Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân Chi ‘Liên’ Ái Đông Phương
Chương 10
Dương Liên Đình sau khi lên giường chỉ thở một hơi, trở mình một cái rồi chìm vào giấc ngủ.
Phương Bách lắng nghe đến khi tiếng hô hấp của hắn đều đều chứng tỏ đã ngủ say, đứng bên giường một lúc lâu, cuối cùng khinh thanh khinh cước [R: nhẹ chân nhẹ tay-không tiếng động] mà thoát y phục, trèo lên giường, nằm xuống kế bên Dương liên đình.
Dương Liên Đình trong lòng hơi thở hỗn loạn. Kỳ thật hắn sau khi lên giường thì bắt đầu khống chế tần suất hô hấp của cơ thể, rất nhanh làm cho cơ thể tiến vào trạng thái ngủ sâu, tinh thần thể vốn là không cần nghỉ ngơi, vẫn đang chăm chú quan sát tình huống trong phòng.
Hắn thấy Phương Bách đứng ở trước giường nhìn chính mình một lúc lâu, mới thoát y phục leo lên giường, nằm xuống bên cạnh mình, không khỏi thấy hỗn loạn một chút. Hắn vừa rồi thật sự có điểm đam tâm không biết vị giáo chủ đại nhân này muốn làm cái gì.
Không sai, vị phương bách tiểu huynh đệ này chính là Nhật Nguyệt thần giáo giáo chủ đại nhân Đông Phương Bất Bại kiều trang thay đổi dung mạo. Khả năng dịch dung của y cực kỳ tinh diệu, không chỉ dung mạo, kể cả cử chỉ động tác cũng không hề để lộ ra bất kỳ một sơ hở nào, thực sự sẽ không nhận ra nổi y là ai.
Cái giường nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng để hai người đàn ông trưởng thành nằm, hơn nữa dương liên đình dáng người cường tráng, lưng hùm vai gấu, xác thực là có hơi chiếm chỗ. Mặc dù hắn tận lực nằm sát mép tường rồi, nhưng lại không muốn làm quá công khai, khiến cho Phương Bách phát hiện dị dạng gì, cho nên mặt này…
Phương Bách nguyên bản cũng nằm thẳng theo. Nhưng chỉ một chốc, đột nhiên trở mình, quay mặt về hướng dương liên đình.
Dương Liên Đình nằm thẳng ngủ, tư thế cực kỳ bình thưởng ngay ngắn, người nằm thẳng, hai bàn tay đan chéo đặt ở trước ngực, hơi có điểm… cảm giác giống như chuẩn bị thọ tẩm.
Tinh thần thể của hắn vòng quanh lên xuống khách sạn một vòng, không có việc gì, đang có điểm bối rối, vừa nghĩ muốn tiến vào trạng thái nghỉ ngơi, bỗng trên người trầm xuống, đã bị Đông Phương Bất Bại điểm thụy huyệt [huyệt ngủ]. Sau đó lại thấy có một bàn tay nho nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mình.
Nguyên lai vốn là giáo chủ đại nhân đang nằm bên cạnh hắn không an phận, đang trong đêm đen nhìn hắn chăm chú, thừa dịp hắn ngủ thì động thủ động cước.
Độ ấm thân thể của Đông Phương Bất Bại so với người thường có hơi lạnh hơn, có lẽ là do luyện công. Y đối với khuôn mặt của dương liên đình có vẻ rất có hứng thú, ngón tay nhẹ nhàng men theo lông mày dày của hắn, mắt kiểm, mũi thẳng, thong thả vuốt ve xuống phía dưới.
Dương Liên Đình lúc này có chút thầm hận chính mình không cách nào thật sự ngủ. Ngón tay Đông Phương Bất Bại rất nhẹ, nhưng lại giống như có một thứ ma lực kỳ lạ, khiến cho trong tâm hắn có chút ngứa, còn có chút, có chút… khẩn trương nói không nên lời cùng cảm giác tâm động.
Bỗng nghe bên tai một tiếng trường thở dài yếu ớt. Tiếng than thở nhẹ như một trận khói, mà lại giống như đang che đậy biết bao ưu sầu ái luyến nói không nên lời.
“Liên đệ… Liên đệ. Ta gọi ngươi như vậy có được không?"
Dương Liên Đình đương nhiên nói không nên lời được hay không.
Đông Phương Bất Bại trong bóng đêm nhẹ nhàng vuốt ve theo đường viền trên khuôn mặt hắn, tự mình lẩm bẩm: “Liên đệ, ngươi nhưng là nhận ra ta? Lúc nãy mới muốn lấy bốn gian phòng hảo hạng? Không… Không có khả năng. Ngươi nhất định sẽ không nhận ra ta… Ai, liên đệ, ta thật sự là một ngày cũng không muốn rời xa ngươi. Nghĩ đến chuyện ngươi muốn rời xa ta mấy tháng, ta liền chịu không nổi… Ai, ta sao lại trở nên thế này? Chẳng lẽ là ma nhập? Liên đệ… Liên đệ…"
Dương Liên Đình nghe được thì trong lòng có cái gì rung động, có chút khẩn trương, lại có chút đau, gần như không nhịn được nghĩ muốn cầm tay y, đáp lại y một tiếng.
Hắn không giống với người tầm thường. Nếu là Dương Liên Đình ban đầu, nửa đêm nghe nam nhân ngủ bên cạnh mình nói loại lời yêu đương thổ lộ này, chỉ sợ tóc gáy đều dựng đứng hết, sợ đến mức lăn xuống giường luôn đi. Nhưng dương liên đình hiện tại sẽ không như thế. Đối với tinh thần thể đã tịch mịch không biết bao nhiêu thập niên như hắn mà nói, loại tình cảm mãnh liệt này của nhân lọa, không chỉ hết sức xa lạ, bên trong thâm tâm kỳ thật cũng vô cùng khao khát.
Trước đó, chưa từng có ai giống như thế yêu mến qua mình, hắn cũng không thể nào hiểu được loại tư vị được người khác yêu sâu sắc thế này. Nhưng là hiện tại, một người không chỉ năng lực của nhục thể hết sức cường đại, năng lực tinh thần cũng cường đại đến đủ để cùng với hắn phối hợp, lại có thể yêu thích chính hắn như vậy, như thế nào có thể không làm cho hắn cảm động? Không, không chỉ cảm động, còn làm cho hắn thập phần động tâm.
Dương Liên Đình chỉ cảm thấy trong tâm tựa hồ có một luồng nước ấm, tùy theo tiếng thì thầm không thể kìm nén được của Đông Phương Bất Bại, nhè nhẹ chảy vào lục phủ ngũ tạng.
Đông Phương Bất Bại lại chuyển động, xích lại gần hắn thêm một chút, sau đó nhẹ nhàng vươn cánh tay, vắt nhẹ lên cổ hắn, đầu cũng nhẹ nhàng tựa vào bên cạnh vai hắn.
Dương Liên Đình cảm giác của ngũ quan hết sức nhạy cảm, thậm chí có thể cảm giác tiếng hô hấp mềm mại nhẹ nhàng của Đông Phương Bất Bại ngay bên tai, dấy lên trong lòng hắn một trận hỏa nhiệt.
Chuyện thân mật tiếp xúc như thế, cũng làm cho hắn có chút ngạc nhiên cùng thích thú trân trọng, bất quá đáng tiếc lại bị điểm thụy huyệt, không thể cử động.
Đông Phương Bất Bại dựa vào hắn nằm, tựa hồ vẫn chưa đủ thỏa mãn, đột nhiên nhỏm dậy, chăm chú nhìn khuôn mặt say ngủ của hắn hồi lâu, lại chậm rãi cúi người, cẩn cẩn dực dực mà lấy song môi mình nhẹ nhàng chạm chạm vào môi hắn.
Dương Liên Đình bị dọa cho giật mình, chỉ cảm thấy trên môi có cái gì mềm nhẹ ấm áp, tinh thần có chút xao động mông lung.
Này là nụ hôn đầu của hắn. Làm tinh thần thể, tự nhiên không dịp có thể nghiệm như thế. Trước đây dương liên đình vừa là một người trẻ tuổi tâm cao khí ngạo, vô tâm cô ái tình, tuy cũng đã đi qua thanh lâu, nhưng thực tại đối mặt với cái này “Nhất điểm hồng thần vạn nhân thường" [một đôi môi đỏ vạn người mơ] của kỹ nữ chẳng hề có thích thú, cho nên…
Nụ hôn đầu! Là nụ hôn đầu chân chính a!
Dương Liên Đình có chút kích động, đáng tiếc thân thể vẫn ngủ rất trầm.
Đông Phương Bất Bại điểm thụy huyệt của hắn, liền cực kỳ yên tâm, càng trở nên lớn mật hơn. Đầu tiên là hôn hôn hắn, tiếp theo hai bàn tay vừa lại luồn xuống phía dưới vuốt ve, thậm chí còn cởi mở quần áo hắn, vuốt ve trên ngực hắn.
Tóm lại, một đêm này Dương Liên Đình có thể nói là bị ăn đủ loại đậu hủ, đáng tiếc là vẫn không thể phản kháng.
Không công bằng. Trong lòng hắn thực sự có điểm cực kỳ bất bình.
Chờ xem, lần sau chờ ta đòi lại đầy đủ!
Dương Liên Đình trong lòng căm giận mà nghĩ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Dương Liên Đình tỉnh lại, nhìn Phương Bách đang gần như cuộn tròn làm ổ trong lòng mình, thật nhẹ nhàng di động tay chân.
Phương Bách tỉnh dậy, phát hiện tư thế của mình, hình như có điểm mắc cỡ, cuống quít đỏ mặt dời ra, nột nột nói: “Dương đại ca, thật ngại quá, tư thế ngủ của ta không tốt lắm…"
Giả vờ! Ngươi lại giả vờ!
Dương Liên Đình 『 đại lượng 』 mà cười cười, nói: “Không sao. Cái… Làm phiền ngươi nhấc chân lên chút, chân ta có hơi tê rồi."
Phương Bách chậm rì rì mà xoay người ngồi dậy, mặt càng đỏ lợi hại, cúi đầu như tiểu tức phụ nói: “Dương đại ca, thật không tốt. Nếu không, nếu không để ta xoa bóp cho ngài?"
Giả vờ! Vẫn còn giả vờ!
Dương Liên Đình trong tâm khinh thường nghĩ, đang muốn nói không cần, Đông Phương Bất Bại đã phi thường chủ động mà tiến lên, ấn lên hai đùi hắn, giúp hắn xoa bóp.
Ách… Thật là quá thoải mái đi.
Dương Liên Đình rút rút khóe miệng, không tiện cự tuyệt 『 hảo ý 』 của y, chẳng thể làm gì khác hơn là đành phải mặc kệ đối phương sau khi chiếm tiện nghi mình nguyên một đêm đến sáng hôm sau còn quang minh chính đại ăn đậu hủ của mình. Hắn cảm thấy chính mình đều nhanh thành đặc sản Lạc Dương——『 mẫu đơn đậu hủ 』 rồi. = =|||
Mọi người lại đi nguyên một ngày đường, lúc dừng chân lại thì, Dương Liên Đình vẫn là mướn bốn gian phòng hảo hạng.
Lần này không đợi hắn nói, mọi người liền tự giác mà dựa theo phân phối ngày hôm qua mà chọn phòng.
Phương Bách theo hắn tiến vào phòng hảo hạng, khóe miệng khẽ nhếch, nói: “Dương đại ca, đêm nay ta sẽ chú ý, thà rơi xuống dưới sàn, cũng sẽ không đè lấn sang ngươi."
Dương Liên Đình nhìn hắn rõ ràng cười đến như hồ ly trộm được gà, tự mình cũng còn giả vờ không có chi, ha ha cười nói: “Chuyện nhỏ. Dù sao ta ngủ rất say, cái gì cũng không biết. Ngươi cũng không cần ủy khuất chính mình, muốn ngủ thế nào thì ngủ thế ấy, ngàn vạn lần đừng để rơi xuống sàn."
Phương Bách hé miệng cười, quay đầu ra ngoài.
Dương Liên Đình buồn bực mà ngồi ở mép giường, trong lòng cân nhắc chẳng lẽ đêm nay vẫn còn tiếp tục để bị ăn đậu hủ?
Kỳ thật hắn một đại nam nhân, không sợ bị người ta phi lễ, bất quá lần này đi Giang Nam, thế nào cũng phải mất nhiều tháng, cứ bị phi lễ như thế, xuống dưới nữa, chẳng may lại bị khơi dậy dục hỏa, thì làm sao bây giờ?
Ôi, sầu a ~~~~
Phương Bách lắng nghe đến khi tiếng hô hấp của hắn đều đều chứng tỏ đã ngủ say, đứng bên giường một lúc lâu, cuối cùng khinh thanh khinh cước [R: nhẹ chân nhẹ tay-không tiếng động] mà thoát y phục, trèo lên giường, nằm xuống kế bên Dương liên đình.
Dương Liên Đình trong lòng hơi thở hỗn loạn. Kỳ thật hắn sau khi lên giường thì bắt đầu khống chế tần suất hô hấp của cơ thể, rất nhanh làm cho cơ thể tiến vào trạng thái ngủ sâu, tinh thần thể vốn là không cần nghỉ ngơi, vẫn đang chăm chú quan sát tình huống trong phòng.
Hắn thấy Phương Bách đứng ở trước giường nhìn chính mình một lúc lâu, mới thoát y phục leo lên giường, nằm xuống bên cạnh mình, không khỏi thấy hỗn loạn một chút. Hắn vừa rồi thật sự có điểm đam tâm không biết vị giáo chủ đại nhân này muốn làm cái gì.
Không sai, vị phương bách tiểu huynh đệ này chính là Nhật Nguyệt thần giáo giáo chủ đại nhân Đông Phương Bất Bại kiều trang thay đổi dung mạo. Khả năng dịch dung của y cực kỳ tinh diệu, không chỉ dung mạo, kể cả cử chỉ động tác cũng không hề để lộ ra bất kỳ một sơ hở nào, thực sự sẽ không nhận ra nổi y là ai.
Cái giường nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng để hai người đàn ông trưởng thành nằm, hơn nữa dương liên đình dáng người cường tráng, lưng hùm vai gấu, xác thực là có hơi chiếm chỗ. Mặc dù hắn tận lực nằm sát mép tường rồi, nhưng lại không muốn làm quá công khai, khiến cho Phương Bách phát hiện dị dạng gì, cho nên mặt này…
Phương Bách nguyên bản cũng nằm thẳng theo. Nhưng chỉ một chốc, đột nhiên trở mình, quay mặt về hướng dương liên đình.
Dương Liên Đình nằm thẳng ngủ, tư thế cực kỳ bình thưởng ngay ngắn, người nằm thẳng, hai bàn tay đan chéo đặt ở trước ngực, hơi có điểm… cảm giác giống như chuẩn bị thọ tẩm.
Tinh thần thể của hắn vòng quanh lên xuống khách sạn một vòng, không có việc gì, đang có điểm bối rối, vừa nghĩ muốn tiến vào trạng thái nghỉ ngơi, bỗng trên người trầm xuống, đã bị Đông Phương Bất Bại điểm thụy huyệt [huyệt ngủ]. Sau đó lại thấy có một bàn tay nho nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mình.
Nguyên lai vốn là giáo chủ đại nhân đang nằm bên cạnh hắn không an phận, đang trong đêm đen nhìn hắn chăm chú, thừa dịp hắn ngủ thì động thủ động cước.
Độ ấm thân thể của Đông Phương Bất Bại so với người thường có hơi lạnh hơn, có lẽ là do luyện công. Y đối với khuôn mặt của dương liên đình có vẻ rất có hứng thú, ngón tay nhẹ nhàng men theo lông mày dày của hắn, mắt kiểm, mũi thẳng, thong thả vuốt ve xuống phía dưới.
Dương Liên Đình lúc này có chút thầm hận chính mình không cách nào thật sự ngủ. Ngón tay Đông Phương Bất Bại rất nhẹ, nhưng lại giống như có một thứ ma lực kỳ lạ, khiến cho trong tâm hắn có chút ngứa, còn có chút, có chút… khẩn trương nói không nên lời cùng cảm giác tâm động.
Bỗng nghe bên tai một tiếng trường thở dài yếu ớt. Tiếng than thở nhẹ như một trận khói, mà lại giống như đang che đậy biết bao ưu sầu ái luyến nói không nên lời.
“Liên đệ… Liên đệ. Ta gọi ngươi như vậy có được không?"
Dương Liên Đình đương nhiên nói không nên lời được hay không.
Đông Phương Bất Bại trong bóng đêm nhẹ nhàng vuốt ve theo đường viền trên khuôn mặt hắn, tự mình lẩm bẩm: “Liên đệ, ngươi nhưng là nhận ra ta? Lúc nãy mới muốn lấy bốn gian phòng hảo hạng? Không… Không có khả năng. Ngươi nhất định sẽ không nhận ra ta… Ai, liên đệ, ta thật sự là một ngày cũng không muốn rời xa ngươi. Nghĩ đến chuyện ngươi muốn rời xa ta mấy tháng, ta liền chịu không nổi… Ai, ta sao lại trở nên thế này? Chẳng lẽ là ma nhập? Liên đệ… Liên đệ…"
Dương Liên Đình nghe được thì trong lòng có cái gì rung động, có chút khẩn trương, lại có chút đau, gần như không nhịn được nghĩ muốn cầm tay y, đáp lại y một tiếng.
Hắn không giống với người tầm thường. Nếu là Dương Liên Đình ban đầu, nửa đêm nghe nam nhân ngủ bên cạnh mình nói loại lời yêu đương thổ lộ này, chỉ sợ tóc gáy đều dựng đứng hết, sợ đến mức lăn xuống giường luôn đi. Nhưng dương liên đình hiện tại sẽ không như thế. Đối với tinh thần thể đã tịch mịch không biết bao nhiêu thập niên như hắn mà nói, loại tình cảm mãnh liệt này của nhân lọa, không chỉ hết sức xa lạ, bên trong thâm tâm kỳ thật cũng vô cùng khao khát.
Trước đó, chưa từng có ai giống như thế yêu mến qua mình, hắn cũng không thể nào hiểu được loại tư vị được người khác yêu sâu sắc thế này. Nhưng là hiện tại, một người không chỉ năng lực của nhục thể hết sức cường đại, năng lực tinh thần cũng cường đại đến đủ để cùng với hắn phối hợp, lại có thể yêu thích chính hắn như vậy, như thế nào có thể không làm cho hắn cảm động? Không, không chỉ cảm động, còn làm cho hắn thập phần động tâm.
Dương Liên Đình chỉ cảm thấy trong tâm tựa hồ có một luồng nước ấm, tùy theo tiếng thì thầm không thể kìm nén được của Đông Phương Bất Bại, nhè nhẹ chảy vào lục phủ ngũ tạng.
Đông Phương Bất Bại lại chuyển động, xích lại gần hắn thêm một chút, sau đó nhẹ nhàng vươn cánh tay, vắt nhẹ lên cổ hắn, đầu cũng nhẹ nhàng tựa vào bên cạnh vai hắn.
Dương Liên Đình cảm giác của ngũ quan hết sức nhạy cảm, thậm chí có thể cảm giác tiếng hô hấp mềm mại nhẹ nhàng của Đông Phương Bất Bại ngay bên tai, dấy lên trong lòng hắn một trận hỏa nhiệt.
Chuyện thân mật tiếp xúc như thế, cũng làm cho hắn có chút ngạc nhiên cùng thích thú trân trọng, bất quá đáng tiếc lại bị điểm thụy huyệt, không thể cử động.
Đông Phương Bất Bại dựa vào hắn nằm, tựa hồ vẫn chưa đủ thỏa mãn, đột nhiên nhỏm dậy, chăm chú nhìn khuôn mặt say ngủ của hắn hồi lâu, lại chậm rãi cúi người, cẩn cẩn dực dực mà lấy song môi mình nhẹ nhàng chạm chạm vào môi hắn.
Dương Liên Đình bị dọa cho giật mình, chỉ cảm thấy trên môi có cái gì mềm nhẹ ấm áp, tinh thần có chút xao động mông lung.
Này là nụ hôn đầu của hắn. Làm tinh thần thể, tự nhiên không dịp có thể nghiệm như thế. Trước đây dương liên đình vừa là một người trẻ tuổi tâm cao khí ngạo, vô tâm cô ái tình, tuy cũng đã đi qua thanh lâu, nhưng thực tại đối mặt với cái này “Nhất điểm hồng thần vạn nhân thường" [một đôi môi đỏ vạn người mơ] của kỹ nữ chẳng hề có thích thú, cho nên…
Nụ hôn đầu! Là nụ hôn đầu chân chính a!
Dương Liên Đình có chút kích động, đáng tiếc thân thể vẫn ngủ rất trầm.
Đông Phương Bất Bại điểm thụy huyệt của hắn, liền cực kỳ yên tâm, càng trở nên lớn mật hơn. Đầu tiên là hôn hôn hắn, tiếp theo hai bàn tay vừa lại luồn xuống phía dưới vuốt ve, thậm chí còn cởi mở quần áo hắn, vuốt ve trên ngực hắn.
Tóm lại, một đêm này Dương Liên Đình có thể nói là bị ăn đủ loại đậu hủ, đáng tiếc là vẫn không thể phản kháng.
Không công bằng. Trong lòng hắn thực sự có điểm cực kỳ bất bình.
Chờ xem, lần sau chờ ta đòi lại đầy đủ!
Dương Liên Đình trong lòng căm giận mà nghĩ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Dương Liên Đình tỉnh lại, nhìn Phương Bách đang gần như cuộn tròn làm ổ trong lòng mình, thật nhẹ nhàng di động tay chân.
Phương Bách tỉnh dậy, phát hiện tư thế của mình, hình như có điểm mắc cỡ, cuống quít đỏ mặt dời ra, nột nột nói: “Dương đại ca, thật ngại quá, tư thế ngủ của ta không tốt lắm…"
Giả vờ! Ngươi lại giả vờ!
Dương Liên Đình 『 đại lượng 』 mà cười cười, nói: “Không sao. Cái… Làm phiền ngươi nhấc chân lên chút, chân ta có hơi tê rồi."
Phương Bách chậm rì rì mà xoay người ngồi dậy, mặt càng đỏ lợi hại, cúi đầu như tiểu tức phụ nói: “Dương đại ca, thật không tốt. Nếu không, nếu không để ta xoa bóp cho ngài?"
Giả vờ! Vẫn còn giả vờ!
Dương Liên Đình trong tâm khinh thường nghĩ, đang muốn nói không cần, Đông Phương Bất Bại đã phi thường chủ động mà tiến lên, ấn lên hai đùi hắn, giúp hắn xoa bóp.
Ách… Thật là quá thoải mái đi.
Dương Liên Đình rút rút khóe miệng, không tiện cự tuyệt 『 hảo ý 』 của y, chẳng thể làm gì khác hơn là đành phải mặc kệ đối phương sau khi chiếm tiện nghi mình nguyên một đêm đến sáng hôm sau còn quang minh chính đại ăn đậu hủ của mình. Hắn cảm thấy chính mình đều nhanh thành đặc sản Lạc Dương——『 mẫu đơn đậu hủ 』 rồi. = =|||
Mọi người lại đi nguyên một ngày đường, lúc dừng chân lại thì, Dương Liên Đình vẫn là mướn bốn gian phòng hảo hạng.
Lần này không đợi hắn nói, mọi người liền tự giác mà dựa theo phân phối ngày hôm qua mà chọn phòng.
Phương Bách theo hắn tiến vào phòng hảo hạng, khóe miệng khẽ nhếch, nói: “Dương đại ca, đêm nay ta sẽ chú ý, thà rơi xuống dưới sàn, cũng sẽ không đè lấn sang ngươi."
Dương Liên Đình nhìn hắn rõ ràng cười đến như hồ ly trộm được gà, tự mình cũng còn giả vờ không có chi, ha ha cười nói: “Chuyện nhỏ. Dù sao ta ngủ rất say, cái gì cũng không biết. Ngươi cũng không cần ủy khuất chính mình, muốn ngủ thế nào thì ngủ thế ấy, ngàn vạn lần đừng để rơi xuống sàn."
Phương Bách hé miệng cười, quay đầu ra ngoài.
Dương Liên Đình buồn bực mà ngồi ở mép giường, trong lòng cân nhắc chẳng lẽ đêm nay vẫn còn tiếp tục để bị ăn đậu hủ?
Kỳ thật hắn một đại nam nhân, không sợ bị người ta phi lễ, bất quá lần này đi Giang Nam, thế nào cũng phải mất nhiều tháng, cứ bị phi lễ như thế, xuống dưới nữa, chẳng may lại bị khơi dậy dục hỏa, thì làm sao bây giờ?
Ôi, sầu a ~~~~
Tác giả :
Thập Thế