Đông Phương Bất Bại Chi Tổng Quản
Chương 10: Cửa mở, đại hôi lang vào được~
Tề Bạch đang hỗn độn, bọn hạ nhân đã muốn bê bàn lục đục đi vào. Theo giáo chủ đại nhân mắt lạnh xuống, một đám đều tay chân lanh lẹ lên, chốc lát đã thay một bàn mới. Y Lục đi cuối cùng, thấp giọng báo thực đơn, sau đó nói “còn có nhân sâm tuyết nhĩ đôn tổ yến đang hầm, sẽ dọn lên sau." Giáo chủ đại nhân đột nhiên bắt làm thức ăn dinh dưỡng, vốn đã mỗi ngày đều có cá có thịt, còn muốn dinh dưỡng cũng chỉ có thể thượng nhân sâm tổ yến.
Y Lục vừa nói, Tề Bạch liền nghĩ, lúc ấy hắn không nghĩ nhiều, hiện tại nhớ lại, đồ ăn kia không phải đều là vì hắn mà làm đi? Lại là nhân sâm tổ yến, Đông Phương Bất Bại còn định đùa bỡn hắn thế nào nữa a! Tề Bạch nháy mắt giật mình, ánh mắt nhìn Đông Phương Bất Bại đều có điểm sợ hãi.
Đông Phương Bất Bại đã sớm không kiên nhẫn, phất tay áo cho người lui ra. Ánh mắt đảo qua Tề Bạch, vừa lúc Tề Bạch nhìn qua, hai người ánh mắt giao nhau, Đông Phương Bất Bại cười cười, Tề Bạch cọ cọ lùi nửa bước.
Vừa rồi vẫn còn tốt lắm a, Đông Phương Bất Bại không hiểu chọn chọn mi, hay bây giờ mới biết phản ứng? Này cũng thật chậm a……
Thấy Tề Bạch như con mèo con xù lông cảnh giác trừng y, Đông Phương Bất Bại cũng không sinh khí, ngược lại có cảm giác thực vui vẻ, hướng Tề Bạch hất hàm ý bảo hắn lại đây, thấy Tề Bạch bất động, ánh mắt nguy hiểm nheo lại nói “như thế nào? Chẳng lẽ muốn bổn tọa hầu hạ ngươi sao?" Ngữ khí hơi trầm xuống, trách mắng “lại đây ăn cơm."
Tề Bạch cúi đầu cọ cọ đi qua.
Đông Phương Bất Bại vừa lòng gật đầu “ăn cơm trước đi."
Tề Bạch hữu khí vô lực ân ân hai tiếng ngồi xuống ăn cơm, Đông Phương Bất Bại thấy hắn chỉ ăn độc cơm trắng, rau cũng không ăn, nhíu nhíu mày, nhìn một bàn đầy đồ ăn, trước gắp một miếng chân gà kho tàu bỏ vào trong bát Tề Bạch, lại không ngừng gắp thêm mấy miếng thịt nướng, đôi đũa lướt đến đại hà thì dừng lại, sau đó gắp một miếng cá vào bát Tề Bạch. Đại hà thì không cần, thịt phải ăn thêm, ăn quá chậm, thịt cá là hàng tuyển chọn, dinh dưỡng lại ngon miệng.
Gắp một hồi, bát Tề Bạch liền có ngọn, Đông Phương Bất Bại thế này mới vừa lòng ăn bát của mình.
Tề Bạch và mấy miếng cơm cũng hoãn lại kinh sợ, hắn vốn không phải là người mạnh mẽ, 50 bản tử có thể làm cho hắn sợ tới mức chấp nhận mặc nữ trang, quy tắc linh tinh, đối với hắn cũng chả tính là cái gì, vừa rồi kích động như vậy chủ yếu là do quá bất ngờ, hơn nữa tâm tình căng thẳng, tự mình dọa mình. Bây giờ tĩnh tâm nghĩ lại, không phải là lên giường sao, nam nhân ai chả có nhu cầu, huống chi Đông Phương Bất Bại lại không khó nhìn……
Tề Bạch nhớ tới bộ dáng Đông Phương Bất Bại vừa rồi cầm ly rượu liếm môi, giật mình, vụng trộm liếc y một cái.
Đông Phương Bất Bại không muốn ăn, ngồi gắp cho Tề Bạch ăn, chính mình lại cầm chén uống rượu. Tề Bạch nhìn qua, cần cổ trắng nõn đường cong nhu hòa, hầu kết cao thấp lên xuống một chút…… Tề Bạch không tự giác nuốt nuốt nước miếng.
Đông Phương Bất Bại buông ly rượu, phát hiện Tề Bạch nhìn y, cũng nhìn thoáng qua, thấy đồ ăn trong bát Tề Bạch vẫn còn rất nhiều, bất mãn nhíu mày nói “mau ăn."
“Ân." Tề Bạch hàm hồ ứng thanh, cúi đầu và hai miếng cơm, chỉ thấy nhịp tim đập loạn, hiện tại hắn mới nhớ ra một việc, đây chính là Đông Phương Bất Bại a! Nói trắng ra, nếu hắn và Đông Phương Bất Bại có cái gì cái gì, chính mình chắc chắn là ở trên, liền lấy mĩ mạo này của Đông Phương Bất Bại, lên thật sự là không vấn đề…… nghĩ thầm trong lòng, lúc hắn vừa xuyên qua biết mình đang ở trên Hắc Mộc nhai, cũng không ít lần YY hắn cùng Đông Phương Bất Bại xxoo, bằng không hắn làm sao có gan đi trêu đùa Dương Liên Đình. Có vô số truyện xuyên qua là Đông Phương Bất Bại cp a. Nếu sau đó không bị Đông Phương Bất Bại cho hai châm, nếu y không đến trêu chọc hắn, hắn khẳng định trước hết nghĩ biện pháp quyến rũ Đông Phương Bất Bại.
Tề Bạch vừa ăn cơm vừa bận rộn YY, hắn nhớ rõ trong nguyên tác Đông Phương Bất Bại yêu Dương Liên Đình yêu đến có thể chết vì gã, xem tình hình bây giờ, rõ ràng vừa có mình, Dương Liên Đình đã bị cho ra rìa. Cứ như vậy phát triển, thật không biết Đông Phương Bất Bại sẽ yêu mình đến trình độ nào…… càng nghĩ càng đắc ý, khóe miệng không tự giác nhếch nhếch lên.
Đông Phương Bất Bại bên này không chú ý tới Tề Bạch, không yên lòng tự rót rượu cho mình, trong lòng có điểm loạn. Trước kia thì không nói, từ sau khi y luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, bên người cũng chỉ có một người Dương Liên Đình. Hiện tại đột nhiên vừa ý Tề Bạch, y không phải người không quyết đoán, cũng không phải người thích ủy khuất chính mình, thích cái gì sẽ tự tay lấy về. Nhưng đến tay rồi, cũng không tránh khỏi rối rắm một phen, dù sao mặc kệ chính mình có mạnh bao nhiêu, Tề Bạch lại yếu như vậy, mình lại là ở dưới, nghĩ lại đều không được tự nhiên……
Đông Phương Bất Bại uống vài ly rượu, thân thể đã có chút nóng, nhìn Tề Bạch một cái, cơm ăn cũng khá, phân phó Kỳ Môn dọn cơm xuống, ai cũng không được tới gần.
Phòng bếp vừa mới bưng lên nhân sâm tuyết nhĩ đôn tổ yến cũng chỉ đành bưng về.
Đông Phương Bất Bại liếc mắt một cái, xoay người đi vào trong phòng ngủ, Tề Bạch cũng tự giác theo vào. Đã thấy Đông Phương Bất Bại đứng bên giường không biết suy nghĩ cái gì, đôi môi vừa uống rượu trở nên đỏ rực, Tề Bạch vừa nhìn lập tức liền kích động. Đông Phương Bất Bại hé miệng, nhìn hắn một cái nói “lại đây, cấp bổn tọa thay y phục."
Tề Bạch đi qua, cúi đầu đem đai lưng tháo xuống, sau đó đi ra phía sau Đông Phương Bất Bại đem ngoại bào đỏ thẫm cởi bỏ, không thể không nói, Đông Phương Bất Bại thực sự thích màu đỏ, vẻ đẹp của y thực sự rất động nhân, làm cho người ta có loại xúc động muốn quỳ xuống tôn thờ.
Tề Bạch đem ngoại bào cùng đai lưng vắt lên giá treo, quay đầu thấy Đông Phương Bất Bại vẫn đứng bên giường, ánh mắt lạnh buốt đảo qua “tiếp tục."
Tiếp tục? Tề Bạch chớp chớp mắt, tới đây vài ngày hắn cũng có hiểu biết nhất định, cổ nhân thường mặc nội y dài, bên ngoài mặc ngoại bào. Lúc bình thường ngủ đều cởi ngoại bào, mặc nội y. Nghĩ nghĩ, cũng phải, lát nữa phải làm việc cũng không phải ngủ, mặc nội y làm cái gì, vì thế lại cởi bỏ nút áo lót, đem áo lót cũng cởi xuống, nửa người trên trắng nõn của Đông Phương Bất Bại hoàn toàn hiển lộ trước mắt Tề Bạch, trắng bóng một mảnh, làm hắn hoa cả mắt, Tề Bạch nuốt nuốt nước miếng nhìn Đông Phương Bất Bại, nghĩ rằng như vậy là có thể lên giường rồi đi!
Vửa ngẩng đầu, lại thấy Đông Phương Bất Bại rũ mắt không biết đang nghĩ cái gì, thần sắc thoạt nhìn lạnh lùng, có điểm đáng sợ. Tề Bạch trong lòng cả kinh, sao bây giờ vị giáo chủ đại nhân này như thế nào lại biến sắc mặt…… còn không để cho người ta sống được sao! Lại thấy Đông Phương Bất Bại nhìn qua hắn, chậm rãi nói “tiếp tục." hai chữ thanh âm không lớn, lộ ra cỗ hương vị nguy hiểm. Tề Bạch bị dọa run lên, trong đầu đột nhiên nghĩ ra.
Hắn là xuyên đến, tự nhiên biết chuyện Đông Phương Bất Bại tự cung, nhưng là Đông Phương Bất Bại không biết là hắn đã biết a, hơn nữa trong lòng Đông Phương Bất Bại, hắn cũng không hẳn là biết…… Tề Bạch trong lòng nghĩ, một cái giáo chủ tự cung thực ngốc, cưỡng bức một tên tình nhân không biết gì cùng y lên giường, thời điểm thoát quần áo khẳng định là mẫn cảm lại rối rắm.
Mà chính mình lúc lên giường nhất định phải giả vờ không biết mà tỏ vẻ giật mình, lại không thể quá hoảng sợ làm cho giáo chủ đại nhân thẹn quá hóa giận…… Tề Bạch nội tâm yên lặng rơi lệ, công cái gì a, làm cũng thật không dễ dàng a.
Tề Bạch cúi đầu nghĩ một hồi, lúc này mới bắt tay vào sờ lưng quần Đông Phương Bất Bại, Đông Phương Bất Bại cũng không thúc giục hắn, thoạt nhìn cũng rối rắm không thua gì hắn.
Tay run run cởi một lúc lâu, Tề Bạch đem lưng quần vừa kéo, quần của giáo chủ đại nhân đã rơi xuống. Tề Bạch làm bộ như thẹn thùng, nhìn trái nhìn phải, lại ra vẻ khó hiểu nhìn giáo chủ đại nhân vẫn thẳng tắp đứng đó. Cuối cùng mới né tránh hướng đến chỗ kia liếc mắt một cái, sau đó vẻ mặt cứng đờ, lại nhìn thoáng qua, lại ngẩng đầu nhìn Đông Phương Bất Bại không thay đổi sắc mặt, biểu tình trên mặt từ giật mình đến khiếp sợ rồi khó hiểu rồi lại chuyển sang thương tiếc…… Tề Bạch vô hạn thương tiếc vươn tay, ôm lấy cái eo vừa cứng cáp vừa mềm mại của giáo chủ, phun ra hai chữ cực độ cẩu huyết “đau không?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Tề Bạch chính mình đều có điểm chịu không nổi giật mình một cái. May là Đông Phương Bất Bại cũng không có xem qua nhiều tiểu thuyết cẩu huyết như vậy, cho nên thân thể y cứng đờ sau cũng chậm rãi trầm tĩnh trở lại, Tề Bạch trong lòng thả lỏng, qua rồi.
Đông Phương Bất Bại nhìn chằm chằm Tề Bạch một hồi lâu, xoay người lên giường, không thể không thừa nhận, y quả thật là nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi y đã nghĩ qua vô số khả năng, lại đều không nghĩ tới kết quả như vừa rồi. Y không nghĩ tới thế nhưng Tề Bạch lại thương tiếc y…… Y cũng xem rõ ràng, mặc kệ thương tiếc của Tề Bạch là thật hay giả, từ đầu đến cuối, trên mặt hắn cũng không có biểu tình chán ghét.
Ngồi trên giường, thấy Tề Bạch đứng bên giường nhìn y, giọng điệu ôn nhu nói “lại đây."
Ps: kì thật chỗ này ta rất muốn viết tiếp là…… một đêm trôi qua…… ân, trời đã sáng, nhưng là nghĩ nghĩ, ân…… vẫn là nên viết tiếp đi, xem tên Tề Bạch này tiểu nhân đắc chí, đem hắn viết cho bi đát chút.
Tề Bạch là một người hiện đại, hơn nữa còn là một người thực chú trọng vào chất lượng, lại càng không có sở thích cổ quái. Cho nên hắn nghĩ, trước nên ở chỗ này hôn nhẹ, hôn thế nào, từ trên xuống dưới, từ trước đến sau, sau đó đến lúc hai người đều kích động không nhịn được, lại làm chính sự.
Nhưng là Đông Phương Bất Bại sinh ra ở cổ đại cổ hủ, nơi này nam nhân bình thường đều cảm thấy làm chính sự mới là quan trọng nhất, tiền hí linh tinh ai biết là cái gì? Ta sảng khoái, thì phải làm cho ngươi hạnh phúc!! Huống chi Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liên Đình này một đôi, hai người đều có tâm tư không thể nói ra lời, ngay cả bôi trơn cũng không dùng, sờ sờ hai cái đã là tốt lắm rồi.
Lúc Tề Bạch mới lên, Đông Phương Bất Bại còn kì quái, làm cái gì vậy a? sao lại thấy lạ lạ, y cũng kích động……
Sau đó Tề Bạch bi đát……
Mọi người đều biết, bình thường làm chuyện kia kích động, sẽ không tự chủ được ôm đối phương áp lên người mình, thời điểm kia đều là rất khó khống chế. Đã thế Đông Phương Bất Bại lại có võ công, hắn bó tay a, kích động một cái liền nắm chặt lấy cánh tay Tề Bạch, bầm tím một khối. Tay ở sau lưng Tề Bạch cào vài cái, rớm chút máu, ra sức ôm vào trong lòng, thở không nổi a……
Tề Bạch còn không thể dừng, dừng Đông Phương Bất Bại liền trừng hắn, một đôi mắt phượng mờ sương, mị hoặc, làm cho Tề Bạch hỏa bốc từ chân lên đầu.
Chờ đến lúc làm chính sự, Đông Phương Bất Bại ghé vào trên giường, Tề Bạch một thân xanh trắng khuếch trương phía sau cho y. Không có dầu bôi trơn, chỉ đành dùng nước miếng, chờ nửa ngày, cảm thấy ổn rồi mới dám đi vào.
Sau đó giáo chủ đại nhân lại kích động……
Màn giường lay động, lay lay, lại lay lay…….
Cuối cùng, Tề Bạch đè nặng cổ họng bi đát nói “ta…… ta không được……"
Giáo chủ đại nhân chỉ hận rèn sắt không thành thép cả giận nói “ngươi như thế nào vô dụng như vậy!!"
———
Hết chương 10……
Y Lục vừa nói, Tề Bạch liền nghĩ, lúc ấy hắn không nghĩ nhiều, hiện tại nhớ lại, đồ ăn kia không phải đều là vì hắn mà làm đi? Lại là nhân sâm tổ yến, Đông Phương Bất Bại còn định đùa bỡn hắn thế nào nữa a! Tề Bạch nháy mắt giật mình, ánh mắt nhìn Đông Phương Bất Bại đều có điểm sợ hãi.
Đông Phương Bất Bại đã sớm không kiên nhẫn, phất tay áo cho người lui ra. Ánh mắt đảo qua Tề Bạch, vừa lúc Tề Bạch nhìn qua, hai người ánh mắt giao nhau, Đông Phương Bất Bại cười cười, Tề Bạch cọ cọ lùi nửa bước.
Vừa rồi vẫn còn tốt lắm a, Đông Phương Bất Bại không hiểu chọn chọn mi, hay bây giờ mới biết phản ứng? Này cũng thật chậm a……
Thấy Tề Bạch như con mèo con xù lông cảnh giác trừng y, Đông Phương Bất Bại cũng không sinh khí, ngược lại có cảm giác thực vui vẻ, hướng Tề Bạch hất hàm ý bảo hắn lại đây, thấy Tề Bạch bất động, ánh mắt nguy hiểm nheo lại nói “như thế nào? Chẳng lẽ muốn bổn tọa hầu hạ ngươi sao?" Ngữ khí hơi trầm xuống, trách mắng “lại đây ăn cơm."
Tề Bạch cúi đầu cọ cọ đi qua.
Đông Phương Bất Bại vừa lòng gật đầu “ăn cơm trước đi."
Tề Bạch hữu khí vô lực ân ân hai tiếng ngồi xuống ăn cơm, Đông Phương Bất Bại thấy hắn chỉ ăn độc cơm trắng, rau cũng không ăn, nhíu nhíu mày, nhìn một bàn đầy đồ ăn, trước gắp một miếng chân gà kho tàu bỏ vào trong bát Tề Bạch, lại không ngừng gắp thêm mấy miếng thịt nướng, đôi đũa lướt đến đại hà thì dừng lại, sau đó gắp một miếng cá vào bát Tề Bạch. Đại hà thì không cần, thịt phải ăn thêm, ăn quá chậm, thịt cá là hàng tuyển chọn, dinh dưỡng lại ngon miệng.
Gắp một hồi, bát Tề Bạch liền có ngọn, Đông Phương Bất Bại thế này mới vừa lòng ăn bát của mình.
Tề Bạch và mấy miếng cơm cũng hoãn lại kinh sợ, hắn vốn không phải là người mạnh mẽ, 50 bản tử có thể làm cho hắn sợ tới mức chấp nhận mặc nữ trang, quy tắc linh tinh, đối với hắn cũng chả tính là cái gì, vừa rồi kích động như vậy chủ yếu là do quá bất ngờ, hơn nữa tâm tình căng thẳng, tự mình dọa mình. Bây giờ tĩnh tâm nghĩ lại, không phải là lên giường sao, nam nhân ai chả có nhu cầu, huống chi Đông Phương Bất Bại lại không khó nhìn……
Tề Bạch nhớ tới bộ dáng Đông Phương Bất Bại vừa rồi cầm ly rượu liếm môi, giật mình, vụng trộm liếc y một cái.
Đông Phương Bất Bại không muốn ăn, ngồi gắp cho Tề Bạch ăn, chính mình lại cầm chén uống rượu. Tề Bạch nhìn qua, cần cổ trắng nõn đường cong nhu hòa, hầu kết cao thấp lên xuống một chút…… Tề Bạch không tự giác nuốt nuốt nước miếng.
Đông Phương Bất Bại buông ly rượu, phát hiện Tề Bạch nhìn y, cũng nhìn thoáng qua, thấy đồ ăn trong bát Tề Bạch vẫn còn rất nhiều, bất mãn nhíu mày nói “mau ăn."
“Ân." Tề Bạch hàm hồ ứng thanh, cúi đầu và hai miếng cơm, chỉ thấy nhịp tim đập loạn, hiện tại hắn mới nhớ ra một việc, đây chính là Đông Phương Bất Bại a! Nói trắng ra, nếu hắn và Đông Phương Bất Bại có cái gì cái gì, chính mình chắc chắn là ở trên, liền lấy mĩ mạo này của Đông Phương Bất Bại, lên thật sự là không vấn đề…… nghĩ thầm trong lòng, lúc hắn vừa xuyên qua biết mình đang ở trên Hắc Mộc nhai, cũng không ít lần YY hắn cùng Đông Phương Bất Bại xxoo, bằng không hắn làm sao có gan đi trêu đùa Dương Liên Đình. Có vô số truyện xuyên qua là Đông Phương Bất Bại cp a. Nếu sau đó không bị Đông Phương Bất Bại cho hai châm, nếu y không đến trêu chọc hắn, hắn khẳng định trước hết nghĩ biện pháp quyến rũ Đông Phương Bất Bại.
Tề Bạch vừa ăn cơm vừa bận rộn YY, hắn nhớ rõ trong nguyên tác Đông Phương Bất Bại yêu Dương Liên Đình yêu đến có thể chết vì gã, xem tình hình bây giờ, rõ ràng vừa có mình, Dương Liên Đình đã bị cho ra rìa. Cứ như vậy phát triển, thật không biết Đông Phương Bất Bại sẽ yêu mình đến trình độ nào…… càng nghĩ càng đắc ý, khóe miệng không tự giác nhếch nhếch lên.
Đông Phương Bất Bại bên này không chú ý tới Tề Bạch, không yên lòng tự rót rượu cho mình, trong lòng có điểm loạn. Trước kia thì không nói, từ sau khi y luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, bên người cũng chỉ có một người Dương Liên Đình. Hiện tại đột nhiên vừa ý Tề Bạch, y không phải người không quyết đoán, cũng không phải người thích ủy khuất chính mình, thích cái gì sẽ tự tay lấy về. Nhưng đến tay rồi, cũng không tránh khỏi rối rắm một phen, dù sao mặc kệ chính mình có mạnh bao nhiêu, Tề Bạch lại yếu như vậy, mình lại là ở dưới, nghĩ lại đều không được tự nhiên……
Đông Phương Bất Bại uống vài ly rượu, thân thể đã có chút nóng, nhìn Tề Bạch một cái, cơm ăn cũng khá, phân phó Kỳ Môn dọn cơm xuống, ai cũng không được tới gần.
Phòng bếp vừa mới bưng lên nhân sâm tuyết nhĩ đôn tổ yến cũng chỉ đành bưng về.
Đông Phương Bất Bại liếc mắt một cái, xoay người đi vào trong phòng ngủ, Tề Bạch cũng tự giác theo vào. Đã thấy Đông Phương Bất Bại đứng bên giường không biết suy nghĩ cái gì, đôi môi vừa uống rượu trở nên đỏ rực, Tề Bạch vừa nhìn lập tức liền kích động. Đông Phương Bất Bại hé miệng, nhìn hắn một cái nói “lại đây, cấp bổn tọa thay y phục."
Tề Bạch đi qua, cúi đầu đem đai lưng tháo xuống, sau đó đi ra phía sau Đông Phương Bất Bại đem ngoại bào đỏ thẫm cởi bỏ, không thể không nói, Đông Phương Bất Bại thực sự thích màu đỏ, vẻ đẹp của y thực sự rất động nhân, làm cho người ta có loại xúc động muốn quỳ xuống tôn thờ.
Tề Bạch đem ngoại bào cùng đai lưng vắt lên giá treo, quay đầu thấy Đông Phương Bất Bại vẫn đứng bên giường, ánh mắt lạnh buốt đảo qua “tiếp tục."
Tiếp tục? Tề Bạch chớp chớp mắt, tới đây vài ngày hắn cũng có hiểu biết nhất định, cổ nhân thường mặc nội y dài, bên ngoài mặc ngoại bào. Lúc bình thường ngủ đều cởi ngoại bào, mặc nội y. Nghĩ nghĩ, cũng phải, lát nữa phải làm việc cũng không phải ngủ, mặc nội y làm cái gì, vì thế lại cởi bỏ nút áo lót, đem áo lót cũng cởi xuống, nửa người trên trắng nõn của Đông Phương Bất Bại hoàn toàn hiển lộ trước mắt Tề Bạch, trắng bóng một mảnh, làm hắn hoa cả mắt, Tề Bạch nuốt nuốt nước miếng nhìn Đông Phương Bất Bại, nghĩ rằng như vậy là có thể lên giường rồi đi!
Vửa ngẩng đầu, lại thấy Đông Phương Bất Bại rũ mắt không biết đang nghĩ cái gì, thần sắc thoạt nhìn lạnh lùng, có điểm đáng sợ. Tề Bạch trong lòng cả kinh, sao bây giờ vị giáo chủ đại nhân này như thế nào lại biến sắc mặt…… còn không để cho người ta sống được sao! Lại thấy Đông Phương Bất Bại nhìn qua hắn, chậm rãi nói “tiếp tục." hai chữ thanh âm không lớn, lộ ra cỗ hương vị nguy hiểm. Tề Bạch bị dọa run lên, trong đầu đột nhiên nghĩ ra.
Hắn là xuyên đến, tự nhiên biết chuyện Đông Phương Bất Bại tự cung, nhưng là Đông Phương Bất Bại không biết là hắn đã biết a, hơn nữa trong lòng Đông Phương Bất Bại, hắn cũng không hẳn là biết…… Tề Bạch trong lòng nghĩ, một cái giáo chủ tự cung thực ngốc, cưỡng bức một tên tình nhân không biết gì cùng y lên giường, thời điểm thoát quần áo khẳng định là mẫn cảm lại rối rắm.
Mà chính mình lúc lên giường nhất định phải giả vờ không biết mà tỏ vẻ giật mình, lại không thể quá hoảng sợ làm cho giáo chủ đại nhân thẹn quá hóa giận…… Tề Bạch nội tâm yên lặng rơi lệ, công cái gì a, làm cũng thật không dễ dàng a.
Tề Bạch cúi đầu nghĩ một hồi, lúc này mới bắt tay vào sờ lưng quần Đông Phương Bất Bại, Đông Phương Bất Bại cũng không thúc giục hắn, thoạt nhìn cũng rối rắm không thua gì hắn.
Tay run run cởi một lúc lâu, Tề Bạch đem lưng quần vừa kéo, quần của giáo chủ đại nhân đã rơi xuống. Tề Bạch làm bộ như thẹn thùng, nhìn trái nhìn phải, lại ra vẻ khó hiểu nhìn giáo chủ đại nhân vẫn thẳng tắp đứng đó. Cuối cùng mới né tránh hướng đến chỗ kia liếc mắt một cái, sau đó vẻ mặt cứng đờ, lại nhìn thoáng qua, lại ngẩng đầu nhìn Đông Phương Bất Bại không thay đổi sắc mặt, biểu tình trên mặt từ giật mình đến khiếp sợ rồi khó hiểu rồi lại chuyển sang thương tiếc…… Tề Bạch vô hạn thương tiếc vươn tay, ôm lấy cái eo vừa cứng cáp vừa mềm mại của giáo chủ, phun ra hai chữ cực độ cẩu huyết “đau không?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Tề Bạch chính mình đều có điểm chịu không nổi giật mình một cái. May là Đông Phương Bất Bại cũng không có xem qua nhiều tiểu thuyết cẩu huyết như vậy, cho nên thân thể y cứng đờ sau cũng chậm rãi trầm tĩnh trở lại, Tề Bạch trong lòng thả lỏng, qua rồi.
Đông Phương Bất Bại nhìn chằm chằm Tề Bạch một hồi lâu, xoay người lên giường, không thể không thừa nhận, y quả thật là nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi y đã nghĩ qua vô số khả năng, lại đều không nghĩ tới kết quả như vừa rồi. Y không nghĩ tới thế nhưng Tề Bạch lại thương tiếc y…… Y cũng xem rõ ràng, mặc kệ thương tiếc của Tề Bạch là thật hay giả, từ đầu đến cuối, trên mặt hắn cũng không có biểu tình chán ghét.
Ngồi trên giường, thấy Tề Bạch đứng bên giường nhìn y, giọng điệu ôn nhu nói “lại đây."
Ps: kì thật chỗ này ta rất muốn viết tiếp là…… một đêm trôi qua…… ân, trời đã sáng, nhưng là nghĩ nghĩ, ân…… vẫn là nên viết tiếp đi, xem tên Tề Bạch này tiểu nhân đắc chí, đem hắn viết cho bi đát chút.
Tề Bạch là một người hiện đại, hơn nữa còn là một người thực chú trọng vào chất lượng, lại càng không có sở thích cổ quái. Cho nên hắn nghĩ, trước nên ở chỗ này hôn nhẹ, hôn thế nào, từ trên xuống dưới, từ trước đến sau, sau đó đến lúc hai người đều kích động không nhịn được, lại làm chính sự.
Nhưng là Đông Phương Bất Bại sinh ra ở cổ đại cổ hủ, nơi này nam nhân bình thường đều cảm thấy làm chính sự mới là quan trọng nhất, tiền hí linh tinh ai biết là cái gì? Ta sảng khoái, thì phải làm cho ngươi hạnh phúc!! Huống chi Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liên Đình này một đôi, hai người đều có tâm tư không thể nói ra lời, ngay cả bôi trơn cũng không dùng, sờ sờ hai cái đã là tốt lắm rồi.
Lúc Tề Bạch mới lên, Đông Phương Bất Bại còn kì quái, làm cái gì vậy a? sao lại thấy lạ lạ, y cũng kích động……
Sau đó Tề Bạch bi đát……
Mọi người đều biết, bình thường làm chuyện kia kích động, sẽ không tự chủ được ôm đối phương áp lên người mình, thời điểm kia đều là rất khó khống chế. Đã thế Đông Phương Bất Bại lại có võ công, hắn bó tay a, kích động một cái liền nắm chặt lấy cánh tay Tề Bạch, bầm tím một khối. Tay ở sau lưng Tề Bạch cào vài cái, rớm chút máu, ra sức ôm vào trong lòng, thở không nổi a……
Tề Bạch còn không thể dừng, dừng Đông Phương Bất Bại liền trừng hắn, một đôi mắt phượng mờ sương, mị hoặc, làm cho Tề Bạch hỏa bốc từ chân lên đầu.
Chờ đến lúc làm chính sự, Đông Phương Bất Bại ghé vào trên giường, Tề Bạch một thân xanh trắng khuếch trương phía sau cho y. Không có dầu bôi trơn, chỉ đành dùng nước miếng, chờ nửa ngày, cảm thấy ổn rồi mới dám đi vào.
Sau đó giáo chủ đại nhân lại kích động……
Màn giường lay động, lay lay, lại lay lay…….
Cuối cùng, Tề Bạch đè nặng cổ họng bi đát nói “ta…… ta không được……"
Giáo chủ đại nhân chỉ hận rèn sắt không thành thép cả giận nói “ngươi như thế nào vô dụng như vậy!!"
———
Hết chương 10……
Tác giả :
Lưỡng Chích Lưu Lãng Miêu