Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách (bản xưng tôi)
Chương 9: Yêu nhau gian nan
Đây chẳng lẽ chính là cảm giác kết giao với người giàu có sao?
Một lần tùy tay đưa, đồng hồ tình lữ mấy vạn đồng, thật là không có bạc đãi tôi.
Đủ để thấy được cũng không quá bạc đãi nữ nhân khác!
"Đồng hồ này thực quý đi?" Tôi lấy lại nhìn kỹ, bĩu môi."Thực lãng phí, không bằng anh trực tiếp cho em tiền mặt, em còn nộp đủ học phí."
Anh không chút do dự rút trong túi ra tờ chi phiếu, kẹp vào ngón trỏ cùng ngón giữa, đưa ngay tới trước mặt tôi."Cầm nộp học phí!"
Thần thái tiêu sái cùng động tác này của anh, nghiễm nhiên giết chết tôi!
"Cảm tạ!" Tôi tiếp nhận chi phiếu, đồng thời đưa đồng hồ trả lại cho anh, không do dự cự tuyệt lễ vật của anh!
Anh mím chặt môi, ngón tay nắm chặt đồng hồ nằm trong lòng bàn tay, đồng hồ vô tội trong tay anh phát ra tiếng vang khanh khách. Tôi thay anh đau lòng mấy vạn nhân dân tệ kia, tôi phải làm thêm bao nhiêu giờ mới có thể kiếm ra a.
"Đúng, mật mã là bao nhiêu a?"
Anh quay lưng về phía tôi, đường cong buộc chặt, tôi đoán rằng, khuôn mặt anh tuấn của anh hiện tại khóe miệng nhất định đang run rẩy.
"Sinh khí sao?" Tôi đi lên, nhờ ánh trăng đối với anh cười nịnh."Chỉ đùa một chút với anh thôi."
Anh thật sâu nhíu mi."Vì cái gì muốn cự tuyệt anh?"
Bởi vì tôi không muốn làm Tần Tuyết thứ hai, không muốn trở thành một khách qua đường vội vã đối với anh.
Tại đây, tha hương nơi dị quốc, anh là người duy nhất tôi có thể ỷ lại vào.
Tôi đem chi phiếu trả lại cho anh, đi đến lan can tường vây, đưa lưng về phía anh đứng: "Thực xin lỗi, em thừa nhận em ngưỡng mộ anh, ỷ lại anh, cũng cần anh... Nhưng em xem anh như ca ca."
Anh xoa thái dương: "Tiếp đi!"
Tôi phóng xa tầm mắt, dừng ở bầu trời u ám một lúc, không nhìn rõ cái gì:"Em thích cách anh xoa đầu em, bảo em nha đầu …được anh sủng ái, chiếu cố."
"Cái đó và chúng ta kết giao không mâu thuẫn gì."
"Sư huynh, lấy điều kiện của anh, anh muốn tìm một người nguyện ý với anh trên giường, nữ nhân kích thích anh, khắp nơi đều có... Đừng tìm em, được không? Em chỉ muốn làm tiểu nha đầu của anh..."
Anh ôm lấy sau lưng tôi, quyến luyến ôm thật sâu."Nha đầu..."
"Chúng ta duy trì hiện trạng được hay không? Em không nghĩ thay đổi."
Anh nắm hai vai tôi, kéo tôi xoay người đối mặt với anh, ánh trắng sáng tỏ chiếu vào đáy mắt, thấy rõ sự chân thành cùng tình cảm
Anh đang muốn mở miệng, điện thoại vang lên.
Anh thấp chú một tiếng mắng, lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua dãy số, thần sắc phát lạnh, cầm di động đi ra chỗ xa xa, tiếp máy, lãnh đạm hỏi: "Chuyện gì?"
Nghe qua giọng nói đạm mạc, tám phần tức giận vì bạn gái đánh tới .
"Phải, bề bộn nhiều việc."
"..."
Diệp Chính Thần dựa lưng vào vách tường, chân tùy ý đá, khi một người dùng toàn bộ lực chú ý tập trung vào một việc thì dễ dàng phát hiện sẽ không tự giác có một ít động tác nhỏ.
"Được rồi, tháng sau, tôi cố gắng thu xếp thời gian trở về." Anh nói.
"..."
Anh yên một chút, người đột nhiên đứng thẳng."Cái gì?!"
"..." Tôi không biết người trong điện thoại nói cái gì. Sắc mặt anh rõ ràng âm trầm , càng nghe càng âm trầm.
"Không được! Tôi không đồng ý!"
"..."
Anh giận đến nỗi rống to vào điện thoại: "Ông đừng tưởng rằng ông là cha tôi à có thể quyết định hết thảy!"
Tôi sợ cháng váng! Hóa ra là cha anh.
"..." Trong điện thoại lại có tiếng nói.
Anh xoay người một cái, hung hăng đem điện thoại ném vỡ vào vách tường, bởi vì dùng sức quá mạnh, tác động vào miệng vết thương, mồ hôi lạnh trên thái dương chảy ra.
Tôi chưa từng thấy tính tình anh phát cáu như vậy, lại là đối với cha anh.
Tôi vội vàng chạy đến bên cạnh anh."Là cha anh? Chuyện gì xảy ra?"
"Không có việc gì!" Anh giận đến nỗi ngực phập phồng nặng nề, anh ảo não mà vò mạnh tóc mình, bộ dạng thật sinh khí, lại không nề hà bộ dáng.
"Có chuyện gì chậm rãi thương lượng, phát giận không thể giải quyết được vấn đề!"
"Anh thật ra cũng muốn cùng ông ấy thương lượng, ông ấy căn bản không cho anh cơ hội! Chuyện gì đều thay anh tự quyết định, cũng không hỏi anh có nguyện ý hay không! Hiện tại ngay cả anh..." Anh hít một hơi thật sâu, bình phục một chút hô hấp, không nói tiếp.
"Ông ấy cũng là vì tốt cho anh! Ông ấy sẽ không hại anh."
"..." Anh không nói lời nào.
Tôi đến bên cạnh ngồi xuống, dựa lưng vào vách tường."Cha em cũng như vậy, cái gì đều thay em làm quyết định, cũng không để ý em có nguyện ý hay không."
Anh kề sát bên tôi ngồi xuống, lắng nghe lời tôi nói.
Tôi nói cho anh: em từ nhỏ liền chán ghét bệnh viện, nơi nơi đều là tiếng là khóc cùng máu chảy, còn có mùi thuốc sát trùng…Thi đại học, em nghĩ học họa, cha em dám bức em nộp Viện y học, ông nói học nghệ thuật không tìm được việc, học y có tiền đồ, em giận đến một tháng không nói chuyện cùng ông...
"Em thỏa hiệp ?" Anh hỏi.
Tôi gật gật đầu."Hiện tại ngẫm lại, ông đúng, ông so với em trải đời hơn, nhìn xa hơn... Học y không có gì không tốt, lương cao, được ngườitôn trọng, còn về tiếng khóc than cùng mùi máu tươi, quen rồi, cũng thấy chịu được."
Anh nhìn ngọn đèn phía xa xa."Anh và em vừa vặn tương phản, anh từ nhỏ liền mơ ước làm thầy thuốc, chính mình mở một nhà bệnh viện, có khả năng trị bệnh cứu người...Ông ấy vẫn phản đối, hai người khắc khẩu suốt hai tháng, cuối cùng..."
"Anh vẫn là nộp viện y học. Anh thắng."
Anh cười cười cay đắng. "Thắng thì thế nào, vẫn là bị ông ấy nắm trong tay! Anh không nghĩ đến Nhật Bản, nhưng ông ấy ép anh đến."
"Lần này ông lại ép anh làm cái gì?"
Anh giương mắt nhìn tôi, muốn nói cái gì, lại nhịn xuống, lắc đầu."Không có gì! Già hồ đồ ... Đừng động ông ấy!"
Khi anh nói câu cuối cùng, có điểm bất đắc dĩ, có điểm dung túng, cũng có chút không thể nói đáng yêu.
Dù sao cũng là phụ tử, dù khắc khẩu như thế nào, đối lập tái như thế nào, thủy chung cũng không gạt bỏ được huyết mạch tình thân.
...
"Anh có đói bụng không?" Tôi nhìn anh cười nói."Em nướng gà cho anh ăn!"
"Anh sắp chết đó rồi!"
Mâu thuẫn cùng ưu thương thực dễ dàng liền lắng đọng lại .
Chúng tôi lại vui vẻ đứng lên, vừa nướng gà, vừa ăn, tiếng cười không ngừng.
Không bị người quấy rầy, nhìn thành thị cảnh đêm, ăn mỹ vị thịt nướng, trò chuyện ...
Khi đó, thật sự nghĩ đến không có gì đau xót là không vượt qua được, hai người cùng một chỗ, là đủ rồi.
...
Diệp Chính Thần thương thế hồi phục vô cùng tốt, không bao lâu liền bỏ băng vải, tay có thể tự do hoạt động.
Tôi bỗng nhiên có chút hoài niệm, vào những ngày anh bị thương ỷ lại vào tôi.
Một hôm, khó có được ngày nghỉ, tôi không cần đi phòng thí nghiệm nuôi tế bào, tôi đứng tại ban công, đắm chìm trong tiếng nhạc lặp đi lặp lại từ phòng bên cạnh truyền sang, bài “thiên hương" . Liên tục trong nửa tháng ăn đồ nhẹ, anh đi ra ban công, tràn ngập hy vọng hỏi tôi: "Để ăn mừng thương thế của anh phục hồi như cũ, em hẳn là nên mời anh ăn lẩu cay?."
Tôi nói: "Tốt, hôm nay em vừa vặn được nghỉ, anh đi mua thức ăn."
"Được!"
"Chờ một chút, anh mua nhiều chút, em sẽ gọi cả Lý Khải."
"Vì cái gì gọi hắn?"
"Làm thêm ở cửa hàng tiện lợi là anh ấy giúp em giới thiệu , em hứa sẽ mời anh ấy ăn lẩu ." Tôi thấy vẻ mặt anh âm trầm bèn nói: "Anh không thích thì thôi, không gọi ..."
Sắc mặt anh hơi hòa hoãn, tôi bổ sung một câu: "Hôm nào em một mình mời anh ấy ăn."
Diệp Chính Thần suy tư một chút, nói: "Không bằng gọi tất cả mọi người cùng nhau tới cho náo nhiệt."
"Cũng tốt a!" Tôi hưng phấn mà nói: "Chúng ta lại chơi trò chơi giết người?!"
"Được! Anh gọi điện thoại hẹn bọn họ."
Trò chơi giết người là trò chơi nhà trọ chúng tôi thường lưu hành. Mọi người tập trung cùng một chỗ, chơi trò chơi, tâm sự, câu thông tình cảm. Tôi lúc vừa mới tới tham gia một lần, bị Phùng ca, bọn họ làm cho cười cả buổi tối.
Chạng vạng, mười mấy người ngồi vây quanh cùng một chỗ, vô cùng náo nhiệt, ăn uống nhanh nhảu mất hai giờ, rốt cục cơm no rượu say.
Trò chơi bắt đầu, nội quy cũ, người thua phải uống một bát lớn rượu đầy.
Không bao lâu, tất cả mọi người có chút men say, duy độc Diệp Chính Thần thực tỉnh táo, bởi vì tư duy lô-gích cùng sức phán đoán của anh đều vượt quá người thường sâu sắc, anh dù làm sát thủ, hay là cảnh sát, chưa bao giờ bị thua.
Có một ván, tôi cùng Tần Tuyết bất hạnh bắt trúng sát thủ, Tần Tuyết bị cảnh sát đã phát hiện, tôi khẩn trương nắm trong tay hắc đào A.
Đến phiên Diệp Chính Thần nói chuyện, anh dùng ánh mắt tìm tòi, nghiên cứu biểu tình của mỗi người, cuối cùng dừng trên mặt của tôi...
Ánh mắt chúng tôi giao nhau trên không trung, tôi cố ý đối với anh nhợt nhạt cười, mấy phần e lệ, vài phần tình cảm.
Anh nhìn tôi, mỉm cười, ánh mắt toát ra một cảm giác nhu tình cùng tín nhiệm ...
Quan toà nổi giận."Hai người các ngươi thiếu mắt đi mày lại, nhanh lên nói chuyện!"
Anh giật mình hoàn hồn, nhìn về phía mọi người, đưa ra quan điểm của mình."Nhất định không phải là Bạc Băng..."
Ý cười của tôi càng sâu..."Mỹ nhân kế" hiệu quả!
Vòng thứ hai bắt đầu.
Quan toà nói: Đề nghị sát thủ trợn mắt.
Tôi mở mắt ra.
Quan toà nói: Đề nghị sát thủ giết người.
Tôi giơ tay, chỉ hướng Diệp Chính Thần.
Quan toà nói: trò chơi chấm dứt, cảnh sát đã chết!
Anh mở to mắt... Nhìn tay của tôi chỉ, đôi mắt thông minh sắc xảo làm say lòng người.
"Tôi thua!" Anh thật sâu thở dài.
Một cảnh sát khinh bỉ anh."Sắp chết đến nơi, còn thay sát thủ giấu diếm!? Ngươi thương hương tiếc ngọc, người ta cũng không hạ thủ lưu tình..."
"Ngươi nha chết một chút cũng không oan! Uống rượu đi!" Châu ca bỏ đá xuống giếng.
Diệp Chính Thần cười khổ một chút, bưng một ly rượu tràn đầy, uống trong một hơi...
Phùng ca hướng về phía Diệp Chính Thần, chớp chớp mắt, nói bằng giọng Thiên Tân đáng yêu."Buồn bực làm gì? Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!"
Tôi bị bọn họ cười nên chút ngượng ngùng."Mọi người tư tưởng đừng phức tạp như vậy, Em cùng Diệp sư huynh là quan hệ hàng xóm thuần khiết."
"Thuần khiết?" Phùng ca cười đến thập phần khoa trương."Em thử hỏi Diệp đại soái ca, hắn có biết hai chữa 'Thuần khiết' không?"
Tôi xin giúp đỡ mà nhìn về phía Diệp Chính Thần, chờ anh làm sáng tỏ. Anh tà tà tựa lưng vào ghế ngồi, khóe miệng khẽ nhếch lên, đưa ra một tia khiêu khích: "Không biết!"
Trả thù, thuần túy trả thù.
"Trên thực tế..." Diệp Chính Thần làm tư thế đổi chân, liếc nhìn về phía Lý Khải, không nhanh không chậm mở miệng: "Anh đối với em động cơ vẫn... Phi thường không thuần khiết... Đừng nói em không biết."
Có người ồn ào, có người mở to hai mắt chờ xem kịch vui.
Có người hỏi: "Có bao nhiêu không thuần khiết? Nói cho nghe một chút!"
Có người hỏi: "Thế này có tính thổ lộ hay không?"
Anh thế này mà gọi là thổ lộ, anh rõ ràng là...
Quan toà nổi giận: "Đi! Đi! Hai người các ngươi đi sang phòng bên tiếp tục 'Quỷ nhân tình chưa xong', đừng chậm trễ chúng ta chơi trò chơi giết người!"
Diệp Chính Thần thật sự đứng lên."Tôi còn phải hoàn thành một báo cáo, mọi người chậm rãi chơi!"
Đi rồi, tôi rốt cục nhẹ nhàng thở ra.
Ai ngờ, trước khi đi, anh cố ý nhiễu đến bên cạnh tôi, hai tay khoác lên trên vai tôi, nghiêng thân đến gần sát mặt tôi, đem "Không thuần khiết" suy diễn vô cùng nhuần nhuyễn."Nha đầu, trong chốc lát đừng quên qua giúp anh trải giường chiếu!"
Mọi người kinh ngạc thêm ánh mắt ám muội tề xoát xoát nhìn về phía tôi.
Tay anh không phải tốt hơn rồi sao?
Tôi ngạnh họng đem những lời này nuốt xuống, hung hăng cấu đùi anh.
Anh cảm thấy mỹ mãn quay về nhà trọ , lưu lại tôi một mình cả đêm đón nhận ánh mắt nghiên cứu cùng thăm dò của mọi người.
Sớm biết hôm nay, lúc trước thật không nên nhất thời mềm lòng, giúp anh đổi chăn ga, thuận tiện trải lại giường.
Trời làm bậy vẫn còn tha thứ cho, tự làm bậy không thể sống a!
Một lần tùy tay đưa, đồng hồ tình lữ mấy vạn đồng, thật là không có bạc đãi tôi.
Đủ để thấy được cũng không quá bạc đãi nữ nhân khác!
"Đồng hồ này thực quý đi?" Tôi lấy lại nhìn kỹ, bĩu môi."Thực lãng phí, không bằng anh trực tiếp cho em tiền mặt, em còn nộp đủ học phí."
Anh không chút do dự rút trong túi ra tờ chi phiếu, kẹp vào ngón trỏ cùng ngón giữa, đưa ngay tới trước mặt tôi."Cầm nộp học phí!"
Thần thái tiêu sái cùng động tác này của anh, nghiễm nhiên giết chết tôi!
"Cảm tạ!" Tôi tiếp nhận chi phiếu, đồng thời đưa đồng hồ trả lại cho anh, không do dự cự tuyệt lễ vật của anh!
Anh mím chặt môi, ngón tay nắm chặt đồng hồ nằm trong lòng bàn tay, đồng hồ vô tội trong tay anh phát ra tiếng vang khanh khách. Tôi thay anh đau lòng mấy vạn nhân dân tệ kia, tôi phải làm thêm bao nhiêu giờ mới có thể kiếm ra a.
"Đúng, mật mã là bao nhiêu a?"
Anh quay lưng về phía tôi, đường cong buộc chặt, tôi đoán rằng, khuôn mặt anh tuấn của anh hiện tại khóe miệng nhất định đang run rẩy.
"Sinh khí sao?" Tôi đi lên, nhờ ánh trăng đối với anh cười nịnh."Chỉ đùa một chút với anh thôi."
Anh thật sâu nhíu mi."Vì cái gì muốn cự tuyệt anh?"
Bởi vì tôi không muốn làm Tần Tuyết thứ hai, không muốn trở thành một khách qua đường vội vã đối với anh.
Tại đây, tha hương nơi dị quốc, anh là người duy nhất tôi có thể ỷ lại vào.
Tôi đem chi phiếu trả lại cho anh, đi đến lan can tường vây, đưa lưng về phía anh đứng: "Thực xin lỗi, em thừa nhận em ngưỡng mộ anh, ỷ lại anh, cũng cần anh... Nhưng em xem anh như ca ca."
Anh xoa thái dương: "Tiếp đi!"
Tôi phóng xa tầm mắt, dừng ở bầu trời u ám một lúc, không nhìn rõ cái gì:"Em thích cách anh xoa đầu em, bảo em nha đầu …được anh sủng ái, chiếu cố."
"Cái đó và chúng ta kết giao không mâu thuẫn gì."
"Sư huynh, lấy điều kiện của anh, anh muốn tìm một người nguyện ý với anh trên giường, nữ nhân kích thích anh, khắp nơi đều có... Đừng tìm em, được không? Em chỉ muốn làm tiểu nha đầu của anh..."
Anh ôm lấy sau lưng tôi, quyến luyến ôm thật sâu."Nha đầu..."
"Chúng ta duy trì hiện trạng được hay không? Em không nghĩ thay đổi."
Anh nắm hai vai tôi, kéo tôi xoay người đối mặt với anh, ánh trắng sáng tỏ chiếu vào đáy mắt, thấy rõ sự chân thành cùng tình cảm
Anh đang muốn mở miệng, điện thoại vang lên.
Anh thấp chú một tiếng mắng, lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua dãy số, thần sắc phát lạnh, cầm di động đi ra chỗ xa xa, tiếp máy, lãnh đạm hỏi: "Chuyện gì?"
Nghe qua giọng nói đạm mạc, tám phần tức giận vì bạn gái đánh tới .
"Phải, bề bộn nhiều việc."
"..."
Diệp Chính Thần dựa lưng vào vách tường, chân tùy ý đá, khi một người dùng toàn bộ lực chú ý tập trung vào một việc thì dễ dàng phát hiện sẽ không tự giác có một ít động tác nhỏ.
"Được rồi, tháng sau, tôi cố gắng thu xếp thời gian trở về." Anh nói.
"..."
Anh yên một chút, người đột nhiên đứng thẳng."Cái gì?!"
"..." Tôi không biết người trong điện thoại nói cái gì. Sắc mặt anh rõ ràng âm trầm , càng nghe càng âm trầm.
"Không được! Tôi không đồng ý!"
"..."
Anh giận đến nỗi rống to vào điện thoại: "Ông đừng tưởng rằng ông là cha tôi à có thể quyết định hết thảy!"
Tôi sợ cháng váng! Hóa ra là cha anh.
"..." Trong điện thoại lại có tiếng nói.
Anh xoay người một cái, hung hăng đem điện thoại ném vỡ vào vách tường, bởi vì dùng sức quá mạnh, tác động vào miệng vết thương, mồ hôi lạnh trên thái dương chảy ra.
Tôi chưa từng thấy tính tình anh phát cáu như vậy, lại là đối với cha anh.
Tôi vội vàng chạy đến bên cạnh anh."Là cha anh? Chuyện gì xảy ra?"
"Không có việc gì!" Anh giận đến nỗi ngực phập phồng nặng nề, anh ảo não mà vò mạnh tóc mình, bộ dạng thật sinh khí, lại không nề hà bộ dáng.
"Có chuyện gì chậm rãi thương lượng, phát giận không thể giải quyết được vấn đề!"
"Anh thật ra cũng muốn cùng ông ấy thương lượng, ông ấy căn bản không cho anh cơ hội! Chuyện gì đều thay anh tự quyết định, cũng không hỏi anh có nguyện ý hay không! Hiện tại ngay cả anh..." Anh hít một hơi thật sâu, bình phục một chút hô hấp, không nói tiếp.
"Ông ấy cũng là vì tốt cho anh! Ông ấy sẽ không hại anh."
"..." Anh không nói lời nào.
Tôi đến bên cạnh ngồi xuống, dựa lưng vào vách tường."Cha em cũng như vậy, cái gì đều thay em làm quyết định, cũng không để ý em có nguyện ý hay không."
Anh kề sát bên tôi ngồi xuống, lắng nghe lời tôi nói.
Tôi nói cho anh: em từ nhỏ liền chán ghét bệnh viện, nơi nơi đều là tiếng là khóc cùng máu chảy, còn có mùi thuốc sát trùng…Thi đại học, em nghĩ học họa, cha em dám bức em nộp Viện y học, ông nói học nghệ thuật không tìm được việc, học y có tiền đồ, em giận đến một tháng không nói chuyện cùng ông...
"Em thỏa hiệp ?" Anh hỏi.
Tôi gật gật đầu."Hiện tại ngẫm lại, ông đúng, ông so với em trải đời hơn, nhìn xa hơn... Học y không có gì không tốt, lương cao, được ngườitôn trọng, còn về tiếng khóc than cùng mùi máu tươi, quen rồi, cũng thấy chịu được."
Anh nhìn ngọn đèn phía xa xa."Anh và em vừa vặn tương phản, anh từ nhỏ liền mơ ước làm thầy thuốc, chính mình mở một nhà bệnh viện, có khả năng trị bệnh cứu người...Ông ấy vẫn phản đối, hai người khắc khẩu suốt hai tháng, cuối cùng..."
"Anh vẫn là nộp viện y học. Anh thắng."
Anh cười cười cay đắng. "Thắng thì thế nào, vẫn là bị ông ấy nắm trong tay! Anh không nghĩ đến Nhật Bản, nhưng ông ấy ép anh đến."
"Lần này ông lại ép anh làm cái gì?"
Anh giương mắt nhìn tôi, muốn nói cái gì, lại nhịn xuống, lắc đầu."Không có gì! Già hồ đồ ... Đừng động ông ấy!"
Khi anh nói câu cuối cùng, có điểm bất đắc dĩ, có điểm dung túng, cũng có chút không thể nói đáng yêu.
Dù sao cũng là phụ tử, dù khắc khẩu như thế nào, đối lập tái như thế nào, thủy chung cũng không gạt bỏ được huyết mạch tình thân.
...
"Anh có đói bụng không?" Tôi nhìn anh cười nói."Em nướng gà cho anh ăn!"
"Anh sắp chết đó rồi!"
Mâu thuẫn cùng ưu thương thực dễ dàng liền lắng đọng lại .
Chúng tôi lại vui vẻ đứng lên, vừa nướng gà, vừa ăn, tiếng cười không ngừng.
Không bị người quấy rầy, nhìn thành thị cảnh đêm, ăn mỹ vị thịt nướng, trò chuyện ...
Khi đó, thật sự nghĩ đến không có gì đau xót là không vượt qua được, hai người cùng một chỗ, là đủ rồi.
...
Diệp Chính Thần thương thế hồi phục vô cùng tốt, không bao lâu liền bỏ băng vải, tay có thể tự do hoạt động.
Tôi bỗng nhiên có chút hoài niệm, vào những ngày anh bị thương ỷ lại vào tôi.
Một hôm, khó có được ngày nghỉ, tôi không cần đi phòng thí nghiệm nuôi tế bào, tôi đứng tại ban công, đắm chìm trong tiếng nhạc lặp đi lặp lại từ phòng bên cạnh truyền sang, bài “thiên hương" . Liên tục trong nửa tháng ăn đồ nhẹ, anh đi ra ban công, tràn ngập hy vọng hỏi tôi: "Để ăn mừng thương thế của anh phục hồi như cũ, em hẳn là nên mời anh ăn lẩu cay?."
Tôi nói: "Tốt, hôm nay em vừa vặn được nghỉ, anh đi mua thức ăn."
"Được!"
"Chờ một chút, anh mua nhiều chút, em sẽ gọi cả Lý Khải."
"Vì cái gì gọi hắn?"
"Làm thêm ở cửa hàng tiện lợi là anh ấy giúp em giới thiệu , em hứa sẽ mời anh ấy ăn lẩu ." Tôi thấy vẻ mặt anh âm trầm bèn nói: "Anh không thích thì thôi, không gọi ..."
Sắc mặt anh hơi hòa hoãn, tôi bổ sung một câu: "Hôm nào em một mình mời anh ấy ăn."
Diệp Chính Thần suy tư một chút, nói: "Không bằng gọi tất cả mọi người cùng nhau tới cho náo nhiệt."
"Cũng tốt a!" Tôi hưng phấn mà nói: "Chúng ta lại chơi trò chơi giết người?!"
"Được! Anh gọi điện thoại hẹn bọn họ."
Trò chơi giết người là trò chơi nhà trọ chúng tôi thường lưu hành. Mọi người tập trung cùng một chỗ, chơi trò chơi, tâm sự, câu thông tình cảm. Tôi lúc vừa mới tới tham gia một lần, bị Phùng ca, bọn họ làm cho cười cả buổi tối.
Chạng vạng, mười mấy người ngồi vây quanh cùng một chỗ, vô cùng náo nhiệt, ăn uống nhanh nhảu mất hai giờ, rốt cục cơm no rượu say.
Trò chơi bắt đầu, nội quy cũ, người thua phải uống một bát lớn rượu đầy.
Không bao lâu, tất cả mọi người có chút men say, duy độc Diệp Chính Thần thực tỉnh táo, bởi vì tư duy lô-gích cùng sức phán đoán của anh đều vượt quá người thường sâu sắc, anh dù làm sát thủ, hay là cảnh sát, chưa bao giờ bị thua.
Có một ván, tôi cùng Tần Tuyết bất hạnh bắt trúng sát thủ, Tần Tuyết bị cảnh sát đã phát hiện, tôi khẩn trương nắm trong tay hắc đào A.
Đến phiên Diệp Chính Thần nói chuyện, anh dùng ánh mắt tìm tòi, nghiên cứu biểu tình của mỗi người, cuối cùng dừng trên mặt của tôi...
Ánh mắt chúng tôi giao nhau trên không trung, tôi cố ý đối với anh nhợt nhạt cười, mấy phần e lệ, vài phần tình cảm.
Anh nhìn tôi, mỉm cười, ánh mắt toát ra một cảm giác nhu tình cùng tín nhiệm ...
Quan toà nổi giận."Hai người các ngươi thiếu mắt đi mày lại, nhanh lên nói chuyện!"
Anh giật mình hoàn hồn, nhìn về phía mọi người, đưa ra quan điểm của mình."Nhất định không phải là Bạc Băng..."
Ý cười của tôi càng sâu..."Mỹ nhân kế" hiệu quả!
Vòng thứ hai bắt đầu.
Quan toà nói: Đề nghị sát thủ trợn mắt.
Tôi mở mắt ra.
Quan toà nói: Đề nghị sát thủ giết người.
Tôi giơ tay, chỉ hướng Diệp Chính Thần.
Quan toà nói: trò chơi chấm dứt, cảnh sát đã chết!
Anh mở to mắt... Nhìn tay của tôi chỉ, đôi mắt thông minh sắc xảo làm say lòng người.
"Tôi thua!" Anh thật sâu thở dài.
Một cảnh sát khinh bỉ anh."Sắp chết đến nơi, còn thay sát thủ giấu diếm!? Ngươi thương hương tiếc ngọc, người ta cũng không hạ thủ lưu tình..."
"Ngươi nha chết một chút cũng không oan! Uống rượu đi!" Châu ca bỏ đá xuống giếng.
Diệp Chính Thần cười khổ một chút, bưng một ly rượu tràn đầy, uống trong một hơi...
Phùng ca hướng về phía Diệp Chính Thần, chớp chớp mắt, nói bằng giọng Thiên Tân đáng yêu."Buồn bực làm gì? Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!"
Tôi bị bọn họ cười nên chút ngượng ngùng."Mọi người tư tưởng đừng phức tạp như vậy, Em cùng Diệp sư huynh là quan hệ hàng xóm thuần khiết."
"Thuần khiết?" Phùng ca cười đến thập phần khoa trương."Em thử hỏi Diệp đại soái ca, hắn có biết hai chữa 'Thuần khiết' không?"
Tôi xin giúp đỡ mà nhìn về phía Diệp Chính Thần, chờ anh làm sáng tỏ. Anh tà tà tựa lưng vào ghế ngồi, khóe miệng khẽ nhếch lên, đưa ra một tia khiêu khích: "Không biết!"
Trả thù, thuần túy trả thù.
"Trên thực tế..." Diệp Chính Thần làm tư thế đổi chân, liếc nhìn về phía Lý Khải, không nhanh không chậm mở miệng: "Anh đối với em động cơ vẫn... Phi thường không thuần khiết... Đừng nói em không biết."
Có người ồn ào, có người mở to hai mắt chờ xem kịch vui.
Có người hỏi: "Có bao nhiêu không thuần khiết? Nói cho nghe một chút!"
Có người hỏi: "Thế này có tính thổ lộ hay không?"
Anh thế này mà gọi là thổ lộ, anh rõ ràng là...
Quan toà nổi giận: "Đi! Đi! Hai người các ngươi đi sang phòng bên tiếp tục 'Quỷ nhân tình chưa xong', đừng chậm trễ chúng ta chơi trò chơi giết người!"
Diệp Chính Thần thật sự đứng lên."Tôi còn phải hoàn thành một báo cáo, mọi người chậm rãi chơi!"
Đi rồi, tôi rốt cục nhẹ nhàng thở ra.
Ai ngờ, trước khi đi, anh cố ý nhiễu đến bên cạnh tôi, hai tay khoác lên trên vai tôi, nghiêng thân đến gần sát mặt tôi, đem "Không thuần khiết" suy diễn vô cùng nhuần nhuyễn."Nha đầu, trong chốc lát đừng quên qua giúp anh trải giường chiếu!"
Mọi người kinh ngạc thêm ánh mắt ám muội tề xoát xoát nhìn về phía tôi.
Tay anh không phải tốt hơn rồi sao?
Tôi ngạnh họng đem những lời này nuốt xuống, hung hăng cấu đùi anh.
Anh cảm thấy mỹ mãn quay về nhà trọ , lưu lại tôi một mình cả đêm đón nhận ánh mắt nghiên cứu cùng thăm dò của mọi người.
Sớm biết hôm nay, lúc trước thật không nên nhất thời mềm lòng, giúp anh đổi chăn ga, thuận tiện trải lại giường.
Trời làm bậy vẫn còn tha thứ cho, tự làm bậy không thể sống a!
Tác giả :
Diệp Lạc Vô Tâm