Đông Phương Bất Bại - Chi Tái Thế Tình Nhân
Chương 13
Dương Liên hơi sửng sốt một chút, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, rốt cục cũng hiểu được vì sao vừa rồi rõ ràng Đông Phương Bất Bại còn rất tốt lại bỗng dưng tỏ ra không khỏe, vì vậy trên mặt liền lộ ra nụ cười.
“Ừ, đích xác. Theo ta cảm thấy thì tư sắc của Nghi Lâm còn phải hơn Nhậm Doanh Doanh vài phần." Dương Liên nói xong lời này liền thấy sắc mặt của Đông Phương Bất Bại thay đổi trong nháy mắt, mắt cũng run rẩy khép chặt lại.
Đợi một chốc, hắn lại ôm lấy Đông Phương Bất Bại tiếp tục nói: “Ngươi biết không, vốn Nghi Lâm là rất ái mộ Lệnh Hồ Xung, đã từng có người mang Nhậm Doanh Doanh ra uy hiếp Lệnh Hồ Xung, muốn gã cưới Nghi Lâm làm vợ. Thế nhưng ngươi biết Nghi Lâm đã nói gì không? Nàng nói Lệnh Hồ Xung và Nhậm Doanh Doanh là lưỡng tình tương duyệt, nàng biết gã không có tình cảm với nàng vì vậy không muốn Lệnh Hồ Xung cưới nàng. Người nọ liền nói để cho Lệnh Hồ Xung cưới cả hai người, nhưng Nghi Lâm lại nói khi một người thật sự yêu thích một người rồi sẽ tuyệt đối không nghĩ đến người khác."
Nghe đến đó, Đông Phương Bất Bại liền mở mắt ra nhìn về phía Dương Liên. Dương Liên mỉm cười với y tiếp tục nói. “Lúc ta nghe những lời này liền cảm thấy Lệnh Hồ Xung thật sự không xứng với Nghi Lâm, người như nàng chính là trời sinh hầu hạ bên cạnh Phật Tổ, đơn thuần sạch sẽ. Hơn nữa ta càng thích lời này của nàng, khi một người đã thật sự yêu thích một người, tuyệt đối sẽ không nghĩ đến người khác."
Nói xong Dương Liên liền nhìn về phía Đông Phương Bất Bại, thấy trong mắt đối phương tràn ngập chờ mong thì tiếp tục dùng ngữ điệu ôn nhu nói: “Mà Đông Phương chính là độc nhất vô nhị trong lòng ta. Đã có được ngươi, tự nhiên ta sẽ không còn nhìn đến người nào nữa."
Ánh mắt Đông Phương Bất Bại lộ ra ý cười, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Dương Liên, nói. “Trong lòng ta tất nhiên cũng chỉ có một mình Liên đệ. Quyết không có người thứ hai."
Dương Liên nhéo nhéo mũi Đông Phương Bất Bại cười hỏi: “Hiện tại thân thể của Đông Phương vẫn còn không thoải mái sao?"
Đông Phương Bất Bại đỏ mặt, không khỏi lộ ra thần sắc quẫn bách, đợi đến khi nhìn thấy nét trêu đùa trên gương mặt của Dương Liên mới hơi thẹn quá hóa giận, nói: “Vẫn khó chịu."
“Nếu như vậy, để vi phu xoa bóp cho ngươi." Nói xong liền đặt bàn tay lên người đối phương, động tác hết sức mập mờ.
Hai người giải tỏa hiểu lầm xong liền trầm tĩnh lại, Dương Liên kéo Đông Phương Bất Bại sát vào ngực mình, tìm một tư thế thoải mái nằm xuống, trên mặt lộ ra thần sắc buồn bực. “Kỳ quái, vừa rồi cái gì cũng không nghe được. Chẳng lẽ những thứ trong sách đều là gạt người."
Đông Phương Bất Bại mỉm cười nhìn Dương Liên, nói: “Liên đệ có chỗ không biết, khách *** quả thật là nơi lý tưởng để nghe ngóng, bất quá chỉ đối với những cao thủ nội lực thâm hậu mà thôi, chỉ có bọn họ mới đủ bản lĩnh thám thính những tin tức tối mật nhất tại khách ***. Đa phần người trong võ lâm sẽ không tùy tiện bàn luận việc quan trọng tại những địa phương thế này, còn nếu thật sự có bàn luận nhất định sẽ dùng nội lực ngăn chặn thanh âm đề phòng người khác nghe được. Nội lực của Liên đệ không sâu, đương nhiên nghe không được lời của bọn họ."
Trên mặt Dương Liên lộ ra thần sắc tỉnh ngộ, hóa ra muốn thám thính tin tức trong khách *** cũng không phải dễ dàng như vậy. “Cái gì là nội lực không sâu chứ, ta quả thật chính là tay ngang chẳng lẽ ngươi không biết sao? Ta thật sự không phải nhân tài luyện võ." Thân thể của hắn thuộc về loại kinh mạch bế tắc trời sinh, một chút nội lực cũng không luyện được, công phu ngoại gia còn có thể võ vẽ một tí, bất quá từ khi nguyên chủ biết cơ thể này không thể tu luyện nội lực thì liền bỏ phế, mà Dương Liên cũng không hứng thú với việc này. Vì vậy, hiện tại có thể nói Dương Liên là trói gà không chặt, đương nhiên đây là so sánh với những nhân sĩ võ lâm thông thường.
“Liên đệ đừng khổ sở, nếu như ngươi muốn luyện võ, ta có thể dùng nội lực cường bách đả thông kinh mạch giùm ngươi, sau đó lại để Bình Nhất Chỉ điều dưỡng thân thể cho ngươi. Ta sẽ để ý tìm cho ngươi một bộ võ công thích hợp, đến lúc đó nhất định Liên đệ sẽ luyện được công phu cao thâm." Nghe được giọng tự giễu trong ngữ điệu của Dương Liên, Đông Phương Bất Bại liền lộ ra thần sắc gấp gáp, nắm chặt tay Dương Liên mà cam kết.
Dương Liên rút tay ra khỏi bàn tay nắm chặt của Đông Phương Bất Bại, lại vỗ vỗ vai y, an ủi. “Ta không khổ sở, ngươi cũng đừng gấp như vậy. Hiện giờ ta đã hơn hai mươi, cho dù ngươi và Bình Nhất Chỉ thật sự có thể cải tạo lại khối thân thể này thì ta cũng đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để luyện võ. Hơn nữa ta đã thanh nhàn hơn hai mươi năm, đột nhiên ngươi muốn ta chịu cực khổ đi luyện võ ta cũng không làm được, chỉ cần Đông Phương không cảm thấy ta vô dụng là được rồi."
“Sẽ không, sao ta có thể cảm thấy Liên đệ vô dụng chứ. Ở trong mắt ta, ngươi là tốt nhất." Đông Phương Bất Bại nghe Dương Liên nói như vậy liền vội vàng tiếp lời.
“Ha hả, thật đúng là ứng với câu nói ‘tình nhân trong mắt hóa Tây Thi’ mà. Đông Phương cảm thấy ta tốt, ta cũng cảm thấy Đông Phương thật tốt, như vậy là đủ rồi, có lợi hại hay không ta cũng không quan trọng. Dù sao Đông Phương cũng lợi hại như vậy, sau này ta chỉ cần một tấc cũng không rời ngươi giống như bây giờ, như vậy không phải liền an toàn sao?" Khẽ cười một tiếng, Dương Liên xoa xoa gương mặt của Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại cũng đồng dạng mỉm cười, nhìn thấy biểu tình thoải mái của Dương Liên cũng không giống ra vẻ, vì thế cũng cảm thấy yên lòng.
“Được rồi, vậy ngươi đã nghe được chuyện gì?" Nội lực củaĐông Phương Bất Bại thâm hậu, nhất định đã nghe được việc thú vị gì đó.
“Ừ, kỳ thực cũng không quan trọng, những người đó chỉ đang thảo luận xem lần đại hội này rốt cuộc ai có thể trở thành chưởng môn của Ngũ Nhạc phái." Đông Phương Bất Bại hừ nhẹ một tiếng, từ tốn thuật lại.
“Vậy bọn họ nghĩ là ai?"
“Bây giờ bọn hắn cảm thấy có khả năng nhất là Tung Sơn Tả Lãnh Thiền và Hoa Sơn Nhạc Bất Quần." Đông Phương Bất Bại lười biếng báo ra.
Trong mắt Dương Liên hiện lên ý cười, nhẹ nhàng vỗ về lưng Đông Phương Bất Bại. “Hai người kia sao? Đợi chúng ta đến nơi rồi hẵng nói tiếp… Nếu ngươi thật sự cảm thấy mệt thì ngủ thêm một lát đi!" Dương Liên kéo chăn qua đắp lên người Đông Phương Bất Bại, nhẹ giọng trấn an.
“Ừ…" Đông Phương Bất Bại khẽ hừ một tiếng rồi nhắm hai mắt lại. Đợi đến khi y tỉnh lại lần nữa thì Dương Liên cũng đã an bài xong cơm trưa đặt ở trong phòng.
“Dậy rồi, vừa ăn điểm tâm xong liền ngủ mất, thức dậy lại đến giờ ăn trưa rồi." Dương Liên vừa giúp đỡ Đông Phương Bất Bại sửa sang y phục vừa trêu ghẹo nói.
Đông Phương Bất Bại liếc nhìn Dương Liên, hơi kiêu ngạo hếch cằm lên. “Bởi vì thân thể ta khó chịu."
Dương Liên bị biểu tình và ngôn ngữ của Đông Phương Bất Bại chọc cho thiếu chút nữa bật cười, cuối cùng cũng nhịn không được mà hôn lên môi người kia một cái, lại lôi kéo y ngồi vào bàn ăn.
Đông Phương Bất Bại chỉ đơn giản ăn một chén cháo, một ít món mặn liền buông đũa xuống.
“Ăn ít như vậy?" Dương Liên lộ ra thần sắc lo lắng nhìn về phía Đông Phương Bất Bại.
“Ăn không vô, ta không đói bụng." Đông Phương Bất Bại đặt hai tay lên đùi, nhìn một bàn cơm nước mà chẳng có hứng thú gì.
“Vừa ăn điểm tâm xong liền ngủ, hiện giờ không muốn ăn cũng đúng. Không được, lát nữa chúng ta liền đi dạo phố, hoạt động một chút coi như giúp ngươi tiêu hóa."
Đông Phương Bất Bại vừa nghe đến dạo phố thì biểu tình trở nên cứng ngắc, Dương Liên thấy vậy liền bồi thêm: “Hơn nữa, đã lâu ta chưa dạo phố chợ, lần này cũng muốn đi xem một chút. Ngươi coi như đi chung với ta đi."
Đông Phương Bất Bại nghe vậy dường như cũng có chút thỏa hiệp, Dương Liên nhanh chóng gắp thêm vài đũa thức ăn bỏ vào miệng rồi gấp gáp lôi kéo Đông Phương Bất Bại ra đường.
Sau khi ra khỏi đại sảnh của khách ***, Dương Liên nhìn thoáng qua thì thấy đám người Nghi Lâm vẫn còn đang dùng cơm, thoạt nhìn cũng không giống muốn ở trọ, phỏng chừng lát nữa cũng sẽ rời đi, có lẽ là muốn đến Tung Sơn tham gia đại hội đi.
Dương Liên đi trên đường lớn, vô cùng hứng thú quan sát xung quanh, mà Đông Phương Bất Bại chỉ đi ở bên cạnh, trên mặt nhìn không ra vui buồn, nhưng ánh mắt luôn gắt gao dính vào Dương Liên. Chỉ cần thấy Dương Liên lộ ra vẻ cao hứng thì khóe miệng của Đông Phương Bất Bại cũng không khống chế được mà gợi lên.
Hai người đi dạo hết một vòng lớn, Dương Liên sớm cũng đã quên mất mục đích ban đầu là muốn giải sầu cho Đông Phương Bất Bại, đợi đến khi nhớ lại nhìn về phía Đông Phương Bất Bại liền thấy đối phương đang mỉm cười nhìn mình, ánh mắt căn bản không thèm đặt lên náo nhiệt xung quanh.
Dương Liên giật mình bước sang bên cạnh Đông Phương Bất Bại, lại bạo dạn nắm lấy tay y.
“Liên đệ… ở đây…" Đông Phương Bất Bại hơi rụt tay lại, thanh âm hơi quẫn bách.
“Trên đường nhiều người như vậy chẳng ai để ý chúng ta làm gì, không sao đâu." Không biết xấu hổ ném ra một câu, Dương Liên lại mặt dày kéo tay Đông Phương Bất Bại sang nắm chặt.
Bàn tay có chút cứng ngắc, thế nhưng Đông Phương Bất Bại nhìn thấy vẻ mặt không chút để tâm của Dương Liên cũng yên lòng hơn nhiều, cũng nắm lấy bàn tay đối phương, trong lòng thầm nghĩ, nếu thật sự có người dám nhiều lời liền không để kẻ đó nhìn thấy mặt trời ngày mai.
Vì vậy, hai người cứ ung dung nắm tay nhau đi dạo trên đường, đợi đến khi ra đến ngoại ô đã là sau giờ ngọ rồi, thái dương cũng đã sắp ngả bóng về phía Tây. Dương Liên nhìn một chút ráng chiều đằng xa, quay đầu lại cười nói với Đông Phương Bất Bại: “Vừa lúc là một nơi tốt, chúng ta ngắm mặt trời lặn xong rồi hẵng quay về."
“Được…" Đông Phương Bất Bại cũng say mê nhìn ngắm ánh chiều màu quất chín, khóe miệng không khỏi lộ ra nét tươi cười
Hai người cùng bước lên bãi cỏ, ráng chiều huy hoàng khiến cho cỏ xanh trên mặt đất cũng giống như được phủ lên một tầng màu sắc. Dương Liên nghiêng đầu nhìn về phía Đông Phương Bất Bại, ngũ quan của đối phương được ánh mặt trời chiếu vào trở nên phá lệ nhu hòa, trong nháy mắt trái tim của Dương Liên cũng mềm nhũn.
“Đông Phương…"
Nghe được thanh âm của Dương Liên, Đông Phương Bất Bại xoay đầu lại, khóe miệng vẫn lộ ra nụ cười như trước, ánh mắt nhìn về phía Dương Liên cũng không giấu được tình yêu say đắm.
“Đột nhiên cảm thấy thật hạnh phúc." Khóe miệng của Dương Liên cũng đồng dạng mỉm cười, hắn vươn tay ôm chặt eo của Đông Phương Bất Bại, “Có ngươi cùng ta, thật tốt."
Lời nói của Dương Liên khiến trái tim Đông Phương Bất Bại run lên, khóe mắt cũng có chút ướt át, khẽ vươn tay đáp lại cái ôm của Dương Liên, dùng thanh âm nỉ non nói: “Liên đệ… bởi vì có ngươi cùng ta nên mọi thứ mới xinh đẹp như vậy. Ta thật chưa từng nghĩ đến ta và Liên đệ còn có thể hạnh phúc như vậy, quả thực ta vô cùng vui vẻ, vui vẻ đến mức thật sợ sẽ đánh mất."
Dương Liên ôm chặt Đông Phương Bất Bại, ôn nhu vỗ về người trong lòng: “Đứa ngốc, ngươi sẽ không đánh mất ta, sau này chúng ta sẽ vẫn hạnh phúc như thế mãi mãi."
Trong nháy mắt, ánh mắt của Đông Phương Bất Bại xuyên thấu qua Dương Liên nhìn về phía chân trời, trong mắt có chờ mong và mơ ước, “Thật sao? Liên đệ sẽ cùng ta cả đời, mãi mãi không rời xa sao?"
“Ừ, đích xác. Theo ta cảm thấy thì tư sắc của Nghi Lâm còn phải hơn Nhậm Doanh Doanh vài phần." Dương Liên nói xong lời này liền thấy sắc mặt của Đông Phương Bất Bại thay đổi trong nháy mắt, mắt cũng run rẩy khép chặt lại.
Đợi một chốc, hắn lại ôm lấy Đông Phương Bất Bại tiếp tục nói: “Ngươi biết không, vốn Nghi Lâm là rất ái mộ Lệnh Hồ Xung, đã từng có người mang Nhậm Doanh Doanh ra uy hiếp Lệnh Hồ Xung, muốn gã cưới Nghi Lâm làm vợ. Thế nhưng ngươi biết Nghi Lâm đã nói gì không? Nàng nói Lệnh Hồ Xung và Nhậm Doanh Doanh là lưỡng tình tương duyệt, nàng biết gã không có tình cảm với nàng vì vậy không muốn Lệnh Hồ Xung cưới nàng. Người nọ liền nói để cho Lệnh Hồ Xung cưới cả hai người, nhưng Nghi Lâm lại nói khi một người thật sự yêu thích một người rồi sẽ tuyệt đối không nghĩ đến người khác."
Nghe đến đó, Đông Phương Bất Bại liền mở mắt ra nhìn về phía Dương Liên. Dương Liên mỉm cười với y tiếp tục nói. “Lúc ta nghe những lời này liền cảm thấy Lệnh Hồ Xung thật sự không xứng với Nghi Lâm, người như nàng chính là trời sinh hầu hạ bên cạnh Phật Tổ, đơn thuần sạch sẽ. Hơn nữa ta càng thích lời này của nàng, khi một người đã thật sự yêu thích một người, tuyệt đối sẽ không nghĩ đến người khác."
Nói xong Dương Liên liền nhìn về phía Đông Phương Bất Bại, thấy trong mắt đối phương tràn ngập chờ mong thì tiếp tục dùng ngữ điệu ôn nhu nói: “Mà Đông Phương chính là độc nhất vô nhị trong lòng ta. Đã có được ngươi, tự nhiên ta sẽ không còn nhìn đến người nào nữa."
Ánh mắt Đông Phương Bất Bại lộ ra ý cười, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Dương Liên, nói. “Trong lòng ta tất nhiên cũng chỉ có một mình Liên đệ. Quyết không có người thứ hai."
Dương Liên nhéo nhéo mũi Đông Phương Bất Bại cười hỏi: “Hiện tại thân thể của Đông Phương vẫn còn không thoải mái sao?"
Đông Phương Bất Bại đỏ mặt, không khỏi lộ ra thần sắc quẫn bách, đợi đến khi nhìn thấy nét trêu đùa trên gương mặt của Dương Liên mới hơi thẹn quá hóa giận, nói: “Vẫn khó chịu."
“Nếu như vậy, để vi phu xoa bóp cho ngươi." Nói xong liền đặt bàn tay lên người đối phương, động tác hết sức mập mờ.
Hai người giải tỏa hiểu lầm xong liền trầm tĩnh lại, Dương Liên kéo Đông Phương Bất Bại sát vào ngực mình, tìm một tư thế thoải mái nằm xuống, trên mặt lộ ra thần sắc buồn bực. “Kỳ quái, vừa rồi cái gì cũng không nghe được. Chẳng lẽ những thứ trong sách đều là gạt người."
Đông Phương Bất Bại mỉm cười nhìn Dương Liên, nói: “Liên đệ có chỗ không biết, khách *** quả thật là nơi lý tưởng để nghe ngóng, bất quá chỉ đối với những cao thủ nội lực thâm hậu mà thôi, chỉ có bọn họ mới đủ bản lĩnh thám thính những tin tức tối mật nhất tại khách ***. Đa phần người trong võ lâm sẽ không tùy tiện bàn luận việc quan trọng tại những địa phương thế này, còn nếu thật sự có bàn luận nhất định sẽ dùng nội lực ngăn chặn thanh âm đề phòng người khác nghe được. Nội lực của Liên đệ không sâu, đương nhiên nghe không được lời của bọn họ."
Trên mặt Dương Liên lộ ra thần sắc tỉnh ngộ, hóa ra muốn thám thính tin tức trong khách *** cũng không phải dễ dàng như vậy. “Cái gì là nội lực không sâu chứ, ta quả thật chính là tay ngang chẳng lẽ ngươi không biết sao? Ta thật sự không phải nhân tài luyện võ." Thân thể của hắn thuộc về loại kinh mạch bế tắc trời sinh, một chút nội lực cũng không luyện được, công phu ngoại gia còn có thể võ vẽ một tí, bất quá từ khi nguyên chủ biết cơ thể này không thể tu luyện nội lực thì liền bỏ phế, mà Dương Liên cũng không hứng thú với việc này. Vì vậy, hiện tại có thể nói Dương Liên là trói gà không chặt, đương nhiên đây là so sánh với những nhân sĩ võ lâm thông thường.
“Liên đệ đừng khổ sở, nếu như ngươi muốn luyện võ, ta có thể dùng nội lực cường bách đả thông kinh mạch giùm ngươi, sau đó lại để Bình Nhất Chỉ điều dưỡng thân thể cho ngươi. Ta sẽ để ý tìm cho ngươi một bộ võ công thích hợp, đến lúc đó nhất định Liên đệ sẽ luyện được công phu cao thâm." Nghe được giọng tự giễu trong ngữ điệu của Dương Liên, Đông Phương Bất Bại liền lộ ra thần sắc gấp gáp, nắm chặt tay Dương Liên mà cam kết.
Dương Liên rút tay ra khỏi bàn tay nắm chặt của Đông Phương Bất Bại, lại vỗ vỗ vai y, an ủi. “Ta không khổ sở, ngươi cũng đừng gấp như vậy. Hiện giờ ta đã hơn hai mươi, cho dù ngươi và Bình Nhất Chỉ thật sự có thể cải tạo lại khối thân thể này thì ta cũng đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để luyện võ. Hơn nữa ta đã thanh nhàn hơn hai mươi năm, đột nhiên ngươi muốn ta chịu cực khổ đi luyện võ ta cũng không làm được, chỉ cần Đông Phương không cảm thấy ta vô dụng là được rồi."
“Sẽ không, sao ta có thể cảm thấy Liên đệ vô dụng chứ. Ở trong mắt ta, ngươi là tốt nhất." Đông Phương Bất Bại nghe Dương Liên nói như vậy liền vội vàng tiếp lời.
“Ha hả, thật đúng là ứng với câu nói ‘tình nhân trong mắt hóa Tây Thi’ mà. Đông Phương cảm thấy ta tốt, ta cũng cảm thấy Đông Phương thật tốt, như vậy là đủ rồi, có lợi hại hay không ta cũng không quan trọng. Dù sao Đông Phương cũng lợi hại như vậy, sau này ta chỉ cần một tấc cũng không rời ngươi giống như bây giờ, như vậy không phải liền an toàn sao?" Khẽ cười một tiếng, Dương Liên xoa xoa gương mặt của Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại cũng đồng dạng mỉm cười, nhìn thấy biểu tình thoải mái của Dương Liên cũng không giống ra vẻ, vì thế cũng cảm thấy yên lòng.
“Được rồi, vậy ngươi đã nghe được chuyện gì?" Nội lực củaĐông Phương Bất Bại thâm hậu, nhất định đã nghe được việc thú vị gì đó.
“Ừ, kỳ thực cũng không quan trọng, những người đó chỉ đang thảo luận xem lần đại hội này rốt cuộc ai có thể trở thành chưởng môn của Ngũ Nhạc phái." Đông Phương Bất Bại hừ nhẹ một tiếng, từ tốn thuật lại.
“Vậy bọn họ nghĩ là ai?"
“Bây giờ bọn hắn cảm thấy có khả năng nhất là Tung Sơn Tả Lãnh Thiền và Hoa Sơn Nhạc Bất Quần." Đông Phương Bất Bại lười biếng báo ra.
Trong mắt Dương Liên hiện lên ý cười, nhẹ nhàng vỗ về lưng Đông Phương Bất Bại. “Hai người kia sao? Đợi chúng ta đến nơi rồi hẵng nói tiếp… Nếu ngươi thật sự cảm thấy mệt thì ngủ thêm một lát đi!" Dương Liên kéo chăn qua đắp lên người Đông Phương Bất Bại, nhẹ giọng trấn an.
“Ừ…" Đông Phương Bất Bại khẽ hừ một tiếng rồi nhắm hai mắt lại. Đợi đến khi y tỉnh lại lần nữa thì Dương Liên cũng đã an bài xong cơm trưa đặt ở trong phòng.
“Dậy rồi, vừa ăn điểm tâm xong liền ngủ mất, thức dậy lại đến giờ ăn trưa rồi." Dương Liên vừa giúp đỡ Đông Phương Bất Bại sửa sang y phục vừa trêu ghẹo nói.
Đông Phương Bất Bại liếc nhìn Dương Liên, hơi kiêu ngạo hếch cằm lên. “Bởi vì thân thể ta khó chịu."
Dương Liên bị biểu tình và ngôn ngữ của Đông Phương Bất Bại chọc cho thiếu chút nữa bật cười, cuối cùng cũng nhịn không được mà hôn lên môi người kia một cái, lại lôi kéo y ngồi vào bàn ăn.
Đông Phương Bất Bại chỉ đơn giản ăn một chén cháo, một ít món mặn liền buông đũa xuống.
“Ăn ít như vậy?" Dương Liên lộ ra thần sắc lo lắng nhìn về phía Đông Phương Bất Bại.
“Ăn không vô, ta không đói bụng." Đông Phương Bất Bại đặt hai tay lên đùi, nhìn một bàn cơm nước mà chẳng có hứng thú gì.
“Vừa ăn điểm tâm xong liền ngủ, hiện giờ không muốn ăn cũng đúng. Không được, lát nữa chúng ta liền đi dạo phố, hoạt động một chút coi như giúp ngươi tiêu hóa."
Đông Phương Bất Bại vừa nghe đến dạo phố thì biểu tình trở nên cứng ngắc, Dương Liên thấy vậy liền bồi thêm: “Hơn nữa, đã lâu ta chưa dạo phố chợ, lần này cũng muốn đi xem một chút. Ngươi coi như đi chung với ta đi."
Đông Phương Bất Bại nghe vậy dường như cũng có chút thỏa hiệp, Dương Liên nhanh chóng gắp thêm vài đũa thức ăn bỏ vào miệng rồi gấp gáp lôi kéo Đông Phương Bất Bại ra đường.
Sau khi ra khỏi đại sảnh của khách ***, Dương Liên nhìn thoáng qua thì thấy đám người Nghi Lâm vẫn còn đang dùng cơm, thoạt nhìn cũng không giống muốn ở trọ, phỏng chừng lát nữa cũng sẽ rời đi, có lẽ là muốn đến Tung Sơn tham gia đại hội đi.
Dương Liên đi trên đường lớn, vô cùng hứng thú quan sát xung quanh, mà Đông Phương Bất Bại chỉ đi ở bên cạnh, trên mặt nhìn không ra vui buồn, nhưng ánh mắt luôn gắt gao dính vào Dương Liên. Chỉ cần thấy Dương Liên lộ ra vẻ cao hứng thì khóe miệng của Đông Phương Bất Bại cũng không khống chế được mà gợi lên.
Hai người đi dạo hết một vòng lớn, Dương Liên sớm cũng đã quên mất mục đích ban đầu là muốn giải sầu cho Đông Phương Bất Bại, đợi đến khi nhớ lại nhìn về phía Đông Phương Bất Bại liền thấy đối phương đang mỉm cười nhìn mình, ánh mắt căn bản không thèm đặt lên náo nhiệt xung quanh.
Dương Liên giật mình bước sang bên cạnh Đông Phương Bất Bại, lại bạo dạn nắm lấy tay y.
“Liên đệ… ở đây…" Đông Phương Bất Bại hơi rụt tay lại, thanh âm hơi quẫn bách.
“Trên đường nhiều người như vậy chẳng ai để ý chúng ta làm gì, không sao đâu." Không biết xấu hổ ném ra một câu, Dương Liên lại mặt dày kéo tay Đông Phương Bất Bại sang nắm chặt.
Bàn tay có chút cứng ngắc, thế nhưng Đông Phương Bất Bại nhìn thấy vẻ mặt không chút để tâm của Dương Liên cũng yên lòng hơn nhiều, cũng nắm lấy bàn tay đối phương, trong lòng thầm nghĩ, nếu thật sự có người dám nhiều lời liền không để kẻ đó nhìn thấy mặt trời ngày mai.
Vì vậy, hai người cứ ung dung nắm tay nhau đi dạo trên đường, đợi đến khi ra đến ngoại ô đã là sau giờ ngọ rồi, thái dương cũng đã sắp ngả bóng về phía Tây. Dương Liên nhìn một chút ráng chiều đằng xa, quay đầu lại cười nói với Đông Phương Bất Bại: “Vừa lúc là một nơi tốt, chúng ta ngắm mặt trời lặn xong rồi hẵng quay về."
“Được…" Đông Phương Bất Bại cũng say mê nhìn ngắm ánh chiều màu quất chín, khóe miệng không khỏi lộ ra nét tươi cười
Hai người cùng bước lên bãi cỏ, ráng chiều huy hoàng khiến cho cỏ xanh trên mặt đất cũng giống như được phủ lên một tầng màu sắc. Dương Liên nghiêng đầu nhìn về phía Đông Phương Bất Bại, ngũ quan của đối phương được ánh mặt trời chiếu vào trở nên phá lệ nhu hòa, trong nháy mắt trái tim của Dương Liên cũng mềm nhũn.
“Đông Phương…"
Nghe được thanh âm của Dương Liên, Đông Phương Bất Bại xoay đầu lại, khóe miệng vẫn lộ ra nụ cười như trước, ánh mắt nhìn về phía Dương Liên cũng không giấu được tình yêu say đắm.
“Đột nhiên cảm thấy thật hạnh phúc." Khóe miệng của Dương Liên cũng đồng dạng mỉm cười, hắn vươn tay ôm chặt eo của Đông Phương Bất Bại, “Có ngươi cùng ta, thật tốt."
Lời nói của Dương Liên khiến trái tim Đông Phương Bất Bại run lên, khóe mắt cũng có chút ướt át, khẽ vươn tay đáp lại cái ôm của Dương Liên, dùng thanh âm nỉ non nói: “Liên đệ… bởi vì có ngươi cùng ta nên mọi thứ mới xinh đẹp như vậy. Ta thật chưa từng nghĩ đến ta và Liên đệ còn có thể hạnh phúc như vậy, quả thực ta vô cùng vui vẻ, vui vẻ đến mức thật sợ sẽ đánh mất."
Dương Liên ôm chặt Đông Phương Bất Bại, ôn nhu vỗ về người trong lòng: “Đứa ngốc, ngươi sẽ không đánh mất ta, sau này chúng ta sẽ vẫn hạnh phúc như thế mãi mãi."
Trong nháy mắt, ánh mắt của Đông Phương Bất Bại xuyên thấu qua Dương Liên nhìn về phía chân trời, trong mắt có chờ mong và mơ ước, “Thật sao? Liên đệ sẽ cùng ta cả đời, mãi mãi không rời xa sao?"
Tác giả :
Nhất Phiến Phù Vân