Đông Phương Bất Bại Chi Bát Phong Độ
Chương 35: Tẩy thủ (2)
Lưu Chính Phong nghe ra trong câu nói của Dư Thương Hải mang theo khinh miệt, không khỏi tức giận, nói:“Dư quan chủ lời này là cóý gì?"
Chỉ làĐịch Vân lại không quan tâm, nhìn đại môn nói:“Bằng hữu bên ngoài còn không định hiện thân sao!"
Hắn vừa nói xong, chúng hào kiệt không khỏi đều nhìn về phía cửa, ám thanh tửđánh nghiêng kim bồn vừa rồi quả thực từđại môn bay tới, xem thế kia, người xuất thủ võ công tất nhiên không thấp.
Ngoài cửa vang lên tiếng ha ha cười to, liền có một người tiến đến, bộ dáng khoảng bốn mươi tuổi, đúng là sưđệ của Tung Sơn chưởng môn Tả Lãnh Thiền – Phí Bân!
“Nguyên lai Phí sư huynh cũng đến đây, sao không hiện thân, khiến Lưu mỗ chiêu đãi không chu toàn, thực không đúng lễ nghĩa." Sắc mặt Lưu Chính Phong chỉ khẽđộng, lập tức chắp tay nói.
“Theo ta thấy không chỉ như thếđi? Phái Tung Sơn đến đây bao nhiêu đệ tử? Sao không dám cùng nhau hiện thân!"Địch Vân nhíu nhíu mày kiếm, nhìn vào Phí Bân.
Phí Bân không khỏi động dung, sau đó vung tay lên, ngoài cửa nhất thời một trận cung âm ồn ào, mười mấy đệ tử Tung Sơn chỉnh tề xuất hiện, cùng hô:“Đệ tử Tung Sơn phái tham kiến Lưu sư thúc."
Sắc mặt Lưu Chính Phong lập tức tối đi một chút, chỉ là bên cạnh có rất nhiều võ lâm nhân sĩ cũng kinh ngạc đến nói không ra lời. Định Dật sư thái là người đầu tiên lên tiếng:“Đây là có chuyện gì! Tung Sơn phái có phải khinh người quáđáng hay không!"
Sắc mặt Phí Bân bất động, chỉ nói:“Sư thái hiểu lầm, Minh chủ có lệnh, chỉ sợ Lưu Chính Phong không chịu nghe theo! Nay vừa thấy, quả nhiên là như vậy."
Sắc mặt Lưu Chính Phong càng ngày càng tối, khí giận bốc lên, hận đến toàn thân đều run rẩy, nói:“Lưu mỗ kim bồn tẩy thủ là chuyện cá nhân, cho dù là Ngũ nhạc Minh chủ cũng không thể can thiệp. Huống hồ còn dẫn theo nhiều người đến như vậy, chẳng lẽ là muốn áp chế ta!"
Phí Bân lạnh lùng hừ một tiếng, nói:“Lưu tam gia kim bồn tẩy thủ thoái ẩn giang hồ, vốn là chuyện cá nhân, Minh chủ bất quá có hỏi. Ngươi kim bồn tẩy thủ là có dụng ý gì! Sao không cùng mọi người nói cho rõ! Kim bồn tẩy thủ này của Lưu tam gia quan hệ trọng đại, nguy hại đến Ngũ Nhạc kiếm phái thậm chí là toàn bộ võ lâm! Minh chủ há có thể mặc kệ!"
Lưu Chính Phong vừa nghe, trong lòng căng thẳng, nói vậy Tung Sơn phái đã biết chuyện hắn cùng Khúc Dương kết giao.
“Nếu Lưu đại hiệp muốn kim bồn tẩy thủ thoái ẩn giang hồ, từ nay về sau không hỏi đến việc giang hồ, qua khỏi giờ này khắc này đã không còn là người của giang hồ, sao có thể nói nguy hại đến Ngũ Nhạc kiếm phái? Sao lại nói nguy hại đến võ lâm?"Địch Vân nhìn về phía Phí Bân, nói.
Phí Bân bị một câu của hắn làm câm miệng, không thể nói tiếp, trừng mắt thật lâu sau mới quát:“Đây là lệnh của Minh chủ!"
Địch Vân không khỏi ha ha mà cười, lại nói:“Nguyên lai Minh chủ của Ngũ nhạc phái là không nói đạo lí như vậy sao?"
“Ngươi là người nào?! Dám vũ nhục Minh chủ Ngũ Nhạc kiếm phái! Cũng quá không đem Ngũ Nhạc kiếm phái chúng ta để vào trong mắt đi!" Phí Bân lại bốc lửa, xoay người đối với chúng hào kiệt nói:“Minh chủ sở dĩ ngăn cản Lưu Chính Phong kim bồn tẩy thủ, đúng là bởi vì Lưu Chính Phong không biện thị phi, thế nhưng lại cấu kết với Ma giáo Giáo chủĐông Phương Bất Bại!"
Lời vừa nói ra, trong đại sảnh nhất thời ồ lên, nơi này phần lớn là danh môn chính phái, chỉ có sốít là người phong lưu nhàn tản, nghe xong hai chữ“Ma giáo" đều nghiến răng nghiến lợi, lại nghe nói Lưu Chính Phong cấu kết Ma giáo Giáo chủĐông Phương Bất Bại lại tức giận không chịu nổi.
Địch Vân không khỏi sẩn cười, trong lòng nghĩĐông Phương ngay ở phía sau bình phong, nghe xong lời này không biết còn khinh thường đến mức nào, người kia ngạo khí, người kia thanh cao, để y ‘cấu kết’ với một Lưu Chính Phong nho nhỏ của Ngũ Nhạc kiếm phái, quả thực là tức cười.
Lưu Chính Phong lập tức nói:“Lưu mỗ này cảđời cũng chưa từng gặp qua Đông Phương Bất Bại! Phí sư huynh lời này là vu oan Lưu mỗ!"
“Ngươi dám nói ngươi không biết Trưởng lão họ pháp của Ma giáo – Khúc Dương!" Phí Bân đề cao thanh âm quát.
Lưu Chính Phong vừa nghe hắn nhắc tới “Khúc Dương" liền không nói tiếp. Địch Vân nói:“Kết giao người nào? Cho dù là Khúc Dương thì lại ra sao? Lưu đại hiệp sau khi kim bồn tẩy thủ sẽ không bao giờ hỏi đến việc giang hồ nữa, mặc hắn là chính phái hay tà phái lại có gì khác nhau?"
Phí Bân thối một ngụm, mắng:“Lưu tam gia kết giao người trong Ma giáo, sau khi kim bồn tẩy thủ lại đến Ma giáo nương tựa, chẳng phải là có tổn hại đến Ngũ Nhạc kiếm phái!"
Địch Vân nghe xong ha ha mà cười, nói:“Thoái ẩn giang hồ tái tìm nơi nương tựa? Nguyên lai ý của ngươi là nếu mọi người trong Ngũ Nhạc kiếm phái đều không quan tâm chuyện giang hồ nữa thì sẽ là một tên thúi lắm sao?"
Ởđây nhân sĩ Ngũ Nhạc kiếm phái cũng không thiếu, Nhạc Bất Quần, Định Dật sư thái cũng đều là người có uy tín danh dự trong Ngũ Nhạc kiếm phái, lúc này nghe xong đều có chút sinh khí, nhưng cũng nói được cái gì, chỉđổ lỗi cho Phí Bân nói chuyện nghĩ về một hướng, nghĩ không được chu toàn.
Phí Bân bị tức không nhẹ, trên mặt một mảnh xanh mét, quát:“Tiểu tử ngươi mấy lần nhục mạ Ngũ Nhạc kiếm phái ta, có dụng ý gì?! Không phải làđến gây rối đi? Chẳng lẽ là người trong Ma giáo!"
Người bên cạnh nghe xong đều cùng nhau nghị luận, Địch Vân võ công cao cường, chỉ là không ai biết hắn có nội công Thần Chiếu kinh cùng Huyết đao phổ. Hai môn võ công này còn là võ học cao thân, cách học kỳ lạ, mọi người lại là văn sở vị văn. Không khỏi có vài nhân kỳ quái đứng lên, nói:“Tiểu tử này võ công thực tà môn, Không phải thực là người của Ma giáo đi?"
“Lưu Chính Phong vừa rồi không có phủ nhận, chẳng lẽ thật sự nhận thức Ma giáo Trưởng lão Khúc Dương? Tiểu tử kia vẫn luôn giúp Lưu Chính Phong nói chuyện, sẽ không phải là do Khúc Dương phái tới đi?"
Lưu Chính Phong đem những lời này nghe rõ ràng, bỗng nhiên thở dài, cao giọng nói:“Ta thật sự nhận thức Khúc Dương, Khúc đại ca. Khúc đại ca là tri kỷ duy nhất trong cuộc đời này của Lưu mỗ! Lưu mỗ hôm nay kim bồn tẩy thủ cũng vì việc này! Khúc đại ca cùng Lưu mỗ một chính một tà, Lưu mỗ không muốn làm bằng hữu mà khó xử, tất nhiên chỉ có thể rời khỏi giang hồ, không hỏi đến thế sự!"
Mọi người nghe xong Lưu Chính Phong nói đều sợ hãi mà than, nguyên lai cái gì mua quan bán chức đều là ngụy trang. Chỉ là mọi người đối với Nhật Nguyệt thần giáo chất chứa oán hận đã lâu, chính tà bất lưỡng lập, tư tưởng này cũng là thâm căn cốđế, nghe xong lời Lưu Chính Phong, đều khẳng định Khúc Dương hẳn làđang lợi dụng Lưu Chính Phong, muốn âm thầm mai phục Ngũ Nhạc kiếm phái bọn hắn.
Địch Vân nghe người chung quanh kêu loạn ồn ào, cảm thấy có chút buồn cười, nếu thật sự lợi dụng Lưu Chính Phong âm thầm thiết hạ mai phục, giờ này khắc này, nhiều chính phái nhân sĩ tập hợp lúc này như vậy, còn đều là chưởng môn các phái, thiết hạ mai phục chẳng phải là thiên thời địa lợi đều chiếm hết sao, làm gì còn để bọn hắn ởđây nói nhăng nói cuội.
Phần đông người Ngũ Nhạc phái càng nghị luận càng là kích động, chính tà hơn trăm năm ân oán, dù chết bao nhiêu người, trong lòng mỗi người vẫn đều oán hận không thôi. Nghe Lưu Chính Phong không chịu cúi đầu nhận sai, cũng không chịu cùng Khúc Dương đoạn tuyệt quan hệ lại càng thêm tức giận.
Phí Bân thấy bản thân chiếm đại thế, giơ lênh lệnh kỳ của Minh chủ Ngũ Nhạc kiếm phái, trên lệnh kỳ khảm vô số châu báu ngọc thạch, dưới đề hồng chúc quang chiếu ra ánh sáng, chói mắt người xem, quát:“Lưu tam gia không chịu nghe theo mọi người khuyên bảo, cốý cùng Ma giáo làm bạn, không chịu tạm hoãn kim bồn tẩy thủ, cũng đừng trách ta dựa theo mệnh lệnh của Tả minh chủ mà thủ hạ bất lưu tình!"
Thần sắc Lưu Chính Phong có chút đau khổ, thanh âm lại rất bình tĩnh, nhưng không giống bình thường, chỉ nói:“Đời này có thể có Khúc đại ca làm một tri kỷđã quáđủ, Lưu mỗđã sớm liệu đến kết quả hôm nay, cho dù khiến thân bại danh liệt, trong lòng ta cũng không hềáy náy, không thẹn cùng bất luận kẻ nào. Chuyện cùng Khúc đại ca tương giao, Lưu mỗ chưa từng hối hận!"
Phí Bân tức giận nhíu mày, nói:“Tốt lắm! Đệ tử Hành Sơn phái dưới trướng Lưu Chính Phong đều nghe, Tả minh chủ có lệnh, Lưu Chính Phong cấu kết Ma giáo cùng đệ tử không quan hệ, muốn thoát ly Lưu Chính Phong Tả minh chủ tất nhiên sẽ bỏ qua chuyện cũ! Nếu không, giết!"
“Thí nói!" Lời vừa nói ra, một gãđệ tử phía sau Lưu Chính Phong đứng dậy, người này chính là Hướng Đại Niên, nói:“Chúng ta thụân trọng của sư phụ, kỳ thật đều là hạng người rất sợ chết. Huống hồ cách làm người của sư phụ, chúng ta sao lại không biết, có thể nào chỉ bằng hai ba câu châm ngòi của gian nhân lại đi phản bội sư môn!"
“Hảo hảo, có một câu này của ngươi cũng xem như không phụ hy vọng của sư phụ, lòng ta thực cao hứng, nhưng không thểđể các ngươi cùng nhau chịu chết……" Lưu Chính Phong nghe xong một trận cảm động.
Chỉ là hắn nói còn chưa xong, chỉ thấy trước mắt bạch quang chợt lóe, tay Phí Bân cầm lấy bội kiếm bên hông thủ hạ, cánh tay trầm xuống hướng vềđệ tử Hướng Đại Niên của Lưu Chính Phong đâm tới.
“Đại Niên!" Lưu Chính Phong kinh quát một tiếng, Hướng Đại Niên tuy rằng làđệ tử hắn rất ưng ý nhưng võ công so ra vẫn kém với Lưu Chính Phong, vừa định xuất thủ tương trợ, liền nhìn thấy một lam ảnh, tốc độ cực nhanh đoạt qua.
Địch Vân thấy hắn làm khó dễ, không kịp nghĩ nhiều xuất thủ tương trợ, đáng tiếc bên người chưa từng mang theo bội kiếm, chỉ phải tay không nhập dao sắc, bất lấy huyệt đạo trên cổ tay hắn.
Khi Phí Bân thấy lam ảnh kia tiến lại, muốn thu thếđã muốn không còn kịp rồi, lập tức huyệt đạo ‘chi câu’ trên cổ tay bịấn một cái, nội lực triệt tiêu sạch sẽ. Ngay sau đóđã bị người một chưởng chụp trên vai, lảo đảo đứng không vững, miễn cưỡng lui ra ngoài bốn năm bước mới vững người lại.
“Lưu đại hiệp, ngươi còn chưa kim bồn tẩy thủ!"
Địch Vân xuất thủđộng tác rất nhanh, phi vân lưu thủy lưu loát sinh động, sua đó quay đầu nói một câu. Hắn hiện tại thực tại đã chọc giận Phí Bân, nếu không phải hắn ngăn lại một kiếm vừa rồi, nhất định sẽđâm thủng yết hầu thanh niên kia, người này tàn nhẫn thủ pháp, lại đi đối phó một người yếu thế, thật nên gọi hắn là trơ trẽn.
Lưu Chính Phong thấy đệ tử của mình vô sự, nhẹ nhàng thở ra. Nghe thấy lời nói Địch Vân không khỏi chấn chấn tinh thần, gật đầu cao giọng nói:“Hôm nay Lưu mỗ kim bồn tẩy thủ, các vị hào kiệt làm chứng, qua thời khắc này, chuyện giang hồ gì Lưu mỗđều không hỏi đến!" Nói xong xoay người đi đến trước kim bồn.
“Đệ tử Tung Sơn nghe lệnh! Lưu Chính Phong nếu dám kim bồ tẩy thủ, chính là cùng một bọn với Ma giáo, người liên quan với hắn đều bị tru sát!" Phí Bân hai mắt đỏđậm hét lớn.
“Lưu đại hiệp, ngươi cứ tiếp tục, Địch mỗ giúp ngươi chống đỡ!"Địch Vân lạnh lùng quét một lần qua đệ tử Tung Sơn ở bốn phía, bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước cũng là như vậy, hắn luôn lẻ loi một mình, cùng chính đại nhân sĩ tự xưng đại hiệp xung đột.
“Đa tạ." Lưu Chính Phong không chần chờ, vãn khởi tay áo, đem hai tay tẩm ở vào thanh thủy trong kim bồn.
Mọi người nhìn thấy một màn này đều không lên tiếng, tựa hồ là trong lúc nhất thời không biết nên cảm thán như thế nào mới tốt. Bỗng nhiên chợt nghe gặp một người hét lớn, một cái đệ tử Tung Sơn tay phải cầm kiếm mạnh mẽ hướng phía sau lưng Lưu Chính Phong chém tới.
Địch Vân vừa muốn ngăn cản, chợt nghe thấy một tiếng hét thảm, tên đệ tử kia bỗng nhiên dừng lại động tác, mở to hai mắt thẳng tắp ngã xuống.
Chỉ làĐịch Vân lại không quan tâm, nhìn đại môn nói:“Bằng hữu bên ngoài còn không định hiện thân sao!"
Hắn vừa nói xong, chúng hào kiệt không khỏi đều nhìn về phía cửa, ám thanh tửđánh nghiêng kim bồn vừa rồi quả thực từđại môn bay tới, xem thế kia, người xuất thủ võ công tất nhiên không thấp.
Ngoài cửa vang lên tiếng ha ha cười to, liền có một người tiến đến, bộ dáng khoảng bốn mươi tuổi, đúng là sưđệ của Tung Sơn chưởng môn Tả Lãnh Thiền – Phí Bân!
“Nguyên lai Phí sư huynh cũng đến đây, sao không hiện thân, khiến Lưu mỗ chiêu đãi không chu toàn, thực không đúng lễ nghĩa." Sắc mặt Lưu Chính Phong chỉ khẽđộng, lập tức chắp tay nói.
“Theo ta thấy không chỉ như thếđi? Phái Tung Sơn đến đây bao nhiêu đệ tử? Sao không dám cùng nhau hiện thân!"Địch Vân nhíu nhíu mày kiếm, nhìn vào Phí Bân.
Phí Bân không khỏi động dung, sau đó vung tay lên, ngoài cửa nhất thời một trận cung âm ồn ào, mười mấy đệ tử Tung Sơn chỉnh tề xuất hiện, cùng hô:“Đệ tử Tung Sơn phái tham kiến Lưu sư thúc."
Sắc mặt Lưu Chính Phong lập tức tối đi một chút, chỉ là bên cạnh có rất nhiều võ lâm nhân sĩ cũng kinh ngạc đến nói không ra lời. Định Dật sư thái là người đầu tiên lên tiếng:“Đây là có chuyện gì! Tung Sơn phái có phải khinh người quáđáng hay không!"
Sắc mặt Phí Bân bất động, chỉ nói:“Sư thái hiểu lầm, Minh chủ có lệnh, chỉ sợ Lưu Chính Phong không chịu nghe theo! Nay vừa thấy, quả nhiên là như vậy."
Sắc mặt Lưu Chính Phong càng ngày càng tối, khí giận bốc lên, hận đến toàn thân đều run rẩy, nói:“Lưu mỗ kim bồn tẩy thủ là chuyện cá nhân, cho dù là Ngũ nhạc Minh chủ cũng không thể can thiệp. Huống hồ còn dẫn theo nhiều người đến như vậy, chẳng lẽ là muốn áp chế ta!"
Phí Bân lạnh lùng hừ một tiếng, nói:“Lưu tam gia kim bồn tẩy thủ thoái ẩn giang hồ, vốn là chuyện cá nhân, Minh chủ bất quá có hỏi. Ngươi kim bồn tẩy thủ là có dụng ý gì! Sao không cùng mọi người nói cho rõ! Kim bồn tẩy thủ này của Lưu tam gia quan hệ trọng đại, nguy hại đến Ngũ Nhạc kiếm phái thậm chí là toàn bộ võ lâm! Minh chủ há có thể mặc kệ!"
Lưu Chính Phong vừa nghe, trong lòng căng thẳng, nói vậy Tung Sơn phái đã biết chuyện hắn cùng Khúc Dương kết giao.
“Nếu Lưu đại hiệp muốn kim bồn tẩy thủ thoái ẩn giang hồ, từ nay về sau không hỏi đến việc giang hồ, qua khỏi giờ này khắc này đã không còn là người của giang hồ, sao có thể nói nguy hại đến Ngũ Nhạc kiếm phái? Sao lại nói nguy hại đến võ lâm?"Địch Vân nhìn về phía Phí Bân, nói.
Phí Bân bị một câu của hắn làm câm miệng, không thể nói tiếp, trừng mắt thật lâu sau mới quát:“Đây là lệnh của Minh chủ!"
Địch Vân không khỏi ha ha mà cười, lại nói:“Nguyên lai Minh chủ của Ngũ nhạc phái là không nói đạo lí như vậy sao?"
“Ngươi là người nào?! Dám vũ nhục Minh chủ Ngũ Nhạc kiếm phái! Cũng quá không đem Ngũ Nhạc kiếm phái chúng ta để vào trong mắt đi!" Phí Bân lại bốc lửa, xoay người đối với chúng hào kiệt nói:“Minh chủ sở dĩ ngăn cản Lưu Chính Phong kim bồn tẩy thủ, đúng là bởi vì Lưu Chính Phong không biện thị phi, thế nhưng lại cấu kết với Ma giáo Giáo chủĐông Phương Bất Bại!"
Lời vừa nói ra, trong đại sảnh nhất thời ồ lên, nơi này phần lớn là danh môn chính phái, chỉ có sốít là người phong lưu nhàn tản, nghe xong hai chữ“Ma giáo" đều nghiến răng nghiến lợi, lại nghe nói Lưu Chính Phong cấu kết Ma giáo Giáo chủĐông Phương Bất Bại lại tức giận không chịu nổi.
Địch Vân không khỏi sẩn cười, trong lòng nghĩĐông Phương ngay ở phía sau bình phong, nghe xong lời này không biết còn khinh thường đến mức nào, người kia ngạo khí, người kia thanh cao, để y ‘cấu kết’ với một Lưu Chính Phong nho nhỏ của Ngũ Nhạc kiếm phái, quả thực là tức cười.
Lưu Chính Phong lập tức nói:“Lưu mỗ này cảđời cũng chưa từng gặp qua Đông Phương Bất Bại! Phí sư huynh lời này là vu oan Lưu mỗ!"
“Ngươi dám nói ngươi không biết Trưởng lão họ pháp của Ma giáo – Khúc Dương!" Phí Bân đề cao thanh âm quát.
Lưu Chính Phong vừa nghe hắn nhắc tới “Khúc Dương" liền không nói tiếp. Địch Vân nói:“Kết giao người nào? Cho dù là Khúc Dương thì lại ra sao? Lưu đại hiệp sau khi kim bồn tẩy thủ sẽ không bao giờ hỏi đến việc giang hồ nữa, mặc hắn là chính phái hay tà phái lại có gì khác nhau?"
Phí Bân thối một ngụm, mắng:“Lưu tam gia kết giao người trong Ma giáo, sau khi kim bồn tẩy thủ lại đến Ma giáo nương tựa, chẳng phải là có tổn hại đến Ngũ Nhạc kiếm phái!"
Địch Vân nghe xong ha ha mà cười, nói:“Thoái ẩn giang hồ tái tìm nơi nương tựa? Nguyên lai ý của ngươi là nếu mọi người trong Ngũ Nhạc kiếm phái đều không quan tâm chuyện giang hồ nữa thì sẽ là một tên thúi lắm sao?"
Ởđây nhân sĩ Ngũ Nhạc kiếm phái cũng không thiếu, Nhạc Bất Quần, Định Dật sư thái cũng đều là người có uy tín danh dự trong Ngũ Nhạc kiếm phái, lúc này nghe xong đều có chút sinh khí, nhưng cũng nói được cái gì, chỉđổ lỗi cho Phí Bân nói chuyện nghĩ về một hướng, nghĩ không được chu toàn.
Phí Bân bị tức không nhẹ, trên mặt một mảnh xanh mét, quát:“Tiểu tử ngươi mấy lần nhục mạ Ngũ Nhạc kiếm phái ta, có dụng ý gì?! Không phải làđến gây rối đi? Chẳng lẽ là người trong Ma giáo!"
Người bên cạnh nghe xong đều cùng nhau nghị luận, Địch Vân võ công cao cường, chỉ là không ai biết hắn có nội công Thần Chiếu kinh cùng Huyết đao phổ. Hai môn võ công này còn là võ học cao thân, cách học kỳ lạ, mọi người lại là văn sở vị văn. Không khỏi có vài nhân kỳ quái đứng lên, nói:“Tiểu tử này võ công thực tà môn, Không phải thực là người của Ma giáo đi?"
“Lưu Chính Phong vừa rồi không có phủ nhận, chẳng lẽ thật sự nhận thức Ma giáo Trưởng lão Khúc Dương? Tiểu tử kia vẫn luôn giúp Lưu Chính Phong nói chuyện, sẽ không phải là do Khúc Dương phái tới đi?"
Lưu Chính Phong đem những lời này nghe rõ ràng, bỗng nhiên thở dài, cao giọng nói:“Ta thật sự nhận thức Khúc Dương, Khúc đại ca. Khúc đại ca là tri kỷ duy nhất trong cuộc đời này của Lưu mỗ! Lưu mỗ hôm nay kim bồn tẩy thủ cũng vì việc này! Khúc đại ca cùng Lưu mỗ một chính một tà, Lưu mỗ không muốn làm bằng hữu mà khó xử, tất nhiên chỉ có thể rời khỏi giang hồ, không hỏi đến thế sự!"
Mọi người nghe xong Lưu Chính Phong nói đều sợ hãi mà than, nguyên lai cái gì mua quan bán chức đều là ngụy trang. Chỉ là mọi người đối với Nhật Nguyệt thần giáo chất chứa oán hận đã lâu, chính tà bất lưỡng lập, tư tưởng này cũng là thâm căn cốđế, nghe xong lời Lưu Chính Phong, đều khẳng định Khúc Dương hẳn làđang lợi dụng Lưu Chính Phong, muốn âm thầm mai phục Ngũ Nhạc kiếm phái bọn hắn.
Địch Vân nghe người chung quanh kêu loạn ồn ào, cảm thấy có chút buồn cười, nếu thật sự lợi dụng Lưu Chính Phong âm thầm thiết hạ mai phục, giờ này khắc này, nhiều chính phái nhân sĩ tập hợp lúc này như vậy, còn đều là chưởng môn các phái, thiết hạ mai phục chẳng phải là thiên thời địa lợi đều chiếm hết sao, làm gì còn để bọn hắn ởđây nói nhăng nói cuội.
Phần đông người Ngũ Nhạc phái càng nghị luận càng là kích động, chính tà hơn trăm năm ân oán, dù chết bao nhiêu người, trong lòng mỗi người vẫn đều oán hận không thôi. Nghe Lưu Chính Phong không chịu cúi đầu nhận sai, cũng không chịu cùng Khúc Dương đoạn tuyệt quan hệ lại càng thêm tức giận.
Phí Bân thấy bản thân chiếm đại thế, giơ lênh lệnh kỳ của Minh chủ Ngũ Nhạc kiếm phái, trên lệnh kỳ khảm vô số châu báu ngọc thạch, dưới đề hồng chúc quang chiếu ra ánh sáng, chói mắt người xem, quát:“Lưu tam gia không chịu nghe theo mọi người khuyên bảo, cốý cùng Ma giáo làm bạn, không chịu tạm hoãn kim bồn tẩy thủ, cũng đừng trách ta dựa theo mệnh lệnh của Tả minh chủ mà thủ hạ bất lưu tình!"
Thần sắc Lưu Chính Phong có chút đau khổ, thanh âm lại rất bình tĩnh, nhưng không giống bình thường, chỉ nói:“Đời này có thể có Khúc đại ca làm một tri kỷđã quáđủ, Lưu mỗđã sớm liệu đến kết quả hôm nay, cho dù khiến thân bại danh liệt, trong lòng ta cũng không hềáy náy, không thẹn cùng bất luận kẻ nào. Chuyện cùng Khúc đại ca tương giao, Lưu mỗ chưa từng hối hận!"
Phí Bân tức giận nhíu mày, nói:“Tốt lắm! Đệ tử Hành Sơn phái dưới trướng Lưu Chính Phong đều nghe, Tả minh chủ có lệnh, Lưu Chính Phong cấu kết Ma giáo cùng đệ tử không quan hệ, muốn thoát ly Lưu Chính Phong Tả minh chủ tất nhiên sẽ bỏ qua chuyện cũ! Nếu không, giết!"
“Thí nói!" Lời vừa nói ra, một gãđệ tử phía sau Lưu Chính Phong đứng dậy, người này chính là Hướng Đại Niên, nói:“Chúng ta thụân trọng của sư phụ, kỳ thật đều là hạng người rất sợ chết. Huống hồ cách làm người của sư phụ, chúng ta sao lại không biết, có thể nào chỉ bằng hai ba câu châm ngòi của gian nhân lại đi phản bội sư môn!"
“Hảo hảo, có một câu này của ngươi cũng xem như không phụ hy vọng của sư phụ, lòng ta thực cao hứng, nhưng không thểđể các ngươi cùng nhau chịu chết……" Lưu Chính Phong nghe xong một trận cảm động.
Chỉ là hắn nói còn chưa xong, chỉ thấy trước mắt bạch quang chợt lóe, tay Phí Bân cầm lấy bội kiếm bên hông thủ hạ, cánh tay trầm xuống hướng vềđệ tử Hướng Đại Niên của Lưu Chính Phong đâm tới.
“Đại Niên!" Lưu Chính Phong kinh quát một tiếng, Hướng Đại Niên tuy rằng làđệ tử hắn rất ưng ý nhưng võ công so ra vẫn kém với Lưu Chính Phong, vừa định xuất thủ tương trợ, liền nhìn thấy một lam ảnh, tốc độ cực nhanh đoạt qua.
Địch Vân thấy hắn làm khó dễ, không kịp nghĩ nhiều xuất thủ tương trợ, đáng tiếc bên người chưa từng mang theo bội kiếm, chỉ phải tay không nhập dao sắc, bất lấy huyệt đạo trên cổ tay hắn.
Khi Phí Bân thấy lam ảnh kia tiến lại, muốn thu thếđã muốn không còn kịp rồi, lập tức huyệt đạo ‘chi câu’ trên cổ tay bịấn một cái, nội lực triệt tiêu sạch sẽ. Ngay sau đóđã bị người một chưởng chụp trên vai, lảo đảo đứng không vững, miễn cưỡng lui ra ngoài bốn năm bước mới vững người lại.
“Lưu đại hiệp, ngươi còn chưa kim bồn tẩy thủ!"
Địch Vân xuất thủđộng tác rất nhanh, phi vân lưu thủy lưu loát sinh động, sua đó quay đầu nói một câu. Hắn hiện tại thực tại đã chọc giận Phí Bân, nếu không phải hắn ngăn lại một kiếm vừa rồi, nhất định sẽđâm thủng yết hầu thanh niên kia, người này tàn nhẫn thủ pháp, lại đi đối phó một người yếu thế, thật nên gọi hắn là trơ trẽn.
Lưu Chính Phong thấy đệ tử của mình vô sự, nhẹ nhàng thở ra. Nghe thấy lời nói Địch Vân không khỏi chấn chấn tinh thần, gật đầu cao giọng nói:“Hôm nay Lưu mỗ kim bồn tẩy thủ, các vị hào kiệt làm chứng, qua thời khắc này, chuyện giang hồ gì Lưu mỗđều không hỏi đến!" Nói xong xoay người đi đến trước kim bồn.
“Đệ tử Tung Sơn nghe lệnh! Lưu Chính Phong nếu dám kim bồ tẩy thủ, chính là cùng một bọn với Ma giáo, người liên quan với hắn đều bị tru sát!" Phí Bân hai mắt đỏđậm hét lớn.
“Lưu đại hiệp, ngươi cứ tiếp tục, Địch mỗ giúp ngươi chống đỡ!"Địch Vân lạnh lùng quét một lần qua đệ tử Tung Sơn ở bốn phía, bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước cũng là như vậy, hắn luôn lẻ loi một mình, cùng chính đại nhân sĩ tự xưng đại hiệp xung đột.
“Đa tạ." Lưu Chính Phong không chần chờ, vãn khởi tay áo, đem hai tay tẩm ở vào thanh thủy trong kim bồn.
Mọi người nhìn thấy một màn này đều không lên tiếng, tựa hồ là trong lúc nhất thời không biết nên cảm thán như thế nào mới tốt. Bỗng nhiên chợt nghe gặp một người hét lớn, một cái đệ tử Tung Sơn tay phải cầm kiếm mạnh mẽ hướng phía sau lưng Lưu Chính Phong chém tới.
Địch Vân vừa muốn ngăn cản, chợt nghe thấy một tiếng hét thảm, tên đệ tử kia bỗng nhiên dừng lại động tác, mở to hai mắt thẳng tắp ngã xuống.
Tác giả :
Vân Quá Thị Phi