Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách (bản xưng tôi)
Chương 43: Ôn lại mộng xưa
Một chút tiểu thương? Cũng sắp tốt rồi?
Anh lại gạt tôi.
Vết sẹo của anh rõ ràng không có khép lại, phiếm sưng đỏ. Vừa rồi tôi dung sức đẩy, vừa vặn đấm lên vết thương của anh, tơ máu thong thả chảy ra, ngưng tụ nhiều điểm đỏ tươi kinh người.
Tình cảnh này, mọi phẫn nộ của tôi đều tan thành mây khói, tôi chỉ muốn biết, miệng vết thương của anh sâu như thế, có đau bao nhiêu.
"Anh. . . Như thế nào. . . Làm cho?" Nói chuyện mà hàm răng của tôi đều run lên. Thương nghiêm trọng có với anh, thậm chí bệnh nhân máu tươi đầm đìa tôi đều đã gặp, thế nhưng cho tới bây giờ chưa từng run đến thế.
Giờ phút này, tôi thật sự phát run, đầu óc như lá cây khô héo trên cây khô.
Diệp Chính Thần trả lời tránh nặng tìm nhẹ "Ngày đó từ nhà trọ của em rời đi, gặp chút ngoài ý muốn."
"Cái gì ngoài ý muốn?" Tôi truy vấn
Diệp Chính Thần không nói một lời, kéo kéo áo sơ mi, cởi nút thắt, rõ ràng không muốn trả lời.
Nhớ tới ngày đó tiếng nói của anh trong điện thoại mơ hồ, ngực của tôi từng đợt tê đau. Tôi là một bác sĩ, thế nhưng quên mất chỉ có bệnh nhân vừa mới thanh tỉnh vì gây mê mới có tiếng nói suy yếu như vậy.
"Ngày đó. . . Anh gọi điện thoại cho em. . ."
Anh ôm tôi, cố gắng để chính mình cười đến thực nhẹ nhàng, "Em không cần lo lắng, anh không sao. Không tin, trong chốc lát cho em kiểm tra.."
Anh toàn là như thế này, chẳng phân biệt được thời gian, chẳng phân biệt được hoàn cảnh mà trêu đùa.
Tôi đâu còn tâm tình mà kiểm tra, trực tiếp lôi kéo tay anh đi về phía xe"Đi, em đưa anh đi bệnh viện."
"Anh còn chưa ăn lẩu đâu "
Lẩu?
Một tiến sĩ y học từ Nhật Bản lại không biết miệng vết thương trước khi lành phải kiêng ăn đồ cay, đồ độc, hơn nữa thịt trâu, thịt dê lại là đồ tanh.
Nhớ tới tôi vừa mới nói ăn lẩu, anh ngay cả do dự cũng không mà đáp ứng, lục phủ ngũ tạng của tôi so với ăn lẩu còn muốn đau, muốn cay.
Có những người, hận lên hận xuống vẫn làm cho bạn yêu, bởi vì là người đó thật dụng tâm mà yêu bạn.
Nước mắt lại rơi xuống, một chuỗi một chuỗi, như thế nào đều lau không hết.
Diệp Chính Thần vừa thấy tôi khóc, có chút hoảng, thấu lại đây dùng tay áo giúp tôi lau nước mắt."Anh sợ em khóc, mới không nói cho em."
"Đi thôi, em đưa anh đi bệnh viện." Tôi vừa lau nước mắt, vừa mở cửa tay lái phụ, để anh ngồi vào đó, sau đó ngồi vào ghế lái.
Xe chạy nhanh ra tiểu khu, Diệp Chính Thần nói với tôi "Đi bệnh viện thành"
"Bệnh viện thành phố? Trong khoảng thời gian qua anh vẫn ở tại bệnh viện thành phố?"
"Ân."
Cái gì đều không cần phải nói, tôi đã hiểu, biết anh vì cái gì không đến bệnh viện Nhân dân, biết anh vì cái gì từ bệnh viện chạy đến cùng tôi đi tản bộ.
Mọi việc anh làm hết thảy, đơn giản là một chữ, một chữ bình thường nhất, đơn giản nhất.
"Còn giận anh sao?" Diệp Chính Thần nhìn tôi.
"Không tức giận."
Tôi không giận anh, tôi giận chính mình.
Từ lúc tôi gặp lại anh lần đầu tiên ở Phòng Tổng thống, từ lúc tôi lần đầu tiên nhìn đến khuôn mặt khó có thể quên kia, tôi đã lại dao động.
Cứ vì chính mình cho rằng cự tuyệt thật kiên định, anh có thể giống như ba năm trước đây buông tha cho, tôi quên Diệp Chính Thần là người ra sao, anh như thế nào mà không nhìn thấy sự do dự của tôi, sự bồi hồi của tôi.
Anh như thế nào mà không phân biệt được nữ nhân trên giường là bị bức bách hay là cam tâm tình nguyện.
Mọi mâu thuẫn giãy dụa của tôi, dục cự còn nghênh, anh đều tinh tường nhận thấy, cũng không chọc thủng.
Bởi vì, anh không muốn bức tôi, anh lựa chọn bức chính mình, bức chính mình không từ thủ đoạn.
"Em không hận anh?" Anh mạc danh kỳ diệu mà nhìn tôi "Vì cái gì?"
Tôi nhìn anh, phi thường thật sự."Là lỗi của em, nếu ngày đầu tiên em gặp anh, đáp ứng yêu cầu của anh, trở lại bên cạnh anh, anh căn bản không cần phải làm ra nhiều chuyện như vậy, Chung Thiêm cũng sẽ không biến thành ngày hôm nay như vậy."
Diệp Chính Thần tựa lưng vào ghế ngồi, xoay người nhìn về phía ngoài cửa sổ, tôi nhìn không tới vẻ mặt của anh, chỉ thấy tay anh đặt ở trên ngực.
Đường trước mặt đã bắt đầu quen thuộc, tôi dường như không phân biệt rõ phương hướng, tựa như tôi biết rõ cái gì là đúng, cái gì là sai, đối mặt với Diệp Chính Thần, tôi còn không phân biệt rõ thị phi, ai đúng ai sai.
Xe vẫn chạy về phía trước, dọc theo đại độ Quân tốc chạy.
Tôi thực may mắn, đây là con đường duy nhất, không cần làm cho tôi lại phải lựa chọn.
Đến bệnh viện thành phố Nam châu, Diệp Chính Thần mang tôi đi vào phòng bệnh của anh, nói là bệnh viện không đúng mà phải nói như là hội quán tư nhân xa hoa. Ngoài chỉ thiếu phòng bếp, phòng của anh đầy đủ tiện nghi. Ngay cả giường cho người nhà cũng là giường đôi xa hoa.
Một hộ sĩ trẻ vừa thấy Diệp Chính Thần, vội vàng một đường chạy chậm tiến vào phòng bệnh, "Ngài cuối cùng trở lại, bác sĩ Lâm đến đây rất nhiều lần, muốn kiểm tra miệng vết thương cho ngài.."
Tôi giúp đỡ Diệp Chính Thần ngồi xuống giường bệnh, thúc giục cô ấy "Miệng vết thương của anh ấy xuất huyết, cô nhanh đi kêu bác sĩ lại đây "
"Xuất huyết? Tôi lập tức đi gọi bác sĩ Lâm lại đây" cô ấy xoay người hướng ra phía ngoài chạy, mới ra cửa lại gặp một nữ hộ sĩ khác.
"Bệnh nhân phòng VIP miệng vết thương xuất huyết, tôi đi kêu bác sĩ Lâm, cô mau cho bệnh nhân đổi quần áo."
Vừa dứt lời, lại một hộ sĩ trẻ vội vàng chạy vào, từ ngăn tủ lấy ra một bộ đồng phục bệnh nhân.
Tôi công tác tại bệnh viện lâu như vậy, chưa từng thấy hiệu suất công việc cao như vậy, hộ sĩ phụ trách, xem ra bệnh viện chỗ tôi cũng nên học tập bệnh viện thành phố đây.
Tôi chính đang cảm khái, nữ hộ sĩ ngồi chồm hỗm tại trước mặt Diệp Chính Thần, cúi đầu cởi bỏ cúc áo của anh, vạch vạt áo dính huyết, chậm rãi giúp anh cởi ra, động tác cẩn thận lại chuyên nghiệp.
Hộ sĩ giúp bệnh nhân đổi đồng phục bệnh nhân, loại sự tình này tôi cũng không xa lạ, với tư cách là một người bác sĩ, từ trước đến này tôi đối với hoàn cảnh này chưa từng có chút nào ý tưởng không thuần khiết, nhưng là. . .
Nữ hộ sĩ khinh dương cằm, đôi mắt to ướt át dịu dàng, còn có động tác nhẹ nhàng cởi quần áo. . . Tôi cũng không tin người nào đó không có một chút ý tưởng không thuần khiết.
Thấy nữ hộ sĩ cởi đai lưng của Diệp Chính Thần, tôi thật sự nhẫn không được, tiến lên từng bước "Tôi làm đi."
Ngữ khí của tôi phi thường cứng rắn, nữ hộ sĩ khó xử mà nhìn tôi, "Trên người bệnh nhân có thương tích. . ."
"Tôi biết, tôi sẽ cẩn thận "
Nữ hộ sĩ thấy tôi phi thường kiên trì, cũng khó mà nói cái gì, nhường vị trí cho tôi.
Tôi chậm rãi ngồi xổm trước mặt Diệp Chính Thần, cúi đầu cởi đai lưng của nha, động tác của tôi rõ ràng so với nữ hộ sĩ là nghiệp dư, đai lưng xả nửa ngày cũng không xong.
Thật vất vả cởi bỏ, tôi tự mình đưa tay kéo khóa quần, Diệp Chính Thần tiến đến bên tai tôi, nhỏ giọng nói "Bác sĩ Bạc, em bình thường đều đối đãi với bệnh nhân như vậy sao?"
Tôi ngẩng mặt lên, đang thấy bên môi người nào đó có chút ý cười.
"Thỉnh thoảng " là khi cha tôi cần thay quần áo.
Diệp Chính Thần nhỏ giọng nói cho tôi biết "Về sau giao cho hộ sĩ đi, em rất là khảo nghiệm tính nhẫn nại của bệnh nhân."
Tôi cố gắng không sâu xa nghĩ lời nói của anh, cho là anh chê tôi động tác quá chậm, cho nên tôi làm với tốc độ nhanh hơn, rất nhanh giúp anh thay quần, nữ hộ sĩ bên cạnh nhìn xem trong lòng run sợ, nhắc nhở tôi một cái "Cẩn thận một chút, Cẩn thận một chút."
Người nào đó chỉ tập trung tinh thần mà nhìn tôi, ý cười bên môi càng ngày càng đậm.
Vừa đổi xong quần áo, một bác sĩ nam trên dưới ba mươi vội vàng đi vào phòng bệnh, khẩu trang che trên mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt hoa đào hẹp dài.
"Bác sĩ Lâm " nữ hộ sĩ cung kính chào hỏi.
Tôi mới nhớ ra, khoa chỉnh hình thành phố có một bác sĩ nổi danh họ Lâm, trình độ giải phẫu rất tốt, diện mạo cũng rất đẹp.
Bác sĩ Lâm đi lên phía trước, chậm rãi kéo ra vạt áo của Diệp Chính Thần, nhìn thấy vết thương huyết nhục mơ hồ, lông mày nhăn đến suýt nữa giao nhau.
Anh ta ngẩng đầu nhìn xem tôi, lại nhìn xem Diệp Chính Thần "Tôi không phải nói qua cho anh, có thể vận động thích hợp, đừng quá kịch liệt, nhất là vận động đặc thù. . ."
Nữ hộ sĩ bên cạnh cúi đầu, làn da phía ngoài khẩu trang lộ ra phấn hồng.
Tôi phỏng chừng sắc mặt của tôi cũng không kém.
Diệp Chính Thần ho nhẹ một tiếng "Tôi chỉ là cùng bạn gái ra ngoài tản bộ."
"Tản bộ có thể đem miệng vết thương thành như vậy?"
"Đại khái là đi nhanh!"
Bác sĩ kia liếc ngang Diệp Chính Thần một cái "Tốc độ một trăm mét chín giây cũng không như vậy?"
Diệp Chính Thần bị chỉnh e rằng khó mà nói chống đỡ, đơn giản thành khẩn mà thừa nhận sai lầm "Bác sĩ Lâm, lần sau tôi điều chỉnh tốt tốc độ, nhất định sẽ không kịch liệt như vậy."
"Anh còn muốn có lần sau? Từ hôm nay trở đi, anh chỉ ở trong phòng bệnh lo tĩnh dưỡng, khi nào tôi cho phép anh xuất viện, mới có thể rời đi, nếu không tôi sai người đem anh khóa tại trong phòng bệnh."
"Hoạt động thích hợp hữu ích cho thân thể."
"Anh là bác sĩ hay là tôi là bác sĩ?"
Diệp Chính Thần tự hỏi nửa ngày rồi cười nói: "Anh là bác sĩ."
Nghe câu trả lời như thế, bác sĩ Lâm vừa lòng , thuần thục xử lý miệng vết thương cho Diệp Chính Thần, lại giao cho hộ sĩ truyền dịch cho Diệp Chính Thần truyền dịch, làm cho vết thương bớt nóng.
Xử lý xong miệng vết thương, bác sĩ Lâm quay đầu lại liếc mắt sang tôi một cái, ánh mắt có lực phi thường xuyên thấu "Cô là bạn gái anh ta?"
Theo đạo lý nói, hẳn là đi, tôi gật gật đầu "Đúng vậy."
"Phiền toái cô theo tôi ra ngoài một chút."
“Anh muốn mang bạn gái tôi đến nơi nào?" Diệp Chính Thần phát ra kháng nghị bất mãn.
Bác sĩ kia căn bản không để ý tới anh, ra thẳng cửa.
"Em lát nữa trở về " nói xong, tôi đi theo ra cửa phòng.
Dẫn tôi đi vào văn phòng bác sĩ, đóng cừa lại, tháo khẩu trang xuống, quả nhiên danh bất hư truyền, môi hồng răng trắng, ôn nhuận như ngọc.
"Bác sĩ Bạc mời ngồi" anh ta khách khí kéo ghế dựa, thập phần thân sĩ.
Nghe anh ta gọi thẳng tên của tôi, tôi hơi chút sửng sốt, "Anh biết tôi?"
"Gặp qua vài lần, bác sĩ Bạc đại khái không lưu ý tôi."
Thành phố Nam châu vốn là không lớn, hai bệnh viện lại thường có giao lưu, anh ta nhận ra tôi cũng không khó hiểu.
Đối đãi ngồi xuống xong, bác sĩ Lâm hỏi "Bác sĩ Bạc bề bộn nhiều việc sao?"
Nghe ra anh ta uyển chuyển hỏi tôi mấy ngày nay vì cái gì không xuất hiện, tôi giải thích, "Không vội, là bạn trai tôi sợ tôi lo lắng, vẫn gạt tôi. . . Tôi hôm nay mới biết được anh ấy bị thương."
"Nga, như vậy a" bác sĩ Lâm thở dài, thực bất đắc dĩ nói "Cho tôi được nói thẳng, tôi làm bác sĩ lâu như vậy, cái dạng gì bệnh nhân đều gặp qua, duy độc chưa thấy bệnh nhân nào không biết điều như vậy, tối đầu tiên cắt chỉ anh ta bỏ chạy, làm cho miệng vết thương thiếu chút nữa nhiễm trùng, mấy ngày nay, hộ sĩ liếc mắt một cái lại không thấy trong phòng, anh ta đảo mắt là bỏ chạy . ."
Tôi cúi đầu, nói cái gì cũng nói không nên lời.
Bác sĩ Lâm còn nói, "Tôi hy vọng cô khuyên nhủ anh ta, mặc kệ chuyện có vội vã đến bao nhiêu, dù thế nào cũng phải đem trị hết bệnh."
Nếu là cho anh ta biết, cái gọi là không điều bệnh nhân cùng đồng hành với anh, không biết anh ta có biểu tình gì.
"Bác sĩ yên tâm, từ hôm nay trở đi, tôi hai mươi bốn giờ nhìn anh ấy, cam đoan anh ấy sẽ lại không chạy loạn ."
Bác sĩ Lâm thật nhẹ nhàng mà thở ra "Vậy là tốt rồi "
"Bác sĩ Lâm, tôi muốn hỏi một chút, bạn trai làm sao lại bị thương?"
"Cô không biết sao?" Bác sĩ Lâm kinh ngạc mà nhìn ta.
"Anh ấy sợ tôi lo lắng, cái gì cũng không chịu nói."
Bác sĩ Lâm bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến thật lâu, tựa hồ như nghe thấy chuyện thực sự có ý tứ "Không thể tưởng được, hắn ta còn si tình như vậy ."
Đúng vậy, tôi trước kia cũng không nhìn ra.
Cùng bác sĩ Lâm nói chuyện trong chốc lát, tôi mới biết được mười ngày trước Diệp Chính Thần bị tai nạn xe cộ. Nói chính xác là bị người lái xe đâm vào, hất anh bay xa ba thước, ngực bị gãy ba cái xương sườn, trong đó có một cây thiếu chút nữa đâm thủng gan.
Điểm xảy ra tai nạn xe cộ rất gần bệnh viện Nhân dân, nhưng anh lại kiên trì muốn tới bệnh viện thành phố.
Giải phẫu xong ngày hôm sau, cảnh sát tìm đến hỏi Diệp Chính Thần, bởi vì thân phận của anh thực đặc thù, anh lại kiên trì không muốn cảnh sát tham gia, cảnh sát lại không thể xâm nhập điều tra, cũng chỉ tạm thời bỏ qua.
Theo đạo lý mà nói, nếu đó là một tai nạn giao thông ngoài ý muốn, Diệp Chính Thần không nên cấm cảnh sát tham gia.
Không phải ngoài ý muốn, chẳng lẽ là có ý định mưu sát?
"Cái người gây ra tai nạn có xuất hiện lần nào không?"
"Đã tới một lần."
"Anh ta là loại người nào?"
Bác sĩ Lâm do dự một chút, nói với tôi "Cô vẫn là đến hỏi hắn ta đi."
Tôi cũng hiểu được, vấn đề tế nhị, bác sĩ không tiện nhiều lời, đây là chức nghiệp đạo đức, "Tôi muốn nhìn một chút bệnh án của anh ấy. "
"Có thể."
Bác sĩ Lâm trở lại cầm bệnh án của Diệp Chính Thần, tôi xem thấy bệnh án viết phi thường cẩn thận, bao gồm mỗi một lần anh ra ngoài, sau khi trở về thì nhiệt độ cơ thể cùng với miệng vết thương lại biến hóa.
Mỗi một hàng chữ kia như là chỉ trích tôi, Diệp Chính Thần đối đãi như thế nào, mà tôi có năng lực như thế nào đối với anh.
Mang theo lòng đau như dao cắt tôi trở lại phòng bệnh của Diệp Chính Thần.
Anh đang truyền dịch, thấy tôi trở về, vội ngồi lên "Bác sĩ Lâm vừa nói với em cái gì?"
Tôi ngồi ở bên giường của Diệp Chính Thần, nhìn một ít bình thuốc đang truyền, điều chỉnh lại cho tốc độ chạy chậm lại "Anh ta nói tôi hai mươi bốn giờ nhìn anh, dừng làm cho anh nơi nơi chạy loạn."
"Em hai mươi bốn giờ ở bên cạnh anh, anh còn chạy loạn cái gì?"
Tôi muốn cười, thế nhưng lại muốn khóc.
Tôi lẳng lặng mà nhìn anh, nhìn anh thật lâu, sau đưa tay xoa xoa tóc của anh "Sư huynh, lát nữa em giúp anh gội đầu nhá."
Anh nắm lấy tay tôi, đặt ở trong lòng bàn tay của mình, đôi con ngươi thâm sâu sặc sỡ lóa mắt.
Thời gian giống như cùng thời gian giao nhau, chúng tôi nhớ lại ba năm trước đây ngày anh bị thương, là những ngày tôi thấy thỏa mãn nhất.
Tôi mỗi ngày đều chiếu cố anh, giúp anh gội đầu, giúp anh lau lưng, giúp anh nói chuyện phiếm, có đôi khi còn cãi nhau. . . . . Hết thảy đều là tốt đẹp như thế.
Tôi từng vô số lần có một hy vọng xa vời, để cho những ngày tháng đó trở lại một lần nữa, để cho tôi lại có cơ hội một lần nữa được bên anh.
Hiện tại tôi hối hận, tôi tình nguyện không cần cảm giác thỏa mãn như vậy, cũng không muốn anh lại bị thương.
Tôi chính đang tràn đầy cảm xúc, người nào đó lại cố tình muốn chết. "Nha đầu, kỳ thật. . . . Anh đã lâu không tắm rửa ."
Nhiều năm như vậy, anh một chút cũng không thay đổi.
Tôi hít sâu, lại hít sâu, "Được rồi, buổi tối em giúp anh tắm!"
Anh lại gạt tôi.
Vết sẹo của anh rõ ràng không có khép lại, phiếm sưng đỏ. Vừa rồi tôi dung sức đẩy, vừa vặn đấm lên vết thương của anh, tơ máu thong thả chảy ra, ngưng tụ nhiều điểm đỏ tươi kinh người.
Tình cảnh này, mọi phẫn nộ của tôi đều tan thành mây khói, tôi chỉ muốn biết, miệng vết thương của anh sâu như thế, có đau bao nhiêu.
"Anh. . . Như thế nào. . . Làm cho?" Nói chuyện mà hàm răng của tôi đều run lên. Thương nghiêm trọng có với anh, thậm chí bệnh nhân máu tươi đầm đìa tôi đều đã gặp, thế nhưng cho tới bây giờ chưa từng run đến thế.
Giờ phút này, tôi thật sự phát run, đầu óc như lá cây khô héo trên cây khô.
Diệp Chính Thần trả lời tránh nặng tìm nhẹ "Ngày đó từ nhà trọ của em rời đi, gặp chút ngoài ý muốn."
"Cái gì ngoài ý muốn?" Tôi truy vấn
Diệp Chính Thần không nói một lời, kéo kéo áo sơ mi, cởi nút thắt, rõ ràng không muốn trả lời.
Nhớ tới ngày đó tiếng nói của anh trong điện thoại mơ hồ, ngực của tôi từng đợt tê đau. Tôi là một bác sĩ, thế nhưng quên mất chỉ có bệnh nhân vừa mới thanh tỉnh vì gây mê mới có tiếng nói suy yếu như vậy.
"Ngày đó. . . Anh gọi điện thoại cho em. . ."
Anh ôm tôi, cố gắng để chính mình cười đến thực nhẹ nhàng, "Em không cần lo lắng, anh không sao. Không tin, trong chốc lát cho em kiểm tra.."
Anh toàn là như thế này, chẳng phân biệt được thời gian, chẳng phân biệt được hoàn cảnh mà trêu đùa.
Tôi đâu còn tâm tình mà kiểm tra, trực tiếp lôi kéo tay anh đi về phía xe"Đi, em đưa anh đi bệnh viện."
"Anh còn chưa ăn lẩu đâu "
Lẩu?
Một tiến sĩ y học từ Nhật Bản lại không biết miệng vết thương trước khi lành phải kiêng ăn đồ cay, đồ độc, hơn nữa thịt trâu, thịt dê lại là đồ tanh.
Nhớ tới tôi vừa mới nói ăn lẩu, anh ngay cả do dự cũng không mà đáp ứng, lục phủ ngũ tạng của tôi so với ăn lẩu còn muốn đau, muốn cay.
Có những người, hận lên hận xuống vẫn làm cho bạn yêu, bởi vì là người đó thật dụng tâm mà yêu bạn.
Nước mắt lại rơi xuống, một chuỗi một chuỗi, như thế nào đều lau không hết.
Diệp Chính Thần vừa thấy tôi khóc, có chút hoảng, thấu lại đây dùng tay áo giúp tôi lau nước mắt."Anh sợ em khóc, mới không nói cho em."
"Đi thôi, em đưa anh đi bệnh viện." Tôi vừa lau nước mắt, vừa mở cửa tay lái phụ, để anh ngồi vào đó, sau đó ngồi vào ghế lái.
Xe chạy nhanh ra tiểu khu, Diệp Chính Thần nói với tôi "Đi bệnh viện thành"
"Bệnh viện thành phố? Trong khoảng thời gian qua anh vẫn ở tại bệnh viện thành phố?"
"Ân."
Cái gì đều không cần phải nói, tôi đã hiểu, biết anh vì cái gì không đến bệnh viện Nhân dân, biết anh vì cái gì từ bệnh viện chạy đến cùng tôi đi tản bộ.
Mọi việc anh làm hết thảy, đơn giản là một chữ, một chữ bình thường nhất, đơn giản nhất.
"Còn giận anh sao?" Diệp Chính Thần nhìn tôi.
"Không tức giận."
Tôi không giận anh, tôi giận chính mình.
Từ lúc tôi gặp lại anh lần đầu tiên ở Phòng Tổng thống, từ lúc tôi lần đầu tiên nhìn đến khuôn mặt khó có thể quên kia, tôi đã lại dao động.
Cứ vì chính mình cho rằng cự tuyệt thật kiên định, anh có thể giống như ba năm trước đây buông tha cho, tôi quên Diệp Chính Thần là người ra sao, anh như thế nào mà không nhìn thấy sự do dự của tôi, sự bồi hồi của tôi.
Anh như thế nào mà không phân biệt được nữ nhân trên giường là bị bức bách hay là cam tâm tình nguyện.
Mọi mâu thuẫn giãy dụa của tôi, dục cự còn nghênh, anh đều tinh tường nhận thấy, cũng không chọc thủng.
Bởi vì, anh không muốn bức tôi, anh lựa chọn bức chính mình, bức chính mình không từ thủ đoạn.
"Em không hận anh?" Anh mạc danh kỳ diệu mà nhìn tôi "Vì cái gì?"
Tôi nhìn anh, phi thường thật sự."Là lỗi của em, nếu ngày đầu tiên em gặp anh, đáp ứng yêu cầu của anh, trở lại bên cạnh anh, anh căn bản không cần phải làm ra nhiều chuyện như vậy, Chung Thiêm cũng sẽ không biến thành ngày hôm nay như vậy."
Diệp Chính Thần tựa lưng vào ghế ngồi, xoay người nhìn về phía ngoài cửa sổ, tôi nhìn không tới vẻ mặt của anh, chỉ thấy tay anh đặt ở trên ngực.
Đường trước mặt đã bắt đầu quen thuộc, tôi dường như không phân biệt rõ phương hướng, tựa như tôi biết rõ cái gì là đúng, cái gì là sai, đối mặt với Diệp Chính Thần, tôi còn không phân biệt rõ thị phi, ai đúng ai sai.
Xe vẫn chạy về phía trước, dọc theo đại độ Quân tốc chạy.
Tôi thực may mắn, đây là con đường duy nhất, không cần làm cho tôi lại phải lựa chọn.
Đến bệnh viện thành phố Nam châu, Diệp Chính Thần mang tôi đi vào phòng bệnh của anh, nói là bệnh viện không đúng mà phải nói như là hội quán tư nhân xa hoa. Ngoài chỉ thiếu phòng bếp, phòng của anh đầy đủ tiện nghi. Ngay cả giường cho người nhà cũng là giường đôi xa hoa.
Một hộ sĩ trẻ vừa thấy Diệp Chính Thần, vội vàng một đường chạy chậm tiến vào phòng bệnh, "Ngài cuối cùng trở lại, bác sĩ Lâm đến đây rất nhiều lần, muốn kiểm tra miệng vết thương cho ngài.."
Tôi giúp đỡ Diệp Chính Thần ngồi xuống giường bệnh, thúc giục cô ấy "Miệng vết thương của anh ấy xuất huyết, cô nhanh đi kêu bác sĩ lại đây "
"Xuất huyết? Tôi lập tức đi gọi bác sĩ Lâm lại đây" cô ấy xoay người hướng ra phía ngoài chạy, mới ra cửa lại gặp một nữ hộ sĩ khác.
"Bệnh nhân phòng VIP miệng vết thương xuất huyết, tôi đi kêu bác sĩ Lâm, cô mau cho bệnh nhân đổi quần áo."
Vừa dứt lời, lại một hộ sĩ trẻ vội vàng chạy vào, từ ngăn tủ lấy ra một bộ đồng phục bệnh nhân.
Tôi công tác tại bệnh viện lâu như vậy, chưa từng thấy hiệu suất công việc cao như vậy, hộ sĩ phụ trách, xem ra bệnh viện chỗ tôi cũng nên học tập bệnh viện thành phố đây.
Tôi chính đang cảm khái, nữ hộ sĩ ngồi chồm hỗm tại trước mặt Diệp Chính Thần, cúi đầu cởi bỏ cúc áo của anh, vạch vạt áo dính huyết, chậm rãi giúp anh cởi ra, động tác cẩn thận lại chuyên nghiệp.
Hộ sĩ giúp bệnh nhân đổi đồng phục bệnh nhân, loại sự tình này tôi cũng không xa lạ, với tư cách là một người bác sĩ, từ trước đến này tôi đối với hoàn cảnh này chưa từng có chút nào ý tưởng không thuần khiết, nhưng là. . .
Nữ hộ sĩ khinh dương cằm, đôi mắt to ướt át dịu dàng, còn có động tác nhẹ nhàng cởi quần áo. . . Tôi cũng không tin người nào đó không có một chút ý tưởng không thuần khiết.
Thấy nữ hộ sĩ cởi đai lưng của Diệp Chính Thần, tôi thật sự nhẫn không được, tiến lên từng bước "Tôi làm đi."
Ngữ khí của tôi phi thường cứng rắn, nữ hộ sĩ khó xử mà nhìn tôi, "Trên người bệnh nhân có thương tích. . ."
"Tôi biết, tôi sẽ cẩn thận "
Nữ hộ sĩ thấy tôi phi thường kiên trì, cũng khó mà nói cái gì, nhường vị trí cho tôi.
Tôi chậm rãi ngồi xổm trước mặt Diệp Chính Thần, cúi đầu cởi đai lưng của nha, động tác của tôi rõ ràng so với nữ hộ sĩ là nghiệp dư, đai lưng xả nửa ngày cũng không xong.
Thật vất vả cởi bỏ, tôi tự mình đưa tay kéo khóa quần, Diệp Chính Thần tiến đến bên tai tôi, nhỏ giọng nói "Bác sĩ Bạc, em bình thường đều đối đãi với bệnh nhân như vậy sao?"
Tôi ngẩng mặt lên, đang thấy bên môi người nào đó có chút ý cười.
"Thỉnh thoảng " là khi cha tôi cần thay quần áo.
Diệp Chính Thần nhỏ giọng nói cho tôi biết "Về sau giao cho hộ sĩ đi, em rất là khảo nghiệm tính nhẫn nại của bệnh nhân."
Tôi cố gắng không sâu xa nghĩ lời nói của anh, cho là anh chê tôi động tác quá chậm, cho nên tôi làm với tốc độ nhanh hơn, rất nhanh giúp anh thay quần, nữ hộ sĩ bên cạnh nhìn xem trong lòng run sợ, nhắc nhở tôi một cái "Cẩn thận một chút, Cẩn thận một chút."
Người nào đó chỉ tập trung tinh thần mà nhìn tôi, ý cười bên môi càng ngày càng đậm.
Vừa đổi xong quần áo, một bác sĩ nam trên dưới ba mươi vội vàng đi vào phòng bệnh, khẩu trang che trên mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt hoa đào hẹp dài.
"Bác sĩ Lâm " nữ hộ sĩ cung kính chào hỏi.
Tôi mới nhớ ra, khoa chỉnh hình thành phố có một bác sĩ nổi danh họ Lâm, trình độ giải phẫu rất tốt, diện mạo cũng rất đẹp.
Bác sĩ Lâm đi lên phía trước, chậm rãi kéo ra vạt áo của Diệp Chính Thần, nhìn thấy vết thương huyết nhục mơ hồ, lông mày nhăn đến suýt nữa giao nhau.
Anh ta ngẩng đầu nhìn xem tôi, lại nhìn xem Diệp Chính Thần "Tôi không phải nói qua cho anh, có thể vận động thích hợp, đừng quá kịch liệt, nhất là vận động đặc thù. . ."
Nữ hộ sĩ bên cạnh cúi đầu, làn da phía ngoài khẩu trang lộ ra phấn hồng.
Tôi phỏng chừng sắc mặt của tôi cũng không kém.
Diệp Chính Thần ho nhẹ một tiếng "Tôi chỉ là cùng bạn gái ra ngoài tản bộ."
"Tản bộ có thể đem miệng vết thương thành như vậy?"
"Đại khái là đi nhanh!"
Bác sĩ kia liếc ngang Diệp Chính Thần một cái "Tốc độ một trăm mét chín giây cũng không như vậy?"
Diệp Chính Thần bị chỉnh e rằng khó mà nói chống đỡ, đơn giản thành khẩn mà thừa nhận sai lầm "Bác sĩ Lâm, lần sau tôi điều chỉnh tốt tốc độ, nhất định sẽ không kịch liệt như vậy."
"Anh còn muốn có lần sau? Từ hôm nay trở đi, anh chỉ ở trong phòng bệnh lo tĩnh dưỡng, khi nào tôi cho phép anh xuất viện, mới có thể rời đi, nếu không tôi sai người đem anh khóa tại trong phòng bệnh."
"Hoạt động thích hợp hữu ích cho thân thể."
"Anh là bác sĩ hay là tôi là bác sĩ?"
Diệp Chính Thần tự hỏi nửa ngày rồi cười nói: "Anh là bác sĩ."
Nghe câu trả lời như thế, bác sĩ Lâm vừa lòng , thuần thục xử lý miệng vết thương cho Diệp Chính Thần, lại giao cho hộ sĩ truyền dịch cho Diệp Chính Thần truyền dịch, làm cho vết thương bớt nóng.
Xử lý xong miệng vết thương, bác sĩ Lâm quay đầu lại liếc mắt sang tôi một cái, ánh mắt có lực phi thường xuyên thấu "Cô là bạn gái anh ta?"
Theo đạo lý nói, hẳn là đi, tôi gật gật đầu "Đúng vậy."
"Phiền toái cô theo tôi ra ngoài một chút."
“Anh muốn mang bạn gái tôi đến nơi nào?" Diệp Chính Thần phát ra kháng nghị bất mãn.
Bác sĩ kia căn bản không để ý tới anh, ra thẳng cửa.
"Em lát nữa trở về " nói xong, tôi đi theo ra cửa phòng.
Dẫn tôi đi vào văn phòng bác sĩ, đóng cừa lại, tháo khẩu trang xuống, quả nhiên danh bất hư truyền, môi hồng răng trắng, ôn nhuận như ngọc.
"Bác sĩ Bạc mời ngồi" anh ta khách khí kéo ghế dựa, thập phần thân sĩ.
Nghe anh ta gọi thẳng tên của tôi, tôi hơi chút sửng sốt, "Anh biết tôi?"
"Gặp qua vài lần, bác sĩ Bạc đại khái không lưu ý tôi."
Thành phố Nam châu vốn là không lớn, hai bệnh viện lại thường có giao lưu, anh ta nhận ra tôi cũng không khó hiểu.
Đối đãi ngồi xuống xong, bác sĩ Lâm hỏi "Bác sĩ Bạc bề bộn nhiều việc sao?"
Nghe ra anh ta uyển chuyển hỏi tôi mấy ngày nay vì cái gì không xuất hiện, tôi giải thích, "Không vội, là bạn trai tôi sợ tôi lo lắng, vẫn gạt tôi. . . Tôi hôm nay mới biết được anh ấy bị thương."
"Nga, như vậy a" bác sĩ Lâm thở dài, thực bất đắc dĩ nói "Cho tôi được nói thẳng, tôi làm bác sĩ lâu như vậy, cái dạng gì bệnh nhân đều gặp qua, duy độc chưa thấy bệnh nhân nào không biết điều như vậy, tối đầu tiên cắt chỉ anh ta bỏ chạy, làm cho miệng vết thương thiếu chút nữa nhiễm trùng, mấy ngày nay, hộ sĩ liếc mắt một cái lại không thấy trong phòng, anh ta đảo mắt là bỏ chạy . ."
Tôi cúi đầu, nói cái gì cũng nói không nên lời.
Bác sĩ Lâm còn nói, "Tôi hy vọng cô khuyên nhủ anh ta, mặc kệ chuyện có vội vã đến bao nhiêu, dù thế nào cũng phải đem trị hết bệnh."
Nếu là cho anh ta biết, cái gọi là không điều bệnh nhân cùng đồng hành với anh, không biết anh ta có biểu tình gì.
"Bác sĩ yên tâm, từ hôm nay trở đi, tôi hai mươi bốn giờ nhìn anh ấy, cam đoan anh ấy sẽ lại không chạy loạn ."
Bác sĩ Lâm thật nhẹ nhàng mà thở ra "Vậy là tốt rồi "
"Bác sĩ Lâm, tôi muốn hỏi một chút, bạn trai làm sao lại bị thương?"
"Cô không biết sao?" Bác sĩ Lâm kinh ngạc mà nhìn ta.
"Anh ấy sợ tôi lo lắng, cái gì cũng không chịu nói."
Bác sĩ Lâm bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến thật lâu, tựa hồ như nghe thấy chuyện thực sự có ý tứ "Không thể tưởng được, hắn ta còn si tình như vậy ."
Đúng vậy, tôi trước kia cũng không nhìn ra.
Cùng bác sĩ Lâm nói chuyện trong chốc lát, tôi mới biết được mười ngày trước Diệp Chính Thần bị tai nạn xe cộ. Nói chính xác là bị người lái xe đâm vào, hất anh bay xa ba thước, ngực bị gãy ba cái xương sườn, trong đó có một cây thiếu chút nữa đâm thủng gan.
Điểm xảy ra tai nạn xe cộ rất gần bệnh viện Nhân dân, nhưng anh lại kiên trì muốn tới bệnh viện thành phố.
Giải phẫu xong ngày hôm sau, cảnh sát tìm đến hỏi Diệp Chính Thần, bởi vì thân phận của anh thực đặc thù, anh lại kiên trì không muốn cảnh sát tham gia, cảnh sát lại không thể xâm nhập điều tra, cũng chỉ tạm thời bỏ qua.
Theo đạo lý mà nói, nếu đó là một tai nạn giao thông ngoài ý muốn, Diệp Chính Thần không nên cấm cảnh sát tham gia.
Không phải ngoài ý muốn, chẳng lẽ là có ý định mưu sát?
"Cái người gây ra tai nạn có xuất hiện lần nào không?"
"Đã tới một lần."
"Anh ta là loại người nào?"
Bác sĩ Lâm do dự một chút, nói với tôi "Cô vẫn là đến hỏi hắn ta đi."
Tôi cũng hiểu được, vấn đề tế nhị, bác sĩ không tiện nhiều lời, đây là chức nghiệp đạo đức, "Tôi muốn nhìn một chút bệnh án của anh ấy. "
"Có thể."
Bác sĩ Lâm trở lại cầm bệnh án của Diệp Chính Thần, tôi xem thấy bệnh án viết phi thường cẩn thận, bao gồm mỗi một lần anh ra ngoài, sau khi trở về thì nhiệt độ cơ thể cùng với miệng vết thương lại biến hóa.
Mỗi một hàng chữ kia như là chỉ trích tôi, Diệp Chính Thần đối đãi như thế nào, mà tôi có năng lực như thế nào đối với anh.
Mang theo lòng đau như dao cắt tôi trở lại phòng bệnh của Diệp Chính Thần.
Anh đang truyền dịch, thấy tôi trở về, vội ngồi lên "Bác sĩ Lâm vừa nói với em cái gì?"
Tôi ngồi ở bên giường của Diệp Chính Thần, nhìn một ít bình thuốc đang truyền, điều chỉnh lại cho tốc độ chạy chậm lại "Anh ta nói tôi hai mươi bốn giờ nhìn anh, dừng làm cho anh nơi nơi chạy loạn."
"Em hai mươi bốn giờ ở bên cạnh anh, anh còn chạy loạn cái gì?"
Tôi muốn cười, thế nhưng lại muốn khóc.
Tôi lẳng lặng mà nhìn anh, nhìn anh thật lâu, sau đưa tay xoa xoa tóc của anh "Sư huynh, lát nữa em giúp anh gội đầu nhá."
Anh nắm lấy tay tôi, đặt ở trong lòng bàn tay của mình, đôi con ngươi thâm sâu sặc sỡ lóa mắt.
Thời gian giống như cùng thời gian giao nhau, chúng tôi nhớ lại ba năm trước đây ngày anh bị thương, là những ngày tôi thấy thỏa mãn nhất.
Tôi mỗi ngày đều chiếu cố anh, giúp anh gội đầu, giúp anh lau lưng, giúp anh nói chuyện phiếm, có đôi khi còn cãi nhau. . . . . Hết thảy đều là tốt đẹp như thế.
Tôi từng vô số lần có một hy vọng xa vời, để cho những ngày tháng đó trở lại một lần nữa, để cho tôi lại có cơ hội một lần nữa được bên anh.
Hiện tại tôi hối hận, tôi tình nguyện không cần cảm giác thỏa mãn như vậy, cũng không muốn anh lại bị thương.
Tôi chính đang tràn đầy cảm xúc, người nào đó lại cố tình muốn chết. "Nha đầu, kỳ thật. . . . Anh đã lâu không tắm rửa ."
Nhiều năm như vậy, anh một chút cũng không thay đổi.
Tôi hít sâu, lại hít sâu, "Được rồi, buổi tối em giúp anh tắm!"
Tác giả :
Diệp Lạc Vô Tâm