Đông Phương Bất Bại Chi Quân Tử Mãn Lâu
Chương 5
Bởi vì ngươi là quân tử!
Chỉ một câu nói như vậy đã khiến Hoa Mãn Lâu phải bất đắc dĩ đối mặt với vô số tỳ nữ cùng người đi theo hầu, bọn họ đều mang theo bao lớn bao nhỏ khiêng ra ra vào vào tại tiểu lâu.
Nhậm Doanh Doanh vui thích như chú chim sơn ca nhỏ như vây bắt Hoa Mãn Lâu, chỉ huy mọi người cái này để chỗ này, cái kia để chỗ kia. Đối với Nhậm Doanh Doanh mà nói, việc rốt cục cũng ly khai được khỏi Hắc Mộc Nhai nhàm chán, được ở lại Lạc Dương, đương nhiên là một việc phi thường vui vẻ.
Hoa Mãn Lâu nghĩ mình hình như đã rơi vào cái tròng của người nào đó treo sẵn rồi, hắn không khỏi thở dài, hắn xưa nay thích tĩnh, nhưng nay gặp phải phiền phức chũng chính là do hắn tự rước lấy.
Đúng lúc này, một tiếng “Loảng xoảng" vang lên, một người đi theo hầu ở một bàn nào đó không cẩn thận làm vỡ cái chậu khiến Hoa Mãn Lâu giật mình ngã trên mặt đất, Hoa Mãn Lâu vội vàng đứng lên, hướng phía phát ra âm thanh đi đến.
Người đi theo hầu vẻ mặt căng thẳng nhìn Hoa Mãn Lâu, lo lắng bất an liên tục nói: “Hoa tiên sinh, xin lỗi! Xin lỗi!"
Hoa Mãn Lâu ôn nhu nói: “Không sao!" Nói rồi hắn ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào chậu hoa vỡ nát, có điểm yêu thương. Để tìm được cây “Hương phi" này hắn mất không ít tâm sức. Vạn nhất sơ suất, sợ rằng nếu sống được cũng rất khó khăn.
Lúc này, Hoa Mãn Lâu đột nhiên nghe bên người truyền đến tiếng bước chân, lập tức một bên người đi theo hầu ở cửa khom người thi lễ nói: “Giáo chủ kim an! Văn thành võ đức, thiên thu vạn tải, nhất thống giang hồ!"
Đông Phương Bất Bại tới.
“Vì sao không cho hạ nhân thu dọn?" Thanh âm nhàn nhạt của Đông Phương Bất Bại vang lên.
Hoa Mãn Lâu mỉm cười, nói: “Quên đi. Cây hương sức chịu đựng kém, ta chỉ muốn thử thí nghiệm một chút xem có thể còn cứu sống được hay không thôi." Nói xong Hoa Mãn Lâu tiếp tục động tác ôn nhu, nhẹ nhàng thu thập những cây hoa “Hương phi".
Đông Phương Bất Bại mắt xếch hơi hơi nheo lại, nhìn Hoa Mãn Lâu đang đối xử với một gốc hoa cỏ vô cùng thương yêu, ôn nhu không gì sánh được, lòng dâng lên một cảm giác khó có thể hình dung nổi. Mấy ngày nay hắn đều ở lại tiểu lâu, thứ nhất là vì ổn định lại nội công của chính mình, thứ hai là vì an bài chuyện của Nhậm Doanh Doanh.
Về phần có thứ ba hay không, Đông Phương Bất Bại cũng nói không rõ. Y chỉ cảm thấy Hoa Mãn Lâu làm cho y rất ngạc nhiên, là một người người mù nhưng dùng một loại lạc quan làm phương thức sinh hoạt sống thoải mái giống như một người bình thường, sống như thế khiến khắp nơi tràn đầy một loại hạnh phúc, người này tột cùng là như thế nào? Lẽ nào y thực sự một có một chút tiếc nuối đối với người mù kia sao?
Nhưng mà, đã nhiều ngày ở chung, Đông Phương Bất Bại xác thực không phát hiện một chút gì không ổn ở Hoa Mãn Lâu. Hoa Mãn Lâu chính là người như vậy, cứ đơn thuần vui sướng mà hạnh phúc sống. Điều này làm cho Đông Phương Bất Bại cảm thấy bất khả tư nghị. Không có tranh giành quyền lợi, không có giang hồ xưng bá, cuộc sống loại này sẽ có ý nghĩa sao? Đông Phương bất bại hoàn toàn không thể lý giải.
Đông Phương Bất Bại từ nhỏ đã trải qua nhiều chuyện, khiến y ngay từ đầu quyết định muốn thành bề trên, phải đứng trên đỉnh danh lợi, muốn cho người bái phục y, muốn cho người sợ y, chỉ như vậy y mới có thể thỏa mãn. Chính là Hoa Mãn Lâu xuất hiện lại phá vỡ hoàn toàn quan điểm của y. Một người lại cũng có thể sống một cuộc sống như vậy sao?
Lúc đó cả hai người đều lâm vào an tĩnh có chút vi diệu, lần đầu tiên Đông Phương Bất Bại gặp được một người không đem hắn để vào trong mắt. Giờ phút này Hoa Mãn Lâu hiển nhiên càng coi trọng chu hoa trong tay kia.
Tâm tình không hiểu sao có chút bực bội, Đông Phương Bất Bại hướng về phía thủ hạ đang đứng ngốc ở một bên, quát lạnh nói: “Còn đứng đó làm gì? Việc gì nên làm gì thì làm đi, tay chân cẩn thận một chút, nếu tái phạm, nghiêm phạt".
Thủ hạ hoảng sợ, thi lễ bỏ chạy thật nhanh.
Hoa Mãn Lâu lúc này trên tay thu thập xong hoa, quay qua Đông Phương Bất Bại hơi bất đắc dĩ nói: “Chỉ là một ít sự cố, hà tất phải tức giận? Nội công của ngươi đã tập trung vào cực dương, nếu như tái khí, sợ rằng lại tụ hội…"
Đông Phương Bất Bại nghe vậy ngây ra một lúc, y từ trước đến nay đều có danh xưng đệ nhất võ lâm đệ nhất, không nghĩ rằng Hoa Mãn Lâu lại đi quan tâm chuyện của y."Ngươi quản nhiều chuyện!" Đông Phương Bất Bại lãnh đạm nói, trong lòng lại có điểm thư thái.
Hoa Mãn Lâu đạm đạm nhất tiếu, cũng không nói thêm cái gì. Mấy ngày này hắn cuối cùng cũng nhìn ra điểm then chốt tính cách của Đông Phương Bất Bại. Vị giáo chủ này tuy rằng hỉ nộ bất thường, khó có thể nắm bắt, nhưng vẫn còn có thể thương lượng, cùng thuộc hạ xử lý sự tình, cũng rất quyết đoán. Chính là có đôi khi, thủ đoạn của hắn quá mức tàn nhẫn, về phần tính tình cũng thật là đại khái. Bất quá cũng may Hoa Mãn Lâu thường ngày rất ít khi so đo với người khác, biết tính tình Đông Phương Bất Bại, hắn cũng không để tâm.
Nào đâu trong mắt Đông Phương Bất Bại, Hoa Mãn Lâu tươi cười này lại làm cho y phát cáu. Người này chính là như thế, luôn một bộ dạng như vậy. Hình như người khác mắng hắn thế nào, hắn cũng không để ý. Có khi nào có người tát hắn một cái, hắn còn muốn đưa nốt má bên kia ra chịu đòn?
Nghĩ tới đây, Đông Phương Bất Bại đột nhiên cảm thấy ngực muốn đau một trận. Chết tiệt! Lại nữa rồi? Hắn không khỏi cố sức hít sâu mấy cái, mạnh mẽ kìm chế cảm giác khô nóng mãnh liệt.
Hoa Mãn Lâu để ý được, cau mày quay sang nhìn Đông Phương Bất Bại: “Làm sao vậy?"
Đông Phương Bất Bại cau mày, thanh âm khàn khàn nói: “Bản tọa hôm nay quay về Hắc Mộc Nhai!"
Hoa Mãn Lâu thất thần: “Không phải ngươi phải đợi Doanh Doanh dàn xếp xong xuôi sao? Úc! Lẽ nào ngươi…!" Hoa Mãn Lâu đột nhiên nhớ tới Đông Phương Bất Bại vài ngày nay nội tức đều bất ổn.
Đông Phương Bất Bại hừ nhẹ một tiếng, rốt cuộc cam chịu nhìn Hoa Mãn Lâu suy đoán, sau đó mang theo điểm không biết hình dung như thế nào ngữ khí nói: “Bản tọa phải về bế quan sớm… Về phần Doanh Doanh, không phải có ngươi lo sao?"
Hoa Mãn Lâu cười khổ, không hiểu liền một sự việc như thế xảy ra, tuy rằng bản thân hắn cũng rất thích Nhậm Doanh Doanh, nhưng hắn nhiều ít cũng có chút không được tự nhiên, hắn một đại nam nhân, thế nào là có thể chiếu cố tốt một tiểu cô nương?
Bất quá lúc này khiến Hoa Mãn Lâu canh cánh lo lắng cũng không phải là chuyện Nhậm Doanh Doanh, mà là Đông Phương Bất Bại thân nội công chí dương. Hoa Mãn Lâu hiếm khi nhíu mày nói: “Nội công của ngươi tâm pháp cực kỳ cổ quái, nếu là có thể, ta khuyên ngươi vẫn là không nên thâm luyện lần nữa, sợ rằng xảy ra vấn đề."
Đông Phương Bất Bại dừng một lát, Hoa Mãn Lâu nhìn không thấy vẻ mặt của y, còn có chút kỳ quái, ngay lúc vừa muốn nói gì đó, Đông Phương Bất Bại lại lạnh lùng mở miệng nói: “Này không liên quan chuyện của ngươi!"
Hoa Mãn Lâu một lời bế tắc, biểu tình xấu hổ, trong lòng cũng có chút không thoải mái, nụ cười liền thu lại, loại này pha cảm giác phiền muộn tâm tình, đối Hoa Mãn Lâu mà nói là rất hiếm. Hai người đối thoại, lần thứ hai rơi vào trầm mặc.
Sau một lúc lâu, Hoa Mãn Lâu ngẫm lại, hắn cũng không phải là Đông Phương Bất Bại, biết nhau cũng bất quá chỉ mới vài ngày mà thôi, người ta dựa vào cái gì mà nghe hắn khuyên? Không thoải mái chính là không thoải mái, Hoa Mãn Lâu miễn cưỡng cười cười, vòng vo tìm đề tài nói: “Nếu vậy, thứ ta nhiều lời. Chuyện Doanh Doanh ta đáp ứng ngươi, sẽ làm được. Bất quá, tiểu lâu này không lưu được nhiều thị tì như vậy, chỉ cần lưu lại một hai người chiếu cố cuộc sống hằng ngày của Doanh Doanh là đủ rồi, những người khác ngươi mang đi. Ta không quấy nhiễu ngươi, ta đi trồng hoa." Nói xong, cũng không chờ Đông Phương Bất Bại nói cái gì, hắn liền đi thẳng.
Đông Phương Bất Bại nhìn bóng lưng Hoa Mãn Lâu, tâm tình phức tạp. Nếu có thể, y cũng không muốn bế quan, làm cái loại sự tình này. Cho nên, Hoa Mãn Lâu nói câu kia, có thể nói là đã chạm tới chỗ đau trong lòng y. Biết rõ Hoa Mãn Lâu là quan tâm y, nhưng y hết lần này tới lần khác… Đương nhiên, muốn cho Đông Phương Bất Bại nói ra hai chữ “Cảm tạ", căn bản so với lên trời còn khó, cũng không ai dám hy vọng xa vời.
Vì vậy Đông Phương Bất Bại liền như thế mang theo người của y rời đi, ngay cả bắt chuyện cũng không có. Hoa Mãn Lâu đứng ở trên lầu, nghe tiếng bước chân đi xa, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Lúc này, Nhậm Doanh Doanh nức nở đi tới bên cạnh Hoa Mãn Lâu.
Hoa Mãn Lâu xoay người nhìn Nhậm Doanh Doanh, mỉm cười nói: “Sao lại khóc?" Đồng thời ôn nhu, đích thân lau đi giọt nước mắt trên mặt của Nhậm Doanh Doanh.
Nhậm Doanh Doanh nghẹn ngào nói: “Ta từ nhỏ đều được Đông Phương thúc thúc chiếu cố ta, cha ta cho tới bây giờ đều chưa từng quản qua ta. Hiện tại… Hiện tại…"
Hoa Mãn Lâu ôm lấy vai Nhậm Doanh Doanh, ôn nhu nói: “Chung quy rồi cũng sẽ có một ngày ngươi muốn trở lại. Nên không cần lo lắng."
Nhậm Doanh Doanh liền tựa đầu chôn ở trong ngực ấm áp của Hoa Mãn Lâu, nhẹ nhàng ngẩng đầu, trên gương mặt dần dần hiện lên một mạt đỏ ửng, chỉ là Hoa Mãn Lâu nhìn không thấy mà thôi.
Thời gian trôi qua, một năm xuân thu thay thế, chỉ là gần trong nháy mắt. Hoa Mãn Lâu vẫn bình tĩnh ở tiểu lâu, trăm hoa đua nở, đẹp không sao tả xiết. Bởi vì có Nhậm Doanh Doanh ở, Hoa Mãn Lâu liền để lại hai thị tỳ hầu hạ sinh hoạt cuộc sống hàng ngày, thật là thuận tiện không ít. Mà Nhậm Doanh Doanh cũng là nữ hài có chút nhu thuận, giống như hồi còn nhỏ không hiểu chuyện, khiến tiểu lâu lại càng thêm bình yên thêm vui vẻ
Bất quá, Hoa Mãn Lâu ở chỗ này dù sao cũng không có Hoa gia làm hậu thuẫn, hắn nhiều ít yếu lo lắng một ít chuyện sinh kế. Luôn dựa vào Nhật Nguyệt Thần Giáo không phải là tác phong của Hoa Mãn Lâu. May mà khi đó, hắn có mang theo người chút vàng bạc, bằng không đừng nói là tiểu lâu, có khi hắn còn phải màn trời chiếu đất.
Năm nay, hắn mở vườn hoa cùng trà phường buôn bán càng ngày càng tốt. Hoa Mãn Lâu vốn là một người hiền hoà ôn nhu, tâm địa thiện lương, lại là nam tử anh tuấn, khắp thành Lạc Dương từ quan quý nhân đến bình dân bách tính đều yêu thích “Vạn hoa viên" do hắn khai mở.
“Vạn hoa viên" kỳ thực chỉ là một mảnh vườn hoa ở phụ cận tiểu lâu, vào phía trong có mấy cái bàn con xếp theo thứ tự ngăn nắp, còn treo một “Trà" tự. Tiền dùng để mua trà đều là tùy ý cấp, điều này làm cho Hoa Mãn Lâu ngược lại kiếm được khá nhiều tiền lời. Không ít những khách nhân cũng không có việc gì sẽ mua hai bồn hoa, cùng lão bản nói chuyện phiếm vài câu, hỏi một chút cái gì hôn phủ giá thú các loại việc nhàn sự. Danh tiếng “Vạn hoa viên" danh tiếng càng ngày càng vang xa.
Ngày đó, Hoa Mãn Lâu đang ở trong vạn hoa viên tỉ mỉ thay lá cây bắt sâu, có mấy người khách nhân vẫn tại vườn hoa bên ngoài ngồi bên bàn uống trà nói chuyện phiếm. Lúc này, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của một người đột nhiên vang lên: “Hoa tiên sinh, tiệm trà của ngươi một người bưng trà cũng không có sao?"
Hoa Mãn Lâu có chút kinh ngạc buông cái cào nhỏ trong tay, đứng lên, quay về phía phát ra tiếng nói, lộ ra vẻ thản nhiên mỉm cười nói: “Là ngươi?"
Thanh âm này, Hoa Mãn Lâu tuy rằng đã nhiều năm đã không có nghe đến, nhưng hắn tuyệt đối tin tưởng chính cái lỗ tai mình, hắn là sẽ không nghe nhầm đi. Người này là một cao thủ kinh công, rơi xuống xuống đất không tiếng động, người có thanh âm cao ngạo lãnh liệt như vậy, ngoại trừ Đông Phương Bất Bại ra, căn bản không có người thứ hai, với lại lúc trước hắn ước chừng người này có võ công phải cao tới nhất đẳng!
Người đến quả nhiên là Đông Phương Bất Bại. Y vẫn mang bạch y y phục, bạch trù gấm vóc, dây lụa buộc mái tóc đen, như trước tản ra khí tức lãnh liệt đến cực điểm, cái loại ngạo nghễ vô hình này uy thế khiến những khách nhân uống trà xung quanh nhất thời chưa từng nghe thấy thanh âm. Nếu so với quá khứ có khác biệt gì, điểm duy nhất chính là sắc mặt y nhìn qua càng trắng nõn, thân hình so với trước đây cũng tiêm gầy không ít.
Hoa Mãn Lâu lúc này tiến lên hai bước, lại cười nói: “Sao ngươi lại tới đây?"
“Không thể sao?" Đông Phương Bất Bại mắt xếch nheo lại, nhìn thấy trên người Hoa Mãn Lâu dính chút bùn đất, trên mặt cũng có một ít. Không biết vì sao, Đông Phương Bất Bại lộ ra tia mỉm cười, không hiểu sao tâm tình trở lên dễ chịu.
“Đương nhiên có thể. Ngươi đến xem Doanh Doanh à? Ta mang ngươi đi, lúc này nàng đang học đàn." Hoa Mãn Lâu mỉm cười trước đi trước. Trên đường đi qua trà khách, Hoa Mãn Lâu phát giác bầu không khí trở nên cứng ngắc, vì vậy liền ôn nhu nói một câu: “Chư vị cứ tự nhiên, tiền trà hôm nay đều tính cho ta!" Thanh âm kia giống như có thể thấm vào trong lòng, khiến người ta an tâm.
Trà khách môn đều hướng phía Hoa Mãn Lâu gật đầu, Hoa Mãn Lâu cũng không dừng lại, trực tiếp mang theo Đông Phương Bất Bại đi đến tiểu lâu. Trên đường đi Hoa Mãn Lâu thấy của Đông Phương Bất Bại trầm mặc, biết rõ tính tình y, liền vờ không có việc gì hỏi: “Lần này một người đến?"
“Không, bọn họ đều đi tiểu lâu." Đông Phương Bất Bại đạm thanh đáp.
Hoa Mãn Lâu liền cười nói: “Vậy sao ngươi không đi tiểu lâu chờ ta?"
Đông Phương Bất Bại nhìn Hoa Mãn Lâu chìm trong ánh mặt trời, cái nụ cười tràn trề sức sống, lòng y khẽ động, đúng vậy! Hắn vì sao lại không cùng thuộc hạ đến tiểu lâu trước chờ người này?
Chỉ một câu nói như vậy đã khiến Hoa Mãn Lâu phải bất đắc dĩ đối mặt với vô số tỳ nữ cùng người đi theo hầu, bọn họ đều mang theo bao lớn bao nhỏ khiêng ra ra vào vào tại tiểu lâu.
Nhậm Doanh Doanh vui thích như chú chim sơn ca nhỏ như vây bắt Hoa Mãn Lâu, chỉ huy mọi người cái này để chỗ này, cái kia để chỗ kia. Đối với Nhậm Doanh Doanh mà nói, việc rốt cục cũng ly khai được khỏi Hắc Mộc Nhai nhàm chán, được ở lại Lạc Dương, đương nhiên là một việc phi thường vui vẻ.
Hoa Mãn Lâu nghĩ mình hình như đã rơi vào cái tròng của người nào đó treo sẵn rồi, hắn không khỏi thở dài, hắn xưa nay thích tĩnh, nhưng nay gặp phải phiền phức chũng chính là do hắn tự rước lấy.
Đúng lúc này, một tiếng “Loảng xoảng" vang lên, một người đi theo hầu ở một bàn nào đó không cẩn thận làm vỡ cái chậu khiến Hoa Mãn Lâu giật mình ngã trên mặt đất, Hoa Mãn Lâu vội vàng đứng lên, hướng phía phát ra âm thanh đi đến.
Người đi theo hầu vẻ mặt căng thẳng nhìn Hoa Mãn Lâu, lo lắng bất an liên tục nói: “Hoa tiên sinh, xin lỗi! Xin lỗi!"
Hoa Mãn Lâu ôn nhu nói: “Không sao!" Nói rồi hắn ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào chậu hoa vỡ nát, có điểm yêu thương. Để tìm được cây “Hương phi" này hắn mất không ít tâm sức. Vạn nhất sơ suất, sợ rằng nếu sống được cũng rất khó khăn.
Lúc này, Hoa Mãn Lâu đột nhiên nghe bên người truyền đến tiếng bước chân, lập tức một bên người đi theo hầu ở cửa khom người thi lễ nói: “Giáo chủ kim an! Văn thành võ đức, thiên thu vạn tải, nhất thống giang hồ!"
Đông Phương Bất Bại tới.
“Vì sao không cho hạ nhân thu dọn?" Thanh âm nhàn nhạt của Đông Phương Bất Bại vang lên.
Hoa Mãn Lâu mỉm cười, nói: “Quên đi. Cây hương sức chịu đựng kém, ta chỉ muốn thử thí nghiệm một chút xem có thể còn cứu sống được hay không thôi." Nói xong Hoa Mãn Lâu tiếp tục động tác ôn nhu, nhẹ nhàng thu thập những cây hoa “Hương phi".
Đông Phương Bất Bại mắt xếch hơi hơi nheo lại, nhìn Hoa Mãn Lâu đang đối xử với một gốc hoa cỏ vô cùng thương yêu, ôn nhu không gì sánh được, lòng dâng lên một cảm giác khó có thể hình dung nổi. Mấy ngày nay hắn đều ở lại tiểu lâu, thứ nhất là vì ổn định lại nội công của chính mình, thứ hai là vì an bài chuyện của Nhậm Doanh Doanh.
Về phần có thứ ba hay không, Đông Phương Bất Bại cũng nói không rõ. Y chỉ cảm thấy Hoa Mãn Lâu làm cho y rất ngạc nhiên, là một người người mù nhưng dùng một loại lạc quan làm phương thức sinh hoạt sống thoải mái giống như một người bình thường, sống như thế khiến khắp nơi tràn đầy một loại hạnh phúc, người này tột cùng là như thế nào? Lẽ nào y thực sự một có một chút tiếc nuối đối với người mù kia sao?
Nhưng mà, đã nhiều ngày ở chung, Đông Phương Bất Bại xác thực không phát hiện một chút gì không ổn ở Hoa Mãn Lâu. Hoa Mãn Lâu chính là người như vậy, cứ đơn thuần vui sướng mà hạnh phúc sống. Điều này làm cho Đông Phương Bất Bại cảm thấy bất khả tư nghị. Không có tranh giành quyền lợi, không có giang hồ xưng bá, cuộc sống loại này sẽ có ý nghĩa sao? Đông Phương bất bại hoàn toàn không thể lý giải.
Đông Phương Bất Bại từ nhỏ đã trải qua nhiều chuyện, khiến y ngay từ đầu quyết định muốn thành bề trên, phải đứng trên đỉnh danh lợi, muốn cho người bái phục y, muốn cho người sợ y, chỉ như vậy y mới có thể thỏa mãn. Chính là Hoa Mãn Lâu xuất hiện lại phá vỡ hoàn toàn quan điểm của y. Một người lại cũng có thể sống một cuộc sống như vậy sao?
Lúc đó cả hai người đều lâm vào an tĩnh có chút vi diệu, lần đầu tiên Đông Phương Bất Bại gặp được một người không đem hắn để vào trong mắt. Giờ phút này Hoa Mãn Lâu hiển nhiên càng coi trọng chu hoa trong tay kia.
Tâm tình không hiểu sao có chút bực bội, Đông Phương Bất Bại hướng về phía thủ hạ đang đứng ngốc ở một bên, quát lạnh nói: “Còn đứng đó làm gì? Việc gì nên làm gì thì làm đi, tay chân cẩn thận một chút, nếu tái phạm, nghiêm phạt".
Thủ hạ hoảng sợ, thi lễ bỏ chạy thật nhanh.
Hoa Mãn Lâu lúc này trên tay thu thập xong hoa, quay qua Đông Phương Bất Bại hơi bất đắc dĩ nói: “Chỉ là một ít sự cố, hà tất phải tức giận? Nội công của ngươi đã tập trung vào cực dương, nếu như tái khí, sợ rằng lại tụ hội…"
Đông Phương Bất Bại nghe vậy ngây ra một lúc, y từ trước đến nay đều có danh xưng đệ nhất võ lâm đệ nhất, không nghĩ rằng Hoa Mãn Lâu lại đi quan tâm chuyện của y."Ngươi quản nhiều chuyện!" Đông Phương Bất Bại lãnh đạm nói, trong lòng lại có điểm thư thái.
Hoa Mãn Lâu đạm đạm nhất tiếu, cũng không nói thêm cái gì. Mấy ngày này hắn cuối cùng cũng nhìn ra điểm then chốt tính cách của Đông Phương Bất Bại. Vị giáo chủ này tuy rằng hỉ nộ bất thường, khó có thể nắm bắt, nhưng vẫn còn có thể thương lượng, cùng thuộc hạ xử lý sự tình, cũng rất quyết đoán. Chính là có đôi khi, thủ đoạn của hắn quá mức tàn nhẫn, về phần tính tình cũng thật là đại khái. Bất quá cũng may Hoa Mãn Lâu thường ngày rất ít khi so đo với người khác, biết tính tình Đông Phương Bất Bại, hắn cũng không để tâm.
Nào đâu trong mắt Đông Phương Bất Bại, Hoa Mãn Lâu tươi cười này lại làm cho y phát cáu. Người này chính là như thế, luôn một bộ dạng như vậy. Hình như người khác mắng hắn thế nào, hắn cũng không để ý. Có khi nào có người tát hắn một cái, hắn còn muốn đưa nốt má bên kia ra chịu đòn?
Nghĩ tới đây, Đông Phương Bất Bại đột nhiên cảm thấy ngực muốn đau một trận. Chết tiệt! Lại nữa rồi? Hắn không khỏi cố sức hít sâu mấy cái, mạnh mẽ kìm chế cảm giác khô nóng mãnh liệt.
Hoa Mãn Lâu để ý được, cau mày quay sang nhìn Đông Phương Bất Bại: “Làm sao vậy?"
Đông Phương Bất Bại cau mày, thanh âm khàn khàn nói: “Bản tọa hôm nay quay về Hắc Mộc Nhai!"
Hoa Mãn Lâu thất thần: “Không phải ngươi phải đợi Doanh Doanh dàn xếp xong xuôi sao? Úc! Lẽ nào ngươi…!" Hoa Mãn Lâu đột nhiên nhớ tới Đông Phương Bất Bại vài ngày nay nội tức đều bất ổn.
Đông Phương Bất Bại hừ nhẹ một tiếng, rốt cuộc cam chịu nhìn Hoa Mãn Lâu suy đoán, sau đó mang theo điểm không biết hình dung như thế nào ngữ khí nói: “Bản tọa phải về bế quan sớm… Về phần Doanh Doanh, không phải có ngươi lo sao?"
Hoa Mãn Lâu cười khổ, không hiểu liền một sự việc như thế xảy ra, tuy rằng bản thân hắn cũng rất thích Nhậm Doanh Doanh, nhưng hắn nhiều ít cũng có chút không được tự nhiên, hắn một đại nam nhân, thế nào là có thể chiếu cố tốt một tiểu cô nương?
Bất quá lúc này khiến Hoa Mãn Lâu canh cánh lo lắng cũng không phải là chuyện Nhậm Doanh Doanh, mà là Đông Phương Bất Bại thân nội công chí dương. Hoa Mãn Lâu hiếm khi nhíu mày nói: “Nội công của ngươi tâm pháp cực kỳ cổ quái, nếu là có thể, ta khuyên ngươi vẫn là không nên thâm luyện lần nữa, sợ rằng xảy ra vấn đề."
Đông Phương Bất Bại dừng một lát, Hoa Mãn Lâu nhìn không thấy vẻ mặt của y, còn có chút kỳ quái, ngay lúc vừa muốn nói gì đó, Đông Phương Bất Bại lại lạnh lùng mở miệng nói: “Này không liên quan chuyện của ngươi!"
Hoa Mãn Lâu một lời bế tắc, biểu tình xấu hổ, trong lòng cũng có chút không thoải mái, nụ cười liền thu lại, loại này pha cảm giác phiền muộn tâm tình, đối Hoa Mãn Lâu mà nói là rất hiếm. Hai người đối thoại, lần thứ hai rơi vào trầm mặc.
Sau một lúc lâu, Hoa Mãn Lâu ngẫm lại, hắn cũng không phải là Đông Phương Bất Bại, biết nhau cũng bất quá chỉ mới vài ngày mà thôi, người ta dựa vào cái gì mà nghe hắn khuyên? Không thoải mái chính là không thoải mái, Hoa Mãn Lâu miễn cưỡng cười cười, vòng vo tìm đề tài nói: “Nếu vậy, thứ ta nhiều lời. Chuyện Doanh Doanh ta đáp ứng ngươi, sẽ làm được. Bất quá, tiểu lâu này không lưu được nhiều thị tì như vậy, chỉ cần lưu lại một hai người chiếu cố cuộc sống hằng ngày của Doanh Doanh là đủ rồi, những người khác ngươi mang đi. Ta không quấy nhiễu ngươi, ta đi trồng hoa." Nói xong, cũng không chờ Đông Phương Bất Bại nói cái gì, hắn liền đi thẳng.
Đông Phương Bất Bại nhìn bóng lưng Hoa Mãn Lâu, tâm tình phức tạp. Nếu có thể, y cũng không muốn bế quan, làm cái loại sự tình này. Cho nên, Hoa Mãn Lâu nói câu kia, có thể nói là đã chạm tới chỗ đau trong lòng y. Biết rõ Hoa Mãn Lâu là quan tâm y, nhưng y hết lần này tới lần khác… Đương nhiên, muốn cho Đông Phương Bất Bại nói ra hai chữ “Cảm tạ", căn bản so với lên trời còn khó, cũng không ai dám hy vọng xa vời.
Vì vậy Đông Phương Bất Bại liền như thế mang theo người của y rời đi, ngay cả bắt chuyện cũng không có. Hoa Mãn Lâu đứng ở trên lầu, nghe tiếng bước chân đi xa, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Lúc này, Nhậm Doanh Doanh nức nở đi tới bên cạnh Hoa Mãn Lâu.
Hoa Mãn Lâu xoay người nhìn Nhậm Doanh Doanh, mỉm cười nói: “Sao lại khóc?" Đồng thời ôn nhu, đích thân lau đi giọt nước mắt trên mặt của Nhậm Doanh Doanh.
Nhậm Doanh Doanh nghẹn ngào nói: “Ta từ nhỏ đều được Đông Phương thúc thúc chiếu cố ta, cha ta cho tới bây giờ đều chưa từng quản qua ta. Hiện tại… Hiện tại…"
Hoa Mãn Lâu ôm lấy vai Nhậm Doanh Doanh, ôn nhu nói: “Chung quy rồi cũng sẽ có một ngày ngươi muốn trở lại. Nên không cần lo lắng."
Nhậm Doanh Doanh liền tựa đầu chôn ở trong ngực ấm áp của Hoa Mãn Lâu, nhẹ nhàng ngẩng đầu, trên gương mặt dần dần hiện lên một mạt đỏ ửng, chỉ là Hoa Mãn Lâu nhìn không thấy mà thôi.
Thời gian trôi qua, một năm xuân thu thay thế, chỉ là gần trong nháy mắt. Hoa Mãn Lâu vẫn bình tĩnh ở tiểu lâu, trăm hoa đua nở, đẹp không sao tả xiết. Bởi vì có Nhậm Doanh Doanh ở, Hoa Mãn Lâu liền để lại hai thị tỳ hầu hạ sinh hoạt cuộc sống hàng ngày, thật là thuận tiện không ít. Mà Nhậm Doanh Doanh cũng là nữ hài có chút nhu thuận, giống như hồi còn nhỏ không hiểu chuyện, khiến tiểu lâu lại càng thêm bình yên thêm vui vẻ
Bất quá, Hoa Mãn Lâu ở chỗ này dù sao cũng không có Hoa gia làm hậu thuẫn, hắn nhiều ít yếu lo lắng một ít chuyện sinh kế. Luôn dựa vào Nhật Nguyệt Thần Giáo không phải là tác phong của Hoa Mãn Lâu. May mà khi đó, hắn có mang theo người chút vàng bạc, bằng không đừng nói là tiểu lâu, có khi hắn còn phải màn trời chiếu đất.
Năm nay, hắn mở vườn hoa cùng trà phường buôn bán càng ngày càng tốt. Hoa Mãn Lâu vốn là một người hiền hoà ôn nhu, tâm địa thiện lương, lại là nam tử anh tuấn, khắp thành Lạc Dương từ quan quý nhân đến bình dân bách tính đều yêu thích “Vạn hoa viên" do hắn khai mở.
“Vạn hoa viên" kỳ thực chỉ là một mảnh vườn hoa ở phụ cận tiểu lâu, vào phía trong có mấy cái bàn con xếp theo thứ tự ngăn nắp, còn treo một “Trà" tự. Tiền dùng để mua trà đều là tùy ý cấp, điều này làm cho Hoa Mãn Lâu ngược lại kiếm được khá nhiều tiền lời. Không ít những khách nhân cũng không có việc gì sẽ mua hai bồn hoa, cùng lão bản nói chuyện phiếm vài câu, hỏi một chút cái gì hôn phủ giá thú các loại việc nhàn sự. Danh tiếng “Vạn hoa viên" danh tiếng càng ngày càng vang xa.
Ngày đó, Hoa Mãn Lâu đang ở trong vạn hoa viên tỉ mỉ thay lá cây bắt sâu, có mấy người khách nhân vẫn tại vườn hoa bên ngoài ngồi bên bàn uống trà nói chuyện phiếm. Lúc này, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của một người đột nhiên vang lên: “Hoa tiên sinh, tiệm trà của ngươi một người bưng trà cũng không có sao?"
Hoa Mãn Lâu có chút kinh ngạc buông cái cào nhỏ trong tay, đứng lên, quay về phía phát ra tiếng nói, lộ ra vẻ thản nhiên mỉm cười nói: “Là ngươi?"
Thanh âm này, Hoa Mãn Lâu tuy rằng đã nhiều năm đã không có nghe đến, nhưng hắn tuyệt đối tin tưởng chính cái lỗ tai mình, hắn là sẽ không nghe nhầm đi. Người này là một cao thủ kinh công, rơi xuống xuống đất không tiếng động, người có thanh âm cao ngạo lãnh liệt như vậy, ngoại trừ Đông Phương Bất Bại ra, căn bản không có người thứ hai, với lại lúc trước hắn ước chừng người này có võ công phải cao tới nhất đẳng!
Người đến quả nhiên là Đông Phương Bất Bại. Y vẫn mang bạch y y phục, bạch trù gấm vóc, dây lụa buộc mái tóc đen, như trước tản ra khí tức lãnh liệt đến cực điểm, cái loại ngạo nghễ vô hình này uy thế khiến những khách nhân uống trà xung quanh nhất thời chưa từng nghe thấy thanh âm. Nếu so với quá khứ có khác biệt gì, điểm duy nhất chính là sắc mặt y nhìn qua càng trắng nõn, thân hình so với trước đây cũng tiêm gầy không ít.
Hoa Mãn Lâu lúc này tiến lên hai bước, lại cười nói: “Sao ngươi lại tới đây?"
“Không thể sao?" Đông Phương Bất Bại mắt xếch nheo lại, nhìn thấy trên người Hoa Mãn Lâu dính chút bùn đất, trên mặt cũng có một ít. Không biết vì sao, Đông Phương Bất Bại lộ ra tia mỉm cười, không hiểu sao tâm tình trở lên dễ chịu.
“Đương nhiên có thể. Ngươi đến xem Doanh Doanh à? Ta mang ngươi đi, lúc này nàng đang học đàn." Hoa Mãn Lâu mỉm cười trước đi trước. Trên đường đi qua trà khách, Hoa Mãn Lâu phát giác bầu không khí trở nên cứng ngắc, vì vậy liền ôn nhu nói một câu: “Chư vị cứ tự nhiên, tiền trà hôm nay đều tính cho ta!" Thanh âm kia giống như có thể thấm vào trong lòng, khiến người ta an tâm.
Trà khách môn đều hướng phía Hoa Mãn Lâu gật đầu, Hoa Mãn Lâu cũng không dừng lại, trực tiếp mang theo Đông Phương Bất Bại đi đến tiểu lâu. Trên đường đi Hoa Mãn Lâu thấy của Đông Phương Bất Bại trầm mặc, biết rõ tính tình y, liền vờ không có việc gì hỏi: “Lần này một người đến?"
“Không, bọn họ đều đi tiểu lâu." Đông Phương Bất Bại đạm thanh đáp.
Hoa Mãn Lâu liền cười nói: “Vậy sao ngươi không đi tiểu lâu chờ ta?"
Đông Phương Bất Bại nhìn Hoa Mãn Lâu chìm trong ánh mặt trời, cái nụ cười tràn trề sức sống, lòng y khẽ động, đúng vậy! Hắn vì sao lại không cùng thuộc hạ đến tiểu lâu trước chờ người này?
Tác giả :
Trà Thụ Cô