Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân Chi ‘Liên’ Ái Đông Phương
Chương 83: Thêm một nữ nhi

Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân Chi ‘Liên’ Ái Đông Phương

Chương 83: Thêm một nữ nhi

“Lão bà, chờ đến khi quay lại thế giới tương lai, ngươi có từng nghĩ đến việc thay đổi thân thể hay không?"

Đông Phương Bất Bại bụng lớn nặng nề đang thêu hoa, nghe thấy lời nói của Dương Liên Đình, không khỏi hơi sững sờ, nhìn về phía hắn nói:

“Liên đệ, ngươi có ý gì?"

Dương Liên Đình vừa mới liên lạc với căn cứ. Bởi vì nhân loại tương lai sinh sản khó khăn, thứ nhất là vì tinh thần thể phát triển quá độ, thứ hai rất có thể là vì rời khỏi quê hương Trái đất, cho nên căn cứ khuyên Dương Liên Đình thừa dịp còn ở lại Trái đất thì, cùng Đông Phương Bất Bại sinh thêm vài nhi nữ. Chính là Dương Liên Đình đau lòng ái thê, hơn nữa sau khi có Húc nhi cùng Liên nhi, cũng không muốn sinh con thêm nữa, cho nên đối với việc này không có thái độ rõ ràng.

Đông Phương Bất Bại tuy rằng nhìn qua trẻ tuổi, nhưng dù gì vẫn là hơn 40 tuổi, thuộc về loại lão sản phu.

Ai ngờ có vài việc thực sự là kinh hỉ ngoài ý muốn. Theo tinh thân thể của Đông Phương Bất Bại tăng cao, khi y có thể thừa nhận việc vượt qua máy truyền không gian di chuyển thì, lại tiếp tục có bầu. Bỏi vậy kế hoạch Dương Liên Đình cùng y ‘về nhà’, liền không thể tạm thời ngừng lại, hết thảy chờ đến khi sinh hạ hài tử rồi tính tiếp.

Ngày hôm đó Dương Liên Đình làm báo cáo đưa về căn cứ, thuận tiện nói về tuổi sinh con của Đông Phương Bất Bại, Dương Liên Đình theo ý tứ này, nói:

“Đông Phương Bất Bại, ở thế giới kia của chúng ta, thân thể không phải là quan trọng nhất, tinh thần thể mới là ý nghĩa tồn tại chân chính. Có vài người lớn tuổi, cảm thấy thân thể biến đổi, hoặc có người vì sự cố ngoài ý muốn mà thân thể không trọn vẹn, còn có người nghĩ muốn chuyển đối giới tính, cũng có thể đệ trình lên chính phủ, thay đổi sang một thân thể mới."

Đông Phương Bất Bại nhíu mày:

“Nghe giống như thay một bộ quần áo vậy."

“Có ý gần như vậy, chỉ là không đơn giản như thế, trong đó cũng có rất nhiều quá trình và thủ tục. Đông Phương, ngươi có ý định gì không?"

Đông Phương Bất Bại trầm mặc một lát, yếu ớt nhìn hắn nói:

“Ngươi ghét bỏ thân thể hiện tại của ta?"

Dương Liên Đình cười nói:

“Làm sao có thể. Chúng ta là lão phu lão thê đã nhiều năm như vậy, ngươi còn không biết sao? Chỉ là ta biết rõ trong lòng ngươi muốn làm một nữ tử thật sự, cho nên……"

“Ngươi cảm thấy hiện tại ta không phải là một nữ nhân chân chính sao?"

Đông Phương Bất Bại cúi đầu vuốt ve cái bụng hở ra của mình, cười khẽ nói:

“Mẫu thân có hàm nghĩa kín đáo chỉ nữ nhân, ta đã làm được. Về phần có muốn thân hình nữ tính thực sự hay không, ta cũng không thèm để ý."

Y nói đến đây, chợt nhớ tới điều gì đó, đôi mắt thanh tú hơi nheo, nhìn Dương Liên Đình nói:

“Liên đệ, ngươi để ý đến những điều này sao? Nếu như ngươi thích thân thể nữ tính, ta, ta có thể……"

Dương Liên Đình cắt lời y, tỏ rõ thái độ nói:

“Đương nhiên là không. Đông Phương, ta tôn trọng sự lựa chọn của ngươi, ta không có gì đặc biệt thích, hoặc là nói, ngươi lựa chọn dáng vẻ nào ta cũng thích."

Đối với nhân loại tương lai mà nói, bọn họ coi trọng chính là tinh thần thể, mà không phải là thân thể.

Đông Phương Bất Bại lúc này mới nhoẻn miệng cười:

“Đã như vậy, ta vẫn lựa chọn thân thể của chính mình. Thân thể da tóc, chịu ơn cha mẹ, sao có thể thay đổi đơn giản như thế."

Y thật sự không thể lý giải được suy nghĩ của thế giới tương lai, bởi vậy nên có sự kiên định của chính mình.

Dương Liên Đình ngạc nhiên nói:

“Thân thể nữ tính ngươi không có hứng thú……vậy nam tính thì sao? Tương lai thế giới có khoa học kỹ thuật vô cùng phát triển, hoàn toàn có thể chữa cho ngươi……Ừm, ngươi hiểu không? Ngươi có thể trở về trạng thái trước khi tự cung."

Đông Phương Bất Bại có chút chấn động, mở to hai mắt, hiển nhiên là bị kích thích rất lớn.

Nhìn bộ dáng này của y, Dương Liên Đình ngược lại có chút bất an, thầm nghĩ: Đông Phương sở dĩ toàn tâm toàn ý yêu thương ta, đều là bởi vì tự cung luyện công, tính cách đại biến. Nếu y không luyện [Quỳ Hoa Bảo Điển], là một thân nam nhi như trước, đừng nói yêu thương ta, theo ta ẩn cư thêu thùa, giúp chồng dạy con, chỉ sợ hiện tại sẽ hảo hảo làm Giáo chủ Nhật Nguyệt Thần giáo. Với chỉ số thông minh cùng tâm kế của y, không chừng thiên hạ này thật sự bị y thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ.

Dương Liên Đình vừa nghĩ lại, lại nghĩ đến bảy tiểu thiếp trước kia của Đông Phương Bất Bại, sắc mặt không khỏi càng thêm đen.

Hắn làm sao lại quên, Đông Phương Bất Bại trong thân nam nhi chính là rất háo sắc, tuổi còn trẻ đã cưới bảy tiểu lão bà. Nếu để cho y tiếp tục ‘hùng phong’ như thế, e rằng hiện tại nữ nhân thành đàn, lão bà cũng phải hơn hai cái rồi.

Trên mặt Dương Liên Đình lúc trắng lúc xanh, trong tâm thầm mắng mình hồ đồ, lại đi hỏi Đông Phương có muốn khôi phục thân nam nhi không. Vạn nhất y nói muốn……mình chắc chắn là cực kỳ không xong.

Đông Phương Bất Bại ở bên kia sửng sốt trong chốc lát, liền khôi phục tinh thần lại, thấy thần tình trên gương mặt Dương Liên Đình biến hóa khó lường, không khỏi bật cười.

Y thông minh nhạy bén, khéo hiểu lòng người, lại chung gối với Dương Liên Đình nhiều năm như vậy, làm sao không đoán được hắn đang nghĩ cái gì chứ?

Dương Liên Đình phục hồi tinh thần lại, bất an không yên nhìn qua y:

“Lão bà, mấy điều ta vừa nói, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"

Đông Phương Bất Bại thấy bộ dáng kia của hắn thực sự rất thú vị, không khỏi nghĩ muốn trêu chọc hắn, chậm rãi nói:

“Chủ ý này thực sự không tệ."

Sắc mặt Dương Liên Đình cứng ngắc.

Đông Phương Bất Bại cố gắng nén xuống, ngọt ngào ám chỉ nói:

“Khôi phục thân nam nhi rồi……ta cũng có thể hảo hảo ‘yêu thương’ Liên đệ một phen."

Dương Liên Đình ‘A’ lên một tiếng, thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Hắn cho tới bây giờ cũng không hề nghĩ tới Đông Phương Bất Bại sẽ có ý niệm ‘phản công’ trong đầu, không khỏi lắp bắp nói:

“Đông Phương, ngươi, ngươi……"

Đông Phương Bất Bại thấy hắn kinh hách không nhỏ, không đành lòng trêu chọc hắn nữa, chọt lên trán hắn một cái, hé miệng cười nói:

“Liên đệ, ngươi đúng là một tên ngốc a. Ta đã có ngươi, còn làm nam nhân làm gì? Ta là thê tử của ngươi, là mẫu thân của bọn nhỏ, chẳng lẽ bắt bọn nhỏ từ nay về sau trông thấy ta liền đổi giọng gọi ‘cha sao’? Ngươi nghe quen nhưng ta thì không quen."

“Ta cũng không nghe quen. Ta cũng không nghe quen."

Dương Liên Đình vội vàng thể hiện lập trường của mình, nhẹ nhàng thở ra, đi qua ôm lấy Đông Phương Bất Bại.

“Hảo lão bà, ngươi như vậy rất tốt, thật sự. Ta một chút cũng không quan tâm ngươi là nam nhân hay nữ nhân, ngươi chính là ngươi, ngươi chính là Đông Phương Bất Bại! Ta chỉ yêu Đông Phương Bất Bại!"

Đông Phương Bất Bại cùng hắn đã thành thân nhiều năm như vậy, nghe xong tuyên bố khiến cho người ta mặt đỏ tim đập như thế, nhịn không được sắc mặt vẫn ửng đỏ, vừa giống vui sướng, vừa giống xấu hổ nói:

“Lại bắt đầu dỗ ngon dỗ ngọt đấy."

Dương Liên Đình hôn một cái lên mặt y, nói:

“Hảo lão bà, ngươi nói rất đúng. Thân thể tóc da, chịu ơn cha mẹ, sao có thể thay đổi dễ dàng như vậy. Ta thích ngươi như thế."

Nói một lát, lại bắt đầu động tình, bàn tay to không thành thật chui vào sờ sờ lồng ngực y.

Đông Phương Bất Bại ưm một tiếng, cả người mềm nhũn.

Từ năm đó Len thay đổi cấu tạo cơ thể y, khiến y có thể tạm thời tiết sữa cho bọn nhỏ ăn, tuy rằng sau đó khôi phục bình thường, nhưng bộ ngực của y lại trở nên rất mẫn cảm. Huống chi hiện tại y đang có mang, phản ứng tất nhiên càng lớn. Dương Liên Đình vuốt ve lồng ngực của y, ở bên tai y khẽ hôn, nói:

“Dường như hơi lớn lên……Lần này không biết có thể ra sữa hay không."

“Ân……không thể nào……A, Liên đệ, đừng, đừng……"

“Đừng cái gì?"

Bàn tay to của Dương Liên Đình ở trong quần áo tán loạn của y, nơi nào lướt qua đều gợi lên một mảnh lửa tình.

Đông Phương Bất Bại chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, động tình không kiềm chế được. Nhưng là thân thể y đã nặng, sắp đến ngày sinh, mấy ngày nay thực sự không thuận tiện."

“Đừng……Liên đệ, ta đã hơn chín tháng, mấy ngày này cũng sắp sinh rồi, ngươi gắng……nhẫn nhịn chút nữa. n……"

Dương Liên Đình cũng biết rằng sắp đến ngày sinh, không thích hợp hoan ái. Nhưng là Đông Phương Bất Bại lúc này liên tục thở gấp, giọng nói nhỏ nhẹ nỉ non, khiến hắn có chút nhịn không được, nói:

“Đông Phương, ta sẽ chú ý. Chúng ta không làm đến cuối cùng được không?"

Đông Phương Bất Bại ngồi ở trước giường thêu thùa gần như đã đứng ngồi không yên, nghe vậy mềm mại áp vào trong lòng ngực hắn, nói:

“Vậy ngươi cẩn thận một chút……Đi lên giường."

“Được."

Dương Liên Đình cẩn thận bế y lên, ôm đến trên giường.

Vạt áo của Đông Phương Bất Bại đã mở ra, để lộ thân thể trắng nõn mượt mà cùng cái bụng nổi lên cao cao.

Bàn tay của Dương Liên Đình ôn nhu vuốt ve cái bụng to của y vài lần, nói:

“Con gái nghe lời, ngoan ngoãn ngủ a."

Nói rồi liền bắt đầu hôn, trằn trọc chà đạp trên da thịt của Đông Phương Bất Bại.

Ngón tay thon dài của Đông Phương Bất Bại cũng đưa vào trong quần áo của Dương Liên Đình, chậm rãi sờ soạng, nắm lấy hạ thân ngạnh thẳng nóng rực của hắn.

“Đông Phương……tiểu bại hoại nhà ngươi."

Dương Liên Đình thở dốc ồ ồ, bàn tay thô ráp sờ lên trước ngực của Đông Phương Bất Bại, đột nhiên nhéo một cái lên đầu nhũ nhỏ nhắn mượt mà đang đứng thẳng của y, khiến cho Đông Phương Bất Bại kêu lên một tiếng sợ hãi.

Y càng thêm thở dốc dồn dập, vòng eo thô tròn hoàn toàn ngã vào trong ngực Dương Liên Đình, sắc mặt ửng đỏ còn hơn ráng màu ở chân trời.

“Liên đệ, ngươi……cứng quá, thật lớn……như thế nào còn chưa……"

Tay y xoa nắn đều đã nhanh mỏi nhừ rồi.

Dương Liên Đình cười xấu xa nói:

“Quá lâu không làm, không có cách nào cả."

Đông Phương Bất Bại đỏ mặt, nói:

“Nếu không……ngươi vào đi."

Mắt Dương Liên Đình sáng lên:

“Có thể chứ?"

Đông Phương Bất Bại đã đỡ bụng thay đổi tư thế, hé miệng cười nói:

“Ngươi như thế này, ta sao có thể để mặc. Lại nói……lại nói ta cũng……"

Dương Liên Đình sờ xuống hạ thể của y, nơi này đã ướt sũng một mảnh, rõ ràng là Đông Phương Bất Bại cũng không nhịn được nữa.

Đã như vậy, hắn sẽ không khách khí.

Đông Phương Bất Bại hầu hạ đã lâu, hậu huyệt vô cùng mẫn cảm. Dương Liên Đình gần như không phí chút khí lực, rất nhanh đã khuếch trương xong, cắm sâu vào.

Hai người đều đồng thời thở dài một hơi, Đông Phương Bất Bại cũng bắt đầu nỉ non rên rỉ.

“Ân, a……Liên đệ, Liên đệ……"

Dương Liên Đình không…….chịu được nhất tiếng rên rỉ lúc trên giường này của y, dục hỏa tăng vọt, nhất thời không khống chế được, tốc độ càng lúc càng nhanh, cắm vào rút ra cũng càng thêm mạnh mẽ.

Đông Phương Bất Bại lúc đầu còn có thể ứng phó, về sau nhịn không được liền anh anh khóc lên.

“Liên đệ……không được. Quá, quá sâu……A, a……Không được, chậm một chút, chậm một chút……Ô ô……Quá sâu, Liên đệ……"

“Đông Phương……Đông Phương……:

Dương Liên Đình thần hồn điên đảo. Hai người bọn hắn đã hơn nửa tháng không có hoan ái, lúc này giống như củi khô lửa bốc, đều sôi trào lên.

Thẳng đến khi Đông Phương Bất Bại đột nhiên phát ra một tiếng kêu, ôm bụng kêu đau, Dương Liên Đình rốt cuộc cũng khôi phục lý trí, sợ đến mức ra một thân mồ hôi lạnh.

“Đông Phương, ngươi làm sao vậy?"

“Ta……Ta đau bụng……Ôi……"

Trên trán Đông Phương Bất Bại rơi xuống mồ hôi lạnh, cắn môi nói:

“Chỉ sợ là sắp, sắp sinh……Ôi, đau quá……"

Dương Liên Đình vội vàng rút ra. Đông Phương Bất Bại tình dục trên người chưa tắt, lại bị đau bụng sinh đột kích, chật vật nói không nên lời.

Hai người luống cuống tay chân một hồi. Bất quá nhờ đợt hoan ái vừa rồi, Đông Phương Bất Bại lần này sinh con lại thuận lợi ngoài ý muốn.

Dương Liên Đình còn đang ở bên ngoài đun nước nóng, liền nghe được Đông Phương Bất Bại hô to một tiếng. Chạy vào xem xét, thấy tiểu tử kia không đợi nổi đến lúc được phụ thân trợ giúp, tự mình đi ra.

Đông Phương Bất Bại mồ hôi ướt đẫm nằm ở trên giường, chống lấy thân thể nói:

“Nhanh, mau đến xem hài tử."

Dương Liên Đình vội vàng ôm lấy hài tử mới sinh, cười ha ha, nói:

“Là nữ hài. Đông Phương ngươi xem, khỏe mạnh lắm."

Đông Phương Bất Bại ôm nữ nhi vào trong ngực, nhẹ nhàng thở ra:

“Đứa nhóc nghịch ngợm này. Sớm không sớm, muộn không muộn, hết lần này đến lần khác.."

Nói đến đây, mặt y đột nhiên đỏ bừng, oán trách liếc mắt nhìn Dương Liên Đình.

Dương Liên Đình xấu hổ cười, buông tay ra, nói:

“Là ngươi đồng ý để cho ta đi vào……"

“Câm miệng."

Đông Phương Bất Bại mắc cỡ đến mức mặt đỏ bừng lên, chỉ cảm thấy không có mặt mũi gặp người khác.

Dương Liên Đình lại ha ha cười, bận rộn giải quyết mọi thứ. Trong tâm đắc ý nghĩ: Lần này lại sinh con gái, hai trai hai gái, thật đúng là nhi nữ song toàn.
Tác giả : Thập Thế
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại