Đông Phương Bất Bại Chi Đông Quân Quy Điền
Chương 4: Nhân sinh khi làm chim [3]
“Vẫn không có." Thủ hạ cung kính đáp, “Đã nhiều ngày nay tiểu viện của Nhâm Ngã Hành giám thị rất nghiêm mật, tin tức khó mà gửi ra ngoài."
Đông Phương tay trái cầm chén trà nhỏ, tay phải cầm nắp trà, nhấp một ngụm, “Khó gửi ra ngoài, chứ không phải là không thể đưa ra, lại đi tìm hiểu, đừng để người khác phát hiện."
“Vâng" thủ hạ hành lễ, lui ra ngoài.
Hàn Duyệt thấy ánh mắt Đông Phương có chút nặng nề, liền nhảy lên vai Đông Phương, dùng đầu chim cọ cọ mặt y, muốn an ủi hai câu, nhưng thốt ra chỉ là tiếng chim hót, có chút uể oải.
Đông Phương lại thấy thú vị, bỗng nhiên nhãn tình sáng lên, bắt Hàn Duyệt đặt vào lòng tay, vuốt vuốt đầu Hàn Duyệt đút hắn một khối điểm tâm, vẻ mặt cười ôn nhu, ôn nhã thanh tuyển, “Bé con, ta biết ngươi có linh tính, vậy ngươi nguyện ý giúp ta một chuyện không?"
Hàn Duyệt mơ mơ màng màng gật đầu, chỉ thấy điểm tâm trong miệng phá lệ ngọt ngào, lời Đông Phương nói, không nghe được bao nhiêu, chỉ là dựa vào bản năng đáp ứng.
“Vậy, một hồi ta cho người mang ngươi đến một tiểu viện, ngươi vào bên trong giúp ta tìm hiểu tình hình được không?" Đông Phương cười càng đẹp hơn, thanh âm cùng càng thấp hơn.
Lại gật đầu, nếu chim có thể biểu lộ sắc mặt, như vậy có thể phát hiện, hiện tại Hàn Duyệt mặt đã đỏ âu.
Hắn vẫn lớn lên dưới quốc kì, lại là một hài tử chưa hiểu tình sự, ngay cả vấn đề sinh lý cũng rất ít động thủ giải quyết.
Huống chi, nếu một nam nhân muốn mị [mị trong mị hoặc = hấp dẫn, nói cách khác là câu dẫn =))] lên, vậy thì so với nữ nhân càng thêm hấp dẫn người khác. Mà Đông Phương diện mạo tuấn mỹ, sau khi tự cung luyện công, lông trên người ngày càng ít, hơn thế làn da lại càng thêm trắng trắng noãn noãn, trên người ẩn ẩn có một loại mị lực của thư hùng. (thường dùng để chỉ những trận quyết đấu, nhưng ở đây lại dùng để chỉ loài lưỡng tính)
Hàn Duyệt sao lại không bị mê hoặc cho được, cho nên chờ Hàn Duyệt tỉnh táo lại, mới hiểu đã muộn rồi, không khỏi rơi lệ, hắn chỉ muốn an toàn sống hết kiếp chim, vì cái sao lại muốn hắn đi mạo hiểm a.
Không khỏi bắt đầu phỉ nhổ mình bị sắc đẹp mê hoặc, hắn dẫu gì cũng là một thanh niên tam hảo ngũ hảo vậy mà vừa rồi lại thấy tim đập nhanh hơn, nhận định đây là do Đông Phương lợi dụng sắc đẹp mê hoặc mình, hắn chỉ là nhất thời hồ đồ, tìm được một lý do cho mình, Hàn Duyệt bắt đầu an tâm.
Đông Phương không biết biến hóa trong lòng Hàn Duyệt, cũng không cho Hàn Duyệt có cơ hội đổi ý, trực tiếp gọi một tâm phúc, bảo gã trộm đưa Hàn Duyệt đến ngoài tiểu viện của Nhâm Ngã Hành.
Tâm phúc cẩn thận nhận lấy Hàn Duyệt, chỉ thấy con chim này rất đẹp, lại không có tinh thần, mặc dù nghi hoặc, lại không dám hỏi nhiều, gã không muốn chọc Đông Phương tức giận.
Đông Phương nhìn theo hướng Hàn Duyệt rời đi, có chút thương tiếc, thậm chí có lúc y đã nghĩ đổi ý không muốn cho Hàn Duyệt đi mạo hiểm, dù sao nếu bị Nhâm Ngã Hành phát hiện, rất có thể sẽ trực tiếp giết chết Hàn Duyệt.
Nhưng cuối cùng cũng không làm, dù sao hiện tại không tìm hiểu được tin tức, chỗ Nhâm Ngã Hành không biết có xảy ra vấn đề thật hay không, trong lòng ngầm hạ quyết định, chuyện này thành công rồi, tuyệt sẽ không để Hàn Duyệt mạo hiểm, chỉ để hắn làm một sủng vật được y che chở.
Thế nhưng khi tâm phúc mang Hàn Duyệt rời đi, nhịn không được vẫn phân phó một câu, “Đừng làm rối lông nó."
“Vâng" tâm phúc lập tức ôm lấy Hàn Duyệt cúi người hành lễ với Đông Phương “Thuộc hạ quyết không phụ mệnh lệnh của giáo chủ, nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ giáo chủ giao phó."
“Ân." Đông Phương như có như không lên tiếng, nhìn Hàn Duyệt nằm trong lòng tay tâm phúc, bỗng nhiên thấy được chói mắt, đấy là loại cảm giác bực dọc khi đồ của mình bị người khác chạm vào, âm thầm suy nghĩ, chờ chuyện này xong, đó là tử kỳ của tên tâm phúc này.
Mặc dù nghĩ như vậy, trên mặt Đông Phương lại không lộ ra chút biểu tình nào, phân phó nói, “Ngươi ở gần tiểu viện, chờ bé con đi ra, lập tức đưa tới gặp ta." Y sợ Hàn Duyệt không biết đường, sẽ bay mất.
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh." Tâm phúc quỳ trên đất không dám đứng dậy, cúi đầu nâng Hàn Duyệt nâng lên, tiếp tục chờ Đông Phương phân phó.
“Đi xuống đi." Đông Phương lại uống ngụm trà, mới mở miệng nói.
“Vâng" tâm phúc hành lễ, rời đi.
Đông Phương trong lòng rất khó chịu, nếu Nhâm Ngã Hành luyện công thật sự xảy ra vấn đề, thì chính là cơ hội trăm năm khó gặp, nhưng lại sợ tin tức là giả, chỉ vì dẫn dụ y ra tay để hảo hảo diệt trừ.
Lại thấy mình ký thác hy vọng lên người một con chim, thật quá mức buồn cười, nụ cười trên mặt không tan, nhưng hơn vài phần âm trầm, “Dẫn Hạ Quản sự tới chỗ ta, ta tự mình thẩm vấn."
Hàn Duyệt bị người nọ giấu trong lòng, miễn bàn có bao nhiêu khó chịu, thân thể Đông Phương mềm mềm, còn mang theo mùi thơm ngát, mà thân thể người này cứng ngắc, mặc dù không có mùi gì quái lạ, nhưng vẫn làm Hàn Duyệt thấy vạn phần khó chịu, dù bây giờ hắn chỉ là một con chim, nhưng linh hồn hắn là một nam nhân, làm vậy khác nào bị một nam nhân khác ôm vào lòng, càng nghĩ càng thấy mình thật bi thúc.
Lại nhớ đến nhiệm vụ chút nữa mình phải làm, thấy bi thương trào dâng, Nhâm Ngã Hành cuối cùng tuy rằng đánh không lại Đông Phương Bất Bại, nhưng võ công vẫn là nhất đẳng, mình chẳng qua là một con chim ranh, ngay cả bay cũng là mới học được, cổ lại dài lại nhỏ như vậy, rắc một cái, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
Còn chưa nghĩ xong, đã thấy mình bị lôi ra ngoài, tâm phúc mặc dù thấy rất bất khả tư nghị, nhưng vẫn thấp giọng công đạo, “Tiểu viện kia chính là nơi ngươi phải vào, bay đi đi." Nói xong phóng Hàn Duyệt lên không trung.
Hàn Duyệt còn đang đắm chìm trong tư tưởng của mình, bỗng nhiên bị quăng lên không, sợ tới mức hỗn loạn đập cánh, lông chim rụng một đống mới lấy lại ổn định, nhìn người nọ, càng thấy phẫn nộ, chờ xem, Hàn Duyệt quyết định nhất định phải nói cho Đông Phương, để Đông Phương hảo hảo trừng phạt gã, lại không biết Đông Phương sớm quyết định vận mệnh của người nọ.
Đập đập đôi cánh nhỏ của mình, Hàn Duyệt bay vào sân, chỉ thấy trong viện có vài cây đại thụ, nhưng không kỳ hoa dị thảo gì đó, trong viện có một luyện võ trường, các loại vũ khí rãi rác đặt bốn phía.
Toàn bộ viện không có gì quá mức tinh xảo, lại lộ ra một loại đại khí cùng bá khí, Hàn Duyệt bất giác tâm sinh bội phục.
Dù sao Nhâm Ngã Hành dù xem như một nhân vật bi kịch, nhưng lão gặp phản loạn, bị nhốt dưới đáy Tây hồ mười hai năm vẫn có thể bào trì lý tính, lại thêm hấp tinh đại pháp còn hoàn thiện hơn trước, đủ có thể thấy được sức nhẫn đại lớn đến chừng nào, vừa được cứu ra liền thiết trí bố cục, cầu khôi phục giáo chủ vị, hơn nữa chỉ trong khoảng thời gian ngắn lấy được ưu thế, có thể thấy được thủ đoạn cùng mưu kế của lão ta cao minh cỡ nào.
Lão cùng từng nói với Phương Chứng đại sư của Thiếu Lâm “Mình bội phục ba nhân vật", người đầu tiên là Đông Phương Bất Bại đoạt giáo chủ vị của lão, nhốt lão trong nhà tù tâm tối dưới đáy Tây Hồ, từ điểm này cũng có thể nhìn ra lão có kiến thức bất phàm.
Nhâm Ngã Hành dù cuồng vọng kiêu ngạo, nhạy cảm đa nghi lại nắm chắc tâm lý của người khác, hơn nữa lại biết cách khống chế, chuyện này có thể nhìn ra từ việc lão không luyện tập 《 Quỳ Hoa bảo điển 》 mà một lòng luyện tập Hấp tinh đại pháp, đưa 《 Quỳ Hoa bảo điển 》 cho Đông Phương, mà Đông Phương thật sự trầm mê trong 《 Quỳ Hoa bảo điển 》, cuối cùng trở thành bất nam bất nữ, tự hại chết mình, mưu kế của Nhâm Ngã Hành thâm sâu tới cỡ nào a.
Nếu không phải Nhâm Ngã Hành luyện võ xảy ra vấn đề, chỉ sợ Đông Phương đoạt vị cũng không dễ dàng thành công như thế.
Bay đến một cành cây gần phòng, Hàn Duyệt nhìn cửa phòng đóng chặt, dùng cánh vỗ đầu, bắt đầu lung túng.
Rất muốn cứ thế này mà trở về, lại sợ Đông Phương thất vọng, hắn tuy biết một ít tình tiết trong truyện, nhưng không biết thời gian cụ thể, sợ mình nhớ lầm. Không khỏi lo lắng bay vài vòng qua lại, cuối cùng không nghĩ ra được biện pháp nào khác, tìm một chạc cây hơi to, bắt đầu ôm cây đợi thỏ.
Quyết định nếu đợi không được tin tức, thì buổi tối bay ra, dù sao buổi tối khó bị phát hiện, thế nhưng mớ lông trắng trên người mình, thở dài, chỉ phải đi từng bước tính từng bước.
Hàn Duyệt đang cực kì nhàm chán, chợt thấy một nam tử vận bạch y thân thể cao lớn khuôn mặt gầy gầy đi vào trong viện, ánh mắt sắc bén đánh giá bốn phía, rồi mới đẩy cửa ra, vào nhà. Cánh cửa rất nhanh bị đóng lại.
Hàn Duyệt chớp chớp đôi mắt tròn tròn của mình, suy tư một chút, xác định người này chính là Hướng Vấn Thiên, ngoại hiệu"Thiên Vương lão tử", thật cẩn thận đập cánh, bay đến trên bệ cửa, lại phát hiện chỉ có thể mơ hồ nghe thấy thanh âm, nhưng lại không nghe rõ được gì cả.
Có chút thất vọng, vì cẩn thận, Hàn Duyệt không đứng bao lâu, lại bay trở về trên cây, vừa đậu lên nhánh cây, chợt nghe trong phòng có người hét lớn một tiếng, “Ai." Cửa sổ lập tức bị đẩy ra, Hướng Vấn Thiên nhíu mày nhìn tiểu viện trống trải, tầm mắt quét lên cây.
“Ta đã thấy ngươi, đi ra, nếu không ra, đừng trách ta không khách khí." Lời này nói cực kì có khí thế, trong mắt còn lộ ra sát ý.
Hàn Duyệt thiếu chút nữa chủ động bay nhận sai, thân thể run lên, nếu không phải hắn ra sức bấu lấy cành cây, sợ sớm đã rớt rơi xuống đất, trực tiếp ngã chết.
Hướng Vấn Thiên đợi nửa ngày, thấy không có động tĩnh, ánh mắt lộ ra một tia hoài nghi, cẩn thận đánh giá bốn phía, mới đóng cửa sổ.
Hàn Duyệt thấy lông chim trên người mình sắp dựng đứng lên hết, vừa định thở ra một hơi, chỉ thấy cửa sổ lần nữa bị đẩy ra.
Hàn Duyệt nhất thời cứng ngắc, chẳng lẽ cổ nhân đều đều đa nghi như vậy sao. Hướng Vấn Thiên thấy trong viện quả thật không có vấn đề, thấy chẳng qua là mình đa nghi, liền đóng cửa sổ, cùng Nhâm Ngã Hành trao đổi.
Hàn Duyệt lại đợi nửa ngày, phát hiện Hướng Vấn Thiên không mở cửa sổ bắt trộm nữa, mới cẩn thận từ trong tán lá bay ra ngoài, chọn cho mình một vị trí thoải mái đậu lên, quyết định thành thành thật thật chờ buổi tối nói tiếp.
Hướng Vấn Thiên xuất môn một lần, bất quá rất nhanh trở về, còn mang một cái thực hạp, nhưng lần này sắc mặt lại tái nhợt hơn lúc mới vào.
Hàn Duyệt chợt thấy trong bụng đói khát, lại hoài niệm căn phòng thơm ngát của Đông Phương, sớm biết vậy sẽ không quấn quít muốn Đông Phương mang mình ra ngoài.
Hàn Duyệt hoạt động đôi chân đã muốn cứng còng của mình, cảm thấy mình rất là bi thương, rất muốn hát hai câu, “tiểu bạch thái nha, địa lý hoàng nha, hai ba tuổi nha, không có Đông Phương nha............"()
Chú() Phỏng theo bài dân ca Hà Bắc nói về nổi khổ cực của một đứa trẻ khi phải theo cha rời đi, sau cha lấy vợ mới
Nội dung thế này:
Tiểu bạch thái nha địa lí hoàng nha
Tam lưỡng tuế nha một liễu nương nha
Cân trứ đa đa hoàn hảo quá nha
Tựu phạ đa đa thú hậu nương nha
Thú liễu hậu nương tam niên bán nha
Sinh cá đệ đệ bỉ ngã cường nha
Đệ đệ cật diện ngã hát thang nha
Đoan khởi oản lai lệ uông uông nha
Thân nương tưởng ngã thùy tri đạo nha
Ngã tư thân nương tại mộng trung nha
Thân nương nha thân nương nha
(tạm dịch:
Cải thìa nha, địa lý hoàng nha
Hai ba tuổi nha, không có mẹ nha
Đi theo cha mà sống nha
Chỉ sợ cha lấy mẹ kế nha
Cưới mẹ kế được ba năm rưỡi nha
Sinh một em trai mạnh hơn ta nha
Em ăn mì ta húp canh nha
Bưng bát lên mà nước mắt lưng tròng nha
Mẹ ruột nhớ ta ai có biết nha
Ta nhớ mẹ ruột ở trong mơ nha
Mẹ ruột nha mẹ ruột nha)
Hãy tưởng tưởng thế này, thay hết mớ chữ mẹ ruột bằng chữ Đông Phương =))) cho nó phù hợp với lời bài hát của bé Duyệt nhà mình =)))
Đông Phương tay trái cầm chén trà nhỏ, tay phải cầm nắp trà, nhấp một ngụm, “Khó gửi ra ngoài, chứ không phải là không thể đưa ra, lại đi tìm hiểu, đừng để người khác phát hiện."
“Vâng" thủ hạ hành lễ, lui ra ngoài.
Hàn Duyệt thấy ánh mắt Đông Phương có chút nặng nề, liền nhảy lên vai Đông Phương, dùng đầu chim cọ cọ mặt y, muốn an ủi hai câu, nhưng thốt ra chỉ là tiếng chim hót, có chút uể oải.
Đông Phương lại thấy thú vị, bỗng nhiên nhãn tình sáng lên, bắt Hàn Duyệt đặt vào lòng tay, vuốt vuốt đầu Hàn Duyệt đút hắn một khối điểm tâm, vẻ mặt cười ôn nhu, ôn nhã thanh tuyển, “Bé con, ta biết ngươi có linh tính, vậy ngươi nguyện ý giúp ta một chuyện không?"
Hàn Duyệt mơ mơ màng màng gật đầu, chỉ thấy điểm tâm trong miệng phá lệ ngọt ngào, lời Đông Phương nói, không nghe được bao nhiêu, chỉ là dựa vào bản năng đáp ứng.
“Vậy, một hồi ta cho người mang ngươi đến một tiểu viện, ngươi vào bên trong giúp ta tìm hiểu tình hình được không?" Đông Phương cười càng đẹp hơn, thanh âm cùng càng thấp hơn.
Lại gật đầu, nếu chim có thể biểu lộ sắc mặt, như vậy có thể phát hiện, hiện tại Hàn Duyệt mặt đã đỏ âu.
Hắn vẫn lớn lên dưới quốc kì, lại là một hài tử chưa hiểu tình sự, ngay cả vấn đề sinh lý cũng rất ít động thủ giải quyết.
Huống chi, nếu một nam nhân muốn mị [mị trong mị hoặc = hấp dẫn, nói cách khác là câu dẫn =))] lên, vậy thì so với nữ nhân càng thêm hấp dẫn người khác. Mà Đông Phương diện mạo tuấn mỹ, sau khi tự cung luyện công, lông trên người ngày càng ít, hơn thế làn da lại càng thêm trắng trắng noãn noãn, trên người ẩn ẩn có một loại mị lực của thư hùng. (thường dùng để chỉ những trận quyết đấu, nhưng ở đây lại dùng để chỉ loài lưỡng tính)
Hàn Duyệt sao lại không bị mê hoặc cho được, cho nên chờ Hàn Duyệt tỉnh táo lại, mới hiểu đã muộn rồi, không khỏi rơi lệ, hắn chỉ muốn an toàn sống hết kiếp chim, vì cái sao lại muốn hắn đi mạo hiểm a.
Không khỏi bắt đầu phỉ nhổ mình bị sắc đẹp mê hoặc, hắn dẫu gì cũng là một thanh niên tam hảo ngũ hảo vậy mà vừa rồi lại thấy tim đập nhanh hơn, nhận định đây là do Đông Phương lợi dụng sắc đẹp mê hoặc mình, hắn chỉ là nhất thời hồ đồ, tìm được một lý do cho mình, Hàn Duyệt bắt đầu an tâm.
Đông Phương không biết biến hóa trong lòng Hàn Duyệt, cũng không cho Hàn Duyệt có cơ hội đổi ý, trực tiếp gọi một tâm phúc, bảo gã trộm đưa Hàn Duyệt đến ngoài tiểu viện của Nhâm Ngã Hành.
Tâm phúc cẩn thận nhận lấy Hàn Duyệt, chỉ thấy con chim này rất đẹp, lại không có tinh thần, mặc dù nghi hoặc, lại không dám hỏi nhiều, gã không muốn chọc Đông Phương tức giận.
Đông Phương nhìn theo hướng Hàn Duyệt rời đi, có chút thương tiếc, thậm chí có lúc y đã nghĩ đổi ý không muốn cho Hàn Duyệt đi mạo hiểm, dù sao nếu bị Nhâm Ngã Hành phát hiện, rất có thể sẽ trực tiếp giết chết Hàn Duyệt.
Nhưng cuối cùng cũng không làm, dù sao hiện tại không tìm hiểu được tin tức, chỗ Nhâm Ngã Hành không biết có xảy ra vấn đề thật hay không, trong lòng ngầm hạ quyết định, chuyện này thành công rồi, tuyệt sẽ không để Hàn Duyệt mạo hiểm, chỉ để hắn làm một sủng vật được y che chở.
Thế nhưng khi tâm phúc mang Hàn Duyệt rời đi, nhịn không được vẫn phân phó một câu, “Đừng làm rối lông nó."
“Vâng" tâm phúc lập tức ôm lấy Hàn Duyệt cúi người hành lễ với Đông Phương “Thuộc hạ quyết không phụ mệnh lệnh của giáo chủ, nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ giáo chủ giao phó."
“Ân." Đông Phương như có như không lên tiếng, nhìn Hàn Duyệt nằm trong lòng tay tâm phúc, bỗng nhiên thấy được chói mắt, đấy là loại cảm giác bực dọc khi đồ của mình bị người khác chạm vào, âm thầm suy nghĩ, chờ chuyện này xong, đó là tử kỳ của tên tâm phúc này.
Mặc dù nghĩ như vậy, trên mặt Đông Phương lại không lộ ra chút biểu tình nào, phân phó nói, “Ngươi ở gần tiểu viện, chờ bé con đi ra, lập tức đưa tới gặp ta." Y sợ Hàn Duyệt không biết đường, sẽ bay mất.
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh." Tâm phúc quỳ trên đất không dám đứng dậy, cúi đầu nâng Hàn Duyệt nâng lên, tiếp tục chờ Đông Phương phân phó.
“Đi xuống đi." Đông Phương lại uống ngụm trà, mới mở miệng nói.
“Vâng" tâm phúc hành lễ, rời đi.
Đông Phương trong lòng rất khó chịu, nếu Nhâm Ngã Hành luyện công thật sự xảy ra vấn đề, thì chính là cơ hội trăm năm khó gặp, nhưng lại sợ tin tức là giả, chỉ vì dẫn dụ y ra tay để hảo hảo diệt trừ.
Lại thấy mình ký thác hy vọng lên người một con chim, thật quá mức buồn cười, nụ cười trên mặt không tan, nhưng hơn vài phần âm trầm, “Dẫn Hạ Quản sự tới chỗ ta, ta tự mình thẩm vấn."
Hàn Duyệt bị người nọ giấu trong lòng, miễn bàn có bao nhiêu khó chịu, thân thể Đông Phương mềm mềm, còn mang theo mùi thơm ngát, mà thân thể người này cứng ngắc, mặc dù không có mùi gì quái lạ, nhưng vẫn làm Hàn Duyệt thấy vạn phần khó chịu, dù bây giờ hắn chỉ là một con chim, nhưng linh hồn hắn là một nam nhân, làm vậy khác nào bị một nam nhân khác ôm vào lòng, càng nghĩ càng thấy mình thật bi thúc.
Lại nhớ đến nhiệm vụ chút nữa mình phải làm, thấy bi thương trào dâng, Nhâm Ngã Hành cuối cùng tuy rằng đánh không lại Đông Phương Bất Bại, nhưng võ công vẫn là nhất đẳng, mình chẳng qua là một con chim ranh, ngay cả bay cũng là mới học được, cổ lại dài lại nhỏ như vậy, rắc một cái, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
Còn chưa nghĩ xong, đã thấy mình bị lôi ra ngoài, tâm phúc mặc dù thấy rất bất khả tư nghị, nhưng vẫn thấp giọng công đạo, “Tiểu viện kia chính là nơi ngươi phải vào, bay đi đi." Nói xong phóng Hàn Duyệt lên không trung.
Hàn Duyệt còn đang đắm chìm trong tư tưởng của mình, bỗng nhiên bị quăng lên không, sợ tới mức hỗn loạn đập cánh, lông chim rụng một đống mới lấy lại ổn định, nhìn người nọ, càng thấy phẫn nộ, chờ xem, Hàn Duyệt quyết định nhất định phải nói cho Đông Phương, để Đông Phương hảo hảo trừng phạt gã, lại không biết Đông Phương sớm quyết định vận mệnh của người nọ.
Đập đập đôi cánh nhỏ của mình, Hàn Duyệt bay vào sân, chỉ thấy trong viện có vài cây đại thụ, nhưng không kỳ hoa dị thảo gì đó, trong viện có một luyện võ trường, các loại vũ khí rãi rác đặt bốn phía.
Toàn bộ viện không có gì quá mức tinh xảo, lại lộ ra một loại đại khí cùng bá khí, Hàn Duyệt bất giác tâm sinh bội phục.
Dù sao Nhâm Ngã Hành dù xem như một nhân vật bi kịch, nhưng lão gặp phản loạn, bị nhốt dưới đáy Tây hồ mười hai năm vẫn có thể bào trì lý tính, lại thêm hấp tinh đại pháp còn hoàn thiện hơn trước, đủ có thể thấy được sức nhẫn đại lớn đến chừng nào, vừa được cứu ra liền thiết trí bố cục, cầu khôi phục giáo chủ vị, hơn nữa chỉ trong khoảng thời gian ngắn lấy được ưu thế, có thể thấy được thủ đoạn cùng mưu kế của lão ta cao minh cỡ nào.
Lão cùng từng nói với Phương Chứng đại sư của Thiếu Lâm “Mình bội phục ba nhân vật", người đầu tiên là Đông Phương Bất Bại đoạt giáo chủ vị của lão, nhốt lão trong nhà tù tâm tối dưới đáy Tây Hồ, từ điểm này cũng có thể nhìn ra lão có kiến thức bất phàm.
Nhâm Ngã Hành dù cuồng vọng kiêu ngạo, nhạy cảm đa nghi lại nắm chắc tâm lý của người khác, hơn nữa lại biết cách khống chế, chuyện này có thể nhìn ra từ việc lão không luyện tập 《 Quỳ Hoa bảo điển 》 mà một lòng luyện tập Hấp tinh đại pháp, đưa 《 Quỳ Hoa bảo điển 》 cho Đông Phương, mà Đông Phương thật sự trầm mê trong 《 Quỳ Hoa bảo điển 》, cuối cùng trở thành bất nam bất nữ, tự hại chết mình, mưu kế của Nhâm Ngã Hành thâm sâu tới cỡ nào a.
Nếu không phải Nhâm Ngã Hành luyện võ xảy ra vấn đề, chỉ sợ Đông Phương đoạt vị cũng không dễ dàng thành công như thế.
Bay đến một cành cây gần phòng, Hàn Duyệt nhìn cửa phòng đóng chặt, dùng cánh vỗ đầu, bắt đầu lung túng.
Rất muốn cứ thế này mà trở về, lại sợ Đông Phương thất vọng, hắn tuy biết một ít tình tiết trong truyện, nhưng không biết thời gian cụ thể, sợ mình nhớ lầm. Không khỏi lo lắng bay vài vòng qua lại, cuối cùng không nghĩ ra được biện pháp nào khác, tìm một chạc cây hơi to, bắt đầu ôm cây đợi thỏ.
Quyết định nếu đợi không được tin tức, thì buổi tối bay ra, dù sao buổi tối khó bị phát hiện, thế nhưng mớ lông trắng trên người mình, thở dài, chỉ phải đi từng bước tính từng bước.
Hàn Duyệt đang cực kì nhàm chán, chợt thấy một nam tử vận bạch y thân thể cao lớn khuôn mặt gầy gầy đi vào trong viện, ánh mắt sắc bén đánh giá bốn phía, rồi mới đẩy cửa ra, vào nhà. Cánh cửa rất nhanh bị đóng lại.
Hàn Duyệt chớp chớp đôi mắt tròn tròn của mình, suy tư một chút, xác định người này chính là Hướng Vấn Thiên, ngoại hiệu"Thiên Vương lão tử", thật cẩn thận đập cánh, bay đến trên bệ cửa, lại phát hiện chỉ có thể mơ hồ nghe thấy thanh âm, nhưng lại không nghe rõ được gì cả.
Có chút thất vọng, vì cẩn thận, Hàn Duyệt không đứng bao lâu, lại bay trở về trên cây, vừa đậu lên nhánh cây, chợt nghe trong phòng có người hét lớn một tiếng, “Ai." Cửa sổ lập tức bị đẩy ra, Hướng Vấn Thiên nhíu mày nhìn tiểu viện trống trải, tầm mắt quét lên cây.
“Ta đã thấy ngươi, đi ra, nếu không ra, đừng trách ta không khách khí." Lời này nói cực kì có khí thế, trong mắt còn lộ ra sát ý.
Hàn Duyệt thiếu chút nữa chủ động bay nhận sai, thân thể run lên, nếu không phải hắn ra sức bấu lấy cành cây, sợ sớm đã rớt rơi xuống đất, trực tiếp ngã chết.
Hướng Vấn Thiên đợi nửa ngày, thấy không có động tĩnh, ánh mắt lộ ra một tia hoài nghi, cẩn thận đánh giá bốn phía, mới đóng cửa sổ.
Hàn Duyệt thấy lông chim trên người mình sắp dựng đứng lên hết, vừa định thở ra một hơi, chỉ thấy cửa sổ lần nữa bị đẩy ra.
Hàn Duyệt nhất thời cứng ngắc, chẳng lẽ cổ nhân đều đều đa nghi như vậy sao. Hướng Vấn Thiên thấy trong viện quả thật không có vấn đề, thấy chẳng qua là mình đa nghi, liền đóng cửa sổ, cùng Nhâm Ngã Hành trao đổi.
Hàn Duyệt lại đợi nửa ngày, phát hiện Hướng Vấn Thiên không mở cửa sổ bắt trộm nữa, mới cẩn thận từ trong tán lá bay ra ngoài, chọn cho mình một vị trí thoải mái đậu lên, quyết định thành thành thật thật chờ buổi tối nói tiếp.
Hướng Vấn Thiên xuất môn một lần, bất quá rất nhanh trở về, còn mang một cái thực hạp, nhưng lần này sắc mặt lại tái nhợt hơn lúc mới vào.
Hàn Duyệt chợt thấy trong bụng đói khát, lại hoài niệm căn phòng thơm ngát của Đông Phương, sớm biết vậy sẽ không quấn quít muốn Đông Phương mang mình ra ngoài.
Hàn Duyệt hoạt động đôi chân đã muốn cứng còng của mình, cảm thấy mình rất là bi thương, rất muốn hát hai câu, “tiểu bạch thái nha, địa lý hoàng nha, hai ba tuổi nha, không có Đông Phương nha............"()
Chú() Phỏng theo bài dân ca Hà Bắc nói về nổi khổ cực của một đứa trẻ khi phải theo cha rời đi, sau cha lấy vợ mới
Nội dung thế này:
Tiểu bạch thái nha địa lí hoàng nha
Tam lưỡng tuế nha một liễu nương nha
Cân trứ đa đa hoàn hảo quá nha
Tựu phạ đa đa thú hậu nương nha
Thú liễu hậu nương tam niên bán nha
Sinh cá đệ đệ bỉ ngã cường nha
Đệ đệ cật diện ngã hát thang nha
Đoan khởi oản lai lệ uông uông nha
Thân nương tưởng ngã thùy tri đạo nha
Ngã tư thân nương tại mộng trung nha
Thân nương nha thân nương nha
(tạm dịch:
Cải thìa nha, địa lý hoàng nha
Hai ba tuổi nha, không có mẹ nha
Đi theo cha mà sống nha
Chỉ sợ cha lấy mẹ kế nha
Cưới mẹ kế được ba năm rưỡi nha
Sinh một em trai mạnh hơn ta nha
Em ăn mì ta húp canh nha
Bưng bát lên mà nước mắt lưng tròng nha
Mẹ ruột nhớ ta ai có biết nha
Ta nhớ mẹ ruột ở trong mơ nha
Mẹ ruột nha mẹ ruột nha)
Hãy tưởng tưởng thế này, thay hết mớ chữ mẹ ruột bằng chữ Đông Phương =))) cho nó phù hợp với lời bài hát của bé Duyệt nhà mình =)))
Tác giả :
Yên Ba Giang Nam