[Đồng Nhân Hai Người Cha] Ở Bên Nhau
Chương 4: Cà vạt hôn
Ở bãi gửi xe của cửa hàng, Đường Ôn Đế tựa vào đầu xe cùng papi, thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn xung quanh, thế nhưng nhìn mãi cũng không thấy daddy xuất hiện, vị đại nhân bé khoanh hai tay, hầm hừ, chu cái miệng nhỏ nhắn: “Lúc nào Daddy cũng đến muộn."
Ôn Chấn Hoa xoa đầu con gái, an ủi: “Không cần gấp a, daddy sẽ đến ngay mà."
Một lát sau, chiếc ô tô màu trắng quen thuộc rốt cuộc cũng xuất hiện, đi ngang qua chỗ hai cha con đứng liền dừng lại.
“Daddy!" Đôi mắt Đường Ôn Đế loé sáng, lập tức kêu lên.
Đường Tường Hi hạ cửa kính xe xuống nhìn về phía con gái bảo bối: “Daddy đến đây, chờ daddy đỗ xe đã." Sau khi nói xong, liền vòng xe vào vạch gửi.
Rút chìa khóa, bước nhanh ra ngoài, đóng chặt cửa xe, bấm khóa tự động, tầm mắt ôn hòa nhìn người đàn ông đứng bên cạnh một chút, sau chuyển hướng sang phía con gái, “Bé cưng " sau đó bước nhanh đến ôm lấy con gái.
Ôn Chấn Hoa nhìn vị trí đỗ ô tô, bất đắc dĩ nói: “Anh đỗ xe lại ngay ngắn có được không, đỗ như vậy mà được à?"
Bãi đỗ xe lớn với còn nhiều chỗ như vậy, có vấn đề gì đâu a. Nghĩ như thế, bỗng Đường Tường Hi không muốn phản bác Ôn Chấn Hoa, hắn bế con gái lên, giao chìa khóa xe ra, “Vậy cậu làm đi."
Tiếp nhận chìa khóa, Ôn Chấn Hoa lườm hắn nói, “Thực chịu không nổi anh, lúc nào cũng gây rối, còn muốn tôi giải quyết tốt hậu quả."
“Aiz, vì vụ án ly hôn đó, mà đã lâu tôi không được gặp mặt con gái rồi. Cậu nhường tôi một lần đi." Đường Tường Hi ôm con gái nhỏ yếu thế nói.
Ôn Chấn Hoa chỉ có thể cười lắc đầu: “Thật hết cách với anh." Nói xong liền đi về phía đỗ xe.
Nhìn bóng dáng Ôn Chấn Hoa, ánh mắt của Đường Tường Hi mềm lại, vô cùng thân thiết cọ cọ cùng con gái.
Đường Ôn Đế ôm cổ daddy, sau đó nhỏ giọng nói bên tai, “Daddy, đây có phải gọi là ‘liếc mắt đưa tình’ hay không ạ."
“Tiểu quỷ." Đường Tường Hi búng cái mũi nhỏ của con gái, trong lòng có chút cao hứng khó lý giải, lại có chút lo lắng dặn dò, “Không được nói cho papi nghe, bằng không sẽ không có chocolate ăn đâu nha, bảo bối."
“Cả hai đang nói cái gì đấy?" Lúc này Ôn Chấn Hoa đã đỗ xe xong, cậu bước đến bên cạnh hai người.
Nghĩ đến không có chocolate ăn, Đường Ôn Đế vội che cái miệng nhỏ nhắn, chớp mắt nhìn xuống cà vạt của daddy, trên đó còn có một dấu son môi được lưu lại, tức khắc vươn tay chỉ chỉ.
Đường Tường Hi vừa mới sửng sốt, Ôn Chấn Hoa đã nhấc cà-vạt của hắn lên, “Đây cũng là của khách hàng sao? Nhiệt tình gớm nhỉ."
“Chính là của người đàn bà trong vụ án ly hôn kia á, tôi còn chưa mở miệng đã như hổ đói vồ mồi rồi." Đường Tường Hi nhanh chóng bày ra biểu tình bất đắc dĩ, “Tí nữa vào trong cậu giúp tôi chọn cái khác đi."
“Ai thèm." Ôn Chấn Hoa nhíu mày, bỏ lại cà-vạt, xoay người bước đi.
“Aiz, không để ý tới tôi sao." Đường Tường Hi ở phía sau than thở, tiện tay tháo cà vạt, ném nó vào thùng rác gần đó.
“Daddy, papi như thế có phải là ‘ghen’ không?" Đường Ôn Đế thấp giọng nói.
“Đúng, Ôn Đế thật thông minh." Tâm tình Đường Tường Hi nháy mắt tốt lên, bước nhanh đuổi theo, đột nhiên nghĩ đến gì đó, lại hỏi: “Ôn Đế, những thứ này là ai dạy cho con?"
“Cô Tiểu Phương nói như vậy ạ." Nói xong bé lại tặng thêm một câu: “Chờ chút nữa con muốn mua chocolate."
Nửa câu sau bị Ôn Chấn Hoa đang thả chậm cước bộ nghe rõ ràng, cậu quay đầu lại nói: “Ai nói có thể mua chocolate vậy."
“Mua chứ, đây là biểu hiện yêu thương." Tất nhiên ở phương diện này Đường Tường Hi luôn cưng chiều con cái vô điều kiện.
“Trong nhà còn mà."
“Có sao? Có còn hay không?"
Đường Ôn Đế tập mãi thành thói quen nghe daddy cùng papi một đường đấu khẩu đi vào siêu thị.
Kéo một chiếc xe đẩy ra, Ôn Chấn Hoa nhìn bản liệt kê trên tay, bắt đầu tìm những thứ cần thiết.
Đường Tường Hi thì chỉ nhìn không hơn, vốn dĩ hắn và con gái chỉ đến siêu thị để đùa nghịch và quấy rối mà thôi.
Chờ ba người đi đến khu thực phẩm, Đường Tường Hi cùng Đường Ôn Đế bắt đầu vươn tay vơ lấy đồ ăn vặt điên cuồng bỏ vào xe đẩy.
Hai cha con cứ thế chạy ở phía trước, Ôn Chấn Hoa một bên đẩy xe một bên trả lại đồ ăn vặt về vị trí cũ, đây là một màn quen thuộc của gia đình ba người họ.
Đi hết khu thực phẩm, bên trong xe đẩy chỉ có hai túi đồ ăn vặt mà thôi, papi đối với chuyện ăn vặt là vô cùng nghiêm khắc.
Lối đi nhỏ bên phía đối diện chính là khu trang phục nam, Đường Tường Hi nhớ tới cà vạt của mình, kêu Ôn Chấn Hoa cùng con gái dừng một chút, đi qua trước, cầm lấy hai cái cà vạt ở trước ngực khoa tay múa chân một lúc, ánh mắt xẹt qua khuôn mặt Ôn Chấn Hoa, sau đó rơi xuống trên mặt con gái.
Đường Ôn Đế nhìn nhìn, không thấy cái nào thích hợp với daddy, vì thế lắc đầu.
“Được rồi." Đường Tường Hi lại đổi hai cái khác.
Lúc này đôi mắt Đường Ôn Đế sáng lên, vươn ngón trỏ chỉ vào cà vạt kẻ sọc đen trắng rồi gật gật đầu.
“Cái này à? Được rồi." Đường Tường Hi thả cái cà vạt kia về chỗ cũ, lấy cái cà vạt con gái đã chọn vòng quanh cổ, bên trái kéo một chút, bên phải cũng kéo một chút, ah, thắt cà vạt kiểu gì ta?
“Haiz, chịu không nổi anh luôn, tôi đã dạy anh rất nhiều lần, không biết sao anh có thể thi đỗ bằng luật sư nữa." Đứng ngoài quan sát hồi lâu, Ôn Chấn Hoa bất đắc dĩ thông thả đi qua, dừng ở trước mặt hắn, một bên kéo sát cổ áo của hắn vào, một bên thuần thục thắt cà vạt.
Đường Tường Hi không dám động, đảo mắt thoáng nhìn thấy hai bà cô phía đối diện đang ngơ ngác nhìn họ, tầm mắt lại hạ xuống phía cà vạt trên tay Ôn Chấn Hoa, đầu óc vừa vận hành, trên mặt đã hiện ra vẻ tươi cười, hai tay khoa trương nâng mặt Ôn Chấn Hoa lên, “Chấn Hoa, vất vả cho em quá."
Ôn Chấn Hoa vừa nghe giọng điệu này liền biết hắn lại bắt đầu giở trò, bất đắc dĩ thở dài, nhưng cũng phối hợp, mặc kệ động tác ám muội của hắn, đôi tay vẫn rất bình tĩnh thắt cà vạt.
Quả nhiên, vào giây tiếp theo, Đường Tường Hi lại nói: “Thơm cái nào." Sau đó cúi đầu sát vào má Ôn Chấn Hoa, khóe miệng hắn đánh ‘chụt’ một cái, mà từ góc nhìn của hai bà cô kia thấy lại chính là trực tiếp hôn môi, vì thế hai cô này liền trợn mắt há hốc mồm.
Đường Ôn Đế thấy tình cảm của hai người thật tốt, daddy còn hôn papi ở trước mặt mọi người, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ý cười.
Sau khi thử xong cà vạt, ba người liên tục chiến đấu ở các chiến trường thực phẩm khác, chỉ là papi rất nghiêm khắc, bất cứ đồ ăn vặt nào cũng không cho con gái mua, dù có Đường Tường Hi ra mặt cũng không thay đổi.
Đường Ôn Đế mếu máo, thất vọng nhìn daddy, có điều bé rất hiểu chuyện, cũng không có quấy khóc, ngoan ngoãn đi theo Ôn Chấn Hoa đến khu khác.
Đường Tường Hi thấy con gái buồn bã lại càng thêm đau lòng, nhìn đến đống giỏ hàng bên cạnh, ánh mắt chợt lóe, lặng lẽ đi chậm vài bước, cầm một giỏ chuẩn bị lén đi lấy đồ ăn vặt, đến thời điểm trả tiền Ôn Chấn Hoa chỉ còn cách thỏa hiệp.
“Ôn Đế, Ôn Đế." Hắn nhỏ giọng kêu, chỉ vào rổ, lại chỉ vào đồ ăn vặt, sau đó ra hiệu OK.
Đường Ôn Đế lém lỉnh quay đầu lại, thấy động tác của hắn liền nở nụ cười, lại nhìn trộm sang papi, thấy chưa bị phát hiện, “Yes", bé len lén ra dấu chữ V.
Thong thả vòng sang một lối nhỏ khác, Đường Tường Hi không đi lấy đồ ăn vặt ngay. Hắn đưa tay xoa lên môi mình, thời điểm vừa mới hôn Ôn Chấn Hoa, trong chớp mắt tựa hồ như có dòng điện xẹt qua, khiến cho trái tim hắn đập rộn ràng
End 4
Ôn Chấn Hoa xoa đầu con gái, an ủi: “Không cần gấp a, daddy sẽ đến ngay mà."
Một lát sau, chiếc ô tô màu trắng quen thuộc rốt cuộc cũng xuất hiện, đi ngang qua chỗ hai cha con đứng liền dừng lại.
“Daddy!" Đôi mắt Đường Ôn Đế loé sáng, lập tức kêu lên.
Đường Tường Hi hạ cửa kính xe xuống nhìn về phía con gái bảo bối: “Daddy đến đây, chờ daddy đỗ xe đã." Sau khi nói xong, liền vòng xe vào vạch gửi.
Rút chìa khóa, bước nhanh ra ngoài, đóng chặt cửa xe, bấm khóa tự động, tầm mắt ôn hòa nhìn người đàn ông đứng bên cạnh một chút, sau chuyển hướng sang phía con gái, “Bé cưng " sau đó bước nhanh đến ôm lấy con gái.
Ôn Chấn Hoa nhìn vị trí đỗ ô tô, bất đắc dĩ nói: “Anh đỗ xe lại ngay ngắn có được không, đỗ như vậy mà được à?"
Bãi đỗ xe lớn với còn nhiều chỗ như vậy, có vấn đề gì đâu a. Nghĩ như thế, bỗng Đường Tường Hi không muốn phản bác Ôn Chấn Hoa, hắn bế con gái lên, giao chìa khóa xe ra, “Vậy cậu làm đi."
Tiếp nhận chìa khóa, Ôn Chấn Hoa lườm hắn nói, “Thực chịu không nổi anh, lúc nào cũng gây rối, còn muốn tôi giải quyết tốt hậu quả."
“Aiz, vì vụ án ly hôn đó, mà đã lâu tôi không được gặp mặt con gái rồi. Cậu nhường tôi một lần đi." Đường Tường Hi ôm con gái nhỏ yếu thế nói.
Ôn Chấn Hoa chỉ có thể cười lắc đầu: “Thật hết cách với anh." Nói xong liền đi về phía đỗ xe.
Nhìn bóng dáng Ôn Chấn Hoa, ánh mắt của Đường Tường Hi mềm lại, vô cùng thân thiết cọ cọ cùng con gái.
Đường Ôn Đế ôm cổ daddy, sau đó nhỏ giọng nói bên tai, “Daddy, đây có phải gọi là ‘liếc mắt đưa tình’ hay không ạ."
“Tiểu quỷ." Đường Tường Hi búng cái mũi nhỏ của con gái, trong lòng có chút cao hứng khó lý giải, lại có chút lo lắng dặn dò, “Không được nói cho papi nghe, bằng không sẽ không có chocolate ăn đâu nha, bảo bối."
“Cả hai đang nói cái gì đấy?" Lúc này Ôn Chấn Hoa đã đỗ xe xong, cậu bước đến bên cạnh hai người.
Nghĩ đến không có chocolate ăn, Đường Ôn Đế vội che cái miệng nhỏ nhắn, chớp mắt nhìn xuống cà vạt của daddy, trên đó còn có một dấu son môi được lưu lại, tức khắc vươn tay chỉ chỉ.
Đường Tường Hi vừa mới sửng sốt, Ôn Chấn Hoa đã nhấc cà-vạt của hắn lên, “Đây cũng là của khách hàng sao? Nhiệt tình gớm nhỉ."
“Chính là của người đàn bà trong vụ án ly hôn kia á, tôi còn chưa mở miệng đã như hổ đói vồ mồi rồi." Đường Tường Hi nhanh chóng bày ra biểu tình bất đắc dĩ, “Tí nữa vào trong cậu giúp tôi chọn cái khác đi."
“Ai thèm." Ôn Chấn Hoa nhíu mày, bỏ lại cà-vạt, xoay người bước đi.
“Aiz, không để ý tới tôi sao." Đường Tường Hi ở phía sau than thở, tiện tay tháo cà vạt, ném nó vào thùng rác gần đó.
“Daddy, papi như thế có phải là ‘ghen’ không?" Đường Ôn Đế thấp giọng nói.
“Đúng, Ôn Đế thật thông minh." Tâm tình Đường Tường Hi nháy mắt tốt lên, bước nhanh đuổi theo, đột nhiên nghĩ đến gì đó, lại hỏi: “Ôn Đế, những thứ này là ai dạy cho con?"
“Cô Tiểu Phương nói như vậy ạ." Nói xong bé lại tặng thêm một câu: “Chờ chút nữa con muốn mua chocolate."
Nửa câu sau bị Ôn Chấn Hoa đang thả chậm cước bộ nghe rõ ràng, cậu quay đầu lại nói: “Ai nói có thể mua chocolate vậy."
“Mua chứ, đây là biểu hiện yêu thương." Tất nhiên ở phương diện này Đường Tường Hi luôn cưng chiều con cái vô điều kiện.
“Trong nhà còn mà."
“Có sao? Có còn hay không?"
Đường Ôn Đế tập mãi thành thói quen nghe daddy cùng papi một đường đấu khẩu đi vào siêu thị.
Kéo một chiếc xe đẩy ra, Ôn Chấn Hoa nhìn bản liệt kê trên tay, bắt đầu tìm những thứ cần thiết.
Đường Tường Hi thì chỉ nhìn không hơn, vốn dĩ hắn và con gái chỉ đến siêu thị để đùa nghịch và quấy rối mà thôi.
Chờ ba người đi đến khu thực phẩm, Đường Tường Hi cùng Đường Ôn Đế bắt đầu vươn tay vơ lấy đồ ăn vặt điên cuồng bỏ vào xe đẩy.
Hai cha con cứ thế chạy ở phía trước, Ôn Chấn Hoa một bên đẩy xe một bên trả lại đồ ăn vặt về vị trí cũ, đây là một màn quen thuộc của gia đình ba người họ.
Đi hết khu thực phẩm, bên trong xe đẩy chỉ có hai túi đồ ăn vặt mà thôi, papi đối với chuyện ăn vặt là vô cùng nghiêm khắc.
Lối đi nhỏ bên phía đối diện chính là khu trang phục nam, Đường Tường Hi nhớ tới cà vạt của mình, kêu Ôn Chấn Hoa cùng con gái dừng một chút, đi qua trước, cầm lấy hai cái cà vạt ở trước ngực khoa tay múa chân một lúc, ánh mắt xẹt qua khuôn mặt Ôn Chấn Hoa, sau đó rơi xuống trên mặt con gái.
Đường Ôn Đế nhìn nhìn, không thấy cái nào thích hợp với daddy, vì thế lắc đầu.
“Được rồi." Đường Tường Hi lại đổi hai cái khác.
Lúc này đôi mắt Đường Ôn Đế sáng lên, vươn ngón trỏ chỉ vào cà vạt kẻ sọc đen trắng rồi gật gật đầu.
“Cái này à? Được rồi." Đường Tường Hi thả cái cà vạt kia về chỗ cũ, lấy cái cà vạt con gái đã chọn vòng quanh cổ, bên trái kéo một chút, bên phải cũng kéo một chút, ah, thắt cà vạt kiểu gì ta?
“Haiz, chịu không nổi anh luôn, tôi đã dạy anh rất nhiều lần, không biết sao anh có thể thi đỗ bằng luật sư nữa." Đứng ngoài quan sát hồi lâu, Ôn Chấn Hoa bất đắc dĩ thông thả đi qua, dừng ở trước mặt hắn, một bên kéo sát cổ áo của hắn vào, một bên thuần thục thắt cà vạt.
Đường Tường Hi không dám động, đảo mắt thoáng nhìn thấy hai bà cô phía đối diện đang ngơ ngác nhìn họ, tầm mắt lại hạ xuống phía cà vạt trên tay Ôn Chấn Hoa, đầu óc vừa vận hành, trên mặt đã hiện ra vẻ tươi cười, hai tay khoa trương nâng mặt Ôn Chấn Hoa lên, “Chấn Hoa, vất vả cho em quá."
Ôn Chấn Hoa vừa nghe giọng điệu này liền biết hắn lại bắt đầu giở trò, bất đắc dĩ thở dài, nhưng cũng phối hợp, mặc kệ động tác ám muội của hắn, đôi tay vẫn rất bình tĩnh thắt cà vạt.
Quả nhiên, vào giây tiếp theo, Đường Tường Hi lại nói: “Thơm cái nào." Sau đó cúi đầu sát vào má Ôn Chấn Hoa, khóe miệng hắn đánh ‘chụt’ một cái, mà từ góc nhìn của hai bà cô kia thấy lại chính là trực tiếp hôn môi, vì thế hai cô này liền trợn mắt há hốc mồm.
Đường Ôn Đế thấy tình cảm của hai người thật tốt, daddy còn hôn papi ở trước mặt mọi người, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ý cười.
Sau khi thử xong cà vạt, ba người liên tục chiến đấu ở các chiến trường thực phẩm khác, chỉ là papi rất nghiêm khắc, bất cứ đồ ăn vặt nào cũng không cho con gái mua, dù có Đường Tường Hi ra mặt cũng không thay đổi.
Đường Ôn Đế mếu máo, thất vọng nhìn daddy, có điều bé rất hiểu chuyện, cũng không có quấy khóc, ngoan ngoãn đi theo Ôn Chấn Hoa đến khu khác.
Đường Tường Hi thấy con gái buồn bã lại càng thêm đau lòng, nhìn đến đống giỏ hàng bên cạnh, ánh mắt chợt lóe, lặng lẽ đi chậm vài bước, cầm một giỏ chuẩn bị lén đi lấy đồ ăn vặt, đến thời điểm trả tiền Ôn Chấn Hoa chỉ còn cách thỏa hiệp.
“Ôn Đế, Ôn Đế." Hắn nhỏ giọng kêu, chỉ vào rổ, lại chỉ vào đồ ăn vặt, sau đó ra hiệu OK.
Đường Ôn Đế lém lỉnh quay đầu lại, thấy động tác của hắn liền nở nụ cười, lại nhìn trộm sang papi, thấy chưa bị phát hiện, “Yes", bé len lén ra dấu chữ V.
Thong thả vòng sang một lối nhỏ khác, Đường Tường Hi không đi lấy đồ ăn vặt ngay. Hắn đưa tay xoa lên môi mình, thời điểm vừa mới hôn Ôn Chấn Hoa, trong chớp mắt tựa hồ như có dòng điện xẹt qua, khiến cho trái tim hắn đập rộn ràng
End 4
Tác giả :
Mộc Lăng Tử Hiên