Đông Phương Bất Bại Chi Quân Tử Mãn Lâu

Chương 1

Tháng ba, đầu xuân, khắp lâu ngập tràn hoa.

Hoa Mãn Lâu bất luận tại thời điểm nào đối với hoa luôn luôn có một loại nhiệt tình chính là yêu thương như sinh mệnh mình. Tuy rằng lúc này thân hắn ở tiểu lâu chứ không phải Vạn Hoa Lâu cũng không phải ở Giang Nam cô tô như trước, tiểu lâu vẫn như thế mang lại cho hắn cảm giác bình yên, tất cả đều khiến lòng hắn sung sướng giống như hoàng hôn kia bất biến.

Mặt trời lặn, hắn một mình ngồi trước cửa sổ, đôi môi nhẹ vỗ về cánh hoa, hít hà hương hoa, đáy lòng hắn ngập tràn cảm kích. Cảm kích trời cao không có cướp đi sinh mệnh hắn, nhượng hắn được hưởng thụ sự kỳ diệu của nhân sinh, hưởng thụ cảnh sắc hoàng hôn mỹ lệ này.

Mặc dù nơi đây không có Lục tiểu kê, cũng không có Tây Môn Xuy Tuyết cùng Diệp Cô Thành. Thế nhưng Hoa Mãn Lâu tin tưởng, thế giới này vẫn tồn tại loại người mà cho dù trong hoàn cảnh nào vẫn hảo hảo sống sót. Mà bọn họ chính là kiểu người như thế nên Hoa Mãn Lâu tuyệt không lo lắng.

Lúc này, hoàng hôn sắp tàn, ánh nắng nhạt nhòa, gió từ từ nổi lên.

Từ đằng sau, nhiều tiếng chân hỗn độn vang lên. Một cô nương tầm mười một mười hai tuổi thở hổn hển chạy lên lầu. Vẻ mặt rất kinh hoảng chọc người phải thương tiếc.

Hoa Mãn Lâu xoay người về hướng nàng. Tuy rằng hắn tịnh không nhận thức tiểu cô nương này nhưng hắn vẫn phi thường ôn nhu, giọng nói tràn ngập sự quan tâm: “Tiểu muội muội, chẳng lẽ có chuyện gì đã xảy ra?"

Tiểu cô nương lo sợ không yên nói: " Có người truy đuổi ta, ta có thể ở nơi này của ngươi tránh một lúc chăng?"

“Đương nhiên có thể." Hoa Mãn Lâu không hề suy nghĩ liền trả lời.

Tầng một tiểu lâu không người, nó được bố trí cũng như những tiểu lâu khác, cửa lớn mở rộng nên tiểu cô nương dĩ nhiên trong lúc kinh hoảng liền xông vào.

Cho dù là một con lang bị thương đang tránh né chó săn truy đuổi, đến nơi này gặp hắn, hắn đều đồng dạng lưu lại. Tiểu lâu của Hoa Mãn Lâu vĩnh viễn mở cửa, vô luận là hạng người gì tới đây, hắn đều hoan nghênh.

Tiểu cô nương nhìn ngó khắp nơi muốn tìm nơi an toàn để trốn.

Hoa Mãn Lâu ôn nhu nói: “Tiểu muội muội, ngươi không cần trốn đâu, đến nơi này rồi ngươi đã an toàn."

“Thực sự?" Tiểu cô nương mở to mắt, hình như có điểm không tin: " Những kẻ truy đuổi ta không những hung dữ lại còn mang theo đao, tùy thời đều có thể ra tay giết người đấy!".

Hoa Mãn Lâu cười nhạt: “Ta cam đoan bọn họ sẽ không ở nơi của ta giết người."

Tiểu cô nương đương nhiên không tin, còn đang kích động lại hỏi hắn: “Vì cái gì?" Nhưng không thể hỏi tiếp, những kẻ truy lùng nàng đã đến. Không chỉ một người, hơn nữa đều rất cao lớn, lúc lên lầu động tác đều nhẹ nhàng.

Bọn họ quả nhiên trong tay cầm theo đao, ánh mắt cũng mang theo hung quang so với đại đao còn đáng sợ hơn. Người lên trước nhìn thấy tiểu cô nương, trừng mắt hét lớn: “Ta xem ngươi còn có thể chạy trốn chỗ nào?"

Tiểu cô nương hoảng sợ chạy ra sau Hoa Mãn Lâu, mà Hoa Mãn vẫn đang mỉm cười: “Nàng đã đến đây, sẽ không cần phải trốn nữa."

Vài tên đại hán cầm đao trừng mắt liếc hắn một cái, phát hiện hắn bất quá chỉ là vị công tử trẻ tuổi nhã nhặn thanh tú liền nhe răng ra cười nói: “Ngươi phải chăng là ngại sống lâu? Dám đến quản việc của lão tử! Ngươi có biết lão tử là ai không?"

Hoa Mãn Lâu thái độ trước sau ôn hòa: “Xin hỏi ngươi là ai?"

Đại hán hừ lạnh một tiếng ưỡn ngực lên nói: “Lão tử là phó đường chủ Chu Tư Kỳ Nhất Đao, ngươi dám động, lão tử cho ngươi một đao."

Hoa Mãn Lâu cười yếu ớt nói: “Rất xin lỗi các hạ, ta cho tới bây giờ cũng không có nghe nói qua tên các hạ, ta cũng không tất phải động thủ, vô luận đánh lớn hay nhỏ ta cũng không muốn tham gia."

Tiểu cô nương nhịn không được “Xì" một tiếng nở nụ cười. Vài tên đại hán mặt liền biến sắc.

Kỳ Nhất Đao nổi giận gầm lên: “Ngươi không muốn đánh cũng phải đánh!" Hắn giơ đao lên cao, ánh đao lóe lên, chém về phía ngực Hoa Mãn Lâu.

Hoa Mãn Lâu thân thể cũng không di chuyển, chỉ khẽ động hai ngón tay.

Hắn đột nhiên vươn tay, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng bắt lấy đao của Kỳ Nhất Đao.

Sau đó, chuôi đao liền như mọc rễ tại ngón tay hắn. Kỳ Nhất Đao vô luận dùng sức thế nào cũng không thể đem chuôi đao rút ra.* Lúc này hắn không làm được gì, một thân đầy mồ hôi lạnh.

*Lâu ca đã dùng chiêu Lục Tiểu Phụng dạy kẹp lấy lưỡi đao của Kỳ Nhất Đao. Đặc điểm chiêu này là kẹp xong thì miễn ai dùng lực rút ra ^^

Hoa Mãn Lâu mỉm cười, thanh âm như trước ôn nhu: “Chuôi đao của ngươi nếu là khẳng định ở tại chỗ này, ta nhất định thay ngươi hảo hảo bảo quản, đại môn nhà ta luôn mở, ngươi tùy thời có thể đến lấy."

Kỳ Nhất Đao đầu đầy hắc tuyến, liếc mắt ra hiệu cho bọn thuộc hạ. Mấy kẻ đằng sau biết ý xông lên. Tiểu cô nương hoảng sợ thét chói tai, rồi lại chứng kiến kỳ sự xảy ra.

Hoa Mãn Lâu thân thể vẫn là không chút sứt mẻ, hắn khẽ động tay áo. Chỉ trong chớp mắt ống tay áo phất lên, đại đao trong tay những kẻ kia thoáng cái đều đông loạt rớt xuống đất.

Tiểu cô nương mở to hai mắt kinh ngạc nhìn Hoa Mãn Lâu. Những kẻ kia liền đông cứng tại chỗ.

Hoa Mãn Lâu lại cười nói: “Mấy thanh đao này, không bằng ta cũng thay các ngươi thu giữ đi."

Vài tên đại hán mặt biến sắc, Kỳ Nhất Đao căm tức nhìn Hoa Mãn Lâu, đột nhiên động, tay buông đao, cắn răng nói: “Ngươi chờ!" Nói xong mang theo mấy tên thủ hạ lao xuống lầu còn nhanh hơn lúc đi lên.

Tiểu cô nương tiếng cười như chuông bạc, nàng nhìn Hoa Mãn Lâu vừa bội phục, vừa kinh sợ: “Ta thực nhìn không ra ngươi lại có bản lĩnh lớn như vậy."

Hoa Mãn Lâu cười cười nói: “Điều không phải ta có bản lĩnh, là bọn hắn kém cỏi."

Tiểu cô nương ha ha cười nói: “Ai nói bọn họ kém cỏi? Trong chốn giang hồ có rất nhiều người sợ bọn họ, cũng không dám đắc tội bọn họ ni!"

Hoa Mãn Lâu lúc này cầm thanh đao đặt lên bàn cạnh tường quay đầu lại, cười hỏi: “Vậy ngươi vì sao đắc tội bọn họ?"

Tiểu cô nương cắn môi chần chờ.

Hoa Mãn Lâu ôn nhu cười nói: “Nếu là không muốn nói thì đừng nói."

Tiểu cô nương muốn nói lại thôi, hảo một lát sau mới nói: “Ngươi không sợ bị liên lụy? Lỡ ta làm gì xấu thì sao?"

Hoa Mãn Lâu không có chút bất ngờ ngược lại nhẹ nhàng nở nụ cười: “Ngươi nếu đều nghĩ tới việc liên lụy ta, cô nương dụng tâm tốt như vậy lẽ nào làm chuyện xấu?"

Tiểu cô nương đầu tiên là nở nụ cười, nhíu mày nói: “Ta là sợ liên lụy ngươi! Lẽ nào ngươi không biết Nhật Nguyệt Thần Giáo, người bình thường không nên đắc tội sao? Cái kia Kỳ Nhất Đao nhất định đã đi gọi thêm người! Ngươi… Ngươi không sợ bọn họ trở lại?"

Hoa Mãn Lâu bật cười nói: “Ta ở đây bởi đại môn luôn luôn mở, nếu bọn họ muốn thì cứ đến."

“A! Ngươi thực sự là một quái nhân!" Tiểu cô nương làm ra vẻ nhíu mày tổng kết nhưng thần tình thì không có chút nào đáng ghét.

Hoa Mãn Lâu mỉm cười: “Quái nhân luôn luôn làm chút việc lạ."

Tiểu cô nương gật đầu, sau đó nháy con mắt, nói: “Quái nhân, ngươi tên là gì? Ta là Doanh Doanh, Nhậm Doanh Doanh.

“Tại hạ Hoa Mãn Lâu."

“Hoa Mãn Lâu…? Ai! Thật là Hoa Mãn Lâu a!" Nhậm Doanh Doanh nhìn mọi nơi một chút, đi tới trước cửa sổ, thật sâu hít vào không khí đầy mùi hương hoa, ngoài cửa sổ sắc trời đã tối, trong phòng cũng trở lên mờ ảo.

Nhậm Doanh Doanh khẽ thở dài, nói: “Một ngày qua thực mau, hiện tại trời đã tối."

Hoa Mãn Lâu “Ân." Khẽ một tiếng tịnh không nói chuyện.

Nhậm Doanh Doanh quay đầu nhìn Hoa Mãn Lâu nói: “Vậy ngươi vì sao còn không đốt đèn?"

Hoa Mãn Lâu cười nói: “Thật có lỗi, thật có lỗi! Ta đã quên có khách nhân đến." Nói xong xoay người đi đốt đèn.

Nhậm Doanh Doanh hỏi: “Chẳng lẽ ngươi có khách mới đốt đèn?"

Hoa Mãn Lâu lại “Ân." một tiếng, châm nến. Ánh sáng mờ nhạt chiếu sáng không gian.

Nhậm Doanh Doanh ngạc nhiên nói: “Chính ngươi buổi tối lẽ nào chưa bao giờ đốt đèn?"

Hoa Mãn Lâu mỉm cười nói: “Ta không cần phải đốt đèn."

Nhậm Doanh Doanh nhìn Hoa Mãn Lâu trong ánh mắt tràn ngập vẻ kinh dị, nàng hỏi: “Vì sao?"

Hoa Mãn Lâu biểu tình chính là vẫn rất khoái trá, rất bình tĩnh, hắn chậm rãi trả lời: “Bởi vì ta là một người mù."

Hoàng hôn càng đậm, trong gió tràn ngập mùi hương hoa nhưng Nhậm Doanh Doanh thì hoàn toàn giật mình.

“Ta là một người mù."

Này là năm chữ rất bình thường nhưng Nhậm Doanh Doanh cả đời này chưa nghe năm chữ nào khiến nàng ngạc nhiên hơn thế.

Nàng trừng mắt nhìn Hoa Mãn Lâu, người này, hắn đối với nhân sinh tràn ngập tình yêu thương, đối với tương lai cũng tràn ngập hi vọng. Hắn tùy tùy tiện tiện vươn hai ngón tay là có thể bắt lấy một đao của đối thủ. Hắn một mình sống trên tiểu lâu này hoàn toàn không cần giúp đỡ, ngược lại tùy thời đi giúp đỡ người khác.

Nhậm Doanh Doanh thực sự không thể tin tưởng cái người này hắn là một người mù. Nàng nhịn không được hỏi lại: “Ngươi thật là một người mù?"

Hoa Mãn Lâu gật đầu: “Ta bảy tuổi liền mù."

Nhậm Doanh Doanh không thể tin tưởng: “Thế nhưng ngươi thoạt nhìn tuyệt đối không giống."

Hoa Mãn Lâu cười: “Kia cái dạng gì mới giống người mù?"

Nhậm Doanh Doanh nói không nên lời. Nàng xem gặp qua rất nhiều người mù, đều cho rằng người mù nhất định chỉ biết ủ rũ, sầu mi khổ kiểm, bởi vì thế giới muôn màu muôn vẻ, mà đối với bọn họ chỉ còn lại một mảnh hắc ám.

Nàng tuy rằng điều gì cũng không nói, nhưng Hoa Mãn Lâu nhưng hiển nhiên hiểu được ý tứ của nàng. Hắn nhướng mày mỉm cười nói: “Ta biết ngươi nhất định cho rằng người mù tuyệt không giống như ta trong lòng vui vẻ."

Nhậm Doanh Doanh lặng lẽ, chỉ có thừa nhận.

Hoa Mãn Lâu ôn nhu nói: “Kỳ thực làm người mù không có gì là không tốt, ta tuy rằng nhìn không thấy, nhưng chính là vẫn nghe được, cảm giác được, có lúc thậm chí so với người khác còn có thể hưởng thụ được càng nhiều lạc thú."

Trên mặt Hoa Mãn Lâu mang theo loại hạnh phúc mà thỏa mãn, chậm rãi nói tiếp: “Ngươi có thể nghe thấy thanh âm hoa tuyết rơi xuống nóc nhà? Ngươi có thể hay không cảm giác được nụ hoa trong gió xuân chậm rãi nở ra? Đây chính là sự tuyệt vời của sinh mệnh. Ngươi có biết hay không gió trong không trung thường thường đều mang theo mùi hương lá cây từ trên núi cao thơm ngát…"

Nhậm Doanh Doanh lẳng lặng nghe lời hắn nói như cảm nhận thủ khúc tuyệt vời nhất.

Hoa Mãn Lâu mỉm cười nói: “Chỉ cần ngươi chịu đi lãnh hội, sẽ phát hiện nhân sinh vốn là cỡ nào khả ái, từng mùa trôi qua đủ để cho ngươi quên phiền não thụ hưởng phần lạc thú trong lòng."

Nhâm Doanh Doanh than nhẹ một tiếng, cảm thấy gió bên ngoài thổi nhẹ, hoa cũng càng thơm.

Hoa Mãn Lâu cười nói: “Ngươi có thể sống khoái trá, vấn đề không ở chỗ ngươi mù hay không mà ở chỗ ngươi có yêu quý sinh mệnh mình hay không? Chính là tận hưởng khoái lạc từ sự tồn tại."

Nhậm Doanh Doanh ngẩng đầu, mông lung giữa trời chiều, dừng ở Hoa Mãn Lâu bình tĩnh mà khoái trá. Hiện tại trong mắt nàng đã không hề còn sự kinh dị cùng thương hại, mà là tôn kính cùng cảm kích. Nàng cảm kích người này, cũng không phải vì hắn đã cứu nàng, mà bởi vì hắn có khể khiến nàng biết ý nghĩ của sinh mệnh. Nàng tôn kính người này, cũng không phải bởi vì võ công của hắn, mà là bởi vì hắn là người có trí tuệ vĩ đại.

Nhậm Doanh Doanh chính là nhịn không được muốn hỏi: “Nhà ngươi không có người khác ư?"

Nhưng mà, vấn đề này tựa hồ làm cho Hoa Mãn Lâu dừng chỉ chốc lát. Hoa Mãn Lâu nhớ một chút về hồi ức đã khắc sâu, khuôn mặt bình tĩnh trở lại, sau một lúc lâu, Hoa Mãn Lâu mỉm cười nói: “Ta từng sống trong một gia tộc rất lớn, nhà cũng có rất nhiều người, mỗi người cũng rất khỏe mạnh, rất khoái nhạc. Ta cũng có rất nhiều bằng hữu tốt."

Nhâm Doanh Doanh chú ý tới Hoa Mãn Lâu dùng từ “từng", nàng không khỏi hỏi: “Vậy ngươi…" Rồi lại không hỏi tiếp.

Hoa Mãn Lâu vẫn như cũ tại mỉm cười, dáng tươi cười lý nhìn không ra tiếc nuối, cũng nhìn không ra khổ sở, hắn nói: “Tuy rằng đã là quá khứ nhưng ta tin tưởng họ đều là có thể sống rất tốt. Tựa như bọn họ cũng tin tưởng ta như vậy."

Nhậm Doanh Doanh cũng không có lý giải ý tứ trong từng lời nói của Hoa Mãn Lâu, nàng thực sự nghĩ cái người này tựa như chính hắn nói như vậy, vẫn sống tốt lắm. Thế nhưng, ngay trong nháy mắt, nàng đột nhiên có chút không cam lòng.

“Ngươi… một người ở chỗ này thực sự có thể sống tốt không?" Nhậm Doanh Doanh hỏi.

Hoa Mãn Lâu cười nói: “Vì sao không được ni? Ta ở đây đã được một năm, ta mở trà phô, mở phố hoa cũng đủ sống. Ta ngủ rất tốt, ăn cũng được, phòng ở cũng thoải mái tuy rằng kém một phen hảo cầm, nhưng ở đây không ai coi ta là một người mù."

“Thế nhưng…" Ngay lúc này Nhậm Doanh Doanh không cam lòng muốn nói thì những tiếng bước chân từ bên ngoài cắt ngang lời nàng.

“Nhậm nha đầu! Vì sao không theo lão phu về?" Thanh âm trầm thấp khàn khàn từ thang lầu vang lên.

Nhậm Doanh Doanh kinh hô một tiếng “A", nhất thời trốn ở phía sau Hoa Mãn Lâu.
Tác giả : Trà Thụ Cô
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại