Đông Phương Bất Bại Chi Bát Phong Độ
Chương 7: Xuồng núi
“Giáo chủ?"
Địch Vân ở trong viện chủ tìm một vòng, lại đến thư phòng vàđỉnh núi tìm lần nữa, vẫn không phát hiện thân ảnh của Đông Phương Bất Bại. Cho là Giáo chủ có việc quan trọng, nên định trở về phòng nghỉ ngơi một hồi, ngày hôm nay của hắn thật sự là bận rộn đến đòi mạng.
Hắn vào phòng, còn chưa đốt đèn thìđã nhíu mày, trong phòng có tiếng hô hấp, tuy rằng rất nhẹ, nhưng với võ công của hắn hiện tại vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
Địch Vân vào thư phòng, không ngờở nơi đó lại có một người đang đứng, trong bóng đêm chỉ thấy được vóc người, nhưng hắn có thể xác định rằng, người kia chính làĐông Phương Bất Bại.
“Ngươi đã trở lại."Đông Phương Bất Bại nghe thấy tiếng động mới phục hồi tinh thần, buông bướm giấy đang cầm trong tay xuống.
“Vâng." Địch Vân thắp hết đèn trong phòng lên, cũng không chúý những thứ trên bàn, nói: “Sao Giáo chủ lại tới đây? Bây giờđã qua bữa tối rồi."
“Ta nghe nói ngươi bận rộn nhiều việc, muốn đến hỏi một chút." Đông Phương Bất Bại nói xong, xoay người nâng vạt áo, ngồi trên ghế sau bàn dài, nói:“Trong giáo xảy ra chuyện gì?"
Địch Vân nói: “Có vài chuyện cần bẩm báo Giáo chủ." Nói xong dừng một chút mới tiếp: “Giáo chủ vẫn nên dùng bữa trước đi, sau đó thuộc hạ sẽ nói tỉ mỉ."
“Cũng tốt, dùng trong phòng ngươi làđược."Đông Phương Bất Bại không nhiều lời, gật đầu phất tay lệnh cho hắn đi xuống.
Địch Vân ra ngoài dặn dò bày thiện, đợi đến khi tỳ nữ bày biện xong hết thảy mới vào mời y ra. Hai người dùng bữa tối, ai cũng không nói gì.
Đợi sau khi dùng xong bữa tối, Địch Vân mới bẩm báo lại chuyện đã xảy ra chiều nay. Đó là khi hắn kiểm tra sổ sách phát hiện có chút không đúng. Gần cuối năm, các phân đàđều phải nộp lợi nhuận thu được trong năm lên Hắc Mộc Nhai, hiện tại đã có một số vàng bạc được đưa tới. Vận chuyển vài xe vàng bạc nói thì dễ nhưng làm rất khó, cho nên mọi người đều lựa chọn vận chuyển theo từng nhóm, có một nhóm vận chuyển thiếu, toàn bộ sự việc nói ra rất dài.
Tìm người hỏi, mới phát hiện nhóm vận chuyển thiếu là vùng Tô Hàng. Nơi này không hề thông báo, còn cốý giấu diếm không để Giáo chủ biết, nghe nói là bị người cướp trên đường.
Địch Vân bẩm báo lại cho Đông Phương Bất Bại xong, tóm lại cũng chỉ là vài xe bạc. Đông Phương Bất Bại nghe xong cũng không nói gì, Địch Vân trước nay luôn là người có chủ trương tiết kiệm, nhưng đối với Giáo chủ Nhật Nguyệt Thần giáo, mấy xe bạc căn bản không tính là cái gì. Chỉ bảo thủ hạđểý một chút.
Sau đó hai người cũng không nói gì thêm, bữa tối qua đi thìđến thư phòng đọc sách, Đông Phương Bất Bại xem qua vài trang rồi bày giấy ra, dạy Địch Vân viết chữ.
Viết xong một quyển Đường thu, hoa tuyết bay xuống từng ngóc ngách của Hắc Mộc Nhai, hồđiệp hồng sắc cũng cắt được hơn ngàn con.
Địch Vân ở Hắc Mộc Nhai làm tổng quản đã hơn hai tháng, sáng sớm đi hầu hạĐông Phương Bất Bại thức dậy. Từ lần đó về sau, khi sắc trời tờ mờ sáng vẫn chỉ có một mình thân ảnh của Địch Vân đứng trước cửa chủ viện chờđợi, trong tiểu viện, hai người câu được câu không trò chuyện, buộc tóc thắt đai lưng vẫn do Địch Vân làm, hai hồđiệp vẫn nằm im dưới ngọc chẩm, chẳng qua đã chuyển thành sắc đỏ tiên diễm. Dựa theo cách nói của Địch Vân, màu sắc này thật sự rất thích hợp với Đông Phương Bất Bại.
Công việc buổi sáng vô cùng bận rộn, Địch Vân không nghĩ tới một người như hắn cũng có thể sắp xếp mọi việc đâu vào đấy. Đến khi mặt trời lặn mới chính thức nhẹ nhàng thở ra, sau khi dùng xong bữa tối của hai người, thì trong thư phòng cũng tản ra hương mực tự nhiên……
Sáng sớm, Địch Vân thấy ngoài cửa sổ lại hạ xuống một đợt tuyết lớn, hoa tuyết rất lớn, bên ngoài một mảnh. Mấy tháng này, võ công của hắn đã khôi phục được năm thành, điều này làm cho Địch Vân thật sự rất kinh ngạc. Hắn không ngờ khối thân thể của Dương Liên Đình này lại có tư chất đến thế, bỗng cười rộ lên, thì ra kiếp trước mình thật sự rất ngốc a.
Đứng lên tự mặc y phục, hắn đã sớm điều hết sai vặt và tỳ nữ trong viện đi rồi. Hắn không quen để người khác hầu hạ, có cảm giác rất kỳ quái.
Ra cửa nhìn tuyết đọng một lớp dày, thầm nghĩ hôm nay đừng nên đểĐông Phương Bất Bại đến đỉnh núi luyện công. Tuy võ công của Đông Phương Bất Bại rất lại hợi, nhưng Địch Vân lại cảm thấy nội tức người nọ quá mức âm hàn, thời tiết rét lạnh đối với người nọ sẽ không tốt.
Địch Vân vốn đang chuẩn bịđến chủ việc hầu Đông Phương Bất Bại rời giường, lại gặp một đệ tửđang vội vàng báo lại có chuyện quan trọng. Vạn bất đắc dĩ, phải đi theo. Khi trở về mặt trời đã lên cao, chỉ là tuyết rơi quá lớn, ánh mặt trời có vẻ rất mỏng manh.
Khi Địch Vân đến cửa phòng chủ viện còn chưa mở, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, quả nhiên trong phòng vẫn còn buông màn, người nọ nằm trên giường không hề nhúc nhích. Cũng không biết vì sao vào một sớm tuyết rơi nọ, người kia bỗng nhiên cho phép hắn từ nay về sau có thể vào trong phòng chờ, không cần đợi bên ngoài. Trong lòng Địch Vân vô cùng cảm kích, trời lạnh như thế màđứng ở ngoài quả thật sắp đông thành băng a.
Mấy lần trước đi vào hắn luôn đánh thức người nọ, nhưng y cũng không nói gì. Lần này xem ra không ồn đến đối phương. Địch Vân ngồi trên ghếở gian ngoài, mấy ngày nay hắn tăng cường luyện tập khinh công, cũng là vì sợđánh thức Đông Phương Bất Bại, chuyện tốt đời người, mình cũng không thể nhiễu thanh mộng người ta a.
Trong phòng rất ấm áp, sa trướng rũ từng tầng, còn có đàn hương tự nhiên tản ra từ người nọ, rất nhu hòa. Địch Vân ngồi một chốc, trong phòng tối đen một mảnh, lại vô cùng im ắng. Hắn bỗng nhiên cảm thấy mấy tháng này thật sự quá mơ hồ. Tựa như cuộc sống ở nông thôn trước kia, tuy rằng bận rộn, nhưng lại rất vui vẻ, rất yên tĩnh. Luyện tập võ công, đọc sách viết chữ, yên tĩnh đến mức làm cho hắn mê mang.
Hắn từng nghe một vài người nói vềĐông Phương Bất Bại, nói người nọ tâm tính khó lường, hỉ nộ vô thường, tâm ngoan thủ lạt, bảo thủ gìđó. Chỉ làĐịch Vân lại cảm thấy người nọđối với hắn tốt lắm, tuy rằng y nói không nhiều, nhưng trong mỗi một câu đều có thể cảm nhận được chút ôn nhu thản nhiên. Hắn đối Đông Phương Bất Bại cũng là kính nể có thừa, mặc kệ võ công hay thi từ, người nọđều làđệ nhất hảo thủ, khiến hắn nhìn không ra một chút khuyết điểm.
“Giáo chủ."Địch Vân ngẩng đầu thấy người nọđã tỉnh, cũng đứng lên, treo màn lên.
“Suy nghĩ cái gì?" Đông Phương Bất Bại mặc y phục từ trong phòng đi ra, liếc đối phương một cái,“Nghĩđến chuyên chú a."
“Khi nhàm chán khó tránh khỏi xuất thần."Địch Vân đi qua chải đầu cho y, nói:“Hôm nay chúng ta không nên đến đỉnh núi."
“Hửm?"Đông Phương Bất Bại nhìn người đang chải đầu cho mình trong gương, nhíu mày, nói:“Ngươi muốn lười biếng sao?"
Địch Vân cười cười, cũng không biện giải, nói:“Bên ngoài tuyết quá lớn, đợi ngày khác tuyết ngừng rồi hẵng đi."
“Tùy ngươi đi."Đông Phương Bất Bại chỉ thản nhiên nói, “Mấy tháng nay võ công của ngươi tiến bộ không ít, ngẫu nhiên nghỉ ngơi một chút cũng không sao."
“Trước đi truyền thiện đã, giáo chủ có muốn làm gì không, thời gian khá dư dả."Địch Vân thuần thục đem dây cột tóc buộc chặt, hỏi.
“Tuyết rơi, ra ngoài ngắm cảnh tuyết, được không?"
“Được."
Địch Vân đáp ứng rồi ra ngoài truyền thiện, tùy tay thả xuống chiếc lược và hai hồđiệp trong tay áo, xoay người đi ra ngoài.
Đông Phương Bất Bạ cầm hai chú bướm giấy lên, vẫn là hồđiệp hồng sắc, tên ngốc kia đã cắt đến hai tháng. Hồđiệp trong tay tinh xảo nhìn không ra khuyết điểm, ai ngờđược Dương đại tổng quản hiện tại lại là một cao thủ cắt bướm giấy. Đông Phương Bất Bại không khỏi mỉm cười, cũng không biết khi người nọ cắt bướm có nghĩđến y hay không……
Dùng bữa xong, Đông Phương Bất Bại lấy áo choàng bằng lông chồn ném cho Địch Vân, Địch Vân tiếp được, tay vuốt lên da lông mềm mại, chắc hẳn mặc vào sẽ rất ấm đi? Cũng không chối từ, ôm vào trong ngực theo Đông Phương Bất Bại ra khỏi phòng.
Hoa trong viện trắng xóa một mảnh, trên cây đã sớm không còn lá, nhưng bị hoa tuyết tôđiểm cho, cũng không quáảm đạm.
Địch Vân đi theo phía sau người nọ, vạt áo hồng y theo gió gợn lên, bay phất phới. Người nọ vóc người cao ráo, nhưng cũng tiêm gầy, Địch Vân thường nghĩ, như thế này sao có thể nhìn ra y là cao thủđệ nhất võ lâm chứ? Chỉ cảm có chút gầy yếu mà thôi.
Đi qua đem áo choàng tuyết trắng trong tay choàng lên người hồng y nhân, nói:“Xem ra nên nhanh chóng trở về, gió rất lớn."
Đông Phương Bất Bại cũng không nói gì, tùy tay chỉnh lại áo choàng, buộc dây lại. Hai người đứng ở trong tuyết ngắm nhìn trong chốc lát, liền quay về.
Tuyết rơi rất lớn, hôm nay địch Vân cũng vô cùng bận rộn, lại có hạ nhân báo rằng, lại có nơi vận chuyển vàng bị cướp. Địch Vân cảm thấy rất đau đầu, vốn tưởng rằng chuyện này đãđược xử lý tốt, tiếc rằng bây giờ xem ra có chút không ổn, tính ra cũng đã là lần thứ ba. Mà lúc này là trung tuần tháng mười hai, mọi nơi đều vận chuyển vàng bạc rất nhiều, số lượng hàng hóa bị cướp rất lớn.
Địch Vân nghĩ nghĩ rồi vẫn đi tìm Đông Phương Bất Bại bẩm báo việc này, rồi phái giáo chúng đi điều tra. Xem xét manh mối được báo lại mấy lần, cướp hàng đều do một nhà gây nên —Ôn gia bảo.
Kiếp trước của Địch Vân khác biệt với hiện tại. Mà hai tháng này, hắn lại không hề xuống Hắc Mộc Nhai, tất nhiên không biết được chuyện trên giang hồ, màÔn Gia bảo là cái gì thì hắn cũng chưa từng nghe nói. Hắn chỉ nghe giáo chúng ngẫu nhiên nói qua, hiện tại đối nghịch với Nhật Nguyệt Thần Giáo chủ yếu là phái Hoa Sơn Tung Sơn gìđó, chưa từng nghe nói tới Ôn Gia bảo.
Đông Phương Bất Bại nghe xong việc này tất nhiên tức giận, chỉ dựa vào một Ôn Gia bảo cướp hàng sống qua ngày, trên giang hồ rõ ràng không có chút danh tiếng, vậy màđánh chủý tới Nhật Nguyệt Thần Giáo.
“Không thì, thuộc hạđi điều tra thử xem."Địch Vân thấy Đông Phương Bất Bại nhíu mày, nghĩ nghĩ nói.
Đông Phương Bất Bại nghe xong không khỏi giương mắt nhìn hắn, ánh mắt có chút phức tạp, cũng không biết là nghĩ cái gì, nói:“Ngươi muốn xuống Hắc Mộc Nhai?"
“Phải."Địch Vân gật đầu, nói:“Việc này nên nhanh chóng giải quyết, nếu hàng hóa còn bị cướp, sợ là trên giang hồ sẽ có lời đồn."
Đông Phương Bất Bại nhìn hắn không nói hì. Địch Vân thấy y không nói, cũng không biết y đang nghĩ gì, “Giáo chủ? Làm sao vậy?"
“Xuống núi cũng tốt!"Đông Phương Bất Bại đến giờ mới mở miệng, nhếch nhếch khóe môi, cười nói: “Dương tổng quản đã lâu không xuống Hắc Mộc Nhai đi? Trên giang hồ gần đây rất náo nhiệt, vậy chắc hẳn ngươi cũng muốn đến xem. Dù sao nơi này cái gì cũng không có."
Địch Vân nghe mà hồđồ, nào biết rằng đối phương là vì tưởng hắn muốn rời khỏi đây. MàĐịch Vân lại không có chút hứng thúđối với giang hồ. Nếu nói thật ra, là hắn đã chết tâm với giang hồ. Năm đó, khi hết thảy trần ai lạc định (trở về cát bụi), hắn đã lựa chọn quy ẩn, chạy đến nơi Tuyết Sơn cái gì cũng không có kia cũng là vì nguyên nhân này. Mà hai tháng nay ở Hắc Mộc Nhai, Địch Vân cảm thấy thật yên tĩnh, ngày tháng như vậy hắn đã chờđợi từ rất lâu.
“Ngươi đi đi, sáng mai xuất phát."Đông Phương Bất Bại phất phất tay, lãnh đạm nói, “Bổn tọa mệt rồi."
Địch Vân ở trong viện chủ tìm một vòng, lại đến thư phòng vàđỉnh núi tìm lần nữa, vẫn không phát hiện thân ảnh của Đông Phương Bất Bại. Cho là Giáo chủ có việc quan trọng, nên định trở về phòng nghỉ ngơi một hồi, ngày hôm nay của hắn thật sự là bận rộn đến đòi mạng.
Hắn vào phòng, còn chưa đốt đèn thìđã nhíu mày, trong phòng có tiếng hô hấp, tuy rằng rất nhẹ, nhưng với võ công của hắn hiện tại vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
Địch Vân vào thư phòng, không ngờở nơi đó lại có một người đang đứng, trong bóng đêm chỉ thấy được vóc người, nhưng hắn có thể xác định rằng, người kia chính làĐông Phương Bất Bại.
“Ngươi đã trở lại."Đông Phương Bất Bại nghe thấy tiếng động mới phục hồi tinh thần, buông bướm giấy đang cầm trong tay xuống.
“Vâng." Địch Vân thắp hết đèn trong phòng lên, cũng không chúý những thứ trên bàn, nói: “Sao Giáo chủ lại tới đây? Bây giờđã qua bữa tối rồi."
“Ta nghe nói ngươi bận rộn nhiều việc, muốn đến hỏi một chút." Đông Phương Bất Bại nói xong, xoay người nâng vạt áo, ngồi trên ghế sau bàn dài, nói:“Trong giáo xảy ra chuyện gì?"
Địch Vân nói: “Có vài chuyện cần bẩm báo Giáo chủ." Nói xong dừng một chút mới tiếp: “Giáo chủ vẫn nên dùng bữa trước đi, sau đó thuộc hạ sẽ nói tỉ mỉ."
“Cũng tốt, dùng trong phòng ngươi làđược."Đông Phương Bất Bại không nhiều lời, gật đầu phất tay lệnh cho hắn đi xuống.
Địch Vân ra ngoài dặn dò bày thiện, đợi đến khi tỳ nữ bày biện xong hết thảy mới vào mời y ra. Hai người dùng bữa tối, ai cũng không nói gì.
Đợi sau khi dùng xong bữa tối, Địch Vân mới bẩm báo lại chuyện đã xảy ra chiều nay. Đó là khi hắn kiểm tra sổ sách phát hiện có chút không đúng. Gần cuối năm, các phân đàđều phải nộp lợi nhuận thu được trong năm lên Hắc Mộc Nhai, hiện tại đã có một số vàng bạc được đưa tới. Vận chuyển vài xe vàng bạc nói thì dễ nhưng làm rất khó, cho nên mọi người đều lựa chọn vận chuyển theo từng nhóm, có một nhóm vận chuyển thiếu, toàn bộ sự việc nói ra rất dài.
Tìm người hỏi, mới phát hiện nhóm vận chuyển thiếu là vùng Tô Hàng. Nơi này không hề thông báo, còn cốý giấu diếm không để Giáo chủ biết, nghe nói là bị người cướp trên đường.
Địch Vân bẩm báo lại cho Đông Phương Bất Bại xong, tóm lại cũng chỉ là vài xe bạc. Đông Phương Bất Bại nghe xong cũng không nói gì, Địch Vân trước nay luôn là người có chủ trương tiết kiệm, nhưng đối với Giáo chủ Nhật Nguyệt Thần giáo, mấy xe bạc căn bản không tính là cái gì. Chỉ bảo thủ hạđểý một chút.
Sau đó hai người cũng không nói gì thêm, bữa tối qua đi thìđến thư phòng đọc sách, Đông Phương Bất Bại xem qua vài trang rồi bày giấy ra, dạy Địch Vân viết chữ.
Viết xong một quyển Đường thu, hoa tuyết bay xuống từng ngóc ngách của Hắc Mộc Nhai, hồđiệp hồng sắc cũng cắt được hơn ngàn con.
Địch Vân ở Hắc Mộc Nhai làm tổng quản đã hơn hai tháng, sáng sớm đi hầu hạĐông Phương Bất Bại thức dậy. Từ lần đó về sau, khi sắc trời tờ mờ sáng vẫn chỉ có một mình thân ảnh của Địch Vân đứng trước cửa chủ viện chờđợi, trong tiểu viện, hai người câu được câu không trò chuyện, buộc tóc thắt đai lưng vẫn do Địch Vân làm, hai hồđiệp vẫn nằm im dưới ngọc chẩm, chẳng qua đã chuyển thành sắc đỏ tiên diễm. Dựa theo cách nói của Địch Vân, màu sắc này thật sự rất thích hợp với Đông Phương Bất Bại.
Công việc buổi sáng vô cùng bận rộn, Địch Vân không nghĩ tới một người như hắn cũng có thể sắp xếp mọi việc đâu vào đấy. Đến khi mặt trời lặn mới chính thức nhẹ nhàng thở ra, sau khi dùng xong bữa tối của hai người, thì trong thư phòng cũng tản ra hương mực tự nhiên……
Sáng sớm, Địch Vân thấy ngoài cửa sổ lại hạ xuống một đợt tuyết lớn, hoa tuyết rất lớn, bên ngoài một mảnh. Mấy tháng này, võ công của hắn đã khôi phục được năm thành, điều này làm cho Địch Vân thật sự rất kinh ngạc. Hắn không ngờ khối thân thể của Dương Liên Đình này lại có tư chất đến thế, bỗng cười rộ lên, thì ra kiếp trước mình thật sự rất ngốc a.
Đứng lên tự mặc y phục, hắn đã sớm điều hết sai vặt và tỳ nữ trong viện đi rồi. Hắn không quen để người khác hầu hạ, có cảm giác rất kỳ quái.
Ra cửa nhìn tuyết đọng một lớp dày, thầm nghĩ hôm nay đừng nên đểĐông Phương Bất Bại đến đỉnh núi luyện công. Tuy võ công của Đông Phương Bất Bại rất lại hợi, nhưng Địch Vân lại cảm thấy nội tức người nọ quá mức âm hàn, thời tiết rét lạnh đối với người nọ sẽ không tốt.
Địch Vân vốn đang chuẩn bịđến chủ việc hầu Đông Phương Bất Bại rời giường, lại gặp một đệ tửđang vội vàng báo lại có chuyện quan trọng. Vạn bất đắc dĩ, phải đi theo. Khi trở về mặt trời đã lên cao, chỉ là tuyết rơi quá lớn, ánh mặt trời có vẻ rất mỏng manh.
Khi Địch Vân đến cửa phòng chủ viện còn chưa mở, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, quả nhiên trong phòng vẫn còn buông màn, người nọ nằm trên giường không hề nhúc nhích. Cũng không biết vì sao vào một sớm tuyết rơi nọ, người kia bỗng nhiên cho phép hắn từ nay về sau có thể vào trong phòng chờ, không cần đợi bên ngoài. Trong lòng Địch Vân vô cùng cảm kích, trời lạnh như thế màđứng ở ngoài quả thật sắp đông thành băng a.
Mấy lần trước đi vào hắn luôn đánh thức người nọ, nhưng y cũng không nói gì. Lần này xem ra không ồn đến đối phương. Địch Vân ngồi trên ghếở gian ngoài, mấy ngày nay hắn tăng cường luyện tập khinh công, cũng là vì sợđánh thức Đông Phương Bất Bại, chuyện tốt đời người, mình cũng không thể nhiễu thanh mộng người ta a.
Trong phòng rất ấm áp, sa trướng rũ từng tầng, còn có đàn hương tự nhiên tản ra từ người nọ, rất nhu hòa. Địch Vân ngồi một chốc, trong phòng tối đen một mảnh, lại vô cùng im ắng. Hắn bỗng nhiên cảm thấy mấy tháng này thật sự quá mơ hồ. Tựa như cuộc sống ở nông thôn trước kia, tuy rằng bận rộn, nhưng lại rất vui vẻ, rất yên tĩnh. Luyện tập võ công, đọc sách viết chữ, yên tĩnh đến mức làm cho hắn mê mang.
Hắn từng nghe một vài người nói vềĐông Phương Bất Bại, nói người nọ tâm tính khó lường, hỉ nộ vô thường, tâm ngoan thủ lạt, bảo thủ gìđó. Chỉ làĐịch Vân lại cảm thấy người nọđối với hắn tốt lắm, tuy rằng y nói không nhiều, nhưng trong mỗi một câu đều có thể cảm nhận được chút ôn nhu thản nhiên. Hắn đối Đông Phương Bất Bại cũng là kính nể có thừa, mặc kệ võ công hay thi từ, người nọđều làđệ nhất hảo thủ, khiến hắn nhìn không ra một chút khuyết điểm.
“Giáo chủ."Địch Vân ngẩng đầu thấy người nọđã tỉnh, cũng đứng lên, treo màn lên.
“Suy nghĩ cái gì?" Đông Phương Bất Bại mặc y phục từ trong phòng đi ra, liếc đối phương một cái,“Nghĩđến chuyên chú a."
“Khi nhàm chán khó tránh khỏi xuất thần."Địch Vân đi qua chải đầu cho y, nói:“Hôm nay chúng ta không nên đến đỉnh núi."
“Hửm?"Đông Phương Bất Bại nhìn người đang chải đầu cho mình trong gương, nhíu mày, nói:“Ngươi muốn lười biếng sao?"
Địch Vân cười cười, cũng không biện giải, nói:“Bên ngoài tuyết quá lớn, đợi ngày khác tuyết ngừng rồi hẵng đi."
“Tùy ngươi đi."Đông Phương Bất Bại chỉ thản nhiên nói, “Mấy tháng nay võ công của ngươi tiến bộ không ít, ngẫu nhiên nghỉ ngơi một chút cũng không sao."
“Trước đi truyền thiện đã, giáo chủ có muốn làm gì không, thời gian khá dư dả."Địch Vân thuần thục đem dây cột tóc buộc chặt, hỏi.
“Tuyết rơi, ra ngoài ngắm cảnh tuyết, được không?"
“Được."
Địch Vân đáp ứng rồi ra ngoài truyền thiện, tùy tay thả xuống chiếc lược và hai hồđiệp trong tay áo, xoay người đi ra ngoài.
Đông Phương Bất Bạ cầm hai chú bướm giấy lên, vẫn là hồđiệp hồng sắc, tên ngốc kia đã cắt đến hai tháng. Hồđiệp trong tay tinh xảo nhìn không ra khuyết điểm, ai ngờđược Dương đại tổng quản hiện tại lại là một cao thủ cắt bướm giấy. Đông Phương Bất Bại không khỏi mỉm cười, cũng không biết khi người nọ cắt bướm có nghĩđến y hay không……
Dùng bữa xong, Đông Phương Bất Bại lấy áo choàng bằng lông chồn ném cho Địch Vân, Địch Vân tiếp được, tay vuốt lên da lông mềm mại, chắc hẳn mặc vào sẽ rất ấm đi? Cũng không chối từ, ôm vào trong ngực theo Đông Phương Bất Bại ra khỏi phòng.
Hoa trong viện trắng xóa một mảnh, trên cây đã sớm không còn lá, nhưng bị hoa tuyết tôđiểm cho, cũng không quáảm đạm.
Địch Vân đi theo phía sau người nọ, vạt áo hồng y theo gió gợn lên, bay phất phới. Người nọ vóc người cao ráo, nhưng cũng tiêm gầy, Địch Vân thường nghĩ, như thế này sao có thể nhìn ra y là cao thủđệ nhất võ lâm chứ? Chỉ cảm có chút gầy yếu mà thôi.
Đi qua đem áo choàng tuyết trắng trong tay choàng lên người hồng y nhân, nói:“Xem ra nên nhanh chóng trở về, gió rất lớn."
Đông Phương Bất Bại cũng không nói gì, tùy tay chỉnh lại áo choàng, buộc dây lại. Hai người đứng ở trong tuyết ngắm nhìn trong chốc lát, liền quay về.
Tuyết rơi rất lớn, hôm nay địch Vân cũng vô cùng bận rộn, lại có hạ nhân báo rằng, lại có nơi vận chuyển vàng bị cướp. Địch Vân cảm thấy rất đau đầu, vốn tưởng rằng chuyện này đãđược xử lý tốt, tiếc rằng bây giờ xem ra có chút không ổn, tính ra cũng đã là lần thứ ba. Mà lúc này là trung tuần tháng mười hai, mọi nơi đều vận chuyển vàng bạc rất nhiều, số lượng hàng hóa bị cướp rất lớn.
Địch Vân nghĩ nghĩ rồi vẫn đi tìm Đông Phương Bất Bại bẩm báo việc này, rồi phái giáo chúng đi điều tra. Xem xét manh mối được báo lại mấy lần, cướp hàng đều do một nhà gây nên —Ôn gia bảo.
Kiếp trước của Địch Vân khác biệt với hiện tại. Mà hai tháng này, hắn lại không hề xuống Hắc Mộc Nhai, tất nhiên không biết được chuyện trên giang hồ, màÔn Gia bảo là cái gì thì hắn cũng chưa từng nghe nói. Hắn chỉ nghe giáo chúng ngẫu nhiên nói qua, hiện tại đối nghịch với Nhật Nguyệt Thần Giáo chủ yếu là phái Hoa Sơn Tung Sơn gìđó, chưa từng nghe nói tới Ôn Gia bảo.
Đông Phương Bất Bại nghe xong việc này tất nhiên tức giận, chỉ dựa vào một Ôn Gia bảo cướp hàng sống qua ngày, trên giang hồ rõ ràng không có chút danh tiếng, vậy màđánh chủý tới Nhật Nguyệt Thần Giáo.
“Không thì, thuộc hạđi điều tra thử xem."Địch Vân thấy Đông Phương Bất Bại nhíu mày, nghĩ nghĩ nói.
Đông Phương Bất Bại nghe xong không khỏi giương mắt nhìn hắn, ánh mắt có chút phức tạp, cũng không biết là nghĩ cái gì, nói:“Ngươi muốn xuống Hắc Mộc Nhai?"
“Phải."Địch Vân gật đầu, nói:“Việc này nên nhanh chóng giải quyết, nếu hàng hóa còn bị cướp, sợ là trên giang hồ sẽ có lời đồn."
Đông Phương Bất Bại nhìn hắn không nói hì. Địch Vân thấy y không nói, cũng không biết y đang nghĩ gì, “Giáo chủ? Làm sao vậy?"
“Xuống núi cũng tốt!"Đông Phương Bất Bại đến giờ mới mở miệng, nhếch nhếch khóe môi, cười nói: “Dương tổng quản đã lâu không xuống Hắc Mộc Nhai đi? Trên giang hồ gần đây rất náo nhiệt, vậy chắc hẳn ngươi cũng muốn đến xem. Dù sao nơi này cái gì cũng không có."
Địch Vân nghe mà hồđồ, nào biết rằng đối phương là vì tưởng hắn muốn rời khỏi đây. MàĐịch Vân lại không có chút hứng thúđối với giang hồ. Nếu nói thật ra, là hắn đã chết tâm với giang hồ. Năm đó, khi hết thảy trần ai lạc định (trở về cát bụi), hắn đã lựa chọn quy ẩn, chạy đến nơi Tuyết Sơn cái gì cũng không có kia cũng là vì nguyên nhân này. Mà hai tháng nay ở Hắc Mộc Nhai, Địch Vân cảm thấy thật yên tĩnh, ngày tháng như vậy hắn đã chờđợi từ rất lâu.
“Ngươi đi đi, sáng mai xuất phát."Đông Phương Bất Bại phất phất tay, lãnh đạm nói, “Bổn tọa mệt rồi."
Tác giả :
Vân Quá Thị Phi