Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân Chi ‘Liên’ Ái Đông Phương
Chương 55
Chớp mắt lại qua một tháng, Lệnh Hồ Xung đã rời khỏi Thiếu Lâm Tự, đám người thần bí Nhậm Doanh Doanh cũng mất tích. Cùng lúc đó, Nhậm Ngã Hành cùng Hướng Vấn Thiên cũng thất tung.
Vì Hinh Viên đã được chuẩn bị gần xong nên Dương Liên Đình cũng không thèm để ý đến bọn lão nữa. Mà lão còn có thể làm gì nữa? Chẳng phải chính là quay lại Hắc Mộc Nhai, doạt lại quyền lực trong Nhật Nguyệt Thần Giáo hay sao.
Dương Liên Đình vì Đông Phương Bất Bại đã quyết định không tranh đoạt cùng bọn lão nữa, nên trong lòng cũng thoải mái hơn, đang chờ thời điểm thích hợp để thoái ẩn giang hồ.
Một ngày đẹp trời, Dương Liên Đình đỡ Đông Phương Bất Bại ra sân tản bộ.
Mới chỉ hơn năm tháng, bụng Đông Phương Bất Bại đã căng như bóng, nhìn qua cứ như đã bảy tháng rồi.
Dương Liên Đình có chút lo lắng, nói: “Hai tiểu bảo bối này lớn nhanh quá, bụng ngươi so với lúc mang Bảo Nhi thì lớn hơn nhiều. Sau này lúc sinh sẽ không dễ dàng."
Đông Phương Bất Bại đối với chuyện này không lo lắng, mỉm cười nói: “Không phải còn có ngươi sao? Chỉ cần có Liên đệ bên cạnh, cái gì ta cũng không sợ."
Dương Liên Đình điểm mũi y, nói: “Còn không phải vì ta sợ ngươi phải chịu khổ sao. Nhìn ngươi sinh lần trước, đau đến chết đi sống lại, ta thực đau lòng."
Đông Phương Bất Bại không biết nói sao.
Dương Liên Đình đỡ y đi một hồi, hỏi: “Sao rồi? Ngươi lại đang nghĩ gì, có phải sợ rồi không?"
Đông Phương Bất Bại bỗng dừng bước, dùng sức cầm tay hắn, nói: “Liên đệ, lần này… Ngươi có thể đừng như lần trước đột nhiên, đột nhiên…"
Dương Liên Đình lặng đi một chút, mới nghĩ ra hiện tại y đang nói cái gì, vội đáp: “Sẽ không. Ngươi yên tâm, lần trước là chuyện ngoài ý muốn. Lần này ta tuyệt đối sẽ không lại mê man bất tỉnh nữa."
Đông Phương Bất Bại nhìn theo hắn, sâu kín nói: “Liên đệ, ta biết ngươi có nhiều chuyện không thể nói cho ta biết. Nhưng mà… chuyện lần trước thật sự dọa ta sợ chết. Ngươi nhớ kỹ, trên đời này không có bất luận chuyện gì, bất luận kẻ nào, có thể so sánh với ngươi. Nếu ngươi xả ra chuyện gì…"
Dương Liên Đình vội vã nói: “Tuyệt đối sẽ không. Ngươi đừng nghĩ quẩn."
Đông Phương Bất Bại lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Sự đời họa phúc khó nói trước. Ta thà tự mình chịu chết thay ngươi, cũng tuyệt không muốn để ngươi chịu dù chỉ nửa điểm tổn thương."
Dương Liên Đình vội la lên: “Đã nói sẽ không rồi, ngươi còn nói linh tình gì nữa! Ai cần ngươi chịu chết thay ta, ta thà tự mình…"
“Đừng! Đừng nói từ ấy!" Đông Phương Bất Bại lập tức che miệng hắn lại, không để hắn nói hết, lại vừa tức vừa giận nói: “Không cho phép nói từ đó! Ngươi còn nói ta liền tức giận."
Dương Liên Đình cầm tay y, nhẹ nói: “Được, ta không nói, ngươi cũng không được nói. Chúng ta ai cũng không nói. Chúng ta vĩnh viễn cùng một chỗ, vĩnh viền không chia lìa!"
Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu nhìn hắn, tràn ngập nhu tình, nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Được."
Dương Liên Đình cầm tay y, mỉm cười: “Chúng ta đi thêm một lát."
“Ân."
Đông Phương Bất Bại ôm bụng căng tròn, để Dương Liên Đình cẩn thận đỡ, khóe miệng mỉm cười tản bộ, trong lòng vô cùng hài lòng thư thái.
Không ngờ mới đi mấy bước, đột nhiên kêu một tiếng, đứng lại không nhúc nhích.
Dương Liên Đình bị dọa giật mình, hỏi: “Thế nào? Sao rồi?"
Đông Phương Bất Bại xoa xoa bụng, nhíu mày đáp: “Bọn nó đá ta."
Dương Liên Đình không ngờ là do hài tử, ha ha cười, cao hứng nói: “Thật tốt quá, cuối cùng cũng động! Cuối cùng cũng động! Để ta nghe xem. Để ta nghe xem."
Không biết lần này là sao, hai ông cụ non trong bụng Đông Phương Bất Bại sóng tinh thần rất sung mãn, nhưng lại không thích động đậy lắm, tháng trước Đông Phương Bất Bại có cảm nhận được thai động, nhưng mà quá yếu ớt, chỉ có chính y biết, Dương Liên Đình ngả lên bụng y hồi lâu, cũng không thấy động tĩnh gì.
Mãi mới đến lúc này hơn năm tháng rồi, lại vừa lúc Dương Liên Đình đang ở ngay bên cạnh tranh thủ sờ ngay, sờ lên bụng chỗ con hắn vừa động, ai biết hai ông cụ non này cũng không nể mặt hắn, vẫn không nhúc nhích, làm Dương Liên Đình phải mắng bọn chúng lười.
Lần này nghe Đông Phương Bất Bại vừa nói bọn chúng đá, Dương Liên Đình vội vã cúi người, cẩn thận nghe ngóng bụng Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại một tay đỡ lưng, nhìn dáng vẻ Dương Liên Đình hưng phấn, cười hỏi: “Sao rồi? Nghe thấy không?"
“Chờ một chút, chờ một chút."
Đông Phương Bất Bại thở dài nói: “Aiz, bảo bảo ơi bảo bảo, các ngươi cũng chẳng nể mặt cha các ngươi chút nào, nhìn hắn đáng thương như vậy, các ngươi động một cái đi." Y vừa nói xong, như thể phối hợp, dưới bụng lại thêm một trận đá, coi như đang cùng Dương Liên Đình chào hỏi.
“Thấy rồi thấy rồi! Ha ha ha, khỏe lắm, động thật lợi hại a!" Dương Liên Đình hưng phấn khoa tay múa chân.
Đông Phương Bất Bại lại có chút đau, cười nói: “Ngươi vui gớm, cũng không biết xót ta. Aiz, hai đứa nhỏ thật có lực, ta đau muốn chết."
Dương Liên Đình vội vàng đỡ y, nói: “Có đau lắm không? Chúng ta về phòng nghỉ."
Đông Phương Bất Bại nói: “Được. Có chút như vậy đã tính là gì. Lần trước ta mang thao Bảo Nhi vẫn còn luyện võ a, đâu có sao."
Dương Liên Đình lại nghĩ tới lần trước Đông Phương Bất Bại lớn bụng, còn tưởng mình béo muốn giảm cân, không khỏi phì cười.
Đông Phương Bất Bại có chút xấu hổ, sẵng giọng: “Chuyện này về sau không được nhắc lại nữa! Quá mất mặt!"
Dương Liên Đình ha ha cười nói: “Không được. Có dịp ta nhất định phải cho Bảo Nhi biết. Khó trách Bảo Nhi tuổi còn nhỏ đã có tư chất võ học trời cho, nguyên lai là từ lúc còn trong bụng mẹ đã được tập luyện qua."
Đông Phương Bất Bại bất lực nói: “Ngươi dám! Ngươi dám nói ta liền… ta liền…"
“Liền thế nào?" Dương Liên Đình thật tò mò không biết Đông Phương Bất Bại muốn lấy cái gì uy hiếp hắn.
Quả nhiên Đông Phương Bất Bại đối hắn yêu đến tận xương, trăm y trăm thuận, không có cái gì có thể lấy ra để bắt bí hắn, nghẹn hồi lâu, chuyển mắt, nói: “Ngươi còn lấy chuyện đó ra cười ta, còn dám cho Bảo Nhi biết, ta liền mỗi ngày hầm cà tím cách thủy cho ngươi ăn, xem ngươi có dám hay không! Hừ!"
Thì ra Dương Liên Đình này, chịu ảnh hưởng của thân thể nguyên thân, có chút kiêng ăn. Đồ ăn khác còn chịu được, chỉ trừ cà tím thì không. Đây vốn là chuyện lúc trước Đông Phương Bất Bại cải trang thành Phương Bách, cùng Dương Liên Đình đi Dương Châu thì phát hiện ra. Khi ấy mọi người gọi thức ăn, chỉ cần trên bàn có cà tím, Dương Liên Đình nhất định không động đến, chỉ ăn cái khác.Lúc đó Đông Phương Bất Bại một lòng một dạ dõi theo hắn, quan sát chi tiết, tất nhiên phát hiện. Về sau khi hai người lưỡng tình tương duyệt, y từng hỏi qua Dương Liên Đình, Dương Liên Đình liền thản nhiên thừa nhận mình không thích ăn cà tím. Cho nên qua nhiều năm, Đông Phương Bất Bại chưa từng nấu thức ăn có cà tím cho hắn.
Nhưng lần này gặp bí, y bèn lấy ra để ‘uy hiếp’ Dương Liên Đình.
Dương Liên Đình nghe vậy, quả nhiên nhăn mặt, kêu lên: “Đông Phương, ngươi sẽ không tàn nhẫn đến thế đi?"
Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng cười, nói: “Thế nào? Còn dám không?"
Dương Liên Đình không có ý kiến đáp: “Không dám nữa. Ngươi yên tâm, sau này chuyện ấy ta chỉ giữ trong lòng, nhiều lắm chỉ cười thôi, tuyệt đối không nói cho con gái biết."
Đông Phương Bất Bại nhìn hắn như vậy, thật là giống y đúc Bảo Nhi, bật cười, dựa vào lòng hắn ôn nhu nói: “Được, Liên đệ, ngươi yên tâm, ta sẽ không ngược đãi ngươi. Ha ha a…"
Dương Liên Đình thấy y thực hiện được quỷ kế, còn ở trong lòng mình bày ra điệu bộ vui vẻ cười trộm, hai mắt khẽ cong, hạnh phúc vui vẻ vô cùng, chính hắn cũng cảm thấy thật hài lòng, ngọt ngào biết bao.
Hắn ôm lấy Đông Phương Bất Bại, dụi dụi lên tóc y, động tình nói: “Lão bà ngoan, sau này ngươi lúc nào cũng phải vui vẻ thế này. Nhìn ngươi vui, ta cũng vui theo."
Đông Phương Bất Bại lặng đi, cảm nhận được tình cảm của hắn, cũng cảm động, nhẹ nhàng ôm lại hăns, nói: “Liên đệ, ta cũng vậy."
Hai người tình cảm dạt dào ôm nhau đứng một chỗ, ngay lúc ấy, Dương Bảo Nhi cưỡi tiểu hổ đang đuổi hạc tiên phi từ trong hoa viên ra, cao giọng gọi: “Phụ thân, nương thân, xem ta đánh bại tiên hạc đại hiệp. Võ công ta thiên hạ đệ nhất!"
Phu phu hai người trợn mắt cứng lưỡi nhìn con gái đuổi theo mấy động vật trong hoa viên chạy loạn, khiến cho hoa viên tĩnh lặng nổi lên một trận gà bay chó sủa, à không, là hạc bay hổ nhảy, hai người nhìn nhau một cái, cùng cười khổ.
Buổi tối Dương Liên Đình cùng Đông Phương Bất Bại nằm trên giường, một bên sờ bụng y, một bên suy tư nói: “Ngươi xem, hai đứa nhỏ trong bụng ngươi này, chắc sẽ không giống Bảo Nhi nhỉ?"
“Sao? Ngươi có ý gì?" Đông Phương Bất Bại buổi tối tắm rửa sạch sẽ, tóc còn chút ẩm. Y lười biếng dựa vào thành giường, lau lau tóc, tùy ý mặc kệ Dương Liên Đình ôm bụng mình lại xoa xoa.
Dương Liên Đình có chút ưu sầu nói: “Không có ý gì. Là ta nghĩ nhiều. Bảo Nhi còn nhỏ tuổi, tính tình đã rất ngang tàng rồi. Đâu có giống con gái nhà người ta? Cứ y như con trai."
Đông Phương Bất Bại nghe không vừa tai, trừng mắt nói: “Thế là có ý gì? Là nói ta không biết dạy con gái sao? Bảo Nhi thế thì sao, không phải rất tốt à. Ngươi xem xem có hài tử nhà nào có thể hiểu chuyện như Bảo Nhi nhà ta, còn nhỏ tuổi đã biết đọc sách tập võ, còn giúp ta làm việc nhà. Cái gì mà tính tình ngang tàng? Ngươi nói rõ ràng cho ta!"
Nhìn dáng vẻ Đông Phương Bất Bại hung dữ chau mày, lạnh mắt, Dương Liên Đình phát giác hình như mình đụng trúng ngay bao thuốc nổ, vội vàng chữa cháy: “Ta không phải có ý đó. Bảo Nhi đương nhiên tốt, con gái của chúng ta xuất sắc nhất."
Đông Phương Bất Bại hừ một tiếng, lúc này mới an tĩnh lại.
Dương Liên Đình có chút đau đầu. Xem ra Đông Phương Bất Bại mặc dù một lòng muốn làm một nữ nhân, nhưng thực ra rất nhiều phương diện vẫn không thích hợp nổi. Ví dụ như chuyện dạy dỗ con gái này, có thể thấy y thực ra căn bản không biết một người mẹ phải dạy con gái những gì.
Bảo Nhi đúng là rất thông minh nhu thuận, cũng hiểu chuyện, nhưng tính nết quá bạo. Mắt thấy con gái ngày một lớn, tính tình càng ngày càng cường hãn bạo dạn, Dương Liên Đình có chút lo lắng.
Mặc dù ở thế giới tương lai đối với giới tính không phân biệt quá rõ ràng, nhưng sinh sống ở cổ đại đã lâu, thân là một người kế thừa của gia tộc lớn, Dương Liên Đình vẫn hy vọng con gái nhà mình có thể trở thành một tiểu thư khuê các. Dù sao trong xã hội thượng lưu cũng tồn tại lắm quy tắc.
Aiz, đau đầu.
Các con trai a. May mà các con là trai, ta đỡ lo.
Dương Liên Đình ôm bụng bầu của Đông Phương Bất Bại, an lòng.
Hai người nam nhân phải nuôi một bé gái quá khó khăn. Nhưng hai nam nhân nuôi hai bé trai, chắc cũng không đến nỗi?
Dương Liên Đình lạc quan nghĩ.
Vì Hinh Viên đã được chuẩn bị gần xong nên Dương Liên Đình cũng không thèm để ý đến bọn lão nữa. Mà lão còn có thể làm gì nữa? Chẳng phải chính là quay lại Hắc Mộc Nhai, doạt lại quyền lực trong Nhật Nguyệt Thần Giáo hay sao.
Dương Liên Đình vì Đông Phương Bất Bại đã quyết định không tranh đoạt cùng bọn lão nữa, nên trong lòng cũng thoải mái hơn, đang chờ thời điểm thích hợp để thoái ẩn giang hồ.
Một ngày đẹp trời, Dương Liên Đình đỡ Đông Phương Bất Bại ra sân tản bộ.
Mới chỉ hơn năm tháng, bụng Đông Phương Bất Bại đã căng như bóng, nhìn qua cứ như đã bảy tháng rồi.
Dương Liên Đình có chút lo lắng, nói: “Hai tiểu bảo bối này lớn nhanh quá, bụng ngươi so với lúc mang Bảo Nhi thì lớn hơn nhiều. Sau này lúc sinh sẽ không dễ dàng."
Đông Phương Bất Bại đối với chuyện này không lo lắng, mỉm cười nói: “Không phải còn có ngươi sao? Chỉ cần có Liên đệ bên cạnh, cái gì ta cũng không sợ."
Dương Liên Đình điểm mũi y, nói: “Còn không phải vì ta sợ ngươi phải chịu khổ sao. Nhìn ngươi sinh lần trước, đau đến chết đi sống lại, ta thực đau lòng."
Đông Phương Bất Bại không biết nói sao.
Dương Liên Đình đỡ y đi một hồi, hỏi: “Sao rồi? Ngươi lại đang nghĩ gì, có phải sợ rồi không?"
Đông Phương Bất Bại bỗng dừng bước, dùng sức cầm tay hắn, nói: “Liên đệ, lần này… Ngươi có thể đừng như lần trước đột nhiên, đột nhiên…"
Dương Liên Đình lặng đi một chút, mới nghĩ ra hiện tại y đang nói cái gì, vội đáp: “Sẽ không. Ngươi yên tâm, lần trước là chuyện ngoài ý muốn. Lần này ta tuyệt đối sẽ không lại mê man bất tỉnh nữa."
Đông Phương Bất Bại nhìn theo hắn, sâu kín nói: “Liên đệ, ta biết ngươi có nhiều chuyện không thể nói cho ta biết. Nhưng mà… chuyện lần trước thật sự dọa ta sợ chết. Ngươi nhớ kỹ, trên đời này không có bất luận chuyện gì, bất luận kẻ nào, có thể so sánh với ngươi. Nếu ngươi xả ra chuyện gì…"
Dương Liên Đình vội vã nói: “Tuyệt đối sẽ không. Ngươi đừng nghĩ quẩn."
Đông Phương Bất Bại lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Sự đời họa phúc khó nói trước. Ta thà tự mình chịu chết thay ngươi, cũng tuyệt không muốn để ngươi chịu dù chỉ nửa điểm tổn thương."
Dương Liên Đình vội la lên: “Đã nói sẽ không rồi, ngươi còn nói linh tình gì nữa! Ai cần ngươi chịu chết thay ta, ta thà tự mình…"
“Đừng! Đừng nói từ ấy!" Đông Phương Bất Bại lập tức che miệng hắn lại, không để hắn nói hết, lại vừa tức vừa giận nói: “Không cho phép nói từ đó! Ngươi còn nói ta liền tức giận."
Dương Liên Đình cầm tay y, nhẹ nói: “Được, ta không nói, ngươi cũng không được nói. Chúng ta ai cũng không nói. Chúng ta vĩnh viễn cùng một chỗ, vĩnh viền không chia lìa!"
Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu nhìn hắn, tràn ngập nhu tình, nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Được."
Dương Liên Đình cầm tay y, mỉm cười: “Chúng ta đi thêm một lát."
“Ân."
Đông Phương Bất Bại ôm bụng căng tròn, để Dương Liên Đình cẩn thận đỡ, khóe miệng mỉm cười tản bộ, trong lòng vô cùng hài lòng thư thái.
Không ngờ mới đi mấy bước, đột nhiên kêu một tiếng, đứng lại không nhúc nhích.
Dương Liên Đình bị dọa giật mình, hỏi: “Thế nào? Sao rồi?"
Đông Phương Bất Bại xoa xoa bụng, nhíu mày đáp: “Bọn nó đá ta."
Dương Liên Đình không ngờ là do hài tử, ha ha cười, cao hứng nói: “Thật tốt quá, cuối cùng cũng động! Cuối cùng cũng động! Để ta nghe xem. Để ta nghe xem."
Không biết lần này là sao, hai ông cụ non trong bụng Đông Phương Bất Bại sóng tinh thần rất sung mãn, nhưng lại không thích động đậy lắm, tháng trước Đông Phương Bất Bại có cảm nhận được thai động, nhưng mà quá yếu ớt, chỉ có chính y biết, Dương Liên Đình ngả lên bụng y hồi lâu, cũng không thấy động tĩnh gì.
Mãi mới đến lúc này hơn năm tháng rồi, lại vừa lúc Dương Liên Đình đang ở ngay bên cạnh tranh thủ sờ ngay, sờ lên bụng chỗ con hắn vừa động, ai biết hai ông cụ non này cũng không nể mặt hắn, vẫn không nhúc nhích, làm Dương Liên Đình phải mắng bọn chúng lười.
Lần này nghe Đông Phương Bất Bại vừa nói bọn chúng đá, Dương Liên Đình vội vã cúi người, cẩn thận nghe ngóng bụng Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại một tay đỡ lưng, nhìn dáng vẻ Dương Liên Đình hưng phấn, cười hỏi: “Sao rồi? Nghe thấy không?"
“Chờ một chút, chờ một chút."
Đông Phương Bất Bại thở dài nói: “Aiz, bảo bảo ơi bảo bảo, các ngươi cũng chẳng nể mặt cha các ngươi chút nào, nhìn hắn đáng thương như vậy, các ngươi động một cái đi." Y vừa nói xong, như thể phối hợp, dưới bụng lại thêm một trận đá, coi như đang cùng Dương Liên Đình chào hỏi.
“Thấy rồi thấy rồi! Ha ha ha, khỏe lắm, động thật lợi hại a!" Dương Liên Đình hưng phấn khoa tay múa chân.
Đông Phương Bất Bại lại có chút đau, cười nói: “Ngươi vui gớm, cũng không biết xót ta. Aiz, hai đứa nhỏ thật có lực, ta đau muốn chết."
Dương Liên Đình vội vàng đỡ y, nói: “Có đau lắm không? Chúng ta về phòng nghỉ."
Đông Phương Bất Bại nói: “Được. Có chút như vậy đã tính là gì. Lần trước ta mang thao Bảo Nhi vẫn còn luyện võ a, đâu có sao."
Dương Liên Đình lại nghĩ tới lần trước Đông Phương Bất Bại lớn bụng, còn tưởng mình béo muốn giảm cân, không khỏi phì cười.
Đông Phương Bất Bại có chút xấu hổ, sẵng giọng: “Chuyện này về sau không được nhắc lại nữa! Quá mất mặt!"
Dương Liên Đình ha ha cười nói: “Không được. Có dịp ta nhất định phải cho Bảo Nhi biết. Khó trách Bảo Nhi tuổi còn nhỏ đã có tư chất võ học trời cho, nguyên lai là từ lúc còn trong bụng mẹ đã được tập luyện qua."
Đông Phương Bất Bại bất lực nói: “Ngươi dám! Ngươi dám nói ta liền… ta liền…"
“Liền thế nào?" Dương Liên Đình thật tò mò không biết Đông Phương Bất Bại muốn lấy cái gì uy hiếp hắn.
Quả nhiên Đông Phương Bất Bại đối hắn yêu đến tận xương, trăm y trăm thuận, không có cái gì có thể lấy ra để bắt bí hắn, nghẹn hồi lâu, chuyển mắt, nói: “Ngươi còn lấy chuyện đó ra cười ta, còn dám cho Bảo Nhi biết, ta liền mỗi ngày hầm cà tím cách thủy cho ngươi ăn, xem ngươi có dám hay không! Hừ!"
Thì ra Dương Liên Đình này, chịu ảnh hưởng của thân thể nguyên thân, có chút kiêng ăn. Đồ ăn khác còn chịu được, chỉ trừ cà tím thì không. Đây vốn là chuyện lúc trước Đông Phương Bất Bại cải trang thành Phương Bách, cùng Dương Liên Đình đi Dương Châu thì phát hiện ra. Khi ấy mọi người gọi thức ăn, chỉ cần trên bàn có cà tím, Dương Liên Đình nhất định không động đến, chỉ ăn cái khác.Lúc đó Đông Phương Bất Bại một lòng một dạ dõi theo hắn, quan sát chi tiết, tất nhiên phát hiện. Về sau khi hai người lưỡng tình tương duyệt, y từng hỏi qua Dương Liên Đình, Dương Liên Đình liền thản nhiên thừa nhận mình không thích ăn cà tím. Cho nên qua nhiều năm, Đông Phương Bất Bại chưa từng nấu thức ăn có cà tím cho hắn.
Nhưng lần này gặp bí, y bèn lấy ra để ‘uy hiếp’ Dương Liên Đình.
Dương Liên Đình nghe vậy, quả nhiên nhăn mặt, kêu lên: “Đông Phương, ngươi sẽ không tàn nhẫn đến thế đi?"
Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng cười, nói: “Thế nào? Còn dám không?"
Dương Liên Đình không có ý kiến đáp: “Không dám nữa. Ngươi yên tâm, sau này chuyện ấy ta chỉ giữ trong lòng, nhiều lắm chỉ cười thôi, tuyệt đối không nói cho con gái biết."
Đông Phương Bất Bại nhìn hắn như vậy, thật là giống y đúc Bảo Nhi, bật cười, dựa vào lòng hắn ôn nhu nói: “Được, Liên đệ, ngươi yên tâm, ta sẽ không ngược đãi ngươi. Ha ha a…"
Dương Liên Đình thấy y thực hiện được quỷ kế, còn ở trong lòng mình bày ra điệu bộ vui vẻ cười trộm, hai mắt khẽ cong, hạnh phúc vui vẻ vô cùng, chính hắn cũng cảm thấy thật hài lòng, ngọt ngào biết bao.
Hắn ôm lấy Đông Phương Bất Bại, dụi dụi lên tóc y, động tình nói: “Lão bà ngoan, sau này ngươi lúc nào cũng phải vui vẻ thế này. Nhìn ngươi vui, ta cũng vui theo."
Đông Phương Bất Bại lặng đi, cảm nhận được tình cảm của hắn, cũng cảm động, nhẹ nhàng ôm lại hăns, nói: “Liên đệ, ta cũng vậy."
Hai người tình cảm dạt dào ôm nhau đứng một chỗ, ngay lúc ấy, Dương Bảo Nhi cưỡi tiểu hổ đang đuổi hạc tiên phi từ trong hoa viên ra, cao giọng gọi: “Phụ thân, nương thân, xem ta đánh bại tiên hạc đại hiệp. Võ công ta thiên hạ đệ nhất!"
Phu phu hai người trợn mắt cứng lưỡi nhìn con gái đuổi theo mấy động vật trong hoa viên chạy loạn, khiến cho hoa viên tĩnh lặng nổi lên một trận gà bay chó sủa, à không, là hạc bay hổ nhảy, hai người nhìn nhau một cái, cùng cười khổ.
Buổi tối Dương Liên Đình cùng Đông Phương Bất Bại nằm trên giường, một bên sờ bụng y, một bên suy tư nói: “Ngươi xem, hai đứa nhỏ trong bụng ngươi này, chắc sẽ không giống Bảo Nhi nhỉ?"
“Sao? Ngươi có ý gì?" Đông Phương Bất Bại buổi tối tắm rửa sạch sẽ, tóc còn chút ẩm. Y lười biếng dựa vào thành giường, lau lau tóc, tùy ý mặc kệ Dương Liên Đình ôm bụng mình lại xoa xoa.
Dương Liên Đình có chút ưu sầu nói: “Không có ý gì. Là ta nghĩ nhiều. Bảo Nhi còn nhỏ tuổi, tính tình đã rất ngang tàng rồi. Đâu có giống con gái nhà người ta? Cứ y như con trai."
Đông Phương Bất Bại nghe không vừa tai, trừng mắt nói: “Thế là có ý gì? Là nói ta không biết dạy con gái sao? Bảo Nhi thế thì sao, không phải rất tốt à. Ngươi xem xem có hài tử nhà nào có thể hiểu chuyện như Bảo Nhi nhà ta, còn nhỏ tuổi đã biết đọc sách tập võ, còn giúp ta làm việc nhà. Cái gì mà tính tình ngang tàng? Ngươi nói rõ ràng cho ta!"
Nhìn dáng vẻ Đông Phương Bất Bại hung dữ chau mày, lạnh mắt, Dương Liên Đình phát giác hình như mình đụng trúng ngay bao thuốc nổ, vội vàng chữa cháy: “Ta không phải có ý đó. Bảo Nhi đương nhiên tốt, con gái của chúng ta xuất sắc nhất."
Đông Phương Bất Bại hừ một tiếng, lúc này mới an tĩnh lại.
Dương Liên Đình có chút đau đầu. Xem ra Đông Phương Bất Bại mặc dù một lòng muốn làm một nữ nhân, nhưng thực ra rất nhiều phương diện vẫn không thích hợp nổi. Ví dụ như chuyện dạy dỗ con gái này, có thể thấy y thực ra căn bản không biết một người mẹ phải dạy con gái những gì.
Bảo Nhi đúng là rất thông minh nhu thuận, cũng hiểu chuyện, nhưng tính nết quá bạo. Mắt thấy con gái ngày một lớn, tính tình càng ngày càng cường hãn bạo dạn, Dương Liên Đình có chút lo lắng.
Mặc dù ở thế giới tương lai đối với giới tính không phân biệt quá rõ ràng, nhưng sinh sống ở cổ đại đã lâu, thân là một người kế thừa của gia tộc lớn, Dương Liên Đình vẫn hy vọng con gái nhà mình có thể trở thành một tiểu thư khuê các. Dù sao trong xã hội thượng lưu cũng tồn tại lắm quy tắc.
Aiz, đau đầu.
Các con trai a. May mà các con là trai, ta đỡ lo.
Dương Liên Đình ôm bụng bầu của Đông Phương Bất Bại, an lòng.
Hai người nam nhân phải nuôi một bé gái quá khó khăn. Nhưng hai nam nhân nuôi hai bé trai, chắc cũng không đến nỗi?
Dương Liên Đình lạc quan nghĩ.
Tác giả :
Thập Thế