[Đồng Nhân Harry Potter] Nơi Tự Do Thuộc Về
Chương 61 cúp Quidditch thế giới
Sau khi lên đỉnh đồi, nơi có một chiếc ủng da cũ kỹ, bác Diggory đứng trước chiếc ủng , nói:
-Quy định cũ, mấy đứa biết chưa?
-À, chắc phải nói lại một chút rồi Amos, bọn trẻ đều là lần đầu tiên thử cách này, dùng một đầu ngón tay đặt ở trên là được rồi các con
Bác Weasley nhìn chúng tôi rồi nói, sau đó bác ra hiệu cho chúng tôi đứng thành vòng tròn quanh ủng, tôi đứng bên cạnh Cedric cùng Harry, có chút căng thẳng vì đây là lần đầu tiên tôi sử dụng khoá cảng để di chuyển đến một nơi xa như vậy, chắc là không kinh khủng như độn thổ chứ?
Quả nhiên như mong đợi, khi tất cả chúng tôi đều đã sẵn sàng, khoá cảng lữ hành được hoạt động, tốc độ chuyển dịch rất nhanh, chỉ trong khoảng hơn mười giây thôi nhưng đối với tôi như thế cũng đã quá kinh khủng rồi. Nhóm người chúng tôi được xoay vòng như trò chơi đĩa bay mà kiếp trước tôi đã từng thử qua. Nếu như có một từ để hình dung về tình trạng hiện tại, tôi sẽ không ngần ngại mà dùng từ "kinh hoàng"!
Cả cơ thể Annie như bay trong không trung, cô nhìn thấy cơ mặt của cậu bạn bên cạnh khẽ giật giật. Rồi tất cả như bị một lực hấp dẫn nào đó hút vào, cũng đồng nghĩa mọi người bị hút vào trong một chiếc ủng này. Lúc chân chạm mặt đất, Annie vẫn không quên giữ gìn thể diện của mình khi cố gắng nén lại cảm giác chóng mặt buồn nôn mà "quý tộc" từ từ bước xuống, thanh công không ngã lăn ra đất như cậu bạn Ron
Phía xa có một người đàn ông khẽ tiến tới chào hỏi bác Weasley cùng bác Amos , khẽ chỉ cho họ điều gì đó rồi rời đi. Bác Weasley lúc này đổi hướng từ phía đông sang lối đi ở phía tây. Chúng tôi đi qua một đồng hoang trống trải, khoảng hơn hai mươi phút sau, một vùng đất rộng lớn với hàng nghìn lều trại to nhỏ hiện ra trước mắt Annie, lúc này đoàn chúng tôi cũng từ biệt nhau.
-Tạm biệt Annie, anh sẽ đến tìm em sau, có thể liên lạc với anh, cách nào thì em rõ mà
-Em biết rồi, em sẽ gọi cho anh sớm thôi
-Ừm, tối gặp nhé
Nói rồi chúng tôi từ biệt nhau, Cedric cùng ba anh ấy tiến đến khu vực có vẻ cao cấp hơn còn tôi cùng gia đình Weasley tiến về khu gần sân đấu đằng kia.
Quả thật là cả gia đình đều xuất phát từ Gryffindor, căn lều mà bác Weasley chọn có tone màu chính là vàng và đỏ, cùng hoạ tiết sư tử và thanh kiếm. Tôi tiến đến giúp bác Weasley dựng lều trại của chúng tôi. Khẽ dùng một bùa chú không tiếng động giúp những cây cột có thể cắm sâu vào đất:
-Chà, tốt đấy Annie
-Cảm ơn lời khen của bác. Cháu phải công nhận rằng chiếc lều bác chọn rất tuyệt, chí ít là hợp gu với Gryffindor bọn cháu
-Ha ha, đúng vậy đúng vậy
Chúng tôi thoải mái hơn một chút, sau khi dựng lều thành công thì tôi rủ Hermione cùng Ginny vào chọn phòng, tiếp đến là tiến vào bếp để nấu bữa trưa cho mọi người. Bữa ăn khá đa dạng, Hermi phụ trách những món đặc sản của Muggle, Ginny nấu những món tủ mà bác Weasley đã truyền lại cho cô bé còn tôi thì phụ trách những món đức đã học lỏm được hồi ở Durmstrang. Khi các món ăn hoàn tất, hương thơm bay ra khắp nơi trong căn lều thu hút những chàng trai đang mải mê cá cược kia ra khỏi phòng, người dẫn đều là cặp song sinh nhà Weasley, hai anh chạy đến bàn anh, dùng ăn bóc trộm khiến Ginny cau mày khiển trách. Lúc này bác Weasley cùng bác Amos và Cedric bước vào trong lều, thấy thế tôi vào bếp lấy thêm hai bộ đồ dụng cụ ăn nữa rồi mời mọi người dùng bữa
-Annie đây là món Sauerbraten sao? Món khá khó đấy
-Đâu... à, món này tớ học lỏm của gia tinh tại Durmstrang đấy. Sao nào, ngon chứ?
-Ừm, rất ngon.
Nhắc đến món ăn đức mới nhớ , hình như tôi còn quên một cuộc hẹn thì phải...
-Bác Weasley, bác Amos cháu có một cuộc hẹn sau bữa trưa, bác cho phép cháu ra ngoài được không ?
-Ồ được chứ, nhớ về trước khi trận chung kết diễn ra nhé
Tôi mỉm cười xong tiếp tục bữa ăn. Nhưng cậu bạn Ron có vẻ khá hiếu kỳ về đối tượng mà tôi sẽ gặp, Hermione ngẫm nghĩ một lát , trong số những người có khả năng trở thành tình địch của Harry, ngoài Cedric ra thì còn lại một người, chính là Draco. Mà cư nhiên Annie vừa từ Đức trở về vào tối hôm qua, nên có khi nào người cậu ấy gặp là... Hermione nháy mắt ra hiệu cho Harry cùng Ron, như hiểu được ý cô nàng, hai cậu bạn nhìn tôi càng chăm chú hơn nữa. Dưới ánh nhìn sáng rực của ba người, Annie cô không thể tiếp tục dùng bữa nữa mà bất lực ngước đầu, hỏi:
-Hermi, Ron, Harry, có chuyện gì sao?
-À thì... Ron! Cậu nói đi
Ron khi nghe Hermione đùn đẩy trách nhiệm thì toan hét lên, nhưng sau đó nghĩ đến tương lai của người bạn thân Harry của mình, lại thêm dáng vẻ nữ vương đáng sợ của Hermione, đành ngậm ngùi làm bia đỡ đạn, hỏi:
-Annie, ờm, cậu đi gặp ai vậy. À , tớ không có gì đâu, chẳng qua là nếu biết được sẽ dễ tìm cậu hơn thôi, ha ha
Annie khẽ nhíu mày, nhìn dáng vẻ giả trân của ba người bạn thân, trong lòng cô thầm nhủ ba người này chắc chắn không thể trở thành diễn viên được, nhìn đi, Harry thì đỏ cả mặt, Hermi thì cúi gầm mặt xuống bàn, còn Ron thì lắp ba lắp bắp, haiz, ngốc thật đấy!
-À, tớ cùng một số người bạn ở Durmstrang có hẹn nhau đến cổ vũ tinh thần, các cậu biết Krum chứ. Anh ấy là huynh trưởng ở Durmstrang của tớ cũng là tầm thủ của đội Bulgaria. Nhóm chúng tớ định đến cổ vũ cho anh ấy, các cậu biết đấy, dù sao cũng là cup Quidditch thế giới, chắc hẳn anh ấy rất căng thẳng.
Một khoảng không im lặng kéo dài, sau đó mọi người đồng loạt phản ứng. Mạnh mẽ nhất là Ron, cậu bạn đập bạn đứng dậy , hét toáng lên:
-Cậu biết Viktor Krum!
-À ... mình biết
-Tớ rất hâm mộ anh ấy, Annie, cho tớ theo với, tớ muốn bắt tay với anh ấy một lần, được chứ!!
Thấy Ron càng nói càng phấn khích khi kích động đến nỗi buông nĩa ra mà chạy lại nắm lấy tay tôi. Mặt của Harry cùng Cedric đen lại một phần, còn bác Amos và bác Weasley lại cười rộ lên, thầm nói gì mà "tuổi trẻ nồng nhiệt" rồi "fan hâm mộ cuồng nhiệt" . Hermione chạy lại kéo Ron ra khỏi người tôi.
-Annie à...
-Em có biết...
-Ai cũng...
-Rất hâm mộ
-Viktor Krum!
Vâng , sau khi Ron bị nữ vương áp chế thì đến lượt cặp song sinh Weasley lên sàn. Annie bị nắm tay đến nỗi choáng váng, phải nhờ Cedric cùng Harry hỗ trợ mà kéo ra. Nhìn đến cạnh này, bản năng sinh tồn của Annie mách bảo rằng cô phải lập tức chạy, vì suy nghĩ của cô đã đồng bộ hoá với hành động. Annie lập tức đứng dậy, chào bác Amos cùng bác Weasley
-Bác Wealey, bác Amos, con xin phép đi trước
Nói rồi cô lập tức chuồn, nhưng vẫn nghe được âm thanh vang vọng phía sau "Annie đợi tớ" "Annie dẫn bọn anh theo với!"
Haiz, quen người nổi tiếng cũng là một điều khổ đau a
Annie sau khi chạy ra khỏi lều thì nhớ đến miêu tả mà Draco đã đề cập trong thư về địa điểm tập hợp của họ. Khi Annie đến thì các thành viên trong học viện ma pháp công kích cũng đã đến gần đông đủ, mọi người ngồi xung quanh Krum và cùng anh ấy trò chuyện để giúp anh ấy giảm bớt căng thẳng
-Ồ, đến rồi sao Annie, em đến trễ đấy
-Thật lòng xin lỗi các anh, em có chút việc nên đến muộn. Sao rồi, quý ngài huynh trưởng của chúng ta đã đỡ căng thẳng hơn chưa?
Krum với đồng phục màu đỏ thẫm của đội Bulgaria ngưới lên nhìn cô đàn em xin đẹp của mình, khẽ thở ra một tiếng rồi gật đầu. Anh không thể thừa nhận bản thân đang căng thẳng, như thế sẽ rất mất mặt đấng nam nhi!
-Mọi thứ đều ổn, nhưng Annie em nhìn này, có phải cách sắp xếp đội hình của Ireland năm nay có chút gì đó kỳ quái, tầm thủ của bọn họ hoàn toàn, ừm, nói sao nhỉ, anh cũng không thể diễn tả được lắm.
-Họ mới đổi độ hình sao, không phải hôm trước chúng ta vừa bàn chiến thuật rồi sao?
-Đúng , họ mới đổi hai ngày nay. Nhưng vì em về Anh nên bọn anh không kịp liên lạc.
Annie nghe đến đó thì giật mình, cô nhận lấy tờ thay đổi đội hình từ tay Krum, âm thầm trách anh
-Trời ạ, sao không gửi cho em. Được rồi, anh yên nào, để em xem thử.
Mọi người nhìn đến một cảnh này mà hoang mang, có chuyện gì với vị học muội của bọn họ sao. Tại sao hai người họ có thể tự nhiên như thế chứ? Như thấy được thắc mắc của các đàn anh cùng học viện, Draco nhíu mày cố nhớ ra điều gì đó, sau đó nhếch mép, cười giải thích:
-Ở Hogwarts, Annie được mệnh danh là quân sư thiên tài của đội Quidditch Gryffindor, những trận chiến có cậu ấy làm quân sư, đội Gryffindor cư nhiên chưa thất bại một trận nào cả. Bây giờ cậu ấy là chiến lược gia của đội Bulgaria
Mọi người ồ một tiếng, Krum vẫn bình tĩnh, dù sao điều này cũng được Annie làm trong hơn nửa năm qua nhưng khi nghe đến tiếng trầm trồ hay lời khen của những người bạn cùng nhà thì ra hiệu cho mọi người im lặng vì hơn ai hết anh biết rằng cô bé này không thể suy nghĩ nếu như bị làm phiền. Sau đó ra hiệu cho mọi người yên tĩnh để Annie có thể tập trung suy nghĩ. Qua được một lúc, Annie cười rộ lên. Nhìn Krum rồi nói:
-Krum, em không biết liệu suy đoán của em liệu có chính xác hay không, nhưng em có thể cho anh một số lưu ý về đội hình này, em...
Annie chưa kịp giải thích thì Krum đứng dậy, nói:
-Đợi chút Annie, để anh đi tìm đồng đội của mình, nếu đội Bulgaria cùng nghe phân tích thì có lẽ sẽ hiệu quả hơn
Nói rồi Krum lập tức chạy ra khỏi lều, Annie nhìn đến đồng hồ, còn 5 tiếng nữa trước khi trận chiến bắt đầu, hy vọng là vẫn còn kịp. Qua một lúc các thành viên chả đội Bulgaria đồng loạt chạy vào lều của Krum. Mọi người cũng vô cùng tinh ý mà tránh ra một bên để đội Bulgaria tiến quanh Annie, nhưng không ai rời đi cả. Vì họ hiếu kỳ về danh xưng quân sư thiên tài của vị học muội kia. Lúc đầu cô hơi ngại khi mọi người đều chứng kiến tài năng của bản thân, tuy việc gặp và lập kế hoạch tấn công cho các thành viên của đội bóng khi Krum dẫn cô đến trại huấn luyện quốc gia của anh đã là một thói quen khi được Draco"vô tình" giới thiệu với Krum. Nhưng vì không muốn được mọi người quá chú ý nên cô đã nhờ Krum giữ bí mật về chuyện này. Vì thế trong một quãng thời gian dài đi đi về về với Krum đã khiến nhiều tin đồn về hai người xuất hiện lên. Nhưng bây giờ Draco hay rồi, tuy giúp cô hoá giải hiểu lầm về mối quan hệ giữa Annie cùng Krum nhưng lại công bố cho cả thế giới về thân phận của cô với đội bóng. Annie cảm thấy bây giờ bản thân thật giống vật trưng bày cho mọi người nhìn ngắm...
Bỏ qua vấn đề ngại ngùng kia, vì dù sao việc công vẫn quan trọng hơn, trước hết Annie dùng một bùa biến hình, biến ra một tấm bản đồ sân Quidditch cù những quân cờ đại diện cho cả hai đội sau đó sắp xếp đội hình của Bulgaria cùng Ireland, sau đó cô nói:
-Các anh nhìn đến vị trí này, đội Bulgaria của chúng ta sắp xếp đội hình theo kiểu ngôi sao, tức chúng ta sẽ chút yếu tấn công và vị trí trung tâm sẽ dành cho tầm thủ, chừa cho Krum một không gian ổn định để tìm ra banh Snitch, đội hình này trông khá mạnh, nhưng thật ra nó chỉ hỗ trợ cho tầm thủ tìm được Snitch. Biết được đội hình đó của chúng ta, Ireland đã điều chỉnh lại đội hình tam kiểu tam giác, họ chia hẳn đội ra làm hai phía rõ ràng chính là đội phòng thủ tại 4 góc và một vài người tấn công. Điều này sẽ hạn chế tối đa sự phát huy về tiềm lực của đội hình ngôi sao của chúng ta. Như vậy dù họ không có một tầm thủ ưu tú như Krum, nhưng họ vẫn có thể tranh thủ cơ hội để hạn chế số điểm mà chúng ta giành được.
-Tức là?
-Anh đoán đúng rồi đấy Krum, điều họ muốn chính là chúng ta thắng chúng ta bằng điểm ném vào cầu môn!
-Vậy chúng ta phải làm gì?
-Ồ, em đương nhiên đã nghĩ ra được giải pháp cho các anh. Nhưng em lại không dám chắc lắm, vì các anh sớm đã thông thạo đôi hình ngôi sao, việc thay đổi đội hình đột ngột có thể khiến các anh dễ bị rối đấy. Với lại em cũng không chắc chắn lắm về kế hoạch của mình, dù sao em cũng chưa từng... ý em là trận đánh lớn như thế này
Krum cùng mọi người trong đội bóng nhìn Annie rồi cười rộ lên. Krum xoa đầu người đàn em của mình, nói:
-Annie, không sao cả, bọn anh tin em mà. Về vấn đề tự điều chỉnh đội hình, em nghĩ xem giữa hàng trăm tuyển thủ tài năng để giành được cơ hội này dễ dàng chứ? Đương nhiên là bọn anh đã phải được huấn luyện phản xạ cùng khả năng thích ứng thay đổi cao mới có thể được chọn để ra trận rồi. Em cứ nói ý tưởng của mình cho anh, yên tâm, bọn anh có thể tự điều chỉnh
Thấy mọi người quyết tâm như thế, cô cũng không nói nhiều, lập tức vẫy đũa, các quân cờ màu đỏ đổi chỗ, xếp theo hình zizac.
-Các anh nhìn đây, thật ra dù sắp xếp đôi hình theo kiểu tam giác trông có vẻ khá ổn, nhưng nó chỉ chuyên khắc chế đội hình ngôi sao của các anh nhưng em cũng thật khâm phục đội Ireland đấy, đội hình này chính là một canh bạc, nếu họ làm tốt có thể giành chiến thắng nhưng nếu thua thì sẽ là thua rất thảm. Anh nhìn đến vị trí hai cạc hong cầu môn đi, hai vị trí nady họ phòng thủ khá yếu, đội hình tam giác cũng có một điểm hạn chế nữa chính là không linh hoạt, vì thế ở ba vị trí góc này chắc chắn đội Ireland sẽ để những cầu thủ có khả năng phản xạ yếu nhất. Vì thế các anh có thể tấn công vào những vị trí này, đường Zizac sẽ khiến đối thủ bị phân vân về đội hình của chúng ta nhưng đồng thời khả năng phòng thủ cũng sẽ tăng lên không ít. Đó là ý tưởng của em, các anh có thể tham khảo đôi chút
Annie vừa dứt lời thì mọi người đồng loạt yên lặng, sau đó cùng cười rộ lên. Krum xoa đầu cô khen tặng, các thành viên khác trong đội cũng cười, khen:
-Krum, dù đã quen nhưng tôi vẫn có chút bất ngờ về tài năng của vị học muội này của cậu đấy. Cô bé đúng là thích hợp với câu nhỏ mà có võ nhé.
-Này Chris, em không có thấp nhé, chẳng qua là vì các anh quá cao đấy thôi. Mà thôi, dù sao cũng cảm ơn lời khen của anh nhé
-Hì hì, em biết không, nếu trận này chúng ta thắng, chúng ta sẽ được thưởng 3000 galleons đấy
Annie nghe đến số tiền thì sửng sốt, sau đó cười lấy lòng. Nếu có thể hình dung, mọi người chắc chắn sẽ diễn tả rằng trong đôi mắt của cô bé xinh đẹp đó đã hiện lên ký hiệu của đồng galleon!
Annie yêu đời khi nghĩ đến chiến thắng của đội, vui vẻ tưởng tượng đến cảm giác nặng túi yêu thích!
Annie sau khi nói xong chiến thuật của mình thì đến bên cạnh nhóm đàn anh kia, nghe lời khen của mọi người mà cô cười không khép được miệng, Draco cũng không keo kiệt mà khen tặng một câu "danh bất hư truyền" mọi người cùng nhau nói một chút trong khi đội Bulgaria tiếp tục họp bàn về việc thay đổi chiến thuật. Chiếc gương trong túi khẽ rung lên, Annie lấy nó ra, hoá ra là Hermi gọi.
-Annie, về chuẩn bị thôi nào
-Được , tớ về ngay đây!
Annie nhìn đến đồng hồ, hoá ra đã được 3 tiếng rồi sao. Thế là cô từ biệt mọi người để ra về trước, trước khi đi Krum cũng không quên hỏi người đàn em của mình:
-Annie, coi như phần thưởng vì đã cho bọn anh lời khuyên, em muốn món quà gì?
-Không phải là có tiền thưởng rồi sao, vả lại giúp mọi người khiến em cảm thấy rất vui. Em chẳng cần gì đâu
-Không, cái này không giống!
Mặt Krum từ từ đỏ lên, Annie nhìn đến thái độ của vị đàn anh, cũng dần dần đoán được điều gì đó vì thế cô chỉ mỉm cười, từ tốn trả lời
-Em muốn vị trí quán quân thuộc về chúng ta, được chứ?
-Được thôi, anh sẽ cố gắng. Hẹn gặp lại em sau nhé.
-Vâng, tạm biệt mọi người, em sẽ cổ vũ cho các anh. Đừng căng thẳng, hãy chơi hết mình nhé!
Nói rồi cô rời đi, quay trở về lều của nhà Weasley, cùng Hermione và Ginny sửa soạn một chút. Bây giờ Annie có thể xem như là một cổ động viên đích thực,à vâng, dù sao cô cũng được tính là một thành viên của đội bóng mà,đương nhiên là phải thật có tâm trong khâu trang phục cổ vũ chứ. Trang phục màu đỏ chuẩn phong cách đội Bulgaria, trên mặt còn vẽ thêm một ký hiệu nhỏ biểu tượng cho đội này. Tay thì cầm gậy cổ vũ đổi màu của phù thuỷ, cổ lại đeo một ống nhòm màu đỏ chuyên dùng để quan sát đội bóng. Cả ba bước ra khỏi phòng, lúc này Harry cùng Ron đang đứng đợi. Cậu bạn thấy Annie thì lập tức chạy lại hờn dỗi mắng cô vì nỡ bỏ bạn thân và không giúp đỡ bạn thân thực hiện ước mơ. Annie nhìn vẻ mặt giả vờ đau đớn của Ron cùng hai người anh Fred và George mà bật cười, thân thiết khoác tay mọi người ra khỏi lều trại.
Khi ra khỏi lều Annie cô được một phen hoảng hốt, bây giờ mọi người đều đổ xô ra sân thi đấu, còn đường chật kín người khiến cô có chút choáng váng, bị lạc khỏi nhóm Hermi. Đến khi cô sắp bị lấn đến ngã thì có một bàn tay đã kịp giữ Annie, sau đó người đó rất điềm nhiên mà nắm lấy tay cô.
-Cẩn thận chứ Annie
-A Cedric, cảm ơn nhé
-Ừm
...
Annie nhìn đến bàn tay đang nắm chặt của hai người, lại nhìn xung quanh xem có ai không thì thở phào nhẹ nhõm, mặc cho Cedric nắm tay mình dắt đi, mặt dần nóng lên... Vừa đến sân đấu khi thấy nhóm người Hermi cô lập tức buông tay, ngại ngùng chạy lại chỗ của cô bạn. Hermione nhìn đến khuôn mặt đỏ như cà chua của Annie thì thầm thương tiếc cho Harry, mới đi được chưa đến mười phút đã thế này rồi, haiz, xem ra tình địch của Harry cũng thật cao tay. Đã vậy Ron ngốc nghếch không biết sự tình còn hồn nhiên hỏi cô bạn thân của mình:
-Nè Annie, ở đây quả thực rất nóng nhỉ, cậu nóng đến mức đỏ cả người rồi kìa!
Hermione bất lực nhìn cậu bạn, thế mà Harry ngốc nghếch cũng gật đầu hưởng ứng theo. Hermione phen này đành bất lực. Sao hai người đó có thể gây thơ đến mức khó tin như vậy chứ!!!
Tiếng thông báo vang lên, nhóm người chúng tôi lập tức chạy vào sân đấu, chỗ chúng tôi là vị trí cao nhất, khá xa sân đấu nhưng khá dễ dàng để quan sát tổng cục trận đấy, cũng khá tốt. Gần sân đấu nhất chính là khu vực cấp cao dành cho những thành viên cấp cao của bộ phép thuật. Nơi đó có gia đình của Draco cùng... Edward!
Như nhận biết được tầm mắt của tôi, Edward ngước lên nhìn, sau đó nở nụ cười, khẽ vẫy tay với tôi, Annie cũng đồng dạng mỉm cười nhìn anh, vẫy vẫy tay lại. Điều này khiến cha con nhà Malfoy cũng chú ý nhìn về phía này, thấy thế tôi vô cùng lịch sự mà mỉm cười cúi chào, đúng chuẩn lễ nghi của một quý tộc, phong thái hoàn toàn đối lập với bộ trang phục mà tôi đang mặc lên người. Ngài Malfoy nhìn tôi như đánh giá một chút, sau đó vô cùng quý tộc mà cười đáp lễ, rồi ôm quay đi khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. Cùng lúc đó tiếng chuông báo hiệu trận đấu bắt đầu vang lên
Rất nhanh, một chùm sáng rực rỡ được bắn lên không trung, ngay lúc đó giọng nói của Ludo Bagman cũng vang lên khắp sân vận động.
-Thưa quý bà và quý ông... Xin được chào mừng! Trận chung kết Cúp Quidditch Thế giới lần thứ bốn trăm hai mươi hai!
Annie cùng hơn một trăm nghìn cổ động viên vỗ tay cùng hét lớn để thể hiện sự phấn kích cùng niềm yêu thích của bản thân đối với bộ môn này. Annie biết hành vi hiện tại của mình không một chút quý tộc nào, nhưng thôi kệ, nhân tiện không có bà nội Gorvandes ở đây thì xoã một chút cũng chẳng sao
-Và bây giờ, không cần vòng vo nữa, tôi xin giới thiệu các phước thần linh vật của đội tuyển quốc gia Ireland!
Ludo Bagman giới thiệu xong, đông đảo cổ động viên đứng lên, nhoài người về phía sân bóng nhìn xuống để xem linh vật bí ẩn của đội Ireland là gì. Một chú hề trang phục xanh đang nhảy múa trên không trung khiến cho nhãng cổ động viên của đội Ireland thích thú. Nhưng sau đó ông Ludo hô lên một tiếng, đội thứ hai với trang phục đỏ bay xuyên qua linh vật được tạo từ khói ảo kia, bay một vòng sân đấu. Annie thấy được người dẫn đầu là Krum, cô ngưỡng mộ hét lớn:
-Đội Bulgaria cố lên, cố lên!!!!!!
Nghe được tiếng cổ vũ của vị học muội nào đó, Krum khẽ mỉm cười, cưỡi chổi dẫn đoàn đội của mình bay về phía cô với tốc độ ánh sáng, Annie khẽ giơ tay ra, các thành viên trong đội Bulgaria lần lượt đập tay với cô dù sao đây cũng là thói quen của nhóm bọn họ trước khi chiến đấu nhưng Annie không biết được rằng hành động vô thức đó của mình đã khiến cho những cổ động viên khác xuýt xoa ghen tỵ, đặc biệt là những cô gái cổ động viên đã lườm Annie đến đỏ mắt khiến cô có chút nổi da gà. Lại nhìn đến những người bạn bên cạnh mình, Hermione cùng cặp song sinh nhà Weasley nhìn cô với ánh mắt thích thú, còn Ron thì đỏ mắt ghen tỵ trong khi Cedric cùng Harry lại đen mặt lạ thường. Cuối cùng không giấu nổi sự tò mò, Ron lại là người đầu tiên đứng mũi chịu sào, hỏi Annie:
-Annie, cậu thân với những người đó lắm sao?
-À, ừm, ý tớ là...
-Quả nhiên là cậu biết họ! Annie Gorvandes, cậu hay lắm, biết thần tượng của bạn thân mình mà còn giấu. Tớ bắt đền cậu đấy!!!!
Nhìn vẻ mặt kích động của cậu bạn thân, Annie cảm thấy hơi có lỗi, cô cười lấy lòng:
-Được rồi mà Ron, lát nữa chúng ta cùng chụp hình, cùng xin chữ ký. Được chứ! Xin lỗi mà~~
-Hừ!
Ron giả vờ giận dỗi quay đi. Annie chính thức bất lực, không thèm để ý đến những nét mặt kỳ quái của hội bạn nữa mà tiếp tục theo dõi trận đấu. Quả nhiên như dự tính của Annie, đội Ireland thiên về xu hướng tấn công cao và phòng thủ trực diện, điều đó đã tạo có hội cho đội Bulgaria tận dụng điểm yếu mà ghi điểm ở những góc hiểm hóc. Còn Krum thì vẫn chọn vị trí cao nhất để truy tìm banh Snitch. Với bản năng là tầm thủ của mình, Cedric cùng Harry ngoài việc chú tâm đến điểm số còn bắt đầu tìm banh Snitch.
Dù đã có sự tư vấn từ quân sư Annie, song sau khi thấy sự thay đổi đội hình của đội Bulgaria đã khiến đội Ireland đề phòng cùng cẩn trọng hơn. Hai đội vẫn đang đuổi sát sao nhau với tỷ số 50-70. Bỗng nhiên Krum tăng tốc đến khu vực của những hội đồng cấp cao, trước khi đối thủ kịp đuổi đến, Krum đã thực hiện một cú nhào lộn thần sầu, chụp được banh Snitch, giành chiến thắng cho đội Bulgaria với tỷ số 200-70.
Cả khán đài như bùng nổ, các cổ động viên liên tục gọi tên Krum như một biểu tượng của Quidditch. Annie cũng không ngần ngại mà hoà mình cùng đám đông, hô lớn tên "Viktor Krum"
Các thành viên trong đội Bulgaria đáp xuống bục nhận giải. Cầm trên tay chiếc cúp danh giá, họ lại nhận được tín hiệu của vị đội trưởng Krum mà đồng loạt lên chổi. Cùng nhau cầm chiếc cúp bay quanh một vòng sân đấu. Điểm dừng cuối cùng của họ chính là vị quân sư kiêm học muội xinh đẹp Annie Gorvandes. Camera chiếu đến vị trí của Annie, nhìn đến vẻ mặt phóng to của mình trên màn hình mà khẽ hắc tuyến. Các thành viên đội bóng vây quanh cô, rồi họ cùng nhau nói lớn:
-Đội Bulgaria là quán quân!
Annie nở một nụ cười rực rỡ, là cảm giác thành tựu khi đạt được một điều gì đó. Cô cười đến tít mắt cùng đội bóng cầm lấy chiếc cúp hô to lại lần nữa:
-Chúng ta là quán quân!