Đông Phương Bất Bại Chi Tổng Quản
Chương 35: Giáo chủ đại nhân đói bụng
Tỉnh Sơn Đông đang lúc phồn hoa nhất, Tề Bạch vén rèm xe nhìn ra bên ngoài một chút, có lẽ là có duyên cớ, chỉ cảm thấy trên đường có gần nửa là người võ lâm, hắn hạ màn xe xuống ngồi trở về, sờ thiệp mời trong áo, đột nhiên cảm thấy có chút tâm thần không yên.
Mặc dù Đông Phương Bất Bại không thèm để đám người đó vào trong mắt, nhưng bọn họ bây giờ bất quá có bốn người, hắn còn vướng chân, vạn nhất thật sự bị những người võ lâm kia phát hiện…… nói cho cùng, hắn về bản chất vẫn còn chút nhát gan của người hiện đại, quá kích thích thật sự có điểm tâm hoảng.
Tề Bạch kéo kéo tay áo Đông Phương Bất Bại, nhỏ giọng nói “nếu không, chúng ta trực tiếp ra khỏi thành đi."
Đông Phương Bất Bại nhìn Tề Bạch từ sau khi xuất phát vẫn hoạt bát nhảy loạn, bây giờ lại đột nhiên đứng ngồi không yên, có chút giật mình…… lúc phát sinh chuyện tình ở Hà Gian phủ, mặc dù quả thật có chút làm tổn thương Tề Bạch, nhưng cũng làm cho hai người hiểu rõ lòng mình, gắn kết hơn.
Đông Phương Bất Bại có thể cảm giác được, từ đó về sau, Tề Bạch lúc đối diện với y có vài phần càn rỡ…… cũng tỷ như trước kia Tề Bạch lúc làm việc nói chuyện luôn len lén nhìn sắc mặt y…… bây giờ căn bản coi như y không tồn tại…… tựa như lúc gặp sơn tặc, chưa có sự đồng ý của y liền tự mình nhảy xuống…… căn bản không cần biết y có đồng ý hay không, liền quyết định đem bạc cho những tên sơn tặc kia…… chỉ có lúc nghe đám người võ lâm kia muốn mở đại hội diệt trừ Nhật Nguyệt Thần Giáo, mới kinh hoảng nhảy vào lòng y……
Đông Phương Bất Bại nhớ lại, trong lòng có mấy phần bất đắc dĩ…… xem ra Tề thỏ con đã muốn trèo lên đầu y giương oai rồi……
Nhưng cúi đầu nhìn dáng vẻ u buồn của Tề Bạch, giáo chủ đại nhân cảm thấy cứ để hắn hoạt bát thì tốt hơn, giương oai thì giương oai đi……
“Thế nào?" giáo chủ đại nhân vừa hỏi vừa gặm miệng Tề Bạch một cái, tay không tự chủ sờ sờ thắt lưng hắn, tâm nói xe này bố trí coi như thoải mái, nhưng có một khuyết điểm lớn, quá không cách âm…… coi như phải đi, cũng phải đến chiều, cứ để bổn tọa ăn no rồi lại nói…… hơn nữa kể từ khi nghe thấy đại hội võ lâm, y liền suy nghĩ làm thế nào đem sự chú ý của đám người võ lâm từ Nhật Nguyệt Thần Giáo rời lên người Hướng Vấn Thiên……
Tề Bạch đối với giáo chủ đại nhân thỉnh thoảng ăn trộm coi như không thấy, cau mày buồn buồn nói “bên ngoài người võ lâm quá nhiều, hay là đi thôi, vạn nhất bị phát hiện làm sao bây giờ?" giáo chủ đại nhân nghe vậy cảm thấy buồn cười, tâm nói bổn tọa là ai chứ, để được đứng trên vạn người, đừng nói đến đám ô hợp bên ngoài, kể cả đám lỗ mũi trâu Thiếu Lâm Võ Đang nếu bổn tọa đánh không lại, dẫn ngươi đi cũng không thành vấn đề…… vì vậy lắc đầu một cái cười nói “có ta ở đây, ngươi lo lắng cái gì?"
Nói xong nhéo cánh tay Tề Bạch một cái hỏi “chạy ba ngày đường, có mệt không?"
Tề Bạch nghe vậy cũng không còn lo lắng, thoải mái dựa vào lòng giáo chủ đại nhân, bĩu bĩu môi nói “mệt chết đi được……" người cổ đại đi đường phương tiện giao thông trừ bỏ cưỡi ngựa chính là đi xe ngựa, xe ngựa còn không có bộ lò xo, đi phải đường không tốt có thể đem người bức điên, mặc dù giáo chủ đại nhân trong xe ngựa đã trải mấy tầng thảm lông, nhưng mấy ngày nay lúc ngủ luôn mơ thấy mình đi thuyền gặp phải bão……
Giáo chủ đại nhân cũng có chút đau lòng, y biết Tề Bạch thân thể yếu, người lại như công tử bột dễ hư “được rồi, nghỉ ngơi hai ngày rồi lại đi, Tế Nam là huyện lớn, Đông phủ ở đây cũng có một tòa nhà……"
Tề Bạch gật đầu, giáo chủ đại nhân ôm Tề Bạch cho hắn dựa tư thế thoải mái, vùi trong ngực y mơ mơ màng màng thiếp đi……
Giáo chủ đại nhân vỗ vai Tề Bạch, nhìn bên ngoài sắc trời vẫn còn sớm, hơi cười, nếu có thể ngủ một giấc bây giờ, buổi tối liền không ngủ được đi……
Không lâu lắm, xe ngựa yên tĩnh lái vào Đông trạch tại Tế Nam phủ.
Đông Phương Bất Bại đem Tề Bạch an trí tại sương phòng phía sau còn mình thì đi thư phòng……
Lúc Tề Bạch tỉnh ngủ đã là buổi tối, từ cửa sổ có thể thấy ánh trăng sáng tỏ treo trên bầu trời.
Đông Phương Bất Bại không có trong phòng, Tề Bạch xuống giường mặc y phục, đi tới cửa phòng chỉ thấy hai thị vệ canh cửa, thấy hắn đi ra vội nói “Tề công tử tỉnh? Bây giờ dùng cơm được không?" nói xong lại giải thích “bây giờ công tử đang ở thư phòng nghị sự, phân phó Tề công tử lúc ngủ dậy không cần chờ hắn dùng cơm."
Tề Bạch sờ sờ bụng, quả thật đã đói, liền gật gật đầu.
Cơm rất nhanh đã được bưng lên, hiển nhiên là vẫn còn bốc khói, cũng rất phong phú, bên cạnh còn có hai tiểu nha hoàn hầu hạ gắp thức ăn…… mỗi tội cái bát cháo tổ yến đặt trước mặt tản ra một cỗ mùi thuốc là làm hắn không vừa ý, đã khó ăn thì thôi, lại nghĩ đến tác dụng của cháo sẽ làm cho hắn có cảm giác ủy khuất. Đáng tiếc hai nha hoàn bên cạnh cứ nhìn chằm chằm, hắn bây giờ một người đàn ông lại trước mặt hai nữ nhân ngượng ngùng thì quá mất thể diện, không thể làm gì khác hơn là nín thở một hơi húp cạn.
Cơm nước xong, bọn hạ nhân rút lui, có hai nha hoàn tiến tới nói “công tử có cần tắm rửa?"
Tề Bạch vội vàng gật đầu, ba ngày đi đường, mặc dù một mực ngốc ở trong buồng xe nhưng hắn vẫn cảm thấy cả người một thân bụi đất.
Nha hoàn hơi khom người nói “thỉnh công tử đi theo nô tỳ." nói xong đi trước dẫn đường, vòng qua một đạo hành lang đến một cái đình lục giác rất lớn.
Tề Bạch nhất thời cảm thấy quen mắt, ở Hắc Mộc Nhai cũng có một cái đình như vậy, bên ngoài là tầng tầng lớp lớp màn che, đi vào là thấy một cái hồ tắm cực đại, hắn quen cửa quen nẻo đi vào, quả nhiên thấy trong hồ đầy nước nóng, bên trên còn rải một tầng cánh hoa.
Quá lãng phí…… Tề Bạch vừa phúc phỉ giáo chủ đại nhân quá xa xỉ, vừa vui sướng nhảy xuống hồ……
Lúc Tề Bạch còn trong nước vui sướng bơi qua bơi lại, giáo chủ đại nhân cũng đi ra khỏi thư phòng.
Lúc Tề Bạch hướng trên người mình đồ hương di tử, giáo chủ đại nhân phân phó không ai được đến gần táo trì cùng sương phòng của y.
Chờ đến lúc Tề Bạch đem mình tắm đến trắng trẻo sạch sẽ, giáo chủ đại nhân cởi y phục ra, vào táo trì……
Đông Phương Bất Bại lặng lẽ từ phía sau ôm lấy hông Tề Bạch, phần hông bị ôm chỉ hơi hơi cứng ngắc một cái, giống như xác nhận hơi thở, nhu thuận tựa vào trước ngực y.
Đông Phương Bất Bại xoay thân thể trong ngực lại, có chút vội vàng hôn lên môi Tề Bạch. Một khắc kia răng môi tiếp xúc, giống như người sắp chết khát lại được uống liễu quỳnh tương ngọc dịch, cơn khát bùng cháy trong thân thể cũng lắng xuống…… y biết mình quá mức vội vàng, nhưng lại không khống chế được.
Loại chuyện này, một khi tao ngộ tình cảm, tựa như kiền sài liệt hỏa, đốt người điên cuồng. Loại cảm giác này trước đây y chưa từng trải qua, cũng không bao giờ muốn mất đi……
Nụ hôn vừa kết thúc, Tề Bạch che đôi môi đỏ thắm, bởi vì có chút phát sưng mà đầy đặn lên rất nhiều, thở hổn hển trợn mắt nhìn, cả giận nói “ngươi cắn ta!"
Giáo chủ đại nhân chỉ cảm thấy Tề Bạch tự kiều tự sân, rất có hương vị, một tay kéo lấy tay Tề Bạch, hôn lên.
Rất lâu sau đó…… Tề Bạch đẩy Đông Phương Bất Bại ra, khom người thở hổn hển nửa ngày, chấp nhận xoay người lại ôm lấy cái eo thon gầy của giáo chủ đại nhân, từng nụ hôn nhẹ nhàng tinh tế như cánh hoa rơi lên người giáo chủ đại nhân, lưu lại dấu hồng nhàn nhạt.
Đông Phương Bất Bại câu câu khóe miệng.
Tề Bạch mặc dù thể chất yếu, chỉ làm một hai lần là không được nữa, nhưng chỉ cần y muốn, kể cả hắn rất mệt mỏi cũng cố gắng đáp lại y…… y tổng có thể cảm giác được động tác của hắn truyền đến vô cùng thân mật ôn nhu…… có lẽ cũng bởi vì như vậy, y mới có thể nóng lòng đòi hỏi như thế……
Có lẽ Tề Bạch đối với y lần lượt đáp lại, cũng bao hàm y đối với hắn cưng chiều cùng dung túng đi…… trong đầu đột nhiên có ý niệm như vậy, Đông Phương Bất Bại không khỏi cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm, bổn tọa thân là Đông Phương Bất Bại, tại sao lại có thể có ý nghĩ như vậy……
Tề Bạch thở hổn hển, đưa tay mò vào trong nước, dò vào địa phương khép chặt kia, có lẽ là làm trong nước, cũng không cần khuếch trương quá lâu, nơi đó liền trở nên ướt át.
Thân thể hắn đã sớm hưng phần, ôm lấy hông Đông Phương Bất Bại, bởi vì có nước trợ lực, thân thể giáo chủ đại nhân trở nên nhẹ nhàng mà dễ dàng nắm trong tay.
Tề Bạch thanh âm ách trứ nói “kẹp lấy ta……"
Giáo chủ đại nhân mắt phượng khép hờ, tản mát ra vô tận dụ dỗ nói “ngươi xác định tư thế này ngươi có thể được?" gần đây, có lẽ là tình cảm càng ngày càng sâu, giáo chủ đại nhân lúc lên giường sẽ có rất nhiều ki tư ham muốn, tỷ như đổi tư thế, tỷ như đổi địa phương, hoặc một ít lời phiến tình…… mấy lời nói mùi mẫn có thể ép đối phương nói ra đôi ba câu. Về phần đổi địa phương, mặc dù giáo chủ đại nhân có ham muốn đó, nhưng bởi vì thân thể không thể ra ánh sáng, đa số thời gian chỉ có thể kiềm chế xuống. Mà đổi tư thế còn là làm cho y buồn bực hơn, không phải là Tề Bạch không muốn phối hợp, thật ra là không có thể lực để mà phối hợp……
Tề Bạch trợn mắt nói “bảo làm thì làm đi."
Giáo chủ đại nhân thiêu thiêu mi, một đôi chân dài liền quấn quanh hông Tề Bạch.
Tề Bạch ôm lấy hông Đông Phương Bất Bại, thân dưới dùng sức, đỉnh vào…… sau đó một loại tiết tấu, theo nước lay động, ra ra vào vào……
Đông Phương Bất Bại chỉ cảm thấy chỗ lửa nóng của Tề Bạch chậm rãi đi vào đi ra, làm nơi đó nhột không chịu được, không thỏa mãn được nhu cầu…… y không tự chủ kẹp chặt hông Tề Bạch, dùng sức lắc lắc cái mông nghênh hợp, vừa nói thật nhỏ “nhanh lên…… nhanh nữa lên……"
Tề Bạch chỉ cảm thấy nước xung quanh đang dao động có tiết tấu đột nhiên trở nên cuồng loạn, dòng nước ngầm chảy xuôi bên dưới làm hắn đứng không vững, thầm kêu hỏng bét, đã đứng thẳng không được, mang theo giáo chủ đại nhân chìm vào trong nước.
Trong hồ phác đằng mấy cái, nổi lên hai cái đầu, giáo chủ đại nhân khuôn mặt chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Tề Bạch ủy khuất tố cáo “đều là ngươi lộn xộn!"
Trải qua một cái tiểu nhạc đệm như vậy, hai người ham muốn giảm một chút, lại cảm thấy nước hơi lạnh, giáo chủ đại nhân sợ Tề Bạch lạnh, liền ôm hắn về phòng.
Bất kể thế nào, con thỏ nhỏ của y đã ngủ bão uy tốt lắm, mà đêm…… cũng còn dài……
——–
Hết chương 35……
Mặc dù Đông Phương Bất Bại không thèm để đám người đó vào trong mắt, nhưng bọn họ bây giờ bất quá có bốn người, hắn còn vướng chân, vạn nhất thật sự bị những người võ lâm kia phát hiện…… nói cho cùng, hắn về bản chất vẫn còn chút nhát gan của người hiện đại, quá kích thích thật sự có điểm tâm hoảng.
Tề Bạch kéo kéo tay áo Đông Phương Bất Bại, nhỏ giọng nói “nếu không, chúng ta trực tiếp ra khỏi thành đi."
Đông Phương Bất Bại nhìn Tề Bạch từ sau khi xuất phát vẫn hoạt bát nhảy loạn, bây giờ lại đột nhiên đứng ngồi không yên, có chút giật mình…… lúc phát sinh chuyện tình ở Hà Gian phủ, mặc dù quả thật có chút làm tổn thương Tề Bạch, nhưng cũng làm cho hai người hiểu rõ lòng mình, gắn kết hơn.
Đông Phương Bất Bại có thể cảm giác được, từ đó về sau, Tề Bạch lúc đối diện với y có vài phần càn rỡ…… cũng tỷ như trước kia Tề Bạch lúc làm việc nói chuyện luôn len lén nhìn sắc mặt y…… bây giờ căn bản coi như y không tồn tại…… tựa như lúc gặp sơn tặc, chưa có sự đồng ý của y liền tự mình nhảy xuống…… căn bản không cần biết y có đồng ý hay không, liền quyết định đem bạc cho những tên sơn tặc kia…… chỉ có lúc nghe đám người võ lâm kia muốn mở đại hội diệt trừ Nhật Nguyệt Thần Giáo, mới kinh hoảng nhảy vào lòng y……
Đông Phương Bất Bại nhớ lại, trong lòng có mấy phần bất đắc dĩ…… xem ra Tề thỏ con đã muốn trèo lên đầu y giương oai rồi……
Nhưng cúi đầu nhìn dáng vẻ u buồn của Tề Bạch, giáo chủ đại nhân cảm thấy cứ để hắn hoạt bát thì tốt hơn, giương oai thì giương oai đi……
“Thế nào?" giáo chủ đại nhân vừa hỏi vừa gặm miệng Tề Bạch một cái, tay không tự chủ sờ sờ thắt lưng hắn, tâm nói xe này bố trí coi như thoải mái, nhưng có một khuyết điểm lớn, quá không cách âm…… coi như phải đi, cũng phải đến chiều, cứ để bổn tọa ăn no rồi lại nói…… hơn nữa kể từ khi nghe thấy đại hội võ lâm, y liền suy nghĩ làm thế nào đem sự chú ý của đám người võ lâm từ Nhật Nguyệt Thần Giáo rời lên người Hướng Vấn Thiên……
Tề Bạch đối với giáo chủ đại nhân thỉnh thoảng ăn trộm coi như không thấy, cau mày buồn buồn nói “bên ngoài người võ lâm quá nhiều, hay là đi thôi, vạn nhất bị phát hiện làm sao bây giờ?" giáo chủ đại nhân nghe vậy cảm thấy buồn cười, tâm nói bổn tọa là ai chứ, để được đứng trên vạn người, đừng nói đến đám ô hợp bên ngoài, kể cả đám lỗ mũi trâu Thiếu Lâm Võ Đang nếu bổn tọa đánh không lại, dẫn ngươi đi cũng không thành vấn đề…… vì vậy lắc đầu một cái cười nói “có ta ở đây, ngươi lo lắng cái gì?"
Nói xong nhéo cánh tay Tề Bạch một cái hỏi “chạy ba ngày đường, có mệt không?"
Tề Bạch nghe vậy cũng không còn lo lắng, thoải mái dựa vào lòng giáo chủ đại nhân, bĩu bĩu môi nói “mệt chết đi được……" người cổ đại đi đường phương tiện giao thông trừ bỏ cưỡi ngựa chính là đi xe ngựa, xe ngựa còn không có bộ lò xo, đi phải đường không tốt có thể đem người bức điên, mặc dù giáo chủ đại nhân trong xe ngựa đã trải mấy tầng thảm lông, nhưng mấy ngày nay lúc ngủ luôn mơ thấy mình đi thuyền gặp phải bão……
Giáo chủ đại nhân cũng có chút đau lòng, y biết Tề Bạch thân thể yếu, người lại như công tử bột dễ hư “được rồi, nghỉ ngơi hai ngày rồi lại đi, Tế Nam là huyện lớn, Đông phủ ở đây cũng có một tòa nhà……"
Tề Bạch gật đầu, giáo chủ đại nhân ôm Tề Bạch cho hắn dựa tư thế thoải mái, vùi trong ngực y mơ mơ màng màng thiếp đi……
Giáo chủ đại nhân vỗ vai Tề Bạch, nhìn bên ngoài sắc trời vẫn còn sớm, hơi cười, nếu có thể ngủ một giấc bây giờ, buổi tối liền không ngủ được đi……
Không lâu lắm, xe ngựa yên tĩnh lái vào Đông trạch tại Tế Nam phủ.
Đông Phương Bất Bại đem Tề Bạch an trí tại sương phòng phía sau còn mình thì đi thư phòng……
Lúc Tề Bạch tỉnh ngủ đã là buổi tối, từ cửa sổ có thể thấy ánh trăng sáng tỏ treo trên bầu trời.
Đông Phương Bất Bại không có trong phòng, Tề Bạch xuống giường mặc y phục, đi tới cửa phòng chỉ thấy hai thị vệ canh cửa, thấy hắn đi ra vội nói “Tề công tử tỉnh? Bây giờ dùng cơm được không?" nói xong lại giải thích “bây giờ công tử đang ở thư phòng nghị sự, phân phó Tề công tử lúc ngủ dậy không cần chờ hắn dùng cơm."
Tề Bạch sờ sờ bụng, quả thật đã đói, liền gật gật đầu.
Cơm rất nhanh đã được bưng lên, hiển nhiên là vẫn còn bốc khói, cũng rất phong phú, bên cạnh còn có hai tiểu nha hoàn hầu hạ gắp thức ăn…… mỗi tội cái bát cháo tổ yến đặt trước mặt tản ra một cỗ mùi thuốc là làm hắn không vừa ý, đã khó ăn thì thôi, lại nghĩ đến tác dụng của cháo sẽ làm cho hắn có cảm giác ủy khuất. Đáng tiếc hai nha hoàn bên cạnh cứ nhìn chằm chằm, hắn bây giờ một người đàn ông lại trước mặt hai nữ nhân ngượng ngùng thì quá mất thể diện, không thể làm gì khác hơn là nín thở một hơi húp cạn.
Cơm nước xong, bọn hạ nhân rút lui, có hai nha hoàn tiến tới nói “công tử có cần tắm rửa?"
Tề Bạch vội vàng gật đầu, ba ngày đi đường, mặc dù một mực ngốc ở trong buồng xe nhưng hắn vẫn cảm thấy cả người một thân bụi đất.
Nha hoàn hơi khom người nói “thỉnh công tử đi theo nô tỳ." nói xong đi trước dẫn đường, vòng qua một đạo hành lang đến một cái đình lục giác rất lớn.
Tề Bạch nhất thời cảm thấy quen mắt, ở Hắc Mộc Nhai cũng có một cái đình như vậy, bên ngoài là tầng tầng lớp lớp màn che, đi vào là thấy một cái hồ tắm cực đại, hắn quen cửa quen nẻo đi vào, quả nhiên thấy trong hồ đầy nước nóng, bên trên còn rải một tầng cánh hoa.
Quá lãng phí…… Tề Bạch vừa phúc phỉ giáo chủ đại nhân quá xa xỉ, vừa vui sướng nhảy xuống hồ……
Lúc Tề Bạch còn trong nước vui sướng bơi qua bơi lại, giáo chủ đại nhân cũng đi ra khỏi thư phòng.
Lúc Tề Bạch hướng trên người mình đồ hương di tử, giáo chủ đại nhân phân phó không ai được đến gần táo trì cùng sương phòng của y.
Chờ đến lúc Tề Bạch đem mình tắm đến trắng trẻo sạch sẽ, giáo chủ đại nhân cởi y phục ra, vào táo trì……
Đông Phương Bất Bại lặng lẽ từ phía sau ôm lấy hông Tề Bạch, phần hông bị ôm chỉ hơi hơi cứng ngắc một cái, giống như xác nhận hơi thở, nhu thuận tựa vào trước ngực y.
Đông Phương Bất Bại xoay thân thể trong ngực lại, có chút vội vàng hôn lên môi Tề Bạch. Một khắc kia răng môi tiếp xúc, giống như người sắp chết khát lại được uống liễu quỳnh tương ngọc dịch, cơn khát bùng cháy trong thân thể cũng lắng xuống…… y biết mình quá mức vội vàng, nhưng lại không khống chế được.
Loại chuyện này, một khi tao ngộ tình cảm, tựa như kiền sài liệt hỏa, đốt người điên cuồng. Loại cảm giác này trước đây y chưa từng trải qua, cũng không bao giờ muốn mất đi……
Nụ hôn vừa kết thúc, Tề Bạch che đôi môi đỏ thắm, bởi vì có chút phát sưng mà đầy đặn lên rất nhiều, thở hổn hển trợn mắt nhìn, cả giận nói “ngươi cắn ta!"
Giáo chủ đại nhân chỉ cảm thấy Tề Bạch tự kiều tự sân, rất có hương vị, một tay kéo lấy tay Tề Bạch, hôn lên.
Rất lâu sau đó…… Tề Bạch đẩy Đông Phương Bất Bại ra, khom người thở hổn hển nửa ngày, chấp nhận xoay người lại ôm lấy cái eo thon gầy của giáo chủ đại nhân, từng nụ hôn nhẹ nhàng tinh tế như cánh hoa rơi lên người giáo chủ đại nhân, lưu lại dấu hồng nhàn nhạt.
Đông Phương Bất Bại câu câu khóe miệng.
Tề Bạch mặc dù thể chất yếu, chỉ làm một hai lần là không được nữa, nhưng chỉ cần y muốn, kể cả hắn rất mệt mỏi cũng cố gắng đáp lại y…… y tổng có thể cảm giác được động tác của hắn truyền đến vô cùng thân mật ôn nhu…… có lẽ cũng bởi vì như vậy, y mới có thể nóng lòng đòi hỏi như thế……
Có lẽ Tề Bạch đối với y lần lượt đáp lại, cũng bao hàm y đối với hắn cưng chiều cùng dung túng đi…… trong đầu đột nhiên có ý niệm như vậy, Đông Phương Bất Bại không khỏi cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm, bổn tọa thân là Đông Phương Bất Bại, tại sao lại có thể có ý nghĩ như vậy……
Tề Bạch thở hổn hển, đưa tay mò vào trong nước, dò vào địa phương khép chặt kia, có lẽ là làm trong nước, cũng không cần khuếch trương quá lâu, nơi đó liền trở nên ướt át.
Thân thể hắn đã sớm hưng phần, ôm lấy hông Đông Phương Bất Bại, bởi vì có nước trợ lực, thân thể giáo chủ đại nhân trở nên nhẹ nhàng mà dễ dàng nắm trong tay.
Tề Bạch thanh âm ách trứ nói “kẹp lấy ta……"
Giáo chủ đại nhân mắt phượng khép hờ, tản mát ra vô tận dụ dỗ nói “ngươi xác định tư thế này ngươi có thể được?" gần đây, có lẽ là tình cảm càng ngày càng sâu, giáo chủ đại nhân lúc lên giường sẽ có rất nhiều ki tư ham muốn, tỷ như đổi tư thế, tỷ như đổi địa phương, hoặc một ít lời phiến tình…… mấy lời nói mùi mẫn có thể ép đối phương nói ra đôi ba câu. Về phần đổi địa phương, mặc dù giáo chủ đại nhân có ham muốn đó, nhưng bởi vì thân thể không thể ra ánh sáng, đa số thời gian chỉ có thể kiềm chế xuống. Mà đổi tư thế còn là làm cho y buồn bực hơn, không phải là Tề Bạch không muốn phối hợp, thật ra là không có thể lực để mà phối hợp……
Tề Bạch trợn mắt nói “bảo làm thì làm đi."
Giáo chủ đại nhân thiêu thiêu mi, một đôi chân dài liền quấn quanh hông Tề Bạch.
Tề Bạch ôm lấy hông Đông Phương Bất Bại, thân dưới dùng sức, đỉnh vào…… sau đó một loại tiết tấu, theo nước lay động, ra ra vào vào……
Đông Phương Bất Bại chỉ cảm thấy chỗ lửa nóng của Tề Bạch chậm rãi đi vào đi ra, làm nơi đó nhột không chịu được, không thỏa mãn được nhu cầu…… y không tự chủ kẹp chặt hông Tề Bạch, dùng sức lắc lắc cái mông nghênh hợp, vừa nói thật nhỏ “nhanh lên…… nhanh nữa lên……"
Tề Bạch chỉ cảm thấy nước xung quanh đang dao động có tiết tấu đột nhiên trở nên cuồng loạn, dòng nước ngầm chảy xuôi bên dưới làm hắn đứng không vững, thầm kêu hỏng bét, đã đứng thẳng không được, mang theo giáo chủ đại nhân chìm vào trong nước.
Trong hồ phác đằng mấy cái, nổi lên hai cái đầu, giáo chủ đại nhân khuôn mặt chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Tề Bạch ủy khuất tố cáo “đều là ngươi lộn xộn!"
Trải qua một cái tiểu nhạc đệm như vậy, hai người ham muốn giảm một chút, lại cảm thấy nước hơi lạnh, giáo chủ đại nhân sợ Tề Bạch lạnh, liền ôm hắn về phòng.
Bất kể thế nào, con thỏ nhỏ của y đã ngủ bão uy tốt lắm, mà đêm…… cũng còn dài……
——–
Hết chương 35……
Tác giả :
Lưỡng Chích Lưu Lãng Miêu