra vẻ mặt thành công.
Đỗ Nguyệt Nương ném xuống gậy gộc trong tay, cười có chút xấu xa nói:“Như vậy tương đối nhanh."
+++++++++++++++++++++++++++++++++
Lưu Khải tỉnh lại, cảm thấy hắn gặp ảo giác, bằng không vì sao lại nhìn thấy Lý Tư Ức mà hắn ngày đêm mong nhớ chứ.
“Lưu lang."
Lưu Khải đột nhiên trừng lớn hai mắt, thanh âm này khẳng định đúng là Lý Tư Ức, Lưu Khải ném chăn giống như muốn đào tẩu, lại bị Lý Tư Ức vươn tay kéo lại.
“Lưu lang, trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành. Ngươi đều là gạt ta sao?" Lý Tư Ức không muốn buông góc áo trong tay, nàng lo lắng người trước mắt sẽ lại biến mất.
“Ta không thể khảo thủ công danh, chỉ biết liên lụy nàng, huống hồ phụ thân nàng cũng sẽ không đồng ý." Lưu Khải càng nói càng cảm thấy không thể ngầng đầu, không thể đối với người mình yêu làm tròn hứa hẹn, còn gọi gì là nam tử hắn đại trượng phu.
“Ngươi kỳ thật chính là muốn nổi danh lập vạn đi." Lưu Khải nghe đến đó, cảm thấy có chút kinh ngạc. ánh mắt Lý Tư Ức có chút ướt át nói:“Ngươi luôn nói muốn tốt cho ta, có từng nghĩ đến ta chân chính muốn là cái gì hay không?"
Lưu Khải kinh ngạc nhìn Lý Tư Ức, suy nghĩ lẫn lộn.
Đỗ Nguyệt Nương vỗ vỗ Tô Dật Dương, ý bảo hắn đi ra, sau đó lại mang theo Tần Ngọc cùng Dương Liễn tạo thành một cái hội nhỏ.
“Khẳng định có kịch a." Đỗ Nguyệt Nương là người đã dãi nắng dầm mưa (từng trải), nhìn loại mỉm cười này là có thể hiểu được, Tô Dật Dương cũng cố mà đi tin tưởng nàng.
“Kỳ thật ta đã nghĩ ra đối sách cho hôn lễ đó rồi, bất quá ta cần một tân nương tử." Đỗ Nguyệt Nương thần bí nói.
“Bất quá ta không thích cái tên Cơ Linh bộ dạng so với ta còn đẹp hơn." Đỗ Nguyệt Nương đem bản thân loại ra đầu tiên.
“Ta không thích tình tiết luyến phụ." Tần ngọc khoát tay áo.
Dương Liễn trái xem xét xem xét, phải xem xét xem xét, thẹn thùng nói:“Ta có thể……"
Còn chưa nói xong, đã bị Đỗ Nguyệt Nương một chưởng đánh bay.
“Tô Dật Dương, cứu vớt cuộc hôn nhân bất hạnh này chính là ngươi." Đỗ Nguyệt Nương lấy tay thẳng tắp chỉ hướng Tô Dật Dương.
Ta? Tô Dật Dương nhất thời có chút phản ứng bất quá vẫn đơ người.
Cái gì, tân nương tử!
“Bất quá mấy ngày nay cũng không phải ngày tốt, ta tính được mười ngày sau là ngày lành để cưới hỏi, chúng ta định vào ngày đó."
Cơ Linh khách khí, Lý lão gia cũng không thể đòi hỏi gì thêm, hôn sự cứ như vậy được quyết định.
Đoàn người Tô Dật Dương được mời đến Lý phủ, chờ mười ngày sau tham gia tiệc rượu của Cơ Linh.
“Cơ Linh kia thật sự thật quá đáng, bội tình bạc nghĩa, đó là chuyện quân tử nên làm sao?" Không nghĩ tới lúc này, chỉ có Đỗ Nguyệt Nương là thay Tô Dật Dương bênh vực kẻ yếu.
“Sư phụ ta không phải người như vậy, khẳng định có nỗi khổ gì đó." Tần Ngọc nghe có người mắng sư phụ nàng nàng, liền bắt đầu mất hứng.
Dương Liễn ở giữa, bên nào cũng không theo.
Tô Dật Dương hiểu rõ, cho dù muốn rời đi cũng phải đợi đến sau khi tham gia tiệc rượu của Cơ Linh mới đi được, dù sao cũng hắn cũng muốn hiểu rõ mục đích của đối phương.
Bất quá nghĩ thì dễ dàng, nhưng làm sẽ rất khó.
Ngày ấy sau khi dùng cơm, nhìn thấy ở hành lang gấp khúc, Cơ Linh đưa lưng về phía hắn cùng Lý Tư Ức nói chuyện phiếm, Lý Tư Ức tựa hồ đang kích động, nhẹ nhàng bắt lấy tay áo Cơ Linh, bộ dáng kia sở sở động lòng người, chỉ cần là một nam nhân thì sẽ động tâm.
Hai người thật sự là trai tài gái sắc, thực xứng đôi. Tô Dật Dương ngoài miệng mỉm cười, nhưng ngón tay lại đâm sâu vào lòng bàn tay.
Lý Tư Ức thật vất vả mới trấn định lại, nhìn thấy Tô Dật Dương rời đi mà cảm thấy kỳ quái, Cơ Linh theo tầm mắt nàng nhìn lại cũng thấy thân ảnh của Tô Dật Dương, chau mày.
Tô Dật Dương đi chưa xa đã đột nhiên bị ngăn lại, Đỗ Nguyệt Nương đỉnh đạc kháp eo đứng ở trước mặt hắn, một bộ đắc ý.
“Có phải có một loại cảm giác thất tình không nha." Đỗ Nguyệt Nương trêu đùa.
Tô Dật Dương chỉ liếc nàng một cái, tâm tình không tốt muốn lập tức đi qua.
“Ngươi có biết ta vừa rồi nghe được cái gì không?" Đỗ Nguyệt Nương nhìn thấy Tô Dật Dương muốn rời đi, nhanh chóng giành nói.
Tô Dật Dương rốt cục dừng lại cước bộ, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Đỗ Nguyệt Nương.
“Nếu tò mò, trước đưa bạc đây."
Tô Dật Dương nghĩ lại nghĩ, quyết định không nhìn đến nàng.
“Ai, ai, ai, ta nói không phải được rồi sao!"
+++++++++++++++++++++++++++++++
“Ngươi dẫn ta đến đây làm gì?" Tô Dật Dương nhìn ngôi nhà tranh cũ nát trước mắt, tựa hồ không có người ở, rách nát đến không chịu nổi.
“Ngươi không phải muốn biết hôm nay ta nghe được cái gì sao? Bên trong chính là đáp án." Đỗ Nguyệt Nương hướng bên trong phòng bĩu môi.
Tô Dật Dương đang muốn hỏi có người ở không, bên trong liền có một người nam nhân bước ra, nam nhân kia một thân phong độ của người trí thức, sắc mặt tái nhợt, hình như thân thể không được tốt.
“Xin hỏi các ngươi tìm ai?"
Tô Dật Dương nhìn nhìn Đỗ Nguyệt Nương, có chút mạc danh kỳ diệu.
“Nam nhân này tên là Lưu Khải, là ái nhân của Lý Tư Ức, vốn định sau khi thành danh để Lý lão gia đồng ý cho hai người cùng thành thân, không nghĩ khi vào kinh ứng thí thì bị cường đạo cướp hết gia sản, ngay cả thi cũng chưa thi, bất quá hắn đã không còn mặt mũi gặp Lý Tư Ức, liền trốn trong căn nhà tranh này."
Trong đầu Tô Dật Dương vang vọng lời của Đỗ Nguyệt Nương vừa nói, lại nhìn nhìn nam tử gầy yếu trước mắt, như thế nào cũng vô pháp đem hắn cùng Lý gia đại tiểu thư xinh đẹp như thiên tiên liên kết cùng một chỗ.
Bất quá xem hiện tại có thể ngăn cản cuộc hôn sự này chỉ có người trước mắt.
Tô Dật Dương nắm tay Lưu Khải mạnh mẽ kéo đi, lại bị Lưu Khải lập tức đem tay đầy ra.
“Ngươi muốn dẫn ta đi đâu."
“Mang ngươi đi gặp Lý Tư Ức."
Lưu Khải sau khi nghe được biểu tình đột nhiên trở nên sợ hãi.
“Không, ta hiện tại không thể gặp nàng." Nói xong không ngừng lui về phía sau.
Bỗng nhiên hai mắt Lưu Khải vừa lật đã hôn mê bất tỉnh, Đỗ Nguyệt Nương đứng phía sau trưng ra vẻ mặt thành công.
Đỗ Nguyệt Nương ném xuống gậy gộc trong tay, cười có chút xấu xa nói:“Như vậy tương đối nhanh."
+++++++++++++++++++++++++++++++++
Lưu Khải tỉnh lại, cảm thấy hắn gặp ảo giác, bằng không vì sao lại nhìn thấy Lý Tư Ức mà hắn ngày đêm mong nhớ chứ.
“Lưu lang."
Lưu Khải đột nhiên trừng lớn hai mắt, thanh âm này khẳng định đúng là Lý Tư Ức, Lưu Khải ném chăn giống như muốn đào tẩu, lại bị Lý Tư Ức vươn tay kéo lại.
“Lưu lang, trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành. Ngươi đều là gạt ta sao?" Lý Tư Ức không muốn buông góc áo trong tay, nàng lo lắng người trước mắt sẽ lại biến mất.
“Ta không thể khảo thủ công danh, chỉ biết liên lụy nàng, huống hồ phụ thân nàng cũng sẽ không đồng ý." Lưu Khải càng nói càng cảm thấy không thể ngầng đầu, không thể đối với người mình yêu làm tròn hứa hẹn, còn gọi gì là nam tử hắn đại trượng phu.
“Ngươi kỳ thật chính là muốn nổi danh lập vạn đi." Lưu Khải nghe đến đó, cảm thấy có chút kinh ngạc. ánh mắt Lý Tư Ức có chút ướt át nói:“Ngươi luôn nói muốn tốt cho ta, có từng nghĩ đến ta chân chính muốn là cái gì hay không?"
Lưu Khải kinh ngạc nhìn Lý Tư Ức, suy nghĩ lẫn lộn.
Đỗ Nguyệt Nương vỗ vỗ Tô Dật Dương, ý bảo hắn đi ra, sau đó lại mang theo Tần Ngọc cùng Dương Liễn tạo thành một cái hội nhỏ.
“Khẳng định có kịch a." Đỗ Nguyệt Nương là người đã dãi nắng dầm mưa (từng trải), nhìn loại mỉm cười này là có thể hiểu được, Tô Dật Dương cũng cố mà đi tin tưởng nàng.
“Kỳ thật ta đã nghĩ ra đối sách cho hôn lễ đó rồi, bất quá ta cần một tân nương tử." Đỗ Nguyệt Nương thần bí nói.
“Bất quá ta không thích cái tên Cơ Linh bộ dạng so với ta còn đẹp hơn." Đỗ Nguyệt Nương đem bản thân loại ra đầu tiên.
“Ta không thích tình tiết luyến phụ." Tần ngọc khoát tay áo.
Dương Liễn trái xem xét xem xét, phải xem xét xem xét, thẹn thùng nói:“Ta có thể……"
Còn chưa nói xong, đã bị Đỗ Nguyệt Nương một chưởng đánh bay.
“Tô Dật Dương, cứu vớt cuộc hôn nhân bất hạnh này chính là ngươi." Đỗ Nguyệt Nương lấy tay thẳng tắp chỉ hướng Tô Dật Dương.
Ta? Tô Dật Dương nhất thời có chút phản ứng bất quá vẫn đơ người.
Cái gì, tân nương tử!
Tác giả :
Nhất Bôi Nhị Oa Đầu